Lâm Mộng Đình khó khăn giơ một bàn tay lên muốn kéo lấy Lý Dục Thần, lại bị kiếm phong đánh bay ra ngoài, đâm vào trên cây cột phía sau ầm một tiếng.
Khuôn mặt Lý Dục Thần vặn vẹo hẳn lên, ánh mắt kiên nghị như thần giáng lâm, nhìn xuống tất cả.
Đúng lúc này, một tiếng chú ngữ vang lên.
Anh kêu a một tiếng thảm thiết, ngã trên mặt đất, đau đớn ôm lấy chân của mình.
Lâm Mộng Đình trông thấy anh đau đớn như vậy thì rơi nước mắt, nhưng cô vẫn không dừng niệm chú.
Lý Dục Thần lăn lộn trên tế đàn.
Trong cơn đau đớn kịch liệt sâu đến tận xương tủy và linh hồn, cuối cùng ma tâm đã bị ép xuống.
Mà khi ma tâm của anh biến mất, một chút thần trí tỉnh táo của Lâm Mộng Đình cũng đã biến mất, lại biến thành dáng vẻ ngốc nghếch.
Chú ngữ dừng lại, đau đớn biến mất.
Lý Dục Thần ngồi trên tế đàn thở hổn hển.
Đám người phía tây vẫn còn đang bỏ chạy.
Anh nhìn mấy chục ngàn người thờ phụng vu giáo nguyên thủy này đang kêu la chạy trốn trên vùng đất hoang vu.
Đám mây trên tế đàn đột nhiên biến thành một cái phễu khổng lồ.
Lý Dục Thần cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn một chút, không để ý đến thể xác tinh thần mệt mỏi mà lập tức chạy đi, vọt tới bên cạnh cây cột, ôm lấy Lâm Mộng Đình.
Theo lấy một tiếng vang thật lớn, giống như toàn bộ vùng đất hoang vu đều sụp đổ.
Một tia sét thô to đột nhiên giáng xuống, đánh vào trên cây cột.
Cây cột hóa thành tro tàn trong nháy mắt, cả tế đàn sụp đổ ầm ầm.
Lý Dục Thần ôm Lâm Mộng Đình, rơi xuống từ trên không trung.
Anh còn chưa rơi xuống đất, tia sét thứ hai đã giáng xuống, nện lên trên lưng Lý Dục Thần.
Tiếp theo là tia sét thứ ba, thứ tư...
Lượt lôi kiếp thứ hai cuối cùng đã đến vào giờ phút này.
Nhưng mà thời điểm nó tới quá đúng lúc.
Vừa mới gặp kiếp tâm ma, anh đang đứng ở trong tình trạng thể xác tinh thần mỏi mệt, mà dưới thân còn có Lâm Mộng Đình.
Anh chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt, dùng thân thể cản trở, nếu không bất kỳ tia sét nào cũng có thể khiến Lâm Mộng Đình lập tức hồn phi phách tán.
...
Đám người đang bỏ chạy trên hoang dã bỗng nhiên ngừng lại.
Cảnh tượng rung động này khiến bọn họ rốt cuộc không nhấc nổi bước chân nữa.
Từng tia sét rơi xuống, từng tiếng sấm nổ vang.
Giống như tận thế tiến đến.
Bọn họ trông thấy mỗi một lần tia sét sáng lên, có một bóng người từ đầu đến cuối vẫn đứng trong ánh sáng chói lóa đó.
Có người quỳ xuống, thành kính hô to: "Thần! Là thần! Anh ta là thần!"
Người bên cạnh cũng quỳ xuống, hô to: "Thần của tôi!"
Hành động này giống như có thể lây nhiễm, mọi người không ngừng ngã quỳ xuống đất như những cơn sóng.
Mấy chục ngàn người cùng quỳ xuống, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu.
Trên vùng đất hoang dã rộng lớn này có một tế đàn đổ sụp, trên trời là một đám mây màu đen như cái phễu khổng lồ, từng tia sét rơi xuống như mưa, xung quanh là vô số người đang quỳ.
Sấm sét kéo dài ròng rã một ngày một đêm.
Mọi người cũng quỳ một ngày một đêm.
Lúc mọi người ngẩng đầu lên lần nữa, một mặt trời đỏ đang chậm rãi dâng lên từ đông phương xa xôi.
Bọn họ đứng lặng hồi lâu trong ánh mặt trời mọc, an tĩnh như những bức tượng trên vùng đất bỏ hoang, giống như đang sợ kinh động đến thần giáng lâm xuống nhân gian.
Hồi lâu sau, có người dũng cảm bắt đầu đi về phía tế đàn phương.
Anh ta đi mấy bước, liền quỳ xuống dập đầu một cái, đi được mấy bước lại quỳ xuống dập đầu, thành kính giống như sứ đồ đi bái lạy thần thánh.
Người phía sau cũng giống như anh ta, quỳ lạy lấy tiến lên.
Biển người chậm rãi nhúc nhích, mang theo tấm lòng thành kính với thần.
Tế đàn đã sớm biến mất, chỉ có một vùng đất cháy đen sau khi bị sấm sét gột rửa.
Mọi người trông thấy trong vùng đất đó có một người đàn ông đang đứng, dáng người đẹp đẽ như tạc tượng, trên da tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh.
Trong lòng anh đang ôm một người phụ nữ, dáng người uyển chuyển như tiên nữ trong tranh, làn da cũng lóe ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Hai người đứng trên mảnh đất cháy đen không nhúc nhích.
Nhìn qua giống như một tác phẩm tượng thần cổ xưa mà một nhà điêu khắc nào đó đã để lại trên vùng đất hoang vu.
Mọi người lại quỳ xuống lần nữa, cúi rạp đầu xuống đất.
Nếu như trên đời có thần, chỉ sợ đây chính là vị thần chân thật đầu tiên và duy nhất mà bọn họ từng thấy trong đời.
Khi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông và người phụ nữ đều đã biến mất.
Chỉ còn lại mặt đất cháy đen.
...
Vượt qua tầng hai lôi kiếp, thật ra Lý Dục Thần đã có thể không cần dựa vào pháp khí để bay lên trời.
Anh ôm lấy Lâm Mộng Đình, nhẹ nhàng rơi xuống sân căn nhà của họ Lý, bay vào trong phòng, không làm kinh động bất cứ người nào.
Anh đặt Lâm Mộng Đình lên trên giường.
Vết thương trên người Lâm Mộng Đình đã biến mất, làn da còn trơn bóng mịn màng hơn lúc trước, từ trong ra ngoài còn thẩm thấu ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt.
Đây là kim quang pháp tướng mà thân xác độ kiếp mới có.
Tầng hai lôi kiếp đột nhiên tiến đến khiến Lý Dục Thần trở tay không kịp, vì để bảo vệ Lâm Mộng Đình, anh đã gần như dùng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng khi lần thiên lôi cuối cùng rơi xuống, Lý Dục Thần đã rơi vào tình trạng kiệt sức, pháp lực khô kiệt. Dưới tình thế cấp bách, anh lấy lá cờ U Minh Quỷ mà mình lấy được từ trong huyệt mộ của quỷ vương, quấn lấy Lâm Mộng Đình, cuối cùng mới bình an vượt qua.
Lâm Mộng Đình được dư âm thiên lôi tẩy luyện thể xác tinh thần, tương đương với việc thân thể tái tạo lại một lần, xem như vượt qua nửa lôi kiếp, vào cảnh giới nửa bước Tiên Thiên.
Máu của cô đã bị rút sạch lúc tế tự, lại trải qua lôi kiếp tẩy luyện, ma khí bị loại bỏ, máu trước ngực cũng đã biến mất.
Đây cũng là trong cái rủi có cái may.
Chương 967: Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời
Đáng tiếc là hồn phách của cô đã mất đi hơn nửa, bây giờ ánh mắt cô đờ đẫn, không khác gì người thực vật. Thỉnh thoảng tàn hồn tỉnh lại, cô mới tỉnh táo một lát.
Lý Dục Thần giúp Lâm Mộng Đình mặc quần áo tử tế, sau đó bắt đầu ngồi xuống ở trong phòng, tiêu hóa lực lượng lôi kiếp.
Ánh sáng trên người anh dần dần tiêu tán, anh lại về tới bộ dáng lúc trước.
Anh phun ra một hơi thật dài, đứng lên.
Việc khẩn cấp bây giờ là tìm được hồn phách bị cướp đi của Lâm Mộng Đình.
Việc vu giả dùng pháp thuật lấy người sống để tế trời xưa nay đều có, nhưng có rất ít người cướp hồn phách của người khác. Nếu đã đoạt hồn, chắc chắn là phải dùng đến hồn phách đó.
Nhớ tới Lữ Hiển, còn có những dân chúng mù quáng chờ mong thần giáng xuống, việc này rất có thể là muốn mượn xác hoàn hồn, “thần linh” nào đó mà bọn họ nói tới đang ngủ say ở một nơi nào đó, có lẽ lúc này đang mượn hồn của Lâm Mộng Đình để tỉnh lại.
Lữ Hiển là một trong ngũ sứ Ma Môn, bởi vậy Lý Dục Thần liền liên tưởng đến Đạm Đài Ngọc cùng với quỷ vương ngủ say trong cung điện dưới lòng đất.
Không phải Đạm Đài Ngọc cũng muốn làm quỷ vương tỉnh lại sao?
Như vậy, Lữ Hiển mượn hồn phách của Lâm Mộng Đình, liệu có phải cũng là muốn làm một nhân vật quan trọng nào đó của Ma giáo tỉnh lại giống như quỷ vương hay không?
Trong máu của Lâm Mộng Đình có khí thiên ma mà Lý Dục Thần truyền qua, chính là thứ Lữ Hiển cần có.
Nếu như vậy, chắc chắn ở một nơi bí ẩn nào đó đang có một nhân vật quan trọng nào đó của Ma giáo ở thời đại huy hoàng đang ngủ say giống như quỷ vương.
Chỉ cần tìm được người này, có lẽ sẽ có thể tìm lại được hồn phách của Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần đi ra khỏi phòng, gọi hết người trong căn nhà của họ Lý tới.
Thật ra cũng chỉ có vài người, Hầu Thất Quý, sư phụ Vinh và ông chủ Vương, còn có Ân Oanh vừa tới đã trải qua vụ việc đại biến của nhà họ Lý lần này.
Bọn họ thấy Lý Dục Thần trở về, lại biết Lâm Mộng Đình cũng không có việc gì thì vừa mừng vừa sợ.
Nước mắt tuôn đầy mặt Hầu Thất Quý, suýt nữa thì nghẹn ngào khóc rống.
Lần này sợ bóng sợ gió, quả thực đã khiến ông ta bị dọa sợ. Bộ xương già này mới nhờ cậy được nhà họ Lý mấy ngày, vậy mà đã gặp phải việc lớn như thế rồi.
Hầu Thất Quý quỳ xuống trước mặt Lý Dục Thần, hổ thẹn nói: "Cậu Lý, Hầu mỗ không biết quản người, không biết nhìn người, hổ thẹn với sự tín nhiệm của cậu chủ, không còn mặt mũi ngồi ở vị trí quản gia nữa".
Lý Dục Thần đỡ ông ta lên, nói: "Lão Hầu, chuyện này không thể trách ông được, là tôi chủ quan".
Anh lại hỏi: "Lý A Tứ đâu?"
"A Tứ đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về".
Hầu Thất Quý liền nói chuyện Lý A Tứ giết Ngũ Ngọc Xuân ra.
"Cậu chủ, A Tứ có lỗi, nhưng không thể chỉ trách một mình cậu ta được. Tôi thấy lần này cậu ta quá đau buồn, lòng như tro nguội, chỉ sợ cậu ta..."
Lý Dục Thần thở dài, nói: "Đây là kiếp số của chính anh ta, có thể vượt qua hay không thì phải xem bản thân anh ta".
Hầu Thất Quý gật đầu, không còn nói về Lý A Tứ nữa.
Lý Dục Thần kiểm tra thân thể của bọn họ một lần, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại thì lại cho bọn họ mấy viên đan dược, bảo bọn họ dùng đúng hạn.
Sau đó, anh bảo Hầu Thất Quý đi mua cho mình và Lâm Mộng Đình một chiếc điện thoại. Sau lần lôi kiếp này, đồ đạc trên người hai người đều đã hóa thành tro bụi.
Hầu Thất Quý nghe vậy, rất nhanh đã làm xong cho anh.
Lý Dục Thần lập tức gọi điện cho Hướng Vãn Tình, muốn hỏi xem cô ấy có nghe nói về một vị thần tên là Ô Mộc Thiếp hay không.
Nhưng lại không liên lạc được với Hướng Vãn Tình.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn ở Nam Dương?
Trong lòng Lý Dục Thần hơi có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy mình lo lắng dư thừa.
Lấy thực lực của Hướng sư tỷ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chắc hẳn là không có tín hiệu.
Nhưng đến ngày hôm sau, anh vẫn không thể liên hệ với Hướng Vãn Tình.
Lý Dục Thần rốt cuộc cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền dùng Thanh Điểu đưa tin tới Thiên Đô, thuận tiện hỏi chuyện về Ô Mộc Thiếp.
...
Ba ngày sau, Lý A Tứ trở về.
Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trở về theo anh ta còn có một đứa bé mười mấy tuổi, nhìn tuổi tác thì nhỏ hơn Lâm Vân một chút.
Lý A Tứ thấy Lý Dục Thần trở về, trong đôi mắt nặng nề liền có ánh sáng, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngốc nghếch thì lại phai nhạt xuống.
"Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?"
Hầu Thất Quý nhìn đứa bé sau lưng Lý A Tứ, hỏi.
"Em trai của Ngọc Xuân", Lý A Tứ nói.
"Là em gái!", đứa bé sửa lại.
"Em trai", Lý A Tứ kiên trì nói.
"Em gái!", đứa bé có vẻ còn kiên trì hơn anh ta.
"Ngọc Xuân đã nói em là em trai", Lý A Tứ nói.
"Đó là bởi vì bố mẹ em muốn có một đứa con trai, từ nhỏ đã nuôi em như một thằng con trai, thật ra em là nữ, không tin em cởi quần áo ra cho anh xem!"
Đứa bé nói xong liền muốn cởi quần áo.
Hầu Thất Quý vội vàng ngăn cản.
Mặc dù là trẻ con, nhưng cũng đã mười lăm tuổi, thật ra là đã trưởng thành.
"Cháu tên gì?", Hầu Thất Quý hỏi.
"Ngũ Ngọc Kỳ", đứa bé nói.
Hầu Thất Quý gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý A Tứ, hỏi Lý A Tứ đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn đưa đứa bé này đến đây.
Lý A Tứ nói: "Không phải tôi đưa con bé tới, là tự nó đi theo".
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời".
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngũ Ngọc Kỳ, mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Lý A Tứ.
Nếu là trước kia, chắc chắn Lý A Tứ sẽ lúng túng không biết làm gì, nhưng bây giờ Lý A Tứ từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, trong ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.
"Anh chưa bao giờ nói thế", Lý A Tứ nói.
"Anh đã nói!", Ngũ Ngọc Kỳ kiên trì nói: "Lúc anh cứu nhà em ra, anh đã nói sẽ chăm sóc người nhà em".
"Anh đã đưa cả nhà em về quê, cũng cho tiền đủ để ba người sống sung túc rồi", Lý A Tứ nói.
Chương 968: Trên đời có lắm cảnh ngộ khác nhau
"Nhưng mà chị em đã chết", Ngũ Ngọc Kỳ nói.
Trên mặt Lý A Tứ hiện lên vẻ đau đớn khó có thể nhận ra.
"Em biết anh là ai, anh là bạn trai của chị em, anh tên là Lý A Tứ!"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Chỉ có loại người tham tiền như bố mẹ em mới có thể nhìn thấy mấy đồng tiền liền tin tưởng chuyện ma quỷ mà anh nói, cái gì mà chị em đã ra nước ngoài, ra nước ngoài mà còn không thèm gọi điện sao? Chắc chắn là chị em đã chết rồi, đúng không? Chị ấy bị tên ác ma họ Tôn kia hại chết, đúng không?"
"Chị em đúng là ngốc, lúc trước đáng lẽ ra không nên đồng ý với tên họ Tôn. Ác ma kia đã để cả nhà em nhìn thấy dáng vẻ, thậm chí còn nói cả tên cho nhà em biết, làm sao có thể bỏ qua cho nhà em được? Tội phạm bắt cóc trên tivi đều bịt mặt, phàm là lộ mặt, nhất định sẽ giết con tin!"
Lời của Ngũ Ngọc Kỳ khiến đám người ở đây vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, một đứa bé lớn lên ở nông thôn lại có thể có suy nghĩ như vậy đúng là không dễ dàng.
"Lúc đó cháu không sợ à?", ông chủ Vương tò mò hỏi.
"Sợ! Nhưng có thể làm gì được? Cái gì nên tới kiểu gì cũng sẽ tới", Ngũ Ngọc Kỳ nói.
Lý A Tứ nói: "Em còn nhỏ".
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Em nhỏ chỗ nào? Anh và chị em từ lúc học tiểu học đã yêu nhau rồi đúng không, nếu không tại sao chị em vừa đến thủ đô, hai ngươi đã yêu đương thắm thiết rồi?"
Lý A Tứ bị Ngũ Ngọc Kỳ làm nghẹn họng nói không ra lời.
"Cháu chạy đến đây như vậy, bố mẹ cháu không lo lắng sao?", sư phụ Vinh hỏi.
"Bọn họ chỉ thích con trai, có bản lĩnh thì sinh thêm một đứa nữa đi, cháu không muốn tiếp tục làm con trai cho bọn họ nữa. Cháu muốn làm con gái!"
Một tiếng "làm con gái được nói ra từ miệng của một cô bé ăn mặc như con trai khiến mọi người đều cảm thấy là lạ.
"Vậy cháu định làm như thế nào?"
"Không biết, dù sao cháu sẽ đi theo anh ta", Ngũ Ngọc Kỳ chỉ Lý A Tứ: "Anh ta phải thay thế chị cháu, chăm sóc cháu cả một đời".
Lý A Tứ nói: "Anh chỉ là bảo vệ, nếu em đi theo anh, đừng nghĩ đến việc làm con gái, chỉ có thể làm bảo vệ thôi".
Sau đó anh ta khẽ khom người với Lý Dục Thần: "Cậu chủ, tôi đi trực".
Nói rồi không tiếp tục để ý đến Ngũ Ngọc Kỳ nữa mà đi thay quần áo, sau đó ra cửa trực ban.
Ngũ Ngọc Kỳ ngẩn người, đột nhiên không biết nên làm sao bây giờ.
Hầu Thất Quý nhìn về phía Lý Dục Thần, loại chuyện này, quản gia như ông ta cũng không tiện quyết định. Huống chi vừa mới xảy ra chuyện của Ngũ Ngọc Xuân.
Lý Dục Thần thở dài, nói: "Trên đời này đúng là có lắm cảnh ngộ khác nhau. Có đôi khi, bắt đầu tốt đẹp, kết cục chưa chắc đã tốt; có đôi khi, nhìn có vẻ phiền phức, cuối cùng chưa chắc đã là không tốt".
Hầu Thất Quý sửng sốt một chút, sau khi ngẫm nghĩ lại lời này liền nói: "Cậu chủ, sao tôi lại có cảm giác cảnh giới của cậu hình như đã cao hơn!"
Lý Dục Thần cười nói: "Ánh mắt không tệ, lão Hầu là phúc tướng, có muốn lại theo tôi đi đánh quỷ vương một lần nữa không?"
Lý A Tứ đứng ở cửa chính căn nhà của họ Lý, có chút bất đắc dĩ nhìn Ngũ Ngọc Kỳ phía đối diện.
Ngũ Ngọc Kỳ đã thay trang phục bảo vệ, đứng ngay ngắn nhìn về phía Lý A Tứ, còn cố ý hếch khuôn mặt nhỏ lên, mang trên mặt mấy phần đắc ý.
Trang phục này là Ân Oanh mua cho cô bé, là đồng phục nữ bảo vệ kiểu mới nhất.
Cuối cùng cô bé cũng đã được trở về làm con gái, đồng phục bảo vệ đã giữ lại khí thế hiên ngang của cô bé khi được nuôi như con trai từ bé, lại thể hiện ra dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của cô.
Hai ngày nay Lý A Tứ đi tới chỗ nào, Ngũ Ngọc Kỳ đều theo tới chỗ đó.
Lý A Tứ làm bảo vệ, Ngũ Ngọc Kỳ cũng làm bảo vệ, Lý A Tứ luyện công, Ngũ Ngọc Kỳ cũng đi theo luyện công, ngay cả chỗ ở, Ngũ Ngọc Kỳ cũng từ chối ở cùng với Ân Oanh, mà chuyển đến bên cạnh Lý A Tứ.
Hầu Thất Quý lại tuyển thêm mấy người làm thuê, sư phụ Vinh cũng chọn lấy mấy cao thủ trong Vinh Môn đến căn nhà của họ Lý, ngoại trừ để giúp mình thì cũng làm phong phú đội ngũ bảo vệ của ông chủ Vương.
Công trình sửa nhà lại có thể tiếp tục.
Căn nhà của họ Lý lại khôi phục mấy phần sức sống.
Ngày hôm đó, Thanh Điểu bay trở về. Đi cùng Thanh Điểu còn có đệ tử Thiên Đô - Đỗ Thanh Hôi.
"Thập tam sư huynh!", Lý Dục Thần nhìn thấy Đỗ Thanh Hôi thì vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu sư đệ, thế mà em đã vượt qua hai lượt thiên kiếp, việc tăng cảnh giới này thật sự là ngoài dự đoán!", Đỗ Thanh Hôi tán dương: "Sư phụ nói em chỉ cần vào Tiên Thiên sẽ là người đầu tiên trong vòng năm trăm năm qua, bọn anh vốn dĩ còn cảm thấy không phục, ít nhất em không có khả năng vượt qua nhị sư huynh. Nhưng bây giờ xem ra, lấy tiến độ này của em, sau này chưa chắc đã không thể đạt tới thành tựu của nhị sư huynh!"
Từ lần trước sau khi nghe Hướng Vãn Tình nói về việc Minh Vương lên núi và nhị sư huynh một mình xuống biển đi tìm Minh Vương, anh đã cảm thấy vô cùng hứng thú với nhị sư huynh rồi.
"Thập tam sư huynh, lúc nhị sư huynh bằng tuổi em, không phải cũng đã trải qua hai lần thiên kiếp đấy chứ?"
Đỗ Thanh Hôi cười nói: "Lúc nhị sư huynh bằng tuổi em, đừng nói hai lần thiên kiếp, ngay cả Tiên Thiên cũng chưa đạt đến đâu! Nếu không sao sư phụ có thể nói ở tầm tuổi em mà đã vào Tiên Thiên, chính là người đầu tiên trong vòng năm trăm năm qua chứ!"
"Thế nhưng nhị sư huynh lợi hại như vậy..."
"Tình huống của nhị sư huynh rất đặc biệt, anh nhập môn muộn, cũng không biết rõ lắm", Đỗ Thanh Hôi nói: "Nghe nói thời gian anh ấy nhập môn Trúc Cơ cực kỳ dài, chỉ riêng việc thay da đổi thịt đã mất đến một trăm năm rồi".
Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên. Một trăm năm mới thay da đổi thịt, như vậy cũng không mạnh hơn xương cốt phàm thai là bao.
"Vậy tại sao về sau nhị sư huynh lại trở nên lợi hại như vậy?"
"Điều này sợ rằng chỉ có thể đến hỏi sư phụ, ngay cả đại sư huynh còn không giải thích được. Chỉ biết là lần thiên kiếp đầu tiên của anh ấy đã gặp Cửu Thiên Thần Lôi, cường độ mạnh hơn những người khác rất nhiều".
Lý Dục Thần trợn tròn mắt.
Chương 969: Nữ vu Linh Lung
Kiếp mạnh hơn? Mình còn vừa mới bị lôi kiếp lần hai bổ đến mức suýt nữa ngay cả mình là ai cũng không biết kìa.
"Cho nên những lần lôi kiếp sau đó của nhị sư huynh vô cùng dễ dàng, trong vòng trăm năm anh ấy đã vượt qua năm lần độ kiếp, nếu tiếp tục sẽ đuổi kịp đại sư huynh. Đến khi đại sư huynh lên tầng thứ sáu, nhị sư huynh đã leo lên tầng bảy. Sư phụ nói, nếu không phải anh ấy si mê với kiếm đạo, nhất định sẽ kế thừa kiếm ý đi vào đại đạo, bây giờ nói không chừng đã ở tầng kiếp thứ chín rồi".
Lý Dục Thần nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
"Nhị sư huynh cũng quá biến thái đi! Trước kia lúc ở Thiên Đô tại sao em rất ít khi nghe người ta nhắc đến vậy?"
"Đó là bởi vì thời gian em ở Thiên Đô quá ngắn", Đỗ Thanh Hôi cười nói: "Bọn anh đều lấy trăm năm làm đơn vị, tên nhóc em mới ở Thiên Đô mười ba năm đã xuống núi. Nhị sư huynh là đệ tử sư phụ yêu nhất, cũng là có hi vọng kế thừa y bát của sư phụ nhất. Nhưng sau khi anh ấy si mê kiếm đạo liền đi lệch đường. Mặc dù Thiên Đô có kiếm trận Vạn Tiên, lấy kiếm khí chấn nhiếp quần ma, nhưng sư phụ nói, đại đạo chân chính không được hình thành bởi mỗi khí, tu luyện càng về sau thì cần quên đi tất cả chấp niệm, bao gồm cả kiếm của bản thân. Nhưng nhị sư huynh lại xem thường, anh ấy muốn lấy kiếm vào đại đạo, chẳng những đi ngược lại lời dạy của sư phụ, còn thường xuyên rời khỏi Thiên Đô, đi nơi khác cầu đạo ngộ đạo. Mọi người sợ sư phụ buồn bã, cho nên chưa bao giờ nhắc đến anh ấy trước mặt sư phụ".
"Thì ra là thế!"
Lý Dục Thần cảm thấy rất đáng tiếc, thiên tài như thế, làm sao lại chui vào rúc vào sừng trâu, rời bỏ sư phụ chứ?
Thế nhưng anh lại rất bội phục nhị sư huynh, vốn dĩ có một con đường tiền đồ tươi sáng ở trước mặt anh ta, chỉ cần làm theo từng bước, tương lai sẽ có thể kế thừa y bát của sư phụ, trở thành chủ nhân Thiên Đô, vạn tiên triều thánh.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại từ bỏ tất cả, muốn đi theo con đường của mình, điều này cần dũng khí và quyết tâm rất lớn.
Đỗ Thanh Hôi cười nói: "Đừng nói đến nhị sư huynh nữa, anh thấy em cũng là tiểu biến thái đấy, ở Thiên Đô mười ba năm, xuống núi cũng không đến một năm đi, vậy mà đã trải qua hai lần lôi kiếp. Anh ở Thiên Đô hơn một trăm năm, đến bây giờ lôi kiếp lần ba còn chưa tới. Haiz, so sánh với nhau làm người ta tức chết mà!"
"Sư huynh quá khen", Lý Dục Thần nói: "À đúng rồi, Hướng sư tỷ có về Thiên Đô không?"
Đỗ Thanh Hôi thu hồi nụ cười, lắc đầu nói: "Không, bọn anh cũng không liên lạc được với cô ấy, cho nên anh mới phụng lệnh xuống núi. Tin tức cuối cùng mà cô ấy truyền về là ở Nam Dương, anh sẽ đi Nam Dương một chuyến".
Anh ta nói rồi lấy ra một đoạn vải gấm giống như lông: "Em hỏi ở trong thư là trong kho tàng Thiên Đô có thứ như đuôi con triết hay không, anh đã đi tìm, không có đuôi triết, nhưng mà tìm được cái đuôi chồn vạn năm này, em xem có thể dùng được không".
"Đuôi chồn vạn năm?"
Lý Dục Thần nhận lấy, đặt ở trong tay vuốt ve, cảm nhận được khí tức trong đó.
Khi còn sống con chồn yêu này chắc hẳn đã rất có thành tựu, đạo hạnh tuyệt đối không thấp. Cái đuôi của nó được Thiên Đô luyện hóa, còn chưa gia công thành pháp khí, xem như bán thành phẩm, ngược lại vừa vặn có thể nối liền cho Hoàng Đại Sơn.
"Có thể sử dụng, chỉ là quá hời cho tên kia rồi!"
"Có thể sử dụng là được", Đỗ Thanh Hôi nói: "Đi xem em dâu trước đã".
Lý Dục Thần liền dẫn anh ta đi xem Lâm Mộng Đình.
Đỗ Thanh Hôi kiểm tra một lát, lắc đầu, nói: "Nếu như lúc đó em không gặp lôi kiếp, dựa vào nơi bọn họ lập đàn dùng vu pháp hẳn là có thể tìm ra dấu vết hướng đi của hồn phách. Bây giờ chịu hàng chục ngàn tia sét tẩy luyện, chắc chắn đã không còn một chút dấu vết nào cả, muốn tìm lại hồn phách của cô ấy sẽ rất khó khăn".
Lý Dục Thần khẩn cầu: "Sư huynh, còn có biện pháp nào khác không?"
Đỗ Thanh Hôi nói: "Chỉ có thể đi tìm chủ thể mượn hồn thôi".
"Ở Thiên Đô có ghi chép nào về cái tên Ô Mộc Thiếp này không? Có phải là một trong năm đường chủ của Ma giáo năm đó không?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đúng là có cái tên Ô Mộc Thiếp, nhưng không phải đường chủ Ma giáo", Đỗ Thanh Hôi nói: "Ô Mộc Thiếp là một nữ vu rất cổ xưa, được rất nhiều bộ lạc cổ xưa coi là nữ thần, bà ta cũng là một trong những chủ thần của đạo Tát Mãn. Nếu như bà ta cũng là người trong Ma giáo, địa vị nhất định sẽ cao hơn đường chủ rất nhiều. Anh không thể chứng thực được điều này, bởi vì quá mức cổ xưa, chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng chưa chắc đã biết".
Lý Dục Thần có chút thất vọng, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
Đỗ Thanh Hôi an ủi: "Sư đệ cũng không cần lo lắng, lần này anh đến Nam Dương, nói không chừng có thể tra được manh mối".
"Ô Mộc Thiếp ở Nam Dương? Không có khả năng, nếu như đang ở Nam Dương, làm sao bọn họ có thể lập tế đàn ở Mạc Bắc được?"
"Em nói đúng, đương nhiên Ô Mộc Thiếp không ở Nam Dương. Nhưng môn chủ Huyền Hàng Môn ở Nam Dương, thần nữ của Đại Mã - Fatima có chút nguồn gốc liên quan đến bà ta. Trước khi Fatima trở thành thần nữ Đại Mã đã được xưng là nữ vu Tùng Lâm, bà ta và Ô Mộc Thiếp đều thuộc về mạch nữ vu Linh Lung".
"Nữ vu Linh Lung?"
Lý Dục Thần luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đã nghe được ở nơi nào.
Anh đột nhiên nhớ tới, lúc Minh Phó nói mẹ anh bị giam giữ ở Cửu U đã từng nhắc đến mấy địa danh, biển Trầm Quang, núi Vô Cấu, đảo Linh Lung...
Đỗ Thanh Hôi nói: "Linh Lung Nữ Vu là nữ vu cổ xưa nhất, cũng là đầu nguồn vu thuật. Tương truyền bà ta ở đảo Linh Lung thế giới biển, Minh Vương ở biển Trầm Quang, Quang Minh Vương ở núi Vô Cấu đều từng là tùy tùng của Thiên Ma. Gần đây ma khí ở thế giới bên ngoài đang dần dần nặng hơn, biển Trầm Quang sóng ngầm phun trào, phù quang chớp động ở núi Vô Cấu, có lẽ đảo Linh Lung cũng có thể sẽ có dị động. Thiên Ma có điềm báo trùng sinh, sư phụ trấn thủ kiếm trận Vạn Tiên, đệ tử Thiên Đô cũng không được tuỳ tiện xuống núi, cho nên lần này chỉ có một mình anh đi tìm Hướng sư muội".
"Sư huynh, em sẽ đi Nam Dương cùng anh. Em hành tẩu trên thế gian, có thân phận thế gian, tương đối thuận tiện", Lý Dục Thần nói.
Đỗ Thanh Hôi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng chúng ta không nên hành động cùng nhau, giữ liên lạc là đủ. Anh sẽ đi trước, em chuẩn bị một chút, cứ lấy thân phận thế gian của em đi là được".
Chương 970: Nối đuôi chồn
Lý Dục Thần đi vào miếu Hoàng Đại Tiên.
Anh nhìn thoáng qua cái bàn trống không ở cửa chính, nói với tượng thần Đại Tiên: "Hôm nay tiên cô không tới làm à?"
"Tôi cho cô ta nghỉ rồi", trong tượng thần truyền ra giọng nói ồm ồm của Hoàng Đại Sơn.
"Vì sao lại nghỉ?"
"Không có cái đuôi, không đẹp trai, tôi không muốn để cô ta nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ. À đúng rồi cậu chủ, cậu có tìm được cái đuôi của tôi không?"
"Không tìm được", Lý Dục Thần nói: "Tôi lỡ tay đánh chết tên kia, ngay cả cặn bã cũng không còn".
"Hả? Cậu chủ, cậu đã đồng ý sẽ tìm đuôi giúp tôi mà, làm sao lại...", Hoàng Đại Sơn oán giận, trong giọng nói tràn đầy thương tâm buồn bã: "Haiz, đây chính là số mệnh mà!"
"Ông là một con triết thành tinh mà cũng biết chấp nhận số phận sao?", Lý Dục Thần cười nói.
"Không phải chấp nhận số phận, là nghe theo sự an bài của vận mệnh", Hoàng Đại Sơn thở dài một tiếng: "Haiz, không có việc gì không có việc gì, cậu chủ, tôi không trách cậu, cùng lắm thì bế quan hai mươi năm, hai mươi năm sau sẽ lại có cái đuôi khác thôi!"
"Bế quan hai mươi năm? Khó mà làm được!", Lý Dục Thần nói: "Ông mà bế quan, trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lý phải giao cho ai làm? Tôi sắp phải rời khỏi thủ đô rồi, về sau sự an toàn của nơi này sẽ phải nhờ ông đấy!"
Hoàng Đại Sơn nói: "Cậu chủ, cậu hãy tha cho tôi đi. Tôi đã không còn đuôi, chưa nói đến việc có đẹp trai hay không, đạo hạnh đã tổn thất hơn nửa. Mọi người thường nói một câu là “một đêm trở lại trước giải phóng”, bọn họ chỉ nói chơi thôi, nhưng tôi thì thật sự là “một đêm trở lại trước giải phóng” mà!"
"Cậu chủ, cậu vẫn nên mời cao nhân khác đi! Dù sao tôi cũng không thể đi ra ngoài chơi nữa, ít nhất trong vòng mười mấy hai mươi năm, tôi sẽ không ra khỏi cái cửa miếu này nửa bước đâu".
Lý Dục Thần gật đầu một cái nói: "Cũng được, hương hỏa nhân gian có thể giúp ông khôi phục nhanh chóng. Lúc đầu tôi muốn đưa ông đi thăm bạn bè ở phương nam của tôi, ông có thể trao đổi một số điều tâm đắc của yêu tu với Bạch Kinh Kinh. Nhưng nếu đã như vậy, ông cứ đợi ở đây đi, tôi về thành phố Hòa trước".
Nói rồi anh quay người muốn đi.
Bỗng nhiên có một luồng sáng vàng xuất hiện, nhảy ra từ bên trong tượng thần đại tiên, rơi lên vai Lý Dục Thần vèo một cái.
Hoàng Đại Sơn quơ cái móng nhỏ, nháy mắt ra hiệu: "Ở trong này thì có cái gì chứ, thật ra cũng có thể không cần bế quan, cậu chủ, cậu ra chợ bán lông mua cho tôi cái đuôi giả lắp vào cũng được".
"Giả thì làm được cái gì?", Lý Dục Thần hỏi.
Hoàng Đại Sơn híp đôi mắt nhỏ: "Trọc đầu đội tóc giả - đẹp trai là được rồi".
Lý Dục Thần bật cười, túm lấy Hoàng Đại Sơn từ trên vai, đặt lên cái bàn bên cạnh, nói: "Tôi không có đuôi giả, nhưng mà lại có một cái đuôi chồn thật, gắn đuôi chồn cho ông vậy".
"Đuôi chồn?", Hoàng Đại Sơn sửng sốt một chút, khinh thường nói: "Thôi đi, đuôi chồn có cái gì tốt? Nối đuôi chồn cho chó, tôi không muốn đuôi chồn! Khó coi chết đi được!"
Lý Dục Thần nói: "Ông sống mấy trăm năm, không thể chỉ ở trong miếu hưởng thụ hương hỏa được, không có việc gì thì hãy đọc sách đi. Bạch Kinh Kinh ở Ngô Đồng Cư, ngoại trừ luyện công ra, mỗi ngày đều đọc sách. Cẩu vĩ tục điêu, không phải là nối đuôi chồn cho chó, mà ý chỉ lấy đuôi chó thay thế đuôi chồn chính là hàng nhái, chứng tỏ ở cổ đại, đuôi chồn cũng rất trân quý. Tôi chưa bao giờ nghe nói đuôi triết lại đáng tiền hơn đuôi chồn cả".
Hoàng Đại Sơn vẫn lắc đầu: "Không được không được, đuôi chồn thối có gì tốt, xấu hổ chết rồi. Tôi đường đường là hoàng tiên, đằng sau gắn cái đuôi chồn giả, đi ra ngoài không bị người ta cười chết à!"
"Thật sự không muốn sao?"
"Không muốn! Kiên quyết không muốn!"
"Vậy được rồi, vất vả lắm tôi mới nhờ được sư huynh mang một cái đuôi chồn vạn năm từ Côn Luân đến, xem ra là không cần đến rồi, để về nhà tôi hỏi Lý A Tứ có cần không, gắn cái cổ áo lông chồn lên đồng phục bảo vệ của anh ta cũng được".
"Này!", Hoàng Đại Sơn đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên: "Lý A Tứ chỉ là một tên bảo vệ thối, có tư cách gì dùng cổ áo bằng lông! Ờm... thì... chồn cũng không phải không được mà! Cậu chủ, tôi hỏi thêm một câu..."
Hoàng Đại Sơn nhếch miệng nhe răng, cười hì hì hỏi: "Cậu nói vạn năm, là đã sống hàng chục ngàn năm, hay là cất giữ hàng chục ngàn năm?"
"Đương nhiên là sống hàng chục ngàn năm rồi", Lý Dục Thần nói.
Hoàng Đại Sơn gật đầu: "Ừm, vậy thì được, cậu chủ, cậu ra tay đi, nối liền cho tôi, lông chồn thì lông chồn, cùng lắm thì về sau tôi sẽ đổi tên, không gọi là Hoàng Đại Sơn nữa, gọi là Hoàng đại chồn!"
Lý Dục Thần cười haha, lấy cái đuôi chồn vạn năm kia ra, lập một pháp trận ngay trong miếu Hoàng Đại Tiên, phong tỏa miếu thờ, thi pháp tại chỗ, làm giải phẫu nối đuôi cho Hoàng Đại Sơn.
Đừng nhìn chỉ là nối đuôi, nhưng đối với Hoàng Đại Sơn mà nói, không khác nào được sống lại lần nữa.
Thủ thuật này kéo dài ròng rã một đêm.
Một đêm này, sấm sét vang dội, mưa to gió lớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời mọc lên ở phương đông chiếu vào cửa miếu Hoàng Đại Tiên.
Cửa miếu mở ra cọt kẹt một tiếng, một thanh niên mặc áo gấm đi ra.
Anh ta ngửa mặt lên, đón ánh nắng mặt trời mới, hít một hơi thật sâu đầy không khí mới mẻ trên đường cái, thâm tình ngắm nhìn đường phố trong thành thị, cất cao giọng nói: "Yêu nữ trên thế gian, các em hãy cẩn thận, anh đến đây!"
Đúng lúc này, một người mặc trang phục màu vàng lái xe lao nhanh đến, suýt nữa thì đâm vào anh ta.
Xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo lao vùn vụt qua bên cạnh anh ta, tiếng mắng đầy khẩu âm của người lái truyền đến: "Tên lông chồn này, đi đường không có mắt à!"
Hoàng Đại Sơn sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ đồ gấm trên người, kinh ngạc nói: "Sao cậu ta biết là lông chồn vậy?"
...