Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như ngày nào Lang Dụ Văn cũng gọi một cuộc điện thoại tới Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, hỏi thăm tình hình của Lý Dục Thần.

Nhưng không một ai dám quấy rầy Lý Dục Thần.

Mọi người đều hiểu, càng gần những thời điểm như thế này, Lý Dục Thần càng không thể xảy ra chuyện. Chỉ cần anh vẫn còn ở đấy, những người kia cùng lắm là chỉ dám xa lánh bọn họ thôi, sẽ không dám công khai đối địch.

Nếu Lý Dục Thần xảy ra chuyện gì, vậy thì tất cả những người bên cạnh anh đều sẽ gặp nạn.

Lâm Mộng Đình làm hộ pháp bế quan của Lý Dục Thần, lại còn là nữ chủ nhân của nhà họ Lý, tất nhiên sẽ lo lắng hơn ai hết.

Nhưng Lý Dục Thần chưa xuất quan, cô cũng không dám tự tiện đánh thức anh.

Lần bế quan này khác với những lần trước, thậm chí còn quan trọng hơn cả vượt qua độ kiếp.

Nhìn từ ngoài vào, Lý Dục Thần chỉ ngồi yên trong phòng, thản nhiên như một lão tăng ngồi thiền, nhưng Lâm Mộng Đình lại mơ hồ cảm nhận được bên trong còn nguy hiểm hơn cả những lần lôi kiếp trong quá khứ.

Cô không thể giúp gì, chỉ có thể cẩn thận canh giữ, không để bất kỳ sự nhiễu loạn nào ở bên ngoài ảnh hưởng đến anh.

Sau khi Hào Giang xảy ra chuyện, Lâm Mộng Đình lập tức tới tìm chị Mai, nhờ chị Mai trông chừng Đinh Hương.

Cô biết quan hệ giữa Đinh Hương và Mã Sơn, trong lúc Lý Dục Thần bế quan, Đinh Hương rất có thể sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, một thân một mình đi cứu Mã Sơn.

Nhưng Thục Sơn là nơi nào chứ, làm sao cô ấy có thể đi được?

Lâm Mộng Đình cũng không phải là chưa từng cố gắng. Đầu tiên, cô gọi cho Lục Kính Sơn ở đảo Cửu Long, hy vọng ông ấy có thể liên lạc các sư huynh sư đệ của Thiên Đô, là Hướng Vãn Tình hay Đỗ Thanh Hồi cũng được, chỉ cần chịu ra mặt nói chuyện với phái Thục Sơn là được, lúc ấy chắc chắn có thể cứu được Mã Sơn.

Vấn đề ở đây là Lục Kính Sơn cũng được coi như một đệ tử không thể quay về Thiên Đô, lần trước đã bị đại sư huynh đuổi xuống núi, từ đấy quan hệ giữa ông ấy với Lý Dục Thần và đại sư huynh cũng bắt đầu rạn nứt.

Ông ấy đã gọi cho Đỗ Thanh Hôi và Hướng Vãn Tình mấy lần nhưng đều không được, đành phải chờ bọn họ chủ động tìm tới. Tuy rằng mấy năm nay hai người có đến mấy đây mấy lần nhưng lại không có thời gian hẹn trước cụ thể, nên chẳng ai biết lần tiếp theo họ đến sẽ là khi nào.

Lâm Mộng Đình đương nhiên sẽ không chỉ trông chờ vào một cách đấy, thấy bên Lục Kính Sơn mãi chưa có động tĩnh gì thì lại thông qua các mối quan hệ khác mà liên lạc với người của phái Nga Mi, nhờ bọn họ ra mặt hòa giải, hy vọng là ít nhất có thể giữ lại cho Mã Sơn cái mạng.

Nga Mi và Thục Sơn cùng tồn tại trên đất Thục, nguồn gốc của cả hai cũng khá sâu xa, Nga Mi cũng có thể xem như một nữ đạo tách ra từ Thục Sơn.

Bên phái Nga Mi nhanh chóng đáp lại, nói rằng Tố Vân tiên cô của họ đã tự mình đến Thục Sơn nói chuyện.

Lâm Mộng Đình nhìn thấy một tia hy vọng lóe lên.

Tố Vân tiên cô là chưởng môn tiền nhiệm của Nga Mi, đã từng tham gia vụ việc của nhà họ Lý ở thủ đô hai mươi năm trước, và cũng là một trong mười đại huyền môn bao vây diệt trừ nhà họ Lý năm đó.

Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan từng nói, Tố Vân tiên cô cũng là người đầu tiên nhận ra bọn họ đã bị ma đạo lợi dụng, cũng là người đầu tiên bế quan sám hối.

Các tu sĩ trong huyền môn đều có thể xa lánh Lý Dục Thần, thậm chí ở thời điểm hiện giờ còn có thể tỏ thái độ thù địch với anh, vậy mà Tố Vân tiên cô lại chủ động ra mặt, còn tự mình đi đến để thuyết phục Thục Sơn, chắc hẳn là xuất phát từ sự áy náy đối với nhà họ Lý. Lâm Mộng Đình nghĩ vậy.

Còn Hầu Thất Quý ở thủ đô cũng chẳng khá hơn Lang Dụ Văn là bao.

Mặc dù quản lý nhà cửa không cần phải qua lại với bên ngoài nhiều như kinh doanh xí nghiệp nhưng trong ở một nơi như thủ đô, muốn duy trì phần gia nghiệp này cũng không hề dễ dàng.

Bốn gia tộc lớn kia thì cứ như hổ rình mồi, ngoài mặt vẫn còn qua lại với nhà họ Lý nhưng sau lưng lại bắt đầu ngấm ngầm ra tay.

Hầu Thất Quý có thể hiểu được, những gia tộc lớn như thế này đều không phải do một người định đoạt, lợi ích và khúc mắc cũng vô cùng phức tạp, bên ngoài chỉ cần gió thổi cỏ lay thì nội bộ bên trong đã có thể khua chiêng gõ trống làm được một trận rồi.

Ông ta chỉ có thể thận trọng, cẩn thận canh giữ sản nghiệp nhà họ lý, ít nhất cũng phải giữ được nhà cũ của họ Lý, đấy chính là giới hạn cuối cùng của ông ta.

Nhà còn thì người ở, nhà mất người cũng đi.

May mắn thay, những gia tộc kia ở thủ đô cũng chỉ làm ra mấy ảnh hưởng nho nhỏ, chỉ cần Lý Dục Thần còn ở đó, sẽ không một ai dám công khai ra tay với sản nghiệp của nhà họ Lý.

Một ngày nọ, Vương Bách Thuận hốt hoảng chạy tới tìm Hấu Thất Quý, thở không ra hơi.

“Hầu… Hầu gia, chuyện lớn rồi!”

“Có chuyện gì vậy, Tứ gia?”

Vương Bách Thuận là một ông chủ ngoan cố có tiếng trong thủ đô, từ trước đến nay lúc nào cũng nhàn nhãn lười biếng, chưa từng hốt hoảng như vậy, Hấu Thất Quý nhìn là biết chắc chắn có chuyện quan trọng.

“Bọn họ đang họp bí mật ở ngoại ô thủ đô đấy!”

“Ai? Ai họp bí mật?”

“Trời ạ, còn ai vào đây nữa? Bốn gia tộc kia đó!” Vương Bách Thuận thấy Hầu Thất Quý vẫn còn bình tĩnh như thường thì càng thêm sốt ruột: “Tôi nói ông này Hầu gia, tin tức của ông cũng hơi chậm rồi đấy, chuyện này ông không biết gì sao?”

Hầu Thất Quý đáp: “Tôi không biết thật đấy, ông nói thêm đi, bọn họ hội họp cái gì mà ông lại gấp gáp thế này?”

Vương Bách Thuận nói: “Tôi cũng không biết đang họp cái gì, nhưng có chuyện này ông phải biết, từ khi Lý công tử đến thủ đô, đã nhiều năm như vậy, bốn gia tộc kia có làm gì cũng sẽ nói cho nhà họ Lý. Lần này cả bốn gia chủ đều đi, tự tổ chức một mình, cũng chẳng thèm thông báo cho nhà họ Lý, ông đoán xem bọn họ muốn làm gì?”

Hầu Thất Quý nghe thấy Vương Bách Thuận nói đến bốn gia tộc lớn họp mặt thì cũng đã đoán được phần nào. Nhưng vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, ông ta mỉm cười, nói: “Tứ gia có lo lắng quá không, bốn gia tộc lớn tự họp mặt cũng là chuyện bình thường mà. Lý công tử của chúng tôi không ở đây, nhà họ Lý cũng không có ai đủ tư cách tham dự buổi họp mặt đấy.”

“Ôi trời, ông làm tôi sắp lo chết rồi!” Vương Bách Thuận vỗ đùi: “Ý ông là hoàng đế chưa lo mà thái giám đã vội đúng không?”

“Tứ gia à, ông cũng đừng quên, ông là Tứ gia của nhà họ Vương, cũng chính là người của một trong bốn gia tộc lớn đó đấy!” Hầu Thất Quý nhắc nhở.

“Hừ, tôi chẳng lẽ còn không nhớ tôi là ai? Còn không phải bởi vì tôi là người nhà họ Vương nên tôi mới sốt ruột đây à? Hầu gia, ông hiểu tôi nhất mà, ngày Lý công tử vừa tới, tôi là người đầu tiên ủng hộ cậu ấy hết mình, ủng hộ nhà họ Vương và nhà họ Lý kết giao đây!”

“Trời đất còn thay đổi được, người chắc chắn cũng thế, tôi hiểu mà!” Hầu Thất Quý lại nói.

“Ôi, trời đất chứng giám, tôi không hề thay lòng! Nếu tôi đã thay lòng đổi dạ, hôm nay chắc chắn tôi đã không đến chạy đến đây báo tin cho Hầu gia ông, đúng không?” Vương Bách Thuần vỗ ngực cam đoan.

Hầu Thất Quý thấy đã đến lúc, lập tức đứng dậy chắp tay: “Đa tạ Tứ gia đã quan tâm, tôi thay mặt Lý công tử cảm tạ!”

“Thế còn được!” Vương Bách Thuần trừng mắt, hô hấp cũng xuôi hơn rất nhiều.

“Vậy Tứ gia có thể nói cho tôi, trong buổi hội nghị đó, bọn họ đã bàn bạc chuyện gì vậy?” Hầu Thất Quý hỏi.

“Cụ thể như thế nào thì tôi không biết, nếu biết thì đã nói cho ông từ lâu rồi. Nhưng mà có chuyện…” Vương Bách Thuận nhìn ngó xung quanh một lát, hạ giọng nói: “Người đã khởi xướng cho buổi họp đó không phải là một trong bốn người kia, cũng chẳng phải là người ở thủ đô này, mà là một kẻ đến từ nơi khác.”

“Đến từ nơi khác?” Hầu Thất Quý ngạc nhiên: “Là từ đâu?”

“Tấn Châu.”



Ngày Lý Dục Thần xuất quan, tuyết rơi đầy trời.

Cũng đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày vụ cá cược ở Hào Giang kết thúc.

Anh đừng trong sân, ngắm nhìn thế giới trắng xóa, cảm nhận được sinh mệnh của mình và thế gian này đã hòa làm một.

Bông tuyết lơ lửng trắng xóa cả trời, mỗi một bông tựa như đều mang theo một sinh mạng.

Chẳng qua là sinh mạng của chúng quá ngắn ngủi, kết tinh lại trong thời tiết lạnh giá, bay lên rồi đáp xuống đất, nhanh chóng tan ra thành nước.

Nhưng bông trước vừa tan thì bông kia đã đáp xuống, hết bông này tới bông khác, dựa vào sức sống kiên cường và số lượng khổng lồ của rồi kết tinh lại, phủ lên mặt đất một lớp áo trắng dày.

Dưới mái hiên là người thân cận nhất của anh, sau khi biết anh đã xuất quan thì đội tuyết chạy tới.

Lâm Mộng Đình kể lại cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua.

Cô cố gắng tóm tắt ngắn gọn mà không bỏ sót trọng điểm để Lý Dục Thần có thể nhanh chóng nắm rõ tình hình.

Mọi người vốn dĩ còn rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ nổi giận, nhất là khi nghe thấy chuyện của Mã Sơn và tập đoàn Kinh Lý dạo gần đây.

Nhưng mãi cho đến khi Lâm Mộng Đình đã kể xong, vẻ mặt của Lý Dục Thần vẫn chẳng thay đổi gì.

Anh vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như một chiếc giếng cạn trong sân.

“Đông sẽ đến, rồi cũng sẽ qua.” Lý Dục Thần ngẩng đầu lên nhìn trời, nói.

Sau đó, anh lại đưa tay ra, thốt lên một tiếng: “Dừng!”

Tuyết trắng đang rơi đầy trời bỗng nhiên ngừng lại.

Mây mù trên cao tan đi, ánh mặt trời rọi xuống, chiếu lấp lánh lớp tuyết đọng trên nền đất.

Anh lại nói: “Hóa!”

Tuyết đọng lập tức tan ra, màu trắng phủ lên mặt đất và những ngọn núi đồi phía xa xa cũng dần dần biến mất.

Rồi anh nói tiếp: “Xuân tới!”

Mọi người lập tức nhìn thấy trên cây ngô đồng trong sân, từng mầm non bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Dõi mắt nhìn ra xa, Hòa Thành vừa rồi vẫn đang tuyết phủ trắng xóa, giờ đây đã mọc lên một màu xanh tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK