Tra Na Lệ thực sự nhìn không nổi nữa, nghĩ thế nào cũng không thông, bên cạnh Lý Dục Thần có người đần độn như vậy?
Ngay ở khu làm việc bên cạnh phòng khách quý, Hà Quảng Chí vừa nhìn video theo dõi vừa cười đắc ý trong phòng làm việc.
"Thiếu gia, tên này thoạt nhìn rất ngu ngốc, thật sự lợi hại như anh nói sao?", một người hơn ba mươi tuổi bên cạnh hỏi.
Người này tên là Hứa Trí Thắng, là quản lý của phòng khách quý tự vận hành của sòng bạc, cũng là công nhân cũ của nhà họ Hà, có quan hệ không tệ với Hà Quảng Chí.
"Tôi bảo anh ta lợi hại ở võ công, không phải nói là thuật đánh bạc của anh ta lợi hại", Hà Quảng Chí cười nói: "Mã Sơn Loạn Quyền này giằng co với Vịnh Xuân Lương Tri Huyên hồi lâu, khí thế không hề rơi vào thế yếu, hơn nữa tuổi tác còn trẻ như vậy, quả là tiền đồ vô lượng! Năm đó ông nội tôi tốn biết bao công sức để mời Lương Tri Huyên đến Hào Giang, cuối cùng bị nhà họ Lý chặn ngang. Nếu tôi có thể thu phục Mã Sơn, ông nội chắc chắn sẽ rất vui mừng".
Hứa Trí Thắng đáp: "Nhưng mà thiếu gia, dùng tiền nợ đánh bạc để ép anh ta, nhỡ... Ngộ nhỡ anh ta không phục thì sao? Người này lại biết đánh nhau như vậy, làm không tốt sẽ trở mặt thành thù!"
Hà Quảng Chí lắc đầu nói: "Tôi sẽ không dùng tiền nợ đánh bạc để ép buộc anh ta. Trước tiên để anh ta ôm nợ nần, đến lúc đó cậu đóng vai phản diện, rồi tôi ra mặt, giúp anh ta trả hết nợ, anh ta nhất định sẽ biết ơn tôi. Người giang hồ như anh ta rất có tình nghĩa, tôi lại dùng mỹ nhân kế với anh ta, không tin anh ta không chịu tới".
Hứa Trí Thắng giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là thiếu gia lợi hại!"
...
Người phụ nữ nhanh chóng quay trở lại, cầm theo năm triệu chíp.
Tra Na Lệ lập tức nhìn ra, đây là chíp bùn chuyên dụng và cò mồi. Sau khi rửa chíp, cò mồi sẽ được chia tiền hoa hồng.
Mã Sơn nhận lấy chíp, không thèm liếc nhìn đã đẩy ra phía trước: "Đặt hết!"
Khách đánh bạc bên cạnh đều ngừng lại.
Đánh bạc như thế này không phải ngày nào cũng có thể thấy, dù là ở phòng khách quý.
Mọi người dứt khoát không đặt cược nữa, làm quần chúng.
Ván này, Mã Sơn thắng.
Đám khán giả vỗ tay hò reo.
Tra Na Lệ khá bất ngờ, theo lý thuyết, Mã Sơn đặt cược như thế, sòng bạc nhất định sẽ để anh ta thua, sau đó lại cho anh ta vay.
Cô ta thấy người chia bài và người phụ nữ bên cạnh Mã Sơn trao đổi ánh mắt, trong mắt hai người họ đều mang vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Tra Na Lệ lập tức ý thức được, Mã Sơn gian lận.
À, hóa ra cũng không hoàn toàn là đồ đần!
Có điều, Tra Na Lệ không cho rằng Mã Sơn có thể trốn được kiếp này.
Hào Giang có thể trở thành thành phố cờ bạc không phải dựa vào may mắn, nếu gian lận có thể kiếm được tiền ở nơi này, bọn họ sớm đã phá sản.
Không thể nói là trong xã hội không có cao thủ đánh bạc, nhưng cao thủ có lợi hại hơn nữa cũng không đấu lại công nghệ cao.
Trước kia trong sòng bạc còn cần người ngoài sáng trong tối nhìn chằm chằm, hiện tại khắp nơi đều là camera HD, từng cử động của anh không thể chạy thoát khỏi mắt của họ.
Hơn nữa những cao thủ chân chính kia sớm đã bị sòng bạc mua chuộc.
Một bên là lấy lương cao và được sòng bạc chia hoa hồng, làm công việc nhàn nhã; một bên khác là mạo hiểm bị chặt tay để gian lận trên chiếu bạc, chọn thế nào, đồ ngu cũng biết.
Đương nhiên, vẫn có những nhân vật lợi hại mà ngay cả công nghệ cao cũng không bắt được, nhưng một số người này khinh thường đến sòng bạc thắng tiền. Ví dụ như cao thủ trong Huyền Hàng Môn, ví dụ như chính Tra Na Lệ cô ta.
Mã Sơn gian lận thế nào, Tra Na Lệ cũng không biết. Cô ta không phải giám sát viên chuyên nghiệp, nhưng cô ta biết, trong phòng quan sát nhất định đang xem video ván vừa rồi lặp đi lặp lại.
...
Hà Quảng Chí nhíu mày nhìn video giám sát.
"Tình huống gì đây? Sao anh ta lại thắng? Chỉ cần anh ta quay con thoi, đều sẽ phải thua mới đúng? Chia bài này bị làm sao vậy?"
"Không phải vấn đề của chia bài", Hứa Trí Thắng đáp: "Anh ta gian lận".
"Gian lận?", Hà Quảng Chí giật mình nói: "Sao anh ta lại biết gian lận? Anh ta là một quyền sư mà thôi!"
Hứa Trí Thắng trả lời: "Thiếu gia, anh đã xem thường anh ta".
Hà Quảng Chí như thể hứng chịu nhục nhã cực lớn, mặt đỏ lên, phẫn nộ nói: "Mẹ nó, Loạn Quyền Mã Sơn này dám lừa gạt mình! Bắt anh ta lại, chặt tay anh ta!"
Hứa Trí Thắng cầm lấy bộ đàm liên hệ phòng máy, nơi đó có hình ảnh theo dõi cặn kẽ hơn và nhân viên phân tích chuyên nghiệp.
"Quay được hình ảnh anh ta gian lận không?"
"Không có", trong bộ đàm truyền đến tiếng đáp lời: "Lúc ấy chỉ có camera phía tây nhắm thẳng vào bàn đánh bạc kia, khả năng đã bỏ sót. Mánh khóe của anh ta rất cao siêu!"
"Nhắm toàn bộ máy quay vào anh ta, trạm gác ngầm của chúng ta cũng bỏ qua. Lần tới không bắt được anh ta, các cậu từ chức hết đi".
Hứa Trí Thắng bỏ bộ đàm xuống, nói với Hà Quảng Chí: "Thiếu gia, anh không muốn dùng anh ta nữa?"
Hà Quảng Chí sửng sốt, tỉnh táo lại, đáp lời: "Dùng, đương nhiên phải dùng, loại người như này rất khó tìm. Có điều, anh ta dám giả vờ ngu ngốc ở trước mặt tôi, tôi phải dạy dỗ anh ta một chút..."
...
Mã Sơn nhìn mười triệu chíp trước mặt và tiếng vỗ tay xung quanh, hạnh phúc bưng chén rượu lên, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Haha, may mắn quả nhiên vẫn đứng về phía tôi. Cảm ơn cô đã cho tôi vay năm triệu, đây là tiền vốn, cô cầm về đi".
Nói xong, anh ta đẩy năm triệu chíp kia đến trước mặt người phụ nữ, lại chia ra một nửa từ đống chíp thắng được: "Cho em thêm hai triệu rưỡi, thế nào?"
Người phụ nữ thu lại ánh mắt nhìn chia bài, thay đổi khuôn mặt tươi cười. Cô ta cầm chén rượu lên, bưng đến bên miệng Mã Sơn, đút cho anh ta một ngụm, dịu dàng nói: "Anh trai à, anh thật là giỏi! Tiền vốn của em đặt ở chỗ anh đó, anh chơi giúp em đi, tiền thắng được chia cho em một phần mười là được rồi".
Mã Sơn cười hihi đáp: "Chính em nói đấy, anh chơi tiếp?"
Anh ta đẩy ra toàn bộ chíp: "Cược hết!"
Đáng tiếc lần này anh ta thua.
Mười triệu chíp, chỉ chớp mắt đã không còn. Người bên ngoài tất nhiên thở dài thườn thượt.
Nhưng ngược lại, Tra Na Lệ khá khen ngợi anh ta. Cách làm của Mã Sơn rất thông minh, vừa rồi anh ta gian lận, cơ sở giám thị ngoài sáng trong tối của sòng bạc đều chú ý đến anh ta, nếu ván này còn tiếp tục gian lận, chắc chắn sẽ bị bắt.
Chẳng qua cô ta không hiểu, Mã Sơn làm như vậy có mưu đồ gì? Không thắng được một phân tiền, còn nợ cò mồi kia năm triệu.
Chương 1002: Vay thêm một trăm triệu
Mã Sơn thoạt nhìn rất thất vọng, không cam lòng nói: "Mẹ nó, lại thua! Sớm biết thì thu tay lại rồi".
Người phụ nữ kia nói: "Anh trai à, anh đừng nản chí, cược tiếp nói không chừng lại thắng trở lại thì sao!"
"Cược nữa, tiền mất hết rồi, còn cược hả? Anh còn nợ em năm triệu kia kìa, đi thôi, anh ra ngoài tiệm vàng quẹt thẻ, trả tiền lại cho em".
"Trời ạ, anh trai gấp cái gì, không cần phải đi quẹt thẻ, anh thắng rồi trả lại tiền cho em là được".
"Không có tiền vốn thì anh thắng thế nào được?"
"Em lại cho anh mượn!"
"Mượn nữa hả?", Mã Sơn nghi ngờ nhìn người phụ nữ: "Em có bao nhiêu tiền? Không lẽ em là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, anh không dám đâu!"
Lời này của anh ta chọc cười khán giả vây xung quanh.
Người phụ nữ cũng cười khanh khách: "Anh trai thật biết nói đùa. Em không phải là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, nhưng vay mấy cái chíp vẫn vay được".
Mã Sơn lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, anh tiêu hết may mắn rồi, không chơi nữa".
Người phụ nữ vội vàng ngăn lại: "May mắn nào có đi dễ dàng như vậy. Anh trai à, anh là khách đánh bạc may mắn nhất mà em từng gặp, nghe em, chơi thêm hai lượt nữa, nhất định có thể thắng. Đợi anh thắng được tiền, em dẫn anh đi ăn bữa khuya".
"Ăn cái gì?"
"Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!", người phụ nữ tỏ ra quyến rũ.
Mã Sơn cười haha: "Được, vậy chơi thêm hai lượt nữa. Có điều, anh đã thua năm triệu, chơi nhỏ quá chẳng thú vị gì hết, muốn chơi thì chơi lớn luôn".
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên: "Anh trai muốn chơi bao lớn?"
"Em có bao nhiêu tiền?", Mã Sơn hỏi ngược lại.
"Anh trai à, anh cược lớn vậy luôn!", đôi mắt người phụ nữ tỏa ra ánh sáng: "Anh có dám vay ba mươi triệu không? Có điều phải ký tên đó!"
Mã Sơn lắc đầu: "Ít, em còn không, chừng một trăm triệu ấy".
Ánh sáng trong mắt người phụ nữ càng tăng lên: "Một trăm triệu à! Em thì không vay được nhiều thế, nhưng em có thể vay giúp anh. Anh chờ chút!"
Người phụ nữ lần nữa đi ra.
Mã Sơn cũng đứng lên, đến khu khách quý nghỉ ngơi.
Tra Na Lệ sợ bị Mã Sơn nhìn thấy, cô ta đang định đến bàn bên cạnh tránh đi một chút, đã thấy Mã Sơn đi về phía cô ta, trong tay còn cầm hai ly rượu.
"Cô Tra, nể mặt tôi uống một ly đi", Mã Sơn cười hì hì.
Tra Na Lệ khẽ nhíu mày, có điều vẫn nhận lấy ly rượu, hỏi: "Anh đang giở trò quỷ gì? Cò mồi kia rõ ràng đang đặt bẫy anh".
"Nếu đến cả cái này tôi cũng không nhìn ra được, thì hơn hai mươi năm qua tôi đã sống vô dụng rồi", Mã Sơn đáp.
"Vậy anh còn chui đầu vào? Hay cảm thấy anh có thể đấu thắng được gia tộc của vua đánh bạc?", Tra Na Lệ tức giận nói.
"Đấu thắng được hay không đều phải đấu một trận, dù sao cũng tới rồi. Lại nói, có người đẹp Tra ở bên cạnh, lòng tin của tôi tăng gấp trăm lần".
"Có liên quan gì tới tôi?"
"Đã đến là có liên quan rồi".
Tra Na Lệ sững sờ: "Các anh gài bẫy tôi?"
Mã Sơn cười haha: "Nếu cô không thích, tôi cũng chẳng cần gài làm gì".
"Cút!"
Tra Na Lệ hung hăng trừng mắt lườm anh ta, nếu không phải đang ở tại sòng bạc, cô ta có thể đá chết anh ta bằng một chân.
Trong lòng cô ta thầm mắng: "Cái tên này, thoạt nhìn chất phác thành thật, hóa ra lại là một thằng lưu manh!"
Cô ta muốn đi ra chỗ khác, Mã Sơn cản lại, ly rượu trong tay chạm nhẹ vào ly của cô ta, cợt nhả nói: "Cô Tra, camera đang nhắm thẳng vào chúng ta đấy. Toàn bộ người trong sòng bạc đều trông thấy chúng ta tán tỉnh ve vãn. Giờ mà cô đi, nhỡ tôi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ tính món nợ này lên đầu cô. Không bằng ở lại, chúng ta đồng tâm hiệp lực!"
"Vô liêm sỉ!", Tra Na Lệ mắng.
Có điều, Mã Sơn nói đúng tình hình thực tế. Hiện tại cô ta đi cũng không rửa sạch được quan hệ với Mã Sơn.
Ít nhất, cô ta cần biết rõ ràng Mã Sơn và Lý Dục Thần đang giở trò quỷ gì.
"Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
"Thắng tiền!", Mã Sơn nói: "Đồng tâm hiệp lực thắng một vố lớn, sau đó chúng ta đi ăn bữa khuya!"
Hà Quảng Chí và Hứa Trí Thắng ngồi chung trước màn hình giám sát của phòng làm việc.
Một người phụ nữ đang đứng chếch đối diện Hà Quảng Chí, bất ngờ chính là cò mồi bên người Mã Sơn vừa rồi.
Người phụ nữ có vẻ hơi cẩn thận, hơi cúi đầu, không dám đối mặt với Hà Quảng Chí.
"Rốt cuộc anh ta có gian lận hay không?", Hà Quảng Chí hỏi Hứa Trí Thắng.
"Lần này chắc chắn không có, nhưng ván vừa rồi..."
Hứa Trí Thắng không dám khẳng định, là do chia bài của mình nhất thời sơ sẩy, hay là Mã Sơn gian lận, dù sao cũng không bắt được tại trận.
"Có phải là đang diễn kịch không?"
"Diễn kịch gì? Diễn kịch để mình thua sạch sành sanh? Dù anh ta biết Dương Lỵ là người chúng ta sắp xếp, diễn kịch cho tôi xem, anh ta có thể tin tưởng Dương Lỵ sẽ tiếp tục vay chíp cho anh ta? Thật sự cho anh ta một trăm triệu chíp thì sao chứ? Anh ta muốn thắng thì phải gian lận, mà gian lận thì sẽ bị chúng ta bắt", Hà Quảng Chí nói.
"Thiếu gia nói rất có đạo lý", Hứa Trí Thắng nhéo nhéo vùng giữa lông mày: "Có lẽ là chia bài của tôi sai sót, lát nữa tôi sẽ sắp xếp anh ta đến giữa trận".
Hà Quảng Chí không nói gì thêm. Mặc dù ngẫu nhiên phạm sai lầm là chuyện thường tình của con người, những ở trong sòng bạc Hào Giang, đặc biệt là phòng khách quý, không được phép sai sót.
"Người phụ nữ kia là ai?", anh ta nhìn Tra Na Lệ đang vừa nói vừa cười với Mã Sơn trong video giám sát.
Hứa Trí Thắng lắc đầu: "Chưa thấy qua".
"Haha, hóa ra anh ta còn rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Chẳng lẽ người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Lỵ Lỵ của chúng ta sao?", Hà Quảng Chí nhìn về phía Dương Lỵ, khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên tiến vào sòng bạc của Hào Giang, toàn bộ bản tính của con người đều sẽ bại lộ. Nếu đã háo sắc, vậy thì phải thỏa mãn anh ta thật tốt. Lỵ Lỵ, xem cô đấy!"
"Yên tâm đi, cậu Hà, tôi sẽ giải quyết anh ta", Dương Lỵ quyến rũ nói: "Vậy, chúng ta có nên cho anh ta vay một trăm triệu không?"
"Vay chứ!", Hà Quảng Chí nói: "Đương nhiên phải cho vay, có điều anh ta phải ký tên, tiền lãi tính theo quy củ của sòng bạc".
Chương 1003: Cược ván lớn hay cược ván nhỏ?
Dương Lỵ đáp lời, đi ra ngoài.
Hà Quảng Chí nở nụ cười: "Chỉ cần anh ta ký tên, không sợ anh ta chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi".
Hứa Trí Thắng lại cứ cảm thấy có điều gì đó không hợp lý lắm, nhưng lại không nói ra được. Dù thế nào, hiện tại tất cả giám sát đều nhắm thẳng vào Mã Sơn, còn có mấy cao thủ lẫn trong đám người nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cần anh ta gian lận, nhất định sẽ bị bắt lại.
Vay nặng lãi một trăm triệu, một khi ký tên vào, trừ phi anh ta là loại nhà giàu siêu cấp có giá trị con người lên đến chục tỷ, không thì tương đương với ký giấy bán mình.
...
Mã Sơn không phải là người am hiểu giao tiếp xã hội, lúc anh ta lăn lộn trong vòng tròn kia, anh ta có tiếng biết đánh nhau và trọng nghĩa khí. Trên người anh ta có khí phách của đại ca cầm đầu, tất cả mọi người đều rất phục anh ta. Nhưng anh ta không giỏi giao tiếp, đặc biệt là không biết lấy lòng phụ nữ, trong mắt rất nhiều người, nhất là phụ nữ, anh ta vô cùng đứng đắn, xen lẫn chút chất phác, đặc điểm này khiến anh ta hoàn toàn khác những tên côn đồ kia.
Nhưng dù thế nào, Mã Sơn cũng lớn lên trong hoàn cảnh đó, chưa ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, anh ta không lạ lẫm với chuyện tán gái như thế nào.
Anh ta kể chuyện cười cho Tra Na Lệ, bông đùa những lời tà răm nhưng không thấp kém.
Tra Na Lệ thành công bị anh ta chọc cười, không phải là bởi vì chuyện cười của anh ta cuốn hút, mà do dáng vẻ khi kể chuyện của anh ta rất buồn cười.
Khi mà một người đàn ông thật thà chất phác muốn dùng cách nói những câu đùa tục chọc cười một người phụ nữ, bản thân chuyện này đã rất buồn cười rồi.
Dương Lỵ trở lại, cầm trong tay một xấp tài liệu, sau lưng còn đi theo hai người, trong đó một người cầm theo một cặp đầy chíp.
"Anh trai à, ký tên vào đây, một trăm triệu chíp này sẽ là của anh", Dương Lỵ mở tài liệu ra, đưa cho Mã Sơn một cây bút.
Mã Sơn không thèm nhìn lấy một chữ, vèo vèo ký tên của mình xuống.
Dương Lỵ hơi sững sờ, không biết là bị chấn động bởi sự hào phóng của Mã Sơn, hay là quá thuận lợi đến bất ngờ khiến cô ta hoài nghi chuyện này có vấn đề.
Hợp đồng vay nặng lãi của sòng bạc vô cùng khắc nghiệt, bình thường khách hàng phải ở trạng thái vô cùng hưng phấn, cộng thêm miệng lưỡi không xương của cò mới làm họ ký tên mình xuống.
Nhưng Mã Sơn không thèm hỏi lấy một câu, loại người này hoặc là giá trị con người cao đến bất cứ lúc nào cũng có thể trả được nợ, hoặc là vốn không có ý định trả.
Dương Lỵ lơ đãng nhìn thoáng qua camera.
Người đàn ông sau lưng cô ta thu lại hợp đồng, mở rương chíp ra, bên trong đó là hàng loạt chíp có giá trị lớn được xếp chỉnh tề, trong đó năm mươi cái chíp giá trị một triệu vô cùng dễ thấy.
Mặc dù là phòng khách quý, nhưng người cầm một trăm triệu chíp đi đánh cược cũng rất khó nhìn thấy, cộng thêm cách đánh cược mười triệu khi Mã Sơn quay con thoi hồi nãy, khiến họ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Dương Lỵ đang muốn nhận lấy rương chíp, Mã Sơn lại nhấc rương lên, giao vào trong tay Tra Na Lệ: "Cô cầm giúp tôi đi".
Dương Lỵ duỗi tay, ngẩn người, sắc mặt hơi khó coi.
Có điều lúc này, không ai quan tâm đến Dương Lỵ, bởi vì Mã Sơn đã đi về phía bàn đánh bạc.
Nhìn theo Tra Na Lệ đi bên người Mã Sơn, ánh mắt Dương Lỵ lóe lên sự đố kỵ. Mặc dù Mã Sơn không có bất kỳ liên hệ thực chất nào với cô ta, nhưng cô ta vẫn tức đến phát run, như thể bị người ta cướp đi người đàn ông của mình.
Cầm một trăm triệu chíp, Mã Sơn cẩn thận hơn vừa nãy rất nhiều. Cảnh tượng cược cả một trăm triệu hiếm có mà mọi người chờ mong không xuất hiện, thậm chí đặt cược chục triệu cũng không có, tối đa chỉ có một hai triệu.
Mã Sơn không gian lận, sự may mắn của anh dường như trở lại, thắng không ít.
Hà Quảng Chí nhìn theo dõi, nóng nảy nói: "Hướng gió của thằng này thuận như thế, còn tiếp tục như vậy, phải bao lâu mới có thể rửa hết chíp trên tay anh ta?"
Hứa Trí Thắng đáp: "Thiếu gia, không thể sốt ruột. Hiện tại đầu óc anh ta chưa nóng lên, nếu lúc này chúng ta ra tay, làm anh ta cảnh giác, anh ta rất có thể sẽ không chơi nữa".
"Dương Lỵ đâu, Dương Lỵ đang làm gì?", Hà Quảng Chí tức giận nói: "Tôi tốn nhiều tiền như vậy để nuôi cô ta, là để cô ta đứng đó hóng chuyện sao?"
Hứa Trí Thắng nói: "Dương Lỵ nhiều nhất có thể ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, khách đánh cược vẫn chưa nóng máu, cô ta ở đó cũng vô dụng. Yên tâm đi, chúng ta có nhiều thời gian".
"Vậy nếu anh ta liên tục thắng thì sao?"
"Chỉ cần anh ta không gian lận, anh ta sẽ không thể luôn thắng được, cuối cùng tất cả tiền sẽ biến thành lợi thế chúng ta có thể lợi dụng. Nếu anh ta chơi bẩn...", Hứa Trí Thắng cười lạnh: "Thế chẳng phải là điều thiếu gia mong đợi sao?"
...
Mã Sơn giao tiền vốn cho Tra Na Lệ, như vậy, một trăm triệu chíp nguyên xi trở về trong rương chíp.
Trước mặt anh ta là số chíp thắng được, thật ra cũng không hề ít, hơn mấy triệu, chỉ là vẫn kém hơn một trăm triệu mà mọi người chờ mong.
Lúc mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, Mã Sơn đập tay xuống bàn, một chồng chíp được xếp thật cao ào ào rơi lả tả. Anh ta vén tay áo lên, cao giọng nói: "Mẹ nó, hướng gió thuận như thế, ông đây muốn cược ván lớn".
Sự hào hứng của mọi người lập tức tăng vọt.
Lúc này người vây xem đã rất nhiều, có cảm giác chật như nêm cối.
Mã Sơn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, ngoắc tay nói với Dương Lỵ trong đám người: "Này, em đứng xa như thế làm gì, tới đây ngồi, xem giúp anh, có muốn quay con thoi một lần không".
Dương Lỵ lập tức mỉm cười dựa lại gần, thân thể mềm mại, toàn bộ ngực đặt lên vai Mã Sơn, hơi thở tựa hoa lan: "Anh trai à, em còn tưởng là anh quên em luôn rồi!"
Chương 1004: Chơi một ván lớn
"Làm sao lại như vậy? Em không ở bên cạnh anh, tâm lý của anh không vững chắc được", Mã Sơn đưa tay ôm eo Dương Lỵ, nói.
"Anh à, tay anh may mắn như vậy, nên chơi lớn từ sớm rồi!"
Dương Lỵ cười híp mắt ngồi xuống, còn không quên bày ra dáng vẻ của người thắng cuộc quay đầu liếc nhìn Tra Na Lệ.
Tra Na Lệ có hơi ghét bỏ quay đi, không thèm nhìn bọn họ.
"Em nói xem anh nên cược bao nhiêu?", một tay Mã Sơn ôm lấy bả vai Dương Lỵ, anh ta hỏi.
"Mười triệu?", Dương Lỵ cũng là khách quen của sòng bạc, tất nhiên nhìn ra Mã Sơn vẫn chưa đến giới hạn, thử thăm dò nói.
Mã Sơn đếm số chip trên tay, vừa đúng mười triệu. Anh ta có vẻ hơi do dự, cầm một cái chip lật qua lật lại trên ngón tay.
Càng ngày càng nhiều người vây xem, gần như toàn bộ người trong phòng khách quý đều vây quanh, những bàn đánh cược khác chỉ có lẻ tẻ mấy người vẫn đang chơi.
"Được, vậy ván tiếp theo đặt mười triệu!", Mã Sơn nói xong, đẩy chip trên bàn về phía trước, "Ván này thắng, mỗi người ở đây được chia mười ngàn!"
Sau đó anh ta ôm chặt lấy Dương Lỵ, dùng sức bóp một cái vào vị trí nhiều thịt trên người cô ta: "Cục cưng ơi, em hãy mang đến vận may cho anh nha!"
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Mười ngàn đồng không là gì với những người trong phòng khách quý, nhưng giống như lúc cướp lì xì trong nhóm vậy, không ai thiếu chút tiền ấy, thế mà vẫn nhiệt tình cướp lì xì, dù có là mấy đồng cũng muốn cướp, bởi vì cướp lì xì không chỉ đại biểu cho tiền bạc, mà còn đại biểu cho may mắn tốt hơn người khác.
Người trong sòng bạc càng thích may mắn hơn. Người thắng cho tiền nhuốm không khí vui mừng, có thể mang đến vận may cho bọn họ. Tuy mười ngàn đồng không nhiều, nhưng nhỡ đâu sự may mắn này giúp bọn họ thắng một triệu thì sao.
Mà câu nói tiếp theo của Mã Sơn khiến bầu không khí vốn đã náo nhiệt trở nên bùng nổ.
Mã Sơn nói: "Mười ngàn quá ít, nếu ông đây thắng ván này, mỗi người một trăm ngàn!"
Quanh bàn, người vây xem chật như nêm cối, thật ra cộng lại không đến một trăm người, mỗi người mười ngàn tính ra chỉ mấy trăm ngàn, mỗi người một trăm ngàn cũng chỉ mấy triệu, nhưng chính mấy triệu này lại khiến đám khán giả trở nên như si như cuồng.
Mấy người ở rìa ngoài vốn không quan tâm cũng bắt đầu chen vào bên trong.
Chuyện này khiến cho giám thị trong sòng bạc rất khó tìm được một vị trí tốt để quan sát Mã Sơn.
May mà còn có mười mấy cái camera.
Cho dù như vậy, người chia bài cũng có vẻ hơi khẩn trương.
Bởi vì Mã Sơn cược hòa.
Chuyện này có nghĩa là, nếu Mã Sơn thắng, mười triệu sẽ biến thành tám mươi triệu.
Trong phòng làm việc, Hà Quảng Chí và Hứa Trí Thắng cùng nhân viên của phòng quan sát đều khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Mọi người dường như đã quên, tiền đặt cược của ván này thật ra cũng chỉ có mười triệu. Mà trước đây không lâu, Mã Sơn vừa mới rót vào mười triệu.
Cùng là mười triệu, hiệu quả mang lại lại hoàn toàn khác biệt.
Hứa Trí Thắng đã ý thức được có chút không hợp lý, nhưng người chia bài đã chia bài rồi. Sự chú ý của anh ta lại bị bàn cược thu hút.
Anh ta không thể để Mã Sơn thắng tám mươi triệu từ phòng khách quý của mình.
Anh ta kết luận, lần này Mã Sơn nhất định muốn gian lận.
Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không phải là muốn lợi dụng đám đông để che đậy cho thủ pháp gian lận của anh ta sao?
Hứa Trí Thắng nhìn chằm chằm vào động tác của Mã Sơn trong video, đến mức bộ đàm trên bàn rung lên cũng không chú ý tới.
...
"Hòa! Hòa! Hòa! Hòa! ..."
Trong tiếng hô của mọi người, lá bài rất nhanh được lật lên.
Kết quả lại làm người ta thất vọng.
Mã Sơn thua.
Mọi người thổn thức, thậm chí có người đấm ngực dậm chân, cứ như người thua không phải Mã Sơn mà là chính bọn họ.
Người chia bài thở phào nhẹ nhõm. Với cục diện này, nếu để cho đối thủ thắng, hoặc là đối thủ gian lận bị chặt tay, hoặc là chính anh ta bị chặt tay.
Nhưng vào lúc này, trong khi mọi người quanh bàn cược còn đang thở dài, ở một góc hẻo lánh của sảnh cược đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lên kinh ngạc:
"Trời ạ! Đôi... Ra đôi!"
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy ở bàn cược bên kia, người chia bài đứng tại chỗ như tượng đá, biểu cảm trên mặt không phải kinh ngạc, mà là hoảng sợ.
Một người phụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trên mặt bàn có đặt một rương chứa đầy chip đang mở.
Mọi người nhận ra, người phụ nữ đó không phải là người vừa giúp Mã Sơn xách rương chip sao?
Ai cũng không biết cô ta rời khỏi đây rồi đi sang bàn cược bên kia lúc nào.
Bàn cược kia rất vắng vẻ, ngoại trừ cô ta và người chia bài ra thì cũng chỉ có một người chơi khác.
Tiếng hô kinh ngạc vừa rồi là do người chơi đó phát ra.
Trên bàn, bài đã chia xong, hai quân bài của nhà cái là đôi sáu tép.
Mà số chip trị giá một trăm triệu, toàn bộ đều đặt cược vào đôi, lại còn là đôi cùng chất.
Tỉ lệ đặt cược của đôi là 1 hoàn 11, còn đôi cùng chất có tỉ lệ đặt cược là 1 hoàn 25.
Tiền cược một trăm triệu, tất cả đều đặt vào đôi cùng chất, lá bài rút được là một đôi sáu tép.
Chuyện này có nghĩa sòng bạc phải trả cho cô ta hai tỷ rưỡi!
Khóe miệng Tra Na Lệ hơi giương lên, tạo thành một nụ cười nhẹ.
Cô ta nhớ lại câu chuyện cười trong hộp đêm mà Mã Sơn mới vừa nói không buồn cười chút nào, lại thành công chọc cho cô ta bật cười.
Người này, nhìn thì ngây ngốc, nhưng lại nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như này, một ván thắng hơn hai tỷ của sòng bạc.
Quả nhiên là chơi lớn một ván!
Nhà họ Hà ở Hào Giang từ khi giàu lên đến nay, chỉ sợ chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy?
Tra Na Lệ không sợ đắc tội nhà họ Hà, chẳng qua cô ta cảm thấy cái này chơi rất vui.
...
Chương 1005: Không biết xấu hổ
Trong phòng làm việc, Hứa Trí Thắng đứng bật dậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta cũng được coi là nhân vật rung trời chuyển đất trong sòng bạc ở Hào Giang, bàn về đánh bạc, ngoại trừ Thái Hòa Trung, anh ta chưa từng chịu phục ai.
Thế nhưng, không ngờ hôm nay lại bị hai người trẻ tuổi một nam một nữ này chơi một vố.
Nếu việc này bị truyền đi, về sau anh ta không cần lăn lộn ở Hào Giang nữa.
Tổn thất hơn hai tỷ, không lấy lại được thì vua sòng bài sẽ không tha cho anh ta.
Hà Quảng Chí đứng ngây người tại chỗ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Sao lại như thế này? Người phụ nữ đó là ai? Sao cô ta lại cược lớn như vậy? Sao cô ta lại thắng?"
Hà Quảng Chí liên tục đặt câu hỏi.
"Bọn họ là một bọn", Hứa Trí Thắng hít sâu một hơi: "Chúng ta bị chơi xỏ rồi!"
"Bị chơi xỏ? Anh nói là, tôi bị con cá béo ngu ngốc kia đùa giỡn?"
Hà Quảng Chí nhớ lại trong buổi tiệc ở Hương Giang, thời điểm Nguyễn Hướng Đông dẫn theo Lý Dục Thần và Mã Sơn tới, nhiệt tình với anh ta một cách thái quá.
Thì ra bọn họ từ lúc bắt đầu đã giăng bẫy anh ta!
Anh ta tức giận trong lòng, càng ngày càng bực, vỗ bàn bốp một cái, đứng lên quát: "Móa nó, không chém nó thành muôn mảnh, tôi không họ Hà!"
Hứa Trí Thắng vội vàng ngăn anh ta lại, nói: "Thiếu gia! Tuyệt đối không thể xúc động! Ra tay ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của sòng bạc. Hơn nữa anh cũng đã nói, Mã Sơn này rất giỏi đánh nhau, muốn động đến anh ta chỉ sợ sẽ phải kinh động đến người trong nhà. Nếu lão thái gia biết việc này có quan hệ với anh, không phải chuyện tốt cho cả anh và lão gia!"
Hà Quảng Chí nghe xong lời này, lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự trả cho bọn họ hai tỷ rưỡi?"
"Trả!", Hứa Trí Thắng nói, "Mở sòng bạc, danh dự nặng hơn hết thảy. Sòng bạc nhà họ Hà xưa nay không quỵt nợ!"
...
Sau khi mọi người đều thấy rõ tình hình trên bàn cược kia, toàn bộ sảnh cược hoàn toàn im lặng.
Mã Sơn vỗ vỗ vai Dương Lỵ, cười ha ha nói: "Cục cưng ơi, quả nhiên em mang đến vận may cho anh mà. Cảm ơn một trăm triệu của em, đây là tiền boa cho em".
Anh ta nhét ba chip một trăm ngàn còn lại trong tay vào rãnh ngực sâu hun hút của Dương Lỵ, vỗ vỗ vào đó, nói: "Lần sau anh đến Hào Giang sẽ tiếp tục tìm em nha!"
Sặc mặt Dương Lỵ trắng bệch, trong mắt đã mất đi ánh sáng, dường như bệnh nhân vừa mới biết mình mắc phải bệnh nan y.
Mã Sơn đứng lên, đi đến bàn cược bên kia, ngồi xuống bên cạnh Tra Na Lệ, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Lát nữa ăn khuya món gì?"
Tra Na Lệ lườm anh ta một cái: "Ai đồng ý ăn khuya với anh?"
Mã Sơn cười đùa cợt nhả nói: "Đã bàn rồi mà, làm một ván lớn xong chúng ta đi ăn khuya! Thắng nhiều tiền như vậy, cũng nên chúc mừng một phen nha. Cô muốn ăn cái gì tôi cũng theo hết, thực sự không được thì ăn tôi cũng được!"
"Anh bảo cô ta đi ăn cùng ấy!", Tra Na Lệ xụ mặt, lạnh như băng nói.
"Ai?", Mã Sơn nhìn thoáng qua phía Dương Lỵ, "Cô nói cô ta á? Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi mà!"
"Gặp dịp thì chơi? Sờ lung tung khắp người người ta cũng là gặp dịp thì chơi? Không biết xấu hổ!"
Mã Sơn đang không biết nói gì, bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc, dáng vẻ như rất khẩn trương, cái mũi hít hít lấy không khí.
"Sao thế?", Tra Na Lệ nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường.
"Suỵt!", Mã Sơn đặt ngón trỏ lên miệng, nghiêm trang nói: "Nhỏ giọng một chút, tôi ngửi thấy mùi chua, bình dấm chua bị đổ!"
Tra Na Lệ sững sờ, mắng: "Cút!"
Mã Sơn cười hì hì, thuận tay ôm lấy cô ta. Cánh tay bỗng nhiên tê rần, anh ta kêu "ai da" một tiếng rồi rút tay về xem, trên tay có một lỗ đen, không biết thứ gì chui vào trong làn da anh ta, có thể nhìn thấy thứ đó di chuyển nhanh chóng dưới lớp da.
Mã Sơn duỗi ngón tay ra chọc một cái vào cánh tay, thứ đó liền xé da chui ra, thế mà lại là một con côn trùng cực nhỏ.
Ngón tay anh ta bắn ra một sợi chân khí, Tra Na Lệ khoát tay, con côn trùng đó liền hóa thành một chấm đen bay đi, trong nháy mắt đã biến mất.
"Đây là cái gì?", Mã Sơn hỏi.
"Hừ, ai bảo anh động tay động chân!", Tra Na Lệ trừng mắt lườm anh ta một cái.
Cổ thuật của Huyền Hàng Môn hết sức lợi hại, Tra Na Lệ là đệ tử thân truyền của thần nữ Đại Mã Fatima, về phương pháp dùng cổ , dĩ nhiên đám Lại Sĩ Công, Lại Toa Toa không thể sánh bằng.
Mã Sơn thấy Tra Na Lệ có vẻ thực sự tức giận, anh ta rút tay về, ngại ngùng cười hì hì hai tiếng, không dám mạo phạm nữa.
Nhỡ đâu trái tim thiếu nữ của người ta nổi giận, dùng cổ trùng phế bỏ điểm chí mạng của anh ta, vậy sau này không có sau này nữa.
Lúc này, cửa hông của phòng khách quý bật mở, một đám người đi ra, người dẫn đầu hơn ba mươi tuổi, sắc mặt hơi u ám, phía sau anh ta có mấy người cao lớn vững vàng đi theo, có vẻ là bảo vệ sòng bạc.
"Anh Mã!", người kia đi tới, cười nói với Mã Sơn, "Tôi là quản lý nơi này, tôi họ Hứa".
Anh ta lại nhìn Tra Na Lệ nói, "Cô đây xưng hô thế nào?"
Tra Na Lệ vừa định nói chuyện, Mã Sơn liền cướp lời: "À, đây là Lệ Lệ, bạn gái của tôi".
Tra Na Lệ lạnh mặt, trừng mắt nhìn Mã Sơn, ánh mắt như đao, nhưng da mặt Mã Sơn cực kỳ dày, thản nhiên tiếp nhận, không thấy xấu hổ chút nào.
Tra Na Lệ bất đắc dĩ, tiến đến bên tai anh ta, nghiến răng nói nhỏ: "Vô... sỉ!"
Mã Sơn cười ngu ngơ: "Hả? Đi khách sạn nghỉ ngơi à? Được được, cầm được tiền liền đi nghỉ ngơi, không phải sao, quản lý Hứa sẽ cầm tiền ra ngay, đúng không, quản lý Hứa?"
Mã Sơn nhìn Hứa Trí Thắng, biểu cảm trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ quái lạ.
Hứa Trí Thắng không biết, ngón tay Tra Na Lệ đang nhéo đám thịt sau lưng Mã Sơn.
Anh ta chỉ thấy hai người này đang phát cơm chó.
Mẹ nó, thắng hơn hai tỷ lại còn rải cơm chó. Hứa Trí Thắng mắng một câu trong lòng: cẩu nam nữ!
"Anh Mã yên tâm, chắc chắn sẽ trả tiền cho anh, nhưng hai tỷ rưỡi có hơi nhiều, chúng tôi cần chuẩn bị một chút, chẳng mấy chốc sẽ gửi vào tài khoản cho anh", Hứa Trí Thắng nói.
"Sòng bạc của mấy người lớn như thế, hơn hai tỷ thôi mà phải mất nửa ngày, không phải muốn quỵt nợ đấy chứ?", Mã Sơn bất mãn nói.