• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Diệu Tưởng thực sự rất đói.

Tuy không biết Cố Dương nói gì với mình, nhưng Tề Diệu Tưởng cảm thấy Cố Dương chắc là không có ác ý với cô.

Nếu đã như vậy, bánh kếp mà Cố Dương cho cô, cô cũng có thể ăn ha?

Cậu ta cũng không thể hạ độc cô được nhỉ?

Kệ, có độc cũng không sao, tội ác rõ ràng, chứng cứ xác thực, cậu ta có chạy cũng không thoát được, trừ khi ba của cậu ta là quan chức cấp cao hoặc là ông chủ lớn.

Tẩy não cho mình một hồi, Tề Diệu Tưởng cắn một miếng, vị ngon lan tràn, cô kinh ngạc phát hiện phần bánh kếp này với chiếc bánh bình thường cô hay ăn có mùi vị giống nhau y đúc.

Cô không thể ăn quá cay, hơn nữa cũng không thích ăn hành, phần bánh kếp này không thêm ớt cay cũng không bỏ hành vào.

Dù cho Cố Dương là bạn hay địch thì chỉ với chiếc bánh kếp này, Tề Diệu Tưởng quyết định sẽ ở lại phòng học sau khi tan học trưa nay.

Lư Văn Giai không yên tâm nên cũng ở lại cùng cô, cô ấy bảo Vương Thư Huỷ và La Yên đến căn tin trước giúp cô ấy và Tề Diệu Tưởng lấy cơm.

Có Lư Văn Giai ở bên cạnh, Tề Diệu Tưởng không còn sợ nữa.

Người trong phòng học đã rời đi kha khá, Cố Dương thấy Lư Văn Giai cũng ở đây thì nhíu mày, cậu ta không trực tiếp đuổi người mà nói với Tề Diệu Tưởng là chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Thế là khiến cho Lư Văn Giai càng thêm cảnh giác hơn.

"Cố Dương, rốt cuộc cậu muốn nói gì với cậu ấy vậy? Chẳng lẽ có người khác ở đây thì cậu không thể nói sao?"

Cố Dương nói: "Đúng vậy, tôi chỉ có thể nói với một mình cậu ấy."

Giọng nói không có chút gợn sóng nào nhưng lại khiến người ta liên tưởng linh tinh, sắc mặt của Lư Văn Giai đột nhiên trở nên phức tạp.

Một chàng trai có chuyện muốn nói cùng một cô gái, còn không thể bị người khác nghe được, Lư Văn Giai biết suy đoán này thật vớ vẩn, tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, tình tiết trong tiểu thuyết học đường xem thì được nhưng không thể coi là thật.

Với lại hai người Cố Dương và Tề Diệu Tưởng bình thường không có tương tác gì, nhưng....

Coi như cô ấy xem tiểu thuyết nhiều quá nên não toàn nghĩ tới chuyện yêu đương đi, cô ấy thật sự không nghĩ ra hai người này không oán không thù không tiếp xúc thì còn có khả năng nào chứ!

Tuy rằng cực kỳ vớ vẩn nhưng nếu cứ như vậy thì hành vi của Cố Dương đã nói lên tất cả.

Hiện giờ khí hậu toàn cầu đang dần ấm lên, những tảng băng lớn rồi cũng có một ngày tan ra.

Nói không chừng ở nơi không thấy, thật ra Cố Dương đã chú ý đến Tề Diệu Tưởng từ rất lâu rồi.

Lư Văn Giai thì thầm hỏi vào tai Tề Diệu Tưởng:

"Cố Dương cậu ấy không phải muốn tỏ tình với cậu đấy chứ?"

Tề Diệu Tưởng trừng mắt thật lớn: "Gì?"

"Cố Dương, cậu muốn nói chuyện riêng với Tề Diệu Tưởng thì không thành vấn đề, nhưng cậu phải bảo đảm với mình rằng cậu không được bắt nạt cậu ấy." Lư Văn Giai uy hiếp: "Nếu không thì mình sẽ đi mách thầy."

Nghe được lời của Lư Văn Giai, vẻ mặt của Tề Diệu Tưởng dịu lại, lặng lẽ tiến lại gần cô ấy hơn một chút.

Về phần Cố Dương, rõ ràng là đang ở ngoài đời thực nhưng dường như Lư Văn Giai có thể thấy trên đầu cậu ta rơi xuống vài đường màu đen.

Bảo sao muốn ở bên cạnh, hóa ra là sợ bạn tốt bị bắt nạt.

Cố Dương nhếch khóe miệng lên, nói: ".... Cậu nghĩ nhiều rồi."

Nghe được lời bảo đảm, Lư Văn Giai cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa.

"Vậy mình đến căn tin trước, mình ở căn tin đợi cậu nha."

Cô ấy nói với Tề Diệu Tưởng.

Lư Văn Giai chuồn đi, phòng học chỉ còn lại Tề Diệu Tưởng và Cố Dương, thực ra trước khi Lư Văn Giai nói với cô suy đoán kia, Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.

Không biết có phải vì mấy ngày nay Lư Văn Giai cứ nói chuyện tiểu thuyết với cô nên làm bị cô tẩy não theo hay không, cho nên hiện giờ não cô ngoại trừ nghĩ theo hướng này thì thực sự cũng không nghĩ ra được hướng khác.

Hơn nữa Cố Dương biết trường cấp hai của cô, có phải biểu thị là hồi cấp hai bọn họ đã từng giao tiếp với nhau hay không?

Thế thì tại sao cô không nhớ chút gì cả?

Nhưng cũng không phải không có khả năng này, dù gì cô ở trường cấp hai cũng chẳng có bạn bè, bình thường đi đường luôn cúi đầu, đến lúc tốt nghiệp cô chỉ biết vài người bạn học cùng lớp chứ đừng nói đến những người khác.

Buổi trưa sau khi tan học, ở riêng với một bạn học nam trong phòng học, hình như cậu ta còn có chuyện muốn nói với cô, đáng lý ra đó là một cảnh tượng thanh xuân tươi đẹp, nhưng trên mặt Tề Diệu Tưởng không có sự mong đợi và thẹn thùng của thiếu nữ mà là nỗi bất an.

Hồi học cấp hai, các bạn nam trong lớp thường tụ tập cùng nhau chơi game, sau khi thua, bọn họ sẽ coi việc tỏ tình với cô là một kiểu hình phạt.

Lúc đó trong lớp còn có hai cô gái cũng bị xem là hình phạt, một người vì trên mặt có mụn, một người vì thân hình khá béo. Chỉ có Tề Diệu Tưởng là khác, cô xinh đẹp thanh tú, nhưng bởi vì nguyên nhân khác nên mới bị người trong lớp không thích mà thôi.

Vì vậy các bạn nam ai cũng muốn tìm Tề Diệu Tưởng hoàn thành hình phạt, nguyên nhân rất nông cạn, tìm Tề Diệu Tưởng thì tốt hơn là tìm hai "cô gái xấu xí" kia, ít nhất Tề Diệu Tưởng trông khá xinh đẹp.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, hai cô gái đó thân thiết với nhau hơn, chữa lành cho nhau rồi trở thành bạn bè, còn Tề Diệu Tưởng vẫn chỉ có một mình.

Dù bọn họ đều là người bị đem ra trêu chọc nhưng một mình cô vẫn bị ghét bỏ.

Các bạn nam cười đùa gọi tên Tề Diệu Tưởng, sau khi "tỏ tình", có người run run vì ghét giọng điệu buồn nôn của bản thân, có người thì ngả ngớn nhìn cô, muốn xem phản ứng xấu hổ của cô. Rõ ràng cô biết mục đích của bọn họ nhưng lại không biết nên làm gì.

Ngay cả một câu khiển trách "Các cậu thật nhàm chán vô vị" cô cũng nhát gan không thể nói ra.

Ký ức tồi tệ ùa về, Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.

Có phải Cố Dương cũng đang chơi trò Thật hay thách?

Trong đầu cô ngay lập tức hiện lên rất nhiều khả năng, nhưng khả năng duy nhất cô không dám nghĩ tới chính là Cố Dương thật sự có ý với cô.

Cô không có tự luyến như vậy, tự luyến đến mức cảm thấy bản thân có sức hút, có thể khiến một người con trai chưa nói mấy câu với mình lại nảy sinh thiện cảm với cô được.

Cô cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy che đi đôi mắt đen như quả nho để người khác không thể nhìn ra vẻ bất an và sợ hãi trong ánh mắt của mình.

Bộ dạng của cô lúc này khiến Cố Dương vốn luôn lạnh lùng không khỏi băn khoăn, có phải bởi vì sắc mặt mình quá khó coi nên mới làm cô bị dọa thành ra thế này.

Trông cậu đáng sợ như vậy sao?

Cố Dương chậc một tiếng.

Tam Cân chết tiệt, sao vẫn chưa tới.

Về sau cậu mà giúp cậu ta loại việc này, cậu sẽ là con của cậu ta.

"Cố Dương". Tề Diệu Tưởng cẩn thận gọi cậu ta.

Cố Dương hoàn hồn khỏi cảm xúc bực bội, theo bản năng trả lời: "Hả?"

Tề Diệu Tưởng uyển chuyển hỏi: "Cậu đang chơi Thật hay thách à?"

Cố Dương nghe không hiểu.

"Thật hay thách gì cơ?"

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải Thật hay thách là được rồi.

Ít ra cậu ấy không phải là loại con trai như vậy.

Nhưng cô vẫn muốn làm rõ tại sao Cố Dương tìm cô.

Ở cùng một chỗ với con trai, cô cố gắng hết sức để tránh những hiểu lầm và suy nghĩ không hay.

Cô lắc đầu: "Không có gì, mình nói bừa thôi. Tại sao đột nhiên cậu lại cho mình bánh kếp vào giờ đọc sách buổi sáng thế?"

Cố Dương nói: "Đó không phải là tôi cho cậu."

"Hả, vậy là ai?"

Cố Dương vừa định trả lời, trong phòng học chỉ có hai người bỗng nhiên có vị khách không mời mà đến bước vô.

Cuộc đối thoại bị cắt ngang, hai người đồng thời nhìn vị khách không mời mà đến kia.

Rõ ràng là Kỷ Sầm chạy tới đây, cậu thở hổn hển bước vào, còn chưa lên tiếng thì Cố Dương đã chỉ vào cậu nói: "Là cậu ta."

Sau đó giọng điệu cậu ta hơi không vui hỏi Kỷ Sầm: "Cậu làm gì đấy?"

Kỷ Sầm giải thích: "Trước khi tan học bị thầy giáo kêu đến phòng thí nghiệm dọn thiết bị, vừa từ tòa thí nghiệm bên kia qua đây."

Lời giải thích này khá hợp lý.

Cố Dương ừ một tiếng, nói: "Cậu và cậu ấy nói chuyện đi."

Nói xong thì cậu ta rời đi.

Kỷ Sầm nói: "Cảm ơn anh Thang, lát về mời anh trà sữa."

Cố Dương quay lưng nói: "Không bằng gọi thẳng một tiếng ba đi."

Kỷ Sầm không phản ứng cậu ta, quay đầu lại hỏi Tề Diệu Tưởng: "Buổi sáng cậu có ăn bánh kếp nhân lúc còn nóng không?"

Tề Diệu Tưởng ngay lập tức hiểu ra.

"Ăn rồi." Cô trả lời cậu trước, rồi hỏi: "Nhưng không phải mình dùng bánh kếp kia, ừm... hối lộ cậu sao? Tại sao cậu lại trả cho mình?"

Kỷ Sầm nói: "Nhưng đó là bữa sáng cậu mua cho cậu mà, đúng không?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Đây không phải là lớp của mình nhưng Kỷ Sầm chẳng hề rụt rè, cậu tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, vừa dùng tay quạt mát vừa nói: "Tôi ăn bữa sáng của cậu rồi, nếu buổi sáng cậu đói đến ngất xỉu rồi khai ra tôi, chẳng phải tôi sẽ bị thầy mắng chết sao."

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.

Hèn gì cậu muốn trả bữa sáng lại cho cô.

Nhưng cô cảm thấy cậu hơi nghĩ nhiều rồi.

Cô cũng không phải loại người bán đứng đồng đội.

"Thật ra cho dù mình đói ngất đi chăng nữa thì mình chắc chắn cũng không khai cậu ra đâu."

Nghe giọng điệu chắc nịch của cô, Kỷ Sầm nhướng mày: "Nhìn không ra đấy, cậu rất có nghĩa khí."

Tề Diệu Tưởng lúng ta lúng túng cười một cái.

Đoán chừng lúc này những người ăn cơm nhanh cũng sắp về đến phòng học, Tề Diệu Tưởng muốn hạ lệnh đuổi khách là Kỷ Sầm ra ngoài nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Cô nghĩ ngợi một chút, đang muốn hỏi "Kỷ Sầm cậu còn chuyện gì nữa không" thì nghe cậu chậm rãi hỏi: "Vậy, ngày mai cậu còn định hối lộ tôi không?"

Tề Diệu Tưởng lập tức gật đầu: "Ừm ừm, có chứ."

Chàng trai nhẹ nhàng "ồ" đáp lời, cụp mắt xuống, khẽ nhếch khóe môi lên.

Xem ra bữa sáng ở căn tin không ngon thật, ngay cả Kỷ Sầm cũng thèm ăn bữa sáng bên ngoài, muốn cô mang giúp.

"Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Ngày mai mình mang cho cậu. Trừ việc mang canh súp ra thì gì cũng được."

Nếu Kỷ Sầm sẵn sàng nhận hối lộ, Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ phục vụ cậu thật tốt, cô lập tức tìm tờ giấy nháp, định viết khẩu vị của Kỷ Sầm xuống để nhớ cho kỹ.

Kỷ Sầm nghĩ nghĩ nói: "Bánh kếp, ít cay thôi, không bỏ thêm hành tỏi."

"Cậu không thích ăn hành tỏi à?"

Kỷ Sầm: "Không quá thích."

Đôi mắt Tề Diệu Tưởng sáng lên, tông giọng nói với Kỷ Sầm tự nhiên thân thiết hơn một chút. Cô vừa ghi nhớ khẩu vị của cậu vừa gật đầu đồng ý: "Trùng hợp quá, mình cũng không quá thích, mình cảm thấy hương vị của hành tỏi quá nồng."

Giọng điệu toát lên chút vui vẻ, bởi vì cuối cùng cô cũng tìm được một người không thích ăn hành tỏi.

Hình như ngày nay không có đồ ăn gì là không cho hành tỏi, cô còn tưởng khẩu vị này của mình rất hiếm, không ngờ Kỷ Sầm cũng như vậy.

Chữ viết của Tề Diệu Tưởng rất nắn nót, từng nét chữ đều vô cùng nghiêm túc.

Phần tóc mái của cô hình như hơi dài, lúc cúi đầu sẽ bị che mắt, cũng không biết khi nào mới định đi cắt bớt.

Nhìn bộ dáng cô cúi đầu viết chữ, Kỷ Sầm chống cằm nói: "Vậy chúng ta rất có duyên."

"Có duyên, có duyên." Sau khi nhớ khẩu vị, Tề Diệu Tưởng nói với cậu: "Cậu yên tâm, ngày mai mình nhất định sẽ nói với dì ấy, phần bánh của cậu sẽ không có một miếng hành tỏi nào."

Khóe môi Kỷ Sầm cong lên như cũ.

"Được, cảm ơn."

Biết được khẩu vị của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng lại hỏi cậu: "Ngày mai sau khi mình mua bữa sáng rồi đi vào trường, mình đưa cho cậu ở cổng trường luôn hả?"

Kỷ Sầm lắc lắc đầu.

"Như vậy không được, nếu như bị thầy chủ nhiệm giáo vụ bắt gặp thì tôi sẽ bị mắng."

Tề Diệu Tưởng mím môi.

Cũng đúng.

Vậy làm sao để đưa cho cậu?

Kỷ Sầm nói: "Tôi trực ban xong sẽ tới lớp cậu tìm cậu lấy không được sao? Dù sao cũng ở ngay bên cạnh."

Tề Diệu Tưởng lập tức từ chối: "Không được!"

Sau đó trong ánh mắt sửng sốt của chàng trai, cô nhận ra giọng điệu của mình quá dứt khoát nên nhỏ giọng giải thích: "..... Cậu không cần cất công đến lớp mình để lấy, ừm... Không thì mình đưa cho Cố Dương trước, sau đó bảo Cố Dương đem qua cho cậu? Giống hôm nay cậu bảo Cố Dương đưa cho mình ấy."

Nếu vẫn không hiểu ẩn ý từ chối của cô thì đúng thật là một thằng ngốc.

Kỷ Sầm lớn tới chừng này, đây là lần đầu tiên cậu không được chào đón, thậm chí còn không được đi sang lớp bên cạnh.

Cậu không tức giận, chỉ thấy buồn cười, hỏi: "Tôi nói này bạn học Tề Diệu Tưởng, là cậu hối lộ tôi trước, sao lại còn sợ tôi sang lớp tìm cậu?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Mình không sợ, chỉ là ..."

"Chỉ là cái gì?"

Cô rủ mắt xuống, đầu ngón tay cầm tờ giấy.

"Tại vì lớp mình ai cũng biết cậu, cậu tìm mình thì quá nổi bật."

Cô không muốn trở nên nổi bật.

Cũng không biết cậu – người sinh ra đã được định sẵn là con cưng của trời thu hút sự chú ý – có thể hiểu được suy nghĩ của cô hay không.

Trong mắt xẹt qua một tia bừng tỉnh, cuối cùng Kỷ Sầm cũng tìm ra mấu chốt khiến Tề Diệu Tưởng không muốn tiếp xúc với mình.

Chẳng trách hôm nay cậu đến lớp cô, nhìn thấy cô cúi đầu xuống rất thấp như một con chim đà điểu.

"Vậy là cậu chê tôi quá nổi tiếng?"

Chê? Lời buộc tội này cũng quá nghiêm trọng rồi đấy.

Cậu đứng đầu khối, cô sùng bái cậu còn không kịp.

Tề Diệu Tưởng vội vàng xua tay: "Mình không phải chê ghét cậu, mình chỉ là..."

Không muốn liên quan gì đến cậu, sợ người khác cảm thấy mình có ý với cậu.

Dù gì ngày hôm đó cô đứng ở cửa lớp của cậu một lúc đã bị ồn ào thành ra như vậy.

Nếu là cậu đến lớp cô tìm cô, chẳng phải cả hai lớp đều sẽ ồn ào dữ dội sao?

Đương nhiên không thể trực tiếp nói cho cậu biết, Tề Diệu Tưởng chỉ có thể nói: "Cá nhân mình khá thích thầm lặng."

Kỷ Sầm dở khóc dở cười nhướng mày.

Tuổi còn nhỏ mà rất già dặn.

Qua một lát, cậu thỏa hiệp nói: "Vậy cậu đưa cho Cố Dương trước đi, rồi bảo cậu ta mang cho tôi."

Thấy cậu đồng ý phương án này, Tề Diệu Tưởng nhẹ nhõm cười nói: "Được!"

Nhưng rất nhanh, Kỷ Sầm lại nói: "Nhưng mà ..."

Tạm dừng một chút, yết hầu cậu khẽ động đậy.

"Cậu đưa số QQ của cậu hoặc số WeChat cho tôi."

Đầu óc Tề Diệu Tưởng không thể hoạt động trong giây lát, cô ngơ ngác nhìn cậu: "Hả?"

Kỷ Sầm giải thích: "Tôi chuyển tiền bữa sáng cho cậu."

"Ồ ồ." Thì ra là chuyển tiền cho cô, Tề Diệu Tưởng nói: "Không cần đâu, nếu là... hối lộ, vậy mình nên mời cậu ăn chứ."

Kỷ Sầm nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: "Cậu chắc chắn muốn mời tôi ăn?"

"Ừm."

"Vậy ngày kia cậu giúp tôi đặt một phần bữa sáng McDonald's đi, xa quá không phiền cậu tự đi mua, gọi giao hàng là được, dù sao tiền ship cũng chỉ 9 tệ."

"..."

Không muốn làm phiền cô nên bảo cô gọi giao hàng, còn muốn cô trả thêm phí ship.

Tề Diệu Tưởng không nói nên lời. Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Người khác ăn sáng ở căn tin, hai cái bánh bao nhân thịt to và thêm một cốc sữa đậu nành mới có 5 tệ. Mua ở ngoài cổng trường thì một cái bánh kếp trứng cũng chỉ mới 6 tệ. Thiếu gia này muốn ăn McDonald's, khoan hẵng nói đến gọi món gì, riêng phí giao hàng đã phải mất 9 tệ rồi.

Tiền cơm và tiền ăn vặt mỗi tuần của cô chỉ có một ít, như vậy thì tuần tới cô mời cậu ăn sáng mấy lần, tiền của cô đều sẽ vào trong bụng cậu hết.

Đổi lại là người khác, Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ từ chối không cần suy nghĩ.

Nhưng người này là Kỷ Sầm, là người mà cô muốn hối lộ.

Người ta đã mở cửa sau cho cô rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa.

Chỉ là cửa sau này có vé vào cửa quá đắt. Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói thầm: ".... Nhất định phải ăn McDonald's sao."

Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Cậu mời tôi ăn sáng, tất nhiên tôi muốn gọi món đắt rồi, này mới đúng với thành ý của cậu, đúng không?"

Làm gì có.

Thực ra cậu đặt bữa sáng càng rẻ mới càng đúng ý mình hơn.

Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà người nói mời ăn sáng trước là cô, cậu lại bất ngờ bắt cô trả tiền, cô không trở tay kịp, cũng không thể phản đối.

Trong thời gian này mẹ cô đi công tác ở tỉnh khác, trước khi đi mẹ có cho cô tiền phí sinh hoạt. Biết công việc của mẹ vất vả, cô thực sự không muốn chi tiêu vượt quá phí sinh hoạt rồi lại xin tiền mẹ thêm.

Tề Diệu Tưởng thở dài trong lòng, đành phải hạ thể diện xuống thương lượng với Kỷ Sầm: "Nếu không thì mình thu hồi lại lời mình nói mời cậu vừa nãy, chúng ta vẫn nên thêm QQ đi, cậu chuyển tiền bữa sáng cho mình."

May mà Kỷ Sầm là người dễ nói chuyện, không so đo cô lật lọng.

"Được, vậy thêm QQ đi."

Tề Diệu Tưởng thực sự cảm thấy rất ngại với cậu.

Không có tiềm lực tài chính mà lại cố tỏ ra giàu có nói muốn mời người ta ăn sáng, giờ thì làm người ta thất vọng rồi.

Đành để cậu chịu thiệt thêm QQ của cô vậy.

Tề Diệu Tưởng không mang điện thoại tới trường, cô lấy giấy nháp viết tay số QQ cho Kỷ Sầm, cũng tỏ ý chờ hết tiết tự học buổi tối cô sẽ về nhà chấp nhận lời mời kết bạn của cậu đầu tiên.

Sợ bản thân không nhận được yêu cầu kết bạn của Kỷ Sầm, cô không những ghi lại số QQ mà cả số WeChat hiếm khi đăng nhập cô cũng viết vào, thậm chí cả số điện thoại đi động cô cũng viết luôn.

"Đây là tất cả phương thức liên lạc của mình, sau này cậu muốn ăn sáng món gì thì cứ nói cho mình bất cứ lúc nào, mình nhất định sẽ mua cho cậu."

Cuối cùng, cô còn cố ý bổ sung: "Ngoại trừ McDonald's."

"Được rồi."

Chàng trai thở dài, giống như tiếc nuối vì không có McDonald's để ăn.

Giây tiếp theo, cậu quay đầu đi, trong tay là phương thức liên lạc của cô, cậu hơi cắn nhẹ môi dưới, đúng thật là phí không ít sức lực mới kìm được khóe miệng đang cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK