Khi Lý Dục Thần trở về Ngô Đồng Cư đã gặp Trương Đạo Viễn đang vội vội vàng vàng chạy đến.
"Đạo trưởng Trương, sao ông lại đến đây?” Lý Dục Thần tò mò hỏi.
“Aiza, Lý công tử, gặp được cậu ở đây thì tốt quá!” Trương Đạo Viễn nói: “Có một đạo sĩ từ Chung Nam đến đây muốn gây rắc rối cho cậu. Tôi nghĩ có thể có sự hiểu lầm nào đó ở đây."
Ông ta liền kể chuyện Mục Tinh Dã san bằng Thiên Tinh Quan.
“Cũng tại tôi không tốt, tôi tức vì đạo sĩ của Toàn Chân như ông ta lại phỉ báng Chính Nhất như tôi, bèn bực bội với ông ta, nhưng lại quên nói cho ông ta biết thân phận của Lý công tử ngài. Nếu tôi nói ngài là sứ giả Thiên Đô sớm một chút thì có lẽ đã không sao rồi. Ông ta đến gây rắc rối cho ngài, ngài sẽ không sợ nhưng ngộ nhỡ làm người nhà của ngài bị thương thì sẽ không tốt. Vốn định gọi điện thoại cho ngài nhưng lại để điện thoại thoại di động ở trong phòng, bị đè nát khi nhà cửa bị sập rồi.”
Trương Đạo Viễn nói dong nói dài một tràng, cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu.
“Cao thủ bay trên trời?”
Anh nhíu mày một cái, vội vàng vào trong Ngô Đồng Cư.
Lúc này, Mục Tinh Dã đang bị trói dưới gốc cây ngô đồng, Mã Sơn và Bạch Kinh Kinh đang trông chừng hắn ta.
Mục Tinh Dã cúi thấp đầu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Lâm Mộng Đình không giết Mục Tinh Dã.
Phái Chung Nam có địa vị vị rất cao trong Đạo Môn, Trọng Dương Cung cũng là một trong ba tổ đình lớn nhất của Toàn Chân. Mục Tinh Dã đã gia nhập Tiên Thiên thì chắc chắn hắn ta cũng là một nhân vật quan trọng trong Đạo Môn.
Không phải cô không dám giết người mà chỉ là cô không muốn tự ý làm chủ, muốn xử trí như thế nào thì quyền quyết định vẫn phải giao cho Lý Dục Thần.
Thấy Lý Dục Thần trở lại, Lâm Mộng Đình liền kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra.
Thậm chí Lý Dục Thần còn không thèm nhìn Mục Tinh Dã dưới gốc cây mà chỉ hỏi: “Chú Hứa không sao chứ?”
Lâm Mộng Đình nói: “Bị thương không nhẹ, nhưng đạo sĩ không ra tay vào chỗ hiểm, em đã xử lí qua một lần rồi, hiện giờ đang nghỉ ngơi."
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, giữ lấy vai của Lâm Mộng Đình, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích rồi nói: “Cảm ơn, vợ vất vả rồi.”
Lâm Mộng Đình cười nói: “Sao anh lại nói như vậy, anh không có ở đây, đương nhiên em sẽ chăm sóc nhà cửa thật tốt. Mau đi thăm chú Hứa đi.”
"Được."
Hai người liền đi đến phòng mà Hứa Quốc Lập và dì Tình ở.
Trương Đạo Viễn cảm thấy Ngô Đồng Cư vẫn ổn, mọi người đều không sao thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền đi đến gốc cây ngô đồng, ngồi xổm xuống nhìn Mục Tinh Dã rồi thở dài nói: “Haiz, tôi phải nói ông thế nào mới được đây! Đạo sĩ ở núi Chung Nam các ông đều lỗ mãng như vậy sao? Có muốn đến chỗ của tôi, đi bốc gạch với tôi để sửa lại tính cách của ông cho tốt không?”
“Phì!” Mục Tinh Dã phun một ngụm máu tươi lên mặt Trương Đạo Viễn: “Cùng đạo với ma quỷ, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho Chính Nhất Tổ Sư!”
...
Hứa Quốc Lập nằm ở trong phòng, vết thương trên người đã được xử lý nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết bị tơ lụa siết cổ.
Dì Tình ngồi ở trước giường vẫn luôn khóc không ngừng.
Lý Dục Thần kiểm tra cẩn thận lại một lần, thấy Hứa Quốc Lập quả thật không bị nguy hiểm đến tính mạng thì mới yên tâm, giúp ông ấy loại bỏ những vết thương ở trên người, rồi để lại thêm hai viên thuốc và an ủi dì Tình mấy câu.
Sau đó anh mới trở lại trong sân.
Đúng lúc này lại nghe thấy Trương Đạo Viễn đang chửi như tát nước:
“Cái đồ lỗ mũi trâu* chết tiệt nhà ông sao không biết tốt xấu gì thế! Tôi có lòng tốt nói cho ông biết, Lý công tử thật sự chính là thượng tiên của Thiên Đô, ông không tin thì thôi đi, lại còn phun nước bọt lên mặt tôi! Ông đã hủy đạo quán của tôi, tôi còn chưa đòi ông bồi thường đâu đấy!”
*Miệt thị đạo sĩ vì búi tóc của đạo sĩ giống như lỗ mũi của con trâu.
“Phì!” Mục Tinh Dã lại phun thêm một phát: “Nếu anh ta là thượng tiên của Thiên Đô thì tôi chính là Thái Thượng lão quân!"
“Này, cái đồ đạo sĩ Chung Nam thối tha, thôi bỏ đi, bỏ đi, tôi không thèm nói với ông nữa, ông thích tin hay không thì tùy!” Trương Đạo Viễn tức giận bỏ đi.
“Nghe nói ông tìm tôi?” Lý Dục Thần đi đến trước mặt Mục Tinh Dã.
Mục Tinh Dã ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần một cái rồi, hừ lạnh một tiếng: "Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Không sai, Thiên Đô Lý Dục Thần.”
“Ha ha ha...” Mục Tinh Dã cười như điên, cười đến mức hụt hơi, ho khan kịch liệt.
Nói vết thương của hắn ta có nặng hay không thì cú đánh của Mã Sơn vẫn không thể làm tổn hại đến pháp thân kiếp sau của hắn ta, cho dù bị vu pháp không gian nhốt lại thì cú đánh đó cũng chỉ khiến xương cốt bên trong của hắn ta tê dại đau đớn một chút mà thôi.
Mấu chốt là trong cú đánh đó còn có một chút đăng hỏa thần bí đã đốt cháy hắn ta. Khiến nội tạng của hắn ta bùng cháy, tinh thần bị tổn thương, như thể cả người hắn ta đã bị rơi vào trong địa ngục rực lửa.
Cũng chính khoảnh khắc đó, hàng chục rễ bạch tiên đã lợi dụng tình thế xông đến, đâm vào phía sau lưng của hắn ta.
Hiện giờ lại bị trận pháp của cây ngô đồng vây khốn khiến ngay cả việc điều chỉnh hơi thở hắn ta cũng cảm thấy có chút khó nhằn chứ đừng nói đến việc đẩy những chiếc rễ đó ra ngoài.
“Ha ha... Thiên Đô? Đúng là chuyện nực cười! Ha ha ha...” vẻ mặt của Mục Tinh Dã tràn ngập vẻ khinh thường: “Nhóc con, nhóc có biết Thiên Đô là nơi như thế nào không? Nghe cho rõ đây, Thiên Đô ở trên Côn Luân, là vạn tiên chi tông! Nhóc con, có khoác lác thì cũng phải tìm thứ có thể đáng tin một chút.”
“Nói như vậy tức là, ông không tin?”
“Đương nhiên là không tin.”
“Nếu như tôi nói thật thì sao?”
"Hừ, không thể nào! Nếu cậu là đại sứ Thiên Đô thì tôi sẽ mặc cậu xử trí. Lần này là do tôi đã bất cẩn nên mới thua ở trong tay cậu, chẳng có gì đáng để nói nữa cả. Nhưng cậu cũng đừng đắc ý, lưới trời lồng lộng, chính nghĩa đến muộn nhưng vẫn sẽ đến, rồi một ngày nào đó sẽ có người đến diệt trừ cậu!”
Vẻ mặt Mục Tinh Dã đầy kiêu ngạo, dáng vẻ như dù có chết cũng sẽ không chịu bị khuất phục.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài đang tỏa ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng vàng kim trong hư không hiện ra một đường thiên lộ, xa xăm yên tĩnh, dẫn thẳng đến trời xanh, bùa chú ở cuối thiên lộ lóe lên, hiện ra hai chữ ‘Thiên Đô’ to đùng.
Mục Tinh Dã hoảng sợ xanh mặt, hắn ta nhìn ánh sáng vàng kim từ trên lệnh bài rồi lẩm bẩm nói: “Thiên... Thiên Đô lệnh?!"
Lý Dục Thần hỏi: “Hiện giờ có thể tin được chưa?”
"Không, không thể nào! Sao tiên sứ Thiên Đô có thể làm bạn với yêu ma được?” Mục Tinh Dã không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Thiên Đô lệnh đã ở trước mặt, hắn ta lại không dám không tin.
Trên đời này, không có ai dám giả mạo sứ giả Thiên Đô, nếu không phải đệ tử của Thiên Đô thì không ai có thể điều khiển Thiên Đô lệnh.
“Làm bạn với yêu ma?” Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh: “Ở đây ai là yêu, ai là ma?”
“Cô ta!” Mục Tinh Dã chỉ vào Bạch Kinh Kinh: “Cô ta chính là yêu quái, là nhím yêu! Còn có anh ta...”
Hắn ta chỉ vào Mã Sơn: “Trên người anh ta có khí tức của dị thú yêu hồn, như thể anh ta đã bị cướp đoạt linh hồn rồi.”
“Cướp cái đầu mẹ mày ấy! Mày mới bị cướp đoạt linh hồn ấy!” Mã Sơn mắng: “Ông mày tên là Mã Sơn, là con người đường đường chính chính!”
Mục Tinh Dã cũng có thể cảm nhận được dương cương chi khí bình thường ở trên người Mã Sơn nên bất giác cau mày, có chút nghi ngờ đối với phán đoán của bản thân, sau đó hắn ta lập tức chỉ vào Lâm Mộng Đình rồi nói:
"Còn có cô ta nữa! Cô ta là vu tu! Chỗ này của anh có yêu, có quỷ, có vu, anh... anh là sứ giả Thiên Đô, sao anh có thể làm bạn với yêu ma, đồng hành cùng với quỷ quái?”
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Yêu thì có tội gì? Mà vu thì có gì sai? Uổng công ông tu hành cả trăm năm nhưng ngay cả đạo lý trên dưới Thiên Đạo, vạn vật đều bình đẳng cũng không hiểu. Năm đó Trọng Dương tổ sư của các ông còn từng điểm hóa cho đại yêu. Thuần Dương chân nhân cả đời cầm kiếm, tiêu trừ rất nhiều chuyện bất công trên thiên hạ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy từng giết một con yêu vô tội nào.”
“Mở mang linh trí là quyền lợi mà Thiên Đạo ban cho muôn loài. Linh trí vừa mở ra một cái đã lập tức bị những người tự cho mình là chính đạo như các ông gán cho cái mác quái vật, muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ. Đó là các ông đang chà đạp lên Thiên Đạo vì để bảo vệ quyền uy, địa vị của bản thân, về bản chất thì có khác gì so với những hôn quân nịnh thần không cho phép dân chúng mở mang đầu óc đâu chứ?”
“Cái này...” Mục Tinh Dã không còn nghi ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa, chỉ là tạm thời hắn ta không thể quay đầu mà thôi.
Trương Đạo Viễn ở bên cạnh nói: “Lão Mục, ông không hiểu à? Nói trắng ra, nếu quay ngược lại tám trăm đời trước thì tổ tông của ông vẫn còn đang ăn lông uống máu, đó không phải chính là yêu vừa mới thức tỉnh linh trí sao? Vì thế cho nên, chúng ta đều là đời sau của yêu, ai cũng đừng nên coi thường đối phương!”
Lý Dục Thần cười cười, hình như Trương Đạo Viễn đã thông minh hơn trước rồi, xem ra xây nhà không chỉ tu luyện tâm tính mà còn cải thiện sự hiểu biết của ông ta.
“Được rồi, đạo lý chỉ nói đến đây thôi, kế tiếp, chính là xử lí ông rồi. Nếu ông đến giết tôi, tôi sẽ niệm tình ông ngu dốt, bị người khác lừa dối, có thể không thèm so đo với ông, nhưng ông đã làm tổn thương người nhà của tôi thì tôi sẽ không thể tha cho ông.”
Mục Tinh Dã hổ thẹn nói: “Cậu là tiên sứ Thiên Đô thì đương nhiên không chấp những lời đồn thổi đó. Tôi lỡ tin những lời đồn thổi đó, tự làm tự chịu, tình nguyện chịu phạt. Tùy ý chém giết, tuyệt đối không một câu oán hận.”
Trương Đạo Viễn sợ Lý Dục Thần thật sự muốn giết hắn ta, vội vàng nói: “Lý công tử, tôi có một đề xuất nhỏ. Bản tính của người này không xấu, chỉ là tính cách có hơi tệ, không bằng hãy để ông ta theo tôi đi bốc gạch xây nhà rèn luyện tính cách cho ông ta. Khó khăn lắm mới có thể gia nhập đạo Tiên Thiên, dẫu sao cũng phải cứu vớt một chút.”
Lý Dục Thần cười lớn: “Đề xuất này không tồi. Mục Tinh Dã, tôi không giết ông mà sẽ phạt ông đi giúp đạo trưởng Trương xây nhà rèn luyện tính cách. Ngoài ra, ông đã làm bảo vệ của tôi bị thương, sau khi Thiên Tinh Quan xây dựng xong, ông đến Ngô Đồng Cư để gác cổng mười năm, ông có bằng lòng không?”
Chương 1081: Tình cờ gặp gỡ
Đương nhiên Mục Tinh Dã không có gì là không bằng lòng cả.
Hắn ta chỉ hơi cổ hủ một chút nhưng hắn ta không ngốc.
Làm người gác cổng dưới trướng của tiên sứ Thiên Đô, đây nào có phải là đang trừng phạt, đây rõ ràng là cơ duyên.
Nghĩ như thế, hắn ta cũng không còn cảm thấy phản cảm với chuyện đi giúp Trương Đạo Viễn xây nhà nữa, mà ngược lại hắn ta mong sớm có thể xây nhà xong để có thể đến làm bảo vệ tại Ngô Đồng Cư.
Còn đối với Lý Dục Thần mà nói, có một người gác cổng như Mục Tinh Dã đã giúp anh có thể bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau.
Mã Sơn sắp phải đến Hào Giang rồi, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Mộng Đình cũng phải về đại học Nam Giang để đi học.
Bọn họ đi thì Ngô Đồng Cư cũng chỉ còn lại một người cao thủ duy nhất là Bạch Kinh Kinh.
Bạch Kinh Kinh vẫn còn là ‘yêu’ trong mắt đám người tu hành đó.
Anh không hy vọng những chuyện xảy ra ở căn nhà của họ Lý từ hai mươi năm trước lại xảy ra ở thành phố Hòa.
Mục Tinh Dã là cao thủ Tiên Thiên, lại là trưởng lão của phái Chung Nam. Có hắn ta ở đây, thì Ngô Đồng Cư về cơ bản sẽ an toàn.
Tiếp theo đây, Lý Dục Thần còn có rất nhiều việc phải giải quyết, việc đi đến Cửu U Minh giới thì không cần phải nói nữa, trước mắt, chuyện của trấn Châu Môn đã vô cùng cấp bách.
Châu Khiếu Uyên đã triệu tập các đồng đạo võ lâm trong thiên hạ để thảo phạt Lý Dục Thần, mục đích là khiến anh phải giao Ngũ Sứ Ma Môn ra.
Hiện giờ cũng không biết hiệu quả như thế nào rồi.
Ngũ Sứ Ma Môn, Lữ Hiển và Đạm Đài Ngọc đã chết, cờ Hắc Thủy - cờ đen và cờ Thái Bạch - cờ trắng trong cờ Ma Giáo Ngũ Hành cũng đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn lại ba người Đồng Hạo, Diệp Hi Lâm và Củng Tiên cùng với ba lá cờ đỏ, vàng và xanh.
Lý Dục Thần có một loại dự cảm rằng sau khi lấy được toàn bộ cờ Ngũ Hành anh đã có thể vào Minh giới, xuống Cửu U để tìm mẹ của mình.
Về phần bố anh, anh không dám xác định ảo cảnh anh đã nhìn thấy trong bí cảnh của Thiên Trì ở núi Bạch Đầu là thật hay giả, nhưng xét theo những manh mối mà hiện giờ anh đã tìm thấy từ hai mươi năm trước, tìm được Nguyệt Tiên Lăng của Vương Ốc thì có lẽ sẽ có thể biết được bố anh còn sống hay đã chết.
Mục Tinh Dã đi theo Trương Đạo Viễn đến núi Vọng Sơn để bốc gạch, còn Lý Dục Thần thì đi cùng Lâm Mộng Đình đến Kim Lăng ở trấn Châu Môn.
Bọn họ không trực tiếp đi tìm Châu Khiếu Uyên mà tùy ý đi dạo xung quanh trấn Châu Môn để quan sát người đi lại.
Năm nay trấn Châu Môn náo nhiệt hơn rất nhiều lần so với những năm trước, tất cả các khách sạn và nhà nghỉ đều chật kín, có đủ loại người đến đây và trong đó không thể thiếu những người kì lạ.
Trong đó có không ít Tông Sư từ khắp các nơi khác nhau, có một số người đến đây theo lời kêu gọi của Châu Khiếu Uyên và cũng có một số người đến đây để xem náo nhiệt.
Nhưng chuyện khiến Lý Dục Thần cảm thấy kì quái đó chính là, ngoại trừ người trong giới võ lâm, vậy mà lại còn có không ít người của Huyền Môn, trên người bọn họ có sự dao động pháp lực rất rõ ràng.
Buổi trưa, bọn họ bước vào một quán ăn nhỏ.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, bên trong bật điều hòa, sảng khoái và mát mẻ, giống như là hai thế giới.
Chỉ toàn là tốp năm tốp ba người nhưng đã sắp ngồi kín mít rồi.
Nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến chiếc bàn trống còn sót lại ở trong góc.
Bởi vì chiếc bàn nằm ở trong góc, không khí không lưu thông nên có hơi ngột ngạt. Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bất phàm thì liền hỏi bọn họ có muốn muốn đổi bàn với những người ở bên cạnh không.
Bàn bên cạnh có một già một trẻ đang ngồi, trên bàn đang đặt hai bát mì lớn nhưng ăn chỉ còn lại nước dùng.
Hai người đều để đầu húi cua, ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất sạch sẽ.
Thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt nhìn ngó xung quanh như thể vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi thẳng đến nhưng thiếu niên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lâm Mộng Đình lại giống như chiếc nam châm bị hút chặt, nhìn mãi không chịu rời đi.
Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày nhưng cô cũng không để trong lòng, dẫu sao trông thiếu niên này cũng trạc tuổi với Lâm Vân.
Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, anh luôn cảm thấy trông bọn họ khá quen mặt.
Có lẽ nhân viên phục vụ thấy hai người đó chiếm cả một bàn mà mới chỉ gọi hai bát mì rau cải, hơn nữa thấy bọn họ đã ăn được kha khá rồi và đang có ý muốn đuổi người đi nên mới bảo bọn họ đổi bàn.
Lâm Mộng Đình ngăn cản nói: “Bỏ đi, chúng tôi ngồi ở bên kia thôi, ngồi trong góc yên tĩnh hơn một chút."
Cô nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào, đừng nói người ta còn chưa ăn xong, cho dù bọn họ đã ăn xong rồi nhưng vẫn ngồi ở đó thì cô ta cũng không thể đuổi người ta đi.
Lý Dục Đình và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Lâm Mộng Đình thuận tay nhìn thực đơn một cái rồi cũng gọi hai bát mì.
Từ lâu Lý Dục Thần đã không còn dính khói lửa phàm tục, hiện giờ Lâm Mộng Đình cũng không khác lắm nhưng nếu đã hành tẩu trong nhân gian thì vẫn phải có vài phần dáng vẻ của người ở nhân gian.
Gọi hai bát mì khi quán đang xào thức ăn, đặc biệt là khi công việc kinh doanh đang bùng nổ vào buổi trưa thì có thể tưởng tượng được nhân viên phục vụ sẽ không bày ra vẻ mặt vui vẻ rồi.
“Cái quỷ gì vậy, hôm nay toàn là cái loại người keo kiệt bủn xỉn gì đâu không!” Nhân viên phục vụ lẩm bẩm rồi rời đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nhìn nhau cười một cái, cũng không thèm so đo.
Người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ.
Đột nhiên nghe thấy ông lão nói: “Đừng nhìn nữa, đấy là vợ của người ta, phúc phận của con không đủ, có nhìn nhiều nữa thì cũng không thể trộm được đâu.”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều bất giác kinh ngạc bật cười.
Những lời này của ông lão nghe có vẻ thẳng thừng và vô lễ nhưng dường như lại chẳng có vấn đề gì.
Người trẻ tuổi lại nói: “Chính bởi vì không trộm được nên mới phải nhìn nhiều thêm mấy lần, nếu không thì không còn để mà nhìn nữa. Sư phụ, thầy không nhìn sao?”
“Ta nhìn cái gì mà nhìn? Cả một đống tuổi rồi, không còn quan tâm đến những suy nghĩ tầm thường như thế nữa.” Ông lão nói.
"Vậy lần trước thầy còn nhìn lén một quả phụ đang tắm ở trong núi thì sao!” Người trẻ tuổi nói.
"A Di Đà Phật!" Ông lão đột nhiên niệm Phật: "Nhóc con thối tha, đừng có ăn nói vớ vẩn! Ta nhìn lén bao giờ? Ta định hoàn tục về nhà lấy vợ, đó là vợ mà người ta giới thiệu cho ta, dẫu sao ta cũng phải nhìn trước một chút.”
“Vậy sao lúc người ta cầm gậy đuổi theo thầy lại bỏ chạy?”
"A Di Đà Phật, đấy không phải là ta chạy, đó là do ta đã nhìn thấu hoa trong gương, nhìn tỏ bóng trăng dưới nước, phải tránh xa những u mê của hồng trần.”
“Sư phụ, không phải thầy muốn hoàn tục sao? Sao thầy lại muốn tránh xa những u mê của hồng trần rồi? Vậy thầy còn muốn lấy vợ không?”
“Lấy, đương nhiên là phải lấy.”
“Vậy còn sư nương của con thì sao?”
Ông lão bưng bát mì lên, cúi đầu uống một ngụm nước mì, thưởng thức hương vị: “Ở trong nước canh này.”
Người trẻ tuổi trẻ không hiểu, cúi đầu nhìn nước canh ở trong bát.
Canh vẫn là canh như cũ, trong đó còn lẫn vài sợi mì ngắn và vài cọng rau cải xanh, trên đó nổi lên một lớp váng mỡ, đục ngầu, ngay cả một cái bóng cũng không thể nhìn thấy được.
"Phải uống."
Người trẻ tuổi liền bưng bát mì lên rồi uống một ngụm canh.
“Có mùi vị như thế nào?” Ông lão hỏi.
“Mùi vị của mì.” Người trẻ tuổi nói.
“Trong canh có còn mì không?”
"Không có."
“Đúng vậy, trong canh không còn mì nhưng con vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của mì chì vì mì vẫn ở trong tim con. Trong nhà không có sư nương nhưng vi sư vẫn có thể hưởng thụ mùi vị của sư nương chỉ vì sư nương ở ngay trong tim ta. Con nhìn chằm chằm người ta thì không thể trộm vợ của người ta đâu. Nhắm mắt lại thì cô ấy đã chạy đến trong tim con rồi.”
Người trẻ tuổi như hiểu mà không hiểu, lại nhìn Lâm Mộng Đình một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Ông lão liền nhân cơ hội bưng bát mì trước mặt người trẻ tuổi lên rồi uống hết sạch nước canh ở trong bát.
“Trong tim đã có chưa?” Ông lão hỏi.
“Có rồi.” Người trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng.
“Ừm, vậy thì có thể mở mắt ra rồi."
Người trẻ tuổi liền mở mắt ra, nhìn thấy cái bát trống rỗng ở trước mặt thì ngạc nhiên nói: "Ơ, mì của con đâu?”
“Mì đã ở trong tim con rồi, trong bát có hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.”
“A? Nhưng con vẫn còn đói mà!”
“Đừng nghĩ đến mì nữa, mỹ nhân ở trong lòng chạy mất rồi!”
“Nhưng con vẫn cảm thấy mì quan trọng hơn một chút.”
Ông lão khẽ gật đầu một cái, nói với giọng điệu chân thành: “Vì thế, những loại chuyện liên quan đến phụ nữ này đều là ăn no rửng mỡ thôi. Đồ nhi à, hôm nay con lại học thêm được một bài học nữa, con đã càng ngày càng đến gần đến việc trở thành Phật rồi."
Dường như người trẻ tuổi đã ngộ ra được điều gì đó: “Cảm tạ sư phụ dạy bảo. Nhưng mà, sư phụ... con vẫn muốn ăn thêm một bát mì nữa!"
Cuối cùng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cũng hiểu ra, một già một trẻ này là hai vị hòa thượng, kiểu tóc húi cua ở trên đầu là do tóc mới mọc ra.
Mà Lý Dục Thần cũng nhớ ra vì sao anh lại thấy quen mặt rồi, anh đã từng gặp hai người này.
Lần đó ở núi Chiêu Bảo thành phố Dũng, anh và chị Mai đã đột phá trận pháp cổ xưa dưới lòng đất của tổ tiên của nhà họ Liễu, sau khi hàng phục yêu hồn đã gặp được hai vị hòa thượng, một già một trẻ ở trên núi.