Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 449: Vị trí gia chủ

Lý Dục Thần thu lại kim quang, vung tay nổi lên trận gió mát.

Âm hồn tiêu tán, trong sân viện sáng trong trở lại.

Nghiêm Cẩn xông lên, cởi trói giúp bố mẹ và em gái của cậu ta.

Cả nhà mừng mừng tủi tủi sụt sùi như gặp nhau trong mộng.

Còn có Nghiêm Sĩ Khâm, con trai cả của Nghiêm Công Nghiệp, cũng là chồng của Hầu Thái Phương, cũng bị trói bắt.

Lâm Vân đang định đi cởi trói cho bác cả, bỗng nghe Nghiêm Công Nghiệp quát nói: “Mặc kệ nó!”

Lâm Vân ngẩn người, liền dừng tay.

“Bố!”, Nghiêm Sĩ Khâm quỳ dưới đất gọi.

“Hừ, tao không có thằng con như mày!”, Nghiêm Công Nghiệp tức giận nói.

“Bố à! Đều là con đàn bà thối đó ép con! Bố, bố tha thứ cho con đi!”, Nghiêm Sĩ Khâm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, thấy Nghiêm Công Nghiệp vẫn luôn nghiêm mặt, quỳ xuống bò về phía Nghiêm Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn, cô nói giúp anh đi, Tuệ Mẫn, cô biết đây, đều là người nhà họ Hầu làm, anh không biết họ muốn hại bố chúng ta!”

Nghiêm Tuệ Mẫn lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Từ ngày anh đuổi bố và em ra khỏi nhà, thì đã không còn là anh cả của em nữa. Anh cả của em đã chết rồi!”

Nghiêm Sĩ Khâm lại bò đến vợ chồng Nghiêm Tư Tề, cầu xin nói: “Em trai, em dâu, hai người nói giúp anh đi, chúng ta là anh em ruột mà!”

Nghiêm Tư Tề lắc đầu thở dài: “Em cũng là đứa con bất hiếu, đâu có tư cách nói giúp anh”.

Ông ta quay đầu nhìn sang con trai của mình, vẻ mặt vui mừng xoa đầu Nghiêm Cẩn: “Cũng may có Nghiêm Cẩn và Lâm Vân, nếu không phải có chúng, thực sự để anh và độc phụ đó hại chết bố chúng ta, em cũng chỉ có thể đi chết thôi”.

“Bố!”, Nghiêm Cẩn kêu một tiếng, muốn an ủi bố mình mấy câu.

Nghiêm Tư Tề ngăn cậu ta, nói: “Con trai, con không cần an ủi bố. Luận hiếu nghĩa, luận trách nhiệm, luận dũng khí, luận năng lực, bố đều không bằng con. Con còn có thể gọi bố một tiếng bố, bố đã rất vui rồi”.

Nghiêm Công Nghiệp gật đầu nói: “Hiếm khi con còn có thể nói ra những lời như vậy. Con cũng không cần áy náy, tình thế lúc đó, sáng suốt bảo vệ mình, là lựa chọn tốt nhất của con rồi. Nhưng tính cách của con thực sự quá nhu nhược, không làm được việc lớn, vị trí gia chủ nhà họ Nghiêm, con không thích hợp”.

Nghiêm Tư Tề cúi đầu.

Nghiêm Sĩ Khâm lại mừng thầm trong lòng, Nghiêm Công Nghiệp chỉ có hai con trai, Nghiêm Tư Tề đã không thích hợp kế thừa vị trí gia chủ, vậy chỉ còn lại một con cả là ông ta.

“Bố!”, Nghiêm Sĩ Khâm quỳ xuống ngẩng đầu nói: “Bố yên tâm, con nhất định tận tâm tận lực, để nhà họ Nghiêm hưng thịnh muôn đời!”

“Mày?”, Nghiêm Công Nghiệp cười lạnh lùng nói: “Mày thì thôi đi”.

“Nhưng bố à, vừa nãy bố đã nói, chú hai không thích hợp làm gia chủ mà?”

“Thằng hai không thích hợp, mày cũng đừng hòng! Hôm nay, ở đây, trước mặt Tuệ Mẫn, Lâm Vân và cậu Lý, tôi chỉ định Nghiêm Cẩn làm người kế nhiệm. Đợi sau khi tôi trăm tuổi, cái nhà này giao cho Nghiêm Cẩn”.

Ngoại trừ Lý Dục Thần và Lâm Vân, những người khác đều ngẩn người.

Không ai ngờ rằng Nghiêm Công Nghiệp lại đột ngột chỉ định cho Nghiêm Cẩn làm gia chủ tương lai.

“Bố, Nghiêm Cẩn còn nhỏ, còn đang học cấp ba!”, Nghiêm Sĩ Khâm nói: “Bố không chọn con, cũng nên chọn Lập Nguyên chứ!”

Nghiêm Lập Nguyên là con trai của Nghiêm Sĩ Khâm và vợ cũ, cũng là cháu cả của Nghiêm Công Nghiệp. Từ khi vợ cũ của Nghiêm Sĩ Khâm qua đời, rồi cưới Hầu Thái Phương, Nghiêm Lập Nguyên được đưa ra nước ngoài du học.

“Hừ! Mày còn có mặt mũi nói! Nếu không phải là mày, Lập Nguyên sẽ ra nước ngoài, nhiều năm như vậy cũng không gọi điện về nhà sao?”, Nghiêm Công Nghiệp tức giận nói: “Được rồi, chuyện này, quyết định vậy đi”.

Nghiêm Công Nghiệp nói xong, liền làm tư thế xin mời, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, chúng ta vào nhà ngồi đi”.

Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn xác khô khắp đất một cái, vừa nãy vì căng thẳng, không cảm thấy gì, lúc này lại buồn nôn, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, càng sợ hãi, nói:

“Bố à, chúng ta về quê thì hơn, đợi một thời gian, ám khí xui xẻo ở đây tan hết rồi lại về”.

Nghiêm Công Nghiệp gật đầu nói: “Cũng được”.

Bèn nói với Nghiêm Tư Tề: “Ở đây giao cho con đấy, bố về quê ở hai ngày”.

Nghiêm Tư Tề đáp một tiếng, rồi gọi điện.

Tuy nhà họ Nghiêm gặp biến cố lớn, nhưng vẫn còn các mối quan hệ và tích lũy. Những thân tín của nhà họ Nghiêm bị Hầu Thái Phương đuổi đi, nghe nói anh em nhà họ Hầu đã chết, đương nhiên tình nguyện quay về.

Nghiêm Sĩ Khâm thấy Nghiêm Công Nghiệp muốn đi, quỳ trong sân viện sốt ruột nói: “Bố, còn con thì sao?”

“Mày cứ quỳ đó đi, từ từ suy nghĩ!”, Nghiêm Công Nghiệp nói cũng không quay đầu lại.

Lý Dục Thần biết, Nghiêm Sĩ Khâm là con trai ruột của Nghiêm Công Nghiệp, hổ không ăn thịt con, bất luận Nghiêm Sĩ Khâm làm gì, Nghiêm Công Nghiệp cũng không nhẫn tâm ra tay.

Nhưng đây là chuyện nhà của nhà họ Nghiêm, Lý Dục Thần cũng không quản.

Chuyện lớn của nhà họ Nghiêm đã định, chuyện còn lại cũng không liên quan nhiều đến Lý Dục Thần, anh bèn cáo từ người nhà họ Nghiêm, định đến Long Hổ Sơn.

Nghiêm Cẩn vô cùng không nỡ, đi theo tiễn anh, tiễn Lý Dục Thần đến đài câu Nghiêm Tử Lăng bên sông.

Lúc chia tay, cậu liền hỏi: “Anh rể, lúc nào anh lại đến dạy em thuật pháp?”

Lý Dục Thần cười nói: “Những chiêu tôi dạy cậu tối qua cũng đủ cho cậu tiêu hóa một thời gian rồi. Ngoài ra, nếu tôi đoán không nhầm, cây bút đó của cậu chính là cần câu rồng mà họ nói, còn trong “cuốn sách Tử Lăng” có lẽ còn ẩn giấu bí pháp liên quan, cậu nghiên cứu thật kỹ đi. Hãy nhớ, thuật pháp chỉ là sản phẩm phụ của tu hành, không phải là tu vi cảnh giới của bản thân cậu. Những thứ tổ tiên Tử Lăng tiên sinh nhà cậu báo mộng truyền dạy cho cậu mới là chính đạo, học chăm chỉ đi”.

Nói xong, bèn ngự kiếm bay đi, hóa thành một luồng kim quang, rồi biến mất nơi chân trời.

Nghiêm Cẩn ngưỡng mộ nhìn đám mây chân trời. Trên danh nghĩa là anh rể, thực tế trong lòng cậu ta, sớm đã coi Lý Dục Thần là sư phụ rồi.



Mấy ngày trước, phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn tiếp đãi hai vị khách đặc biệt, Viên Thọ Sơn, gia chủ nhà họ Viên Tiền Đường, và Viên Thế Kiệt, cháu trai của ông ta.

Viên Thọ Sơn có giao tình với một vị chấp sự của phủ Thiên Sư, vì vậy được trực tiếp vào phủ đệ cá nhân của phủ Thiên Sư.

Ông ta vốn muốn bái biến thiên sư Trương Tích Khôn, nhưng được báo là Trương thiên sư đang bế quan, không gặp người ngoài.
Chương 450: Diệt ma đầu

Vị chấp sự đó biết ông ta muốn chữa bệnh cho cháu trai, bèn đưa ông ta đến y đường, mời một đạo trưởng tinh thông y đạo đến khám bệnh cho Viên Thế Kiệt.

Vị đạo trưởng đó vừa nhìn, liền kinh ngạc, lập tức đi bẩm báo với đường chủ của y đường, đường chủ lại mời đến đạo trưởng Mao Khuê Sinh.

Mao Khuê Sinh vừa bắt mạch cho Viên Thế Kiệt, liền cau mày, nói: “Cậu ta bị ma khí xâm nhập tấn công, ngũ tạng bị thương, linh hồn tổn thương, vô cùng nghiêm trọng”.

Viên Thọ Sơn kinh hồn bạt vía, nếu phủ Thiên Sư cũng không chữa được, thì đúng là hết cách chữa.

Ông ta khổ sở cầu xin, xin Mao Khuê Sinh cứu Viên Thế Kiệt một mạng.

Mao Khuê Sinh nói: “Cứu thì cứu được, nhưng ông phải nói với tôi trước, cậu ta chọc vào ma đạo như thế nào”.

“Cháu trai tôi bị một người tên Lý Dục Thần hại”.

Vừa nhắc đến Lý Dục Thần, Viên Thọ Sơn hận đến nghiến răng nghiến lợi, thêm mắm thêm muối kể ra chuyện Lý Dục Thần đến nhà khiêu chiến một lượt.

Đương nhiên ông ta sẽ không nói Viên Thế Kiệt tự đi vào ma đạo, trên thực tế ông ta cũng không rõ Viên Thế Kiệt bị làm sao, chỉ đổ hết trách nhiệm lên Lý Dục Thần.

“Lý Dục Thần…”, Mao Khuê Sinh hừ lạnh lùng một tiếng: “Vậy mà lại có người của ma tu ngang nhiên đi lại trong thành phố, còn dám khiêu chiến thế gia Tiền Đường! Phủ Thiên Sư hiệu lệnh thiên hạ chính nhất, trừ yêu diệt ma là chức trách của chúng tôi, ông yên tâm, tôi nhất định quản chuyện này”.

Mao Khuê Sinh lại đi báo cáo với Trần Thọ Đình, chủ trì giám viện.

Trần Thọ Đình đích thân ra mặt chữa bệnh cho Viên Thế Kiệt, với bí pháp chính nhất, đuổi trừ ma khí trên người Viên Thế Kiệt.

Chỉ là linh hồn Viên Thế Kiệt tổn thương nghiêm trọng, khiến Trần Thọ Đình rất không hiểu.

“Linh hồn tổn thương nghiêm trọng như vậy, dường như chỉ xảy ra với những người tự nguyện hiến tế linh hồn?”

Mao Khuê Sinh căm phẫn nói: “Chắc chắn là Lý Dục Thần này đã dùng cách gì ép cậu Viên hiến tế linh hồn. Kẻ này đúng là đáng hận, ma đầu như vậy, làm sao có thể để mặc cho hắn ngang nhiên đi lại ở phàm trần? Tôi nguyện nhận lệnh xuống núi, diệt trừ ma đầu này!”

Trần Thọ Đình trầm ngâm nói: “Ừm, chính tà không đứng cạnh nhau, diệt ma bảo vệ đạo, đệ tử chính nhất ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ông Viên, bây giờ Lý Dục Thần đó đang ở đâu?”

Viên Thọ Sơn vui mừng trong lòng nói: “Cậu ta ở thành phố Hoà Nam Giang, nghe nói làm con rể của nhà họ Lâm”.

“Thành phố Hoà…”, Trần Thọ Đình suy nghĩ nói: “Thành phố Hoà có tòa Thiên Tinh Quan, là chi nhánh của Chính Nhất ta, Mao đạo trưởng, ông mang theo thiên sư lệnh, đến Thiên Tinh Quan, hiệu lệnh các tu sĩ gần đó diệt trừ tà mà này!”

Viên Thế Kiệt tiếp nhận điều trị hai ngày ở phủ Thiên Sư, cơ thể cơ bản được chữa khỏi, nhưng linh hồn tổn thương, trở thành kẻ ngốc, đạo trưởng Trần Thọ Đình cũng chẳng còn cách nào.

Bất đắc dĩ Viên Thọ Sơn đưa Viên Thế Kiệt về Tiền Đường, chỉ là càng hận Lý Dục Thần hơn.

Bây giờ ông ta chỉ hy vọng đạo trưởng Mao Khuê Sinh đến thành phố Hoà, có thể diệt trừ được Lý Dục Thần, như vậy sẽ kết thúc. Không có Lý Dục Thần, với thực lực của nhà họ Viên, bóp chẹt nhà họ Lâm chỉ là chim ưng trêu đùa gà con, lúc nào cũng có thể chơi chết bọn họ.

Vì vậy lần này ông ta hạ quyết tâm, quyên tặng phủ Thiên Sư một món tiền lớn, còn đồng ý với Trần giám viện, quay về sau này gom tiền giúp phủ Thiên Sư xây dựng một tòa cung điện, và mở rộng vườn Linh Chi rộng lớn gấp đôi hiện tại.

Trước khi xuống núi, Viên Thọ Sơn lại thỉnh cầu Trần Thọ Đình và Mao Khuê Sinh nhất định phải giúp họ chủ trì công đạo, diệt trừ ma đầu Lý Dục Thần này.

Đương nhiên ông ta cũng thêm mắm thêm muối tuyên truyền ‘sự tích tà ác’ của Lý Dục Thần một hồi, ví dụ như khuấy động tranh chấp nội bộ nhà họ Lâm, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết cả nhà Lâm Lai Phong, một nhánh khác của nhà họ Lâm, và giết Viên Quốc Thành, ép Lâm Lai Nghi phát điên, và dùng vũ lực bức ép thôn tính tài sản mấy tỷ của nhà họ Tra.

Trần Thọ Đình nghe chỉ cau mày, còn Mao Khuê Sinh lại nổi giận không để đâu cho hết, lập tức mang theo thiên sư lệnh, đến Thiên Tinh Quan thành phố Hoà.

Khi Lý Dục Thần đến phủ Thiên Sư, Viên Thọ Sơn và Mao Khuê Sinh đều đã đi, cho nên không gặp được.

Giống như Bạch Vân Quan, Lý Dục Thần cũng mua vé, đi vào tham quan như du khách.

Thực ra nếu nói diện tích, phủ Thiên Sư không rộng bằng Bạch Vân Quan, chỉ là non cao sông dài, trông vô cùng rộng lớn, còn Bạch Vân Quan ở thủ đô, tuy chiếm diện tích lớn hơn, nhưng cảm giác lại nhỏ hơn một chút.

Hai bên một Nam một Bắc, một bên đại diện cho chính nhất, một bên đại diện toàn chân.

So sánh ra, xung quanh Bạch Vân Quan có vương khí vờn quanh, có cảm giác ẩn trong thành phố. Còn phủ Thiên Sư dựa núi cạnh sông, càng có cảm giác hoang dã quy ẩn.

Đáng tiếc là, tòa nhà của phủ Thiên Sư phần lớn đều là xây mới, rường cột chạm trổ, vô cùng tinh xảo, nhưng không đủ cổ xưa. Về bài trí cũng có cố ý tạo hình dạng bát quái, mấy cung điện bài trí không hợp với phong thủy địa khí ở đây.

Xem ra tuy nơi này sâu trong núi, nhưng lại chịu quá nhiều ảnh hưởng và quấy nhiễu của hồng trần.

Lý Dục Thần đi dạo tùy ý, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, đoán rằng nơi này không phải nơi thiên sư luyện công.

Chỉ tìm được một đạo sĩ gác cổng, nói là đến thăm Trương thiên sư, nhờ anh ta đi thông báo.

Đạo sĩ gác cổng có thái độ rất tốt, giải thích với anh, bình thường thiên sư không gặp khách, còn nói rõ chi tiết một vài quy tắc và quy trình tham quan và vào dâng hương. Là anh ta đã coi anh là du khách rồi.
Chương 451: Ngũ lôi tấn công

Lý Dục Thần cũng rất bất lực, đây là đạo sĩ bình thường, nói với người ta mình ta đệ tử Thiên Đô, sợ rằng người ta cũng chưa chắc biết, cũng không thể thi triển thuật pháp cho người ta xem chứ.

Bỗng nhiên nhớ ra mình còn mang theo kiếm Thiên Sư, bèn nói: “Đạo trưởng, anh đi thông báo một tiếng, nói là tôi được sự ủy thác của đạo trưởng Lăng Tiêu, đến trả kiếm Thiên Sư”.

Đạo sĩ đó lập tức kinh ngạc, nhìn Lý Dục Thần mấy cái, hình như không tin lắm, nhưng không có du khách nào lại đùa như vậy, bèn đưa Lý Dục Thần đến phòng khách, rồi cho gặp chấp sự Khách Đường.

Chấp sự Khách Đường nghe cũng không tin lắm, nghi hoặc hỏi: “Vị sư huynh này quen biết sư thúc Lâm Tiêu của tôi ư?”

Lý Dục Thần thấy chấp sự Khách Đường cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, xem ra bối phận của Lăng Tiêu Tử này cũng rất cao.

“Tôi và Lăng Tiêu Tử chỉ có duyên gặp một lần”.

“Lăng Tiêu Tử?”, chấp sự Khách Đường nghe xong, bỗng bật cười: “Sư huynh, cậu bị Lâm sư thúc của tôi lừa rồi, ông ấy tên là Lâm Tiêu, Lâm trong rừng cây, Tiêu trong xào xạc rì rào, Lăng Tiêu Tử là ông ấy tự đặt bừa cái tên cho mình. Có phải cậu gặp hai đạo sĩ, một người là Thanh Huyền, một người là Xích Dã không?”

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc gật đầu.

Chấp sự Khách Đường cười nói: “Đó là hai đồ đệ của Lâm sư thúc rồi, cái tên cũng là đặt bừa bãi, không có trên tịch lục Chính Nhất chúng tôi. Trên thực tế, vì họ giả danh lừa gạt, sớm đã bị phủ Thiên Sư đuổi ra khỏi đây, hủy bỏ đạo tịch rồi”.

Về việc đuổi ra khỏi núi, Lý Dục Thần sớm đã liệu được, dù sao ngay cả kiếm Thiên Sư mà cũng ăn trộm, nhưng anh không ngờ tên của ba người này là tự đặt bừa bãi, chẳng trách cùng tên với tiên chân thượng cổ.

Giọng điệu của chấp sự Khách Đường hình như không phải ghét bỏ Lâm Tiêu, chỉ có chút hài hước.

“Kiếm Thiên Sư là tín vật mang theo bên người của thiên sư, đến nay vẫn được treo ở điện Thiên Sư, làm sao lại ở trong tay một đồ đệ bị đuổi chứ? Vị sư huynh này, có lẽ cậu bị họ lừa rồi”.

Đương nhiên chấp sự Khách Đường cũng có ý tốt nhắc nhở, nhưng Lý Dục Thần biết, kiếm Thiên Sư trên người mình chắc chắn là thật.

Kiếm Thiên Sư là pháp khí thiên sư nhiều đời, không thể nào có hai thanh.

Anh cũng không tiện nói chấp sự Khách Đường không hiểu biết, bèn nói: “Được sự ủy thác của người ta, cũng là việc của mình, tôi đồng ý đưa kiếm Thiên Sư trả về phủ Thiên Sư, thì cũng phải làm xong mới được, vẫn xin đạo trưởng thông báo một tiếng. Ngoài ra, tôi cũng có việc khác cần gặp Trương thiên sư”.

Chấp sự Khách Đường nói: “Thiên sư, sợ rằng cậu không gặp được, một là thiên sư không phải ai cũng có thể gặp được, hai là ông ấy đang bế quan, cũng không thể gặp khách. Thế này đi, chuyện của cậu, tôi đi bẩm báo một tiếng, xem giám viện có thể gặp cậu không, không biết sư huynh phải xưng hô thế nào?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Tôi là Lý Dục Thần, phiền đạo trưởng rồi”.

Chấp sự Khách Đường đi khỏi, một lát sau đã quay lại, sắc mặt hơi nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần cũng khác, nói một câu: “Cậu đi theo tôi”.

Ông ta đưa Lý Dục Thần đến phủ đệ riêng của thiên sư.

Lúc đi qua điện Thiên Sư, Lý Dục Thần nhìn thấy trên tường mặt bên trong điện treo một thanh kiếm gỗ đào, trông giống y hệt thanh kiếm mà mình mang theo. Chỉ là dùng thần thức cảm ứng, không hề có linh tính của pháp khí.

Lý Dục Thần lập tức hiểu ra.

Phủ Thiên Sư làm mất kiếm Thiên Sư, còn là đồ đệ bị đuổi trộm mất, truyền ra ngoài rất mất mặt, cho nên làm một thanh kiếm giả giống y hệt. Nhưng dù sao kiếm giả cũng là đồ giả, không có tác dụng thật, rất dễ bị lộ, bèn dứt khoát không sử dụng. Treo trong điện Thiên Sư, cũng coi là danh chính ngôn thuận.

Chấp sự đưa Lý Dục Thần vào trong.

Đã có mấy lão đạo sĩ ngồi trong phòng, một vị chính giữa khuôn mặt quắc thước, có vài phần tiên phong đạo cốt, chỉ là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chấp sự hành lễ với các lão đạo sĩ nói: “Tôi đưa Lý Dục Thần đến rồi”.

Sau đó lui ra ngoài.

Lý Dục Thần thấy hơi kỳ lạ, đạo tiếp khách của phủ Thiên Sư là vậy sao? Vừa không giới thiệu cho anh những người ngồi đây là ai, cũng không mời anh ngồi, cứ vậy thản nhiên đứng chính giữa, một đám lão sĩ ngồi trước mặt, giống như cư sĩ đến tham gia sát hạch thụ lục.

“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, lão đạo sĩ trong đó quát hỏi, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.

Lý Dục Thần cau mày, không vui nói: “Tôi là Lý Dục Thần, ông là ai?”

“Hừ! Ma đầu to gan, lại xông vào phủ Thiên Sư, thực sự coi Chính Nhất không ai có thể hàng phục được cậu sao?”

Một lão đạo khác chỉ vào hình ảnh thiên sư trên Trung Đường.

“Thấy cậu còn trẻ, ông trời có đức hiếu sinh, cậu quỳ xuống trước thiên sự tọa hối lỗi, tự hủy ma công, thì tha cho cậu một mạng. Nếu không, sẽ cho cậu nếm thử mùi vị ngũ lôi tấn công!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK