Lý Dục Thần bày một trận pháp ở ngôi nhà của nhà họ Lý tại thủ đô rồi tạm thời giao lại toàn bộ công việc ở thủ đô cho Hầu Thất Quý quản lý, còn anh thì đưa Lâm Mộng Đình trở về thành phố Hòa.
Đi cùng với Lý Dục Thần chuyến này còn có anh chàng Hoàng Đại Sơn mặc áo gấm, phong độ đầy nho nhã.
Để tránh làm người nhà họ Lâm lo lắng, Lý Dục Thần không đưa Lâm Mộng Đình về nhà họ Lâm mà chỉ báo tin cho mẹ vợ, nhờ bà ta tới Ngô Đồng Cư chăm sóc cho Lâm Mộng Đình.
Nghiêm Tuệ Mẫn thấy con gái bỗng nhiên biến thành một kẻ ngốc, trong lòng rất xót xa.
Mới cách đây không lâu, bà ta còn vừa mới tới thủ đô, ở vài ngày rồi về. Dù sao nhà họ Lâm cũng là một gia tộc lớn, bà ta là bà chủ gia đình nên có nhiều chuyện không thể thiếu bà ta.
Nhiệm vụ chính Nghiêm Tuệ Mẫn khi tới thủ đô là dạy dỗ hai con cách làm thế nào để nối dõi tông đường, hơn nữa còn đích thân đốc xúc bọn họ hoàn thành chuyện lớn này.
Ôi, vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, còn tưởng từ nay cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, bà ta muốn hai vợ chồng được tận hưởng thế giới riêng của hai người nên mới nhanh chóng trở về thành phố Hòa. Không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, con gái đã biến thành kẻ ngốc.
Nghiêm Tuệ Mẫn mắng Lý Dục Thần một trận xối xả.
Mặc dù bà ta cũng không nỡ lòng nào lại mắng con rể nhưng trong lòng quá đau khổ, con gái ngờ nghệch như vậy, bà ta biết đi đâu đòi lại công bằng đây?
Lý Dục Thần cũng hổ thẹn trong lòng. Anh có trách nhiệm rất lớn với chuyện lần này của Lâm Mộng Đình. Mẹ vợ mắng, anh cũng đành để cho bà ta mắng.
Chuyện cấp bách lúc này là phải nghĩ cách tìm lại hồn phách cho Lâm Mộng Đình.
Đương nhiên, trước khi đi, anh nhất định phải tăng cường hàng rào an ninh cho Ngô Đồng Cư, đây cũng là lý do anh đưa Hoàng Đại Sơn về đây.
Tuyệt đối không thể để phần tàn hồn còn lại của Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện. Nếu không, cho dù có tìm được Ô Mộc Thiếp thì cũng không thể cứu được Lâm Mộng Đình.
Anh đi tìm Hoàng Đại Sơn định dặn dò mấy câu, không ngờ lại thấy trên ngọn núi ngoài sân sau của Ngô Đồng Cư có một chàng trai mặc áo gấm đang đứng sóng vai cùng với một người đẹp, dõi mắt ngắm cảnh thành phố xa xa.
“Kinh Kinh, cô có biết áo tiên nhân là gì không?”
“Không biết, là gì vậy?”
“Chính là áo trên người cô đó!”
“Áo trên người tôi ư?”
“Thầy thuốc Trung y gọi da nhím là áo tiên nhân, da nhím vị đắng, tính bình, uống nó có công dụng hoạt huyết, giải độc, giảm đau”.
“Thật sao?”
“Thực ra đây chỉ là hiểu biết phổ thông của người đời. Bọn họ không biết là da nhím ngoài có thể hoạt huyết, giải độc ra, còn có thể nuôi dưỡng tinh thần của con người, giúp ích cho việc tu hành. Nếu không thì sao người xưa lại gọi nó là áo tiên nhân chứ?”
“Ồ, kiến thức của anh thật là uyên bác”.
“Chuyện này thì có là gì, chúng ta là yêu, sinh ra vốn đã thua kém một bậc nên lại càng phải nỗ lực để trở nên mạnh hơn, nhất định không được để con người coi thường chúng ta!”
“Ừm!”, Bạch Kinh Kinh tỏ ra hết sức bội phục.
“Vậy cô có biết áo tiên nhân được chế tạo như thế nào không?”
“Như thế nào?”
“Chính là dùng dao rạch bụng nhím rồi từ từ bóc toàn bộ lớp da ra, không được làm rụng một cái gai nhím nào, sau đó rắc vôi…”
“Ôi, đáng sợ vậy ư!”
“Loài người vốn rất đáng sợ, có điều cô cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô”.
Hoàng Đại Sơn nói xong, hết sức tự nhiên choàng vai Bạch Kinh Kinh.
... Hiện tại, quán Giang Hồ đã trở thành nơi tập trung tin tức giang hồ quan trọng nhất ở thành phố Hòa, thậm chí là ở Giang Nam.
Quán cơm bình dị trước đây nằm trên con đường cũ, cửa hàng bé, không tiện cho các nhân vật chốn giang hồ lui tới. Cho nên chị Mai chuyển quán ra đầu phố, thuê liên tiếp mấy cửa hàng, đập thông tường với nơi trước kia là quán mạt chược A Lục và salon làm đẹp.
Nhờ vậy mà tiệm cơm nằm ở giữa, còn bên trái là salon làm đẹp, bên phải là xới bạc giải trí, rất phù hợp với sở thích của dân giang hồ.
Cùng với tiếng tăm của quán Giang Hồ càng ngày càng lớn mạnh, đương nhiên bà chủ Nhất Chi Mai cũng càng ngày càng nổi tiếng hơn, hơn nữa còn được ca ngợi là giang hồ đệ nhất mỹ nữ.
Rất nhiều dân giang hồ tới quán Giang Hồ là để chiêm ngưỡng dung nhan của bà chủ.
Chị Mai rất đau đầu với danh xưng này. Để được yên thân, bà ta lại chuyển quán cơm về kiểu bình dân, bảng hiệu bên ngoài và trang trí bên trong quán đều quay về với dáng vẻ ngày trước.
Lý Dục Thần đứng trước cửa quán cơm bình dị, trông thấy trên cửa kính và tay nắm cửa quen thuộc có treo biển “Chào mừng quý khách”, không khỏi thổn thức, có cảm giác như “Năm ngoái hôm nay ngay cửa này, mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau”.
Chỉ có điều “mặt người” vẫn còn, hoa đào vẫn nở hằng năm. Không hiểu sao, Lý Dục Thần lại cảm thấy hoài niệm quãng thời gian này. Khi đó, cuộc sống vui vẻ rất đơn thuần, còn hiện tại, chuyện phục hưng nhà họ Lý đã đi vào quỹ đạo, anh cũng càng ngày càng dấn sâu hơn hồng trần nhưng lại cảm thấy buồn vu vơ khó tả.
Một con chó vàng gầy gò nằm co quắp ở chỗ cửa ra vào, da loang lổ các vết đốm như thể bị mắc bệnh ngoài da, trên mặt có mấy vết sẹo to, trông xấu kinh khủng.
Lý Dục Thần đi vào trong, con chó vàng lười biếng nhìn theo anh.
Trong quán không có khách. Chị Mai ngồi sau quầy bar, thấy anh tới, bà ta đứng dậy tiếp đón.
Lý Dục Thần nhìn bà ta thướt tha đi tới.
Chị Mai dừng lại, cúi đầu nhìn mình mấy lần, vặn hông mấy lượt, hỏi: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Không đẹp à?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Đẹp ạ, chị Mai lúc nào cũng đẹp”.
Chị Mai cười khúc khích, nói: “Cậu đã nhìn thấy hết từ lâu rồi, còn nhìn chưa đủ hay sao!”
Lý Dục Thần nói: “Thứ gì nhìn lâu rồi cũng sẽ thấy ghét, chỉ riêng chị Mai là nhìn mãi không chán”.
“Thôi đi, đi thủ đô một chuyến, làm cậu Lý chân chính một cái là liền học được thói lẻo mép!”, chị Mai cười trêu.
Chương 972: Nhiếp Hồn Thuật
Lý Dục Thần cười to, nhìn ra sau bếp, nói: “Chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đều đi vắng, một mình chị quán xuyến chỗ này, lúc có khách tới thì chị đích thân xuống bếp à?”
Chị Mai nói: “Bọn họ đi vắng thì chẳng lẽ chị không thể dẫn một anh chàng đẹp trai về à?”
Nói rồi, chị Mai gọi với vào bếp: “A Đông, ra đây một chút”.
Rèm cửa được vén lên, một cậu thanh niên đi ra, đứng ở cửa phòng bếp, thoáng ngạc nhiên khi trông thấy Lý Dục Thần rồi lập tức đứng thẳng người dậy, cung kính chào: “Đại ca!”
Lần này tới lượt Lý Dục Thần ngẩn người. Mãi một lúc sau anh mới nhớ ra người này là thuộc hạ của Hoàng Tam, tên là A Đông.
Chị Mai không nhịn được bật cười.
“Sao cậu lại ở đây?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai nói: “Chính cậu bố trí cậu ta tới quán Giang Hồ mà, cậu quên à?”
Lý Dục Thần nghĩ lại, hình như đúng là vậy.
Lúc ấy, anh thấy A Đông là người chính trực, lại không sợ chết, tấm lòng cũng coi như lương thiện, sợ A Đông đi theo Hoàng Tam thì sớm muộn gì cũng hư người nên bảo Thái Vĩ Dân bố trí anh ta vào làm cho quán Giang Hồ.
Đây chỉ là chuyện nhỏ nên anh không hề để tâm.
Chị Mai nói: “Chàng trai này rất được việc, chỉ có điều không khéo léo nên dễ đắc tội với người khác. Hễ tôi không để mắt tới là cậu ta lại đánh nhau với đám khách giang hồ kia, tới làm cho quán được ba hôm thì bị đánh bốn bận. Dục Thần, lúc đó cậu nghĩ gì mà lại bảo cậu ta tới quán Giang Hồ vậy?”
Lý Dục Thần gãi đầu, cười to: “Là do tôi thiếu suy tính, tôi vốn thấy cậu ta là một hạt giống tốt nên muốn các chị bồi dưỡng cậu ta một chút. Nếu không hợp thì để tôi bố trí cho cậu ta công việc khác”.
Chị Mai nói: “Thôi, dù sao cũng đã tới đây rồi, ông Vinh và ông Vương lại đang đi vắng, tôi cũng đang thiếu người làm. Chỗ này ít khách, dẫu có khách thì cũng toàn là người bình thường, không sao hết. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu ta đúng là một nhân tài, vừa chịu được cực khổ lại chịu khó học hỏi, ngoại trừ không khéo miệng ra thì học gì cũng giỏi, từ luyện võ tới nấu ăn, chỉ cần nói một lần là hiểu”.
Lý Dục Thần nhìn A Đông một cái, được chị Mai khen như vậy chẳng phải là chuyện dễ.
Chị Mai hiện tại không phải là chị Mai ngày xưa. Bà ta đã lấy được truyền thừa hoàn chỉnh của bí thuật Lan Môn, lại được Lý Dục Thần chỉ bảo để cải tiến, hoàn thiện nó, cộng thêm có long hồn và Thất Bảo Hàng Long Tráo của nhà họ Liễu, võ giả bình thường không thể lọt nổi vào mắt bà ta.
“Về sau đừng gọi tôi là đại ca nữa”, Lý Dục Thần nhắc nhở.
A Đông gãi đầu, hỏi: “Vậy gọi là gì?”
“Tùy cậu”.
“Vâng, thưa đại ca!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn A Đông nhưng chẳng biết phải làm gì với anh ta, đành quay qua cầu cứu chị Mai.
Chị Mai cười vẹo cả hông.
“A Đông, đừng gọi đại ca, đại ca nữa, nghe giống một tên côn đồ vậy, bây giờ cậu là đầu bếp của quán chúng ta, là người có công việc đàng hoàng”.
A Đông nghĩ ngợi, nói: “Ồ, tôi biết rồi, vậy hay là gọi là ông chủ?”
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Gọi vậy cũng được đó, dù sao cậu cũng là ông chủ của tập đoàn Kinh Lý, toàn bộ quán Giang Hồ đều là của cậu”.
Lý Dục Thần cảm thấy có gì đó sai sai, chợt nghe A Đông hỏi: “Bà chủ, trưa nay ăn gì?”
Chị Mai nói: “Ông chủ tới đây, cậu nấu mấy món sở trường nhất của cậu đi”.
Lý Dục Thần còn chưa kịp uốn nắn xưng hô của A Đông, A Đông đã vui vẻ quay lại phòng bếp.
“Dục Thần, gần đây tôi cảm thấy rất hoảng hốt, nhất là lúc luyện công, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn, có phải tôi đã luyện sai ở đâu đó rồi không?”, chị Mai hỏi.
Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn bà ta, dùng thần thức kiểm tra rồi bắt mạch, cảm nhận chân khí đầy tràn trong cơ thể.
“Chị Mai, gần đây chị luyện công phu gì vậy? Sao lại kỳ lạ như thế?”
“Còn luyện gì nữa? Chẳng phải chính là mấy thứ của Lan Môn và những cái cậu dạy tôi hay sao”, chị Mai liếc anh một cái, đôi mắt đưa tình.
Lý Dục Thần giật mình, sực hiểu ra, cười lắc đầu: “Chị Mai, mị thuật của chị càng ngày càng lợi hại!”
“Không phải cậu bảo nó tên là Nhiếp Hồn Thuật hay sao, sao lại gọi là mị thuật, khó nghe quá!”, chị Mai trách móc rồi lại thấy bản thân buồn cười, bèn che miệng cười rồi hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì tới việc tôi thấy hoảng hốt?”
“Có phải chị đang luyện tập bằng long hồn không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Chị kể cho tôi nghe xem chị luyện như thế nào đo”.
“Còn luyện như thế nào được nữa? Tôi dùng Thất Bảo Hàng Long Tráo, dựa theo khẩu quyết Nhiếp Hồn Thuật để luyện thôi!”
“Đúng vậy, tu vi và cảnh giới của chị vẫn còn chưa đủ mạnh để hàng phục long hồn nhưng dưới sự hỗ trợ của Thất Bảo Hàng Long Tráo thì chị có thể khống chế được long hồn, nhờ vậy mà Nhiếp Hồn Thuật của chị vượt quá tu vi của chị, đạt tới một mức độ mà đáng lẽ ra chị không thể đạt tới. Mà mức độ này đáng lẽ ra phải tới cảnh giới Tiên Thiên mới có thể có. Muốn lên tới Tiên Thiên thì phải độ lôi kiếp, cảm giác hoảng hốt mà chị cảm thấy là dấu hiệu độ kiếp sắp tới”.
“Gì cơ? Tôi sắp độ kiếp à?”, chị Mai kinh hãi hỏi.
“Chưa nhanh vậy đâu, đây là dấu hiệu giả. Tu vi của chị còn cách cảnh giới Tiên Thiên khá xa, chẳng qua là vì Nhiếp Hồn Thuật của chị quá mạnh mà thôi”.
“Vậy à? Tôi chẳng thấy nó lợi hại gì lắm”, chị Mai nói.
Lý Dục Thần bỗng nhiên cười nói: “Chị Mai, vậy giờ chị thử xem, dùng toàn bộ pháp lực của chị thi triển Nhiếp Hồn Thuật với tôi đi”.
“Với cậu à?”, chị Mai liếc nhìn anh, sóng mắt dịu dàng, mặt đỏ hồng như người say rượu: “Dục Thần, không phải cậu cố ý bảo tôi làm như vậy đấy chứ?”
Tâm linh của Lý Dục Thần chao đảo, trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên Nhiếp Hồn Thuật này đã có thành tựu rất cao, tâm thần anh đã độ kiếp hai lần, vậy mà vẫn còn hơi dao động, người bình thường làm sao có thể chịu nổi?
E là chỉ mới nghe giọng của bà ta thôi đã say rồi.
Anh trông thấy con chó vàng ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn vào trong nhà, ánh mắt như thể có ý khinh thường.
“Chị Mai, con chó này ở đâu ra vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chương 973: Con chó vàng
Chị Mai ngẩn người, thấy Lý Dục Thần chỉ tập trung nhìn ngoài cửa, không khỏi hơi hụt hẫng, bà ta thở dài: “Ôi, cậu không thể giả bộ là bị tôi mê hoặc thành công, thỏa mãn chút lòng hư vinh nhỏ bé của tôi được hay sao?”
Lý Dục Thần vẫn chỉ nhìn con chó ở ngoài cửa.
Chị Mai dường như hơi giận, nói: “Chẳng lẽ tôi không bằng một con chó hay sao? Cậu cố ý chọc tức tôi đúng không!”
Lý Dục Thần nghe vậy mới quay đầu lại, nhìn chị Mai, nói: “Được thôi, tôi bị chị mê hoặc thành công rồi, giờ chị muốn tôi làm gì?”
Chị Mai phì cười, nói: “Cậu diễn giả trân quá đó!”
A Đông bưng khay đi từ trong bếp ra, mang cho họ ít món nguội trước.
Lý Dục Thần nếm thử mấy miếng, thấy hương vị bình thường, anh nói: “Thế này thua xa sư phụ Vinh mà, chị Mai à, không phải là chị thấy người ta đẹp trai nên mới giữ lại làm đầu bếp đấy chứ?”
Chị Mai cười mắng: “Tên nhóc thúi, dám đem chị Mai ra đùa à! Trên đời này có mấy đầu bếp có thể sánh bằng ông Vinh chứ?”
“Kể cũng phải”, Lý Dục Thần gật đầu đáp.
“Lát nữa cậu nếm thử món nóng cậu ta nấu thì sẽ biết vì sao tôi giữ cậu ta lại làm”, chị Mai nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, thực ra dáng dấp của A Đông rất thanh tú, nếu mà chau chuốt một chút thì cũng là một anh chàng đẹp trai xịn xò, tiếc là đầu óc không linh hoạt. Nghe nói hồi nhỏ cậu ta là ăn mày, đầu bị người ta đập hỏng”.
“Ra vậy!”
Lý Dục Thần nhớ tới chuyện hồi nhỏ của mình, hồi đó anh cũng thường xuyên đánh nhau, nếu không có Mã Sơn che chở thì chắc anh cũng bị đập thành thằng đần rồi, cho nên không khỏi đồng cảm với A Đông.
Chị Mai chỉ con chó nằm ngoài cửa, nói: “Con chó này là A Đông dắt tới, tên là A Tây, nó lười kinh khủng luôn, ngoài A Đông ra thì chẳng buồn để ý tới ai hết, cho dù cậu có ném cho nó một khúc xương, nó cũng không buồn nhặt”.
Lý Dục Thần nhìn lại con chó kia.
Hình như con chó cũng nhận ra anh nhìn nó, nó mở mắt ra nhìn một cái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chẳng buồn nhìn tiếp.
Vào khoảnh khắc nó mở mắt ra, trong thần thức của Lý Dục Thần lóe lên một chùm sáng bảy sắc cầu vồng.
Nó không phải là một con chó bình thường.
Hay phải nói là, nó không phải là một con chó.
Nó là một con dị thú.
Loài vật này xuất hiện ở chốn hồng trần náo nhiệt đúng là chuyện hi hữu, đồng thời cũng hết sức nguy hiểm.
Nhất là khi nó còn xấu xí như vậy, chịu đựng nhiều sự ghẻ lạnh ở nhân gian, ngoài chủ nhân A Đông của nó ra, e rằng thứ nó cảm nhận được chỉ toàn là ác ý.
Nếu có ngày huyết mạch của nó thức tỉnh, hoặc là A Đông mất, không còn ai có thể khống chế được nó nữa thì nó sẽ là một tai họa khổng lồ với thế giới này.
Nếu là người tu hành khác thì có khi đã coi nó là yêu, xiên một nhát, giết chết nó.
Nhưng Lý Dục Thần thì không.
Trong nhà anh còn nuôi tận hai con yêu quái, huống hồ con này không phải là yêu.
Cuối cùng A Đông cũng nấu xong món nóng, một đĩa đậu phụ xào thập cẩm, một đĩa cá lăng phi lê tỉa hoa chiên giòn xốt chua ngọt, một đĩa gà rang thái hạt lựu và một bát canh rau nhút, ba món xào một món canh, hội tụ các món ăn nổi tiếng của những vùng miền khác nhau.
Lý Dục Thần nếm thử, quả nhiên hương vị không tồi, mặc dù vẫn thua sư phụ Vinh nhưng vẫn xứng đáng được đánh giá là ngon cho dù được bán ở bất kỳ tiệm cơm nào.
“A Đông, cậu là người ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không biết”, A Đông nói.
“Sao lại không biết?”
“Tôi đi ăn xin lang thang từ nhỏ, không có chỗ ở cố định”.
Lý Dục Thần chỉ vào con chó gác cửa, hỏi: “Nó là chó cậu nuôi à?”
A Đông gật đầu.
“Ở đâu ra vậy?”
“Nhặt được”.
“Nhặt được ở đâu?”
“Không nhớ”, A Đông nói: “Tôi nhặt được nó từ hồi còn rất nhỏ, khi đó không phải chỉ có một con mà là cả một đàn chó cùng với một đám bạn, chúng tôi cùng đi lang thang xin cơm với nhau”.
“Sau đó thì sao?”
“Có mấy con chó bị người ta đánh chết, có mấy con thì bị lực lượng trật tự đô thị bắt, cuối cùng chỉ còn lại A Tây. Sau đó, tôi bị người ta đánh suýt chết, chính A Tây đã lôi tôi ra khỏi đống thi thể, nhờ vậy mà tôi mới sống sót”.
“Tại sao cậu lại bị người ta đánh?”
“Bọn họ nói tôi chiếm địa bàn của bọn họ”.
“Địa bàn ăn xin à?”
A Đông gật đầu: “Đúng vậy”.
Lý Dục Thần chợt nhớ tới buổi tối anh đi chữa trị cho Đoàn Phù Dung cũng đã được nghe Ân Oanh kể một câu chuyện tương tự.
“Cậu có biết một cô bé ăn mày tên là Ân Oanh không?”
A Đông sửng sốt, mắt dường như sáng lên nhưng rồi lại nhanh chóng mông lung trở lại, anh ta lắc đầu: “Tôi không nhớ, nhiều chuyện xảy ra trước khi bị đánh tôi đều không nhớ nổi”.
Lý Dục Thần gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nếu như có người muốn mua A Tây thì ra giá bao nhiêu thì cậu chịu bán?”
A Đông lắc đầu: “Không bán”.
“Bao nhiêu tiền cũng không bán?”
“Không bán”.
A Đông chỉ nói hai chữ này, ngắn gọn, đanh thép, không chừa cơ hội thương lượng.
“Nếu như người mua là tôi thì sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, không hiểu anh có ý gì. Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, bà ta ngạc nhiên nhìn A Tây ngoài cửa.
A Tây vẫn nằm co quắp ở đó.
Người đi đường đi ngang qua trông thấy nó bao giờ cũng chỉ trỏ hoặc là né qua, vì nó quá xấu xí.
“Không bán”, A Đông vẫn khăng khăng hai chữ này.
“Tôi là ông chủ của cậu”, Lý Dục Thần nói: “Vừa rồi cậu còn gọi tôi là đại ca đấy!”
A Đông nổi máu bướng bỉnh, cứng cổ nói: “Anh có là bố tôi thì tôi cũng không bán!”
Lý Dục Thần cười, không nói tiếp chủ đề này nữa.
Dù sao hiện tại anh cũng không có thời gian, chờ đi Nam Dương về rồi nói sau.
Nhắc tới chuyện đi Nam Dương, chị Mai hỏi Lý Dục Thần: “Cậu có cần tôi đi với cậu không?”
Lý Dục Thần nói: “Không cần, tôi dẫn anh Mã Sơn theo là đủ rồi”.
Chương 974: Kị sĩ Thánh Điện
“Hiện tại cậu là gia chủ của nhà họ Lý, đi ra ngoài cũng nên phô trương một chút, đừng để đám gia đình quyền quý ở Hương Giang, Singapore hay Đại Mã coi thường cậu”, chị Mai nói.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Xem thường hay xem trọng không phải dựa vào việc phô trương mà phải dựa vào thực lực”.
Chị Mai cười khanh khách nói: “Cậu là thần long xuống biển, chuẩn bị đại náo Nam Dương đây mà!”
“Lần trước ở đảo Cửu Long, nghe Lục sư huynh nói nhà họ Lý tôi từ trăm năm trước đã có căn cơ ở hải ngoại. Tôi đã muốn chấn hưng nhà họ Lý thì không thể chỉ quậy ở mình thủ đô thôi được”.
“Tôi biết cậu có bản lĩnh ấy nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Gần đây Châu Khiếu Uyên ở trấn Châu Môn kêu gọi rộng rãi các đồng đạo võ lâm thảo phạt cậu, chuyện này đã được đồn ầm lên rồi”.
Chị Mai lo lắng nhắc nhở.
“Đây là cái bẫy mà tôi và ông Châu bày ra”, ở trước mặt chị Mai, Lý Dục Thần không cần phải giấu giếm điều gì, anh kể lại toàn bộ chuyện mình và Lâm Mộng Đình tới Kim Lăng thỏa thuận với ông Chu.
“Thì ra là thế!”, chị Mai giật mình nói: “Bảo sao chị thấy chuyện này lại kỳ lạ như vậy, với tầm ảnh hưởng và năng lực của Châu Khiếu Uyên, đáng lẽ ra ông ta phải tiến hành với khí thế như vũ bão mới phải, chẳng hiểu sao lại lề mề chậm chạp như vậy, hóa ra là bọn cậu đang giăng lưới! Có điều nghe cậu nói thì Ngũ Sứ Ma Môn kia cũng đều là những quái vật mấy trăm năm tuổi, chưa chắc bọn họ đã mắc lừa kế này”.
Lý Dục Thần nói: “Không mắc lừa thì đành chịu, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ lôi cổ bọn họ ra”.
Đỗ Thanh Hôi nhanh chóng báo tin đã phát hiện ra ấn ký mà Hướng Vãn Tình lưu lại ở Thiên Đô. Chuyện Hướng Vãn Tình mất tích rất có thể có liên quan tới Thái Dương Thánh Giáo ở Nam Dương. Hiện tại, Đỗ Thanh Hôi đang lần theo dấu vết để lại.
Nghe thấy tên Thái Dương Thánh Giáo, Lý Dục Thần lập tức có dự cảm chẳng lành. Thảm trạng của mấy cô gái ở Đại học Nam Giang và đảo Cửu Long vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Lý Dục Thần tới nhà họ Cao ở Tiền Đường một chuyến.
Nhà họ Cao có mối quan hệ chặt chẽ với Hồng Môn ở nước ngoài nên chắc là sẽ nắm tương đối rõ tình hình ở Nam Dương.
Anh tới Nam Dương cũng cần phải nhờ một số thế lực của thế tục giúp sức. Nếu không, chẳng biết gì hết thì chỉ có thể làm như võ sư đi đập phá từng nhà một, hiệu suất không cao, hơn nữa một khi quậy đục nước thì sẽ không còn quan sát được cá ở đâu nữa.
Mặt khác, Hướng Vãn Tình từng nói trong điện thoại là tới Nam Dương vì nợ ân tình của Hồng Môn ở Los Angeles, cho nên chuyện Hướng Vãn Tình mất tích không loại trừ khả năng có liên quan tới Hồng Môn.
Về những chuyện Lý Dục Thần làm ở thủ đô dạo gần đây, đương nhiên các gia đình giàu có của Nam Giang đều đã nghe nói.
Chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã làm rúng động thủ đô, áp đảo tứ đại gia tộc, đưa nhà họ Lý quay lại gia nhập giới nhà giàu cao cấp. Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoài Lý Dục Thần ra, còn có ai có thể làm được điều này?
Bởi vậy sau khi nghe tin Lý Dục Thần về lại thành phố Hòa, ngoài cửa Ngô Đồng Cư lập tức tấp nập xe sang, hằng ngày có vô số người giàu có, nổi tiếng tới chào hỏi.
Lý Dục Thần hết sức phiền muộn vì chuyện này, cộng thêm chuyện Lâm Mộng Đình bị lạc mất hồn phách khiến anh thực sự không có tâm trạng nên bèn đóng cửa, từ chối tiếp khách, không chịu gặp ai.
Lần này anh chủ động tới cửa chào hỏi, cả nhà họ Cao đều cảm thấy vinh dự. Cao Sĩ Hiến đã cao tuổi vẫn đích thân ra mặt tiếp đãi, hết sức nhiệt tình. Theo như Cao Tử Hạng nói thì là nhiều năm rồi không hề có chuyện đó.
Nhưng Lý Dục Thần không thấy Vạn Sơn Lâm ở đây.
Cao Sĩ Hiến nói là Vạn Sơn Lâm tới California. Gần đây bên phía Bắc Mĩ không yên ổn, nhất là ở Los Angeles, Thái Dương Thánh Giáo hết sức hung hăng ngang ngược, giáo phái người Hoa do Trung Phu Quan lãnh đạo cũng bị tấn công mang tính hủy diệt, thậm chí còn khiến Hoa kiều bình thường bị vạ lây. Hiện tại ở Los Angeles, người Hoa không dám đi ra ngoài một mình. Xu thế này đang lan ra khắp toàn bộ California.
Hồng Môn là bang phái người Hoa lớn nhất ở hải ngoại. Bởi vì không liên quan tới thần và tín ngưỡng nên tạm thời bọn họ chưa bị Thái Dương Thánh Giáo nhắm tới. Tuy nhiên, Hồng Môn đã cứu trợ không ít tín đồ của Đạo Môn, cho nên thường xuyên phát sinh xung đột với Thái Dương Thánh Giáo, hai bên tranh chấp hết sức căng thẳng.
Lý Dục Thần hỏi: “Đạo trưởng Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan đã tới Los Angeles rồi, không biết có tin tức gì của ông ấy không?”
“Có tin tức”, Cao Sĩ Hiến nói: “Đạo trưởng Vương dùng sức của một mình mình, tiêu diệt một cứ điểm quan trọng của Thái Dương Thánh Giáo tại Los Angeles. Nhưng cũng vì vậy mà ông ấy bị trọng thương. Nếu không nhờ có một vị cung phụng của Hồng Môn vừa hay đi ngang qua cứu được ông ấy thì e là đã lành ít dữ nhiều”.
Lý Dục Thần bất giác nhíu mày, bấy giờ anh mới biết tình hình ở Los Angeles nghiêm trọng như vậy.
Vương Sùng Tiên đã vượt qua lôi kiếp, lên được Tiên Thiên. Với tu vi của ông ta mà còn bị trọng thương thì thực lực của Thái Dương Thánh Giáo không thể xem thường được.
Trước đó, anh nghe Hướng Vãn Tình kể rằng đã dễ dàng giải quyết được chủ giáo và thiên sứ tuần tra của Thái Dương Thánh Giáo ở Los Angeles, còn tưởng đối phương chỉ thường thôi, hiện tại xem ra anh đã quá khinh địch.
“Hồng Môn ở Los Angeles có cầm cự nổi không?”, Lý Dục Thần hơi lo lắng.
Cao Sĩ Hiến nói: “Tạm thời không sao. Hồng Môn đã điều lực lượng, nhất là các vị cung phụng, ở các nơi tới Los Angeles, thực lực rất mạnh. Hơn nữa, sau khi đạo trưởng Vương xảy ra chuyện, đạo trưởng Cổ của Mao Sơn, Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn đều đã cử người tới chi viện cho Los Angeles”.
Lý Dục Thần thoáng thở phào.
Suy cho cùng thì anh cũng có chút liên quan tới chuyện ở Los Angeles. Lúc trước, anh gặp Adam ở Bạch Vân Quan cũng là một loại duyên phận. Chuyện phủ Thiên Sư ban bố Thiên Sư Lệnh là do anh dốc sức thúc đẩy. Sau này, Hướng Vãn Tình tới Los Angeles, Thiên Đô can thiệp, anh đã thực sự bị cuốn vào chuyện này rồi.
“Có điều, tôi nghe nói Thái Dương Thánh Giáo cũng đang triệu tập lực lượng tới Los Angeles”, Cao Sĩ Hiến nói: “Vốn dĩ Thái Dương Thánh Giáo ở Los Angeles chỉ có một chủ giáo lệ thuộc vào đại chủ giáo California, ngoài đại chủ giáo California ra thì chỉ có mấy thiên sứ tuần tra là có thực lực mạnh. Nhưng lần này, nghe nói đã có kị sĩ Thánh Điện xuất hiện ở Bắc Mĩ”.
“Kị sĩ Thánh Điện?”
“Thái Dương Thánh Giáo có một đoàn kị sĩ Thánh Điện có thực lực rất mạnh. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo vệ Thánh Điện”.
“Thánh Điện ở đâu?”
Chương 975: Tới thăm Đinh Hương
“Hồng Môn đã chú ý tới Thái Dương Thánh Giáo từ lâu. Tiếc là giáo phái này rất kín đáo, giáo đồ đều phải trải qua sàng chọn kĩ lưỡng và thực hiện nghi thức nhập hội, nghe nói phải rửa tim, rửa ruột, làm sạch linh hồn, phải không có chút vết đen nào về tín ngưỡng của thần của bọn họ mới được. Hồng Môn có căn cơ sâu dày ở hải ngoại, đã nghĩ trăm phương ngàn kế xâm nhập vào nội bộ nhưng hiện tại vẫn còn chưa nắm rõ được kết cấu tổ chức, ngay cả trụ sở chính ở đâu cũng không biết”.
“Ông Cao, phiền ông chuyển lời cho ông Vạn Sơn Lâm, nếu bên phía Los Angeles có chuyện gì, xin hãy báo ngay cho tôi biết. Nếu cần, tôi có thể tới đó một chuyến, hỗ trợ Hồng Môn”.
Cao Sĩ Hiến mừng rỡ nói: “Tốt, nhất định tôi sẽ chuyển lời, cũng xin thay mặt Hồng Môn cảm ơn cậu Lý”.
Lý Dục Thần nói: “Lý do lần này tôi tới Nam Dương cũng có đôi chút liên quan tới Hồng Môn. Tôi có một vị sư tỷ bị mất tích ở Nam Dương, cô ấy nói với tôi là vì chịu ơn Hồng Môn ở Los Angeles nên mới tới Nam Dương giải quyết một vài việc cho Hồng Môn”.
Cao Sĩ Hiến kinh hãi hỏi: “Vậy ra Hướng tiên tử chính là sư tỷ của cậu Lý ư?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Sắc mặt Cao Sĩ Hiến nặng nề, ông cụ nói: “Tôi có nghe Vạn Sơn Lâm nói, ở Los Angeles, Hướng tiên tử dùng sức một mình mình, dễ dàng giết chết chủ giáo và hai vị thiên sứ tuần tra của Thái Dương Thánh Giáo. Hồng Môn chẳng qua chỉ cung cấp một số tin tức và tạo điều kiện cho cô ấy, sao có thể gọi là có ơn được? Trái lại, Hướng tiên tử đã cứu được rất nhiều tu sĩ người Hoa. Trong đó có không ít người là người của Hồng môn. Nếu bàn về ơn huệ thì phải là Hướng tiên tử có ơn với Hồng Môn mới phải”.
“Vậy chuyện tới Nam Dương là thế nào?”
“Chuyện là thế này, người phụ trách phân đà Hồng Môn ở Nam Dương là Giang Long Huy vẫn luôn ngấp nghé chiếc ghế đại ca của Hồng Môn, muốn làm người lèo lái toàn bộ. Mấy năm nay, Giang Long Huy bài trừ người thuộc phe đối lập ở Nam Dương, chuyên quyền độc đoán, coi Hồng Môn Nam Dương là của riêng mình. Vạn gia có lòng tốt, coi thành viên của Hồng Môn đều là anh em, vẫn luôn khoan dung với ông ta nhưng ông ta càng ngày càng đi quá giới hạn, nhiều lần vi phạm quy định của bang hội, giết hại thành viên không chịu nghe lời ông ta. Vạn gia buộc phải phái người đi thanh lý môn hộ. Thật không ngờ, chúng tôi đã phái người đi mấy lần nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, một đi không trở lại. Sau này chúng tôi mới biết, Giang Long Huy đã mời một vị cao thủ làm cung phụng cho Nam Dương. Người này rất lợi hại, ngay cả cao thủ số một Hồng Môn là Ngô Công Thánh cũng chết trong tay kẻ này. Cho nên, Vạn gia mới nhờ Hướng tiên tử ra mặt, tiêu diệt vị cung phụng mà Giang Long Huy mời tới. Thật không ngờ…”
Cao Sĩ Hiến áy náy thở dài.
Lý Dục Thần nói: “Cụ Cao không nên tự trách, biết được đâu đuôi sự việc thì dễ rồi. Xin cứ giao chuyện của Giang Long Huy cho tôi”.
“Vậy thì tốt quá rồi”, Cao Sĩ Hiến mừng ra mặt: “Có điều gần đây chắc là Giang Long Huy đã biết sợ chết nên hành tung hết sức bí ẩn. Thế này nhé, trước hết cậu Lý có thể tới Hương Giang tìm người phụ trách Hồng Môn ở Hương Giang tên là Nguyễn Hướng Đông. Tôi sẽ báo với ông ta một tiếng để ông ta dốc hết sức phối hợp với cậu”.
Mã Sơn giúp Lý Dục Thần hoàn tất toàn bộ thủ tục xuất cảnh. Trước khi đi, bọn họ cùng nhau tới Đại học Nam Giang thăm hỏi Đinh Hương.
Đinh Hương thấy Lý Dục Thần và Mã Sơn tới, đương nhiên rất vui vẻ, ríu rít bám lấy bọn họ, nói chuyện luôn miệng.
“Gần đây em có khỏe không?”, Lý Dục Thần áy náy nhìn cô em gái này. Gần đây anh thực sự quá bận nên ít quan tâm cô ấy.
“Em rất khỏe”, Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần, em biết anh rất bận. Anh không cần phải để ý đến em đâu, em đã lớn thế này rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Hễ rảnh rỗi là anh Mã Sơn lại tới thăm em. À phải rồi, chị Mộng Đình đâu? Lâu lắm rồi chị ấy không đi học”.
Sắc mặt Lý Dục Thần buồn bã. Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn kể cho Đinh Hương biết chuyện đã xảy ra với Lâm Mộng Đình. Dù sao thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết, hơn nữa cô ấy cũng được coi là một nửa người tu hành.
Đinh Hương nghe xong đau lòng, buồn bã, nghẹn ngào nói: “Anh Dục Thần, anh nhất định phải tìm lại hồn phách cho chị Mộng Đình đấy nhé!”
Lý Dục Thần nói: “Đương nhiên rồi, nhất định anh sẽ tìm về”.
Đinh Hương vẫn còn buồn bã, cô ấy nắm chặt nắm đấm nói: “Bọn vu sư ác độc này, sau này tu vi của em đạt được thành tựu, nhất định em sẽ báo thù cho chị Mộng Đình!”
Lý Dục Thần chợt túm cổ tay Đinh Hương, đặt ngón tay lên mạch môn, nói: “Để anh kiểm tra xem công phu của em luyện tới đâu rồi nào”.
Sau đó, sắc mặt Lý Dục Thần chợt thay đổi, anh hỏi: “Gần đây em đang bận gì vậy? Không luyện công à?”
Đinh Hương ngạc nhiên đáp: “Đâu có, ngày nào ngoài học bài ra là em cũng đều luyện công, không hề nghỉ một ngày nào! Sao vậy? Em luyện sai à?”
Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh nói: “Trong kinh mạch của em không hề có chút chân khí nào, thần thức cũng không cảm nhận được sóng pháp lực của em, em chắc chắn là mình vẫn luyện công đấy chứ?”
Đinh Hương rất khẳng định: “Em chắc chắn mà, em luyện theo phương pháp mà anh dạy đó”.
Lý Dục Thần cẩn thận hỏi thăm chi tiết chuyện luyện công của Đinh Hương, yêu cầu cô ấy biểu diễn trước mặt mình, tất cả đều không có vấn đề gì. Thế nhưng trong kinh mạch của Đinh Hương hoàn toàn không hề có chút chân khí nào, đan điền cũng trống không, nguyên thần không có dấu hiệu của sóng pháp lực.
Chuyện này thật bất bình thường. Nếu như Đinh Hương không có thiên phú thì đã đành nhưng rõ ràng cô ấy là thể ngũ âm, hơn nữa, ở lần gặp trước, rõ ràng là cô ấy đã có một chút tu vi nhất định, tại sao giờ lại đi lùi?
Lý Dục Thần không hiểu nổi. Anh truyền cho một bộ công pháp và khẩu quyết khác, bảo cô ấy luyện tập theo, chờ anh đi Nam Dương về sẽ xem hiệu quả thế nào.
Sau khi rời khỏi Đại học Nam Giang, Lý Dục Thần và Mã Sơn lập tức tới sân bay quốc tế Tiền Đường, lên chuyến bay tới Hương Giang.
Bọn họ ngồi khoang thương gia, chỗ ngồi hết sức rộng rãi.