Những người bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Từ Hiểu Bắc nói muốn giết người, bây giờ lại chỉ cần Lâm Mộng Đình uống ly rượu, Lý Dục Thần quỳ xuống nhận sai. Đây đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Quan Nhã Lệ trợn mắt nhìn Chung Thần, trong ánh mắt có sát ý. Bà ta nói: “Cậu Từ, uống rượu cũng được, nhưng muốn người ta quỳ xuống, có phải hơi quá không?”
Chung Thần rùng mình, quay đầu qua một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Vương Văn Tĩnh ở một bên giễu cợt: “Hắn ta chỉ là tên ăn bám, quỳ xuống thì có khó gì, xương mềm mà!”
“Đúng vậy, không phải chỉ nhận sai thôi sao, có gì khó đâu?”
“Còn nghĩ mình giỏi thế nào nữa, ở trước mặt cậu Từ, mày chả là cái gì cả. Nếu vừa nãy không có giám đốc Quan ra mặt, vừa rồi mày đã chết rồi!”
“Lâm Mộng Đình, chỉ uống ly rượu thôi mà, cô làm giá cái gì?”
“Đúng vậy, nhanh đi uống đi, cậu Từ đã nể mặt lắm rồi, đừng liên lụy tới chúng tôi”.
Tiếng giễu cợt và thúc giục vang lên xung quanh.
Từ Hiểu Bắc cưỡi hổ khó xuống, nói với Quan Nhã Lệ: “Giám đốc Quan, không phải tôi không nể mặt bà, là bọn họ không nể mặt tôi”.
Quan Nhã Lệ thở dài, quay đầu nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Lời nói của bà ta nhìn thì như đang khuyên Lý Dục Thần cúi đầu, nhưng anh biết, bà ta đang thật lòng xin lỗi.
“Không sao, giám đốc Quan, bà làm việc của bà đi”, Lý Dục Thần nói.
Đến lúc này, Quan Nhã Lệ cũng rất tò mò, con rồng đi ngang qua đây như Từ Hiểu Bắc và ông lớn Lý Dục Thần mà đấu thật, ai sẽ lợi hại hơn?
Nếu Từ Hiểu Bắc thua, thế sau khi Từ Thông biết con trai bị người ta ức hiếp, ông ta sẽ có phản ứng gì?
Có thể đánh tới, đại náo Tiền Đường không?
Khi đó, ba gia tộc lớn của Tiền Đường, nhất là nhà họ Tiền và nhà họ Cao, có ra tay can dự không?
Nếu đã vậy, vở kịch này sẽ diễn ra rồi.
Khi Quan Nhã Lệ đi tới, không màng gì nữa, rốt cuộc mọi người cũng hiểu, chuyện này không đơn giản như bọn họ nghĩ, còn có xu hướng xấu đi.
Bọn họ cũng đã nghe nói, Lý Dục Thần có chiến lực mạnh. Cái này cũng không lạ, đầu năm nay, những kẻ ăn bám cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng mà có chút chiến lực mạnh cũng không là gì trong mắt những cậu ấm cô chiêu này, có nhà ai mà không có mấy vệ sĩ có chiến lực mạnh đâu.
Vì vậy, bầu không khí trở nên nặng nề một cách kì lạ.
Từ Hiểu Bắc nhìn Lý Dục Thần, cười lạnh: “Ăn bám mà còn cứng cỏi như thế, cũng chỉ có mày thôi đấy. Nhưng hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày, mày không chịu quỳ xuống, tao sẽ đánh đến khi mày quỳ mới thôi”.
Lý Dục Thần cười nhạt: “Được, vậy chúng ta đánh cược đi, xem lát nữa ai sẽ quỳ”.
Lý Dục Thần vừa nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Cậu ta không biết cậu Từ là ai à? Con trai của mãnh hổ Giang Đông Từ Thông đó”.
“Trên đời này có ai có thể khiến cậu Từ quỳ à? Đúng là nằm mơ!”
“Mẹ kiếp, Lâm Mộng Đình tìm chồng kiểu gì thế, đồ ngu à?”
“Đúng là không hiểu biết, loại ngu này mà cũng được hoa khôi Lâm để ý!”
Có người nhắc nhở: “Nghe nói người ta từng học võ, đánh được lắm”.
“Xì, đánh được thì đã sao, có thể đối kháng với một gia tộc à? Cậu ta cũng không đi hỏi xem Từ Thông là ai!”
Từ Hiểu Bắc tức giận mà cười, nói: “Họ Lý kia, tao không biết mày ngu hay có dũng khí thật, nhưng tao bắt đầu thích mày rồi đó! Có điều, hôm nay chúng ta giao kèo, chỉ có một người có thể đứng ra ngoài, người còn lại phải nằm ra ngoài”.
Gã chỉ vệ sĩ của mình: “Tao mang vệ sĩ tới, đánh thì không công bằng cho mày. Thế này đi, bây giờ tao cho mày nửa tiếng để gọi người, tránh người ta nói Từ Hiểu Bắc tao đến Tiền Đường ức hiếp người khác”.
Đột nhiên Lý Dục Thần cảm thấy thằng nhãi này rất thú vị. Anh nhớ tới cuộc họp ba tỉnh ở thành phố Cố, ấn tượng của anh với Từ Thông không tệ, nên anh nói:
“Được, vậy tôi gọi”.
Anh ung dung rút điện thoại ra, bấm số của Từ Thông.
Thành phố Cô Tô, trong một phòng riêng ở một nhà hàng sang trọng, mãnh hổ Giang Đông Từ Thông đang chiêu đãi mấy người khách quan trọng trong kinh doanh.
Thư kí mang điện thoại vào, nói với ông ta là có điện thoại.
Từ Thông rất không vui, sầm mặt nói: “Không phải đã nói với cô rồi à, tôi đang tiếp đãi khách quý, không nhận cuộc gọi nào cả”.
Thư kí cúi đầu thấp giọng nói: “Giám đốc Từ, số điện thoại này được ông ghi kí hiệu “tuyệt yếu”. Ông đã thông báo, nếu có cuộc gọi tuyệt yếu, bất kể ông đang làm gì, tôi cũng phải thông báo cho ông”.
Từ Thông sửng sốt, không quá mười số điện thoại được ông ta ghi kí hiệu “tuyệt yếu”, đều là những số vô cùng quan trọng, của những người ông ta tuyệt đối không dám thờ ơ.
Đừng nói là đang tiếp khách, dù đang tạo em bé với vợ, ông ta cũng phải lập tức dừng lại để nhận điện thoại.
Nhưng mà những nhân vật lớn như thế rất hiếm khi chủ động gọi cho ông ta. Hôm nay là ai gọi vậy?
Ông ta nhìn màn hình hiển thị, giật mình đứng lên, nói tiếng “xin lỗi” với khách hàng rồi đi ra khỏi phòng riêng.
“Alo, cậu Lý, không ngờ cậu lại gọi cho tôi!”
Trong lòng Từ Thông hết sức kích động.
Chương 316: Mãnh hổ Từ Thông tới
Ở thành phố Cô, ông ta cũng rất muốn nịnh hót Lý Dục Thần, tiếc là không tìm được cơ hội.
Ông ta phải trơ mắt nhìn Lý Dục Thần đi theo Tiêu Thập Nương tới thành phố Tuyên, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị!
Cũng may, ông ta tự nhận hôm đó đã để lại ấn tượng tốt trong lòng Lý Dục Thần, còn trao đổi số điện thoại, sau này còn có cơ hội tiếp cận.
Không ngờ tới, nhanh như thế, Lý Dục Thần đã chủ động gọi tới rồi.
“Giám đốc Từ, chỗ tôi gặp chút phiền toái, có người muốn vợ tôi uống rượu cùng, còn muốn tôi quỳ xuống nhận sai với cậu ta nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân tôi”, Lý Dục Thần nói vào điện thoại.
Đầu óc Từ Thông trở nên mơ hồ: “Ai lại không có mắt thế, dám động thổ trên đầu thái tuế? Cậu Lý, cậu nói cho tôi kẻ đó là ai, tôi đi dạy dỗ hắn! Đảm bảo đánh cho cha hắn cũng không nhận ra!”
Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có cơ hội thể hiện, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua.
“Cậu ta tên Từ Hiểu Bắc”, Lý Dục Thần nói.
Đầu Từ Thông trống rỗng.
Một thùng nước đá rót xuống đỉnh đầu, đổ từ trên xuống, lạnh căm.
“Cậu, cậu Lý, cậu tuyệt đối đừng tức giận, Hiểu Bắc nó…”, Từ Thông nói lắp bắp: “Cái đó, cậu đang ở đâu? Tôi, tôi tới ngay!”
“Được, tôi đợi ông ở sảnh ngắm hồ tầng hai của hội sở Hồ Tân, Tiền Đường, nhưng ông chỉ có nửa tiếng thôi”.
Lý Dục Thần nói xong thì cúp điện thoại.
Từ Thông đứng ở đó, sống lưng lạnh toát, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Cái thằng ngốc kia, bảo nó tới Nam Giang thì khiêm tốn thôi. Con mẹ nó, đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội ông lớn này?
Ông ta nhớ tới lời Lý Dục Thần nói trong điện thoại, muốn vợ người ta uống rượu cùng, còn muốn người ta quỳ xuống…
Nếu có ai dám nói với Từ Thông như thế thì kẻ đó đã chết tám trăm lần rồi.
Còn vị kia, Từ Thông không dám chọc, thậm chí còn không dám nảy ra ý định trêu chọc!
Cái thằng súc sinh kia! Đúng là muốn phá hủy giang sơn cha nó một tay gây dựng, phá hủy cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Từ mà!
Trong lòng Từ Thông hiểu rõ, Lý Dục Thần đang cho mình cơ hội.
Bằng không, thằng con trai súc sinh kia đã tan thành mây khói rồi.
Ông ta muốn gọi cho Từ Hiểu Bắc, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không nên. Nếu có thể nói trong điện thoại, vừa rồi Lý Dục Thần đưa điện thoại cho Hiểu Bắc là được. Nếu đã không đưa, chứng minh anh không muốn như thế.
Từ Thông ở trên giang hồ đã lâu, lập tức hiểu phải làm thế nào.
“Nửa tiếng…”
Từ Cô Tô tới Tiền Đường cần ba tiếng đi xe.
Trán Từ Thông đổ mồ hôi, ông ta la lớn:
“Máy bay trực thăng! Mau lên! Tới Tiền Đường!! Nửa tiếng mà không đến được thì con mẹ nó chết hết đi!”
…
Lý Dục Thần bỏ điện thoại xuống, hoàn toàn không để ý đến tiếng cười nhạo xung quanh, yên tâm kéo lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi đến ngồi ở sofa.
“Xí, đúng là ra vẻ, không phải nói cậu ta đánh được à?”
“Ông nhìn bộ dạng của cậu ta đi, giống như đánh được à? Tôi đoán là nổ thôi”.
“Cậu ta mà gọi được ai chứ? Còn không phải là người nhà họ Lâm sao?”
“Bản thân nhà họ Lâm đã khó bảo toàn rồi, họ lại ra mặt cho một đứa con rể tương lai mà đắc tội với nhà họ Từ ở Giang Đông sao?”
“Nghe nói trước kia cậu ta nhặt đồng nát, tôi đoán là đám nhặt đồng nát cùng cậu ta thôi”.
“Ồ, đó là Cái bang! Ha ha ha!”
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Ngay cả Từ Hiểu Bắc cũng cười lên, nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Tao rất tò mò mày gọi ai đến đấy, nhưng dù là ai thì cũng không giữ được cái chân của mày”.
Lý Dục Thần không rảnh để ý tới gã, chỉ lấy một quả nho trên bàn, lột vỏ, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình chưa từng được anh đối xử như vậy, rất không quen, nên đỏ mặt, nhưng vẫn há miệng ra ăn.
Có người không cam lòng mắng: “Chó liếm!”
Lý Dục Thần không thèm để ý, lột thêm quả nữa, đút cho Đinh Hương bên cạnh.
Lần này anh đã chọc giận tất cả mọi người.
“Mẹ kiếp, còn có thiên lý không!”
“Chó liếm lên mặt, đúng là không có quy tắc gì nữa!”
“Lâm Mộng Đình điên rồi sao, còn là hoa khôi trường nữa, hôm nay tôi thấy rõ rồi!”
…
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Dục Thần đã bị đám người đó giết chết vạn lần rồi.
Anh thản nhiên rồi ở đó, luôn đút anh đào cho Lâm Mộng Đình, cũng bóc vỏ cho Đinh Hương.
Trong ánh mắt ghen tị và tức giận của mọi người, thời gian trôi qua từng giây.
Sắp hết nửa tiếng.
Từ Hiểu Bắc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Lý Dục Thần, đã hết giờ rồi, tao đã cho mày cơ hội gọi người, lát nữa đừng nói tao bắt nạt mày”.
Dứt lời, gã vung tay lên với đám vệ sĩ: “Đừng giết nó, đánh gãy chân, bắt nó quỳ là được”.
Giọng nói bình thản của Từ Hiểu Bắc lộ ra sự tự tin.
Mọi người cũng không nghi ngờ, vệ sĩ của nhà họ Từ có thể đánh ngã Lý Dục Thần.
Bọn họ cứ như thấy được cái vẻ quỳ xuống cầu xin tha thứ của Lý Dục Thần.
Chỉ có Quan Nhã Lệ và đội trưởng đội an ninh của hội sở đi theo cạnh bà ta là dùng ánh mắt thương hại nhìn những vệ sĩ Từ Hiểu Bắc mang tới.
Đúng lúc đó, một tiếng “rầm” thật lớn vàng lên, cửa của sảnh ngắm hồ bị người ta đạp ra.
Một nhóm người vội vã xông vào.
Bảo vệ của hội sở đuổi theo sau họ, như thể còn định ngăn cản.
Các bảo vệ nhìn thấy Quan Nhã Lệ và đội trưởng đội an ninh, căng thẳng đổ mồ hôi, vẻ mặt đau khổ muốn giải thích.
Quan Nhã Lệ khoát tay, ra hiệu cho họ đi xuống.
Vì bà ta nhận ra, trong những người xông vào, người dẫn đầu chính là mãnh hổ Giang Đông, Từ Thông!
Chương 317: Dạy bảo một trận
Quan Nhã Lệ không khỏi lo lắng nhìn Lý Dục Thần một cái.
Bà ta không biết vừa nãy Lý Dục Thần đã gọi điện cho ai, nhưng bây giờ người của Lý Dục Thần gọi chưa đến, Từ Thông đã đến trước.
Mãnh hổ Giang Đông không phải hư danh, mà là giành được bằng thực lực.
Cả tỉnh Giang Đông, có lẽ không tìm ra được một thế gia siêu cấp có thể sánh với nhà họ Tiền, nhưng luận số lượng tổng thể và chất lượng trung bình hào môn, Nam Giang đều chiếm ưu thế.
Từ Thông có thể tranh giành được cái danh mãnh hổ ở Giang Đông khắp nơi là cường hào, có thể thấy thực lực mạnh thế nào.
Vốn tưởng rằng Từ Thông phải đợi con trai bị thiệt rồi mới ra mặt, không ngờ đã đến nhanh như vậy.
Từ Thông đích thân đến giành thể diện cho Từ Hiểu Bắc, Quan Nhã Lệ cảm thấy, Lý Dục Thần rất khó được lợi.
Chỉ là không biết anh gọi điện kêu ai đến, là Cao Tử Hạng chăng?
Quan Nhã Lệ nhìn sang cửa, không có ai đến.
Từ Hiểu Bắc cũng nhìn thấy Từ Thông, trong lòng vui mừng.
Thầm nghĩ bố đúng là thương con trai, ban ngày còn nói hôm nay có khách hàng quan trọng, không thể tiễn gã, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Ngoại trừ họ và Lý Dục Thần, những người khác đều không quen biết Từ Thông.
Nhưng trên người Từ Thông có khí thế cường mạnh, lại thêm lúc này tình hình cấp bách, càng hừng hực hùng hổ.
Mọi người tự động nhường sang hai bên.
Quan Nhã Lệ đứng lên, muốn chào hỏi Từ Thông.
Nhưng Từ Thông tức bừng bừng đi về phía Từ Hiểu Bắc, coi như không nhìn thấy tất cả mọi thứ bên cạnh.
Từ Hiểu Bắc đứng lên, cười nhìn bố, đang định lên tiếng.
Không ngờ Từ Thông tát một cái qua.
Bốp một tiếng giòn tan.
Cái tát này đủ mạnh, trực tiếp tát cho Từ Hiểu Bắc về lại sofa, khóe miệng nhỏ máu.
Từ Thông ngồi trực thăng bay đến, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo âu. Lúc xuống máy bay cũng không kịp chỉnh lại quần áo, mái tóc bị gió lớn thổi tung vẫn rối bù, đến bây giờ trong tai vẫn còn tiếng cánh quạt máy bay ù ù.
Nhìn dáng vẻ mặt người dạ thú của Từ Hiểu Bắc, tức đến không để đâu cho hết.
Không đợi Từ Hiểu Bắc lên tiếng, Từ Thông tiến lên giơ chân đạp mạnh lên bụng Từ Hiểu Bắc một cái.
Còn chưa hả giận, lại lao lên, đánh Từ Hiểu Bắc một trận.
Một loạt hành động khiến tất cả mọi người có mặt thộn người.
Người này là ai?
Chắc không phải là người mà Lý Dục Thần vừa gọi đến chứ?
Cũng không đúng, đi vào chẳng thèm hỏi một tiếng, trực tiếp ra tay.
Quan trọng là vệ sĩ bên cạnh Từ Hiểu Bắc lại trơ mắt nhìn cậu chủ bị đánh, mà cũng chẳng động đậy một cái, dường như hóa đá.
Cho đến khi nghe thấy Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng: “Bố! Sao bố lại đánh con?”
Mọi người mới hiểu ra: Đây chính là Từ Thông, mãnh hổ Giang Đông!
Nên càng không hiểu, Từ Thông đến, không giành thể diện cho con trai thì thôi, lại còn đánh, vậy là thế nào?
Chắc không phải Từ Hiểu Bắc lén lút tư tình với mẹ kế ở nhà, bị bố phát hiện chứ?
Mọi người liền suy nghĩ lung tung.
Thì nghe Từ Thông nói: “Nếu không phải nể tình mẹ của mày, hôm nay tao đã đánh chết mày rồi!”
Từ Hiểu Bắc thấy Từ Thông nổi giận thực sự, cũng không dám cãi lại.
Từ Thông lại nói: “Vốn mong mày đến trường danh tiếng học hành có thể học được điểu tốt, trước khi đi tao đã nói thế nào với mày, bảo mày đến Tiền Đường thì phải khiêm tốn, đừng gây họa cho tao, mẹ kiếp, mày đã làm gì hả?”
“Con đã làm gì?”, Từ Hiểu Bắc ấm ức hỏi.
“Còn dám cãi hả!”, Từ Thông tiến lên lại cho hai quả đấm: “Làm gì hả? Mày bảo vợ người ta uống rượu cùng mày! Mày bắt người ta quỳ trước mày! Mày uy hiếp đánh gãy chân của người ta!...”
Từ Thông nói một câu đấm một cú, nói một câu, tát một cái, đánh đến Từ Hiểu Bắc ôm đầu kêu la trên sofa.
Lần này mọi người đã hiểu, tại sao Từ Thông đánh Từ Hiểu Bắc, chỉ là càng thộn mặt.
Quan Nhã Lệ cũng thộn người.
Bà ta ngầm cảm thấy việc này có liên quan đến cuộc điện thoại vừa nãy của Lý Dục Thần.
Nhưng nhân vật lớn nào có thể trực tiếp gọi Từ Thông đến, lại còn dạy bảo con trai ruột của mình một trận chứ?
Vốn dĩ bà ta cho rằng Lý Dục Thần sẽ gọi cho Cao Tử Hạng, với thế lực của nhà họ Cao ở Tiền Đường và địa vị của Cao Tử Hạng, có lẽ có thể giải quyết chuyện này.
Nhưng Cao Tử Hạng không thể nào gọi được Từ Thông đến, cho dù ông cụ Cao Sĩ Hiến của nhà họ Cao đích thân xuất mã cũng chưa chắc được.
Chẳng lẽ là Tiền Nhược Vọng? Hoặc là Tiền Khôn?
Nhưng cho dù Từ Thông muốn thanh toán món nợ nhà họ Tiền, cũng không cần thiết phải đánh con trai chứ?
Quan Nhã Lệ nghĩ mãi mà không thể hiểu.
Chương 318: Hổ ác không ăn thịt con
Cuối cùng Từ Thông dừng tay, dù sao cũng là con trai, trong lòng cũng đau, nhưng nghĩ đến cơn giận lôi đình của Lý Dục Thần ở thành phố Cô, toàn thân ông ta run lạnh, lại nhìn con trai, cơn giận lại nổi lên.
Từ Hiểu Bắc thấy bố đã dừng tay, không phục nói: “Bố, con bảo Lâm Mộng Đình uống rượu cũng không có ác ý, mọi người đều là bạn học, làm quen chút thôi. Còn về Lý Dục Thần, anh ta là cái thá gì, một tên dựa vào đàn bà, ăn bám, lại nói con không có tư cách uống rượu với anh ta. Chỉ với câu nói này, con đánh gãy một chân của anh ta cũng là nhẹ rồi”.
Khuôn mặt của Từ Thông soạt một cái trắng bệch, toàn thân như rơi vào hầm băng.
Vừa nãy còn mềm lòng, bây giờ trái tim đông đến rắn chắc, cơn giận không tên sôi sùng sục.
Ông ta hận không thể xé rách cái miệng của Từ Hiểu Bắc, lật cái vỏ não của gã lên, xem bên trong chứa cái gì.
Ông ta không hiểu, mình cả đời anh minh, sao lại sinh ra thằng con trai hồ đồ như vậy.
Mình đã diễn kịch đến mức này, lại còn không hiểu?
Bỗng nhiên, Từ Thông nhìn thấy tử thần trốn trong góc cười chế nhạo, trắng đen vô thường bay bay ngoài cửa sổ.
Thằng con hại bố này!
Từ Thông khó khăn quay người như cương thi, đi đến trước mặt Lý Dục Thần, khom người, nói:
“Xin lỗi, cậu Lý, tôi đã sinh ra thằng con khốn khiếp, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với nó, coi như con chó sủa mấy tiếng với cậu đi!”
Mọi người trong cả phòng Vọng Hồ đều chấn kinh.
Họ không dám tin vào con mắt và đôi tai của mình.
Từ Thông Giang Đông, lại xin lỗi Lý Dục Thần một cách hèn mọn như vậy.
Có người khẽ vỗ vào mặt mình, có người véo mạnh đùi của mình.
“Vãi, không phải tôi nằm mơ chứ? Mẹ kiếp, đây là thế giới chân thực ư?”
Cho đến lúc này, cuối cùng Quan Nhã Lệ mới phản ứng lại, vữa nãy Lý Dục Thần không phải gọi cho ai khác, mà chính là gọi cho Từ Thông.
Trong lúc Quan Nhã Lệ chấn hãi trong lòng, đồng thời tràn đầy hiếu kỳ.
Đôi mắt đẹp lướt nhìn sang Lý Dục Thần, không hiểu rốt cuộc cậu thanh niên này có ma lực gì, có thể khiến đại lão như Cao Tử Hạng và Từ Thông cung kính với cậu ta.
Còn Từ Thông và Cao Tử Hạng lại khác, trong sự cung kính, còn có kinh sợ cực độ rõ ràng.
Lý Dục Thần, rốt cuộc là ai?
Quan Nhã Lệ thầm hỏi trong lòng.
Lý Dục Thần cười nói: “Ông Từ đến nhanh thật, đã là con trai của ông, thì giao cho ông tự quản giáo. Mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây”.
Nói xong liền đứng lên, vỗ hai tay, gọi Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, định rời đi.
Từ Thông hoảng sợ, rõ ràng là không hài lòng mà.
“Cậu Lý xin dừng bước!”
Từ Thông gọi Lý Dục Thần lại.
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn Từ Thông hỏi: “Sao thế, ông Từ còn có chuyện gì?”
Từ Thông nhìn xung quanh, đi đến trước mặt một bảo vệ, cướp lấy một cái dùi cui thu gọn trong tay bảo vệ, quay người đến trước sofa, đối diện với Từ Hiểu Bắc.
Khuôn mặt Từ Hiểu Bắc lộ vẻ kinh sợ: “Bố, bố muốn làm gì?”
Da mặt của Từ Thông run lên, trong mắt lộ ra tia hung dữ.
Đột nhiên giơ cây dùi cui, đập về phía chân của Từ Hiểu Bắc.
Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, tiếng kêu thảm như mổ lợn của Từ Hiểu Bắc vang lên theo đó.
Mọi người đều cảm thấy tê dại sống lưng.
Có câu hổ ác không ăn thịt con, Từ Thông lại đích thân đánh gãy chân của con trai.
Đúng là tàn nhẫn!
Tàn nhẫn với con trai như vậy, nghĩ cũng biết, ông ta đối với người khác thế nào.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn là, lại là Lý Dục Thần.
Bây giờ mọi người nhìn sang Lý Dục Thần, chỉ cảm thấy như hung thần ác sát, đâu còn cho rằng là tên ăn bám nữa.
Thậm chí trong lòng cũng không dám nghĩ tiếp, dường như nghĩ tiếp, sẽ bị ông cụ nhà mình đánh gãy chân vậy.
Từ Thông thở hổn hển, dường như vẫn chưa xả hận, còn ở đó mắng lớn:
“Ai cho mày cuồng ngạo, ai cho mày không biết điều, ngay cả cậu Lý mà cũng dám đắc tội! Còn muốn bắt người ta quỳ? Tao đánh gãy chân của mày trước, cho cả đời này chỉ có thể quỳ!”
Nói xong giơ dùi cui lên muốn đập cái chân còn lại.
Lần này Quan Nhã Lệ không nhìn tiếp được nữa, liền nhìn sang Lý Dục Thần.
“Anh Dục Thần!”, Đinh Hương gọi Lý Dục Thần một tiếng.
Lý Dục Thần biết Đinh Hương mềm lòng, bèn nói: “Ông Từ, thế là được rồi, ngày tháng sau này còn dài”.
Cánh tay giơ cao của Từ Thông khẽ run lên, trong lòng thở ra nhẹ nhõm.
Ông ta nghe thấy Lý Dục Thần nói: ‘ngày tháng còn dài’, thì biết đã vượt qua cửa ải lần này.
Chương 319: Nóng tính
Hơn nữa trải qua chuyện này, ít nhiều có thể có được lòng tin của Lý Dục Thần, có thể tiến gần quan hệ với Lý Dục Thần hơn, cũng coi như trong họa được phúc.
“Nghe thấy chưa, nếu không phải cậu Lý nói giúp, hôm nay tao phải phế mày! Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!!”
Từ Hiểu Bắc có ngốc đi nữa, lúc này cũng hiểu ra.
Lý Dục Thần này, vốn không phải kẻ nhặt rác, ăn bám sống dựa vào đàn bà như mọi người nói.
Bố của mình là ai, gã biết rõ nhất, cường hào Giang Đông vô số, chưa từng thấy bố cúi đầu.
Nhìn khắp cả Nam Giang, cũng chỉ có nhà họ Tiền khiến Từ Thông có phần kiêng sợ, nhưng cho dù Từ Hiểu Bắc đắc tội với người nhà họ Tiền, gã tin rằng bố cũng không đến mức nổi nóng đến mức này.
Từ Hiểu Bắc hằm hằm nhìn Chung Thần một cái, nói: “Xin lỗi, cậu Lý, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Nhưng tất cả đều do Chung Thần khiêu khích!”
Từ Thông bỗng nhìn sang Chung Thần, ánh mắt như dao.
Chung Thần sớm đã sợ đến run lên bần bật, giải thích nói: “Cậu Từ, cậu không được nói bừa!”
“Tôi có thể làm chứng!”, Quan Nhã Lệ đột nhiên nói: “Ông Từ, con trai ông là đứa trẻ thật thà, kẻ đáng ghét là người này, vẫn luôn ở bên cạnh khích bác, khiêu khích gây mâu thuẫn giữa cậu Từ và cậu Lý”.
Quan Nhã Lệ vừa lên tiếng, có nghĩa là chứng thực cho chuyện Chung Thần khiêu khích ly gián.
Cơn giận dồn nén của Từ Thông đang không có chỗ trút ra, liền sải bước đi về phía Chung Thần.
Chung Thần sợ đến lùi lại mấy bước.
Anh ta cảm nhận được sát ý khủng khiếp trên người Từ Thông, lửa giận trong mắt đủ để thiêu cháy anh ta thành tro.
“Không, không phải tôi! Là Viên Thế Kiệt bảo tôi làm như vậy!”, Chung Thần run rẩy nói.
Roạt! Toàn hội trường xôn xao.
Vậy mà liên quan đến nhà họ Viên.
Lần này có kịch hay để xem rồi.
Một bên là mãnh hổ Giang Đông, một bên là gia tộc lớn Tiền Đường.
Sau này Từ Hiểu Bắc còn phải đi học ở Tiền Đường, Từ Thông cũng chưa chắc dám đắc tội với nhà họ Viên ấy chứ?
Lý Dục Thần lại không kich ngạc gì, sớm đã đoán được có người sai bảo phía sau Chung Thần, ngoại trừ nhà họ Viên, còn có ai được chứ?
Chỉ là Chung Thần nói ra trước đám đông, còn tốt hơn nhiều so với suy đoán không chứng cứ.
Viên Thế Kiệt…
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng.
Nhìn thái độ của mọi người, Chung Thần cũng dường như có tự tin hơn, anh ta tin có Viên Thế Kiệt làm chỗ dựa, Từ Thông cũng không dám động vào anh ta.
Chỉ tiếc là, hôm nay không đạt được mục đích kết giao với nhà họ Từ rồi.
Chỉ có thể từ từ nghĩ cách khôi phục quan hệ với Từ Hiểu Bắc, cũng may đều ở cùng một trường học, vẫn còn thời gian và cơ hội.
“Ông Từ!”
Chung Thần lại khôi phục tư thái tự tin của chủ tịch hội học sinh, bình tĩnh đối mặt với Từ Thông.
“Chuyện hôm nay là hiểu nhầm, tôi cũng không ngờ sẽ lại thành ra thế này. Chuyện mà cậu Viên giao phó, tôi cũng không thể không làm. Ông Từ là mãnh hổ Giang Đông, nhà họ Viên là con rồng ở Tiền Đường. Nếu ông Từ có ý, tôi có thể giới thiệu ông Từ, gặp mặt với cậu Viên, mọi người xóa bỏ hiểu lầm, dĩ hòa vi quý mà”.
Anh ta nói thật thoải mái dễ nghe, vừa lôi được nhà họ Viên ra, khiến Từ Thông suy nghĩ, lại vừa cho thể diện, còn đề nghị tác hợp hai nhà gặp mặt.
Ngay cả Quan Nhã Lệ cũng không thể không phục, Chung Thần đúng là có mấy phần thực lực, chẳng trách có thể làm chủ tịch hội học sinh ở đại học Nam Giang.
Từ Thông nhìn Chung Thần nói: “Cậu giới thiệu tôi?”
Chung Thần cười: “Đúng thế, tôi rất thân với cậu Viên, cũng miễn cường có tiếng nói với trưởng bối nhà họ Viên”.
Từ Thông gật đầu, đột nhiên giơ tay, đập mạnh một gậy lên đầu của Chung Thần.
“Giới cái đầu mày! Mày muốn giới thiệu tao?”
Phập!
Dùi cui thép lại thêm lực cánh tay của Từ Thông, đầu của Chung Thần lập tức nở hoa.
Máu tươi chảy như tương, phủ khắp đầy đầu đầy mặt.
Chung Thần lảo đảo, ngửa mặt ngã xuống, nằm thẳng đơ dưới đất, cũng không biết còn thở hay không.
Lần này khiến tất cả sợ giật mình.
Đều nghe nói đến uy danh của Từ Thông, vừa nãy đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, cũng cảm thấy quả nhiên là người ác nghiệt, nhưng giết người tại chỗ, vẫn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cả phòng Vọng Hồ im lặng như tờ.
Mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Có người nghĩ đến vừa nãy hình như mình đã nói xấu Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, cũng có hiềm nghi khiêu khích, muốn bỏ chạy, nhưng bắp chân co giật, hoàn toàn không điều khiển được, không nhúc nhích được.
Từ Thông oang oang mắng mỏ quay người, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, lại lập tức cung kính.
“Cậu Lý, tôi hơi nóng tính, để cậu chê cười rồi”.