Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhất Tâm bị Thiên Nhân Ngũ Suy giam cầm trong hòn đá, thầm niệm La Bàn Kinh nhưng không thể nào chuyển thế được. Anh ta ngồi dưới tháp Bảo Thích nhìn sang tháp Hoàng Phi ở bờ hồ bên cạnh, tức là tháp Lôi Phong sau này, ngày lại đêm đêm lại ngày, vĩnh viễn không có cơ hội được gặp lại người thương. Nỗi tuyệt vọng này, chỉ những ai đã từng trải qua mới có thể hiểu được. Mà người nào lại có thể ở trong nỗi tuyệt vọng đó mà trải qua hơn tám trăm mùa xuân hạ thu đông, chóng mắt nhìn mặt trời mặt trăng mọc rồi lại lặn hơn ba trăm nghìn lần đây?"

“Tuy nhiên chính trong nỗi tuyệt vọng đó, một chút phật tâm cũng bắt đầu xuất hiện bên trong hòn đá ấy."

"Một ngày nọ, có một nhà sư hành thực đi qua, trong lúc đang ngồi ngắm phong cảnh hồ Tiền Đường, bỗng cảm nhận được phật tâm trong hòn đá, bèn ngâm lời rằng: Núi sông tan nát hỏi ai hay, chỉ biết bể khổ khó lòng vượt qua; Chống gậy đi khắp núi xanh thẳm, bất ngờ gặp phải đá cứng cản đường; Than ôi! Chớ thấy hai tháp cách biệt hai nơi, Phật mãi tồn tại trong lòng Nhất Tâm.”

"Hòa thượng ngâm xong bài thì ngồi lên tảng đá cứng ấy mà nhập niết bàn. Thi thể qua bảy ngày nhưng vẫn không thối rữa, người dân địa phương thấy kỳ lạ bèn báo cho chùa Thiên Trúc. Chùa Thiên Trúc cử người đưa xá lợi pháp thân của hòa thượng về chùa, vì muốn giữ được nguyên vẹn, bọn họ cũng đưa cả tảng đá cứng ấy về theo."

"Vào ngày phu nhân nhà họ Tiền đến chùa Thiên Trúc dâng hương và viếng nhà sư nhập niết bàn, lúc trông thấy tảng đá cứng thì cảm thấy mình đã mang thai. Bụng mang dạ chửa mười tháng thì sinh ra một người con trai, đặt tên là Tiền Tự Sinh. Đến bốn tuổi thì đưa cậu bé vào chùa Thiên Trúc, bái trụ trì khi đó làm thầy, pháp danh là Trí Nhẫn."

Trí Nhẫn kể đến đây thì dừng lại.

Lý Dục Thần lặng lẽ nhìn vị hòa thượng râu tóc màu muối tiêu ở trước mặt, không ngờ trên người ông ta lại có một câu chuyện ly kỳ kéo dài ngàn năm như vậy.

"Chúc mừng đại sư thoát khỏi khổ nạn Thiên Nhân Ngũ Suy, từ nay Nhất Tâm một lòng, ngày thành Phật không còn xa nữa."

"Nhất Tâm một lòng... Có những thứ, dù làm gì cũng không thể buông bỏ được. Không buông bỏ được, sao có thể thành Phật đây? Không thành Phật được, thì làm sao có thể phổ độ cậu?"

Trí Nhẫn lại nhìn ra hồ Tiền Đường, thở dài.

"Đây là một vấn đề nan giải, giống như con rồng trong Tam Đàm Ấn Nguyệt kia vậy. Năm xưa, Tiền Vương nước Ngô Việt chặn triều giữ nước, dẫn linh khí của núi Thiên Mục phong ấn vương khí của rồng nhằm để đảm bảo hương khói hưng thịnh cho nhà họ Tiền suốt ngàn năm. Nhưng chắc hẳn ông ta không ngờ rằng, khi thế giới phát triển đến ngày nay, con rồng ấy không còn giúp được nhà họ Tiền nữa, mà còn trở thành gánh nặng của họ."

"Vậy nên, họ đặt cung Tiền Vương ở chỗ ông, để ông gánh vác trọng trách này sao?" Lý Dục Thần hỏi: "Nghìn năm trước, Tiền Vương biến ông thành đá. Nghìn năm sau, phu nhân nhà họ Tiền lại giải cứu ông cho ông làm người, cũng vì thế mà ông nhận lấy ân tình của nhà họ Tiền, cam tâm tình nguyện gánh lấy trọng trách này. Đại hòa thượng, sao tôi cứ cảm thấy ông bị người ta gài bẫy rồi ấy?"

"A di đà Phật, kẻ gài bẫy người ắt sẽ bị người gài lại. Thí chủ, tất cả chúng ta đều nằm trong sự tính toán của trời đất, không xuất gia thì sao thoát khỏi tính toán đây?"

Lý Dục Thần giật mình, không ngờ rằng đến lúc này rồi mà hòa thượng vẫn còn dùng lời nói để thuyết pháp khuyên mình xuất gia, anh bất giác bật cười.

"Ha ha, đại sư quả là phong độ. Nếu tôi là ông, chắc đã bỏ đi từ lâu rồi."

"Tôi cũng muốn đi, nhưng vẫn còn việc chưa làm xong, tôi không thể đi."

"Đại sư đang nói tới đóa hoa kia sao?"

Lý Dục Thần nhìn về hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ.

Trí Nhẫn cũng đưa mắt nhìn theo, gật đầu: "Thí chủ thật tinh mắt. Nếu đã nhìn thấy đóa hoa kia, chắc cũng đã đoán được lai lịch của nó rồi. Chỉ là, chắc thí chủ không biết cô ấy đã biến thành hoa như thế nào đâu nhỉ?"

Đúng là Lý Dục Thần không nghĩ ra thật. Tại sao Bạch Xà bị đè dưới tháp Lôi Phong lại biến thành hoa chứ?

Tháp Lôi Phong đã sụp đổ, theo lý mà nói thì lẽ ra lúc đó xà tinh đã phải thoát ra. Nhưng hồ Tiền Đường có rồng, cộng thêm địa khí của núi Thiên Mục kết hợp với một con rồng, sức mạnh này quá lớn. Bị đè dưới tháp Lôi Phong suốt một nghìn năm, có lẽ Bạch Xà đã chết từ lâu rồi.

Trí Nhẫn nói: "Khi còn nhỏ, tôi từng nhìn thấy tháp Lôi Phong đổ sụp, tôi còn hỏi sư phụ rằng tháp đó có thật sự đang đè Bạch Xà hay không? Khi ấy, tôi vẫn chưa hồi phục ký ức của kiếp trước. Vì được đá cứng luyệ hóa nên tôi rất chậm chạp và đần độn."

"Sư phụ đặt cho tôi pháp danh là Trí Nhẫn, chính là ứng với sự chậm chạp của tôi. Ông ấy nói, Phật pháp không dựa vào trí tuệ, tất cả trí tuệ đều là pháp hữu vi. Kim Cang Kinh nói: 'Tất cả thuật pháp, như sương như điện, cứ nhìn như thế đi.' Phàm là những thứ trí tuệ thấy đều phải nhẫn, dùng nhẫn cắt bỏ vọng tưởng và chấp niệm, cũng tức là đâm dao vào tim mình, rời bỏ trí tuệ và thành thì Phật pháp sẽ tự đến."

"Sự đần độn này của tôi kéo dài rất lâu, cho đến sau này tôi mới nhớ lại tất cả. Tôi tìm kiếm giữa mớ tàn tích tháp Lôi Phong, nhưng chỉ tìm thấy một tia tàn hồn của cô ấy. Lúc đó, tôi mới hiểu lời sư phụ nói, trí tuệ luôn đi cùng đau khổ. Tôi đã rơi vào đau khổ."

"Tôi xin nhờ sư phụ giúp đỡ. Ông ấy tuy ở cảnh giới cao nhưng lại không tu pháp thuật, chỉ có thể giải thích những nghi ngờ của tôi chứ không thể giải quyết được vấn đề của tôi, càng không thể giúp cô ấy sống lại. Tôi cứ thế mà giữ lấy tàn hồn của cô ấy, tưởng rằng đời này vô vọng... Không, không chỉ đời này, mà là đời đời kiếp kiếp!"

Vẻ mặt Trí Nhẫn thoáng hiện lên nét đau khổ khó nhận ra.

"Cho đến hai mươi năm trước..."

Ông ta nhẹ nhàng thở dài, như thể được ai đó kéo ra khỏi vực sâu đau khổ.

"Hai mươi năm trước, có một người trẻ tuổi tìm đến tôi. Anh ta nói anh ta có thể giúp cô ấy sống lại, nhưng có một điều kiện. Tôi hỏi anh ta muốn gì, anh ta nói muốn trao đổi một món đồ với tôi. Tôi nghĩ mãi, ngoài mạng khổ này này ra thì tôi chẳng còn gì đáng giá. Vì vậy, tôi không cân nhắc xem những gì anh ta nói có phải là thật hay không mà đã lập tức đồng ý..."

"Anh ta đã dùng một chút tàn hồn ấy, sử dụng pháp thuật thần tiên biến nó thành một hạt giống rồi trồng bên cạnh Tam Đàm Ấn Nguyệt. Anh ta nói có thể mượn linh khí của hồ để giúp đóa hoa này sinh trưởng, cộng với tháp đá Tam Đàn trấn áp thần long, không người nào có thể phát hiện được yêu khí ở trong hoa."

"Cho dù chỉ biến thành một đóa hoa, nhưng cũng gọi là được sống lại, cũng coi như anh ta không lừa tôi. Tôi bèn hỏi anh ta muốn đổi gì với tôi, anh ta nói rằng muốn có La Bàn Kinh trong đầu tôi."

"Mãi đến lúc đó tôi mới nhớ ra rằng mình đã tu luyện La Bàn Kinh đã hơn một nghìn năm. Tôi nói với anh ta, La Bàn Kinh là một phương pháp huyền diệu vô cùng, không thuộc Phật cũng chẳng thuộc Đạo. Hơn một nghìn năm trôi qua, tôi vẫn chưa thể hiểu hết huyền cơ của nó, nếu không thì đã chẳng để lỡ người yêu qua mấy kiếp luân hồi mà vẫn không thể đến được bên nhau. Hơn nữa, La Bàn Kinh phải phối hợp với bàn Lục Hư Luân Chuyển mới có thể vận dụng được, không có cối xay đá ấy thì 90% là vô dụng."

"Anh ta nói không sao cả, thà lướt qua nhau còn hơn vĩnh viễn chia lìa rồi. Tôi lại hỏi anh ta rằng nếu đã có bàn tay vàng sở hữu pháp thuật trở về từ cõi chết, thì tại sao còn cần tới La Bàn Kinh? Anh ta nói bàn Lục Hư Luân Chuyển do Thần Ma đúc nên, được sinh ra bằng sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi. La Bàn Kinh chính là phương pháp của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có nó mới giúp anh ta tiến vào địa ngục Hoàng Tuyền, nơi Thần Ma chỉ định là cấm địa."

Lý Dục Thần hơi giật mình, hỏi: "Người đó tên là gì?"

Trí Nhẫn ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu pha trà nói: "Người đó không nói tên nên tôi cũng không hỏi. Nhưng có lẽ là có rất nhiều người biết đến anh ta, vì anh ta rất dễ nhận ra. Anh ta quá xuất sắc, chỉ cần đứng giữa đám đông là trông giống như hạc giữa bầy gà ngay. Phong thái lịch thiệp, ngay cả lão tăng như tôi cũng không khỏi phải thầm tán thán một tiếng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK