Cổ Thủ Mặc gật đầu, và không nói nói gì, liền đi đến bên cạnh Trần Chí Hổ.
Hai anh em Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh căng thẳng đứng đợi ở một bên. Trên người chưởng môn Mao Sơn có một luồng uy áp, Phan Phượng Anh muốn nói nhưng lại không dám nói.
Cổ Thủ Mặc nhìn sang Trần Chí Hổ một cái, khẽ nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ông ta không bắt mạch cho Trần Chí Hổ, mà đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, khẽ đặt lên lồng ngực của Trần Chí Hổ, không động đậy.
Một lát sau, Cổ Thủ Mặc đột nhiên quay đầu, hỏi: “Các người đã đắc tội với ai?”
Lưu Mạnh Vũ và Phan Phượng Niên cùng nhìn sang Phan Phượng Anh.
“Chỉ là một kẻ độc ác, tên Lý Dục Thần, dùng tà thuật hại con trai tôi, còn uy hiếp nếu bắt tôi phải bỏ ra mười tỷ mới chịu cứu nó. Đạo trưởng, ông phải cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh nói.
Cổ Thủ Mặc không nói gì, chỉ nhìn Phan Phượng Anh.
Không biết tại sao, bị Cổ Thủ Mặc nhìn như vậy, Phan Phượng Anh bỗng có chút không tự nhiên.
“Cổ đạo trưởng, rốt cuộc cháu tôi bị bệnh hay bị thương? Có chữa được không?”, Phan Phượng Niên nhìn ra điều không ổn, bèn hỏi.
Cổ Thủ Mặc nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chữa thì chữa được, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”, Phan Phượng Niên nói: “Có cần gì, đạo trưởng cứ lên tiếng, chỉ cần việc tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố hết sức”.
Phan Phượng Anh cũng nói: “Đúng thế, đạo trưởng, chỉ cần có thể chữa được cho con trai tôi, cần điều kiện gì tôi cũng đồng ý!”
Cổ Thủ Mặc lắc đầu: “Chữa thì chữa được, nhưng sợ rằng thiên hạ không ai dám chữa”.
“Cái gì?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng nói vậy là có ý gì?”
“Chính là ý mà tôi nói”, Cổ Thủ Mặc nói: “Tôi dám đoán nói, các người có khi cầu xin các danh y khắp hiên hạ, tìm các cao nhân ẩn sĩ, cũng không ai dám chữa bệnh cho cậu đây, Mời hai vị về đi, tháo chuông cần người buộc chuông”.
Nói xong, Cổ Thủ Mặc liền đứng lên, đi thẳng vào trong điện Vạn Phúc Cung.
Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng.
Nếu Cổ Thủ Mặc nói không chữa được, bà ta còn ôm một tia hy vọng, có thể đi tìm danh y khác. Nhưng Cổ Thủ Mặc lại nói thiên hạ không ai dám chữa, chẳng phải là cắt đứt tất cả con đường của bà ta ư.
Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ: “Lưu đạo trưởng, ông xem…”
Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Trước nay sư huynh tôi không nói bừa bao giờ, huynh ấy đã nói như vậy, thương tích của cậu nhà, sợ rằng chỉ có thể tìm đến người mà các người đắc tội thôi”.
Phan Phượng Niên ngẩn người một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Đi thôi”.
...
Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh đi khỏi, Lưu Mạnh Vũ đi vào điện trong, tìm sư huynh Cổ Thủ Mặc, hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc là thế nào? Vừa nãy tại sao huynh lại nói như vậy? Rốt cuộc có thể chữa được không?”
Cổ Thủ Mặc châm hương tạ lễ trước tượng tổ sư, quay đầu nhìn Lưu Mạnh Vũ nói: “Sư đệ, đệ thường xuyên hành tẩu giang hồ, mà hoang phí hết cả cảnh giới công pháp rồi, ngay cả phong ấn Thiên Đô trong cơ thể tên nhóc đó mà đệ cũng không phát hiện ra”.
“Phong ấn Thiên Đô?”, Lưu Mạnh Vũ kinh ngạc nói: “Làm, làm sao có thể?”
Cổ Thủ Mặc nhìn vào hư không, lẩm bẩm nói cái tên vừa nghe: “Lý Dục Thần… thủ pháp tiên gia, huynh sẽ không nhìn nhầm…”
Trần Chí Hổ được đưa về nhà họ Trần ở Thân Châu. Ở nhà đau đến muốn chết đi sống lại, mấy lần ngất xỉu.
Những lúc tỉnh lại, anh ta cầu xin: “Mẹ ơi, cứu con! Họ muốn gì, thì mẹ đồng ý đi!”
Phan Phượng Anh ban đầu còn khóc trời gạt nước mắt cầu cứu khắp nơi, lúc này lại bỗng bình tĩnh lại, trong mắt đầy hận thù, cắn răng nói: “Không được, tuyệt đối không được cho con khốn đó được lợi!”
Cũng không biết là vì tức giận hay là đâu, Trần Chí Hổ lại ngất xỉu.
Trần Định Bang cau chặt mày, nhìn con trai vừa đáng hận vừa đáng thương, thở dài một hơi nói: “Đồng ý với họ đi”.
“Không được!”, Phan Phượng Anh gằn giọng nói: “Có phải trong lòng ông sớm đã nghĩ vậy không? Chắc không phải là ông và con khốn đó đặt bẫy lừa tôi chứ? Tôi nói cho ông biết, trừ phi tôi chết, nếu không đừng hòng cho La Bội Dao vào cửa!”
“Bà không cần mạng của con trai nữa hả?”, Trần Định Bang dường như lần đầu tiên biết vợ của mình, ông ta biết người phụ nữ này lòng ghen ghét đố kỵ nặng nề, nhưng không ngờ lại không có lý trí như vậy.
Phan Phượng Anh ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ từ bi của người mẹ, nhưng nhanh chóng bị nỗi hận và lòng ghen tuông che lấp. Bà ta méo mó khuôn mặt, thét nói: “Tôi sẽ không đi cầu xin người phụ nữ đó! Muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng đón bà ta vào nhà họ Trần, đừng hòng! Tôi tự cứu con trai tôi, Mao Sơn không được, thì tôi đến Long Hổ Sơn, không được nữa thì đến núi Võ Đang, không được nữa thì ra nước ngoài, chỉ cần chịu bỏ tiền, sẽ có người chữa được!”
“Không kịp nữa rồi!”
Trần Định Bang hét lên một câu, giơ chân đáp cửa đi ra ngoài.
“Ông đi đâu hả?”, Phan Phượng Anh gọi lớn: “Nếu không dám đi tìm người phụ nữ đó, tôi chưa xong với ông đâu!”
Nhìn bóng dáng chồng bỏ đi mà không quay đầu lại, Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng. Bà ta tóm mạnh tóc của mình, hét lên như phát điên.
Trần Chí Hổ tỉnh lại, yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”
Chương 550: Lương tâm
“Đều tại con! Đều tại con!”, Phan Phượng Anh nhìn con trai của mình, không biết nổi lên tà khí từ đâu, tóm chặt áo của Trần Chí Hổ lắc mạnh hai cái: “Nếu con giỏi giang hơn, được việc hơn, thì sớm đã là người thừa kế gia tộc rồi, đâu còn phải đề phòng Trần Văn Học! Lần này tốt rồi, lại còn gây ra chuyện!”
Trần Chí Hổ đau đến thét lên.
Nhìn con trai đau đớn như vậy, Phan Phượng Anh lại mềm lòng, lao đến quan tâm con trai: “Con trai! Con thế nào? Con không sao chứ? Con trai, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con!”
Nhưng sự quan tâm hiền từ này nhanh chóng bị thay thế bởi thù hận. Tình yêu và vẻ mặt của bà ta đều méo mó như nhau.
“Mẹ phải báo thú cho con! Tuyệt đối sẽ không tha cho con khốn đó, sẽ không tha cho Trần Văn Học! Nếu con trai của mẹ chết, mẹ cũng phải bắt họ chết theo!”
Phan Phượng Anh cầm điện thoại, gọi cho một số:
“A lô, giúp tôi giết hai người…”
…
Trần Văn Học đặt điện thoại xuống, nói với Lý Dục Thần: “Mẹ kế của tôi đã đưa anh cả tôi đến thành phố Long rồi”.
Lý Dục Thần ừm một tiếng, không để trong lòng.
Trần Văn Học hơi lo lắng, nói: “Nhà họ Phan ở thành phố Long có thế lực cực lớn ở Giang Đông. Gia chủ của nhà họ Phan, Phan Phượng Niên, cũng chính là anh cả của mẹ kế tôi, có quan hệ rất tốt với đạo sĩ của Mao Sơn. Lần này họ đi có lẽ là đưa anh cả tôi đến Mao Sơn rồi”.
Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm đi, bất kể là núi gì, cũng không chữa được thương tích trên người Trần Chí Hổ đâu”.
“Nhưng tôi nghe nói đạo sĩ Mao Sơn rất lợi hại, nghe nói đều biết thuật pháp, còn có nhân vật như thần tiên”, Trần Văn Học nói.
“Cũng có khả năng”, Lý Dục Thần không cho là vậy: “Nếu Mao Sơn có người chữa được, thì người đó chắc chắn không dám chữa. Người dám chữa không biết chữa, người biết chữa không dám chữa, cho nên anh cả của anh chỉ có thể đến tìm tôi”.
Trần Văn Học không hiểu lời của Lý Dục Thần lắm, nhưng Lý Dục Thần đã chắc chắn như vậy, anh ta cũng không có lý do nghi ngờ. Tóm lại bây giờ cứ đợi là được.
Ngược lại là La Bội Dao, lo lắng nói: “Trần Chí Hổ sẽ không đau đến chết thật chứ? Thằng bé này vẫn còn trẻ, hơn nữa dù sao nó cũng họ Trần, là anh ruột của con…”
Trần Văn Học nói: “Mẹ, mẹ đúng là hiền từ tốt bụng! Người ta chỉ mong chúng ta chết thôi!”
La Bội Dao thở dài, nói: “Người ta nghĩ thế nào là việc của người ta, chúng ta cứ làm theo lương tâm của mình, con người phải có lòng khoan dung”.
Lý Dục Thần lại rất khâm phục La Bội Dao, tâm cảnh này, đã bằng mười mấy năm ngộ đạo của người tu hành rồi. Nhưng anh không nói gì, lương tâm thì phải có, nhưng tấm lòng phụ nữ cũng phải có. Sự việc đã có bắt đầu thì phải có kết quả, nếu không, duyên không đứt, sẽ không có kết quả, sau này chắc chắn xảy ra chuyện.
Đương nhiên, anh cũng không phải loại người độc ác đuổi cùng giết tận, động một cái là giết hết cả nhà, như vậy không những ảnh hưởng đến quả báo của bản thân, sát tâm quá nặng, sau này đến lúc trải qua lôi kiếp, cũng sẽ bị phản phệ rất lớn. Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải làm vậy. La Bội Dao dựa vào lương tâm, anh lại dựa vào bản tâm.
Nếu có người chọc vào sát tâm của anh, nên giết anh vẫn sẽ giết, tuyệt đối không nương tay, ví dụ như lúc đầu cả nhà Lâm Thiếu Bình, nghịch tử nhà họ Lâm, mấy tên cuồng đồ của Huyền Hàng Môn, còn có đám khốn khiếp của phái Âm Sơn.
Lần duy nhất sau khi giết xong, mình cảm thấy hơi quá, vì vậy mà động tâm cảnh, là lúc giết Trương Điên ở tổng đàn Yếu Môn thủ đô, và giết hết đệ tử Yếu Môn ở sân viện đó.
Lúc đó sát tâm quá lớn, dẫn đến động tâm ma, sau việc đó nghĩ lại, bản thân Lý Dục Thần cũng sợ hãi.
Cũng may nhanh chóng trải qua lôi kiếp, gột rửa thân tâm, thay da đổi thịt, cũng khiến tâm ma của mình biến mất trong thiên lôi cuồn cuộn.
Nhưng Lý Dục Thần biết, kiếp số của mình còn ở phía sau. Không chỉ là vì con đường thành tiên, có chín lần lôi kiếp, mà càng vì bản thân anh rất rõ trong đáy lòng mình ẩn chứa tâm ma.
Ở khu nhà họ Lý ở thủ đô được biết thân phận của mẹ, sau khi lấy được tàn bích thiên hồn, anh đã ngầm có dự cảm kỳ lạ.
Cho đến ở đầm hoang, được rồng hoang dẫn vào bí cảnh, rút kiếm Huyền Minh, được kiếm khí Huyền Minh kích phát, thức tỉnh một số thứ trên người, tự ngộ ra kiếm pháp Huyền Minh, anh dường như có thể chắc chắn, trên người mình chảy dòng máu của thiên ma.
Nếu không phải anh học tiên thuật Côn Luân chính tông, chính pháp Thiên Đô, và được kiếm khí vạn tiên rửa luyện mười ba năm khi ở đỉnh Thiên Đô, Huyền Thiên chính khí trên người luôn đè nén tâm ma, sợ rằng mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Chương 551: Bình tĩnh
Hiện giờ anh đã là tiên thiên, nhưng cũng là lúc nguy hiểm nhất. Vì thiên ma cũng chỉ có tiên thiên mới có thể nhìn thấy, nếu không phải tiên thiên, cho dù đặt kiếm Huyền Minh lên đầu giường làm gối đầu, ngày ngày gối ngủ, cũng không thể nào mơ thấy điệu múa thiên ma.
Muốn trừ tâm ma, chỉ có thể làm từng bước. Hiện giờ Lý Dục Thần có hai điều canh cánh trong lòng lớn nhất, một là nhà họ Lý thủ đô rốt cuộc bị diệt môn thế nào, phải báo mối thù này. Một điều khác là mẹ của anh Cung Lăng Yên, có còn sống không? Có phải mẹ bị nhốt trong vùng đất Cửu U, ngày ngày chịu đựng hình phạt tàn khốc băng hỏa địa ngục giống như lời mà ảnh ma nhập hồn vào Trương Diễm Diễm nói không?
La Bội Dao thấy Lý Dục Thần không nói gì, cũng không nói nhiều nữa. Tuy bà ta nhân từ, nhưng cũng không cổ hủ, không cứ phải tha cho kẻ thù của mình như thánh mẫu. Nếu đã xảy ra, thì tất cả tùy duyên đi.
Lý Dục Thần và Trần Văn Học rảnh rỗi ngồi uống trà nói chuyện, lại nói đến nhà họ Phan.
“Ban đầu tám hào môn Giang Đông liên hiệp, khiến chú Lang phá sản, nhà họ Phan là kẻ ở giữa giật dây”, Trần Văn Học nói.
“Ồ?”
Lý Dục Thần lập tức có hứng thú, anh vẫn luôn để tâm chuyện của Lang Dụ Văn, ban đầu đã nói rõ, trong vòng ba năm Lang Dụ Văn giúp anh làm đến đệ nhất thủ đô, còn anh sẽ cho Lang Dụ Văn cả Giang Đông.
Nói là cả Giang Đông, thực ra chính là giúp anh ta báo thù. Với độ tuổi và tâm cảnh hiện nay của Lang Dụ Văn, đâu còn để ý đến hư danh như người giàu nhất Giang Đông nữa. Anh ta chỉ không cam tâm, bị những thế gia hào môn đó liên thủ đuổi ra khỏi Giang Đông.
Liên thủ thì cũng thôi đi, cũng không có gì, liên hiệp cạnh tranh trên thương trường là chuyện bình thường. Chỉ là Lang Dụ Văn thua một cách khó hiểu, anh ta cứ cảm thấy mình hãm hại, ngấm ngầm có một sức mạnh thần bí đang điều khiển một số thứ, khiến anh ta không thể tránh, từng bước đi đến thất bại.
Anh ta không cam tâm vì bị thua như vậy, cho nên lúc Lý Dục Thần thể hiện sức mạnh thần bí và cường mạnh, Lang Dụ Văn lập tức đồng ý hợp tác. Đây là cơ hội báo thù duy nhất của cả đời anh ta, năng lực kinh doanh của anh và kết hợp với sức mạnh của Lý Dục Thần.
“Thực lực của nhà họ Phan thế nào?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đệ nhất thành phố Long”, Trần Văn Học nói: “Sau khi chú Lang thất bại, nhà họ Phan cũng được lợi lớn nhất. Từ đó về sau, ở Giang Đông, ngoại trừ mấy gia tộc như nhà họ Chu, nhà họ Trương ở Kim Lăng, có lẽ không ai có thể áp chế nhà họ Phan”.
“So với Từ Thông ở Cô Tô thì thế nào?”, Lý Dục Thần lại hỏi.
“Cũng ngang ngửa nhau”, Trần Văn Học suy nghĩ nói: “Danh tiếng của Từ Thông lớn hơn chút, dù sao Cô Tô cũng là thành phố lớn thứ hai ở Giang Đông, mạnh hơn thành phố Long không ít. Nhưng Cô Tô ngoại trừ Từ Thông, còn có lão đại khác, còn thành phố Long lại chỉ có nhà họ Phan độc chiếm. Nhà họ Phan ăn sâu bén rễ ở thành phố Long, có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương ở Kim Lăng. Lại thêm quan hệ giữa nhà họ Trần chúng tôi và nhà họ Phan, có thể nói, thực lực thực tế của họ không yếu hơn nhà họ Từ ở Cô Tô, thậm chí còn mạnh hơn”.
“Ngoài ra, Mao Sơn ở ngay bên thành phố Long, thế lực rất lớn, nhà họ Phan và Mao Sơn có quan hệ rất tốt. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phan từng có người tu hành ở Mao Sơn, trên Mao Sơn có không ít đạo sĩ là hậu duệ của họ”, Trần Văn Học bổ sung nói.
Lý Dục Thần gật đầu nói, trong lòng đã nắm rõ.
Dù sao giúp Lang Dụ Văn báo thù cũng không vội trong một lúc, muốn đối phó tám hào môn Giang Đông cũng không dễ, cũng không thể giết đến từng nhà một, diệt luôn toàn bộ bọn họ đi. Như vậy không hợp với nguyên tắc thuận thế hành động, tùy duyên mà làm của người tu hành, sợ rằng cũng không phải điều mà Lang Dụ Văn muốn.
Đương nhiên, nếu họ muốn chết, Lý Dục Thần cũng không ngại giúp họ kết thúc cuộc đời hào môn huy hoàng.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.
La Bội Dao đi ra mở cửa.
Lúc vừa mở cửa, La Bội Dao liền ngẩn người.
Trần Định Bang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm La Bội Dao, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng mà rất ít người nhìn thấy ở một người làm gia chủ nhà họ Trần như ông ta, trong vẻ dịu dàng còn có chút thương yêu, một chút buồn phiền, còn có một chút áy náy lóe lên trong mắt.
Hai người cứ lặng lẽ đứng đó, quan sát đối phương với ánh mắt phức tạp.
“Không mời anh vào trong ngồi à?’, Trần Định Bang lên tiếng trước.
La Bội Dao nhìn sang phía sau Trần Định Bang, không có vệ sĩ. Bà ta do dự, cuối cùng nhường sang một bên để Trần Định Bang đi vào nhà, sau đó mới đóng cửa lại.
Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn thấy Trần Định Bang, kinh ngạc đứng lên: “Bố à, sao bố lại đến đây?”
Trần Định Bang phớt lờ anh ta, nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn kỹ mấy cái, hỏi: “Cậu là Lý Dục Thần?”
“Đúng thế”. Lý Dục Thần khẽ gật đầu, và không căng thẳng vì Trần Định Bang đột ngột đến, cũng không ngạo mạn đến mức phớt lờ.
Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dường như sớm đã liệu được Trần Định Bang sẽ đến, hoặc là người đến không liên quan đến anh, chỉ là một người qua đường thôi.
Thái độ bình tĩnh này khiến Trần Định Bang đánh giá anh cao hơn.
“Rất tốt”, Trần Định Bang nói một câu, rồi không nói với Lý Dục Thần nữa, cũng không nhìn anh thêm một cái.