Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà nói cái gì?”

Lý Dục Thần cực kỳ kinh ngạc.

Nhà họ Cung có chìa khóa bí cảnh, câu này anh có thể hiểu, cũng có thể chấp nhận.

Ban đầu khi Xà Bích Thanh kể về nhà họ Cung với anh đã từng nhắc, nhà họ Cung vốn không phải người làng Mèo, tương truyền bọn họ bước ra từ trong Hoang Trạch.

Khi đó anh đã đoán được nhà họ Cung có thể có liên quan đến bí cảnh Hoang Trạch.

Nhưng người nhà họ Lý có thể hàng phục được chân long, đây là ý gì?

Chẳng lẽ nhà họ Lý cũng có liên quan đến bí cảnh Hoang Trạch hay sao?

Miệt Cơ chăm chú quan sát Lý Dục Thần, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ từ trên khuôn mặt của anh.

“Trông cậu dường như thực sự không biết về chuyện này, nhưng cậu lại có thể khơi dậy được kiếm khí Huyền Minh, thật là kì lạ!”

“Thanh kiếm này quả thực được lấy từ bí cảnh Hoang Trạch.” Lý Dục Thần giơ thanh Huyền Minh trong tay lên, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng đen, sát khí nặng nề: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến hai nhà họ Cung, Lý?”

“Muốn biết sao? Vậy trước tiên cho tôi biết, cậu là ai?”

“Lý Dục Thần.”

“Lý…Mộc…Thành…”

Miệt Cơ vẫn còn đang lẩm bẩm, Khuất Hồng Hạc bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên: “Thì ra mày chính là Lý Dục Thần!”

“Ồ? Ông biết cậu ta sao?” Miệt Cơ hỏi.

“Vâng, tôi từng nghe nhắc đến.” Khuất Hồng Hạc nói: “Gần một năm nay, hắn ta nổi danh lừng lẫy, phục hưng nhà họ Lý ở thủ đô, chấn nhiếp hào môn trong thiên hạ, gần đây hình như còn trở thành minh chủ võ lâm ở Kim Lăng. Tôi còn tưởng hắn ta cũng chỉ là một võ giả đỉnh phong luyện ra được võ hồn, thật không ngờ lại là tam kiếp tiên nhân ngao du hồng trần.”

“Ha, thì ra cậu thực sự là người nhà họ Lý!”

Miệt Cơ nghe xong, nhìn Lý Dục Thần, khẽ mỉm cười.

“Thật ra, tôi phải sớm nghĩ tới rồi mới phải. Dáng vẻ của cậu, khá giống với một người. Ừm, cũng hơi giống với một người khác. Để tôi đoán xem… cậu là con của Cung Lăng Yên và Lý Vân Hoa đúng chứ?”

“Bà biết bọn họ ư?”

“Ha ha ha ha, biết chứ, đương nhiên là biết rồi!” Miệt Cơ buông thả cười lớn: “Chắc cậu không biết, tôi cũng họ Cung đấy! Ha ha… ha ha…”

Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn Miệt Cơ: “Bà cũng là người nhà họ Cung sao?”

“Cậu cho rằng tôi đang gạt cậu à? Bàn về bối phận, có lẽ cậu phải gọi tôi một tiếng bà cô đấy! Bà cô sao có thể lừa cậu được cơ chứ?”

Lần này đến ngay cả Khuất Hồng Hạc ở bên cạnh cũng sợ ngây người.

Miệt Cơ tự xưng là bà cô của Lý Dục Thần, vậy chẳng phải là nói, bà ta chính là cô của Cung Lăng Yên hay sao?

“Nói bậy, nếu bà là bà cô của tôi, vậy sao bà có thể sai ông ta mang theo Tiên Nhân Lệ đi đầu độc mẹ của tôi được chứ?” Lý Dục Thần chỉ vào Khuất Hồng Hạc nói.

Ánh mắt Miệt Cơ lập tức sắc lạnh, nhìn Khuất Hồng Hạc: “Ngay cả chuyện này mà ông cũng nói cho cậu ta biết hả? Xem ra ông thực sự không muốn sống nữa rồi!”

Khuất Hồng Hạc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đang định biện giải, thì cỏ dưới chân đột nhiên dài ra bò lên người ông ta.

“KHÔNG!” Khuất Hồng Hạc kêu to một tiếng, vội vàng thi triển pháp lực, kích hoạt chân hỏa, đốt cháy cỏ trên người mình.

“Ông còn dám phản kháng ư?” Hàn quang trên khuôn mặt Miệt Cơ càng tăng lên, trong mắt lóe lên sát khí: “Vốn chỉ định giáo huấn ông một phen, nhưng ông lại dám phản kháng. Điều này chứng tỏ ông không chỉ phản bội tôi về hành động, mà ngay cả trái tim cũng đã phản bội tôi. Tôi giữ lại cái tên phản đồ như ông còn có tác dụng gì chứ?”

Vừa nói, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhón lấy, đầu ngón tay bà ta xuất hiện một đóa hoa tươi.

Bà ta nhẹ nhàng thổi một hơi, cánh hoa từ trên tay rơi xuống, bay lượn trong gió.

Khuất Hồng Hạc kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể cũng như cánh hóa bị chia năm sẻ bảy, hóa thành một mảng huyết quang, nhuộm đỏ cả khe núi.

Mà linh hồn của ông ta, lại bị cánh hoa trong không trung hút lấy, lơ lửng tung bay, rồi rơi vào trong bụi hoa.

Hoa trong sơn cốc nở càng rực rỡ.

Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng cũng không ngăn cản.

Khuất Hồng Hạc đáng chết, cho dù có chết như thế nào, cũng không có gì để bàn cãi.

Nhưng thủ đoạn của Miệt Cơ, cũng khiến cho cả anh cũng có phần kinh hãi.

Ngắt hoa mà diệt, trong một ý niệm, đã giết chết được Khuất Hồng Hạc.

Lý Dục Thần cho đến bây giờ, vẫn chưa dò được khả năng thực sự của Miệt Cơ.

“Thật là mất hứng mà!” Miệt Cơ lắc đầu thở dài, rồi đột nhiên đưa ngón tay như cánh lan lên, đỡ lấy gò má đẹp, đôi chân ngọc duỗi dài, vòng eo thon lắc lư, quyến rũ hỏi: “Cậu thấy, tôi và mẹ cậu ai đẹp hơn?”

Không thể không thừa nhận, Miệt Cơ quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào để hình dung.

Lý Dục Thần đã từng gặp nhiều mỹ nhân như Lâm Mộng Đình, Đinh Hương, chị Mai đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Còn cả những vu tu đại thành tựu như mang vẻ đẹp nguyên thủy như Ô Mộc Thiếp, Fatima.

Nhưng để mà so sánh, chỉ bàn về dung mạo thôi, dường như Miệt Cơ còn trên cả một bậc.

“Tôi chưa từng gặp mẹ tôi, nên không thể so sánh.” Anh nói.

“À? Là như vậy sao?” Miệt Cơ dường như hơi thất vọng: “Vậy thật đáng tiếc! Mẹ cậu và tôi trông rất giống nhau, từ lúc nhỏ đã rất giống rồi. Nói ra thì, tôi còn là người nuôi lớn nó đấy!”

“Vậy tại sao bà lại muốn hại bà ấy?” Lý Dục Thần chất vấn.

“Bởi vì…” Miệt Cơ ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt xuyên qua tầng mây, nhìn về nơi nào đó cực kỳ xa xôi, tựa như đang nhớ lại chuyện từ rất lâu về trước: “Nó cướp đi của tôi hai thứ —— sắc đẹp và địa vị.”

“Cậu chắc là biết thân phận của mẹ cậu rồi đúng không? Đệ nhất mĩ nhân Thiên Nam, viên minh châu trên tay nhà họ Cung, thánh nữ Ma giáo, người nắm giữ chìa khóa bí cảnh!” Miệt Cơ quay người lại, nhìn Lý Dục Thần: “Mà vốn dĩ, những danh hiệu này đáng lẽ phải là của tôi!”

“Trước nó, tôi mới là đệ nhất mĩ nữ Thiên Nam, tôi cũng là người kế thừa vị trí Thánh Nữ. Nhưng, nó lại sinh ra. Khi nó được sinh ra, cây mai già chết khô đã lâu của làng Cung lại đột nhiên nở hoa, tuyết rơi liên tục ba ngày ba đêm. Sau này nó dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp. Bọn họ đều nói nó lớn lên trông rất giống tôi.”

“Ài, đáng lẽ tôi nên bóp chết nó từ lúc nhỏ rồi mới phải. Vẫn là do tôi quá nhân từ. Tôi cho rằng nó cùng lắm là trông giống tôi, cho dù có đẹp như tôi đi chăng nữa, vậy cùng lắm thì cạnh tranh với nhau một trận. Tôi sinh sớm hơn nó mấy chục năm, tướng mạo của nó có thể đuổi kịp tôi, chẳng lẽ đến tu vi cũng có thể đuổi kịp được hay sao? Muốn làm Thánh Nữ, phải trải qua thử thách chín kiếp nạn bảy kiếp khổ đấy!”

“Nhưng tôi thật không ngờ, người nhà họ Cung cuối cùng lại chọn nó. Mà nó, lại thuận lợi thông qua được thử thách, Ha ha ha ha… ha ha ha ha…”

Miệt Cơ không biết là đang tự giễu hay nhớ tới chuyện gì rất buồn cười.

“Chọn nó thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải đã hủy luôn nhà họ Cung rồi hay sao? Không màng tới sự phản đối trong nhà, gả tới nhà họ Lý ở thủ đô xa xôi. Kết quả thì sao, không những nhà họ Cung không còn, mà ngay cả nhà họ Lý cũng mất rồi! Cậu nói xem, nó có phải là đồ sao chổi không? Ha ha ha ha…”

Miệt Cơ cười một lúc, rồi dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.

“Nhưng mà, người bố giàu có kia của cậu, quả thực là khiến cho bao người phải say đắm. Cũng khó trách mẹ cậu lại bị ông ta mê hoặc. Nếu như là tôi, nói không chừng tôi cũng không màng tất cả mà đi theo ông ta rồi!”

“Nhưng nếu nó đã lên làm Thánh Nữ rồi, làm sao có thể quên được, quy tắc đầu tiên của Thánh Nữ Ma giáo, đó là không được gả cho người họ Lý!”

“Tại sao?” Lý Dục Thần tò mò hỏi.

“Bởi vì trong lịch sử, đã từng có một vị Thánh Nữ, gả cho một người họ Lý, sau đó gây ra một tai họa cực kỳ lớn. Chắc chắn cậu có biết câu chuyện này. Ồ, để tôi nhắc nhở cậu một chuyện, Thánh Nữ Ma giáo không thuộc về riêng nhà họ Cung, người bảo vệ bí mật truyền thừa của Thánh Giáo, ngoại trừ nhà họ Cung, còn có một gia tộc khác, họ Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK