Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87: Không có ý tốt

Lâm Mộng Đình nói ông cụ Lâm đã triệu tập tất cả mọi người của nhà họ Lâm đến đây.

Hai cặp vợ chồng này khá thân với Lâm Thu Thanh bố cô, ngoài ra còn có nhiều người thân với bác cả Lâm Lai Phong cũng đều đã đến, chờ một nhóm trong biệt thự.

“Dục Thần đến đây, lại đây ngồi đi”, Lâm Thu Thanh chủ động tiếp đón.

“Chào chú”, Lý Dục Thần ngồi xuống sô pha bên cạnh Lâm Thu Thanh.

Lâm Mộng Đình thì ngồi bên cạnh bà Lâm.

Cô vừa ngồi xuống thì bà Lâm liền nói: "Con ngồi ở đây làm gì? Mẹ còn phải đi pha trà, con ngồi bên cạnh Dục Thần đi!"

Sau đó, bà liền đuổi Lâm Mộng Đình đi chỗ khác.

Lâm Mộng Đình đỏ mặt, nhìn thấy chỉ có bên cạnh Lý Dục Thần còn chỗ trống nên cô mới đi tới ngồi xuống.

Bà Lâm sai người mang bộ ấm trà lên, bắt đầu tự mình đun nước pha trà.

Tách trà đầu tiên được đưa cho Lý Dục Thần.

"Dục Thần, tới đây uống trà đi".

Lý Dục Thần nhận lấy tách trà uống hết.

Bà Lâm lúc này mới vui vẻ pha trà cho những người khác.

"Ồ, chị dâu tự mình pha trà, đây là lần đầu tiên trong lịch sử đó, Mộng Đình,nhờ phúc của cháu mà ta mới có lộc ăn!"

Lâm Thu Phượng nhận tách trà, miệng thì nói với Mộng Đình nhưng mắt lại nhìn Lý Dục Thần.

Bà Lâm nói: "Cô xem mình nói kìa, từ khi cô gả vào nhà họ Thẩm thì liền vui đến quên cả trời đất, lúc tôi ở nhà pha trà thì cô cũng có về đâu?"

"Thì không phải hôm nay em về rồi đó sao? Chị dâu, chị cũng thật là, bạn trai của Mộng Đình đến mà cũng không nói trước cho em biết một tiếng, làm em chưa chuẩn bị được gì cả".

Lâm Thu Phượng cười hi hi nói.

Bà Lâm nói: "Đều là người một nhà, chuẩn bị trước cái gì chứ. Dục Thần, con đừng để ý, bà cô nhỏ này của con trước giờ vẫn lắm miệng như vậy đó".

Lý Dục Thần có vẻ xấu hổ, tại sao người này lại trở thành bà cô nhỏ của mình rồi?

Lâm Thu Phượng nói: "Chiếu theo quy củ thì khi con rể vào cửa chúng ta đều phải lì xì cho. Minh Xuân, anh có mang theo tiền mặt không, chúng ta cũng tặng một bao lì xì đi".

Thẩm Minh Xuân nói: "Bây giờ làm gì có ai đem theo tiền mặt ra đường nữa? Em cần nhiều hay ít, để anh gọi điện thoại cho người mang đến".

Nghiêm Tuệ Mẫn vội nói: "Ôi trời, không cần đâu, lì xì cái gì chứ? Đây cũng đâu phải là tiệc rượu".

Lâm Thu Phượng nói: "Làm sao như vậy được, con rể vừa vào cửa thì phải tặng bao lì xì chứ, nếu không người ta lại nói nhà họ Lâm chúng ta không có quy củ. Như vậy đi, để chuyển khoản cho tiện, Dục Thần, đến đây để tôi quét QR code nào".

Trên mặt Lý Dục Thần hiện đầy vạch đen, anh là ai, đây là đâu?

Bà cô nhỏ này của Mộng Đình đúng là nhiệt tình quá đáng.

Mà anh còn chú ý thấy sắc mặt của dượng tư Tôn Quảng Phúc có hơi khó coi.

Lý Dục Thần không muốn để Lâm Thu Phượng quét QR code của mình, nhưng lại thật khó để từ chối.

Đang lúc lúng túng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam một nữ bước vào trong.

Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, dáng người phúc hậu, phục trang đẹp đẽ.

Người đàn ông cũng trạc tuổi, dáng người cao lớn, có phần điềm tĩnh uy phong.

Bọn họ vừa đi vào, Lâm Thu Thanh đã lập tức đứng dậy gọi: "Chị cả, anh rể!"

Sắc mặt của Nghiêm Tuệ Mẫn không được tốt lắm, nhưng bà ta cũng đã đứng dậy.

Những người khác cũng đứng dậy chào hỏi theo.

Lâm Mộng Đình chào: "Cháu chào hai bác!"

Chỉ có Lý Dục Thần vẫn ngồi đó.

Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng kéo anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Anh không nhúc nhích bởi vì 2 lý do.

Thứ nhất, Lý Dục Thần không có thói quen đứng dậy vì người khác, trừ khi sư phụ đến đây.

Thứ hai, anh cảm nhận được ý đồ của hai người kia khi đến đây cũng không thiện lành gì.

"Ồ, thật náo nhiệt!", người phụ nữ được gọi là chị cả cười lạnh nói: "Đều là con cháu nhà họ Lâm, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, sao tôi lại cảm thấy lạnh lẽo vậy chứ? Tôi ngồi ở bên kia mới biết được cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi, ấm lạnh tự biết".

"Chị cả, làm gì có chuyện đó chứ, mọi người cũng vừa mới tới, đã mời chị từ sớm rồi", Lâm Thu Thanh nói.

“Đúng vậy, chị cả, anh rể, chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống trà đi”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.

"Uống trà thì miễn đi, tôi nghe nói nhà họ Lâm có con rể mới nên mới đến xem thử một chút. Chắc là người này hả?”

Đôi mắt của người phụ nữ rơi vào Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt của người phụ nữ liền trầm xuống.

"Cháu rể mới tới cửa, tôi cũng chưa chuẩn bị quà cáp gì, cho nên cứ chiếu theo quy củ mà tặng lì xì đi".

Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày.

"Tổng cộng là 44.400 tệ, xem như chút thành ý của tôi".

Vừa nói bà ta vừa giơ tay ném xấp tiền về phía Lý Dục Thần.

Xấp tiền giấy liền vung vãi bay đầy trời.

Mọi người trong phòng đều chết lặng.

Lấy tiền ném vào mặt chính là sự xúc phạm lớn đối với người khác.

Hơn nữa lại còn lì xì một con số xui xẻo như vậy, đúng là đáng giận.

Tiền giấy bay lả tả xuống mặt đất.

Nhưng đóng tiền đó hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của Lý Dục Thần, dường như có một bức tường không khí bao quanh anh, những tờ tiền màu đỏ rực rơi xuống xung quanh anh giống như những chiếc lá mùa thu rụng xuống.

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng rồi lại nói: "Tôi đã tặng lì xì đúng như quy củ nên bây giờ có thể tính sổ với cậu rồi! Nghe nói tối hôm qua cậu đã đánh gãy chân cháu trai lớn của tôi hả?"
Chương 88: Lúc nào tôi cũng đợi

Sắc mặt Lâm Thu Thanh chợt thay đổi: "Chị à, chuyện này có lý do cả..."

"Câm miệng!", người phụ nữ trừng ông ta một cái: "Giờ tôi không có hỏi chú, nếu chú bao che cho con thì tôi xử cả chú luôn đấy!"

Lâm Thu Thanh chợt lạnh mặt, có hơi tức giận nhưng do ngại với thân phận của đối phương nên không lên tiếng.

"Sao, không dám nhận? Chẳng phải tối qua uy phong lắm mà, sao giờ thành anh hùng rơm rồi?"

Lý Dục Thần nhìn bà ta hỏi: "Bà là ai?"

Người phụ nữ sửng sốt, cười ha ha nói: "Vậy mà còn dám hỏi tôi là ai? Cậu hỏi họ thử xem tôi là ai".

Lâm Mộng Đình nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: "Đây là cô cả Lâm Lai Nghi của tôi, là chị ruột của bác cả, bên cạnh bà ấy lại bác trai Viên Quốc Thành".

"Bà muốn gì?"

Thực ra, Lý Dục Thần cũng không hứng thú với việc bà ta là ai, chỉ là có người cầm tiền ném vô mặt mình nên anh muốn biết người đó là ai thôi.

"Không có gì, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chân của cháu trai Thiếu Hằng nhà tôi có phải do cậu đánh gãy không?"

"Đúng là tôi".

"Hừ, thừa nhận dứt khoát đấy. Vậy cậu nói cho tôi biết là ai sai cậu làm thế?"

Lâm Lai Nghi liếc Lâm Thu Thanh.

Lâm Thu Thanh cau mày.

Mà Nghiêm Tuệ Mẫn lại biến sắc.

"Không ai sai tôi cả".

Nghiêm Tuệ Mẫn thở phào một hơi.

Bà ta thật sự lo lắng Lý Dục Thần sẽ sợ hãi rồi nói ra là Lâm Thu Thanh sai sử mình.

Mụ Lâm Lai Nghi kia cũng không đơn giản.

Tác phong mạnh mẽ, làm việc quả quyết, ông cụ Lâm từng nói nếu bà ta không phải phụ nữ thì chắc chắn sẽ là một vị tướng dũng mãnh của nhà họ Lâm.

Quan trọng hơn, chồng của bà ta cũng là người của nhà họ Viên ở Tiền Đường.

Tuy Viên Quốc Thành không phải gia chủ nhà họ Viên, nhưng cũng có địa vị cao trong gia đình.

Nhà họ Viên là danh gia vọng tộc, họ chỉ đứng sau nhà họ Tiền và họ Cao ở Tiền Đường.

Mặc dù nhà họ Lâm là thế gia đứng đầu ở thành phố Hòa, nhưng so với những gia tộc lớn ở Tiền Đường thì họ vẫn kém hơn một chút.

Vốn dĩ, bà chị cả này đã là một nhân vật lợi hại, sau còn có thêm nhà họ Viên là chỗ dựa nên càng không dễ chọc.

Lâm Lai Nghi là chị ruột của Lâm Lai Phong nên Lâm Thiếu Hằng là cháu ruột bà ta.

Lâm Thiếu Hằng trở nên kiêu ngạo ương bướng như vậy, ngoài nguyên nhân Lâm Lai Phong mất vợ nên cưng chiều con trai một cách quá đáng ra thì cũng có công của người cô cả là bà ta.

Giờ cháu ruột bị Lý Dục Thần đánh gãy chân thì sao bà ta có thể làm ngơ được?

Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn không ngờ bà ta sẽ trực tiếp đến đây tìm Lý Dục Thần tính sổ.

Hơn nữa, nghe ý trong lời bà ta là định đẩy món nợ này lên người Lâm Thu Thanh.

"Không ai sai sử? Ha ha ha...", Lâm Lai Nghi cười to: "Chỉ bằng cậu mà cũng dám đụng đến cháu trai tôi? Tôi tin cậu mới lạ! Nhóc con, đừng để bị bán còn giúp đếm tiền cho người khác ".

"Chị cả, có phải chị hơi quá đáng rồi không?", cuối cùng Lâm Thu Thanh cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Đây là nhà em, hôm nay cô tư và cô út đều có mặt, mọi người hiếm khi mới gặp nhau, nếu chị tới uống trà thì tụi em hoan nghênh. Nhưng nếu là chuyện khác, tốt nhất chờ bố mở cuộc họp gia đình rồi nói sau".

Lâm Lai Nghi hừ lạnh: "Sao, lấy bố ra dọa tôi đấy à? Em trai tôi sợ chứ tôi thì không".

Viên Quốc Thành đứng cạnh cười ha ha nói: "Ây da, mọi người đều là người nhà cả, có chuyện gì vậy ta? Thu Thanh, không phải là anh nói chú cái gì, nhưng chuyện này là chú sai rồi. Trong lòng mọi người đều biết chuyện giữa chú và Lai Phong, song, chú cũng không nên để đám trẻ nhúng tay vào, còn làm bị thương người ta. Chị chú đang nổi nóng, chú cũng hiểu mà đúng không? Ha ha..."

Nghiêm Tuệ Mẫn biết Viên Quốc Thành là một kẻ rất nham hiểm.

Ông ta nói như hót, Lâm Thu Thanh là em nên cũng khó mà cãi lại.

Nhưng nếu không nói gì thì mọi áp lực sẽ đè hết lên người Lý Dục Thần.

Nghiêm Tuệ Mẫn có chút đau lòng con rể.

Ngày đầu tiên tới cửa, vốn nên vui vẻ lại gặp phải một con cọp cái.

Lý Dục Thần dựa vào trên sô pha, nhìn Lâm Lai Nghi nói: "Người do tôi đánh, nếu anh ta không phục thì tôi có thể chịu chút vất vả để đánh anh ta thêm lần nữa".

Lâm Lai Nghi nổi giận, chỉ vào Lý Dục Thần quát: "Được, giỏi lắm! Chờ coi, cậu sẽ bị báo ứng sớm thôi. Cháu tôi chịu khổ bao nhiêu thì tôi sẽ bắt cậu trả lại gấp đôi!"

Bà ta nói xong bèn xoay người rời đi.

Viên Quốc Thành nhún vai với Lâm Thu Thanh nói: "Hầy, Thu Thanh à, anh cũng không giúp được chú".

Ông ta lắc đầu rồi đi theo Lâm Lai Nghi ra ngoài.

Bỗng dưng họ lại nghe thấy Lý Dục Thần nói: "Từ từ đã".

Hai người xoay thân, mắt nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Sao, sợ rồi à? Giờ sợ thì vẫn còn kịp, chỉ cần cậu nói ra người đứng sau sai khiến mình là ai, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu, còn sẽ cho cậu rất nhiều tiền".

Lý Dục Thần cúi xuống bắt đầu nhặt tiền trên mặt đất lên.

Lâm Lai Nghi lạnh lùng nhìn, khóe môi không khỏi cong lên.

Những người khác cũng cau mày.

"Dục Thần, cậu..."

Nghiêm Tuệ Mẫn khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy hết sức khó hiểu.

Lý Dục Thần vô cùng nghiêm túc nhặt tiền trên mặt đất lên rồi xếp thành một cục trên tay.

Sau đó, anh đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Lai Nghi.

"Người có thể sai khiến tôi ấy hả, còn chưa sinh ra đâu! Muốn trả thù cho cháu trai bà thì cứ việc tới, lúc nào tôi cũng đợi. Còn tiền này, tôi trả cho bà, bốn mươi bốn ngàn bốn trăm tệ, không thiếu một tờ".

Anh nói xong, giơ tay lên ném thẳng về phía bà ta.

Lâm Lai Nghi hoảng sợ, không biết là quên né hay không né kịp mà cứ thế nhìn số tiền kia đập lên mặt mình.

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh như chết.

Chỉ còn tiếng tiền rơi lả tả bay tứ tung rồi rớt đầy đất.

Lâm Lai Nghi ngây người.

Bà ta lớn vậy, đến giờ đều là mình lên mặt chứ chưa ai dám đối xử với bà ta như vậy.

Tức giận, xấu hổ, không cam, đủ loại cảm xúc lập tức ập tới.

"A!"

Bà ta không nhịn nổi thét lên chói tai như bị điên.

Ngay cả ông chồng Viên Quốc Thành của bà ta cũng hoảng sợ.

"Vợ ơi, em không sao chứ?"

"Em muốn giết cậu ta!"

Viên Quốc Thành cau mày.
Chương 89: Xỏ xiên

Viên Quốc Thành cũng không coi Lý Dục Thần là cái đinh gì, thậm chí còn coi khinh Lâm Thu Thanh, nhưng dù sao nơi này cũng là thành phố Hòa.

Ông cụ Lâm vẫn còn sống.

Ông ta giơ tay chỉ vào Lâm Thu Thanh, lại chỉ vào Lý Dục Thần: "Thằng oắt con, mày giỏi lắm!"

Sau đó, Viên Quốc Thành bèn dìu Lâm Lai Nghi đi ra ngoài.

Lý Dục Thần cũng không để ý, xoay người trở về sô pha rồi ngồi xuống giống như ban nãy, coi như chẳng xảy ra chuyện gì hết.

Trong phòng khách im lặng mất mây giây.

Tiếp theo, Nghiêm Tuệ Mẫn mới mặt mày lo lắng nói: "Ây da, vậy giờ phải làm sao đây? Chị cả chị ấy..."

Lâm Thu Thanh cũng cau mày nhưng vẫn an ủi: "Không sao đâu, chị cả đang nổi nóng, hết giận là ổn thôi".

Cô út Lâm Thu Phượng bĩu môi: "Hừ, đâu phải anh không biết chị cả là loại người nào, chị ấy có bao giờ bị bẽ mặt như vậy? Với cá tính của chị ấy, nếu không phải bố còn sống thì chắc hôm nay đã trực tiếp xé cháu rể rồi, anh tin không? Haiz, chú rể mới của tôi ơi, cậu nói xem cậu cương với chị ấy làm gì, chị ấy chính là một mụ dì ghẻ!"

Thẩm Minh Xuân ngồi cạnh nhắc nhở: "Tiểu Phượng, đừng nói bậy".

"Chị cả nói được là làm được, chị ấy nói muốn cháu rể chết thì chắc chắn sẽ làm thế. Bố cùng lắm có thể chèn ép khiến chị ấy không dám ra tay ở trong nhà thôi, còn ra ngoài thì chẳng ai quản được chị ta".

"Vậy phải làm sao mới tốt đây?", Nghiêm Tuệ Mẫn lo lắng nói.

Mọi người đều trầm ngâm không nghĩ ra được cách nào hay.

Trái lại, cô tư Lâm Nguyệt Nga lại nói: "Binh đến tướng chặn, nước lên bờ ngăn, mấy người sợ chị ta như vậy làm gì. Còn chẳng phải là ỷ vào thế lực nhà họ Viên sao, lẽ nào nhà họ Lâm sẽ sợ họ?"

Lâm Thu Phượng trợn trắng mắt: "Chị tư nói nghe nhẹ nhàng ghê, chị có biết thế lực nhà họ Viên ở Tiền Đường lớn thế nào không? Ngoài nhà họ Tiền và họ Cao ra thì ai dám trở mặt với họ? Họ muốn đối phó Dục Thần thì có gì khó khăn đâu. Theo tôi, cần phải nghĩ cách chứ không sẽ thiệt thòi lớn đó".

Người nhà họ Lâm bắt đầu anh một câu tôi một câu nghĩ cách cho Lý Dục Thần, làm cách nào để tránh khỏi sự trả thù của Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.

Lâm Mộng Đình không nghe nổi nữa nói: "Mẹ, cô, sao mọi người nói như kiểu đó là chuyện của một mình Dục Thần vậy. Anh ấy rõ ràng là vì nhà chúng ta mới đắc tội cô cả".

"Thế nên chẳng phải chúng ta đang nghĩ cách cho cậu ta đấy à!", Lâm Thu Phượng nói: "Ban nãy cậu ta kích động quá, lấy tiền ném vào mặt chị cả con làm gì, để chị ấy trút giận chẳng phải xong rồi à. Giờ hay rồi, đắc tội nhà họ Viên, chúng ta thì không sao nhưng con còn phải đến Tiền Đường đi học mà".

Nghiêm Tuệ Mẫn nói: "Hay là ra ngoài nước ngoài đi".

Thẩm Minh Xuân nói: "Nếu chỉ đối phó Dục Thần thôi thì cũng không có gì, cùng lắm là không đến Tiền Đường. Chỉ sợ nhà họ Viên coi đây là cái cớ, dùng sức mạnh của gia tộc đối phó chúng ta thôi".

"Chắc không đến nỗi đó đâu, anh rể cũng chẳng phải người quan trọng nhất trong nhà họ Viên, chẳng đến mức vì chút chuyện đó mà dùng đến sức mạnh của gia tộc".

"Vậy cũng chưa chắc. Thực ra, nhà họ Viên đã vươn tay đến thành phố Hòa từ lâu rồi, chỉ ngại nhà họ Lâm chúng ta là thông gia nên không thể cạnh tranh, cũng không tiện hợp tác với đối thủ của chúng ta. Lần này, vừa hay để họ lấy cớ tiến vào thành phố Hòa. Nếu bắt tay với hai nhà Triệu và Phùng nữa thì nhà họ Lâm nguy thổ!"

Thẩm Minh Xuân hiểu rõ tình hình trên thương trường nên nói cũng rành mạch đâu ra đấy.

"Thậm chí, tôi còn nghi chị cả đến đây quậy là vì bị anh rể giật giây!", Thẩm Minh Xuân nói.

"Cái gì?"

Mọi người hoảng sợ, cảm thấy ông ta nói hết sức có lý.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Nghiêm Tuệ Mẫn nhớ tới việc gần đây chồng mình gặp trắc trở đủ mọi điều trong làm ăn, sức khỏe của bố lại yếu, nếu nhà họ Viên lại đến thành phố Hòa kiếm chuyện thì đúng là nhà đã dột còn gặp mưa rào.

"Chị dâu, theo em thấy, giờ cách duy nhất là tạm thời khiến Dục Thần rời khỏi nhà họ Lâm, tìm một chỗ trốn. Chẳng phải chị vừa bảo là ra nước ngoài à, em thấy vậy cũng tốt", Lâm Thu Phượng nói.

Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu: "Cũng được, vậy để hai đứa nhỏ ra nước ngoài đi".

"Mẹ, vậy cũng nóng vội quá rồi? Con đang học ở đại học Nam Giang mà", Lâm Mộng Đình nói.

"Con biết cái gì? Đây là vì tốt cho các con!", Nghiêm Tuệ Mẫn khuyên bảo hết nước hết cái.

Lý Dục Thần nghe mà cạn lời, cái gia đình này tự quyết định cả nửa ngày giống như anh không có mặt ở đây vậy.

"Mấy người cứ từ từ bàn bạc đi".

Anh đứng lên, cũng không quan tâm người khác có ý kiến gì mà đi thẳng ra ngoài.

Người nhà họ Lâm nhìn mà cau mày.

"Hừ, đúng là không hiểu lòng tốt của người khác!", Lâm Thu Phượng vô cùng khó chịu nói.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói đỡ cho Lý Dục Thần: "Hoàn cảnh sống của Dục Thần từ nhỏ đã khác chúng ta, mọi người đừng để trong lòng làm gì".

"Gì mà hoàn cảnh khác nhau, mất lịch sự chính là mất lịch sự. Mất lịch sự thì thôi, còn không có não. Cậu cho rằng ban nãy chị cả thật sự không dám làm gì cậu à? Đó là vì cậu đang ở trong căn nhà này, là con rể tương lai của nhà họ Lâm. Rời khỏi đây thì cậu chẳng là cái gì hết".

Lâm Thu Phượng nhìn Lý Dục Thần với vẻ thương hại.

"Tôi thật sự không biết ban nãy cậu đào đâu ra can đảm mà dám lấy tiền ném vào mặt chị cả, đắc tội nhà họ Viên ở Tiền Đường thì cậu chỉ có trốn ở đây mới bảo vệ nổi cái mạng mình mà thôi".

"Thu Phượng!", Lâm Thu Thanh quát bà ta: "Đừng nói lung tung".

"Anh, em cũng vì tốt cho mọi người thôi. Cậu ta là vai con vai cháu, em là bậc cô chú nói mấy câu cũng không được? Hơn nữa, chẳng phải còn chưa làm rể chính thức à".

Lý Dục Thần cười, vẫn không dừng chân lại: "Cảm ơn lòng tốt của mấy người, tôi không cần ai tới bảo vệ cả, mấy người cũng chẳng bảo vệ được tôi. Còn về nhà họ Viên, tôi đây vẫn chưa coi họ là cái đinh gì".

Anh cũng không quay đầu lại đi thẳng một mạch ra ngoài.

Lâm Thu Phượng sửng sốt.

"Chị dâu, coi con rể mà chị tìm kia...", bà ta chỉ vào đầu mình bảo: "Có phải nơi này có vấn đề gì rồi không?"

Dượng tư Tôn Quảng Phúc vẫn im lặng nãy giờ nhìn bóng lưng biến mất ở cửa của Lý Dục Thần mà trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Chương 90: Không hiểu tại sao

"Thanh niên tốt, không tự cao tự đại, không tự ái hão, tuy rằng xuất thân thấp hèn cũng không sợ cường quyền, biết mình gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể đi theo con đường của mình. Đây mới chính là bản sắc anh hùng!"

"Cắt, bớt văn vẻ lại đi!", Lâm Thu Phượng lầm bầm, quay mặt đi với vẻ khinh thường.

Những người khác cũng không nói gì, giống như không có ai coi trọng lời nói của Tôn Quảng Phúc.

Chỉ có cô tư Lâm Nguyệt Nga là trầm mặt xuống, trừng mắt liếc nhìn Tôn Quảng Phúc.

Tôn Quảng Phúc khẽ thở dài cúi đầu.

Than ôi, người trẻ tuổi, hy vọng cậu có thể kiên trì trụ vững, không bị đè bẹp bởi những gánh nặng của cuộc sống.

Hồi đó tôi cũng giống như cậu, hăng hái chỉ điểm giang sơn, đề cao chữ nghĩa, xem đám nhà giàu như cặn bã.

Đáng tiếc giờ đây cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, lời nói thậm chí còn không có trọng lượng.

Tôn Quảng Phúc nảy sinh một loại xúc động, muốn giống như Lý Dục Thần, đứng dậy và bước ra ngoài một cách thoải mái, bỏ lại những người phụ nữ ồn ào này, bao gồm cả vợ ông ta, ở lại phía sau.

Nhưng ông ta biết rằng mình không thể làm được điều đó.

Đọc sách hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn bị cuộc sống dạy làm người.

Khổng thánh nhân cũng đấu không lại từ bản!

Lý Dục Thần không biết những người trong biệt thự này đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm.

Anh đi bộ dọc theo đường mòn trong hoa viên ở khu biệt thự.

Khu biệt thự sơn trang Bắc Khê rất lớn, dựa theo các hạng mục bất động sản bình thường thì một mảnh đất lớn như thế này có thể xây dựng ít nhất 100 biệt thự, hơn nữa đều là loại cao cấp.

Nhưng ở đây tổng cộng chỉ có 17 căn nhà, còn lại đều là không gian của cây xanh, hoa viên cùng đình nghỉ mát. Trông nó còn giống một lâm viên hơn là một khu biệt thự.

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Những đám mây đen nhàn nhạt vẫn còn ở đó khiến bầu trời có vẻ tối hơn một chút, nhưng mắt của người bình thường không thể nào phát hiện ra.

Muốn phá tan đám mây đen bao phủ này kỳ thật rất đơn giản.

Nhưng bây giờ Lý Dục Thần không có ý định phá nó.

Thứ nhất là bởi vì anh còn chưa biết kẻ thi pháp là ai, nếu như phá phép sẽ đả thảo kinh xà.

Thứ hai là bởi vì anh cảm thấy nội bộ Lâm gia có nhiều vấn đề, chịu chút đau khổ cũng là chuyện tốt.

Nếu như không phải muốn báo đáp ân tình của ông cụ Lâm thì anh cũng sẽ không quản những việc này.

Kẻ tạo mây đen bao phủ cùng với kẻ thi triển vu thuật "Thi Đinh Đầu Tiễn" hẳn là cùng một người.

Người này hẳn là vẫn còn ở trong nhà họ Triệu.

"Dục Thần..."

Lâm Mộng Đình đuổi theo anh ra ngoài.

Lý Dục Thần quay đầu lại: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Ừm, không có gì".

Khi hai người họ ở riêng với nhau, Lâm Mộng Đình phát hiện tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cô bị làm sao vậy?

Chính cô cũng không hiểu được.

Lần đầu tiên cô gặp anh rõ ràng cô không có cảm giác gì.

Ngay cả sau khi anh tiễn cô về nhà, nửa đường anh hùng cứu mỹ nhân, thì cô cũng chỉ xem anh như ân nhân, xem anh như bạn bè.

Tại sao mọi thứ lại thay đổi khi cô biết anh chính là vị hôn phu mà ông nội chỉ định cho cô chứ?

Chẳng lẽ hôn ước kia lại có ma lực lớn như vậy, còn có thể thay đổi quan niệm của một con người?

Lâm Mộng Đình dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.

“Tôi, tôi sợ anh không biết đường”, cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.

Lý Dục Thần quả thực không biết đường.

"Vậy cô dẫn đường cho tôi đi".

“Được”, Lâm Mộng Đình cười nói.

Hai người chậm rãi đi cạnh nhau trong bóng râm.

"Kỳ thực anh cũng đừng quá để ý. Họ hàng của tôi đều là như vậy, có đôi khi nói những lời khó nghe nhưng không có ác ý”, Lâm Mộng Đình sợ Lý Dục Thần không vui nên cẩn thận giải thích.

“Tôi không để ý”, Lý Dục Thần nói.

"Thật sự không để ý sao?"

"Thật".

"Vậy...", Lâm Mộng Đình nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Vậy anh để ý cái gì?"

“Tôi?”, Lý Dục Thần nghiêm túc nhìn Lâm Mộng Đình, nói: “Tôi để ý cô, chỉ cần cô khác với bọn họ là được".

Lâm Mộng Đình bật cười khúc khích.

"Tôi biết anh đang trêu tôi, thật ra anh chẳng để ý cái gì cả, nhưng tôi vẫn rất vui".

Hai người nhìn nhau cười, ngồi trên hòn non bộ ngắm hoàng hôn.

Bỗng nhiên lại có tiếng chuông từ đâu truyền đến khiến cho chim chóc giật mình.

Lâm Mộng Đình nói: "Cuộc họp gia đình sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi".

Đúng lúc này, Lâm Thiền Minh đi tới.

“Cậu Lý”, Lâm Thiền Minh vẫn luôn giữ cách xưng hô như vậy: "Ông cụ mời cậu đến châm cứu cho mình".

"Không phải sắp có cuộc họp gia đình sao?"

Lý Dục Thần khó hiểu, thật ra ông cụ không có bệnh, hiện tại chỉ cần giữ được tính mạng, chờ phá được vu thuật thì sẽ không sao nữa. Mấy chuyện châm cứu uống thuốc thì tác dụng có hạn, chỉ làm cho người khác xem mà thôi.

Lâm Mộng Đình vui vẻ trong lòng, nói nhỏ: "Ý của ông nội là muốn anh cùng tham gia cuộc họp gia đình đó! Bây giờ anh vẫn chưa phải là người nhà họ Lâm, chỉ có dùng cách này thì mới có thể giúp anh danh chính ngôn thuận bước vào từ đường!"
Chương 91: Không có tư cách

Từ đường của nhà họ Lâm nằm ở góc phía tây nam của khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, có một ngôi nhà riêng biệt ở đó, hoàn toàn được xây dựng dựa theo tông miếu của gia tộc thời cổ đại.

Bên trong từ đường rất lớn, ngoài chính điện là nơi thờ cúng tổ tiên thì còn có sảnh tiếp khách và phòng họp.

Lâm Thượng Nghĩa đang nằm trên chiếc ghế mây trong phòng khách, đôi mắt hơi khép hờ.

Lý Dục Thần ngồi ở một bên, ngón tay đặt lên mạch của ông cụ Lâm.

Khí cơ của Lâm Thượng Nghĩa tương đối ổn định, sau khi được chân khí tiếp mệnh, các triệu chứng bệnh tật cũng đều giảm xuống, nhưng hồn phách vẫn suy yếu như cũ.

Có thể thấy rằng kẻ thi triển vu thuật "Đinh Đầu Tiễn Thư" vẫn chưa chịu buông tha.

Nếu như không tìm thấy kẻ đó thì trong vòng 3 ngày nữa Lâm Thượng Nghĩa vẫn sẽ chết.

Lý Dục Thần biết điều này rất rõ.

Một luồng chân khí tiến vào trong cơ thể, Lâm Thượng Nghĩa chậm rãi mở mắt ra.

Ông cụ thở ra một hơi:

"Thoải mái quá! Xem ra lão già như tôi còn có thể sống được lâu thêm mấy ngày".

Lý Dục Thần cười nói: "Thân thể của ông không có vấn đề gì, nội tình rất tốt, nếu như không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì sống qua trăm tuổi cũng không thành vấn đề".

Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: "Cảm ơn những lời tốt đẹp của cậu. Tôi đã hơn 80 tuổi rồi, có sống đến trăm tuổi hay không cũng không quan trọng. Trăm tuổi cũng có cái lo của trăm tuổi, sống thêm mấy năm cũng chỉ là mấy năm bi ai, bây giờ tôi chỉ muốn lo liệu hậu sự của mình cho tốt, không muốn sau khi ra đi trong nhà lại có thêm nhiễu loạn gì”.

Lý Dục Thần không tiếp lời.

Anh không hiểu chuyện của nhà họ Lâm, can thiệp vào cũng không tiện.

Nhưng ông cụ dường như không nghĩ vậy.

"Dục Thần, cháu trai của tôi là đứa thiếu hiểu biết, thiếu giáo dục từ khi còn nhỏ. Cậu xem như nể mặt tôi mà đừng so đo với nó. Lai Phong là con trai của anh trai tôi, năm xưa nhà họ Lâm gặp phải đại nạn, nếu không có anh trai thì khi đó tôi cũng đã chết rồi".

Lý Dục Thần biết ý của ông lão nên nói: "Cháu không để bụng chuyện Lâm Thiếu Hằng, nhưng nếu bọn họ lại giở trò với cháu lần nữa thì cháu cũng không dám cam đoan điều gì với ông đâu".

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu thở dài: "Được rồi, nếu bọn chúng lại làm bậy thì tôi cũng không thể bảo vệ được nữa. Các người đến phòng họp đợi tôi trước, tôi sẽ đến sau khi nói xong vài câu với Thiền Minh".

Phòng họp gia tộc nằm trên tầng hai của từ đường, khi Lý Dục Thần bước vào thì đã chật kín người.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lý Dục Thần, bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhìn thấy anh đi cùng Lâm Mộng Đình, những người chưa từng nhìn thấy anh cũng sẽ đoán rằng đây là con rể mới của nhà họ Lâm do ông cụ Lâm chỉ định.

Chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng Lâm Mộng Đình lại thẳng thừng đưa anh vào từ đường của nhà họ Lâm.

Theo quy định của nhà họ Lâm, con dâu hoặc con rể chỉ có tư cách tham gia cuộc họp gia đình cấp bậc này sau khi họ chính thức kết hôn.

Phòng họp rất lớn, Lý Dục Thần để ý thấy chỗ ngồi của nhà họ Lâm rõ ràng được chia thành hai phe.

Một bên lấy gia đình Lâm Thu Thanh làm trung tâm, bao gồm Lâm Thu Phượng và Lâm Nguyệt Nga, còn có rất nhiều người anh chưa từng gặp trước đây.

Bên kia lại lấy Lâm Lai Phong làm trung tâm, bao gồm cả Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành, số lượng người ít hơn.

Mặc dù lúc này Lâm Lai Phong đang ngồi giữa một nhóm người nhưng trên mặt ông ta đầy phiền muộn, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đi vào thì vẻ mặt ông ta lại càng khó coi hơn.

Khi Lâm Lai Nghi nhìn thấy Lý Dục Thần, bà ta rất phẫn nộ, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Anh đến đây làm gì? Đây là từ đường của nhà họ Lâm, là một cuộc họp gia đình. Anh có tư cách gì để tham dự?"

"Là ông nội bảo anh ấy..."

Lâm Mộng Đình vừa giải thích thì đã bị Lâm Lai Nghi ngắt lời:

"Đừng đem ông cụ Lâm ra đây, quy củ của nhà họ Lâm là do tổ tiên đặt ra, cho dù ông cụ có ấn định hôn ước cho cô nhưng chỉ cần chưa kết hôn thì người này vẫn không phải người của nhà họ Lâm, không có tư cách vào từ đường nhà họ Lâm!"

Lâm Lai Nghi là chị cả trong nhà họ Lâm, trước đây hống hách thành thói, nay lại ỷ vào thế lực nhà chồng ở Tiền Đường nên có quyền lực rất lớn ở nhà họ Lâm.

Huống chi những lời bà ta nói lần này đều là sự thật, nhà họ Lâm đúng là có quy tắc như vậy, Lý Dục Thần đã phá vỡ quy tắc khi bước vào từ đường.

Mọi người bắt đầu nhỏ giọng xì xào:

"Đúng vậy, sao chưa kết hôn mà đã tới đây rồi?"

"Thanh niên ngày nay đây thật sự không hiểu quy củ gì cả".

Người không rõ tình huống còn hỏi: "Đó là bạn trai của Mộng Đình sao? kà con trai gia tộc nào vậy?"

"Không biết, hình như là ông cụ Lâm đã sớm ấn định hôn ước".

"Cái gì mà cậu chủ nhà nào chứ, nghe nói hắn trước kia đi nhặt rác, cũng không biết năm đó hắn ta đã cho ông cụ uống bao nhiêu rượu mới khiến ông ta trở nên mê muội như vậy".

"Nhặt rác? Không thể nào!"

...

Nghe những tiếng bàn tán này, Lâm Mộng Đình rất xấu hổ.

Nhưng cô chỉ là một hậu bối, ở nơi này cô không có tư cách lên tiếng, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn cảm thấy có lỗi với con gái mình nên đứng dậy nói: "Chị cả, tiểu bối không hiểu chuyện, lời chị vừa nói sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Nghiêm Tuệ Mẫn không biết rằng chính Lâm Thượng Nghĩa đã gọi Lý Dục Thần đến đây, chỉ nghĩ rằng chính Lâm Mộng Đình đã quyết định đưa Lý Dục Thần vào, cho nên lúc nói chuyện cũng có vài phần chột dạ.

Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Tiểu bối không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng vậy sao?Đã phá hủy quy củ của tổ tiên mà còn nói là không nghiêm trọng, xem ra ông cụ nhà họ Nghiêm cũng dạy cô như vậy rồi. Nhưng cô đừng quên, đây là từ đường của nhà họ Lâm, không phải từ đường nhà họ Nghiêm của cô.

Khuôn mặt của Nghiêm Tuệ Mẫn đỏ bừng, những lời nói của Lâm Lai Nghi chẳng những công kích bà ấy mà còn mắng cả nhà mẹ đẻ của bà ấy.

Nhưng bà ấy cũng không thể phản bác, dù sao người có lỗi trước cũng là con gái bà.

Bà ấy liếc nhìn Lâm Mộng Đình, trong lòng không khỏi thầm trách, đứa trẻ này vội vàng như vậy làm gì chứ!

Lâm Lai Nghi lạnh lùng nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Thu Thanh: "Sao, gia chủ nhà họ Lâm không hề quan tâm đến quy củ của tổ tiên nữa à? Lát nữa có phải chúng ta cũng nên thảo luận một chút để thay đổi quy củ, sẵn tiện thay đổi gia chủ luôn hay không?”

Sắc mặt Lâm Thu Thanh thay đổi, ông ta trầm giọng nói: "Mộng Đình, con đưa Dục Thần về nhà trước đi".

Lâm Mộng Đình vội vàng nói: "Bố, là ông nội bảo anh ấy tới đây mà".
Chương 92: Ăn một bạt tai

Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Cô muốn gạt ai? Ông cụ là người đặt nặng quy củ nhất, sao có thể để người ngoài bước vào từ đường, tham dự cuộc họp gia tộc được? Tôi thấy chắc là do cô mê muội, bị tên đàn ông này mê hoặc rồi đúng không? Loại không cha không mẹ, vô giáo dục như thế này thì không có đủ tư cách để làm con rể nhà họ Lâm, nếu như cô vẫn bướng bỉnh muốn gả cho hắn ta thì để tôi xem bố của cô có còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí gia chủ hay không".

Lâm Mộng Đình đỏ bừng mặt.

Trong mắt Lý Dục Thần lóe lên một tia lạnh lẽo.

Anh không hề quan tâm đến ánh mắt giễu cợt cùng thương hại của mọi người, chỉ nắm lấy tay Lâm Mộng Đình đi xuyên qua đám đông, đến chỗ Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn, nói: "Mộng Đình, cô ngồi xuống đi".

“Còn anh thì sao?”, Lâm Mộng Đình dường như cảm nhận được Lý Dục Thần định làm gì đó liền lo lắng nhìn anh.

“Tôi sao?”, Lý Dục Thần cười: “Hình như có người không hoan nghênh tôi đến đây cho lắm”.

Anh xoay người rồi chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Lai Nghi.

"Vừa rồi bà mới nói ai không cha không mẹ?"

“Tôi đang nói cậu đó…”

Lời nói vừa phát ra.

Chát!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Lai Nghi đã bị đánh một bạt tai.

Hiện trường trở nên náo động!

Trong nhà họ Lâm, Lâm Lai Nghi là chị cả, ngoại trừ ông cụ Lâm thì tất cả mọi người đều sợ bà ta.

Cho dù là ông cụ Lâm cũng chưa bao giờ đánh bà ta.

Lâm Lai Nghi đứng đó, cứng đờ như một bức tượng.

Bà ta không hiểu tại sao một đứa cháu rể chưa vào nhà lại có gan dám đánh bà ta.

Viên Quốc Thành lập tức đứng dậy, định vung tay đánh Lý Dục Thần một cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Dục Thần thì liền rút tay về.

"Cậu... cậu...", Viên Quốc Thành run rẩy chỉ vào Lý Dục Thần.

Lâm Lai Phong cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nhìn Lý Dục Thần nói: "Lý Dục Thần, cậu dám động vào chị tôi!"

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Hôm qua tôi đã đồng ý với ông sẽ thả con trai ông đi. Hôm nay tôi chỉ đồng ý với ông cụ Lâm rằng sẽ không so đo với bố con ông. Nhưng nếu như các người dám chọc tức tôi lần nữa thì các người cho rằng ông cụ Lâm có thể bảo vệ các người nổi không?"

Lâm Lai Phong trừng mắt oán hận nhìn Lý Dục Thần, trong mắt như sắp phun ra lửa.

Ông ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, nếu không có tên nhóc chết tiệt này đột nhiên xuất hiện thì kế hoạch của ông ta suýt chút nữa đã thành công.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng ngồi xuống, vì ông ta biết mình đã không còn có cơ hội trở mình, rất có thể hôm nay sẽ là buổi họp mặt gia đình cuối cùng mà ông ta tham dự.

Lâm Thu Thanh cũng đứng lên, lạnh lùng nói: "Dục Thần, cậu làm gì vậy? Nơi này là từ đường, không được làm bậy!"

Lý Dục Thần nói: "Không sao, miệng của người phụ nữ này quá bẩn thỉu, nếu như nhà họ Lâm không quản được thì để cháu quản thay".

Lâm Thu Thanh không khỏi có chút tức giận.

Không phải vì Lý Dục Thần đánh Lâm Lai Nghi, mà là vì thái độ của Lý Dục Thần.

Đây nào phải là thái độ của con rể chưa vào cửa, đây rõ ràng là thái độ của chủ nhà luôn rồi!

Đến giờ khác này thì nhà họ Lâm cũng không thể ngồi yên được nữa, tất cả đều đứng dậy căm tức trừng mắt nhìn Lý Dục Thần.

Trong từ đường của nhà họ Lâm, đứng trước bài vị của tổ tiên, anh đã dám tát chị cả nhà họ Lâm, hành động này không chỉ tát vào mặt Lâm Lai Nghi mà còn tát vào mặt tất cả mọi người trong nhà họ Lâm.

"Mau cút ra khỏi đây!"

"Cậu là cái thá gì mà dám đánh chị cả của chúng tôi?"

"Lâm Thu Thanh, ý của ông là gì, ông cố ý tìm một người như vậy đến đây để sỉ nhục chúng tôi sao?"

Trong lúc nhất thời, đám đông đã rất phẫn nộ.

Hầu hết những người này đều không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, chứ đừng nói đến việc tại sao Lâm Lai Nghi lại nhắm vào Lý Dục Thần, hơn nữa bọn họ luôn tự cho mình là cao quý, từ đầu đã luôn tỏ ra xa cách và coi thường người con rể không có xuất thân tốt này.

Sao họ có thể chịu được việc một đứa nghèo hèn dám tát chị cả cao quý của nhà họ Lâm bọn họ chứ?

Một số người thậm chí còn trút giận lên Lâm Thu Thanh, lớn tiếng la hét yêu cầu ông ấy từ chức, bước xuống khỏi chiếc ghế gia chủ.

Sắc mặt của Lâm Thu Thanh trầm xuống, không biết phải giải thích thế nào với mọi người.

Ông ấy cũng cảm thấy rằng Lý Dục Thần đã hành xử quá đáng, không nể mặt ông ấy một chút nào.

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng rất lo lắng không biết phải làm thế nào.

Tuy rằng việc Lâm Lai Nghi bị tát khiến cho bà ấy cảm thấy rất hả giận, nhưng dù sao bọn họ cũng đang đứng trong từ đường nhà họ Lâm, làm như vậy chẳng khác nào đắc tội với tất cả mọi người trong nhà họ Lâm, sau này làm sao Lý Dục Thần có thể bước vào nhà họ Lâm được?

Nếu như chuyện này còn gây ảnh hưởng đến chồng của bà ấy thì đúng là mất nhiều hơn được.

Ôi trời, đứa nhỏ này quả nhiên vẫn còn thiếu hiểu biết, thật quá bốc đồng!

Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu rằng Lý Dục Thần không phải là người thiếu hiểu biết, cũng không phải do anh bốc đồng, anh chỉ đơn giản là không quan tâm đến thái độ của nhà họ Lâm, bao gồm cả thể diện của bố cô, Lâm Thu Thanh.

Nhà họ Lâm ỷ mình giàu có nên quá đề cao bản thân, chưa từng nghĩ tới sẽ có người không coi trọng mình.

Trên thực tế, ở thành phố Hòa này từ xưa đến nay cũng chưa từng có người nào dám như vậy.

Mà hôm nay, người này đã xuất hiện.

Người đó chính là Lý Dục Thần.

Ngoại trừ Lâm Mộng Đình, em trai Lâm Vân ngồi bên cạnh cô có lẽ là người duy nhất trong căn phòng này không cảm thấy Lý Dục Thần quá quắt.

Cậu ta có chút tò mò nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt thậm chí còn có chút sùng bái.

Lâm Vân vẫn còn học trung học, đang trong độ tuổi nổi loạn.

Từ nhỏ cậu ta đã không thích bà bác cả này, bà ta độc đoán chuyên quyền y hệt mụ phù thủy già.

Nhưng là con trai nhà họ Lâm, Lâm Vân không thể làm gì khác, cho dù không thích thì khi gặp mặt vẫn phải cung kính gọi bà ta là bác cả, nếu như giọng điệu có chút vô lễ thì cậu ta sẽ bị đám người lớn dạy dỗ.

Hôm nay Lý Dục Thần đã làm một việc mà có nằm mơ cậu ta cũng không dám làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK