Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558: Pháp khí

Trần Văn Học nói: “Con không hiểu bà ta. Thực ra bà ta chỉ cần đồng ý cúi đầu với mẹ con, với tính cách của mẹ con, chắc chắn sẽ không làm khó bà ta, càng sẽ không lấy mạng của anh cả con. Nhưng bà ta thà nhìn con trai mình chết cũng không chịu cúi đầu. Bà ta là người như vậy, cực kỳ ích kỷ”.

Trần Văn Học không hiểu lắm, người ích kỷ, thì có liên quan gì đến việc bà ta có đến biệt thự số bảy tập yoga hay không? Anh ta vẫn không tìm được logic trong chuyện này.

Sau đó, Lý Dục Thần nói với anh ta: “Nếu thầy dạy yoga đó thực sự là cao thủ yoga, thì sẽ có khả năng chữa được bệnh của anh cả của anh”.

“Chẳng phải anh nói, người biết chữa không dám chữa, người dám chữa không biết chữa sao?”, Trần Văn Học hiếu kỳ hỏi.

“Đó là ở Hoa Hạ, nhưng thầy yoga của Thiên Trúc, chưa chắc đã biết ấn ký Thiên Đô”, Lý Dục Thần nói.

Tang lễ của Phan Phượng Anh kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, gần như tất cả thế gia hào môn của Thân Châu và hai tỉnh Giang Đông, Nam Giang lân cận đều cử người đến phúng viếng chia buồn.

Ba ngày sau, khách ra về hết, tất cả lại trở lại như ban đầu. Ngoại trừ nhà họ Trần bớt một bà chủ, Thân Châu bớt một lão đại thế giới ngầm hô mưa gọi gió hai mươi năm, thì dường như không có gì thay đổi.

La Bội Dao được đón về nhà họ Trần, đương nhiên không có kiệu tám người khiêng vẻ vang, ngược lại vô cùng khiêm tốn, thậm chí là thần bí. Đó là vì Trần Định Bang vừa mất vợ, đã công khai quay lại với tình cũ, rất dễ bị người ta chỉ trích. Mặt khác, cũng là ý của bản thân La Bội Dao.

Bà ta vốn không muốn vào nhà họ Trần, hơn hai mươi năm nay, lòng bà ta đã chết, đã sống quen những ngày tháng bình thường. Nhưng cùng Trần Định Bang trải qua một trận sống chết, trái tim đã chết của bà ta lại bùng cháy. Đặc biệt là thể hiện của Trần Định Bang mấy ngày nay, có thể nói là tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí, khiến bà ta vô cùng cảm động. Lại thêm Phan Phượng Anh đã chết, bà ta về nhà họ Trần cũng không có trở ngại về mặt tâm lý và thực tế.

Sau đó, trong cuộc họp gia tộc, Trần Định Bang xác lập quyết định bồi dưỡng Trần Văn Học làm người kế nhiệm. Đương nhiên, không phải nói Trần Văn Học lập tức là người kế nhiệm, gia tộc lớn như vậy, cạnh tranh vị trí gia chủ vô cùng khốc liệt, chỉ là trong tất cả con cháu thế hệ sau, anh ta là con trai của gia chủ Trần Định Bang hiện tại nên có ưu thế.

Sau đó, thì phải xem biểu hiện của Trần Văn Học rồi. Chỉ cần trong mấy năm tiếp theo, anh ta không xảy ra sai sót gì, còn có thể thỉnh thoảng thể hiện tài năng, làm được một hai chuyện lớn, thì vị trí người kế nhiệm của anh ta sẽ ổn định.

Việc đầu tiên anh ta phải làm chính là về thành phố Hòa, tiếp tục lấy tư cách người đại diện của nhà họ Trần, toàn quyền phụ trách tất cả món đầu tư của nhà họ Trần ở tỉnh Nam Giang. Chủ yếu nhất trong đó là việc hợp tác với nhà họ Lâm, cùng đối kháng nhà họ Viên.

Người của nhà họ Trần vẫn luôn cảm thấy đây là mối làm ăn chắc chắn thất bại, trước đây Trần Định Bang cũng nghĩ như vậy.

Nhưng từ sau khi chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, Trần Định Bang đã thay đổi suy nghĩ. Ông ta không những hồi phục thực quyền của Trần Văn Học, còn cho anh ta nhiều vốn và tài nguyên hơn, và cho nhiều quyền quyết định hơn.

Người nhà họ Trần thấy Trần Định Bang kiên quyết như vậy, cũng không phản đối nữa. Thậm chí có rất nhiều người ủng hộ quyết định này, những người này đều mong được xem Trần Văn Học làm trò cười cho thiên hạ, chỉ cần Trần Văn Học thất bại, con cháu của họ sẽ có cơ hội cạnh tranh vị trí người kế thừa gia tộc.

Vì cảm kích và để báo đáp nhà họ Trần, Lý Dục Thần hứa với Trần Định Bang, đợi sau đại hội võ lâm Tiền Đường, anh sẽ đến đảo Cửu Long một chuyến, giúp nhà họ Trần giải quyết mâu thuẫn với đảo Cửu Long, nhân tiện có thể giải quyết chuyện của chị Mai.

Trần Định Bang sớm đã biết Lý Dục Thần không phải người thường, cũng không biết là cái phúc của con trai mình từ đâu ra, lại quen biết một vị thần hơn cả tông sư như vậy. Đây cũng là lý do tại sao Trần Định Bang hạ quyết tâm cho Trần Văn Học làm người kế nhiệm.

Trước khi đi, Trần Định Bang mời Lý Dục Thần vào trong thư phòng nhỏ của ông ta.

Thư phòng nhỏ là thư phòng riêng của ông ta, không phải là thư phòng mà ông ta trò chuyện với khách. Thư phòng này, cũng chỉ có mấy người thân tín nhất được vào, ngay cả phu nhân Phan Phượng Anh của ông ta cũng chưa từng được bước vào.

Trong thư phòng nhỏ này, Trần Định Bang lấy ra một chiếc hộp mang hương sắc cổ xưa, trịnh trọng lấy ra trước mặt Lý Dục Thần, nói:

“Đây là một cổ vật mà tôi ngẫu nhiên có được, có lẽ có ích cho cậu Lý, coi như là chút tấm lòng của tôi, xin cậu Lý nhận cho”.

Nói xong liền mở hộp ra.

Trong chiếc hộp là một thanh Như Ý màu tím, không phải vàng không ngọc, không biết làm từ chất liệu gì. Cả thanh Như Ý đầy vân mây, phần đuôi khắc hai chữ triện: Tử Vân.

Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, không khỏi ngẩn người.

Thần thức nhìn thấy, trên thanh Như Ý lưu chảy ý vân, cuồn cuộn bốc hơi khói, tràn ngập giống như mây tím ngập trời.

Đây là một pháp khí cường mạnh.
Chương 559: Phô trương

Tử Vân Như Ý!

Trần Định Bang không phải người tu hành, nhưng biết rõ lòng người, giỏi kinh doanh, quản lý các mối quan hệ. Ông ta biết rõ đạo lý bảo kiếm tặng anh hùng, đối với người như Lý Dục Thần, ông ta tặng đồ có giá trị cao đi nữa, người ta cũng chưa chắc nhìn thêm một cái. Ngược lại là thanh Như Ý này, cùng lắm chỉ là một món cổ vật với người bình thường, nhưng vào trong tay Lý Dục Thần, rất có thể biến đồ vô dụng thành thần kỳ.

Tặng quà là một học vấn, cũng là một lần đánh cược.

Ông ta đã cược đúng!

Đối diện với thanh Như Ý như này, Lý Dục Thần rất khó không động lòng. Tuy vẫn chưa hoàn toàn biết rõ công dụng của nó, nhưng anh có thể chắc chắn, cho dù cầm thứ này lên đỉnh Thiên Đô, cũng là pháp khí đáng được đưa ra bàn luận.

Lý Dục Thần không khách sáo, trời ban mà không lấy, sẽ là có tội. Nếu đã đưa đến trước mặt mình, thì là có duyên. Dù sao thứ này ở trong tay Trần Định Bang cũng là vật vô dụng tầm thường.

Đương nhiên, anh sẽ không lấy không. Lần trước đã lấy Lôi Công Phủ của nhà họ Thẩm, đồng ý với Thẩm Bỉnh Nguyên, sau này nhà họ Thẩm có thể đề xuất yêu cầu Lý Dục Thần làm một chuyện cho nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào.

Đến nay nhà họ Thẩm vẫn chưa đề xuất yêu cầu, thậm chí cũng không chủ động liên lạc với Lý Dục Thần. Nhưng chỉ cần thỏa thuận này vẫn còn hiệu lực, coi như nhà họ Thẩm nắm trong tay một sát khí mạnh có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Khi đối thủ đối đầu với nhà họ Thẩm, cũng đều phải cân nhắc, có thể chống được sát khí mạnh này không.

Nhưng giờ đây Thẩm Bỉnh Nguyên lại đau đầu vì việc này, vì Lý Dục Thần ‘đã chết’. Thông tin ở Thân Châu vẫn chưa truyền đi, bây giờ ngoại trừ số ít người, thì không ai biết Lý Dục Thần còn sống.

Thẩm Bỉnh Nguyên không phải tiếc xót rìu đá đó, dù sao Lôi Công Phủ ở trong tay mình cũng không có ích gì. Ông ta chỉ hơi hối hận, không sớm sử dụng lời cam kết của Lý Dục Thần. Ngoài ra, ông ta cũng do dự, có nên hợp tác với nhà họ Lâm không. Vì nếu Lý Dục Thần đã chết, nhà họ Lâm chắc chắn thất bại. Nếu nhà họ Thẩm cuốn vào cuộc chiến, đối đầu với nhà họ Viên ở Tiền Đường, đợi khi nhà họ Viên xử lý nhà họ Lâm, nhà họ Thẩm sẽ một mình đối diện với lửa giận của nhà họ Viên, chắc chắn sẽ gây nên tổn thất cực lớn.

Nhưng Lý Dục Thần chết thật rồi sao? Đây cũng là điều Thẩm Bỉnh Nguyên nghi hoặc.

Hôm đó, ông ta tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần tay cầm điện lôi. Trong chớp mắt, Hoàng Định Bang thương gia lớn của Huy Châu tan thành mây khói.

Người như vậy, làm sao có thể dễ dàng chết được?

Nhưng tin tức bên ngoài khiến ông ta không thể không tin, đặc biệt là thông tin truyền ra từ nhà họ Lâm.

Hiện giờ nhà họ Lâm tổn thương nặng nề, từ trên xuống dưới, gần như đều mất đi chí khí. Như vậy, không giống như giả bộ.

Không chỉ có nhà họ Thẩm, cả Nam Giang, các thế gia hào môn và các ông lớn thương mại từ thành phố Hòa đến Tiền Đường, và các vùng lân cận, đang theo dõi cuộc tranh đấu giữa hai là Lâm Viên, từ ban đầu nghi ngờ nhà họ Lâm tung hỏa mù, đến sau này đều tin chắc Lý Dục Thần thực sự đã chết, vì vậy trong lòng bọn họ cũng đã tuyên phán tử hình cho nhà họ Lâm nhiều nhất cũng chỉ duy trì được một tháng nữa.

Vì nhà họ Viên đã phát động tổng tấn công, còn nhà họ Lâm sớm đã đánh ra con át chủ bài.

Tập đoàn Kinh Lý thần bí đó cũng đã đứt dòng vốn, khó mà tự bảo vệ mình. Còn nhà họ Trần ở Thân Châu vẫn luôn ủng hộ nhà họ Lâm đã gọi cậu Trần về, rút về tất cả các khoản đầu tư, khiến nhà họ Lâm đã khó khăn lại càng khó khăn, đồng thời khiến người ta tin chắc Lý Dục Thần đã chết thật, nhà họ Lâm sẽ xong đời.

Không ai biết, lúc này nhà họ Trần đã điều động vốn, và phái rất nhiều người có thực lực, do Trần Văn Học dẫn đầu, chuẩn bị đến thành phố Hòa chi viện nhà họ Lâm bất cứ lúc nào.

Còn Lý Dục Thần, đang cầm một thanh Như Ý màu tím, vung lên một đám mây tím, lơ lửng trên sông Hoàng Phố, đứng trên mây, nhìn sóng cuồn cuộn xa xôi vạn dặm.

Trần Định Bang không đề nghị điều kiện nào với anh. Theo cách nói của Trần Định Bang, nếu Lý Dục Thần có thể giúp nhà họ Trần giải quyết chuyện của đảo Cửu Long, thì đã coi như giúp được việc lớn, chiếc Như Ý này là chút tấm lòng.

Nhưng Lý Dục Thần không thể làm ngơ. Anh nói với Trần Định Bang, sau này nhà họ Trần có chuyện, có thể tìm anh mọi lúc. Không chỉ vì Tử Vân Như Ý, còn là vì Trần Văn Học là một trong số bạn bè ít ỏi của anh.

Mấy ngày Lý Dục Thần ở Thân Châu, ngoại trừ cuộc chiến thương mại của hai nhà Viên Lâm, còn có một chuyện được khắp giới thượng lưu Nam Giang quan tâm, một cậu ấm thế gia thần bí đến từ thủ đô sắp đính hôn với cô chủ hào môn bản địa Nam Giang.

Một lễ đính hôn vốn không thu hút sự chú ý đông đảo như vậy, nhưng chuyện này quá thần bí, gần như tất cả thế gia hào môn đều nhận được thiệp mời, nhưng không ai biết hai bên đính hôn này là ai.

Còn mức độ phô trương của tiệc đính hôn này vô cùng hiếm thấy. Cậu ấm thủ đô thần bí đó không những bao trọn khách sạn Hồ Viên Lâm ở Tiền Đường, thậm chí còn bao cả Hồ Bắc ở hồ Tiền Đường. Hôm đó, Hồ Bắc hồ Tiền Đường và đường Bắc Sơn đều sẽ phong tỏa, tất cả cửa hàng ở ngạn Bắc đều tạm dừng kinh doanh.

Có người tính, số tiền cần bỏ ra cho một tiệc đính hôn như như vậy, ít nhất cũng phải tốn một tỷ trở lên.
Chương 560: Lễ đính hôn thần bí

Trong mắt hào môn thế gia một tỷ cũng chẳng là gì, nhưng một ngày tùy tiện tiêu hết một tỷ, đặc biệt chỉ là cho một buổi lễ đính hôn, không phải là hôn lễ chính thức, thì phải có căn cơ tiền tài hùng mạnh thế nào, gan dạ thế nào mới có thể làm được?

Hôn lễ nổi tiếng nhất của hoàng gia Anh năm đó cũng chỉ tốn một trăm triệu bảng Anh.

Nếu thân phận địa vị của anh không xứng với lễ đính hôn như vậy, thì hành vi xa xỉ như vậy, sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu. Mọi người sẽ cho rằng đây là hành vi của nhà giàu mới nổi, chứ không thực sự công nhận anh.

Cho nên mọi người đều đang đoán, nhân vật chính của lễ đính hôn này rốt cuộc là ai.

Thủ đô có rất nhiều hào môn thế gia, nổi tiếng nhất có bốn nhà Vương, Sở, Na, Tiêu. Nếu là cậu ấm đích hệ nào đó của bốn nhà, làm như vậy cũng phù hợp thân phận. Nhưng có người đi hỏi thăm, hình như bốn nhà không có câụ ấm nào sắp đính hôn.

Ngoại trừ suy đoán cậu ấm thủ đô là ai, thì nhân vật chính khác của lễ đính hôn cũng là người mọi người quan tâm hơn, vì bên tổ chức đã nói rõ, nhà gái là cô chủ thế gia bản địa Nam Giang.

Mọi người hỏi thăm khắp nơi, cũng không có câu trả lời chính xác, những lời đồn thì bay ngập trời.

Trong đó tin đồn truyền đi nhiều nhất là nhà gái là Tiền Hân Đồng của nhà họ Tiền ở Tiền Đường.

Đây là suy đoán mọi người nghĩ là hợp lý nhất, vì chỉ có nhà họ Tiền mới xứng với lễ đính hôn như vậy, đặc biệt là Tiền Hân Đồng, có rất nhiều lời đồn liên quan đến cô cả nhà họ Tiền này. Mặc dù rất nhiều người thèm muốn sắc đẹp của cô cả Tiền, và thế lực lớn của nhà họ Tiền, nhưng cậu ấm thế gia Nam Giang lại không ai dám chọc vào cô cả này, có lẽ cũng chỉ có cậu ấm thế gia thủ đô mới có thể hàng phục cô ta, cũng coi như môn đăng hộ đối với nhà họ Tiền.

Đương nhiên Tiền Hân Đồng cũng nghe nói đến những tin đồn này. Cô ta cũng lười ra mặt bác bỏ tin đồn.

Có điều phụ nữ luôn có lòng hiếu kỳ bẩm sinh và không có sức kháng cự với những chuyện như này, Tiền Hân Đồng cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai phô trương tiệc đính hôn vừa thần bí vừa rầm rộ này. Việc này khiến cô ta hứng thú. Thậm chí cô ta tưởng tượng, nhân vật chính của lễ đính hôn là mình, còn nhà trai…

Không biết tại sao, trong đầu Tiền Hân Đồng lại hiện lên khuôn mặt của Lý Dục Thần.

Đương nhiên cô ta cũng nghe nói Lý Dục Thần đã chết, vì vậy vừa nghĩ đến Lý Dục Thần, trong lòng lại bi thương, sống mũi cay một cách khó hiểu, khóe mắt chảy mấy giọt nước mắt. Nhà họ Lâm cũng nhận được thiệp mời.

Lâm Thu Thanh vốn không muốn đi. Nhà họ Lâm hiện giờ, bốn bề khốn đốn, đã rơi vào đường cùng, đâu có tâm trạng đi tham dự lễ đính hôn của thế gia thần bí?

Nhưng một câu nói của Nghiêm Tuệ Mẫn khiến ông ta động lòng.

“Một cuộc xã giao quan trọng như vậy, thì cũng nên tham gia, nói không chừng có cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết”.

Lâm Thu Thanh nói: “Có thể có cơ hội gì? Bây giờ tất cả mọi người đều cười nhạo nhà họ Lâm, tôi đi làm trò cười cho người khác à?”

“Cười nhạo thì đã làm sao? Nhà họ Lâm đã như vậy, có xấu đi nữa thì có thể xấu đến mức nào?”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.

Lâm Thu Thanh thở dài một hơi, đúng thế, có xấu đi nữa thì có thể xấu đến mức nào? Làm trò cười cho người ta thì đã làm sao?

Ông ta cầm thiệp mời, xem kỹ lần nữa. Sau đó, ông ta nhìn thấy một tờ giấy in chữ nhỏ đính kèm trong thiệp mời.

‘Thân mời cả thể nhà họ Lâm, mời Lâm Thượng Nghĩa, Lâm Thu Thanh, Nghiêm Tuệ Mẫn, Lâm Mộng Đình, Lâm Vân, bốn vị phải đến đông đủ, lúc đó sẽ có bất ngờ’.

Vừa nãy Lâm Thu Thanh chỉ đọc lời mời chính trên thiếp mời, vì tâm trạng không tốt, không xem bản đính kèm, vừa đọc được liền ngẩn người.

Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thiệp mời như vậy. Bất ngờ? Có thể có bất ngờ gì?

Hào môn thế gia, không thể không biết rõ hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lâm. Lúc này còn đặc biệt nhấn mạnh tạo bất ngờ cho nhà họ Lâm, chẳng lẽ…

Lâm Thu Thanh nhẹn lên chút kỳ vọng trong tuyệt vọng.

Liên tưởng đến lời đồn bên ngoài, nhà gái là Tiền Hân Đồng, cô cả nhà họ Tiền. Nghe nói quan hệ giữa Lý Dục Thần và nhà họ Tiền cũng rất tốt. Nhà họ Tiền là đệ nhất thế gia của Tiền Đường, nhà họ Viên cũng không thể đối kháng với họ. Nếu nhà họ Tiền có thể nhúng tay, giúp nhà họ Lâm, thì hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lâm sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng đọc được trang giấy chữ nhỏ đó, nhưng suy nghĩ của bà ta lại khác với Lâm Thu Thanh.

Bà ta không nghĩ đến nhà họ Tiền, không phải là Tiền Hân Đồng, mà là con gái Lâm Mộng Đình. Còn Lý Dục Thần, chẳng phải là cậu ấm nhà họ Lý ở thủ đô sao?

Liệu đây có phải là vở kịch mà Lý Dục Thần sắp xếp không? Tạo bất ngờ cho nhà họ Lâm?

Nghiêm Tuệ Mẫn nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra. Bà ta sợ bị mắng, sợ giấc mộng của mình bị người ta mắng cho tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK