Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Mau gọi sét đến đánh tôi đi

Ngay trong ánh mắt tôn thờ của mọi người, Thanh Huyền chậm rãi đi tới, xoay người nhặt “Côn Luân Thảo", và cái hộp trên mặt đất lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lá cỏ, lá cỏ kia càng thêm sáng bóng.

“Đây là một cây cỏ thần, đáng tiếc dược tính của nó đã bị tên nhóc cậu bị phá huỷ ba phần rồi”, Thanh Huyền làm ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “May mà còn có bảy phần, vẫn có thể cứu được mạng người”.

Hoàng Định Bang cười to nói: “Thanh Huyền đạo trưởng uy vũ, Tiêu Thập Nương, bà hẳn nên cảm thấy may mắn là Côn Luân Thảo vẫn còn. Sao nào, bà tin tưởng Thanh Huyền đạo trưởng hay là tin tưởng tên họ Lý kia?”

Tiêu Thập Nương nghi ngờ nhìn về phía Lý Dục Thần, ánh mắt mang theo vài phần tuyệt vọng.

Hiển nhiên, bà ta đã bị chiêu trò vừa rồi của Thanh Huyền doạ sợ.

Lý Dục Thần cổ vũ nói: “Bà có thể tin tưởng tôi”.

Trong mắt Tiêu Thập Nương hiện lên một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm.

“Cậu Lý, cảm ơn ý tốt của cậu”, bà ta nói, “Tôi tin tưởng cậu có lẽ có khả năng chữa trị bệnh cho bố tôi, nhưng tôi không thể vì thế mà hại cậu được”.

“Hại tôi?”, Lý Dục Thần đột nhiên cười ha ha, chỉ vào Thanh Huyền nói, “Bà đang nói đến lão già lừa đảo này sao?”

Lời nói của Lý Dục Thần làm cho tất cả mọi người đều chấn động.

Tia chớp vừa rồi vô cùng chân thật, tất cả mọi người đều nhìn thấy, tại sao lại là lừa đảo?

Tia sét kia vốn dĩ muốn đánh vào người cậu đó!

Mọi người đều cảm thấy có lẽ tên nhóc này đã điên rồi, cho nên mới có thể nói ra lời như vậy, đắc tội một cao nhân có thể gọi một tia chớp tới.

Có người xem thường, có người đồng tình, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa...

“Nhóc con, cậu muốn chết sao?", Hoàng Định Bang cười lạnh nói, “Vừa rồi nếu không phải Thanh Huyền đạo trưởng nương tay, cậu đã bị hồn phi phách tán rồi!”

Chu Lợi Quân nói: “Cậu ta đang muốn chết, Thanh Huyền đạo trưởng, mau gọi sét đến đánh cậu ta đi!”

Thanh Huyền đạo trưởng cầm cái hộp trong tay, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Lý Dục Thần cười nói: “Đạo trưởng, tôi đứng ở chỗ này, ông mau gọi sét đến đánh tôi đi”.

Nghe thấy lời này của anh, mọi người càng thêm tin tưởng đây là một kẻ điên.

Từ Thông lắc đầu: “Anh bạn, nghe tôi khuyên một câu, người trẻ tuổi đừng ngông cuồng như vậy, lúc nào nên chịu thua thì phải chịu thua. Chỉ cần còn rừng thì không sợ không có củi đốt”.

Tiêu Thập Nương cũng khuyên nhủ: “Cậu Lý, cậu là người trượng nghĩa, Thập Nương vô cùng cảm kích, nhưng cậu cũng không cần vì chuyện của tôi mà trả giá bằng tính mạng. Lời nói và việc làm hôm nay của cậu, Thập Nương sẽ ghi nhớ cả đời. Nếu sau này có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ báo đáp. Nhưng hôm nay xin mời cậu trở về đi”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Tôi không phải vì bà, vừa rồi tôi đã nói, tôi chỉ đơn giản là ngứa mắt bọn họ”.

Hoàng Định Bang cả giận nói: “Tên họ Lý kia, chết đến nơi rồi mà còn già mồm! Đạo gia, mau gọi sét đến đánh cậu ta đi!”

Sắc mặt Thanh Huyền đạo trưởng âm trầm, lại lấy ra một lá bùa nữa.

“Nhóc con, cậu thật sự không sợ chết ư?”

Thấy ông ta có vẻ tức giận, Phùng Thiên Minh sợ hãi, đi lên khuyên giải: “Đạo trưởng bớt giận, tôi và đạo trưởng Trương của Thiên Tinh Quan thành phố Hòa có chút qua lại, ông ta cũng là thiên sư của Long Hổ Sơn, nể mặt đạo trưởng Trương, mong đạo trưởng giơ cao đánh khẽ”.

Sắc mặt căng thẳng của Thanh Huyền mới giãn ra, cười ha ha nói: “Ồ, là Tiểu Trương của Thiên Tinh Quan sao, biết biết, nếu là người một nhà thì bỏ đi. Tôi cũng là một người yêu tài, nhìn ông vừa rồi sử dụng châm pháp chứng tỏ y thuật không kém, nếu mà chết sẽ không khỏi đáng tiếc. Tôi sẽ không so đo với ông, bây giờ ông hãy nhanh chóng rời đi, đỡ liên lụy đến người bên ngoài”.

Nghe thấy ông ta nói sẽ liên lụy đến người ngoài, sắc mặt những người khác đều trở nên rất khó coi.

Nhớ tới tia sét vừa rồi, nếu bị nó đánh trúng, có khi sẽ còn có rất nhiều người bị chôn cùng.

Thẩm Bỉnh Nguyên bình tĩnh nói: “Cậu Lý, đây là chuyện của hai nhà bọn họ, không có liên quan gì đến cậu. Cậu là người của ông hai Phùng, chuyện của ông hai Phùng đã được giải quyết xong, hai người hãy đi trước đi. Người đâu, tiễn khách!”

Ông ta giơ tay lên muốn dẫn Phùng Thiên Minh và Lý Dục Thần rời đi.

“Khoan đã!”

Lý Dục Thần đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Ông Thẩm, tôi nghe nói chỗ của ông có ba quy củ nặng nhất, tôi cũng không có ý muốn phá hỏng quy củ của ông. Nhưng có người giả mạo đạo sĩ, dùng một cọng cỏ giả để lừa một người phụ nữ, ông nói xong đây có tính là vi phạm quy củ không ? Tôi có năng lực nhưng lại không thể quản?”

“Giả mạo đạo sĩ?", Thẩm Bỉnh Nguyên kinh ngạc nói, “Cậu có chứng cứ gì không”.
Chương 262: Lý Dục Thần mới là tiên thật

“Không cần chứng cứ", Lý Dục Thần nói: “Không phải ông ta biết Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Pháp sao? Cứ để ông ta gọi sét đến đánh tôi là được, tôi sẽ lấy thân mình thử nghiệm thay mọi người, điều này không tính là vi phạm quy định đi?”

“Tội gì cậu phải làm thế?", Thẩm Bỉnh Nguyên nói.

“Chú, nếu người ta đã cố ý như thế, chúng ta cần gì phải ngăn cản, cứ để cậu Lý thử xem thiên lôi của Thanh Huyền đạo trưởng là được mà", Thẩm Minh Xuân không có ý tốt nói.

“Hừ, cái đồ không biết sống chết!”

Hoàng Định Bang mắng một câu, có chút bất mãn với việc Thanh Huyền chậm chạp không ra tay với Lý Dục Thần, liền nói: “Thanh Huyền đạo trưởng, người ta đã gọi ông là kẻ lừa đảo, nếu ông còn không ra tay thì sẽ đánh mất uy danh của Long Hổ Sơn đấy”.

Sắc mặt Thanh Huyền lúc trắng lúc xanh, ánh mắt không chừng lấp loé.

Lúc này ông ta cũng không dùng được Quan Vân Thuật, sao có thể quan sát được sét có đánh đến đây hay không chứ.

Cũng không thể bảo Lý Dục Thần đến trên mặt hồ chờ sét đánh đi.

Cô Tô Từ Thông nhướng mày, nói: “Hay là kẻ lừa đảo thật?”

Lúc này, rất nhiều người xung quanh đều bắt đầu sinh ra nghi vấn.

Nhưng mà bọn họ cũng không dám nói, dù sao tia chớp vừa rồi quá mức rung động .

Lý Dục Thần thấy đã đến lúc liền cười lạnh một tiếng, nói:

“Chưởng môn tiền nhiệm của Phái Võ Đang tên là Thanh Huyền, chính là cao nhân tiền bối được người người tôn kính, thử hỏi xem trong môn hạ thiên sư Long Hổ Sơn có người nào lấy tên của Thanh Huyền để dùng? Rõ ràng ông chính là kẻ lừa đảo!”

“Cậu... Cậu nói bậy!", Thanh Huyền vội la lên, “Tôi thật là đệ tử Long Hổ Sơn, có thẻ đi tu làm bằng chứng”.

“Nếu ông thật sự là đệ tử Long Hổ Sơn, hôm nay tôi đây sẽ thay thiên sư thanh lý môn hộ”.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Thanh Huyền.

“Không phải ông nói mình biết Ngũ Lôi Chính Pháp sao? Không phải ông có thể gọi thiên lôi tới sao? Hôm nay, tôi sẽ cho ông chứng kiến cái gì mới là lôi pháp chân chính”.

Vừa dứt lời, anh liền vươn tay ra.

“Sét đến!”

Trong tai mọi người truyền đến tiếng sấm rền cuồn cuộn.

Đột nhiên hư không nứt ra, một tia chớp xuất hiện, rơi vào trong tay Lý Dục Thần.

Ánh sáng chói loá khiến vô số người không có cách nào mở mắt ra được.

Nhưng tất cả mọi người đều không dám chớp mắt, cho dù bị ánh sáng loé mù cũng không thể bỏ qua kỳ quan như thế.

Chấn động lần này còn vượt xa màn lấy bùa gọi sét đến của Thanh Huyền vừa rồi hàng chục ngàn lần.

Dù sao, tia chớp vừa rồi là ở bên ngoài, ở trên mặt hồ Chấn Trạch, là một cảnh tượng thiên nhiên thông thường.

Mà tia chớp lúc này lại ở ngay bên trong, ở ngay trước mắt, ánh sáng loé lên mãi mà không tắt.

Thanh Huyền vừa thấy tia chớp đột nhiên xuất hiện trong hư không này thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.

“Thượng tiên tha mạng! Cậu Lý tha mạng! Tha cho tôi đi!”

Người còn sợ hãi hơn cả Thanh Huyền là Chu Lợi Quân.

Đến bây giờ gã ta mới hiểu ra, đạo trưởng mà Hoàng Định Bang đưa đến chỉ là giả, mà Lý Dục Thần mới là tiên thật.

Mà điều quan trọng là rõ ràng gã ta đã được chứng kiến ở trường đấu chó nhưng lại cố tình không tin.

Lý Dục Thần cầm tia sét trong tay, giống như một lôi thần cao cao tại thượng nhìn thấy Thanh Huyền đang quỳ dưới đất.

Anh biết rõ loại người lừa đảo này biết dùng Quan Vân Thuật, cầm theo mấy lá bùa, mạo hiểm dùng tên tuổi đệ tử thiên sư Long Hổ Sơn để hành tẩu, chắc chắn không chỉ vì để lừa mấy đồng tiền của Hoàng Định Bang.

Vấn đề chắc là quặng mỏ kia.

Hoàng Định Bang không tiếc đắc tội nhà họ Tiêu mà đến thành phố Tuyên khai thác mỏ, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Nói, vì sao mấy người lại muốn lừa nhà họ Tiêu?”

“Bởi... Bởi vì...", Thanh Huyền ấp a ấp úng: “Bởi vì Hoàng Định Bang muốn độc chiếm quặng mỏ kia”.

“Nói như vậy, Hoàng Định Bang là chủ mưu? Như thế thì để Hoàng Định Bang chết thay ông đi!”

Lý Dục Thần khẽ lắc tay, tia chớp vặn vẹo trên không trung, chuyển qua đỉnh đầu Hoàng Định Bang, rung động đùng đoàng.

Hoàng Định Bang không phải kẻ ngốc, mạng sống là trên hết, liền lập tức quỳ xuống đất.

“Đạo sĩ thối nói hươu nói vượn! Rõ ràng là ông ta giựt giây tôi, nói ở dưới phần mộ tổ tiên nhà họ Tiêu có âm long, trong đó là bảo khố, có thể dùng để luyện đan, ăn vào sẽ được trường sinh bất lão. Tôi mới lấy danh nghĩa khai thác mỏ để mua được phần mộ nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu không đồng ý, lão già kia lại gợi ý cho tôi dùng Côn Luân Thảo đi lừa. Lúc trước ông ta giả trang thành thầy thuốc lang thang, nói chỉ có Côn Luân Thảo mới có thể chữa được bệnh cho ông cụ nhà họ Tiêu, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay. Đều là lão già kia nghĩ ra. Cậu Lý, cậu hãy tin tôi, tôi chỉ là tin kẻ lừa đảo này thôi, tôi cũng là người bị hại mà!”

Lý Dục Thần cười lạnh nói: “Hai ông là rắn chuột một ổ, muốn cãi nhau thì xuống âm tào địa phủ mà cãi đi”.

Vừa dứt lời, anh khẽ nắm chặt tay lại.

Một tiếng răng rắc vang lên.
Chương 263: Coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó

Tia chớp phân ra thành hai đoạn, cuốn lấy hai người giống hai con rắn bạc.

Sau một luồng sáng cực kỳ chói loá, tia chớp biến mất.

Ánh mắt của mọi người rơi vào bóng tối theo ánh sáng chói loá đó, hơn nửa ngày mới khôi phục lại.

Đến khi nhìn lại, tất cả đều trở về như cũ, dường như không có gì khác thường.

Điều khác biệt duy nhất chính là Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng đã biến mất.

Mọi người vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Một màn này thật sự là khiến người ta quá mức sợ hãi, đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung nữa.

Tay cầm tia sét, đây là loại người gì chứ!

Một đợt yên lặng qua đi, Từ Thông là người thứ nhất đứng lên, lớn tiếng nói:

“Cậu Lý kinh tài tuyệt diễm, pháp lực vô biên, hơn nữa hôm nay còn có hành động trượng nghĩa khiến tôi vô cùng bội phục. Từ hôm nay trở đi, Cô Tô Từ Thông tôi sẽ tôn phụng cậu Lý là vua, coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng, chỉ cần dựa vào một câu của cậu Lý!”

Câu nói của Từ Thông giống như khiến người ta bừng tỉnh.

Tất cả mọi người đều phản ứng lại.

Vừa rồi bọn họ đều muốn nịnh bợ Thanh Huyền, muốn mời Thanh Huyền làm khách quý.

Lúc này phát hiện Thanh Huyền là kẻ lừa đảo, mà Lý Dục Thần mới là cao nhân chân chính.

Tay cầm sấm sét, giết người vô hình.

Người như vậy, có tiền có quyền thì có lợi ích gì chứ, ở trước mặt một tia chớp, tất cả chỉ là rác rưởi thôi.

Muốn mời anh làm khách quý không? Đương nhiên là muốn!

Nhưng nếu so sánh, làm chó của người ta có vẻ còn dễ dàng hơn là mời người ta làm khách quý.

Kết quả là vô số tiếng hô to vang lên:

“...Tôn phụng cậu Lý là vua, coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng...”

Bởi vì đã có mấy lời hay ho của Từ Thông ở phía trước rồi, những người khác cũng không thể nghĩ ra được câu gì hay hơn, cho nên hoặc là nói ra mấy câu buồn nôn hơn hoặc là chỉ có thể học theo.

Có người không khỏi hâm mộ ghen tị Phùng Thiên Minh, dựa vào cái gì mà ông hai Phùng lại có thể bám vào một cái cây lớn như thế, hơn nữa nhìn qua có vẻ quan hệ không tệ.

Bọn họ nào biết lúc này tâm trạng của Phùng Thiên Minh còn nhấp nhô trầm bổng, nhiệt huyết sục sôi hơn cả bọn họ.

Trước đó, ông ta cho rằng Lý Dục Thần là cao thủ, nhưng cùng lắm cũng chỉ sánh bằng với Vương Tông Sinh.

Hơn nữa Lý Dục Thần còn có thể khám bệnh, có thể đổ thạch. Cho nên mới càng đáng để tôn kính hơn đám vũ phu bình thường, cũng đáng để ông ta mượn sức.

Nhưng bây giờ cuối cùng ông ta đã hiểu được vì sao lúc trước Lý Dục Thần dám bốc phét nói sẽ thắng Vương Tông Sinh, bảo ông ta cứ đặt cược hết một trăm phần trăm vào phiên giao dịch này.

Cho dù Thanh Huyền là thật thì cũng chỉ dùng bùa chú để gọi sét, như vậy cũng đã đủ dọa người rồi, nhưng Lý Dục Thần thì sao, gọi sét từ trong hư không!

Tiện tay vung lên một cái là có thể bắt được một tia sét.

Vốn dĩ là muốn mượn sức người ta, làm chỗ dựa vững chắc cho người ta, kết quả phát hiện người ta mới là chỗ dựa vững chắc của mình!

Trong lòng Phùng Thiên Minh cảm thấy vô cùng may mắn, chẳng biết từ lúc nào mà mình lại có quan hệ không tệ với một người như vậy.

Nhưng ông ta cũng không tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó mà vẫn trịnh trọng nói: “Phùng Thiên Minh tôi đại diện nhà họ Phùng tôn phụng cậu Lý là vua, từ nay về sau sẽ coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng, nhất quyết không chối từ!”

Ông ta tin tưởng nếu anh mình Phùng Nguyên Sinh ở đây cũng sẽ nói như vậy.

Tiêu Thập Nương đi tới cúi đầu, cũng nói: “Tiêu Thập Nương tôi nguyện tôn phụng cậu Lý là vua, mặc cậu sai phái, tuyệt đối không nói hai lời!”

Bà ta ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt có cảm kích, có vui mừng.

Tất cả mọi người đều đã nói, đến cuối cùng chỉ còn lại Chu Lợi Quân.

Lần này Chu Lợi Quân thật sự sợ hãi .

Còn sợ hãi hơn cả lúc gặp Thái Vĩ Dân ở trường đấu chó.

Hoàng Định Bang đã chết, cứ lặng yên không một tiếng động biến mất như thế.

Đó chính là bá chủ một phương, dậm chân một cái là cả vùng đất Huy Châu cũng phải rung động!

Thanh Huyền đạo trưởng vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, có thể hô mưa gọi gió, gọi sấm sét đến cũng đã chết.

Bịch bịch!

Chu Lợi Quân quỳ xuống.

Gã ta không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất.

Trừ việc quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ ra, gã ta không nghĩ ra biện pháp gì khác.

“Cậu Lý tha mạng! Cậu Lý, tôi sai rồi!...”

Những người khác đều không biết chuyện cho nên không hiểu vì sao Chu Lợi Quân lại sợ như thế.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì gã ta có quan hệ tốt với Hoàng Định Bang, vừa rồi còn nói chuyện giúp Hoàng Định Bang, Lý Dục Thần sẽ giết gã ta ư.

Tất cả mọi người đều cảm thấy không đến mức đó.

Nhưng nhìn Chu Lợi Quân, gã ta cứ như sẽ lập tức chết thật vậy.

Thẩm Minh Xuân bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Chương 264: Để cậu Lý làm minh chủ

Ông ta và Lý Dục Thần đã sớm có thù, vừa rồi lại ngấm ngầm nhằm vào Lý Dục Thần, nếu ngay cả Chu Lợi Quân đều phải chết, vậy không phải ông ta sẽ càng đáng chết hơn ư?

Nghĩ đến đây, hai chân Thẩm Minh Xuân mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống.

Cũng may là ông ta đang ngồi ở ghế dựa mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Chu Lợi Quân nói: “Tôi sẽ không giết ông”.

Chu Lợi Quân như được đại xá, liên tục dập đầu: “Cám ơn cậu Lý, cám ơn cậu Lý!”

Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ dẫn ông về giao cho anh Thái”.

Nghe đến đó, cả người Chu Lợi Quân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Lý Dục Thần không hề để ý đến ông ta nữa mà trở về chỗ ngồi của mình.

Anh nghĩ Chu Lợi Quân cũng không dám chạy trốn, huống chi bây giờ một đám ông lớn ở đây đều thành đàn em coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ sợ không nịnh bợ anh được, cho nên ai nấy đều nhìn chằm chằm Chu Lợi Quân. Cho dù gã ta có biến thành muỗi cũng không trốn khỏi mắt những người này.

Thẩm Bỉnh Nguyên là chủ nhân nơi này, lúc này cũng trịnh trọng đi tới, nói: “Tôi đại diện nhà họ Thẩm ở thành phố Cô tôn phụng cậu Lý làm vua, sau này nếu cậu Lý có gì muốn sai phái, có thể truyền lời bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực”.

Ông ta vừa dứt lời liền quay đầu trầm giọng nói với Thẩm Minh Xuân: “Minh Xuân, còn chưa cút lại đây nhận lỗi với cậu Lý!”

Thẩm Minh Xuân vừa thở phào một cái, nghĩ rằng sẽ không sao, nhưng nghe Thẩm Bỉnh Nguyên nói vậy, đột nhiên thấy không ổn, cả người mềm nhũn, thậm chí không đứng dậy được.

“Còn không nhanh lên!”

Thẩm Bỉnh Nguyên thật sự giận dữ.

Đứa cháu này làm rể nhà họ Lâm, ở gần như thế sẽ dễ dàng tiếp cận với Lý Dục Thần nhất.

Kết quả lại bày ra dáng vẻ kệch cỡm như thế, còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chạy về thành phố Cô, lúc nào cũng nói Lý Dục Thần là sao chổi.

Đúng là muốn chết.

Hoàng Định Bang ở Huy Châu cũng coi như một nhân vật vang danh, nhưng mới chỉ một tia chớp loé lên đã biến mất hút.

Nếu Lý Dục Thần bởi vì Thẩm Minh Xuân mà giận chó đánh mèo nhà họ Thẩm, cả nhà họ Thẩm có ai có thể chống đỡ được? Nói không chừng nhà họ Thẩm còn có tai ương diệt tộc nữa!

Thẩm Minh Xuân nơm nớp lo sợ, đứng lên khỏi ghế dựa, run rẩy đi đến bên cạnh Thẩm Bỉnh Nguyên.

“Quỳ xuống!", Thẩm Bỉnh Nguyên gầm lên một tiếng.

Thẩm Minh Xuân liền quỳ xuống đất bịch một tiếng.

“Cậu Lý, đứa cháu này của tôi không hiểu chuyện, cậu là người rộng lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với nó. Tôi nhất định sẽ dựa theo tộc quy trừng phạt nó”.

Lý Dục Thần nói: “Không phải ông ta đã tuyên bố đoạn tuyệt lui tới với nhà họ Lâm sao? Tôi và ông ta vốn cũng không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại càng không có liên quan”.

“Cậu Lý, tôi sai rồi!", Thẩm Minh Xuân quỳ trên mặt đất nói: “Những lời trước kia tôi nói đều là rác rưởi cả!”

Thẩm Bỉnh Nguyên đã ở bên cạnh nói: “Cậu Lý, Minh Xuân đã biết sai rồi, hay là để nó quay về nhà họ Lâm đi?”

Lý Dục Thần nói: “Ông ta có trở về nhà họ Lâm hay không không cần hỏi tôi, mà phải nên hỏi vợ của ông ta, để xem người ta có chịu cho ông ta trở về hay không”.

Thẩm Bỉnh Nguyên đá mạnh vào mông Thẩm Minh một cái: “Còn không mau cút đi! Đi giải thích với Thu Phượng, nếu lần này người nhà họ Lâm không tha thứ cho cậu, tôi sẽ xoá tên cậu ra khỏi gia phả nhà họ Thẩm!”

“Vâng vâng vâng, cháu sẽ đi ngay lập tức!”

Thẩm Minh Xuân loạng choạng chạy ra ngoài.

Thẩm Bỉnh Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nói cuối cùng cái tên được việc thì không mà làm hỏng thì nhiều này cũng đã đi rồi. Ông ta lại đưa mắt nhìn sắc mặt Lý Dục Thần, thấy anh cũng không có gì không vui mới yên lòng.

“Các vị”, Thẩm Bỉnh Nguyên thấy thời cơ đã chín muồi liền đề nghị: “Nếu tất cả mọi người đều đã nguyện ý tôn phụng cậu Lý làm vua, không bằng chúng ta hãy thành lập một liên minh, để cậu Lý làm minh chủ, sau này giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến lùi, mọi người nghĩ như thế nào?”

Sao đám người ở đây lại có thể không nhìn ra mục đích của Thẩm Bỉnh Nguyên chứ?

Ông ta vốn là chủ nhân nơi này, là người chủ trì triệu tập mọi người đến hội nghị lần này, Lý Dục Thần làm minh chủ, vậy chắc chắn phó minh chủ hoặc là thư ký trưởng sẽ là ông ta, sau này nhà họ Thẩm cũng có thể dựa vào tên tuổi của liên minh để khuếch trương thế lực, khống chế gia tộc khác.

Nhưng lúc này, ai cũng sẽ không phản đối. Bởi vì một khi thành lập liên minh, mọi người ở đây đều sẽ được lợi.

Vừa rồi mấy câu tôn phụng cậu Lý làm vua gì đó chỉ là nói miệng thôi, qua hôm nay, người ta đi rồi, anh còn muốn đến nịnh bợ, chưa chắc người ta đã nhận đâu.

Mà nếu Lý Dục Thần làm minh chủ, tất cả mọi người hợp thành một đoàn thể, có việc gì đó chắc chắn minh chủ sẽ không thể không quản.

Có một minh chủ cường đại như vậy thì còn phải sợ cái gì nữa?

Cho nên mọi người đều nhất trí đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK