"Lạc Minh Sa trước kia vẫn luôn ở phương nam, năm ngoái đột nhiên tới thủ đô, nhập cổ phần vào công ty của Lạc Tinh Xương. Theo tôi điều tra, Lạc Minh Sa không có anh em, cũng chưa từng kết hôn, Lạc Tinh Xương rất có thể là con riêng của ông ta. Trước đây không lâu, Lạc Minh Sa đã đi gặp Tần gia, nói cái gì thì không biết. Về sau, công ty của Lạc Tinh Xương liền được đầu tư một số tiền lớn, quy mô mở rộng không chỉ một lần, không rõ nơi phát ra nguồn tài chính, nhưng có thể khẳng định là có liên quan đến Tần gia".
Lý Dục Thần rất hài lòng với cuộc điều tra của Hầu Thất Quý, bọn họ vừa tới thủ đô, căn cơ không sâu, có thể điều tra rõ ràng những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy cũng là điều không dễ dàng.
"A Tứ liên luỵ tới bọn họ nhiều không?"
"Lạc Tinh Xương thông qua Trần Tiểu Lục để làm quen với Lý A Tứ, Trần Tiểu Lục làm việc ở ngoại ô thủ đô, làm đủ mọi việc lung tung, có chút quan hệ với Lạc Tinh Xương. Đồng hương của Lý A Tứ ở trong công ty của Lạc Tinh Xương cơ bản đều là Trần Tiểu Lục giới thiệu sắp xếp vào. Lý A Tứ chủ yếu là nể mặt tình cảm đồng hương mới giới thiệu Lạc Tinh Xương tới làm công trình".
Lý Dục Thần gật đầu, hỏi: "Lão Hầu, ông cảm thấy có nên nhắc nhở A Tứ hay không?"
Hầu Thất Quý trầm ngâm nói: "Theo tôi thấy, tạm thời là không. A Tứ bản tính thiện lương, trọng nghĩa khí, trọng cảm tình, nhưng cũng có một chút lòng hư vinh. Nếu cậu chủ quả thật muốn bồi dưỡng cậu ta thì nên để cậu ta chịu chút thiệt thòi, ngã một lần, ngã càng đau càng tốt. Con người muốn trưởng thành thì cũng nên trả giá lớn. Hơn nữa, tôi lo lắng nói cho cậu ta biết sẽ bị Lạc Tinh Xương phát hiện".
"Ừm, cũng được, vậy cứ để anh ta trả giá một chút đi, tránh khỏi về sau lúc tôi không có ở đây sẽ phải chịu thiệt nhiều hơn", Lý Dục Thần nói: "Lão Hầu, bước kế tiếp ông định làm như thế nào?"
"Tôi định mua lại tòa nhà bên cạnh, đả thông với căn nhà của họ Lý", Hầu Thất Quý nói: "Bây giờ không giống lúc trước, dừng xe ngoài hẻm quá phiền toái, tôi muốn sửa lại tòa nhà bên cạnh, sân sau chuyên môn dùng để làm bãi đỗ xe, dãy nhà sau có thể dùng để đón khách. Về sau người thân bạn bè ở thành phố Hòa tới cũng có nơi ở".
"Điều này rất tốt, cứ làm theo lời ông nói đi", Lý Dục Thần không suy nghĩ nhiều: "Lão Hầu, vất vả cho ông rồi!"
Hầu Thất Quý nói: "Không vất vả, đều là chút việc vặt mà thôi. Nhưng mà tòa nhà bên cạnh..."
"Sao vậy? Lão Hầu, nếu như người ta không chịu bán thì chúng ta không làm mấy chuyện ép mua ép bán".
"Không phải không chịu bán, tôi đã thương lượng xong với chủ nhà rồi. Chủ nhà cũng là người làm ăn, bây giờ cậu chủ nổi tiếng khắp thủ đô, chuyện nhà họ Lý, gần như là không ai không biết. Chủ nhà nghe nói chúng ta muốn mua, rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao cậu ta cũng vẫn luôn để không, chưa từng ở bao giờ".
"Vậy ông có cái gì khó xử?"
"Tôi nghe chủ nhà nói một chuyện, không biết có liên quan đến cậu chủ hay không", Hầu Thất Quý nói: "Chủ nhà này đã mua căn nhà từ tay một người phụ nữ họ Cung hơn mười năm trước".
"Họ Cung?", Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi.
Lý Dục Thần lập tức nghĩ đến mẹ của mình - Cung Lăng Yên.
Nhưng vấn đề là hai mươi năm trước nhà họ Lý gặp nạn, việc chủ nhà bên cạnh mua nhà lại xảy ra vào mười mấy năm trước. Thời gian này không khớp, cho dù mẹ mình còn sống, theo cách nói của Minh Phó thì bà ấy cũng đang bị cầm tù ở vùng đất Cửu U, không có khả năng xuất hiện ở thủ đô để bán nhà được.
Nhưng sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế chứ?
Chủ nhân nhà bên cạnh nhà họ Lý họ Cung, mà lại là phụ nữ?
Trong lòng Lý Dục Thần dấy lên một tia hy vọng, lập tức bảo Hầu Thất Quý sắp xếp gặp mặt với chủ nhà bên cạnh.
Chủ nhà họ Chu, tên là Chu Thiệu Nghĩa, người Tấn Châu, làm ăn ở thủ đô, sau khi biết được Lý Dục Thần muốn gặp mình thì hùng hùng hổ hổ đi đến.
Vóc dáng Chu Thiệu Nghĩa không cao, trên mặt mang theo vẻ khôn khéo đặc biệt của người làm ăn.
"Cậu Lý, cô Lý, không nghĩ tới có thể nhìn thấy hai người, cũng không biết đời trước tôi tích đức gì mà có thể làm hàng xóm với hai người nữa!", Chu Thiệu Nghĩa nửa thật nửa giả nói.
"Trước kia ông không biết nhà bên cạnh là của ai sao?", Lâm Mộng Đình tò mò hỏi.
"Lúc tôi mua chỉ nghe nói là của nhà họ Na", Chu Thiệu Nghĩa có chút ngượng ngùng nói: "Không lừa dối hai vị, khi đó tôi mới tới thủ đô không lâu, không có chỗ dựa dẫm, cho nên cũng muốn dựa vào cái cây lớn như nhà họ Na, cho nên mới cắn răng ra tay mua căn nhà này. Đáng tiếc nhà họ Na mới ở được mấy ngày đã chuyển hết đi, nói là có quỷ…"
"Phì phì!", Chu Thiệu Nghĩa tự cho mình một cái vả: "Lỡ lời lỡ lời! Nhà của nhà họ Lý làm sao có thể có quỷ chứ, chắc chắn là trong lòng nhà họ Na có quỷ. Dù sao nhà họ Na đã dọn đi rồi, tôi cũng không ở cùng phe với bọn họ, mọi tính toán đều thành công cốc, mấy năm đó tôi vẫn luôn rất phiền muộn. Nhưng bây giờ xem ra mua căn nhà này là đúng, không nói đến việc giá nhà đã tăng gấp mấy lần, quan trọng là có thể làm hàng xóm với cậu Lý. Có thể quen biết nhân vật như cậu Lý, Chu mỗ có chết cũng đáng!"
Lý Dục Thần nhìn ông ta, hơi nhíu mày, nói: "Nói một chút về nhà của ông đi, ông mua từ bao giờ?"
"Chắc phải mười bảy mười tám năm rồi, dù sao lúc ấy giá nhà không cao lắm, tôi mua cả sân, cộng lại mới tốn hơn năm mươi triệu".
"Ồ, mười bảy, mười tám năm trước đã có thể lấy ra năm mươi triệu rồi, ông chủ Chu không phải người bình thường mà!", Hầu Thất Quý nói.
Lý Dục Thần biết Hầu Thất Quý đã điều tra Chu Thiệu Nghĩa, bây giờ nói lời này chắc chắn là có ý đồ gì đó, cho nên không ngắt lời.
"Trời, đó cũng chỉ là thời đại cũ thôi", Chu Thiệu Nghĩa nói: "Không dối gạt mấy vị, trước kia tôi ở quê quán Tấn Châu từng mở mỏ than, lúc đó đào quặng dễ kiếm tiền lắm".
"Mỏ than giàu như thế, sao ông còn tới thủ đô?"
"Không mở nổi nữa chứ sao, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, thế giới này cứ như vậy đó, Tấn Châu là thiên hạ của nhà họ Vũ, bọn họ coi trọng cái mỏ của tôi. Tôi có thể nói gì được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể lấy tiền rời đi. Cũng may vẫn còn giữ được vốn liếng, cũng cảm thấy mình là nhân vật lớn, liền muốn đến thủ đô xông xáo. Sau khi tới thủ đô mới biết được, hay lắm, chút tiền đó của tôi chẳng tính là gì, đến dưới đáy hoàng thành cắm rễ, ngay cả một kẻ ăn mày tôi cũng không thể đắc tội được".
Chu Thiệu Nghĩa rất tự nhiên quay lại chủ đề: "Cho nên tôi mới mua căn nhà này, chính là muốn làm hàng xóm với hào môn chân chính, cũng coi như tìm chỗ dựa".
Hầu Thất Quý mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
"Nói một chút về chủ nhân lúc đầu của căn nhà này đi, là người như thế nào?", Lý Dục Thần hỏi.
"Tôi không rõ lắm, chỉ biết là nữ, họ Cung. Dáng dấp rất xinh đẹp, đến bây giờ tôi còn nhớ rất rõ, dáng vẻ kia, tôi sống hơn nửa đời người chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế".
"Người đó tên là gì?", trái tim Lý Dục Thần lập tức bay lên.
"Tên là Cung Nhân Lạc", Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng cũng không hề từ bỏ, bởi vì nếu như mẹ anh còn sống, đổi sang tên khác là chuyện rất bình thường.
"Ông liên lạc với người đó kiểu gì, bây giờ còn có thể liên lạc được nữa không?"
Chương 907: Người của Mặc gia
Chu Thiệu Nghĩa lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, đã sớm mất hết phương thức liên lạc rồi. Nhưng mà lúc ấy tôi thông qua môi giới để liên hệ, mấy người có thể đi hỏi một chút, có khi công ty môi giới còn có tài liệu về khách hàng thì sao".
Hầu Thất Quý gật đầu với Lý Dục Thần, ý là ông ta sẽ đi tra.
Sau đó chính là bàn bạc về chuyện mua bán và sang tên nhà cửa. Chu Thiệu Nghĩa không rao giá trên trời, đưa ra một cái giá cũng coi như hợp lý, Lý Dục Thần đương nhiên không có dị nghị gì, có lẽ căn nhà này có liên quan đến mẹ của anh, cho dù có đắt đi nữa, anh cũng sẽ mua nó.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hầu Thất Quý liền chuẩn bị hợp đồng để hai bên ký tên.
Chu Thiệu Nghĩa và Lý Dục Thần ngồi xuống trước một cái bàn. Điều này khiến ông ta có vẻ có chút hưng phấn, ông ta sửa sang lại quần áo, rất đứng đắn lấy ra một cây bút máy nhìn qua có giá trị không nhỏ.
Ông ta ký tên lên hợp đồng, sau đó cung kính đưa bút tới trước mặt Lý Dục Thần.
Trong tay Lý Dục Thần đã cầm bút ký tên mà Hầu Thất Quý chuẩn bị, liền khoát tay, ra hiệu không cần, sau đó cúi đầu xuống chuẩn bị ký tên.
Hầu Thất Quý đứng sau lưng bọn họ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, bỗng nhiên trông thấy chữ ký của Chu Thiệu Nghĩa trên hợp đồng, lại có mấy phần thanh tú, một ông chủ than đá xuất thân từ việc đào than đá ở Tấn Châu làm sao lại có thể ký được kiểu chữ ký như thế?
Ông ta nhìn cây bút máy trong tay Chu Thiệu Nghĩa, đột nhiên giật mình, hét lớn: "Cậu chủ cẩn thận!"
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy Chu Thiệu Nghĩa chuyển cổ tay một cái, ngòi bút máy liền đâm thẳng về phía cổ họng Lý Dục Thần.
Bọn họ ngồi sát bên nhau, khoảng cách vốn đã rất gần, cộng thêm động tác Chu Thiệu Nghĩa đưa bút, bút máy cách cổ Lý Dục Thần không đến hai mươi cm.
Khoảng cách ngắn như vậy gần như không thể tránh né.
Chu Thiệu Nghĩa cong khóe miệng lên cười.
Nhưng rất nhanh nụ cười của ông ta đã ngưng kết trên mặt.
Ngòi bút bỗng nhiên dừng lại cách cổ họng Lý Dục Thần chỉ còn một tấc, không thể tiến lên một chút nào nữa, cứ như chạm phải một tấm thép vô hình vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Hầu Thất Quý sau lưng đã nhào lên.
Trong ánh mắt Chu Thiệu Nghĩa lóe lên một vẻ kinh ngạc, nói: "Đã xem nhẹ cậu rồi!"
Ông ta bỗng nhiên nhấc ngòi bút lên, một tia nước mực màu xanh bắn ra từ trong ngòi bút, tản ra trên không trung, nổ thành một chùm mưa đen, rơi xuống bốn phía.
Những điểm đen này lóe ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn, nhìn một cái liền biết là có độc.
Lý Dục Thần đưa một tay giữ chặt lấy Hầu Thất Quý đang nhào lên, một tay khác vung lên, quấn lấy toàn bộ mưa mực.
Mà trong chớp nhoáng này, thân thể Chu Thiệu Nghĩa đột nhiên co rụt lại, lập tức mất.
Bút máy mà ông ta vừa mới cầm trong tay đã mất đi chỗ dựa, rơi xuống từ không trung, bị Lý Dục Thần tiếp được.
"Thuấn Thân Thuật!", Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Ông ta là ninja Đông Doanh?"
Lý Dục Thần cầm bút máy, lắc đầu nói: "Đây không phải nhẫn thuật, đây là Ngũ Hành thuật của Mặc Tử, ông ta là người Mặc gia!"
"Người của Mặc gia?", Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: "Không phải Mặc gia đã sớm tuyệt tích sao?"
Lý Dục Thần nói: "Mặc gia năm đó có thể chiếm ba phần Nho đạo, sao có thể dễ dàng biến mất như vậy? Mặc gia có rất nhiều truyền thừa, chỉ là tương đối phân tán, không còn là một tổ chức thống nhất như trong quá khứ. Ví dụ như Tạ bà bà ở trấn Lâm Hoang, tổ tiên của bà ta Tạ Ngũ Ương có châm pháp Ngũ Ương, thật ra cũng chỉ là biến tướng từ Ngũ Hành kiếm thuật của Mặc Tử, cho nên anh mới để ngũ hành vi kiếm lại Lâm Hoang".
"Hay ví dụ như nhẫn thuật của Đông Doanh cũng có rất nhiều vết tích của Mặc gia, đáng tiếc bọn họ chỉ học được một chút da lông, không học được tinh túy của Mặc gia. Mặt khác, ở vùng Đông Nam Á có rất nhiều tổ chức sát thủ, cũng lấy tên tuổi của Mặc gia để bồi dưỡng sát thủ, làm những chuyện giết chóc".
"Nhưng phần lớn bọn họ đều đã mất đi tinh thần của Mặc gia. Mọi người đều nhớ đến thích khách của Mặc gia, thuật cơ quan của Mặc gia, lại quên mất ngọn nguồn của Mặc gia là hiệp khách, Mặc gia chú trọng việc yêu thương thiên hạ, thích khách của Mặc gia giết người là vì để chấm dứt việc giết chóc, Mặc gia tạo cơ quan là để giữ thành trì giảm chiến tranh".
Lâm Mộng Đình nói: "Nếu nhẫn thuật Đông Doanh đã cũng có truyền thừa của Mặc gia, vậy làm sao anh lại biết ông ta không phải ninja?"
"Em xem cái này đi".
Lý Dục Thần cầm cây bút máy trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn, ngòi bút liền biến thành một cây đao nhỏ sắc bén, lại xoay tròn, cây đao đột nhiên liền nở hoa, có năm cánh hoa, ở giữa có một sợi tơ bạc cực mỏng giống như vòi hút của muỗi.
Anh nhấn ngón trỏ lên bụng cây bút, cánh hoa liền bay lên, xoay tròn, quanh quẩn trên không trung một vòng lại bay trở về trên đầu bút, lập tức thu vào, lại biến thành cây bút máy lúc đầu, bên trên ngòi bút còn mang theo mực nước chưa khô.
"Ninja chỉ biết dùng kiếm trong tay làm boomerang, sao có thể tạo ra ám khí tinh xảo thế này?"
Lý Dục Thần rút vỏ bút máy ra, tròng lên đầu bút.
"Mặt khác, Thuấn Thân Thuật trong nhẫn thuật của Đông Doanh chính là một loại phiên bản cấp thấp của độn thuật ngũ hành. Vừa rồi người kia thi triển độn thuật ngũ hành cũng rất chính tông. Ninja Đông Doanh muốn thi triển Thuấn Thân Thuật đến trình độ này, ít nhất cũng phải là cấp bậc Đột Nhẫn đỉnh phong, nhưng hiển nhiên Chu Thiệu Nghĩa còn kém xa lắm. Vừa rồi lúc ông ta đâm anh, có khi ngay cả Lâm Vân cũng có thể tránh được".
Chương 908: Xem như có chút thế lực đi
"Vậy làm sao ông ta lại dám đến giết anh?", Lâm Mộng Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Gần đây thanh danh của anh lớn như vậy, ông ta không có khả năng không biết".
"Đó là bởi vì ông ta căn bản không muốn dựa vào một nhát này để giết chết anh, ông ta dựa vào cái này…"
Lý Dục Thần mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay có một giọt mực.
Đây là giọt mực mà vừa rồi bút máy của Chu Thiệu Nghĩa bắn ra, sau khi tản ra lại bị Lý Dục Thần ngưng tụ, thu vào trong lòng bàn tay.
Anh chuyển động nắm tay, giọt mực chậm rãi rơi xuống khỏi lòng bàn tay anh, rơi vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng xèo xèo, một làn khói xám trắng bốc lên.
Mặt bàn gỗ dày rất nhanh đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn chừng bàn tay, nhìn mà giật mình.
Trên trán Hầu Thất Quý lấm tấm mồ hôi, quỳ xuống với Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Lão Hầu, ông làm gì thế?"
"Cậu chủ, là tôi không điều tra rõ ràng, suýt nữa thì hại cậu và cô chủ! Tôi có tội đáng chết vạn lần!", Hầu Thất Quý xấu hổ nói.
Lý Dục Thần nói: "Lão Hầu, chúng ta cũng coi như đã từng ra sống vào chết, trên danh nghĩa ông là quản gia, nhưng trong lòng tôi đã coi ông là anh trai, về sau đừng hơi một tí lại quỳ xuống, chẳng khác nào xã hội phong kiến cả".
Hầu Thất Quý vô cùng cảm kích trong lòng, không phát hiện ra đôi mắt mình đã ướt nhòe.
"Được rồi, việc này không trách ông được, ai có thể nghĩ ra Chu Thiệu Nghĩa sẽ là sát thủ chứ!", Lý Dục Thần an ủi.
Lâm Mộng Đình nói: "Lão Hầu, ông có thể xác định đây là Chu Thiệu Nghĩa thật sự sao? Mười mấy năm trước ông ta đã mua nhà rồi, không thể có khả năng khi đó đã lên kế hoạch muốn giết Dục Thần được chứ. Nhưng nếu như không phải, điều này không khỏi quá trùng hợp!"
"Xác định, Chu Thiệu Nghĩa là người Tấn Châu, thế kỷ trước nhà ông ta có một mỏ than ở Tấn Châu, về sau mỏ than bị nhà họ Võ ở Tấn Châu chiếm đoạt liền đến thủ đô. Tôi đã xem hình và thẻ căn cước của ông ta rồi, chính là ông ta, không thể sai được. Nhưng mà...", Hầu Thất Quý trầm ngâm một chút: "Vừa rồi nhìn ông ta ký tên, chữ viết rất thanh tú, không hề giống chữ viết của một người mở mỏ than được. Tôi sẽ đi điều tra lại, dù sao tôi đã thăm dò hết thông tin của ông ta ở thủ đô rồi, từ vợ con ông ta đến tận địa chỉ của tình nhân tôi cũng có".
"Cứ thong thả điều tra cũng được, lão Hầu, trước tiên ông hãy đi điều xem có ai tên là Cung Nhân Lạc không", Lý Dục Thần nói.
"Được, tôi sẽ đi điều tra ngay".
Sau khi Hầu Thất Quý đi, Lâm Mộng Đình nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là ai muốn giết anh?"
"Không biết, có nhiều người muốn giết anh lắm", Lý Dục Thần thờ ơ nói.
Lâm Mộng Đình nhìn anh chằm chằm nửa ngày, hỏi: "Dục Thần, có phải là anh đã sớm biết ông ta muốn giết anh hay không?"
Lý Dục Thần cười nói: "Cái gì cũng không giấu được bà xã đại nhân mà! Anh đã vào Tiên Thiên, mặc dù còn cách đại đạo nhất niệm thiên địa chân chính còn rất xa, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi thần niệm của anh, bố cục càn khôn sẽ đều ở trong lòng bàn tay anh. Người muốn giết anh, chỉ cần xuất hiện sát ý, anh sẽ có thể lập tức cảm ứng được".
"Chu Thiệu Nghĩa này ẩn giấu rất tốt, cho đến khi lấy bút máy ra mới xuất hiện sát ý, đây là một sát thủ rất cao cấp. Sát thủ cấp cao nhất có thể ẩn giấu sát ý đến tận giây phút ra tay".
"Vậy anh đã sớm biết, có sự chuẩn bị, cũng không thể để ông ta chạy mất chứ, chẳng lẽ Ngũ Hành Thuật của Mặc gia lợi hại như vậy sao, ngay cả anh cũng không đuổi kịp?", Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói.
"Đương nhiên là Ngũ Hành Thuật của Mặc gia rất lợi hại, nhưng tu vi của ông ta còn chưa đủ, cùng lắm là thi triển ra Tiềm Hành Thuật, còn không thể gọi là độn thuật được. Độn thuật chân chính có thể mượn lực lượng ngũ hành sinh khắc để đi đến ngàn dặm trong giây lát, vi vu giữa trời đất. Nếu như là thích khách, vậy sẽ thật sự là mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại một bước chân".
Lý Dục Thần thở dài: "Sư phụ đã từng nói, ba nhà Nho Đạo Mặc đều là chính thống của Hoa Hạ. Thiên Đô chính là tông môn của vạn tiên, ba nhà lại là toàn bộ đạo trên thế gian, cả hai đều có chung nguồn gốc. Anh đã từng nhìn thấy tàn thư “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành” ở tàng thư Thiên Đô, có sự dẫn dắt rất lớn với anh, đây cũng là duyên phận. Nho đạo ngàn năm không suy, chỉ có Mặc gia suy bại đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy rất đáng tiếc".
"Cho nên anh liền thả ông ta?", Lâm Mộng Đình nhíu mày, rầu rĩ nói: "Những Tông Sư gì đó kia muốn giết anh, em cũng không lo lắng, dù sao đều ở ngoài sáng. Người này biết độn thuật ngũ hành, núp ở trong bóng tối, không biết lúc nào ông ta sẽ đột nhiên xuất hiện. Em biết anh không sợ, nhưng nếu như ông ta ra tay với người bên cạnh anh thì sao?"
"Ông ta không chạy được đâu!"
Lý Dục Thần còn chưa lên tiếng, Hầu Thất Quý đã trở về.
"Tôi đã phái người giám sát tất cả những nơi Chu Thiệu Nghĩa có khả năng đến, từ nhà của ông ta đến tất cả xí nghiệp và bất động sản trên danh nghĩa ông ta, kể cả nơi ở của mấy nhân tình mà ông ta bao dưỡng. Mặt khác, tất cả khách sạn, nhà ga, bến tàu, sân bay ở thủ đô cũng đều đã nhận được tin tức, chỉ cần ông ta xuất hiện sẽ lập tức thông báo cho tôi biết".
Lúc Hầu Thất Quý nói chuyện tràn đầy sát khí, xem ra Chu Thiệu Nghĩa đã thật sự khiến ông ta giận dữ, khiêu chiến quyền uy quản gia của ông ta.
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi:
"Lão Hầu, ông lấy đâu ra thế lực lớn như vậy? Ai không biết còn tưởng rằng ông là người đứng đầu thủ đô đấy!"
Hầu Thất Quý cười haha, trả lời: "Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy, còn không phải cáo mượn oai hùm, mượn danh thiếp của cậu chủ, nhà họ Tiêu, nhà họ Na, nhà họ Bạch cũng điều động không ít người cho tôi, lại thêm sư phụ Vinh chỉnh đốn huynh đệ Vinh Môn một lần nữa, còn có cả một số bạn bè mà tôi quen biết trước đây, gần đây tôi có thành lập một tổ chức, tạm thời xem như có chút “thế lực” đi".
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có một vẻ kinh ngạc.
Chương 909: Người phụ nữ tên là Cung Nhân Lạc
Theo điều tra của Hầu Thất Quý, căn nhà bên cạnh đích xác từng thuộc về một người phụ nữ tên là Cung Nhân Lạc.
Nhưng người phụ nữ này rất thần bí, ngoại trừ cái tên thì không thể điều tra ra bất kỳ thông tin gì về cô ta.
Lý Dục Thần cố ý đi hỏi Hoàng Đại Sơn.
Hoàng Đại Sơn thề thốt rằng không hề có người này.
“Ngoại trừ bà Cung ra, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ họ Cung nào khác. Hơn nữa, hai mươi năm qua, mỹ nhân trong bán kính mười cây số không có ai là tôi không biết cả, nếu thật sự có một người phụ nữ đẹp như bà Cung, đã thế còn họ Cung thì sao tôi có thể không biết được?
Hầu Thất Quý tìm đến công ty môi giới làm thủ tục sang tên cho Chu Thiệu Nghĩa, điều tra ra được lúc giao dịch ông ta viết số điện thoại của Cung Nhân Lạc, đây là manh mối duy nhất để tìm được người phụ nữ này.
Đáng tiếc là mỗi khi gọi vào số điện thoại này thì lại bị thông báo rằng thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng.
“Tôi đi nhờ vả quan hệ và lấy được thông tin liên quan đến số máy này”, Hầu Thất Quý nói: “Số điện thoại này rất ít khi dùng, cũng chưa được đăng ký chính chủ, phần lớn thời gian đều giữ im lặng, lịch sử trò chuyện gần đây nhất là ở ba tháng trước”.
“Có thể tra ra là gọi cho ai không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tra được, chủ số máy ấy là…”, Hầu Thất Quý khựng lại, vẻ mặt có phần quái dị, rồi ông ta nói cái tên ấy ra: “Na Nhữ An”.
“Na Nhữ An?”
Lý Dục Thần giật mình lặp lại.
Ba tháng trước, Na Nhữ An đã bị ảnh ma bám vào người. Nói cách khác, người mà Cung Nhân Lạc liên lạc khả năng cao không phải là Na Nhữ An, mà là Minh Bộc.
Minh Bộc là người duy nhất biết chân tướng của mọi chuyện, cũng là người duy nhất biết được tung tích của mẹ anh.
Cung Nhân Lạc… Liệu có phải là tên giả của Cung Lăng Yên không?
Một chút hy vọng cháy lên trong lòng Lý Dục Thần.
Tiếc là Na Nhữ An đã chết rồi.
…
Chu Thiệu Nghĩa không còn xuất hiện nữa, việc mua căn nhà bên cạnh đành tạm thời gác lại.
Lạc Tinh Xương có đến vài lần, đều tặng “quà” cho quản gia Hầu và Lý A Tứ.
Hầu Thất Quý bảo anh ta dẫn đội thi công vào dinh thự họ Lý, theo bản thiết kế thì chỉ sửa lại kiến trúc chính của căn nhà. Nhưng ông ta vẫn vạch giới hạn nghiêm ngặt, bọn họ chỉ có thể thi công vườn hoa bên ngoài và nhà chính ngay từ cửa vào, không được vào nội viện.
Kết cấu kiến trúc của căn nhà họ Lý là sân trong sân, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ở nội viện, đó là một tòa tứ hợp viện riêng biệt được bao bọc ở bên trong căn nhà.
Ông chủ Vương dẫn dắt vài vệ sĩ tuần tra dinh thự cả ngày, Lạc Tinh Xương mấy lần muốn vào nội viện nhưng đều bị ngăn lại.
Thoạt nhìn Lạc Tinh Xương rất sốt ruột, anh ta nhiều lần tìm quản gia Hầu, đề nghị sửa chữa nội viện và sân sau luôn một thể. Theo lý mà nói, thi công công trình cùng một lúc thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Vì thế, Lạc Tinh Xương đưa rất nhiều “quà”, Hầu Thất Quý đều nhận, nhưng dù nhận thì ông ta vẫn không đồng ý. Bởi thế mà Lạc Tinh Xương chửi rủa thậm tệ sau lưng ông ta.
Nhưng anh ta không có cách nào cả, đành phải chờ cơ hội.
Chẳng bao lâu sau, cơ hội đã đến.
Hôm nay là ngày đại thọ 66 tuổi của Tần gia, đệ tử Tần Môn bao hẳn một hội sở sân vườn ở vùng ngoại ô phía bắc thủ đô để mừng thọ Tần gia, gần như tất cả các nhân vật có máu mặt trong thủ đô đều tham dự.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cũng đi.
Hầu Thất Quý mang theo quà tặng đi cùng hai người.
Là nhân vật nổi danh mới xuất ở thủ đô, về mặt phô trương, bọn họ không thể thua kém gia tộc khác, vì thế ông chủ Vương dẫn vài vệ sĩ đi theo.
Thế là, ngoại trừ Lý A Tứ ở lại trông nhà, dinh thự nhà họ Lý chỉ còn lại một đầu bếp và vài nữ giúp việc.
Lý A Tứ đóng cổng nhà của họ Lý, thực hiện nhiệm vụ tuần tra trong sân của mình.
Đến bữa trưa, Lạc Tinh Xương lấy hai bình rượu ngon ra, khăng khăng mời Lý A Tứ uống.
Bữa trưa của đội thi công do nhà họ Lý cung cấp, phòng bếp làm một mâm riêng cho bọn họ.
Lý A Tứ vốn định từ chối, bởi vì theo quy định, anh ta không thể ăn chung với bọn họ, chứ đừng nói là uống rượu.
Nhưng trong đội xây có đồng hương của anh ta, người nọ nhiệt tình mời làm anh ta không từ chối nổi. Anh ta nghĩ, hôm nay khóa cổng rồi, chủ nhân và quản gia đều ra ngoài, đến tối mới về, uống vài chén chắc không sao, bèn đồng ý.
Lý A Tứ biết kiềm chế, uống rất ít. Anh ta không quên nhiệm vụ của mình.
Nhưng không biết tại sao mà anh ta mới uống vài chén đã thấy chếnh choáng say.
Lý A Tứ lờ mờ cảm thấy bất thường, nhưng đầu óc cứ lơ mơ, anh ta chỉ nghe thấy tiếng đồng hương mời rượu nhau, trước mắt toàn là hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
“A Tứ, sao cậu lại uống say đến mức này?”
Ngũ Ngọc Xuân đến đưa trái cây cho bọn họ thấy Lý A Tứ mơ màng thì vội lại gần đỡ anh ta, ngữ khí vừa trách cứ vừa quan tâm.
Lạc Tinh Xương nói: “Không sao, hôm nay Tứ gia vui, uống nhiều mấy chén”.
“Các anh không biết cậu ấy đang trong giờ làm việc à? Các anh muốn làm gì?”, Ngũ Ngọc Xuân lườm Lạc Tinh Xương.
Lạc Tinh Xương xấu hổ cười nói: “Cô Ngũ, cô đỡ A Tứ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có bọn tôi rồi”.
Chương 910: Quan tài Tuyệt Hộ
Ngũ Ngọc Xuân nói: “Không được, hôm nay cô cậu chủ đều ra ngoài, quản gia cũng không ở nhà, A Tứ say rượu, không thể để người ngoài ở lại dinh thự, công trình tạm dừng, các anh về đi, mai hẵng đến”.
Lạc Tinh Xương nói: “Không được, tôi và quản gia Hầu đã giao hẹn rõ ràng rồi, nếu mà thời hạn công trình bị nhỡ thì tôi không gánh vác nổi trách nhiệm”.
Các thợ xây cũng nói: “Không được, làm thiếu một ngày thì bọn tôi cũng ít một ngày công!”
Ngũ Ngọc Xuân nói: “Tôi sẽ giải thích với quản gia Hầu, kéo dài thời hạn thêm một ngày cho các anh”.
Thợ xây nói: “Xong việc ở đây thì bọn tôi còn có việc khác nữa, hôm nay cũng có làm gì đâu, sao lại ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn tôi? Có phải lỗi của bọn tôi đâu?”
Ngũ Ngọc Xuân đanh mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay trong nhà không có ai, không thể để các anh ở đây được. A Tứ uống say là lỗi của A Tứ, các anh tổn thất bao nhiêu thì tôi và A Tứ sẽ nghĩ cách bù lại cho các anh”.
Một người thợ hình như uống hơi nhiều, anh ta sừng sộ lên: “Cô là cái thá gì chứ! Chẳng phải chỉ là dựa hơi Lý A Tứ mới có thể vào nhà họ Lý làm người giúp việc thôi sao? Chỉ là một con điếm mà giả vờ trước mặt bọn tôi làm cái gì, hừ!”
Ngũ Ngọc Xuân tức giận nhìn gã thợ xây ấy, cô ta nhận ra gã là đồng hương của Lý A Tứ, và cũng là đồng hương của cô ta. Thế mà bây giờ gã lại thốt ra được lời lẽ độc ác đến vậy.
Mắt Ngũ Ngọc Xuân ầng ậng nước chực khóc, nhưng cô ta nín nhịn, cô ta không muốn tranh cãi với đội thợ xây, mà kiên trì nói với Lạc Tinh Xương: “Anh Lạc, thật sự xin lỗi, bây giờ xin anh hãy dẫn mọi người rời đi”.
Lạc Tinh Xương cười mỉa, nói: “Ái chà, đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, làm tâm phúc cho cô Lý là trở mặt không quen biết nữa kìa! Có phải cô cảm thấy làm một con chó của nhà họ Lý thì cao quý hơn mấy người bọn tôi không?”
Đám thợ xây bên cạnh anh ta đều tỏ ra phẫn nộ.
“Tôi không có ý đó”.
“Cho dù cô có ý đó hay không thì tôi cũng sẽ không đứng yên chờ ngày mai cô đi hớt với cô Lý”.
“Anh muốn làm gì?”, Ngũ Ngọc Xuân có dự cảm chẳng lành.
“Làm gì à? Đương nhiên là chặn miệng cô, để cô không mách lẻo được nữa”.
Lạc Tinh Xương vẫy tay, vài thợ xây lập tức xông lên, nhanh nhẹn như báo săn, bọn họ đè Ngũ Ngọc Xuân xuống đất trói lại, còn dùng băng dính dính lên miệng cô.
Căn nhà của họ Lý rất rộng, động tĩnh trong căn phòng ở sân ngoài không truyền vào nội viện, thậm chí còn chẳng quấy rầy đến con mèo nằm trong vườn hoa.
Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Xuân bị nhốt trong một nhà kho ở dãy ngoài.
Lý A Tứ ngủ say như chó chết.
Ngũ Ngọc Xuân bị trói, không thể động đậy, cũng không kêu được.
Một thợ xây đẩy cửa vào.
Ngũ Ngọc Xuân nhận ra, gã chính là người đồng hương vừa mới mắng mình.
Cô ta nghĩ, nói cho cùng vẫn là đồng hương, gã mắng thì mắng, nhưng vẫn đến cứu bọn họ.
Người nọ nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại, đi đến góc phòng, đá Lý A Tứ ngủ say như chết một cái.
Sau đó gã đi đến trước mặt Ngũ Ngọc Xuân, nhìn cô ta lom lom.
Gã kéo băng dính trên miệng Ngũ Ngọc Xuân ra, nói: “Tiểu Ngũ, ngủ với tôi một lần đi, tôi hứa sẽ thả cô đi”.
Ngũ Ngọc Xuân không ngờ lại là như thế này, cô ta kêu lên: “Đồ khốn! Cứu mạng…”
Tiếng hét của cô ta bị một cái bạt tai cắt ngang.
Cô ta lại bị bịt miệng lại.
Khuôn mặt của người nọ trở nên dữ tợn: “Cô không đồng ý thì đừng có mà trách tôi!”
Nói xong, gã nhào lên như một con chó dữ, xé quần áo của Ngũ Ngọc Xuân.
Ngũ Ngọc Xuân cực kỳ sợ hãi, nhưng cô ta không giãy giụa được.
May sao dây trói giúp cô ta, bởi vì bị dây thừng cản trở nên quần áo chỉ bị xé một đường.
Bỗng nhiên cửa mờ rầm một cái, một người thợ khác đi vào, giữ chặt gã kia, tát gã hái cái rồi mắng:
“Cậu làm gì thế hả? Người mà Lục gia muốn mà cậu cũng dám chạm vào à, không sợ Lục gia lấy mạng cậu à? Mẹ kiếp, sao không lấy nước tiểu của mình để soi xem mà dám động vào người mà Lục gia vừa ý! Mau lái xe đến đây, chúng ta đưa người đến cho Lục gia”.
Người nọ đi ra với vẻ không cam tâm.
Chỉ lát sau, một chiếc xe van đi đến cổng nhà họ Lý, Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Xuân bị vứt vào trong xe.
Xe chạy vụt đi.
…
Lạc Tinh Xương dẫn người vào bên trong.
Các thợ xây nhanh chóng tìm được hai cô giúp việc nữa, nhưng bọn họ không tìm thấy đầu bếp ở đâu cả.
Lạc Tinh Xương không để ý, có lẽ đối phương đang ở đâu đó ngủ rồi, cũng có thể đã đi ra ngoài từ cửa hông.
Anh ta dẫn theo hai mươi mấy người, trong đó còn có mấy cao thủ mà chú Lạc Minh Sa cho anh ta. Anh ta tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của bọn họ, vượt nóc băng tường, đập vỡ đá tảng không nói chơi.
Một tên đầu bếp thì có thể làm nên trò trống gì?
Lạc Tinh Xương lấy một chiếc la bàn ra, bắt đầu đi đi lại lại trong sân.
Anh ta từng học qua về phong thủy, mấy năm nay làm nghề thiết kế nội thất, không hiểu phong thủy thì khó nhận việc của những hộ gia đình giàu có.
Chẳng bao lâu sau, anh ta xác định được một vị trí, rồi chỉ huy nhân viên của mình bắt đầu đào hầm.
Lạc Tinh Xương lại lấy từ trong túi ra một món đồ được bọc kín kẽ bằng giấy báo, anh ta mở từng lớp báo ra, bên trong là một chiếc quan tài nhỏ màu đen trông rất tinh xảo.
Hố nhanh chóng được đào xong.
Lạc Tinh Xương ngồi xổm bên cạnh chiếc hố, rồi bỏ quan tài vào trong đó.
Tâm trạng của anh ta rất vui vẻ, vừa điều chỉnh phương hướng của quan tài, vừa nghêu ngao hát: “Trong vườn hoa nào, đào là đào là đào hố, trồng quan tài gì, chết một nhà bao nhiêu người…”
Anh ta đang đào thì bỗng có người sau lưng hỏi: “Quan tài nhỏ thế kia, cậu nằm vừa à?”
Lạc Tinh Xương mắng: “Ông bị ngu à, thứ này mà để cho người nằm chắc, nó được chuẩn bị cho nhà họ Lý, gọi là quan tài Tuyệt Hộ!”