Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên phục vụ bưng hai bát mì đặt trước mặt Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình gọi mì bì lợn, mùi thơm nồng nàn tỏa ra như tên trộm chui vào mũi người ta, sau đó chui thẳng đến tim gan phèo phổi thận.

Tiểu hòa thượng khịt khịt cái mũi, cố nuốt nước bọt mấy lần.

Lão hòa thượng nói: "Đừng nhìn, đừng ngửi, bát mì của con ở trong lòng con, ngửi của người ngoài thì bát mì trong lòng con sẽ chạy mất."

Tiểu hòa thượng nói: "Sư phụ, chúng ta đi khất thực đi."

"Khất thực cái gì, chúng ta đều hoàn tục rồi, không có duyên để khất thực đâu."

"Vậy chúng ta hết tiền rồi, sau này phải làm sao?"

"Con còn trẻ, có sức khỏe thì vẫn có thể đi kiếm tiền."

"Vậy còn sư phụ thì sao?"

"Tất nhiên là đợi con kiếm tiền nuôi ta rồi."

Tiểu hòa thượng im lặng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, hay vì sợ bát mì trong lòng hay là người đẹp chạy mất.

Lúc này, bên ngoài lại có hai người đi vào, cũng là một già một trẻ, chỉ có điều quần áo thì lộng lẫy hơn nhiều. Người già mặc đồ thời Đường màu sẫm, viền chỉ vàng khảm chỉ bạc, vừa nho nhã vừa cao quý.

Người trẻ tuổi thì mặc một bộ quần áo thời trang, xách một chiếc túi da dài và mảnh.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua là biết trong túi này đựng kiếm, hơn nữa còn là hai thanh kiếm tốt.

Gần đây, những người trong giới võ lâm ở trấn Chúc Môn tụ tập, đừng nói là đựng kiếm trong túi da đặc chế, mà ngay cả những người ôm đao mang kiếm đến cũng không ít, người dân trong trấn đã quen rồi nên cũng không quan tâm.

Khi hai người này đi vào thì trong tiệm đã không còn bàn trống.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến góc này, sau đó đi thu bát của hai hòa thượng.

Lão hòa thượng nói: "Ê, khoan đã, tôi còn chưa ăn xong mà."

Nhân viên phục vụ nói: "Bát của ông sắp hết rồi, còn muốn ăn đến bao giờ nữa? Chỉ gọi hai bát mì rau xanh mà định ăn đến khi mặt trời lặn à?"

"Tôi tiêu tiền để mua mà, không ăn hết thì lãng phí."

Lão hòa thượng ôm bát, sợ người ta cướp mất, bèn dịch sang một bên.

Thực ra cái bàn này là bàn ba người ngồi đối diện nhau, sáu người cũng có thể ngồi được.

Hòa thượng dịch sang một bên, một già một trẻ kia hoàn toàn có thể ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ bĩu môi, cũng miễn cưỡng nói: "Hai vị, hay là ngồi ghép bàn trước đi."

Thiếu niên mặc đồ hoa có vẻ rất mất kiên nhẫn, anh ta liếc nhìn hai hòa thượng rồi cau mày nói: "Bẩn thế này, tôi không ngồi cùng bàn với bọn họ đâu, bảo bọn họ đi đi, chúng tôi muốn một cái bàn riêng."

Nhân viên phục vụ có chút khó xử nói: "Bọn họ sắp ăn xong rồi, hai vị ngồi trước đi."

"Cút, hai người này hôi như vậy, ai mà ngồi được? Hoặc là bảo bọn họ đi, hoặc là tìm cho tôi một cái bàn khác." Thiếu niên tức giận nói.

Nhân viên phục vụ nghe anh ta nói vậy thì cũng hơi tức giận nói: "Tôi mở tiệm cơm chứ không phải mở nhà chứa, ngồi một cái bàn cũng kén chọn. Mấy ngày nay, tiệm cơm nào ở trấn Chúc Môn cũng như vậy, nếu các người thích sạch sẽ muốn ăn tiệc lớn thì đến Kim Lăng ăn ở nhà hàng lớn đi, đừng đến tiệm nhỏ của tôi."

Thiếu niên mặc đồ hoa tức giận, túm lấy cổ áo của nhân viên phục vụ rồi nhấc bổng lên như nhấc một con gà con: "Mày nói gì? Có tin tao phế mày luôn không!"

Nhân viên phục vụ giật mình, không ngờ thiếu niên trông có vẻ nho nhã này lại nóng tính như vậy.

Lão già mặc đồ hoa không có ý ngăn cản, trên mặt còn hơi cười, dường như rất thích tính khí của thiếu niên.

Lúc này, thiếu niên mặc đồ hoa nhìn thấy Lâm Mộng Đình thì mắt sáng lên, ném nhân viên phục vụ xuống đất, không thèm để ý nữa, anh ta nói với lão già: "Ông nội, chúng ta ngồi bàn đó đi."

Lão già chỉ gật đầu, xem ra rất chiều đứa cháu này, cái gì cũng nghe theo nó.

Hai người đi về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình rồi ngồi xuống bên cạnh họ.

Vừa ngồi xuống thì người trẻ tuổi đã nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình, cười nịnh nọt: "Chị gái, làm quen nhé, tôi tên là Hoàng Phủ Hi, là người của gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc, Dự Châu."

Hoàng Phủ Hi tự giới thiệu, khi nói đến gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc, Dự Châu thì trên mặt anh ta không tự chủ được mà lộ ra vẻ kiêu ngạo.

"Chị gái, tôi phải gọi chị là gì đây?"

Hoàng Phủ Hi vừa nói vừa tiến lại gần.

Lâm Mộng Đình đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Tuổi tác Hoàng Phủ Hi này cũng chỉ ngang với tiểu hòa thượng bên cạnh.

Vừa rồi tiểu hòa thượng cũng nhìn chằm chằm cô nhưng trong ánh mắt đó chỉ có sự ngưỡng mộ đơn thuần đối với cái đẹp chứ không có tà niệm. Nhưng Hoàng Phủ Hi lại đầy vẻ dâm dục, nhìn là biết tay chơi già đời rồi.

Tuổi này mà đã thành ra như vậy thì có thể thấy được gia đình cưng chiều anh ta đến mức nào.

Lâm Mộng Đình đã gặp rất nhiều con cháu nhà quyền quý, không ít kẻ ăn chơi trác táng nhưng người giống như Hoàng Phủ Hi thì quả là hiếm thấy.

Nghe nói gia tộc Hoàng Phủ ở Dự Châu còn là gia tộc cổ võ, từ trước đến nay rất khiêm tốn, có lời đồn rằng trong gia tộc của bọn họ ẩn giấu những cao thủ không ai sánh bằng.

Không ngờ gia giáo lại như vậy.

Thậm chí Lâm Mộng Đình không muốn nhìn Hoàng Phủ Hi thêm một lần nào nữa, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mép bát mì hai lần.

Hoàng Phủ Hi đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ôm ngực với vẻ mặt đau đớn vô cùng, trán đổ đầy mồ hôi hột.

Lão già vội vàng đỡ anh ta hỏi: "Tiểu Hi, con làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Hi chỉ cảm thấy tim mình như bị một cái búa lớn đập hai cái, đau đến không nói nên lời.

Lão già nhìn Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần bên cạnh, trong lòng nghi ngờ nên chắp tay với họ rồi nói:

"Kẻ hèn là Hoàng Phủ Ngạn, nhị đương gia của gia tộc Hoàng Phủ. Không biết hai vị xưng hô thế nào, là người trên đạo nào? Nếu cháu trai tôi có đắc tội, mong các vị rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với trẻ con, kẻ hèn xin tạ lỗi ở đây."

"Đứa trẻ to xác như vậy sao?" Lâm Mộng Đình cười nhẹ, cô đứng dậy rồi nói với Lý Dục Thần: "Chúng ta ngồi sang bên kia đi."

Lý Dục Thần không có ý kiến gì.

Trong mắt anh, loại người như Hoàng Phủ Hi này đã là người chết rồi.

Nhưng anh nhớ ra hình như Hoàng Phủ Ngạn là nhánh ngoài của gia tộc Hoàng Phủ, không biết lần này gia tộc Hoàng Phủ đến trấn Chúc Môn có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn không?

Hoàng Phủ Hi là đồ đệ của Đồng Hạo, vậy thì Hoàng Phủ Ngạn và Đồng Hạo có quan hệ gì không?

Anh định cứ quan sát tình hình trước đã, dù sao thì hành động vừa rồi của Lâm Mộng Đình cũng đủ khiến Hoàng Phủ Hi sợ rồi.

Nếu không cứu chữa, có lẽ bảy ngày sau anh ta sẽ suy tim mà chết, cho dù nhà họ Hoàng Phủ có linh đan diệu dược, công pháp tuyệt diệu cứu mạng anh ta thì sau này cũng có khả năng lớn sẽ trở thành phế nhân.

Hai người đứng dậy rồi ngồi vào bàn của hoà thượng kia.

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ giúp giải quyết vấn đề khó khăn, lại có vẻ dễ gần nên trở nên nhiệt tình, anh ta vừa giúp họ bưng bát mì vừa lau bàn.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Đôi mắt của tiểu hòa thượng vẫn đảo quanh trên mặt Lâm Mộng Đình nhưng ánh mắt rất đơn thuần, chính là sự ngưỡng mộ thuần khiết của thiếu niên khi nhìn thấy những điều tốt đẹp.

Nhưng lão hòa thượng lại hít mũi, không ngừng ngửi.

"Ôi chao, đã nghe nói mì bì Kim Lăng ngon từ lâu rồi, đúng là thơm quá!"

Thấy không ai để ý đến mình, cuối cùng ông ta không nhịn được nói: "Thí chủ, tôi thấy cậu rất quen!"

Lý Dục Thần cười nói: "Đại sư không tu hành ở chùa Bửu Đà, sao lại đến Kim Lăng?"

Lão hòa thượng nói: "Ôi chao, quả nhiên là cậu! Công tử thật có phúc, bên cạnh lúc nào cũng có người đẹp bầu bạn, mà mỗi người lại khác nhau, mỗi người đều tuyệt sắc."

Lâm Mộng Đình mở to mắt, tò mò nhìn lão hòa thượng và Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhếch miệng, nhỏ giọng nói với Lâm Mộng Đình: "Chị Mai."

Lâm Mộng Đình "ồ" lên một tiếng nhưng không nói gì.

"Bình Ba, con biết điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời là gì không?" Lão hòa thượng hỏi.

Tiểu hòa thượng Bình Ba lắc đầu.

Lão hòa thượng nói: "Hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp cố nhân! Con xem, hôm nay chúng ta cũng coi như là tha hương gặp cố nhân rồi."

Bình Ba không hiểu, sao hai người xa lạ này lại thành cố nhân? Nhưng sư phụ đã nói như vậy thì cậu cũng chỉ nghe theo.

"Bình Ba, con có biết điều gì tuyệt vời hơn cả tha hương gặp cố nhân không?" Lão hòa thượng lại hỏi.

Bình Ba nhớ đến hai câu khác nên trả lời: "Đêm động phòng hoa chúc..."

Lời cậu chưa dứt thì lão hòa thượng đã cốc một cái vào đầu trọc của cậu.

"Chỉ biết nghĩ bậy thôi!"

"Vậy là gì vậy, sư phụ?"

"Tuyệt vời hơn cả tha hương gặp cố nhân..." Lão hòa thượng cười híp mắt nói: "Tất nhiên là cố nhân gặp ở tha hương, sau đó mời chúng ta ăn một bát mì bì rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK