Chỉ thấy anh đưa tay chỉ một cái, kiếm khí biến mất, mà kiếm gỗ đào trong tay Phan Kiến Trung chợt tuột ra, bị một lực lượng cường đại vô hình quấn lấy, bay ra vèo một tiếng, rơi xuống trong tay Lý Dục Thần.
Phan Kiến Trung kinh hãi, vội vàng thi pháp, thủ quyết liên tục biến đổi, trong miệng lẩm bẩm gì đó muốn đoạt lại bảo kiếm.
Kiếm này là do ông ta dưỡng thành, đã dùng mấy chục năm, kiếm linh tương thông với linh hồn ông ta như thần giao cách cảm.
Ông ta vừa niệm chú, kiếm gỗ đào liền chấn động vù vù trong tay Lý Dục Thần, đang cố gắng tránh thoát.
Lý Dục Thần dùng một tay xoay chuyển thân kiếm, đưa ngang trước người, một cái tay khác thì chỉ vào nó, kêu lên: "Ngừng!"
Thanh kiếm kia liền dừng rung động, bình tĩnh lại.
Mà Phan Kiến Trung đang niệm chú thì phun ra một ngụm máu tươi, ôm lấy ngực, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Lúc này, Mã Sơn cũng đã đánh gục gần hết đám vệ sĩ cầm súng kia xuống đất.
Chỉ còn lại mấy người công phu tương đối cao, cũng cách xa, lúc này số lượng người giảm bớt giảm bớt, bọn họ cũng có cơ hội để nổ súng.
Mấy khẩu súng đồng thời nhắm vào Mã Sơn, bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra.
Nhưng mà Mã Sơn sử dụng bộ Võ, đá sớm thay đổi vị trí, bóng người như ma quỷ, căn bản không còn ở chỗ vừa rồi.
Viên đạn không bắn trúng anh ta mà bay loạn ra, lệch về phía hơn trăm người áo đen sau lưng Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn, cho dù có bắn trúng hay không thì chắc chắn vẫn có người tử thương.
Quỹ tích mục tiêu của những viên đạn đó khiến đám người áo đen mở to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía trước, bởi vì bọn họ lại có thể thấy được đường bay của viên đạn bằng mắt thường.
Những viên đạn này mặc dù còn đang tiến lên, nhưng tốc độ lại trở nên cực chậm rãi, giống như mấy con côn trùng màu đen đang bay vậy.
Mà lúc này, bóng người Mã Sơn đã hiện ra như ma quỷ, mấy tay súng kia không còn cơ hội nổ phát súng thứ hai đã bị anh ta đánh bại.
Anh ta túm chặt lấy cổ áo của Phan Phượng Niên còn đang hoảng sợ, mắng: "Bà nó chứ, không phải vừa rồi ông còn rất ngông cuồng sao? Còn nói một nửa thành phố Long Thiên Nhất là của Phan Phượng Niên ông nữa chứ! Tôi rất muốn nhìn xem nếu đập chết ông, một nửa bầu trời thành phố Long có sập xuống không?"
Mã Sơn nói đánh liền đánh thật, anh ta vung tay lên, tát vào mặt Phan Phượng Niên một cái chát thật mạnh.
Một cái tát này cực mạnh, khiến hai mắt Phan Phượng Niên tối sầm lại, suýt nữa mất tri giác.
Mã Sơn ngẩng đầu nhìn trời, giễu cợt nói: "Trời đâu có sập! Xem ra tôi còn chưa đánh đủ nặng".
Nói xong lại giơ tay lên.
Lần này Phan Phượng Niên thật sự sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tha, tha cho tôi đi! Mấy người muốn cái gì, tôi đều cho mấy ngươi!"
Mã Sơn quay đầu nhìn Lang Dụ Văn.
Anh ta biết nhân vật chính của hôm nay là Lang Dụ Văn mà không phải Lý Dục Thần. Sống chết của Phan Phượng Niên là do Lang Dụ Văn định đoạt.
Lang Dụ Văn nhìn Phan Phượng Niên chật vật không chịu nổi, còn có đám vệ sĩ nhà họ Phan rên rỉ đầy đất, chợt thấy có chút hoảng hốt.
Từ khi rời khỏi Giang Đông, bao nhiêu năm rồi, ông ta đều mơ ước trở về báo thù.
Một màn trước mắt này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của ông ta bao nhiêu lần rồi.
Nhưng ông ta biết đây chỉ là mơ, theo thời gian đổi dời, ông ta càng ngày càng không ôm hy vọng với việc quay về Giang Đông.
Không nghĩ tới hôm nay, thế mà giấc mộng này lại biến thành sự thật.
Lang Dụ Văn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
Gần hai mươi năm trôi dạt khắp nơi, ăn nhờ ở đậu, ông ta vốn dĩ càng ngày càng tuyệt vọng, cho rằng sẽ thất vọng cả đời. Không nghĩ tới từ khi người trẻ tuổi này xuất hiện, chỉ trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông ta đã trở về Giang Đông, dẫm đạp một trong số những đầu sỏ năm đó - nhà họ Phan dưới chân.
Ông ta luôn cảm thấy rất may mắn về lựa chọn lúc trước của mình.
Ông ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lý Dục Thần, giữa hai người không nói mấy câu, Lý Dục Thần chỉ bắn một phát súng vào huyệt thái dương, dùng tay kẹp lấy viên đạn, sau đó nói cho ông ta biết có thể giúp ông ta lấy lại toàn bộ Giang Đông.
Vào thời khắc ấy, trong lòng Lang Dụ Văn đã dấy lên hy vọng. Ông ta đã thất bại hoàn toàn ở Giang Đông, không phải thất bại trên buôn bán. Bàn về tài năng, bàn về mưu lược, ông ta giỏi hơn đám hào môn kia không biết bao nhiêu lần. Mà ở trên tầm nhìn và thế cục, ông ta càng đứng trên đỉnh, bỏ xa đám lão già cứng nhắc bảo thủ của các thế gia kia lại đằng sau.
Năm đó một tay ông ta đã sáng lập ra đế quốc thương nghiệp, quả thực là một sự đả kích với thế lực truyền thống. Những thứ mà ông ta dự đoán năm đó, cho dù là hình thức thương nghiệp hay là cải tiến kỹ thuật đều có thể thực hiện được vào thời đại bây giờ, sự phát triển của thời đại này đã chứng minh vô số lần rằng ông ta đúng.
Thế nhưng ông ta lại thua.
Chỉ thua ở viên đạn kia.
Những hào môn thế gia kia có thế lực và lực lượng cường đại đáng sợ, ép người khổng lồ trong thương nghiệp mới cất bước như ông ta đến đường cùng.
Điều ông ta sợ hãi cũng là viên đạn kia.
Bởi vì điều này nên ông ta biết, cho dù mình nghĩ ra ý tưởng thương nghiệp hoàn mỹ cỡ nào, đều sẽ tan thành mây khói ở trước mặt viên đạn kia. Hoặc là tử vong, hoặc là làm không công cho người khác, biến thành công cụ kiếm tiền trong tay người khác.
Chương 682: Tôi muốn nửa bầu trời thành phố Long đổi sang họ Lý
Cho nên khi Lý Dục Thần dễ dàng dùng ngón tay kẹp lấy viên đạn, ông ta biết đây là cơ hội tốt nhất của mình, có lẽ cũng sẽ là cơ hội cuối cùng.
Ông ta cược.
Trút xuống toàn bộ thể xác tinh thần vào tập đoàn Kinh Lý, vì để thực hiện kế hoạch đánh cược ba năm này.
Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, bây giờ mới chỉ có nửa năm, Lý Dục Thần đã dẫn ông ta trở về Giang Đông, cứ đánh vào nhà họ Phan như vậy.
Loại phương thức này càng thêm cấp tiến, càng thêm trực tiếp, cũng càng thêm sảng khoái hơn những gì ông ta tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ chật vật đáng thương của Phan Phượng Niên, trong lòng Lang Dụ Văn bỗng nhiên thông suốt, thật sự muốn hô to một tiếng: Thoải mái!
"Phan Phượng Niên, ông không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay đúng không?"
"Lang... tổng giám đốc Lang, là tôi không đúng, ông là đại nhân không so đo với tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi!", Phan Phượng Niên tiếp tục cầu xin tha thứ: "Chuyện năm đó cũng không thể chỉ trách mỗi mình tôi được, đây là tác phẩm của nhà họ Trương, là Trương Hãn Thanh! Nếu không phải có nhà họ Trương dẫn đầu, chúng tôi cũng sẽ không liên hợp lại nhằm vào ông đâu!"
Lang Dụ Văn không ngừng cười lạnh: "Phan Phượng Niên, ông có biện hộ thế nào cũng vô dụng, tôi biết rất rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Trương là thế lực mạnh nhất trong tám nhà các ông, cũng cạnh tranh kịch liệt với tôi nhất. Nhưng tám nhà hợp tác, lấy thủ đoạn ti tiện để đối phó tôi, kẻ đầu têu chẳng lẽ không phải Phan Phượng Niên ông sao?"
Phan Phượng Niên nói: "Tôi chỉ đưa ra chút đề nghị, mọi chuyện đều do nhà họ Trương làm, ông nên đi tìm Trương Hãn Thanh tính sổ trước mới đúng!"
Lý Dục Thần bên cạnh nói: "Đương nhiên phải tính sổ nhà họ Trương rồi, nhà nào ra nhà đấy, ai cũng không chạy thoát được đâu".
Phan Phượng Niên nói: "Không không, nếu mấy người giết tôi, nhà họ Trương sẽ cảnh giác. Bảy nhà đó mà liên hợp lại, mấy người sẽ không phải là đối thủ. Chỉ cần mấy người buông tha cho tôi, tôi sẽ hợp tác với mấy người, chúng ta cùng nhau tiêu diệt nhà họ Trương ở Kim Lăng! Chỉ cần loại bỏ nhà họ Trương, những gia tộc khác sẽ không thể tạo ra uy hiếp với tổng giám đốc Lang được".
"Muốn làm chó của tôi đi cắn người?", Lang Dụ Văn lắc đầu: "Ông không xứng!"
Phan Phượng Niên bị dọa đến mức tái cả mặt, vội la lên: "Tổng giám đốc Lang, ông tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Tất cả mọi thứ của nhà họ Phan, đều cho ông cả!"
Lang Dụ Văn trầm ngâm một lát, nói: "Được, tôi có thể cho ông một cơ hội".
Lời của ông ta khiến Lý Dục Thần và Mã Sơn vô cùng khó hiểu.
Lý Dục Thần nghi hoặc nhìn Lang Dụ Văn một chút.
Lấy sự hiểu biết của anh với Lang Dụ Văn, ông ta không phải loại người lòng dạ đàn bà. Chuyện năm đó còn dễ nói, không dùng được thủ đoạn gì, đó cũng là một cách chứng minh thực lực. Nhưng chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Phan Phượng Niên lại còn phái người đến thành phố Hòa lấy mạng Lang Dụ Văn, nếu chuyện này mà còn bỏ qua được, vậy Lang Dụ Văn sẽ không phải kiêu hùng, Lý Dục Thần cũng sẽ suy nghĩ lại xem sau này anh còn có thể giao đế quốc thương nghiệp khổng lồ tương lai của của nhà họ Lý cho ông ta hay không.
Phan Phượng Niên gật đầu như giã tỏi: "Ông nói đi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý!"
Lang Dụ Văn nói: "Tôi muốn nửa bầu trời thành phố Long này đổi sang họ Lý".
Lý Dục Thần sững sờ, bây giờ mới hiểu được Lang Dụ Văn muốn đặt sản nghiệp của nhà họ Phan vào danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
"Chú Lang, chú không cần vì tôi mà khiến mình phải chịu thiệt thòi".
Lang Dụ Văn lắc đầu nói: "Cậu Lý, đây không phải chịu thiệt thòi. Người muốn làm nghiệp lớn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Giết Phan Phượng Niên, tôi chỉ có thể hả giận một chốc nhất thời thôi, nhưng nó cũng chẳng có ích gì, càng không giúp được gì cho sự nghiệp lớn. Sư tử bị chuột cắn một cái, không cần thiết cứ phải giẫm chết chuột. Theo tôi, Phan Phượng Niên không đáng giá nhắc tới. Nhưng thành phố Long lại khác, đó là một nước cờ rất hay để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang".
Lý Dục Thần không thể không bội phục, Lang Dụ Văn còn có phong thái của đại tướng hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ông ta không phải lòng dạ đàn bà, mà là căn bản không để sống chết của Phan Phượng Niên ở trong lòng.
Giờ phút này, thế mà ông ta còn đang suy nghĩ cho sự phát triển của tập đoàn Kinh Lý, có được người như thế còn cầu mong gì.
Nhưng mà người ta có phong độ này, Lý Dục Thần lại không thể tiếp nhận.
Vì tập đoàn Kinh Lý mà dập tắt ngọn lửa phục thù ông ta chôn giấu gần hai mươi năm ở đáy lòng, vậy thì tính là cái gì chứ?
"Chú Lang, tôi nhận tâm ý của chú. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó. Nếu như chỉ là chuyện năm đó, chú quyết định thế nào là việc của chú. Nhưng bây giờ chú đã là người của tôi.
Người của tôi, không ai có thể bắt nạt được!
Ông ta phái người đến thành phố Hòa lấy tà thuật để hồn phách của chú, tội này tuyệt đối không thể tha!
Chú nói thành phố Long là một nơi tốt, có thể để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang, tốt, vậy chúng ta sẽ đến thành phố Long. Giết Phan Phượng Niên, nửa bầu trời của thành phố Long có thể đổi sang họ Lý.
Chẳng những muốn giết Phan Phượng Niên, tôi còn muốn đến Mao Sơn hỏi một chút xem vì sao lại dung túng cho đệ tử ra ngoài hành hung làm chuyện ác, nếu như bọn họ không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi sẽ khiến nửa bầu trời còn lại của thành phố Long cũng đổi họ luôn!"
ĐOẠN NÀY BỊ THỪA
Chương 683: Muốn trách thì trách sư phụ của ông đi
Lời của Lý Dục Thần dễ dàng khiến trong lòng Lang Dụ Văn chấn động.
Ăn nói ngông cuồng!
Thật sự là ăn nói ngông cuồng không biên giới!
Chỉ có lời nói ngông cuồng mới khiến Lý Dục Thần tỏa ra ánh sáng hào hùng.
Cái gì gọi là tự tin? Đây mới là tự tin!
So sánh ra, biểu hiện khinh thường và căm thù vừa rồi của mình với Phan Phượng Niên quá yếu.
Chỉ có thực lực, thực lực chân chính, thực lực nghiền ép tất cả mới có thể nói ra những lời ngông cuồng như thế, mới có thể có tự tin như vậy.
Mà khi Lý Dục Thần nói đến Lang Dụ Văn là người của anh, trong lòng Lang Dụ Văn không khỏi có một cảm giác ấm áp.
Ông ta từ một người bình thường, dựa vào tài trí và sự cố gắng của mình để vươn lên trở thành thế lực mới khiến hào môn e ngại, tung hoành giang hồ mấy chục năm, lên lên xuống xuống đều là một mình chiến đấu. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác có người để dựa vào, lần đầu tiên cảm giác không còn cô độc nữa.
Vào thời khắc ấy, trong lòng Lang Dụ Văn đã đưa ra cái quyết định.
Giang Đông gì chứ, ông ta không cần nữa. Về sau, ông ta sẽ tập trung tinh thần trợ giúp cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Đây mới là sân khấu càng lớn hơn, mới là sự nghiệp ông ta có thể vì đó mà phấn đấu cả đời. So sánh ra, mấy chuyện vớ vẩn mà mình từng làm còn quá nhỏ bé.
Phan Phượng Niên cũng nghe được sự ngông cuồng từ trong lời nói của Lý Dục Thần.
Sự ngông cuồng này khiến ông ta sợ hãi.
"Họ Lý, cậu đừng có mà quá ngông cuồng!", Phan Phượng Niên biết cầu xin nữa cũng vô dụng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, lớn tiếng nói: "Tôi là hội viên của liên minh thương võ Hoa Đông, tôi được hiệp hội võ đạo Hoa Đông bảo vệ. Cậu là Tông Sư Nam Giang, cậu phải bảo vệ tôi chứ không phải giết tôi! Nếu như hôm nay cậu giết tôi, cậu sẽ vi phạm hiệp nghị bảo vệ lẫn nhau của liên minh thương võ, hiệp hội võ đạo Hoa Đông sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu sẽ trở thành kẻ địch của tất cả Tông Sư Hoa Đông!"
"Hiệp hội võ đạo Hoa Đông sao?"
Lý Dục Thần nhớ tới Bách Phú Minh đã từng gặp ở đại hội võ lâm Tiền Đường, không phải ông ta là hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông sao? Lúc ấy còn nói muốn tặng vị trí hội trưởng cho Lý Dục Thần làm mà.
"Được, vậy cứ để bọn họ tới tìm tôi đi!"
Lý Dục Thần rất thờ ơ nói một câu.
Phan Phượng Niên cho rằng Lý Dục Thần mới lên chức Tông Sư võ đạo, tên tuổi của hiệp hội võ đạo Hoa Đông luôn có thể hù dọa được anh, ít nhất có thể khiến anh khiêm tốn một chút.
Lại không nghĩ rằng Lý Dục Thần còn không hề có thái độ gì, nhìn qua rất khinh thường.
Điều này khiến Phan Phượng Niên cảm thấy rất tuyệt vọng.
Mà lúc ông ta còn chưa nghĩ ra cách để gọi cứu binh tới, nắm đấm của Mã Sơn đã đến trước mắt ông ta.
Rầm một tiếng, Phan Phượng Niên lệch đầu ra một bên.
Mã Sơn khống chế cường độ rất tốt, không đánh bay đầu Phan Phượng Niên ra, cũng không đập nát, chỉ là treo ở trên cổ như một quả cầu.
Đám người còn sống của nhà họ Phan thấy gia chủ chết rồi, đều run lẩy bẩy, không biết nên làm sao bây giờ.
Mã Sơn không phải đao phủ, nếu không có ai phản kháng, đương nhiên anh ta cũng sẽ ngừng tay. Chỉ là trong lòng anh ta còn rất khó chịu, phàn nàn nói: "Một gia tộc lớn như thế mà không có một ai biết đánh đấm cả, chưa đã nghiền!"
Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười nói: "Anh Mã Sơn, nếu anh còn chưa đã nghiền, chúng ta sẽ đến Mao Sơn đi tìm mấy đạo sĩ đánh một trận".
Mã Sơn bĩu môi: "Đánh nhau còn được chứ đấu pháp thì anh không lành nghề".
Lý Dục Thần cầm kiếm gỗ đào bị sét đánh trong tay, xoay tròn nhìn mấy lần.
Phan Kiến Trung còn chưa chết, chỉ là kiếm linh đã bị gãy khiến nguyên khí bản mệnh của ông ta bị thương. Ông ta biết không phải là đối thủ của Lý Dục Thần, lại thấy Phan Phượng Niên chết rồi, biết lúc này gặp phải sát thần thật sự, nói giết người liền giết người, còn hung ác hơn cả mình.
Trong lòng Phan Kiến Trung vô cùng thấp thỏm, cố nén đau xót, nói ra: "Cậu Lý, tôi là môn hạ của Nguyên Định Nhất đạo trưởng Vạn Ninh Cung Mao Sơn, nể mặt cùng là đồng đạo Huyền Môn, xin cậu tha cho tôi một mạng, sau này chắc chắn tôi sẽ báo đáp!"
"Nguyên Định Nhất...", Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên quay sang nhìn Phan Kiến Trung: "Tôi vốn khinh thường giết ông, nhưng nếu ông là môn hạ của Nguyên Định Nhất, vậy thì không thể trách tôi. Muốn trách thì trách sư phụ của ông đi".
Phan Kiến Trung bị dọa đến hồn phi phách tán, có nghĩ thế nào cũng không hiểu được sư phụ của mình là cung chủ Vạn Ninh Cung, người có bối phận cao nhất Mao Sơn bây giờ, ngay cả trụ trì Vạn Phúc Cung - Cổ Thủ Mặc cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Vậy mà tên tuổi của Nguyên Định Nhất chẳng những không dọa được Lý Dục Thần, ngược lại còn đưa tới họa sát thân cho mình.
Ông ta hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần, không hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Xuống dưới cửu tuyền hỏi sư phụ ông đi".
Lý Dục Thần nói rồi đảo cổ tay một cái, kiếm gỗ đào trong tay bay ra, phập một tiếng, cắm vào ngực Phan Kiến Trung.
Phan Kiến Trung đứng thẳng tắp ở nơi đó, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm kia, nói: "Gỗ đào sét đánh, cũng coi như một thanh kiếm tốt, đáng tiếc giết chóc quá nhiều, oán khí quá nặng".