Theo truyền thống của đảo Cửu Long, sau một ngày đêm, chiếc lồng sắt chìm xuống biển được vớt lên với sự chỉ thị của thần biển.
Đương nhiên thực tế không cần đợi đủ hai mươi tư tiếng, ngày hôm sau, trời vừa sáng, dân đảo đã tập trung bên biển.
Trữ Phượng Toàn đưa mấy người dân đảo đại diện lên trên cây cầu.
Mặt trời nhô lên từ trên mặt biển phía Đông, biển và bầu trời phía xa đỏ rực như lửa cháy,
Ánh nắng chiếu đến, để lại cái bóng dài của họ trên cầu.
Người hành hình đang đợi ở tận cuối cây cầu.
Trữ Phượng Toàn vỗ vai của anh ta, hỏi: “Thế nào, tối qua không có chuyện gì chứ?”
“Không sao”, người hành hình tự tin nói: “Mấy anh em vẫn luôn trông coi ở đây, chưa từng chợp mắt”.
Trữ Phượng Toàn gật đầu, nói: “Vậy vớt lồng lên đi”.
Người hành hình đáp một tiếng, nhảy lên boong tàu, cùng với thuyền viên khuấy đây thừng trên tàu, kéo dây neo lên từng chút.
Dây neo ma sát với boong tàu, âm thanh lại khác hoàn toàn với lúc dìm xuống hôm qua. Khi dìm xuống thì sảng khoái, kéo lên thì nặng nề và nhức tai.
Không biết tại sao, trong lòng mọi người thấp thỏm, dường như chỉ sợ vớt lên cái lồng trống không.
Vẻ ung dung của Jame trước khi chìm xuống biển khiến Trữ Phượng Toàn có chút lo lắng.
Cho nên họ đã cử thêm người trông coi dây neo trên tàu.
Một đêm sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ, chỉ cần kéo lồng lên, có lẽ có thể nhìn thấy thi thể của Jame.
Rất nhanh, tiếng ma sát giữa dây neo và boong tài bị từng trận tiếng nước rào rào cắt ngang.
Chiếc lồng được kéo từ trong nước biển lên.
Trữ Phượng Toàn thở nhẹ nhõm.
Jame ở trong lồng sắt, hai đầu gối quỳ, cong lưng, cúi đầu, không biết có phải hắn ta thành kính hám hối với tư thế này trước khi chết không, hay là bị nước biển đông cứng thành như vậy.
Ngọn lửa bên chân trời rực cháy, cả biển lớn dường như đang bùng cháy.
Lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra.
Jame trong lồng lại cử động.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, thẳng sống lưng.
Trữ Phượng Toàn nhìn thấy hắn ta ở nụ cười.
Chiếc kính gọng đen của hắn ta vẫn còn trên sống mũi, xuyên qua mắt kính, có thể nhìn thấy ánh mắt hừng hực có hồn của hắn ta.
Bộ tóc ướt sũng cũng không khiến hắn ta trông nhếch nhác, ngược lại càng thêm phóng khoáng tự nhiên.
Mười ngón tay của hắn đan vào nhau nắm trước ngực.
Trữ Phượng Toàn sợ giật mình.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể!
Một người, chìm xuống đáy biển một ngày đêm, bất luận thế nào cũng không sống nổi.
Dây neo này được thiết kế dài thêm chuyên dùng để dìm xuống biển.
Trong biển sâu lạnh giá như vậy, cho dù cao thủ tông sư cũng không trụ được bao lâu, không thể nào một ngày đêm mà vẫn sống, trừ phi hắn ta không phải là người.
Jame chậm rãi đứng lên.
Trên chân tay của hắn ta vẫn trói xích sát, leng keng vang lên cùng với hành động của hắn ta.
Người bên bờ trố mắt há hốc miệng nhìn cảnh này.
Mọi người không dám tin, trong cuộc đời mình lại thực sự nhìn thấy người bị dìm xuống biển mà không chết.
Cho thấy, người này đã được thần biển che chở. Thần biển không cho hắn ta chết.
Nếu thần biển đã không cho hắn ta chết, đương nhiên người dân của đảo Cửu Long cũng sẽ không có lý do làm khó hắn ta.
Jame thả lỏng đôi tay, thập tự giá trượt xuống từ trong lòng bàn ta hắn ta, đung đưa trước ngực hắn ta.
Hắn ta cười tủm tỉm nhìn Trữ Phượng Toàn: “Trữ đảo chủ, bây giờ, có thể thả tôi rồi phải không?”
Trữ Phượng Toàn rất không muốn, nhưng theo quy tắc của đảo Cửu Long, ông ta không có lý do không thả hắn ta.
Ông ta vung tay.
Người hành hình tiến lên, mở khóa của cái lồng, rồi giúp Jame mở xích sắt trên chân tay.
Jame chui ra khỏi lòng sắt, ngẩng đầu đứng trên boong tàu.
Mặt trời phía Đông xua tan ráng mây, ánh nắng chiếu lên bộ vest ướt sũng của hắn ta, bắn ngược ra ánh lấp lánh. Nhìn từ xa, thực sự giống như một vị thần.
Các dân đảo im lặng.
Hôm qua, họ còn kích động tức giận xét xử tên ra vẻ đạo mạo trước mặt này, tuyên bố hắn ta là ác ma giết người, nhấn chìm hắn ta xuống biển.
Nhã Nhã đáng thương vừa được mẹ của cô ta đưa về, nuôi dưỡng như người thực vật. Thi thể của A Mỹ còn đang nằm trong bệnh viện của đảo, vốn định hôm nay sau khi chắc chắn Jame chết, rồi tiến hành mai táng.
Nhưng bây giờ, Jame lại không chết, sống sờ sờ đi ra từ trong chiếc lồng sắt chìm dưới biển một đêm.
Giờ bảo họ phải làm thế nào?
Gần trăm năm nay chưa từng thấy chuyện như này.
Jame nói với Trữ Phượng Toàn: “Cảm ơn”, trọng điệu nho nhã ôn tồn, vẻ mặt kiêu ngạo.
Chương 664: Tôi có thể giết anh
Trữ Phượng Toàn cất giọng hận thù: “Đừng đắc ý, nước biển không nhấn chìm ôg chết, tôi vẫn có thể giết ông, báo thù cho các cô gái trên đảo!”
Jame tỏ vẻ mặt khinh thường, cười nói: “Có biết tại sao tôi không chết không?”
“Tại sao?”
“Vì phán quyết của các người là sai lầm. Thần không muốn cho tôi chết, chỉ ý của thần đã cho thấy tất cả. Tôi không giết người, ngược lại, tôi đang cứu vớt bọn họ”.
“Ăn nói bừa bãi!”, Trữ Phượng Toàn tức giận nói.
Nhưng ông ta biết, trong lòng những người dân đảo trên bờ chắc chắn đã lung lay.
“Theo quy tắc đảo Cửu Long các người, người bị dìm xuống biển mà không chết là người được thần che chở, các người cũng không thể giết tôi, cũng không có tư cách xét xử tôi, là vậy phải không?”, Jame đắc ý nói.
Tròng lòng Trữ Phượng Toàn vô cùng ấm ức, hận không thể tát một phát cho tên người Tây này thành bánh thịt. Nhưng ông ta không thể làm vậy.
Đúng như Jame nói, dìm xuống biển mà không chết là người được thần linh che chở, người trên đảo không có quyền xử lý hắn ta. Đây là quy tắc của tổ tông truyền lại.
Ông ta không thể giết Jame. Nếu không, chính là bất kính với thần, bất kính với tổ tông.
Jame chìm dưới biển một ngày một đêm mà không chết, thực sự vượt người dự liệu của mọi người, không phải ý chỉ của thần, còn có cách giải thích nào đây?
Thậm chí Trữ Phượng Toàn thà rằng Jame bỏ chạy, vớt lên một cái lồng không, cũng còn tốt hơn bây giờ. Không còn gì ấm ức hơn.
Jame bật cười.
“Các người không những không thể xử lý tôi, các người còn phải tôn kính tôi như một vị thần. Người chìm xuống biển mà không chết, chính là đại diện của thần, hóa thân của thần. Các người phải đối xử cung phụng tôi như cung phụng thần. Đây cũng là quy tắc của đảo Cửu Long, tôi nói đúng không?”
Hắn ta nói không lớn, nhưng rõ ràng truyền đến tất cả mọi người trên bờ đều nghe thấy.
Mọi người đều im lặng.
Chỉ có tiếng sóng biển đập nhẹ lên đá vụn đang vang vọng trong gió biển sáng sớm.
Không ai biết tiếp theo phải làm thế nào.
Nhã Nhã, A Mỹ, A Lệ Tháp…
Đó là những cô gái đẹp nhất trên đảo, đều là con gái nhà người ta, từng khuôn mặt hoạt bát còn sống trong lòng mọi người.
Họ bị lăng nhục, bị giết hại, bị rạch bụng moi tim, vứt lên biển.
Tội của Jame làm sao có thể tha được?
Nhưng hắn ta đã bị xét xử, đã bị nhấn chìm xuống biển một ngày một đêm.
Thần linh che chở cho hắn ta, quy tắc của tổ tiên bảo vệ hắn ta.
Các dân đảo cũng không làm gì được hắn ta. Jame có thể tiếp tục ở lại trên đảo, hiên ngang đi lại trong thành phố, còn người trên đảo, còn phải cung phụng hắn ta như vị thần.
Jame từ boong tàu đi lên cây cầu, đón mặt trời phía Đông, hát lên lời ca tụng:
“Khuôn mặt của ăn từ bóng tối dâng lên, ráng mây phủ khắp bầu trời, đón ngọn lửa của bạn, thế gian vui mừng… bạn khiến sao sáng ẩn lui, bạn khiến đại địa sáng bừng, bạn là vua của chúng thần, đón ngọn lửa của bạn,chúng ta đi về hướng bất tử…”
Trong lời hát cầu nguyện của hắn ta, một vầng mặt trời lơn nhô lên trên biển.
Mọi người phát hiện, mặt trời này, hình như còn to hơn bình thường rất nhiều.
Còn Jame, trong ánh huy hoàng của mặt trời, tạo ra một bóng cắt. Xung quanh bóng cắt màu đen là một vòng ánh sáng màu vàng thần thánh.
Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói vang lên.
“Tôi không phải là người của đảo Cửu Long, không cần quan tâm đến quy tắc của đảo Cửu Long, tôi có thể giết anh”.
Lý Dục Thần đi ra khỏi đám đông trên bờ biển, chậm rãi đi lên cầu.
Jame nghe thấy tiếng nói liền ngừng hát cầu nguyện, quay người lại.
Hai người đứng đối diện nhau, một cây cầu trải dài ngăn cách ở giữa.
Người trên bờ biển bị ánh nắng mặt trời khổng lồ trên biển làm chói mắt khó chịu, không nhịn được nheo mắt lại.
Đa số bọn họ đều không quen biết Lý Dục Thần, chỉ thấy là người lạ, nói không phải là người của đảo Cửu Long, thì khách đến từ đâu?
Một kẻ ác ma bị dìm xuống biến, được thần thánh che chở, sống quay về. Một người từ vùng khác đến, nói muốn giết người đại diện của thần thánh sống quay về này.
Dân trên đảo, có người vỗ tay hô tốt, có người lẩm bẩm trong lòng.
Trong ánh mặt trời chói mắt, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng màu đen và màu vàng, nhất thời không thể phân biệt được ai là ác ma, ai là sứ giả của thần thánh.
Ngược lại là người trên con tàu hành hình, nhìn từ hướng đó, nhìn thấy ánh nắng chiếu trực diện vào Lý Dục Thần, cả người sáng rực và chính khí.
Trữ Phượng Toàn mừng thầm trong lòng. Người của đảo Cửu Long không thể làm hỏng quy tắc của tổ tông, nhưng Lý Dục Thần không cần phải tuân thủ. Anh đứng ra, lần này, Jame chết chắc rồi.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng vẫn nghi hoặc, rốt cuộc Jame làm sao sống được? Chẳng lẽ thực sự là thần biển che chở, không cho hắn ta chết?
Jame cũng nhìn trực diện Lý Dục Thần.
Đây là khuôn mặt lạ, hắn ta chưa từng gặp.
Hắn ta hiếu kỳ hỏi: “Anh là ai?”
“Người đến giết anh”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Chương 665: Ảo giác
Jame giơ tay dùng ngón tay khẽ đẩy kính trên sống mũi, trông vẫn nho nhã, thanh lịch như vậy.
“Tôi là người được thần chọn, anh xem, tôi bị nhấn chìm xuống biển một ngày một đêm mà cũng không chết”, hắn ta nói.
“Thế thì đã làm sao?”
“Anh không thể giết hại một người được thần chọn, thần sẽ không vui”.
“Thế thì đã làm sao?”
Jame ngẩn người một lúc, hiển nhiên không ngờ tên đối diện lại lặp lại cùng một câu, mà câu này rất có trọng lượng, khiến hắn ta không thể không đáp lại.
“Nếu thần không vui, sẽ cho lửa thiêu cháy nhân gian, nhân gian sẽ biến thành địa ngục”.
Hắn ta nói rất lớn tiếng, hiển nhiên là muốn cho dân đảo trên bờ đều nghe thấy.
Quả nhiên các dân đảo đều sợ hãi.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Ha ha, vậy thì thần cũng xấu tính quá, thần xấu tính như vậy, không thờ phụng cũng được”.
Jame lắc đầu, mơ rộng hai cánh tay hô lớn: “Thần à, xin tha thứ cho sự ngu dốt của anh ta! Thần nhìn anh ta đi, đang thương biết bao!”
Ánh mắt trời liền trở nên càng chói mắt trong tiếng hô của hắn ta.
Ánh mắt của Lý Dục Thần nhìn vượt qua Jame, nhìn lên biển xa xôi.
Jame tháo thập tự giá trước ngực xuống, giơ cao lên đỉnh đầu.
Từ xa nhìn đến, vầng mặt trời đó ở bên trên thập tự giá, giống như hắn ta dùng thập tự giá nâng cả mặt trời.
Sau đó, thập tự giá của hắn ta phát ra ánh sáng dưới ánh mắt trời chiếu rọi.
“Tôi là con dân của thần, các người không giết chết được tôi đâu!”
Cùng với lời của hắn ta, ánh sáng trên thập tự giá lưu chảy, rơi xuống như thác nước, trùm lấy Jame.
Mặt trời trên đỉnh đầu, toàn thân ánh sáng bao trùm, cảnh tượng đó, thực sự giống như thần giáng xuống.
Mọi người trên bờ xao động.
Có người kinh ngạc kêu lên, có người sợ hãi, thậm chí có người đã thành kính bái lạy, miệng hô tên cảu thần.
“Các người không giết chết được tôi đâu”.
Trong màn sáng vang lên giọng của Jame.
“Tôi là sứ giả của thần! Các người phải kính trọng tôi, yêu tôi, nghe theo hiệu lệnh của tôi! Các người phải ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, để tâm linh sạch sẽ, đi theo bước chân của tôi! Tôi sẽ đưa các người xông phá ngăn cách của bóng tối. Ánh sáng sẽ chiếu rọi các người, rửa sạch ô uế và tội ác trên người các người, đón nhận sự cứu rỗi của thần…”
Giọng của hắn ta yên bình, vang vọng như vậy, trực tiếp đi vào tâm linh mọi người.
Vào lúc này, trong mắt các dân đảo chỉ còn lại một vầng mặt trời khổng lồ trên bầu trời, và Jame trong ánh hào quang chiếu rọi như vị thần.
Mọi người đều quỳ xuống, thành kính cầu nguyện.
Ngay cả chị Mai đứng trong đám đông cũng có cảm giác muốn đi theo Jame.
Chỉ có Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn vì có tu vi thâm sâu, thần hồn ngưng luyện, không bị ảnh hưởng. Nhưng khi họ nhìn thấy cảnh xảy ra trên người Jame, cũng chấn hãi sâu sắc.
Trong thế giới của ánh sáng này, chỉ có một mình Lý Dục Thần trên cây cầu là không ăn nhập, vẫn là một bóng đen.
Dường như trước thần, anh mới là ác ma đó.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi vẫn luôn hiếu kỳ, trên người anh không có chút tu vi nào, làm sao sống qua được một ngày một đêm dưới đáy biển. Bây giờ tôi hiểu rồi, là thập tự giá trong tay anh. Không thể không nói, giáo phái Tây Dương các người cũng có chút bản lĩnh, đặc biệt là thuật kêu gọi. Chỉ tiếc là, các người không phải chính đạo, còn chuyên làm việc ác với danh nghĩa của thần, còn đáng hận hơn ma đạo! Hôm nay, tôi phải thay trời hành đạo!”
Nói xong, lấy bàn tay làm đao, chém một cái.
Không gian trên cây cầu vụt lóe.
Hư không nứt ra, hào quang gãy lìa.
Thác nước ánh sáng trên người Jame lập tức bị chém đứt.
Hào quang trên thập tự giá dần đần dập tắt.
Dường như có sức mạnh thần bí kéo mọi người về từ trong ảo giác.
Mặt trời phía xa không còn khổng lồ như vậy nữa, ánh nắng cũng không còn chói mặt, biển và bầu trời cũng quay về.
Mấy con chim biển bay vút trên mặt biển, gió thổi nổi lên sóng biển khẽ đập lên những tảng đá.
Jame mặc vest, thân hình cao đứng ở tận cuối cây cầu, giơ thập tự giá, ngây người nhìn Lý Dục Thần, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Anh… làm sao anh làm được?”
“Không! Không thể nào! Anh là ma quỷ!”
“Thần à!”, Jame hết sức giơ thập tự giá lên cao hơn, hô gọi nói: “Xin ban cho tôi ánh sáng và sức mạnh!”
Nhưng bất luận hắn ta hét thế nào, cầu nguyện thế nào, thập tự giá cũng không phát sáng.
Jame nóng ruột, không ngừng đặt thập tự giá xuống rồi giơ lên. Khuyu áo của bộ vest đứt trong lúc hạ xuống giơ lên, chiếc kính trên sống mũi cũng lệch đi.
Jame như vậy cũng không giống sứ giả của thần nữa, cũng không còn là quý ông nho nhã lịch sự nữa, mà giống một tên hề, ở tận cuối cây cầu bên biển, nhảy điệu múa hài hước.
Dân đảo trên bờ tỉnh táo lại, thấy may mắn vì vừa nãy mình không hoàn toàn mê đắm. Đương nhiên họ biết, là người vùng khác xa lạ đã giúp họ, khiến mọi người không bị ác ma lừa gạt và trìm đắm.
Thế nên mọi người càng căm ghét Jame.
“Giết hắn đi!”, có người hét nói.
Một đám người cùng hô lên theo: “Giết hắn đi!”
Trên cả đường bờ biển đều dồn dập vang lên tiếng “giết hắn đi”.
“Nghe thấy chưa? Tiếng hô của mọi người!”, Lý Dục Thần nói.