Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 280: Kết thúc của con số‘

Âm Long lè lưỡi ra, cuộn lấy phi kiếm, muốn nuốt vào miệng.

Nhưng bị kiếm khí làm đầu lưỡi bị thương, liền ngoắc đầu mạnh, ném phi kiếm đi.

Lưỡi trăn đứt lìa, mang theo máu màu đen, rơi xuống đất như mưa bão.

Phi kiếm cũng rơi xuống đất, ảm đạm mất ánh sáng.

Đạo sĩ Lăng Tiêu vội niệm chú, kiếm quang ẩn hiện, cuối cùng không thể bay lên.

Đạo sĩ Lăng Tiêu sốt ruột lo lắng, không ngờ đường kiếm diệt tuyệt chỉ chém đứt lưỡi của con trăn.

Đây là chỗ dựa lớn nhất của ông ta, bây giờ chỉ còn lại bùa chú.

Ông ta hoảng loạn tóm ra một nắm bùa trên người, ném loạn lên, người thì lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy.

Những lá bùa đó đón gió bùng cháy, hóa thành sao băng, đập về phía Âm Long, nổ ra rất nhiều khóm lửa trên vảy lân trên thân mình con trăn.

Nhưng có lẽ con trăn khổng lồ bị đứt lưỡi, vô cùng tức giận, bất chấp những khóm lửa này, vù một cái lao đến, há cái miệng lớn, định cắn Lăng Tiêu.

Đầu rắn ngẩng lên, vung loạn trái phải.

Lăng Tiêu trong không trung, tóc tai rối bù, hai tay múa loạn, vẫn còn bấm quyết, muốn điều khiển thanh kiếm đó.

Tiếc là ông ta không phải là kiếm tiên, thanh kiếm này không phải là pháp khí bản mệnh của ông ta, còn kiếm linh bị máu trăn nhiễm bẩn, mất đi linh khí, không thể cảm ứng được năng lượng của lời niệm chú của ông ta.

Ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn sang Lý Dục Thần ở cửa hang đá vôi, lộ ra vẻ mặt cầu cứu.

Lý Dục Thần nhìn ông ta, trong lòng không hề dao động.

Đây gọi là ác giả ác báo.

Vẻ tham luyến trong mắt Lăng Tiêu dần mất dần, thay thế bằng vẻ tuyệt vọng.

Đột nhiên, ông ta tóm ra một nắm bùa từ trong tà áo, hai tay mỗi tay cầm mấy tờ.

Hét lên với Lý Dục Thần: “Nhóc con, mau chạy đi! Kiếm thiên sư dưới đất đó là tôi ăn trộm từ Long Hổ Sơn, nếu cậu thích thì lấy mà dùng. Nếu không thích, thì giúp tôi trả về nơi cũ, nói với sư phụ của tôi, nghịch đồ bất hiếu, đại ơn của sư môn, kiếp sau xin báo đáp!”

Nói xong lời này, liền dứt khoát không dãy dụa nữa.

Âm Long lắc đầu mấy cái, quăng Lăng Tiêu vào không trung, há cái miệng lớn, cơ thể của Lăng Tiêu hoàn toàn rơi vào trong miệng rắn.

Nó vẫn chưa kịp nuốt, đột nhiên, một tiếng bức bối vang lên, trong cái miệng còn chưa kịp khép lại lóe lên ánh sáng, trong mũi miệng của con trăn bốc ra rất nhiều khói, đôi mắt của con trăn lại nổ bay ra, lập tức thành con trăn mù.

Âm Long bị đau, phát ra tiếng kêu quái dị, cả người dựng thẳng lên, không ngừng quằn quại.

Phập phập phập!

Cơ thể của con trăn khổng lồ không ngừng đập vào vách đá của hang đá vôi, phát ra tiếng vang lớn.

Nhất thời đất rung núi chuyển, đá sỏi bay loạn, dường như cả ngọn núi sắp sập xuống.

Lý Dục Thần vung tay, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trước người bay hết ra, hóa thành bốn mươi chín đường kiếm quang, đồng loạt đâm về phía Âm Long.

Kiếm khí ngũ hành đập lên vảy rồng, phát ra tiếng vang choang choang không dứt.

Lý Dục Thần cũng bắn ra cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay.

Con số năm nươi, sử dụng bốn mươi chín.

Cây châm cuối cùng, chưa đến lúc cần thiết không được dùng, một khi sử dụng, thì là kết thúc của con số.

Cây châm này bắn ra, bốn mươi chín cây châm khác lập tức dừng bất động trong không trung, xếp thành hình bát giác theo màu sắc khác nhau.

Châm cuối cùng, xuyên qua từ trong đó.

Các cây châm khác mới giống như gà con đi theo gà mẹ, đồng loạt hành động, bay phía sau.

Kiếm khí ngũ hành, từng đường kiếm liên tiếp, trong một lúc nối đuôi thành một thể, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm khổng lồ này, dùng kiếm khí không gì có thể địch nổi, đâm xiên về phía đầu Âm Long từ trên xuống dưới, phụt một tiếng chui vào trong.

Cơ thể Âm Long bỗng dừng lại.

Sau đó, trên người của nó xuất hiện rất nhiều đốm sáng, từng điểm sáng từ trong cơ thể xuyên ánh sáng ra ngoài.

Những đốm sáng này càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng.

Đến cuối cùng, ầm một tiếng, năm mươi đường kiếm quang từ cơ thể Âm Long bay, tỏa ra bốn phía.

Để lại năm mươi cái lỗ đen xì trên cơ thể khổng lồ Âm Long.

Con trăn khổng lồ quằn quại, ầm ầm đổ xuống đất.

Đầu còn trăn đổ ngay trước mặt Lý Dục Thần.

Miệng con trăn há ra trong chấn động, ực ực ưc, một viên trân châu to bằng quả trứng ngỗng lăn ra.
Chương 281: Đan âm long

Lý Dục Thần cúi người nhặt viên trân châu lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát.

Viên trân châu này bóng sáng trơn nhẵn, đặt dưới ánh hào quang dịu nhẹ, giống như lưu ly bọc một ngọn lửa.

Đây là đan âm long, cũng là yêu đan.

Con âm long này đã tu hành đến trình độ điêu luyện, chắc cũng phải đến mấy trăm năm ở nơi này rồi.

Nếu không phải ra ngoài ăn thịt người, tu luyện tử tế, sau này chưa chắc không thể phong vân hóa rồng, sau khi độ kiếp trở thành chân long.

Thông thường loài yêu tránh xa thế giới con người, người tu hành sẽ không quan tâm, gặp được cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.

Một khi có yêu xuất hiện trong nơi con người sinh sống, đa số người tu hành sẽ giết nó.

Chỉ vì động vật mở linh tri, cơ bản đều là mở một nửa, làm việc phần nhiều dựa vào bản năng, đã có yêu pháp, cực kỵ nguy hiểm với nhân gian.

Giống như con nhím ở Ngô Đồng Cư đó, tu vi còn kém xa con âm long này, nhưng linh tri được mở đủ, gần giống như con người. Đây là trường hợp cực kỳ hiếm thấy, hoặc là tu vi hơi thấp, nhưng giới hạn sau này chắc chắn rất cao. Đây cũng là một trong những lý do Lý Dục Thần muốn giữ Bạch Kinh Kinh lại.

Yêu đan là báu vật, rất nhiều tác dụng, trực tiếp nhất chính là nuốt chửng nó, tiêu hóa sức mạnh nguyên linh ngưng tụ bên trên.

Đương nhiên, làm như vậy hơi lãng phí, vì con người tu hành khác với yêu, ăn trực tiếp, sức mạnh nguyên linh có thể hấp thụ vô cùng có hạn, nếu là người bình thường, gần như là chưa đủ một phần mười.

Nhưng nếu điều phối, luyện thành đan dược khác, thì hoàn toàn khác. Không những hiệu quả hấp thụ tốt hơn, mà người bình thường cũng có thể dùng.

Cả thân mình âm long là báu vật, ngoại trừ yêu đan, còn có da, gân, xương, răng, vảy, những thứ này vừa có thể cho vào thuốc, cũng có thể luyện chế thành pháp khí.

Lý Dục Thần lột da trăn, rút gân, nhổ mấy chiếc răng, cất hết toàn bộ cùng với yêu đan.

Sau đó anh mới đi đến, nhặt thanh kiếm của đạo sĩ Lăng Tiêu trong đống đá vụn.

Cầm lên mới phát hiện, thanh kiếm này không phải bằng kim loại, mà được làm từ gỗ đào lôi kích, chắc chắn là kiếm thiên sư.

Có lẽ là con người đến lúc sắp chết, nói lời tốt lành, những lời Lăng Tiêu nói trước khi lâm chung, xem ra là thật.

Long Hổ Sơn chuyên tu hành bùa chú, không chuyên kiếm đạo, nhưng thiên sư luôn cầm kiếm.

Thiên sư dùng kiếm, khác với tiên kiếm, không lấy bản thân dưỡng kiếm, cũng không hợp nguyên thần với kiếm, phương pháp điều khiển kiếm là từ bùa chú.

Trên thanh kiếm này có linh của các đời thiên sư, truyền thừa thông qua bùa chú thiên sư.

Cho nên kiếm thiên sư cũng là tượng trưng của thiên sư Long Hổ.

Không ngờ thanh kiếm này lại ở trên người đạo sĩ Lăng Tiêu.

Có thể ăn trộm kiếm thiên sư từ Long Hổ Sơn ra ngoài, chắc chắn đã từng là đệ tử thân cận nhất của thiên sư,

Tiếc là pháp lực của Lăng Tiêu quá yếu, uy lực của kiếm giảm mạnh. Mặc dù như vậy, Lý Dục Thần ngăn chặn thanh kiếm đó cũng khá vất vả.

Lúc này kiếm thiên sư bị nhuốm máu trăn, kiếm linh không hiển, ảm đạm không ánh sáng, chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường.

Lý Dục Thần lướt nhẹ ngón tay lên thân kiếm, nổi lên một tầng khí đen mỏng, một lúc là phát sáng.

Khí đen tiêu tan hết, linh khí trên thân kiếm lại xuất hiện trở lại.

Kiễm gỗ đào không có vỏ kiếm, bình thường đựng trong hộp đựng kiếm.

Hộp kiếm ở bên đống lửa đã tắt.

Lý Dục Thần đặt thanh kiếm vào hộp kiếm.

Thanh kiếm này không có tác dụng gì với anh, nhưng những lời Lăng Tiêu nói trước khi chết, đã kết duyên nó với anh. Còn có phải đưa về Long Hổ Sơn hay không, cũng chưa chắc, tóm lại cất đi mang về trước rồi tính.

Ra đến bên ngoài đầm Âm Long, Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng đang lo lắng chờ đợi, đương nhiên còn có ông ba Tiêu bên cạnh.

Nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, Tiêu Thập Nương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gần như lao đến, chân vấp phải đá suýt nữa đụng nhào vào trong lòng Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đỡ bà ta: “Chị, chị không sao chứ?”

Tiêu Thập Nương hơi đỏ mặt, nói: “Tôi không sao, cậu Lý, bên trong thế nào rồi?”

Lý Dục Thần nói: “Không sao rồi, đạo sĩ tự xưng Lăng Tiêu đó bị Âm Long ăn thịt rồi, cũng coi như chết rất đáng”.

Tiêu Thập Nương vừa nghe sợ giật mình, nhìn Lý Dục Thần, đưa tay định sờ mặt của anh, ý thức được không nên, vội vàng rụt về, lo lắng nói: “Vậy cậu không bị thương chứ?”

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần cười với bà ta.

Tiêu Thập Nương mới yên tâm.

Lý Dục Thần nhìn sang ông ba Tiêu.
Chương 282: Kho báu

Da mặt ông ba Tiêu run run, cười hi hi mấy tiếng, nói: “Vừa nãy đa tạ ơn cứu mạng của cậu Lý”.

Liêu Thiên Hưng tức giận nói: “Ông ba Tiêu, giả bộ cái gì hả, vừa nãy chẳng phải còn nói cậu Lý không phải bị Âm Long ăn thịt, thì bị Lăng Tiêu giết chết sao? Bây giờ cậu Lý ra rồi, ông nên bỏ suy nghĩ mình may mắn đi, tôi khuyên ông thật thà kể hết rốt cuộc ông cụ Tiêu mắc bệnh thế nào đi?”

Ông ba Tiêu khổ sở nói: “Thực sự không liên quan đến tôi, hôm đó ông ta đi dạo đột nhiên bị ngã, trúng gió mà, nếu không phải tôi đưa ông ta vào bệnh viện, ông ta sớm đã…. Sao các người lại trách tôi?”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Ông Liêu, không cần hỏi ông ta, ông ta không nói cũng không sao, đợi tôi trả hồn lại cho ông cụ Tiêu, tự nhiên tất cả sẽ rõ chân tướng”.

Rồi lại nói với ông ba Tiêu: “Vừa nãy tôi đã cứu ông, xem ra là cứu vô ích rồi, chi bằng tôi đưa quay lại, cho Âm Long ăn thịt thì tốt hơn”.

Ông ba Tiêu sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, răng lập cập đập vào nhau.

“Đừng, đừng, cậu Lý xin tha mạng, các người muốn biết gì, tôi sẽ nói hết với các người”.

Đến lúc này, ông ba Tiêu cũng biết không giấu được nữa. Con đường sống duy nhất, là đợi Tiêu Dạ Bạch tỉnh lại, nể tình anh em, có lẽ sẽ tha cho ông ta.

“Nói đi, tại sao phải hại bố của tôi?”, Tiêu Thập Nương nhướn lông mày, quát hỏi.

“Bố của cháu thực sự không phải do chú hại!”, ông ba Tiêu nói.

“Còn dám giảo biện!”, Liêu Thiên Hưng xông lên, tóm cổ áo của ông ba Tiêu.

“Không không không, các người nghe tôi nói!”

Ông ba Tiêu giờ mới vội vàng nói hết đầu đuôi nguồn cơn sự việc.

Thì ra, các đời nhà họ Tiêu đều có một truyền thuyết, nói tổ tiên của nhà họ Tiêu đã từng là đại công thần một triều đại, cả đời tích lũy vô số tài sản vật báu, nhưng công cao vượt chủ, bị nghi kỵ, tự biết chết chắc, trước đó đã chôn giấu báu vật vào núi sâu, để lại một tấm bản đồ kho báu cho con cháu.

Con cháu đời sau nhà họ Tiêu đều nghe nói đến truyền thuyết này, nhưng không ai coi là thật, chỉ nói chuyện vui sau bữa cơm trà chiều thôi.

Vì kiểm tra khắp các đời triều đại, cũng không tìm được một vị nào gọi là đại công thần có thực lực đủ để bị hoàng đế nghi kỵ.

Không có tiền đề này, vậy thì đương nhiên sẽ không có câu chuyện sau đó.

Nhưng ông ba Tiêu vẫn tin việc này là thật.

Sau đó ông ta phát hiện mộ tổ nhà họ Tiêu rất có vấn đề.

Tổ tiên nhà họ Tiêu không ở thành phố Tuyên, sau này mới chuyển đến, nghe nói là để tránh họa.

Nơi ở sau khi dọn đến rất kỳ lạ, năm đó, nơi đó vô cùng hẻo lánh, vốn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Hơn nữa xung quanh đều là núi, rất ít cánh đồng. Hộ gia đình lớn thời cổ đại chuyển nhà, không thể nào chọn nơi như vậy.

Vị trí của mộ tổ phong thủy cực đẹp, có vài thầy phong thủy từng nói, nơi này có thiên tượng rồng nổi lên.

Có lẽ đây là lý do duy nhất chuyển đến nơi này khiến người ta chấp nhận được.

Vậy là ông ta mạnh dạn suy đoán, phía dưới mảnh đất mộ tổ chính là nơi giấu kho báu.

Vị tổ tiên chuyển chỗ ở của nhà họ Tiêu đó có lẽ sớm đã dựa theo bản đồ kho báu tìm được nơi giấu kho báu, và đào kho báu lên, nhà họ Tiêu mới được phát tài ở thành phố Tuyên.

Sau đó lại đắp mộ lên trên để che mắt người khác.

Nhưng điều này khiến ông ba Tiêu vô cùng tin tưởng, dưới lòng đất còn có kho báu.

Thế nên ông ta hưng phấn bừng bừng nói phát hiện này với Tiêu Dạ Bạch.

Vì muốn đào kho báu, phải động đến mộ tổ, chỉ có gia chủ Tiêu Dạ Bạch mới có thể quyết định.

Nhưng Tiêu Dạ Bạch trực tiếp phủ quyết đề nghị của ông ta, không thể nào thương lượng.

Ông ba Tiêu vô cùng tức tối, bắt đầu âm thầm tranh vị trí gia chủ với Tiêu Dạ Bạch.

Sau đó, quan hệ của hai người ngày càng tồi tệ.

Hai năm trước, ông ba Tiêu quen biết đạo sĩ Thanh Huyền.

Thanh Huyền nhìn ra mộ tổ nhà họ Tiêu có trận pháp kỳ diệu và bố trí cơ quan, lại thêm suy đoán của ông ba Tiêu với địa cung, bèn chắc chắn nơi này có thông đạo thông đến địa cung.

“Đúng lúc chúng tôi định bắt tay phá giải cơ quan, không biết tại sao anh cả biết chuyện này”.

Ông ba Tiêu nói đến đây, thở dài một hơi.

“Tôi mới biết, thực ra anh cả đã biết chuyện địa cung từ lâu. Ông ấy nói địa cung ẩn giấu bí mật vô cùng quan trọng, các đời gia chủ truyền miệng cho nhau, không lập văn tự. Ông ta cảnh cáo tôi, chưa đến lúc, tuyệt đối không được mở địa cung, nếu không nhà họ Tiêu sẽ thành tội nhân thiên cổ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK