Tiền Hân Đồng nhìn anh ngẩn người, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý của kẻ chuyên thuần phục, nói: “Thực ra anh cũng không cần nghĩ nhiều, lần trước tôi đã cho anh tất cả tài sản cá nhân của tôi, cho nên bây giờ mọi thứ ở đây, kể cả căn phòng này, và cả tôi, đều là của anh”.
Lúc nói đến câu cuối cùng, trong mắt cô ta chỉ còn lại vẻ dịu dàng tình tứ.
Cô ta nhẹ nhàng cởi dây áo, chiếc váy ngủ lụa thật trượt xuống từ trên người như nước.
Lý Dục Thần cảm thấy hơi đau đầu, khẽ day huyệt thái dương, sau đó vung tay, trong lòng bỗng nổi lên một trận gió, cuốn cái chăn trên giường lên, bao bọc lấy Tiền Hân Đồng.
“A!”, Tiền Hân Đồng kêu một tiếng: “Anh…”
Nhưng cô ta còn chưa nói hết, đã bị cái chăn quấn thật chặt, bay thẳng ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong bụi cỏ không xa.
Bên tai vang lên giọng của Lý Dục Thần: “Một sơn trang lớn như này, cô cả Tiền chắc không chỉ có mỗi chỗ này ngủ được chứ phải không”.
Tiền Hân Đồng tức bừng bừng đứng lên, đang định nói, thì nghe Lý Dục Thần gọi:
“A Hoa, đóng rèm cửa sổ!”
“A Hoa, tắt đèn!”
Rèm cửa sổ soạt roạt kéo lại.
Đèn cũng tắt.
Chỉ còn lại ánh trăng chiếu lên người Tiền Hân Đồng, sáng thướt tha dịu dàng.
Tiền Hân Đồng tức không chịu nổi, nhưng nghe hai câu cuối của Lý Dục Thần, bỗng phụt một tiếng phì cười.
Phía xa có ánh sáng đèn pin đang di chuyển về bên này.
Tiền Hân Đồng biết là bảo vệ tuần đêm, vội vàng nhặt chăn lên, quấn thật chặt.
“Ai đang ở đó?”, bảo vệ hô nói.
Ánh đèn pin chiếu lên mặt Tiền Hân Đồng, khiến cô ta chói mắt không mở được.
“Cô cả, sao cô lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“Không sao, tôi chỉ đi dạo quanh thôi”, Tiền Hân Đồng nói cho qua chuyện.
Bảo vệ nhìn trời; “Hôm nay cũng không lạnh lắm, cô cả, sao cô quấn chăn bông thế, có phải bị cảm không?”
“Ôi trời, tôi không sao”, Tiền Hân Đồng không muốn nói nhiều, quấn chăn, vội vàng bỏ đi.
Bảo vệ thộn mặt, nhìn về hướng cô cả rời đi, lại nhìn tinh xá phía trước, như hiểu ra điều gì.
…
Lý Dục Thần ngồi thiền trong phòng cả đêm.
Địa khí của sơn trang Ngô Việt rất tốt, chính là nơi tốt phong thủy hội tụ của Tiền Đường, chẳng trách có cái tên “Ngô Sơn Thiên Phong”.
Lúc sáng sớm, nữ giúp việc của nhà họ Tiền đến mời anh đi ăn sáng.
Lý Dục Thần theo đến nhà ăn, phát hiện Tiền Nhược Vọng, Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng đều có mặt, ngay cả Trí Nhẫn và Vô Hoa cũng đã đến.
Lúc Tiền Hân Đồng nhìn thấy anh, khuôn mặt hơi đỏ ửng.
Lý Dục Thần coi như không nhìn thấy, chào hỏi mọi người, ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng của nhà họ Tiền rất đơn giản, màn thầu chay và hoành thánh, thêm mấy món ăn kèm tinh tế, gần giống như gia đình bình thường, không hề có khí phái hào môn chút nào.
Nhưng càng mộc mạc như vậy, càng có thể thể hiện ra căn cơ của thế gia đệ nhất Giang Nam.
Ăn khá no, Tiền Khôn chuẩn bị cùng Lý Dục Thần đến Đồng Khánh Đường.
Tiền Hân Đồng nói: “Cháu cũng muốn đi”.
Tiền Khôn nghiêm mặt, nói: “Cháu đi làm gì, một cô gái, cả ngày lộ mặt ra ngoài, còn ra thể thống gì. Ở nhà với ông nội cháu đi”.
Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Ông cả, tư tưởng của ông từ đời nào rồi, con gái thì làm sao, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời!”
Tiền Khôn cười nói: “Lại còn nửa bầu trời cơ! Sao ông nghe nói, tối qua có người trần chuồng bị người ta ném ra từ cửa sổ?”
“Ông cả…”
Tiền Hân Đồng che mặt dậm chân.
Cả nhà ăn cười ồ lên.
Lý Dục Thần bỗng cảm thấy, cả nhà họ Tiền đều rất thú vị.
Nếu đổi thành hào môn khác, nhất định sẽ luôn miệng nói đến danh tiếng, tuyệt đối sẽ không cười đùa như này.
Nhưng nhà họ Tiền giản dị như dân thường này, lại là thế gia siêu cấp truyền thừa hơn ngàn năm.
Trí Nhẫn cười nói: “Để cô bé đi đi, gia chủ Tiền đã có tôi ở đây. Vô Hoa, cậu cũng đi đi, mở rộng kiến thức thủ đoạn tiên nhân thực sự”.
Vô Hoa gật đầu vâng lời.
Ba người nhà họ Tiền thầm kinh ngạc trong lòng vì cách dùng từ của Trí Nhẫn – ‘thủ đoạn tiên nhân’, đương nhiên là nói Lý Dục Thần.
Trí Nhẫn chưa từng nói bừa, chẳng lẽ cậu Lý này…
Lúc Tiền Hân Đồng lại nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt có thêm vài phần hiếu kỳ và ngưỡng mộ.
Hôm nay, có ba vị khách đặc biệt đến Đồng Khánh Đường.
Người dẫn đầu là người đàn ông trung niên, mặc vest phẳng lì, chân đi guốc gỗ, lúc đi đi lại lại tiếng guốc gỗ vang lên, vô cùng hài hước.
Theo phía sau ông ta là một người đàn ông lực lưỡng, trong tay ôm một bức hoành phi bọc bằng lụa vàng.
Còn có một người bị chốc đầu, người rất lùn, khuôn mặt còn mọc đầy mụn nhọt, vô cùng xấu xí.
Ba người hiên ngang đi vào.
Bảo vệ nhìn mấy lượt, bảo họ đến chỗ lấy số xếp hàng.
Người đàn ông đi guốc gỗ vô cùng hống hách đẩy bảo vệ, dùng tiếng phổ thông lơ lớ lớn tiếng nói:
Chương 422: Bệnh Phu Đường
“Đồng Khánh Đường, bắt đầu từ hôm nay phải đổi tên rồi!”
Gã lực lưỡng phía sau ông ta mở vải lụa vàng trong tay ra, lộ ra một tấm biển lớn chữ vàng, bên trên biết ba chữ lớn:
Bệnh Phu Đường!
Những người đến Đồng Khánh Đường khám bệnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn tầm biển chỉ chỏ.
Bảo vệ lớn tiếng quát nói: “Các người làm gì thế hả? Mau ra ngoài, đừng ở đây gây chuyện!”
Đang định tiến lên ngăn cản, lại không ngờ bị gã chốc đầu giơ chân đá ngã xuống đất, hằm hằm dẫm dưới chân.
Tuy bảo vệ không biết võ công, nhưng cũng được huấn luyện, bị gã chốc đầu dẫm, thế nào cũng không giãy ra đứng lên được.
Bảo vệ khác lên giúp, cũng bị gã chốc đầu nhanh nhẹn dứt khoát đánh lật mặt, còn bảo vệ bị dẫm vẫn còn dưới chân hắn ta.
Càng lúc càng đông người đến vây xem.
Người đàn ông mặc vest chỉ vào tấm biển “Bệnh Phu Đường” nói lớn:
“Các vị, các vị đến đây khám bệnh, đều là vì danh hiệu quốc y Hồ Sư Ước phải không? Nhưng đường đường vị quốc y này mà ngay cả bệnh của mình cũng không chữa được, ông ta chữa bệnh cho các vị thế nào? Ông ta vốn không xứng với danh hiệu ‘Thánh Thủ Hạnh Lâm’. Cho nên tôi đã tặng một tấm biển cho ông ta, cái tên Đồng Khánh Đường, bắt đầu từ hôm nay, đổi thành ‘Bệnh Phu Đường’. Ở đây không có thần y, chỉ có ma bệnh!”
Bên cạnh có người nói: “Không đúng, mấy ngày trước tôi còn lấy số khám của bác sĩ Hồ, ông ấy vẫn rất khỏe mạnh”.
Người đàn ông mặc vest cười lạnh lùng nói: “Đó là mấy ngày trước, mấy hôm nay ông ta đã ngã bệnh, sau này sẽ không khám bệnh cho các người nữa. Nhưng các người yên tâm, tôi sẽ mở một y đạo quán chân chính trên con phố này, phát huy y đạo chính tông của Đông Doanh chúng tôi, mọi người có thể đến y đạo quán của chúng tôi khám bệnh”.
Những người vây xem lập tức hiểu ra:
“Ha, thì ra là người Đông Doanh!”
“Là đến gây chuyện!”
“Gây chuyện cái gì, tôi thấy là tác oai tác quái, muốn y đạo quả của ông ta nổi tiếng!”
“Tôi không thèm đến y đạo quán của người Đông Doanh khám bệnh”.
“Cũng chưa chắc, nếu y tá xinh đẹp, có thể đi xem sao”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là không biết có dịch vụ đặc biệt không, tôi thấy dịch vụ y tá của họ trong phim vô cùng tốt”.
…
Người đàn ông mặc vest tức giận nói: “Đám người Hoa Hạ các người, không hiểu ngành y là một nghề đang được tôn kính sao? Không phải như các người nghĩ!”
“Nhưng đó là do tự các người diễn trong phim, không phải chúng tôi quay”.
“Ông…”, da mặt người đàn ông mặc vest run lên, lại không thể phản bác, chỉ đành mắng nói: “Một đám heo Hoa Hạ! Ma bệnh! Một trăm năm trước các ngươi là ma bệnh Đông Á, bây giờ vẫn là ma bệnh Đông Á! Cho nên các người chỉ xứng đến ‘Bệnh Phu Đường’ khám bệnh!”
Lời của ông ta lập tức kích động người dân phẫn nộ, tức giận.
“Chó Nhật nhà ông thả cái shit gì thế hả!”
“Đúng thế, chó Nhật nhà ông có giỏi thì mở y đạo quán của ông đi, xem ai đến chỗ ông khám bênh, kẻ nào đi, tôi chặn cửa nhà ông, mắng chết hắn!”
…
Người đàn ông mặc vest cười lớn ha ha: “Đám heo các ngươi, chỉ biết dùng võ mồm. Hồ Sư Ước sắp chết rồi, chỉ có tôi có thể chữa khỏi cho ông ta!”
“Tôi không tin! Nếu ông nói thật, tôi sẽ đến chỗ ông khám bệnh, nhưng nếu ông nói dối thì làm sao?”
“Nếu là giả, tôi rạch bụng tự vẫn!”
Ồ!
Cả hiện trường lập tức sôi sục.
Người Đông Doanh nói cứ như thật, khiến cho mọi người bối rối không biết làm sao.
Người đến đây đều là vì biển hiệu của Đồng Khánh Đường mà đến khám bệnh, mà biển hiệu của Đồng Khánh Đường chính là Hồ Sư Ước.
Nếu Hồ Sư Ước đã ngã bệnh, còn phải dựa vào người Đông Dương này chữa bệnh, truyền ra ngoài, đương nhiên mọi người sẽ ồ ạt đến y đạo quán của ông ta.
“Người của Đồng Khánh Đường đâu? Sao còn chưa giải thích?”
“Đúng thế, gọi ông Hồ ra đây, để tên nhãi này rạch bụng tự vẫn!”
“Chắc không phải ông ta nói thật chứ?”
…
Người đàn ông mặc vest tỏ vẻ mặt đắc ý.
Ông ta ngẩng đầu nhìn biển hiệu “Thánh Thủ Hạnh Lâm” ở chỗ nhất trong đại sảnh, nháy mắt với gã chốc đầu.
Gã chốc đầu gật đầu, nhảy vụt lên, lập tức nhảy lên xà ngang cao sáu bảy mét.
Trong đám khách có người kêu một tiếng hay.
Cũng có người chỉ trách: “Anh kêu ma quỷ tốt cái gì hả?”
Người đó nói: “Tôi chỉ khen công phu tốt, nếu có người vượt qua anh ta, thì tôi càng hô vang!”
Gã chốc đầu nhún chân trên xà ngang, đưa tay muốn tháo biển.
Đột ngột một bóng hình bay đến, tốc độ còn nhanh hơn anh ta mấy phần, bốp một cái tóm chặt cổ tay của gã chốc đầu, kéo anh ta xuống.
Đáp xuống dưới đất, gã chốc đầu soạt soạt lùi lại mấy bước, còn người đó đứng lại vững vàng.
Lại thấy anh ta mặc áo cà sa vàng, thì ra là một hòa thượng.
Lần này đám đông bùng phát ra tiếng hô khen ngợi như sấm.
Gã chốc đầu dường như không phục, định tiến lên.
Người đàn ông mặc vest ngăn hắn ta lại, lạnh lùng nhìn Vô Hoa: “Cậu là hòa thượng từ đâu đến? Đông Doanh chúng tôi tôn sùng phật pháp nhất, cậu là tăng nhân, tôi không đối địch với cậu, mau đi đi”.
Vô Hoa không lại gì, lại nghe bên trong có người nói: “Chó điên sủa bừa ở đâu đến, Hồ Sư Ước tôi vẫn chưa chết đâu!”
Liền thấy Hồ Sư Ước từ trong đường đi ra.
Theo sau ông ta còn có Tiền Khôn, Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng và Hồ Tu Nhất.
Họ vừa đi ra, đầu tiên hiện trường yên lặng mấy giây, sau đó bùng lên tiếng vỗ tay.
Chương 423: So tài y thuật
Có người nói: “Tôi biết ngay quỷ Đông Doanh ăn nói bừa bãi mà, làm sao ông Hồ ngã bệnh được chứ!”
“Đúng thế, những người Đông Doanh này đúng là không biết xấu hổ!”
“Hầy, những năm nay, vì để tuyên truyền không đúng sự thực mở rộng ảnh hưởng, ai còn cần mặt mũi nữa!”
Người đàn ông mặc vest thấy Hồ Sư Ước đi ra, hơi ngẩn người, nói: “Hừ, không ngờ ông lại không sao!”
Hồ Sư Ước cười lạnh lùng nói: “Y thuật Hoa Hạ tôi cao minh, chút trò vặt của ông, đâu thể làm khó người làm nghề y Hoa Hạ. Y thuật Đông Doanh các ông, vốn thua hết Hoa Hạ, còn dám vọng tưởng xưng y đạo, đến Tiền Đường ăn nói ngông cuồng, hủy danh tiếng Hoa Hạ tôi, đúng là kẻ quên nguồn mất gốc! Cực kỳ vô liêm sỉ!”
Người đàn ông mặc vest cười lớn ha ha: “Hồ Sư Ước, ông chữa khỏi bệnh của ông, đúng là vượt qua dự liệu của tôi. Nhưng lời vừa nãy của ông, là đại sai cực sai. Y đạo Đông Doanh tôi, đúng là xuất phát từ Hoa Hạ, nhưng đó là quá khứ, là Đại Hạ đã từng vô cùng huy hoàng, không phải Hoa Hạ hiện nay. Chúng tôi mới là người kế thừa và phát huy y đạo Đại Hạ, còn trung y của các ông, sớm đã đứt truyền thừa, chỉ còn lại bề ngoài, mang ra để lừa tiền thôi”.
“Ăn nói bừa bãi!”, Tiền Khôn khinh thường nói.
Lúc này người đàn ông mặc vest mới chú ý đến Tiền Khôn, nói: “Tôi nói là ai, thì ra là ông Khôn Tiền Đường. Ha ha ha, ông Khôn, nhiều năm không gặp, vẫn nhận ra tôi chứ?”
Tiền Khôn cười lạnh lùng nói: “Yukio Takada! Ông có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra!”
Yukio Takada nhìn Tiền Khôn từ trên xuống dưới mấy cái: “Xem ra thương tích của ông đã khỏi rồi”.
“Hừ, thương tích nhỏ bé, có thể làm gì được tôi! Yukio Takada, hôm nay chúng ta phải đại chiến ba trăm hiệp, xem võ công của ông có tiến bộ không!”
Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, Yukio Takada này cũng là cao thủ hóa kình đỉnh phong, theo cấp ninja, có lẽ là thượng thượng nhẫn, cách đột nhận còn thiếu một bước.
Luận công phu, Tiền Khôn và ông ta có lẽ ngang bằng, hoặc là nội lực thâm hậu hơn chút. Nhưng trong nhẫn thuật, nhiều thủ đoạn quỷ dị, hơn nữa Yukio ít tuổi hơn Tiền Khôn, đánh quyền sợ trẻ tuổi hơn, chưa đến tông sư, trẻ tuổi luôn chiếm ưu thế.
Cho nên nếu thực sự đấu, thắng thua khó đoán.
Bỗng nghe Tiền Hân Đồng nói:
“Vừa nãy không phải có người nói, nếu ông Hồ không sao, người đó sẽ rạch bụng tự vẫn sao?”
Tiền Hân Đồng vừa nhắc nhở, mọi người liền nhớ ra.
“Đúng thế, vừa nãy chẳng phải nói rạch bụng tự vẫn sao? Sao không rạch?”
“Xí, lời ma quỷ nói, ông cũng coi là thật? Giống như thả rắm vậy!”
“Mau rạch bụng đi!”
“Có cần tôi giúp ông không, tôi làm nghề mổ lợn!”
Cả hiện trường ồn ào, đầy tiếng cười nhạo.
Sắc mặt Yukio Takada vô cùng khó coi, nhưng chính ông ta tự nói ra, chỉ đành để mặc cho người ta chê cười.
Ông ta nhìn Tiền Hân Đồng một cái, trong mắt lộ ra tia hung dữ.
Tiền Hân Đồng tỏ vẻ mặt đặc ý, nói: “Này, ông không rạch bụng cũng được, ông cõng tấm biển đó trên lưng, ra đường lớn bên ngoài, chạy quanh Đồng Khánh Đường ba vòng là được”.
Mọi người cười ồ lên.
Yukio Takada nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên đã kiềm chế đến cực điểm.
Lý Dục Thần nhìn sáng vẻ ấm ức của Yukio Takada, bất giác buồn cười.
Quả nhiên tin đồn không sai, nhà họ Tiền ai cũng dễ chọc, chỉ cô cả này là không dễ chọc.
“Hồ Sư Ước!”, Yukio Takada quyết định không thèm để ý đến Tiền Hân Đồng, tóm chặt vấn đề chính: “Ông có thể đi ra, đúng là vượt ngoài dự liệu của tôi. Nhưng hôm nay tôi đã đến, thì tấm biển này chắc chắn phải tặng cho ông. Ông có hứng thú cược với tôi, xem xem y thuật của ai cao minh hơn không”.
Tiền Khôn cười lạnh lùng: “Yukio, ông muốn đánh nhau, thì để tôi tiếp, nhưng muốn luận y thuật, ông thực sự không đủ nhìn”.
Yukio Takada ngẩng đầu nhìn tấm biển trên xà ngang một cái, nói: “Ở đây treo ‘cao thủ Hạnh Lâm’, không phải cao thủ võ lâm. Cho nên so y thuật là hợp lý cũng hợp pháp, chắc không phải các người không dám chứ? Là sợ thua, làm mất mặt tổ tông Hoa Hạ phải không?”
Lúc này, trong đám đông cũng có người nói: “So thì so, ông Hồ là y thánh, sợ một tên quỷ Đông Doanh như ông chắc?”
“Đúng thế, đấu với ông ta, cho ông ta thua tâm phụ khẩu phục!:
Lý Dục Thần bất giác cau mày.
Nếu mấy người này không phải là người Đông Doanh bỏ tiền thuê đến, thì là ngốc thật.
Bảo Hồ Sư Ước so tài y thuật với đối phương, bất kể kết quả thế nào, cũng không hề có lợi cho Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước là thánh thủ y quốc, còn được gọi là y thánh trong dân gian, còn đối phương chỉ là một người Đông Doanh bình thường, thua cũng không có gì, thắng thì kiếm lớn rồi.
Muốn so tài thật, cũng phải là so tài với đệ nhất y đạo Đông Doanh, như vậy mới có thể thể hiện sự lợi hại của y thuật Hoa Hạ, và mãi mãi khiến người Đông Doanh thua tâm phục khẩu phục.
Lý Dục Thần nhìn vào đám đông.
Anh không thể phân biệt mấy người này là ngốc hay là được thuê, nhưng anh chú ý đến một người phụ nữ đặc biệt lẫn trong đám đông.
Người phụ nữ này khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc bình thường, giống như những người phụ nữ trung niên đến Đồng Khánh Đường khám bệnh.
Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, phát hiện trên người phụ nữ này có khí tức tông sư!
Từ cách cô ta ẩn giấu khí tức, thì là ninja.
Đây là cường giả đột nhẫn!
Ha ha, xem ra hôm nay Thiên Nhẫn Tông đã hạ quyết tâm, ngay cả đột nhẫn cũng xuất hiện.
Tiền Khôn nói bề ngoài Thiên Nhẫn Tông chỉ có tông chủ là đột nhẫn, còn có một người phụ trách tổng bộ Hoa Hạ có khả năng là đột nhẫn, chẳng lẽ chính là người phụ nữ này?