Nghe Thương Lan Phúc nói, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Anh nói ngoài mặt bố anh đồng ý thả tôi ra, nhưng vẫn âm thầm giao tôi cho Ám Thiên Võ Thần?”.
“Những năm qua bố luôn tìm thời cơ để đột phá, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác. Nếu lúc này tranh đấu với Ám Thiên Võ Thần thì không có ích lợi gì cho ông ấy. Huống hồ, ông ấy cũng không cần phải vì tôi mà đắc tội với Ám Thiên Võ Thần”.
Thương Lan Phúc hạ giọng nói: “Bố tôi là người rất thực dụng, ông ấy không quan tâm đến tình cảm hay gì cả. Những đứa con như chúng tôi chỉ là công cụ trong mắt ông ấy, thiên phú tốt thì có thể kế thừa huyết mạch của ông ấy, kế thừa dòng tộc Thương Lan. Thiên phú kém thì ông ấy sẽ không để tâm”.
“Ông ấy thừa nhận tôi chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng, có thể đi khiêu chiến Long Cung. Nếu không như vậy thì sao ông ấy lại thừa nhận một đứa con riêng làm ông ấy mất mặt?”.
Nói đến đó, vẻ mặt của Thương Lan Phúc vô cùng ảm đạm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.
Thật ra từ hành động Thương Lan Võ Thần bắt Thương Lan Phúc đi đến rừng rậm u minh là thấy giữa hai người không có tình cảm bố con gì.
Chỉ sợ Thương Lan Phúc đã thất vọng về người bố này từ lâu.
Hắn còn đến đây cũng chỉ là không muốn trở mặt với ông ta mà thôi.
“Thương Lan Phúc, anh còn đường dài phải đi, đừng vì vậy mà nhụt chí. Cuộc đời anh thì phải sống cho bản thân anh”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ, bây giờ không phải lúc nói chuyện đó. Anh phải rời khỏi Long Tâm Thành nhanh, nếu để muộn thì sẽ tiêu đời”, Thương Lan Phúc vội nói.
Lâm Chính nghe vậy lại lắc đầu: “Rời khỏi Long Tâm Thành tôi cũng không biết đi đâu”.
“Vì sao?”.
Thương Lan Phúc sửng sốt.
“Vì Thái Thiên Võ Thần cũng đang truy sát tôi”.
“Cái gì?”.
Thương Lan Phúc há hốc miệng sững sờ, hầu như không dám tin vào tai mình.
Lâm Chính kể đơn giản việc mình đã trải qua.
Thương Lan Phúc lặng thinh.
Hắn có bao giờ ngờ được long mạch dưới lòng đất còn có người như Lâm Chính.
Đắc tội với Thái Thiên Võ Thần chưa nói, giờ còn đắc tội với cả Ám Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần.
Một lúc bị ba Võ Thần ghi thù…
Chỉ sợ từ xưa đến nay, long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có mỗi Lâm Chính là vậy thôi…
“Long Tâm Thành rộng lớn, thích hợp để ẩn nấp, tôi ở lại đây an toàn hơn. Hơn nữa, tôi có chuyện cần làm ở đây, sao có thể dễ dàng rời đi?”
“Nhưng mà sư phụ…”.
“Không cần lo, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh chỉ cần tu luyện thật tốt, làm tốt việc của mình là được!”.
Lâm Chính vỗ vai Thương Lan Phúc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, trong lòng phức tạp.
Đột nhiên hắn lên tiếng gọi: “Sư phụ, chờ đã!”.
Lâm Chính quay người lại, thắc mắc nhìn hắn.
Dường như Thương Lan Phúc đã đưa ra quyết định gì đó, lên tiếng: “Sư phụ, trưa mai chúng ta gặp mặt ở phòng trà tầng một tòa nhà treo thưởng!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Sư phụ cứ đến là biết!”.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy tôi đến đó chờ anh!”.
“Được!”.
Thương Lan Phúc gật đầu, mắt lóe lên sự mong đợi.
Lâm Chính quay người đi về phía cửa lớn của dinh thự Thương Lan.
Mặc dù không ai đưa tiễn, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa đã phát hiện trong bóng tối có không ít con mắt nhìn mình chằm chằm.
Xem ra Thương Lan Phúc đoán không sai.
Thương Lan Võ Thần không có ý định thả anh đi, những lời nói lúc trước cũng chỉ là để lừa Thương Lan Phúc mà thôi.
“Xem ra mình đến Long Tâm Thành cũng không được yên ổn”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ đường lui.
Chương 4757: Chúng ta không còn thời gian nữa
“Người đi rồi sao?”.
Trong lầu các, Thương Lan Võ Thần ngồi yên tĩnh trước một tượng đồng, nhắm mắt dưỡng thần.
“Bẩm đại nhân, đã rời khỏi dinh thự rồi”.
Người hầu quỳ trên đất ở phía sau vội vàng cung kính nói.
“Theo dõi hướng đi của người đó, không được để người đó rời khỏi Long Tâm Thành. Ngoài ra, phái người đến chỗ Ám Thiên Võ Thần, thông báo hướng đi của người đó cho ông ta, để ông ta tự đi giải quyết”.
Thương Lan Võ Thần không mở mắt ra, bình thản nói.
“Đại nhân, chúng ta không ra tay sao?”.
“Không, ra tay rồi Thương Lan Phúc sẽ hận tôi. Thương Lan Phúc tính tình cố chấp, một khi để nó phát hiện thì chắc chắn sẽ không làm việc cho tôi nữa. Đây không phải kết quả mà tôi muốn thấy”.
“Đại nhân, cậu ấy… có thật sự đáng để bồi dưỡng không?”.
Người hầu ngập ngừng một lúc, cẩn thận hỏi.
“Kiếm kỹ của nó rất tinh thâm, tôi chưa từng dạy kiếm kỹ cho nó, kiếm kỹ của nó chỉ là học từ sách… Xem ra thiên phú của nó cũng không quá tệ, có thể thử một lần”.
“Nếu là huyết mạch của đại nhân thì sao có thể vô dụng?”.
“Nhưng tôi nghi ngờ tên họ Lâm kia”.
“Nghi ngờ?”.
“Có nhớ lúc trước Thương Lan Phúc đã gọi người đó là gì không?”.
“Thuộc hạ nhớ hình như cậu ấy gọi người đó là… sư phụ?”.
Người hầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu cười nói: “Nhưng cậu ấy đã giải thích người đó chỉ dạy cậu ấy một số đạo lý làm người, chỉ dẫn khai sáng cho cậu ấy. Người trọng tình nghĩa như cậu ấy gọi một tiếng sư phụ cũng không quá”.
“Ngu xuẩn, lời giải thích kém cỏi của nó mà ông cũng tin?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Người hầu run rẩy, vội cúi đầu: “Thuộc hạ ngu muội”.
“Kiếm kỹ của Thương Lan Phúc tinh thâm như vậy chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm. Tôi nghĩ tên họ Lâm kia không hề đơn giản. Nếu tôi đoán không lầm, kiếm kỹ của Thương Lan Phúc là do cậu ta dạy!”, Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Người hầu ngạc nhiên, đột nhiên chắp tay nói: “Người này không thuộc thế gia Thương Lan mà dám lén học võ học Thương Lan? Xin đại nhân hạ lệnh, tôi sẽ lập tức phái người đi giết chết kẻ đó!”.
“Nếu tôi muốn giết cậu ta thì cần các người ra tay hay sao?”.
Thương Lan Võ Thần nói: “Huống hồ, không phải tôi đã nói rồi sao? Để người của Ám Thiên Võ Thần ra tay, chúng ta ngồi xem là được”.
“Vâng, đại nhân…”.
“Võ kỹ của cậu ta không mạnh, có lẽ cũng chỉ có mắt quan sát hơi đặc biệt mà thôi, không đáng để lo. Cứ phái người theo dõi, khi nào cậu ta bị giết thì thông báo cho tôi”.
“Vâng!”.
Người hầu đáp lại, sau đó chậm rãi lùi ra khỏi lầu các.
Trưa ngày hôm sau.
Lâm Chính theo giờ hẹn đến phòng trà ở tầng một tòa nhà treo thưởng.
Ở đây toàn là các võ giả đã hoàn thành nhiệm vụ rảnh rỗi đến uống trà.
Bọn họ tụ tập theo nhóm, trò chuyện xôm tụ. Tuy không uống rượu, nhưng bầu không khí vô cùng nồng nhiệt, thậm chí có người còn hút thuốc.
Lâm Chính sờ túi, túi trống trơn, xem ra cũng lâu rồi không hút điếu nào, nhưng anh không nghiện thuốc.
Đi sâu vào trong phòng trà thì có vài gian độc lập, Lâm Chính tìm đến một trong số đó đẩy cửa vào, yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau thì thấy Thương Lan Phúc vội vã chạy vào.
Thấy hắn hốt hoảng, Lâm Chính không khỏi nhíu mày.
“Anh sao vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Nhưng Thương Lan Phúc không trả lời mà lấy đống sách ra đặt lên bàn.
“Sư phụ, anh hãy đọc hết những cuốn sách này đi, chúng ta không còn thời gian nữa”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhìn những cuốn sách đó, không khỏi sửng sốt.
Chương 4758: Long Cung
Số sách này là tâm pháp và kiếm kỹ của Thương Lan Võ Thần.
Mặc dù không toàn diện, nhưng đa số chiêu thức đều xuất phát từ Thương Lan Võ Thần.
“Anh đang…”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc nghiêm túc nói: “Sư phụ, từ nay trở đi, bố định truyền dạy tuyệt học của ông ấy cho tôi. Đây là tâm pháp chiêu thức cả đời của ông ấy. Ông ấy muốn tôi nghiên cứu thêm, đợi tôi đọc hết chúng thì sẽ chỉ dẫn cho tôi”.
“Cho nên anh hẹn tôi ra đây là để tôi hiểu được tu vi của bố anh, sau này tôi có giao đấu với bố anh thì có thể nhìn thấu chiêu thức của ông ta?”, Lâm Chính hỏi.
“Không sai”.
Thương Lan Phúc gật đầu: “Sư phụ, anh không phải muốn tự bảo vệ sao? Nếu anh có thể nắm được đại khái những chiêu thức võ học của bố tôi, tự bảo vệ chắc chắn không thành vấn đề”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười gượng.
“Thương Lan Phúc, anh nghĩ bố anh vừa định dạy cho anh là sẽ truyền dạy chiêu pháp lợi hại nhất của ông ta cho anh sao?".
“Sư phụ, ý anh là…”.
“Thật ra những cái này đều là chiêu thức cơ bản nhất, không phải tinh túy thật sự của Thương Lan Võ Thần”.
Lâm Chính cầm một cuốn sách lên đọc qua, lắc đầu nói: “Bây giờ, ví dụ anh là một học sinh tiểu học, Thương Lan Võ Thần ít nhất cũng phải là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Vị nghiên cứu sinh tiến sĩ này muốn dạy kiến thức cho anh, anh nghĩ ông ta sẽ đưa luận văn nghiên cứu của ông ta cho anh hay là đưa kiến thức sách giáo khoa mà học sinh tiểu học nên học?”.
Nghe xong, Thương Lan Phúc sững sờ.
Phải.
Thương Lan Võ Thần sao có thể vừa vào đã truyền dạy kỹ pháp tinh túy nhất cho hắn?
Chắc chắn ông ta chỉ dạy cho hắn một vài kỹ pháp căn bản…
“Nói vậy là… hết hi vọng rồi sao?”.
Thương Lan Phúc cảm thấy hơi mất mát.
“Cũng không hẳn”.
Lâm Chính cầm một cuốn sách lên, nhanh chóng lật xem, cứ vậy qua một phút lại cầm một cuốn sách khác lên đọc.
“Mặc dù số sách này đều là căn bản, nhưng cũng có thể giúp anh hiểu biết khái quát về võ kỹ của Thương Lan Võ Thần, cũng không phải hoàn toàn vô dụng”.
“Sư phụ, đợi bố tôi đích thân truyền dạy tinh túy cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh xem”.
Thương Lan Phúc vội nói.
“Bỏ đi, tôi cũng không đợi được đến lúc đó”.
Lâm Chính lắc đầu cười: “Hơn nữa, tốt nhất anh hãy cầm những thứ này quay về đi, bởi vì giờ phút này, rất có khả năng anh đã bị bố anh theo dõi”.
Thương Lan Phúc kinh ngạc, không nói gì thêm.
“Yên tâm đi A Phúc, sư phụ sẽ không sao đâu, quay về đi”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Thương Lan Phúc không nói gì mà nhìn Lâm Chính, đột nhiên quỳ hai gối xuống, dập đầu rõ to.
“Sư phụ, tôi… đi trước đây”.
“Được”.
Lâm Chính đỡ hắn dậy, khẽ gật đầu.
Thương Lan Phúc lập tức ôm sách rời khỏi phòng.
Mặc dù Thương Lan Phúc quen biết Lâm Chính không lâu, nhưng Lâm Chính là người duy nhất vươn tay ra giúp đỡ hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất.
Bởi thế trong lòng Thương Lan Phúc, Lâm Chính là người duy nhất đáng để tin cậy trên thế giới này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng hiểu Thương Lan Phúc.
Người trọng tình trọng nghĩa như hắn sẽ không thấy chết không cứu, cũng sẽ không bán đứng bạn bè.
Những thứ mà Thương Lan Phúc mang đến cũng có lợi ích không nhỏ cho anh.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, quay đầu gọi: “Phục vụ!”.
“Anh cần gì ạ?”.
Một nhân viên phục vụ của tòa nhà treo thưởng lập tức đi tới, mỉm cười hỏi.
“Tôi muốn vài cây bút và giấy thơm, có thể mang đến giúp tôi không?”.
Lâm Chính nói.
“À… Được, không thành vấn đề…”.
Nhân viên phục vụ ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đi.
Không lâu sau, giấy bút được mang đến, Lâm Chính cầm bút lên viết gì đó.
Đợi đến chiều tối, bàn trà đã có một xấp giấy dày.
Trên giấy chi chít chữ.
“Minh chủ, sao cậu vẫn còn ở đây?”.
Lúc này, Tửu Ngọc đẩy cửa vào, nhìn Lâm Chính ở trong phòng, không khỏi sửng sốt.
Lâm Chính viết ra chữ cuối cùng, thở ra một hơi, dường như không chú ý đến Tửu Ngọc mà nhìn chăm chú gì đó.
“Minh chủ? Minh chủ!”.
Tửu Ngọc vội vàng gọi mấy tiếng.
Lúc đó Lâm Chính mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía ông ta: “Tửu Ngọc?”.
“Minh chủ, cậu không sao chứ?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Không sao, chuyện gì vậy?”.
“Tôi vừa thăm dò được tin tức ở Hương Xuân Lâu trong Long Tâm Thành, bảy ngày sau có thể Diệp Viêm sẽ tham gia Long Cung tổ chức ba năm một lần. Đại nhân, có lẽ chúng ta có thể ra tay vào lúc đó!”.
“Long Cung?".
Nghe thấy hai chữ này, Lâm Chính nhíu chặt mày: “Đó rốt cuộc là cái gì?”.
“Minh chủ, có lẽ cậu không biết, đây là cơ hội tốt nhất để nhiều người trong long mạch dưới lòng đất chúng tôi phát tài”.
Tửu Ngọc cười đáp.
“Phát tài?”.
“Không sai, phát tài!”.
Tửu Ngọc đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Long Cung ba năm mở một lần, địa điểm mở là ở Long Tâm Thành. Nghe nói bên dưới Long Tâm Thành có một tòa thành trì cổ xưa, tòa thành trì này chính là Long Cung. Trong Long Cung có rất nhiều bảo bối, còn có nhiều truyền thừa của tiên nhân. Nếu có thể vào Long Cung lấy được bảo bối thì sẽ vinh hoa phú quý cả đời. Nếu lấy được truyền thừa tiên nhân thì có thể bay vọt lên trời, trở thành người sánh ngang với Võ Thần”.
Nói đến đó, Tửu Ngọc đỏ bừng mặt, tâm trạng vô cùng kích động.
Lâm Chính nghe vậy thì bật cười: “Nếu lợi hại như vậy thì chẳng lẽ Thất Võ Thần không dời Long Cung ra ngoài?”.
Với thực lực của Thất Võ Thần, e rằng trên thế giới này không có thứ gì có thể làm khó bọn họ.
Lâm Chính xem như đã hiểu biết về Thương Lan Võ Thần, chỉ riêng võ kỹ của Thương Lan Võ Thần cũng đủ để trở thành nhân vật sánh vai với thần linh ở giới thế tục.
Tửu Ngọc nghe vậy lại liên tục lắc đầu: “Haizz, minh chủ, vậy là cậu không biết rồi. Long Cung không phải muốn vào là vào được, ít ra Thất Võ Thần không ai vào được”.
“Vì sao?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Bởi vì điều kiện tiên quyết để vào Long Cung là độ tuổi”.
Tửu Ngọc cười đáp: “Nghe nói tuổi vượt qua độ tuổi nhất định thì không thể vào được Long Cung. Thất Võ Thần ai cũng đã hơn trăm tuổi, dù võ lực của bọn họ có mạnh cũng không thể phá vỡ điều kiện ràng buộc tổng thể của Long Cung mà xông vào Long Cung”.
“Còn có chuyện đó sao?”.
Lâm Chính cau mày: “Diệp Viêm đạt tiêu chuẩn rồi à?”.
“Phải, tôi nghe người của Hương Xuân Lâu nói hắn đã báo danh rồi…”.
“Còn phải báo danh?”.
“Đương nhiên”.
“Vậy ông cũng báo danh giúp tôi đi”.
“Minh chủ, cái này tôi không giúp được, phải tự mình đi”.
Tửu Ngọc lắc đầu.
“Vậy được, tôi đi một chuyến, bây giờ chúng ta đi báo danh”.
Lâm Chính liếc nhìn những tờ giấy xếp đầy trên bàn, nhỏ giọng nói: “Sau khi báo danh xong, tôi phải bế quan ba ngày, trong ba ngày không được để bất cứ ai quấy rầy tôi!”.
Chương 4759: Báo danh
Rời khỏi tòa nhà treo thưởng, Tửu Ngọc dẫn Lâm Chính đến ngã tư đường đứng.
“Đến đây làm gì?”.
Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Bắt xe”.
Tửu Ngọc cười đáp.
Lâm Chính sửng sốt.
Chẳng lâu sau, một chiếc xe nội địa dừng ở bên cạnh hai người.
“Có muốn đi không?”.
Tài xế ngậm điếu thuốc thò đầu ra, lên tiếng hỏi.
“Có, giá thế nào bác tài?”.
Tửu Ngọc đến gần, lộ ra nụ cười hỏi.
“Mười viên linh đan cực phẩm! Không trả giá!”.
Tài xế nói.
Tửu Ngọc lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
“Tình hình thế nào?”.
Lâm Chính hoang mang.
“Đại nhân, chỗ báo danh có nhiều quy tắc, nếu có người đưa vào đó sẽ thuận tiện hơn, cậu thấy…”.
Tửu Ngọc ngập ngừng.
“À”.
Lâm Chính lập tức hiểu ý của Tửu Ngọc.
Xem ra chỉ dựa vào ông ta thì không đưa Lâm Chính vào được chỗ đó.
Lâm Chính lập tức lấy một lọ nhỏ từ trên người ra đưa cho tài xế.
“Bác tài, trong này có hai mươi viên linh đan cực phẩm”.
“Hai mươi viên?”.
Tài xế ngẩn ra, vội vàng nhận lấy, mở nắp ra kiểm tra.
Chốc lát sau, tài xế vui mừng vội xuống xe kéo cửa xe ra cho Lâm Chính: “Mời lên xe, chúng ta xuất phát luôn”.
Lâm Chính và Tửu Ngọc lên xe.
Xe lập tức đi về phía Đông của Long Tâm Thành.
Long Tâm Thành rất lớn, lớn đến khó tin.
Dù là lái xe quanh thành cũng phải mất mấy tiếng mới đi xong một vòng.
Lối vào Long Cung nằm ở phía Đông của Long Tâm Thành, hơn nữa còn được thành chủ của Long Tâm Thành phái người canh giữa.
Mặc dù điều kiện vào Long Cung bị hạn chế độ tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể đến gần.
Long Cung trong lòng người dân Long Tâm Thành là một nơi cực kỳ thần thánh.
Nơi thần thánh như vậy, dù là lối vào, để qua được cũng rất phức tạp.
Nếu có thể tìm được tài xế chuyên môn đưa tới lối vào thì sẽ cực kỳ đơn giản.
Quả nhiên, xe đến gần Long Tâm Thành thì ba bước là có trạm kiểm tra, năm bước là có trạm dừng giao thông.
Nhưng tài xế dường như vô cùng quen thuộc với các thủ vệ ở đây, có vài nơi chỉ cần chào hỏi là qua được, chỗ nào khó thì hối lộ hai viên đan được là có thể cho qua.
Lâm Chính hiểu ra tác dụng của những tài xế này.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một bãi đất trống rộng lớn.
Ở phía Đông Nam bãi đất trống có một tượng đầu rồng khổng lồ.
Đầu rồng há to miệng, dường như trong miệng có một đường hầm, thân rồng kéo dài xuống dưới lòng đất.
Vô số người đứng bên cạnh thân rồng, tụ tập theo từng nhóm.
“Anh vào trong Long Khẩu đi một lúc là có thể đến đá Hóa Long. Anh phải nhỏ máu lên đá Hóa Long. Nếu đá hiện lên màu xanh lam thì có nghĩa anh đã báo danh thành công, khi nào Long Cung mở anh có thể vào trong. Nếu đá hiện lên màu xám thì có nghĩa báo danh thất bại. Chúc anh may mắn!".
Tài xế cười đáp.
“Được, cảm ơn bác tài”.
Lâm Chính gật đầu, xuống xe.
Hai người vừa vào đến Long Khẩu, tài xế đột nhiên thò đầu ra, nói: “Đúng rồi, bên cạnh đá Hóa Long có một ông lão kỳ quái, anh đừng đắc tội. Nghe nói ông lão đó có thể là người của Long Cung, phải nhớ rõ!”.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhướng mày, gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác tài”.
“Khách sáo rồi”.
Tài xế cười, đạp ga rời đi, tiếp tục đón khách.
Lâm Chính và Tửu Ngọc đi tới Long Khẩu.
Nhưng hai người vừa đi chưa được mấy bước, một trận huyên náo đột nhiên vang lên.
Vô số binh khí hóa thành hàng dài rồng rắn bay về phía này…
Hai người ngẩn ra.
Số binh khí đó ngang qua thủ vệ bay thẳng đến bên trên Long Khẩu mới dừng lại.
Sau đó những bóng người khí tức đáng sợ bước xuống từ trên đó…
Chương 4760: Màu xanh lơ
“Minh chủ, hình như là người của Ám Thiên Võ Thần”.
Tửu Ngọc lên tiếng, giọng trầm thấp.
Lâm Chính nhìn về phía đám người đó, không khỏi sửng sốt.
Trong nhóm người đó quả thật có Ám Minh Nguyệt.
Xem ra cô ta cũng đến báo danh.
Ám Minh Nguyệt như chú ý tới điều gì, ánh mắt liếc về phía này, khi nhìn thấy Lâm Chính thì không khỏi sửng sốt, nhưng chẳng lâu sau lại trở nên lạnh lẽo, cô ta hừ một tiếng, dẫn người đi vào trong Long Khẩu.
“Minh chủ, hay là đợi lát nữa chúng ta hãy vào trong?”.
Tửu Ngọc ngập ngừng, cẩn thận hỏi.
“Không sao, nơi thế này cô ta không làm gì được chúng ta”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, dẫn Tửu Ngọc đi tới Long Khẩu.
Địa vị của Ám Minh Nguyệt rất dễ nhận ra, vừa đến gần Long Khẩu, những người xung quanh Long Khẩu đã lần lượt hành lễ với cô ta.
Bọn họ thành khẩn tôn kính, không dám lỗ mãng.
Ám Minh Nguyệt giống như thiên nga kiêu ngạo, đầu ngẩng cao, bước mạnh mẽ đi vào Long Khẩu.
Tư thế đó giống như công chúa du hành vậy.
Lâm Chính dẫn Tửu Ngọc đi theo phía sau.
Đi vào Long Khẩu là có thể nhìn thấy một cầu thang kéo dài.
Hai bên cầu thang có nhiều cây đuốc chiếu sáng bên trong Long Khẩu.
Thỉnh thoảng có người ra vào, khi nhìn thấy Ám Minh Nguyệt thì đều khom lưng, thậm chí có người còn quỳ một gối xuống.
Nhưng Ám Minh Nguyệt đều coi như không có chuyện gì.
Đi xuống dưới khoảng mười mấy phút thì nhìn thấy một khu vực rộng lớn, giống như một cung điện.
Lúc này, trong cung điện có rất nhiều người.
Có người ngồi khoanh chân dựa vào tường như đang tu luyện, có người tụ tập theo từng nhóm, châu đầu ghé tai.
Ở cuối cung điện là cửa đồng to lớn cao trăm mét.
Hai cánh cửa đồng mỗi cái khắc một thần long đang bay lượn, trông rất sống động.
“Đại nhân, cánh cửa đồng đó chắc chắn là lối vào Long Cung!”.
Tửu Ngọc nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, trong mắt bốc lên ngọn lửa cháy bỏng.
Nếu Long Cung thật sự có nhiều bảo tàng, đương nhiên sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Cô Ám Minh Nguyệt đến rồi!”.
“Nhìn kìa, đó chính là người kế vị Võ Thần!”.
“Cô Ám Minh Nguyệt quả nhiên tư thế hiên ngang!”.
“Đây là con gái của Võ Thần sao?”.
Hiện trường xôn xao.
Dù sao người con gái vừa có thực lực vừa quyền thế vừa xinh đẹp như Ám Minh Nguyệt đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Bọn họ nhìn với ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy sùng bái, nhưng trong đó vẫn xen lẫn không ít ánh mắt tham lam.
“Cô Ám, đã lâu không gặp”.
Một người đàn ông để râu, mặc áo dài màu nâu đi tới, cười chào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt phớt lờ hắn.
Người đàn ông lại không bỏ qua mà đuổi theo Ám Minh Nguyệt, liên tục bắt chuyện với cô ta.
Ám Minh Nguyệt ghét bỏ nhưng lại không đuổi hắn đi.
Xem ra thân phận người này cũng không đơn giản.
Nghĩ cũng phải, ai cũng nhìn ra người này muốn làm con rể Võ Thần, nhưng nếu không có chút thân phận thực lực thì ai dám có ý nghĩ đó?
Lâm Chính không có hứng thú mà nhìn sang phía bên phải cánh cửa đồng.
Nơi đó có một quả cầu rất lớn, giống như Long Châu.
Bên ngoài bao quanh bởi một hình điêu khắc thần long cứng cáp sâu xa.
Phía trước nó nhiều người xếp thành một hàng dài.
Liên tục có người đi đến trước quả cầu, cắn ngón tay nhỏ máu lên quả cầu.
Quả cầu không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Có màu xanh lam, có màu xám…
Lâm Chính bước tới, đứng ở phía sau thành thật xếp hàng.
Nhưng Ám Minh Nguyệt rõ ràng không muốn tuân theo quy tắc, dẫn người đi thẳng tới quả cầu.
Người đàn ông trước quả cầu sợ đến mức lùi lại, nhường chỗ cho cô ta.
Ám Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, cắn ngón tay, ấn lên quả cầu.
Trong nháy mắt, quả cầu tỏa sáng.
Nhưng ánh sáng tỏa ra không phải màu xanh lam, cũng không phải màu xám.
Mà là… màu xanh lơ.