Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750: Bệnh nhân kỳ lạ

Bảo vệ nhìn thấy họ, đi đến hỏi: “Khám bệnh hay mua thuốc? Đừng chặn ở cửa, cản trở lối đi của người khác”.

Thái độ của bảo vệ cũng không phải ghê ghớm, nhưng giọng điệu vẫn như vậy, lạc đà chạy trong đàn dê, cao hơn một bậc.

Lâm Mộng Đình kéo Lý Dục Thần sang bên nhướng đường.

Bảo vệ thấy họ nhường lối, cũng không để ý nữa, lại sang một bên chỉ huy đám đông xếp hàng đó.

Lâm Mộng Đình thì thầm hỏi Lý Dục Thần: “Anh định làm thế nào? Chắc không phải đánh thẳng vào trong chứ?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Anh và nhà họ Bạch không có thù oán, anh đánh vào trong làm gì? Anh chỉ xuất phát từ sự tôn trọng với Trường Xuân chân nhân và Bạch Vân Quan, mới muốn tìm Bạch Phương Hưng đưa anh đến chỗ Vương Sùng Tiên bế quan, nếu không anh trực tiếp xông vào Bạch Vân Quan là được, hà tất phải làm thêm một việc?”

Lâm Mộng Đình nói: “Nếu Bạch đạo trưởng không gặp anh thì sao?”

“Thì anh đăng ký lấy số”.

Lý Dục Thần nói xong, liền đến trước bức tường viết rất nhiều tên bác sĩ chuyên ngành và lời giới thiệu, nhìn mấy cái, không tìm thấy tên của Bạch Phương Hưng.

Anh vẫy tay với bảo vệ.

Bảo vệ đến hỏi: “Có chuyện gì?”

“Sao ở đây không có tên của đại phu Bạch Phương Hưng?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Bạch Phương Hưng?”, bảo vệ ngẩn người, hình như đang nghĩ cái tên này: “Không có cái tên này, anh có nhầm không? Mười mấy bác sĩ họ Bạch của Bách Thảo Đường đều ở trên tường, anh xem kỹ lại đi”.

Xem ra bảo vệ không biết Bạch Phương Hưng này, cũng có nghĩa là, Bạch Phương Hưng không đến Bách Thảo Đường ngồi khám bệnh. Hôm nay ông ta chỉ vì nhà họ Bạch gặp phải vấn đề khó nên đến giúp đỡ.

“Vậy làm phiền anh đi thông báo một tiếng, nói bên ngoài có ngươi tìm Bạch Phương Hưng”, Lý Dục Thần nói.

“Hây, tôi đã nói với anh không có người này rồi, sao anh không hiểu?”, bảo vệ hơi nghi hoặc và thận trọng nhìn Lý Dục Thần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa Bách Thảo Đường có không ít người vây đến, đang chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bảo vệ liền bỏ mặc Lý Dục Thần, đi ra ngoài xem.

Thì ra, bên ngoài có một cô gái đến.

Quần áo trên người cô gái vừa bẩn vừa rách, da mặt nâu nâu, giống như tắm nắng rất lâu, trong nếp nhăn giữa làn da đầy bụi, dường như vừa xuyên không cát bụi đến đây.

Nhưng đôi mắt của cô ta lại trong veo, giống như sao sáng trong bầu trời đêm tĩnh mịch nhất.

Nhìn thấy đôi mắt của cô ta, Lý Dục Thần nhớ đến dòng suối trong trên núi Côn Luân.

Từ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt và lá rơi trên tóc cùng hạt sương sớm có thể nhìn ra, cô ta chạy cả đêm, chưa từng dừng nghỉ.

Bên cạnh cô gái có một con chó, thân mình cũng bẩn thỉu, bộ lông màu nâu thưa thớt và cơ thể gày gò cho thấy nó không được ăn đầy đủ dinh dưỡng, nhưng cũng như vậy, con mắt của con chó cũng trong veo, không có chút xám đục.

Trên bưng con chó buộc dây thừng, đầu bên kia chiếc dây là một chiếc xe đẩy. Trên xe đẩy trải chiếc đệm dày, một người nằm trên đó, một chiếc thảm lông phủ kín người đó, chỉ lộ ra cái đầu.

Đó là một khuôn mặt vàng nghệ, không có chút huyết sắc, hai bên má không có thit, gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoắm đóng vảy, không nhìn thấy tròng mắt.

Không cần bác sĩ, người bình thường cũng có thể nhìn ra, người này là vô phương cứu chữa.

Mọi người vây xem không phải vì đồng cảm với người bệnh, cũng không phải cười nhạo sự khốn đốn của cô gái hay thưởng thức đôi mắt trong veo của cô ta.

Chỉ là cô gái, chó, và bệnh nhân nằm trên xe đẩy hợp thành một bức tranh đặc biệt kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy mới mẻ, lại tràn đầy hiếu kỳ và đồng cảm.

Nhưng khi thần thức của Lý Dục Thần đảo lướt lên bệnh nhân nằm trên xe đẩy, lại hơi ngạc nhiên, vì anh nhìn thấy rõ ràng, có một con cóc lớn bò trên người bệnh nhân.

Còn có một con rắn quấn chặt con cóc, trong lúc quấn chặt con cốc, đồng thời cũng quấn chặt hồn của người bệnh.

Đương nhiên con cóc không phải là con cóc thật, rắn cũng không phải là rắn thật.

Đây đều là quan sát của thần thức, trong thần hồn, mắt thường không thể nhìn thấy.

Con người bị yêu tà xâm chiếm cũng không hiếm thấy, nhưng giống như người này cùng lúc bị hai yêu lên quấn lên người, thì vô cùng hiếm thấy.

Ở giới tự nhiên, thông thường là rắn ăn thịt cóc, chưa ai thấy cóc ăn thịt rắn.

Nhưng trên người này, lại xảy ra chuyện lạ con cóc muốn nuốt chửng rắn.

Lý Dục Thần lại quan sát kỹ, nhìn ra một vài manh mối. Hình như là cóc muốn nuốt chửng hồn phách của người này, còn con rắn đó đang có sức ngăn cản.

Đạo hành của con cóc có vẻ cao hơn chút, há cái miệng lớn, rắn và hồn khí của người bị nó hút từng chút.

Lý Dục Thần không mạo nhiên ra tay, anh không biết rõ anh ta là ai, đã trải qua chuyện gì.

Trong trời đất xảy ra rất nhiều chuyện, không thể chỉ từ bề ngoài suy đoán thiện ác, có lúc cứu người cũng là hại người.

Nhưng hai người một chó đến Bách Thảo Đường, khiến Lý Dục Thần hơi hiếu kỳ, bác sĩ của nhà họ Bạch làm sao chữa được “bệnh” của người này?

Cô gái dắt chó, chó kéo xe đẩy, muốn đi vào trong cửa lớn của Bách Thảo Đường.

Bảo vệ vội vàng chặn họ lại: “Này, đứng lại! Đây là bệnh viện, không được dắt chó vào!”

Cô gái chắp tay lại, trên khuôn mặt sương gió lộ ra vẻ áy náy, nói tiếng ‘xin lỗi’ bằng tiếng phổ thông không lưu loát lắm, rồi lại dắt chó ra ngoài, đỗ xe đẩy ở bên đường sát bức tường ngoài cổng.

“Dochi, mày đợi ở ngoài nhé”, cô ta nói một câu với con chó.

Con chó vẫy đuôi, ngồi xuống bên xe đẩy, hiếu kỳ nhìn những người xung quanh.

Cô gái cúi đầu nhìn bệnh nhân trên xe đẩy, đưa tay vén tấm thảm trên người bệnh nhân.

Tuy áo rách tả tơi, mặt đầy phong trần, nhưng nhưng vẻ mặt hiền hòa, đôi mắt trong veo, khiến cả người cô ta tràn đầy ánh sáng hiền tư như mẹ anh.

Lý Dục Thần bỗng phát hiện, cô gái này và cả con chó đều có một tầng hào quang thần tính bao trùm trên người.
Chương 751: Xem tướng chọn người

Điều này khiến anh càng hiếu kỳ.

Cô gái đi vào cửa, chắp tay khom lưng nói với bảo vệ: “Xin chào, tôi đến khám bệnh”.

Bảo vệ nhìn con chó ngoài cửa một cái, cau mày, nhưng vẻ khiêm nhường nhẹ nhàng của cô gái khiến anh ta không đi đuổi con chó nữa, mà chỉ vào cửa sổ đăng ký nói với cô ta: “Đến bên đó xếp hàng lấy số”.

Cô gái gật đầu, liền đi qua, yên tĩnh xếp cuối hàng.

Cả hàng tiến lên từng chút, cuối cùng cũng đến lượt cô ta.

Cô ta nói: “Tôi muốn đăng ký số của Bạch đại phu”.

“Bạch đại phu nào?”, người xếp số hỏi cô ta.

“Tôi cũng là nghe người ta giới thiệu, nói là Bạch đại phu cảu Bách Thảo Đường thủ đô vô cùng lợi hại, không có bệnh nào mà không chữa được. Hình như… hình như tên là Bạch… Cảnh Thiên”.

“Cô có nhầm không? Cô nghe người ta giới thiệu lúc nào? Ông cụ Bạch Cảnh Thiên đã qua đời hơn mười năm rồi”, người xếp số nói.

“Hả?”, cô gái kinh ngạc, tỏ ra vô cùng thất vọng và bất lực: “Thực sự đã không còn sống ư?”

“Phí lời, việc này có thể lừa cô à! Hay là cô đăng ký bác sĩ khác đi”.

“Người khác à…”, cô gái do dự: “Anh có giới thiệu bác sĩ giỏi nào không? Lợi hại giống như Bạch Cảnh Thiên vậy?”

“Việc này tôi không giới thiệu được”, người xếp số hơi mất kiên nhẫn: “Cô tự sang bên đó xem đi, người tiếp theo!”

Cô gái thất vọng rời khỏi ô cửa, lại tràn đầy hy vọng đi về phía bức tường viết đầy tên bác sĩ và giới thiệu.

Cô ta đứng ở đó, nhìn rất lâu.

Xe đẩy đỗ bên ngoài cửa, con chó đó vẫn yên tĩnh gác, không động đậy cũng không sủa.

Có hai đứa trẻ nghịch ngợm đi trêu có, bị người lớn giáo huấn: “Tránh xa ra, chó bản như vậy mà con cũng động vào!”

Đứa trẻ cầm hòn đá ném chó.

Lần này, người lớn không dạy bảo đứa trẻ, ngược lại còn vui vẻ nhìn.

Trong mắt con chó nổi lên cơn giận, nhưng nó vẫn đứng yên.

Cô gái còn đứng trước bức tường, xem từng cái biển tên, xem hết một lượt bác sĩ.

Bảo vệ hỏi: “Cô đã xem xong chưa? Sở trường chữa bệnh đều ghĩ rõ, cô có bệnh gì?”

Lúc này cô gái mới nói: “Thật ngại quá, tôi không biết chữ”.

Người bên cạnh đều ngẩn người, có người lắc đầu, có người cười trộm.

Cô gái chỉ yên lặng đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn lên bức tường.

“Cô không biết chữ, thì xem cái gì?”, có người không nhịn được hỏi.

“Tôi không biết chữ, nhưng tôi biết xem ảnh”, cô gái nói: “Tôi muốn tìm một người hiền từ nhất, người hiền từ, chắc chắc có trái tim lương thiện, cho dù người đó không chữ được bệnh của trẻ con, cũng có thể an ủi trái tim trẻ con”.

Mọi người khịt mũi khó chịu với cô ta.

Lý Dục Thần nghe thấy lại động lòng. Cô gái này không đơn giản!

Anh cũng nhìn lên bức tường xem những bức ảnh đó.

Sau khi lướt nhìn một lượt, ánh mắt của Lý Dục Thần dừng trên một bức ảnh trong đó, sau đó nhìn sang cô gái, muốn biết người mà cô ta chọn có giống mình không.

Cô gái nhìn một lượt, dừng lại, chỉ vào một người trên bức tường nói: “Tôi muốn đăng ký người này”.

Lý Dục Thần mỉm cười, quả nhiên lựa chọn của hai người giống nhau.

Không ít người xung quanh cũng kinh hãi thốt lên.

“Ha, nhìn cũng chuẩn thật đấy! Đại phu Bạch Kính Đình này chính là con trai của Bạch Cảnh Thiên, cũng la đệ nhất danh y hiện nay của Bách Thảo Đường, người thủ đô đều biết!”

“Ấy, ảnh của đệ nhất danh y tại sao không đặt trên đầu, đặt ở giữa làm gì? Bệnh viện người ta đều đặt chuyên gia giỏi nhất lên đầu tiên”.

“Anh không hiểu phải không, y thuật của Bạch đại phu là đệ nhất, nhưng bối phận không phải đứng thứ nhất. Nhà họ Bạch coi trọng quy tắc, bác sĩ bên trên đều là người họ Bạch, sắp xếp theo bối phận”.

“Thì ra là vậy à, đúng là thần, thực sự dựa vào bức ảnh có thể nhìn ra ai lợi hại ư?”

“May mắn thôi!”

“Cũng chưa chắc, trò xem tướng rất kỳ diệu, không dễ nói”.

“Vậy cũng là thầy bói mới biết xem, một cô gái nông thôn như cô ta biết xem cái gì? Tôi thấy cô ta giả bộ không biết chữ!”

...

Mọi người bàn tán xôn xao.

Cô gái hỏi bảo vệ: “Anh à, đại phu này tên là gì?”

Bảo vệ nói: “Đây là đại phu Bạch Kính Đình, những cô đừng nghĩ nữa, ông ấy đã hết số, rồi, đã đủ người rồi”.

“A, đủ rồi ư? Vậy tôi đăng ký lấy số ngày mai của ông ấy”.

“Ngày mai không có số, đại phu Bạch một tuần ngồi khám hai ngày”.

“Vậy tôi đăng ký số tuần sau”.

“Tuần sau cũng không có, tuần sau nữa cũng không có, số đăng ký đại phu Bạch xếp đến tháng sau rồi”, bảo vệ nói: “Cô đổi người khác đi, đại phu ở đây đều là danh y thủ đô”.

Nhưng cô gái dường như đã chắc chắn Bạch Kính Đình, không từ bỏ nói: “Tôi ra cửa sổ đăng ký hỏi xem”.

“Cô đi hỏi đi, cô đi hỏi cũng vô ích”, bảo vệ hơi khó chịu.

Cô gái đến ô cửa sổ. Cô ta vẫn xếp hàng theo quy tắc, đợi đến khi tới lượt cô ta, mới hỏi có số của Bạch Kính Đình không.

Quả nhiên như bảo vệ nói, số của Bạch Kính Đình xếp đến tháng sau.

Cô gái khom lưng, bò lên thềm ô cửa sổ, cầu xin nói: “Cô gái, có thể thêm cho tôi một số không? Con trai tôi bệnh rất nặng, không cầm cự được quá lâu, tôi cũng không có chỗ ở, cho tôi thêm một số đi, hôm nào cũng được”.

“Hết số là hết số!”, nhân viên trong quầy khó chịu nói: “Ai cũng xin thêm số như cô, bác sĩ có được nghỉ ngơi không? Đừng chặn ở đây, người tiếp theo!”

Cô gái khom lưng càng thấp hơn, trong đôi mắt trong veo ngấn lệ: “Cô gái, xin cô đấy, tôi từ Tây Tạng đi thẳng đến đây, đã đi ba năm mới đến được thủ đô. Ở đây là hy vọng cuối cùng của tôi rồi!”

“Đã nói với cô không được là không được! Nào, người tiếp theo!”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa.

Sau đó là tiếng thét của đám đông.

Có người hô: “Chó điên cắn người rồi!”

Cô gái vội vàng đứng lên, lao ra ngoài: “Dochi, sao thế?”

Cùng lúc đó, bảo vệ cũng rút côn xông ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK