Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lee Jae Sung đã lên máy bay chuyên dùng vào tối hôm đó để trở về nước.

Từ Thông cảm thấy không vừa ý lắm, theo ý ông ta, ít nhất cũng phải đánh cho Lee Jae Sung một trận sống dở chết dở rồi mới thả đi. Tuy nhiên, thân là người đứng đầu của một gia tộc lớn và là một thương nhân chính hiệu, ông ta vẫn có thể cân nhắc những mối lợi hại cơ bản.

Toàn bộ sự việc, Lý Dục Thần không hề tham gia, thậm chí cũng không hỏi han gì, tất cả đều là do Từ Thông, Lang Dụ Văn và Hầu Thất Quý ba người bàn bạc.

Việc đánh đòn hay thậm chí là giết chết cậu chủ của tập đoàn Tam Tống cũng chỉ có thể trút bỏ một chút tức giận, có thể đổi lấy cái gì cơ chứ? Không bằng hãy kiểm soát hắn, toàn lực hỗ trợ hắn, khiến hắn trở thành một con rối. Công nghệ và thị trường mà tập đoàn Tam Tống sở hữu rất có giá trị đối với Từ Thông và tập đoàn Kinh Lý đang phát triển nhanh chóng như hiện nay.

“Với quân cờ Lee Jae Sung này, tôi có tự tin rằng, trong vòng năm năm tới, tập đoàn Kinh Lý sẽ vượt qua Tam.” Sau đó, trong bữa tiệc mừng tại căn nhà của họ Lý, Lang Dụ Văn đã nói như vậy.

Từ Thông cười hehe nói: “Ông Lang quả là kỳ tài, nếu đặt trong thời cổ đại, chắc chắn ngài sẽ là Trương Lương Hàn Tín đấy!”

Lang Dụ Văn xua tay nói: “Ông Từ quá khen rồi, tôi nào có sánh được với Trương Lương Hàn Tín, mà Hầu quản gia mới là người có tài năng của Tiêu Hà, chính là người trợ giúp đắc lực thật sự bên cạnh cậu Lý!”

Hầu Thất Quý cười ha ha: “Ông Lang tài đức vẹn toàn, ông Từ lại là người có tầm vóc vương bá ở Giang Đông, tôi thì thôi đi, tôi chỉ là một kẻ buôn bán đồ cũ ở Phan Gia Viên, nếu không có cậu Lý xem trọng, nâng đỡ tôi, thì nào có tôi của ngày hôm nay chứ?”

“Hầu quản gia, ông nói vậy là quá khiêm tốn rồi, mà khiêm tốn quá lại thành kiêu ngạo đấy!” Từ Thông nói.

Hầu Thất Quý cười nói: “Không phải khiêm tốn, mà là tự biết rõ mình. Nhưng tôi cũng không tự coi nhẹ chính mình, nếu so với Hàn Tín, có lẽ ai trong chúng ta cũng kém một chút, nhưng nếu nói về Lưu Bang thì có lẽ cậu Lý của chúng ta còn tài giỏi hơn nhiều.”

Lời này của ông ta khiến Từ Thông và Lang Dụ Văn đều hơi ngẩn người ra.

Lưu Bang chính là người thay thế nhà Tần hùng mạnh, xây dựng nền móng cho Đại Hán tồn tại trong suốt sáu trăm năm đấy.

“Ý ông là cậu Lý...” Từ Thông không dám chắc, “Chí tại thiên hạ?”

Hầu Thất Quý lắc đầu: “Không phải chí tại thiên hạ, theo tôi thấy ấy à...” Ông ta giơ một ngón tay chỉ lên trời, “Là chí tại thiên thượng!”

...

Khi bọn họ còn đang ở Yến Bắc Viên bày mưu tính kế nhắm vào Lee Jae Sung, sắp đặt cục diện Tam Tống, thì Lý Dục Thần lại đang ở một mình trong nhà cũ của nhà họ Lý tại thủ đô.

Sau chuyến đi đến Edo lần này, đặc biệt là sau trận tỉ kiếm với Mitarai Jange đã khiến sự lĩnh hội về đạo của anh lại sâu sắc thêm một bậc, cảnh giới cũng được nâng cao hơn một tầng.

Buông bỏ chấp niệm, trong thế giới vô niệm, tìm kiếm chân lý của đạo.

Dường như anh đã nhìn thấy điệu múa của bóng ma đen kịt nổi lên cùng kiếm khí Huyền Minh và thấu hiểu một tầng ý nghĩa khác của những câu thần chú cổ xưa vang vọng trong tâm trí.

Tại sao kiếm Huyền Minh lại có màu đen? Tại sao bóng ma đang nhảy múa ấy lại mang màu đen?

Vì vũ trụ vốn dĩ là màu đen mà!

Bầu trời đầy sao đem đến cho chúng ta ảo giác về ánh sáng, nhưng thực ra chúng ở cách chúng ta rất xa, rất xa. Vũ trụ không phải được tạo thành từ các vì sao, mà là bởi khoảng cách xa xôi giữa các vì sao.

Đây chính là “Vô” mà 《Đạo Kinh》 nói đến, cũng là “Không” được đề cập trong kinh Phật.

Thế giới vô không là một thế giới tối tăm.

Bóng tối vốn không hề đáng sợ, điều đáng sợ là chúng ta đã đứng dưới “ánh sáng” của Thiên Đạo quá lâu, lâu đến mức không thể thích nghi với bóng tối.

Những gì Lý Dục Thần nghe được không còn chỉ là nỗi chấp niệm “giết giết giết,” mà thứ nhiều hơn trong cơn động loạn của tâm ma lại chính là lòng từ bi đối với chúng sinh. Mà trong lòng từ bi ấy, dường như lại mơ hồ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ngoài sự hỗn loạn của vũ trụ.

Đó mới chính là ánh sáng thực sự, là thứ ánh sáng không cần mắt nhìn mà vẫn có thể chiếu rọi vào linh hồn.

Anh hiện giờ vẫn đang trong trạng thái phong ấn nguyên thần bẩm sinh, chỉ là anh đã khai mở một con đường khác, con đường khác biệt với tu hành theo Thiên Đạo, thậm chí trong mắt những người bảo vệ Thiên Đạo, đó chính là con đường của kẻ phản bội.

Vốn dĩ thông qua con đường này, thông qua việc nâng cao cảnh giới, anh có thể phá vỡ phong ấn bẩm sinh của Đại sư huynh. Nếu vậy, ba lần lôi kiếp của anh sẽ càng vững chắc hơn, và sau khi phá vỡ phong ấn, chắc hẳn Đại sư huynh cũng sẽ không còn lời gì nữa, bởi vì đột phá chính là duyên phận.

Nhưng hiện tại, anh lại không muốn đột phá nữa.

Nếu ngay cả trời cũng không cần thì Tiên Thiên hay không Tiên Thiên cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tiếp theo đây, anh sẽ phải cô độc bước đi trên con đường này, một mình đi đến tận cùng.

Anh biết, ngoài thanh kiếm trong tay, ngoài những câu chú xa xôi trong đầu, chẳng còn ai hiểu được anh nữa.

Thời đại khi còn có sư phụ dạy dỗ, có huynh đệ tỷ muội che chở trước kia đã qua rồi.

Chỉ có sự bình thường mới có tình yêu chân thật, hành trình vĩ đại luôn là một con đường cô độc.

Tuy nhiên, anh tin rằng ánh sáng thực sự sẽ đến. Đến lúc đó, tất cả mọi người rồi sẽ hiểu anh.

Thiên kiếp sẽ không đến trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vì anh đã chọn con đường khác biệt với Thiên Đạo, nên đương nhiên Thiên Đạo sẽ không thể can thiệp vào việc tu hành của anh nữa.

Nếu thiên kiếp đến thì đó chính là lúc trời không dung tha cho anh nữa, và chắc chắn sẽ là tai họa diệt vong.

Nhưng anh không hề sợ hãi, thậm chí còn mơ hồ có mong đợi ngày ấy sẽ đến.

Kẻ tìm kiếm chân đạo, dám đối đầu với trời!

...

Bảy ngày sau, sau lần truyền đạo tại Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, Lý Dục Thần đã tiến hành lần truyền đạo thứ hai tại nhà họ Lý ở thủ đô.

Cũng giống như lần trước, lần này anh đã gọi tất cả những người bên cạnh mình đến.

Hơn nữa, vì nội dung buổi truyền đạo ở Hòa Thành lần đó đã bị truyền ra một phần, nên nó đã tạo ra ảnh hưởng không lớn cũng không nhỏ trong một phạm vi nhất định.

Sự ảnh hưởng này một phần dựa trên nội dung bài giảng của anh, đối với những người có ngộ tính cao mà nói, nó có tác dụng như một hồi chuông cảnh tỉnh sâu sắc; phần còn lại tất nhiên là dựa vào ảnh hưởng cá nhân của anh trong quá khứ, khiến mọi người rất mong chờ những gì anh sẽ chia sẻ.

Buổi giảng lần này tại thủ đô có thể nói là khách quý chật nhà.

Không chỉ có những người trong căn nhà của họ Lý như Hầu Thất Quý, Lý A Tứ, Vương Thiết Thủ, Khoái Đao Vinh, Hoàng Đại Sơn, Bạch Kinh Kinh, Ân Oanh, Ngô Ngọc Kỳ, bao gồm cả Vương Sùng Tiên, Kim Tam Mộc từ Bạch Vân Quan, Đoàn Phù Dung, Đới Đình từ Cát Môn, Tiêu Sinh, Tiêu Minh Hạc từ nhà họ Tiêu, cùng với một số tu hành giả và võ giả nghe thấy được chút tin đồn ở thủ đô cũng đều đến tham dự.

Khi nghe Lý Dục Thần giảng về “Đạo phi thiên,” có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của những người đến tham dự, đặc biệt là đối với Vương Sùng Tiên, một cao thủ Tiên Thiên đã vượt qua được lôi kiếp.

Thậm chí Vương Sùng Tiên còn nghe đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Có lúc, suýt nữa ông ta đã đứng dậy chỉ trích Lý Dục Thần, muốn nói rằng gì những gì anh đang giảng không phải chính đạo, mà là tà môn ngoại đạo!

Tuy nhiên, trong lòng ông ta lại như có một thanh âm khác: Hãy nghe thêm đi, xem xem anh có thể nói ra được cái gì nữa.

Tuy nhiên, càng nghe, nỗi sợ hãi trong lòng ông ta lại càng tăng lên, nhưng cũng càng không dám đứng dậy chỉ trích nữa.

Ngày hôm sau, thầy Vinh đã triệu tập các đệ tử trong môn phái Vinh Môn, những người làm bếp ở thủ đô lại và tổ chức một bữa tiệc đầy đủ các món ăn từ Nam ra Bắc tại căn nhà của họ Lý, tái hiện lại bữa tiệc xa hoa của nhà họ Lý cách đây hai mươi năm.

Lần giảng đạo này không gây ra bất kỳ sóng gió nào, nhưng danh tiếng của Lý Dục Thần lại càng thêm nổi bật. Từ “Cậu Lý”, “Lý tông sư”, giờ đây lại có người bắt đầu gọi anh là “Lý chân nhân”, “Lý đại sư”, thậm chí có người trực tiếp gọi anh là “Thánh nhân.”

Lý Dục Thần không hề để tâm đến những danh xưng này, và cũng không có ý định lập giáo cho riêng mình.

Tâm tính của anh giờ đây lại trở nên bình thản đến kỳ lạ, như thể mọi thứ đều không cần phải vội vã nữa, ngay cả việc đi đến Hoang Trạch và Hoàng Tuyền Cửu U Đô cũng chẳng còn cấp bách nữa.

Khi có những người đến thỉnh giáo hoặc luận đạo với anh, Lý Dục Thần cũng không tiếc lời lẽ và công sức, bất kể là phàm phu tục tử hay là những bậc tu hành cao thâm trong Phật đạo, anh đều đối đãi với họ bằng lễ độ, tiếp đón bằng thành tâm, kiên nhẫn giải thích mà không mất đi sự khiêm tốn.

Sự thay đổi trong tâm thái này, ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, sóng gió cuối cùng cũng sẽ đến.

Kể từ ngày Lý Dục Thần giảng đạo tại căn nhà họ Lý, Vương Sùng Tiên đã không còn đến nữa. Nhà họ Bạch gửi đến tin tức, nói rằng Bạch Vân Quan đã phát đi thông báo, cấm tất cả đệ tử của Bạch Vân Quan không được tiếp xúc với nhà họ Lý, càng không được nghe Lý Dục Thần giảng đạo nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang