Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Chỉ cần cô bằng lòng đi theo tôi đêm nay

Lâm Mộng Đình không hề luống cuống, ngồi trong cửa hàng ung dung uống trà.

Dương Lỵ Lỵ chỉ vào Lâm Mộng Đình nói: "Chính là cô ta!"

Vinh Quảng Kiệt đánh giá từ trên xuống dưới Lâm Mộng Đình vài lần, thấy người xinh đẹp như vậy, khá bất ngờ.

"Là cô đánh bạn gái của tôi?", Vinh Quảng Kiệt hỏi.

Lâm Mộng Đình bưng chén trà, nhìn ngoài cửa sổ, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, lạnh nhạt đáp lại: "Cô ta thật sự không lễ phép, nên đánh".

Thái độ của Vinh Quảng Kiệt đối với cô rất căm tức, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp và khí chất xuất chúng của cô, vài phần háo sắc ép lại cảm xúc thô bạo trong lòng. Hắn ta đi qua, ngồi xuống đối diện Lâm Mộng Đình, nở nụ cười phóng đãng: "Người đẹp, người nơi nào vậy? Đây là lần đầu tiên đến Thủ đô đi, có biết tôi là ai không?"

Lâm Mộng Đình không mặn không nhạt đáp: "Không biết, cũng không muốn biết".

Vinh Quảng Kiệt cười haha: "Tôi tên là Vinh Quảng Kiệt, cô đã đến Phan Gia Viên chơi, đừng nên không biết tên của tôi. Ở địa bàn này, tôi giữ quyền quyết định. Đồ vật tôi nhìn trúng, không có cái nào không vào được tay tôi!"

Cái hắn ta gọi là đồ vật nhìn trúng, ngoại trừ đồ chơi đồ cổ tại Phan Gia Viên ra, đương nhiên cũng còn có người của Phan Gia Viên. Câu ám chỉ này đã rất rõ ràng.

Lâm Mộng Đình mỉm cười: "Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi nghe người đến nói như vậy".

Vinh Quảng Kiệt biến sắc: "Hừ, còn có ai?"

Lâm Mộng Đình quay đầu, ánh mắt xuyên qua đầu vai Vinh Quảng Kiệt, nhìn về phía Vương Bách Thuận cùng tiến vào với Hầu Thất Quý.

Vương Bách Thuận vừa vặn nghe thấy lời này, cau mày.

Dương Lỵ Lỵ không kiên nhẫn nói: "Quảng Kiệt, anh dông dài cái gì với cô ta. Cô ta đánh em, anh mau giúp em trả thù đi! Cào rách mặt cô ta!"

Lúc này Vinh Quảng Kiệt đã nảy ra ý nghĩ thu người đẹp có bề ngoài và khí chất bỏ xa Dương Lỵ Lỵ gấp mười này vào trong túi, nào còn sẽ quan tâm đến gì mà báo thù.

"Người đẹp, tối nay tôi rất hân hạnh được mời cô một bữa cơm", Vinh Quảng Kiệt cười híp mắt nói: "Ở Phan Gia Viên, cô xem trọng cái gì, tùy tiện cầm, tôi bỏ tiền".

Dương Lỵ Lỵ nghe xong vô cùng giận dữ, căm tức nói: "Quảng Kiệt, anh đến giúp em báo thù, hay đến quyến rũ con điếm này?"

Vinh Quảng Kiệt không để ý đến cô ta, chỉ nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình cười một tiếng: "Vinh thiếu gia, giọng điệu thật lớn. Nếu tôi nói toàn bộ đồ vật trong Phan Gia Viên tôi đều nhìn trúng, anh có thể cho tôi sao?"

Sắc mặt Vinh Quảng Kiệt biến đổi, có điều vẫn cười hùa: "Chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của tôi, Phan Gia Viên chẳng khác nào là của cô".

"Vinh thiếu gia, chém gió thì ai cũng biết chém. Đừng nói những thứ vô dụng này, vừa rồi có người mắng tôi, anh không nghe thấy sao? Anh có thể sửa chữa cái mồm thối của người mắng tôi trước được không?", Lâm Mộng Đình hỏi.

Dương Lỵ Lỵ nghe đến đó thì giận tím mặt, đang muốn mở miệng, không ngờ Vinh Quảng Kiệt đột nhiên quay người cho cô ta một cái tát.

Dương Lỵ Lỵ hét lên một tiếng, ngã ra phía sau, may được ông chủ Dương đỡ lấy.

Vinh Quảng Kiệt tỏ vẻ như thể không xảy ra chuyện gì, quay người lại, nhìn Lâm Mộng Đình, vẫn cười haha nói: "Người đẹp, hài lòng không?"

Dương Lỵ Lỵ cực kỳ tức giận. Trên má trái vẫn còn để lại dấu bàn tay bị Lâm Mộng Đình đánh, lần này thì hay rồi, má phải lại bị đánh, cố tình người đánh cô ta còn là người đàn ông từ trước đến nay cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.

"Vinh Quảng Kiệt!", Dương Lỵ Lỵ gọi to, muốn xông đi lên, tư thế như muốn liều mạng với Vinh Quảng Kiệt.

Ông chủ Dương vội vàng kéo cô ta lại, ra sức nháy mắt.

Ông chủ Dương vô cùng chán nản. Ông ta ngàn tính vạn tính, lại quên mất tên Vinh Quảng Kiệt này là một tên háo sắc. Hồi trước nhìn trúng Dương Lỵ Lỵ chẳng phải bởi vì khuôn mặt Dương Lỵ Lỵ xinh đẹp, trước sau có điện nước sao.

Nếu Vinh Quảng Kiệt đổi tính, cứ thế từ bỏ Dương Lỵ Lỵ, vậy thì tính toán của ông chủ Dương xem như uổng phí. Không những không đáp được quan hệ với Tần gia, làm không tốt còn đắc tội với Vinh Quảng Kiệt, ông ta thật sự sống không nổi nữa tại Phan Gia Viên.

Lâm Mộng Đình khẽ cười một tiếng: "Vinh thiếu gia, một bạt tai đã muốn để tôi hài lòng?"

Vinh Quảng Kiệt sững sờ, híp mắt nói: "Vậy cô muốn thế nào? Rạch mặt cô ta, hay là đánh gãy tay cô ta?"

"Quảng Kiệt, anh đang nói gì vậy?", Dương Lỵ Lỵ cuối cùng không nhịn nổi mà chất vấn: "Em là bạn gái của anh mà! Anh luôn miệng nói sẽ yêu em cả đời, bất luận em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Vừa mới gặp mặt con đàn bà này, anh đã muốn vì cô ta mà bỏ em sao? Lời anh nói ra đều là nói láo hả? Anh là thằng trai tồi!"

Ông chủ Dương gắng sức kéo lại cô ta, muốn ngăn cản cô ta nói lung tung, nhưng Dương Lỵ Lỵ đang trong cơn phẫn nộ, đâu thèm để ý nhiều như vậy.

Vinh Quảng Kiệt đứng lên, quay người đối mặt với cô ta, tát thêm hai bàn tay nữa.

Hai cái tát này còn nặng hơn cái vừa rồi. Hồi nãy hắn ta chưa dùng sức, dù sao cũng chỉ làm cho Lâm Mộng Đình xem. Nhưng bây giờ, hắn ta thật sự nổi giận. Dương Lỵ Lỵ dám nói hắn ta là trai tồi ngay trước mặt nhiều người như vậy, sao hắn ta có thể nhẫn nhịn.

Mặt Dương Lỵ Lỵ lập tức sưng phồng lên, răng cũng rớt mất hai cái, khuôn mặt xinh đẹp biến thành đầu heo chảy máu.

Vinh Quảng Kiệt còn chưa hết giận, hắn ta tiến lên, bóp cổ cô ta, ép cô ta đến góc tường. Sau đó hắn ta nhấc lên, khiến cả hai chân cô ta đều cách mặt đất, mũi chân khẽ chạm đất.

"Đàn bà Vinh Quảng Kiệt tôi chơi qua không có một ngàn cũng đến tám trăm, cô tính là cái thá gì, thật sự cho rằng tôi yêu thích cô? Lại nói lung tung, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"

Dương Lỵ Lỵ bị siết đến ngạt thở, tay yếu ớt cào loạn. Đến tận khi cô ta bắt đầu trợn trắng mắt, Vinh Quảng Kiệt mới thả lỏng tay ra.

Dương Lỵ Lỵ trượt xuống dọc theo tường, ngồi dưới đất ho khan, khóc huhu.

Ông chủ Dương dọa đến sắc mặt tái xanh, hoàn toàn không dám qua đỡ.

Vinh Quảng Kiệt phủi phủi ống tay áo, ngại bẩn. Hắn ta xoay người, một lần nữa khoác lên khuôn mặt tươi cười dâm đãng, lên tiếng: "Người đẹp, lần này cô hài lòng chưa?"

Lâm Mộng Đình cười lạnh đáp: "Tôi từng thấy người ra tay ác độc, nhưng ác với người phụ nữ của mình như vậy, thì đây là lần đầu tiên".

"Người đẹp à, cô nghĩ sai rồi. Cô ta không phải người phụ nữ của tôi, cô mới đúng!", Vinh Quảng Kiệt cười nói: "Chỉ cần cô bằng lòng đêm nay theo tôi, ngày mai tôi sẽ tuyên bố cho toàn thế giới biết, cô là bạn gái của Vinh Quảng Kiệt tôi".

"Ồ, làm bạn gái của anh rất vinh quang sao?"

"Đương nhiên rồi. Cô không phải là người trong giang hồ, lại đến từ nơi khác, không biết đến tôi cũng rất bình thường. Phàm là cô hơi hỏi thăm một chút, liền biết tôi là ai, bố nuôi tôi..."

Vinh Quảng Kiệt còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộng Đình chặn ngang.

"Tần gia đúng không?", Lâm Mộng Đình khinh thường cười lạnh: "Có con nuôi không bằng cầm thú như anh, chắc hẳn bố anh cũng không có gì đặc biệt. Tôi thấy đừng nên gọi là Tần gia, gọi là cầm thú đi".
Chương 842: Vinh thiếu gia, anh làm hỏng đồ vật thì phải đền

Ngoài cửa hàng đã vây quanh một đám người hóng chuyện, phần lớn là chủ cửa tiệm bên canh và chủ sạp hàng, cũng có khách hàng.

Lâm Mộng Đình vừa nói ra câu này, tất cả mọi người giật nảy mình.

Nơi này người có ai là không biết Tần gia?

Tần gia không chỉ là một cái tên và danh xưng, càng là một loại kinh sợ.

Mắt Thần Tay Quỷ, Bậc Thầy Giám Định. Trong đám người nơi này, bất kể là con buôn đồ cổ, hay thợ thủ công, người sưu tầm, hoặc là trộm mộ cướp mộ, cao thủ làm hàng giả, ai dám không phục Tần gia?

Đừng nói là nghề này, mà trong toàn bộ giang hồ, Tần gia cũng có uy danh hiển hách.

Cũng bởi vì có Tần gia ở đây, mấy năm nay nghề chơi đồ cổ mới yên bình, không có tranh chấp gì lớn.

Người phụ nữ này có lai lịch gì, dám nói "Tần gia" là "cầm thú"?

Đừng nói đến những người không rõ vì sao ở bên ngoài, ngay cả Vương Tứ gia và Hầu Thất Quý cũng giật nảy mình.

Vốn Vương Bách Thuận còn chuẩn bị đứng ra nói mấy câu, lợi dụng thân phận của mình hòa giải hai bên, nhưng Lâm Mộng Đình vừa nói ra lời này, ông ta liền biết, chuyện ngày hôm nay không hòa giải được.

Nếu đến nước này rồi mà Vinh Quảng Kiệt còn bỏ qua cho Lâm Mộng Đình, chuyện này truyền rộng, chưa nói đến việc Tần gia có thể trách Vinh Quảng Kiệt hay không, nhưng trong các đệ tử Tần môn, Vinh Quảng Kiệt nhất định sẽ mất hết hy vọng, chịu chỉ trích.

Vương Bách Thuận không khỏi lắc đầu, không rõ vì sao bà Lý này lại phải nói như vậy.

Ông ta thấy bà Lý mượn tay Vinh Quảng Kiệt trả thù Dương Lỵ Lỵ, thoạt nhìn hành động vừa thông minh vừa hả giận, thực sự không phải cử chỉ sáng suốt.

Biết rõ Vinh Quảng Kiệt hướng về phía cô, nên mau chóng nghĩ biện pháp thoát thân, tránh bị cuốn lấy sẽ tốt hơn.

Vinh Quảng Kiệt háo sắc thật, nhưng không hề ngu xuẩn, ngược lại là người rất thông minh, bằng không cũng sẽ không được Tần gia coi trọng. Chút tính toán nhỏ này của bà Lý, sao hắn ta có thể không nhìn ra? Hắn ta chỉ là vô cùng tự phụ, cho rằng cô trốn không thoát lòng bàn tay của hắn ta, mới có tâm tình chơi đùa như vậy.

Hiện tại cô lại đi nhục mạ Tần gia, Vinh Quảng Kiệt không có khả năng sẽ bỏ qua cho cô.

Trong lòng Vương Bách Thuận cảm thán, trí thông minh của phụ nữ quả nhiên trái ngược với nhan sắc của họ. Ông ta buông tay với Hầu Thất Quý, tỏ ý lần này ông ta không giúp được gì.

Hầu Thất Quý vô cùng sốt ruột, còn muốn cầu xin: "Tứ gia..."

Vương Bách Thuận khoát tay áo, ngăn cản ông ta nói tiếp: "Nhìn xem đã rồi nói".

Thật ra Lâm Mộng Đình hoàn toàn hiểu được những đạo lý mà Vương Bách Thuận nghĩ đến. Nhưng cô lại có ý tưởng khác.

Trước khi Vinh Quảng Kiệt xuất hiện, cô vẫn chưa quyết định được bước kế tiếp nên làm thế nào, đặc biệt là mối quan hệ với Tần gia.

Cô không tính toán cho bản thân, mà cho Lý Dục Thần, cho tương lai phát triển ở Thủ đô của nhà họ Lý.

Bình thường mà nói, với một nhân vật như Tần gia, có thể xây dựng quan hệ thì xây dựng, không thể làm bạn được thì tốt nhất đừng trở thành kẻ địch.

Giống như Hầu Thất Quý nói về quan hệ với nhà họ Vương.

Cho nên cô đồng ý Hầu Thất Quý đi gặp Vương Tứ gia, cũng ở đây chờ Dương Lỵ Lỵ mời đến Vinh Quảng Kiệt.

Nhưng sau khi thấy Vinh Quảng Kiệt xuất hiện, Lâm Mộng Đình liền biết, không có khả năng trở thành bạn với loại người này. Đắc tội Vinh Quảng Kiệt, tất nhiên sẽ đắc tội Tần Thụ Nghĩa.

Như vậy Tần Thụ Nghĩa và Sách Môn kia, chắc chắn sẽ trở thành lực cản trên con đường phát triển của Lý Dục Thần.

Nếu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ địch, vậy không bằng làm rõ từ sớm. Nhà họ Lý trở về, quả thực cần có rất nhiều bè bạn, nhưng cũng cần vô số bàn đạp lót đường.

Vậy thì để vị Tông Sư Sách Môn tiếng tăm lừng lẫy này trở thành tấm lót đường tiếp theo trên đường phục hưng của nhà họ Lý, cũng làm cho Lý Dục Thần một lần nữa mạnh mẽ phát ra khẩu hiệu "Nhà họ Lý trở về" sau Bách Thảo Đường đi.

Lâm Mộng Đình tin tưởng, nếu Lý Dục Thần ở đây, anh sẽ làm ra quyết định này nhanh hơn cô.

Vinh Quảng Kiệt nghe thấy Lâm Mộng Đình nói Tần gia là cầm thú thì giận tím mặt, đánh ra một chưởng, đập nát bấy cái bàn làm từ gỗ thật dày nặng trước mặt.

Uy lực của một chưởng này đủ để làm kinh sợ phần lớn người tại chỗ.

Vương Tứ gia không nhịn được nhíu mày, trong lòng tự nhủ trước kia ông ta vẫn coi thường họ Vinh. Ông ta nhỏ giọng hỏi một người trung niên bên người: "Trình độ thế nào? So với ông thì thế nào?"

Người này là vệ sĩ của Vương Bách Thuận, đáp: "Khó mà nói".

Tứ gia nói: "Gọi người đi, gọi người của chúng ta ở xung quanh đây tới".

Cái bàn vỡ thành bột mịn, người vây xem nhìn mà trong lòng run sợ, ngược lại là Lâm Mộng Đình ngồi ở chỗ đó vẫn bình tĩnh, tao nhã.

"Vinh thiếu gia, anh làm hỏng đồ vật thì phải đền".

Vinh Quảng Kiệt vừa tức vừa giận, cười như điên đáp: "Hahaha, đền? Dù tôi có đập nát cả cái cửa hàng này, cô xem ông ta có dám làm tôi đền hay không? Con đàn bà thối tha, cũng không hỏi thăm xem bố nuôi tôi là ai, dám nhục mạ ông ấy, cô quả là không muốn sống nữa. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, buổi tối hôm nay đi theo tôi, ngày mai tôi dẫn cô đến dập đầu xin lỗi bố nuôi tôi, ông ấy là người lớn có lòng bao dung lớn, hẳn là sẽ không trách cô".

"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý? Haha, cô cho rằng cô là ai? Bản thiếu gia muốn ngủ cô là để mắt đến cô. Cô không đồng ý thì sao chứ, tôi sẽ cho cô biết, bây giờ tôi đè cô ra làm ngay trước mặt mọi người nơi này, cũng không ai dám nói nửa câu phàn nàn!"

Dứt lời, hắn ta cười âm hiểu, lại gần Lâm Mộng Đình. Ánh mắt hắn ta như thể muốn lột sạch Lâm Mộng Đình.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người nói: "Trời ạ, thứ không biết chết sống từ nơi nào tới vậy, dám ngủ với chị tôi? Cũng không hỏi thăm xem anh rể của tôi là ai!"

Theo tiếng nói nhìn lại, hai thiếu niên đang bước tới.

Cửa tiệm đã vây đầy người, nhưng không thấy hai thiếu niên này dùng sức đẩy dòng người ra, cứ thế tự nhiên đi đến, như nước qua khe hở, nhẹ nhõm nhởn nhơ.

Lâm Mộng Đình thấy bọn họ tiến đến, cười nói: "Hai người các em đi dạo hết Phan Gia Viên rồi đi, lâu như vậy mới về, chậm chút nữa là bà chị này bị người ta ức hiếp".
Chương 843: Nhanh tay điểm huyệt

Lâm Vân nhìn Vinh Quảng Kiệt và mấy tên đàn ông vạm vỡ hắn ta mang tới, nói: "Ấy chà, sớm biết thì em nên đi dạo thêm lát nữa, mấy cọng hành này cọng nào lại gần người của chị thế!"

Lâm Vân đứng đó ríu ra ríu rít, Nghiêm Cẩn sau lưng cậu ta chỉ gọi một tiếng "chị họ" liền không nói gì nữa.

Lâm Mộng Đình gật gật đầu với Nghiêm Cẩn, nói với Lâm Vân: "Vậy em lại đi dạo đi".

Lâm Vân cười hì hì: "Khó mà làm được, nhỡ chị trở về thổi gió vào tai anh rể nói chúng em ham chơi, chúng em chết chắc luôn. Được rồi, mấy cọng hành này giao cho bọn em đi".

"Các em định làm thế nào?", Lâm Mộng Đình cười hỏi.

"Nhổ chứ sao", Lâm Vân hời hợt đáp.

Mọi người tò mò nhìn hai thiếu niên không coi ai ra gì đứng nói chuyện phiếm.

Vinh Quảng Kiệt như thể chịu sỉ nhục, tức anh ách nói: "Thằng quỷ nhỏ từ đâu tới, cút ra ngoài cho tao!"

Người hắn ta dẫn tới xông lên, chuẩn bị bắt lấy Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Nhưng tất cả mọi người đều giật mình, toàn bộ đám đàn ông vạm vỡ này đều ngã lăn quay ra đất, rầm rì, không bò dậy nổi, thoạt nhìn bị thương rất nặng.

Không ai nhìn rõ bọn họ ngã xuống đất như thế nào.

Mà Lâm Vân quay mặt về phía Vinh Quảng Kiệt, lạnh giọng nói: "Anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?"

Vinh Quảng Kiệt không biết hai thằng quỷ thoạt nhìn vẫn chỉ là học sinh trung học xuất hiện từ chỗ nào, lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.

Nhìn mấy tên tay chân ngã dưới đất, Vinh Quảng Kiệt nhíu nhíu mày.

Mặc dù mấy tên này không phải là cao thủ, nhưng cũng là người luyện võ, người bình thường hoàn toàn không thể lại gần người. Nhưng Lâm Vân vừa ra tay đã đánh đổ cả bốn người.

Người bên ngoài không nhìn được Lâm Vân ra tay thế nào, Vinh Quảng Kiệt lại thấy rõ.

Thằng này dùng tay điểm huyệt, ra tay cực nhanh, ngăn chặn huyệt đạo của bốn người, tổn thương không lớn nhưng vô cùng đau đớn.

"Ồ, thằng kia công phu cũng không tệ đấy, học với ai?", Vinh Quảng Kiệt hỏi.

Lâm Vân không trả lời, sắc mặt cậu ta rét lạnh, lạnh lùng hỏi: "Mới vừa rồi anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?"

Sau lưng, Lâm Mộng Đình suýt chút nữa bật cười.

Thằng nhóc thối này đang học theo giọng điệu của anh rể, lạnh lùng là đủ lạnh lùng, nhưng không có khí chất xuất trần của đệ tử Thiên Đô, nên lộ vẻ dở dở ương ương, không đủ ngang ngạnh, mang cảm giác trẻ trâu.

Lâm Vân đương nhiên không biết bà chị mình đang suy nghĩ gì, cậu ta tự nhận là học còn rất giống, trên khuôn mặt lạnh lùng mang chút sát khí, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Vinh Quảng Kiệt.

"Đúng thì thế nào?"

Trong mắt Vinh Quảng Kiệt, Lâm Vân chỉ là một thằng nhóc con, biết chút điểm huyệt, tay chân rất nhanh, nhưng với tuổi tác này, công phu có thể có bao nhiêu? Chẳng qua hắn ta kiêng kỵ sư môn của cậu ta, ngộ nhỡ là một vài thế gia võ lâm, ví dụ như nhà họ Cố Tân Môn, nhà họ Châu Kim Lăng sẽ khá phiền phức.

Về phần Thủ đô, ngược lại hắn ta không lo lắng, bời vì hắn ta nhận biết hầu hết tất cả đệ tử dưới môn hạ Tông Sư Thủ đô.

"Thằng kia, không biết tao là ai à? Bố nuôi tao là Tần gia!"

"Tần em gái anh..."

Lâm Vân mắng một câu, chợt thấy như vậy không quá phù hợp với khí phách của cao thủ, nếu là anh rể, nhất định sẽ không nói nhảm như thế.

Cho nên cậu ta mới nói ba chữ đã ra tay.

Thân thể hơi trùng xuống, phóng ra bộ Võ, cùng lúc đó, một tay từ trên cao ấn xuống phía Vinh Quảng Kiệt.

Vinh Quảng Kiệt không nghĩ tới Lâm Vân lại đột nhiên ra tay, có điều hắn ta không bối rối, nhẹ nhàng nghiêng người, định tránh đi một chưởng này.

Vốn dĩ cho rằng có thể nhẹ nhõm né được, sau đó phản kích. Nhưng sau khi nghiêng người, hắn ta chợt phát hiện Lâm Vân vẫn còn ở chính diện mình, hoàn toàn không tránh được.

Trong lòng Vinh Quảng Kiệt giật mình, vội vàng lui lại, nhưng bất luận hắn ta lùi bước như thế nào, Lâm Vân vẫn theo sát đầy quỷ quái như bóng với hình, luôn luôn ở trước mặt hắn ta. Hắn ta dùng toàn thân vẫn không thể né tránh một chưởng này của Lâm Vân.

Vinh Quảng Kiệt mới biết mình gặp phải cao thủ, thằng nhóc con này tuyệt đối không biết mỗi điểm huyệt. Hắn ta chỉ có thể gắng sức, vận chuyển chân khí tràn ngập hai sườn, bảo vệ tim phổi, chuẩn bị cứng rắn đối chọi một chưởng này.

Chỉ cần gánh được, hắn ta sẽ có cơ hội phản kích. Lúc này hắn ta không còn dám khinh địch, chỉ cần có cơ hội phản kích, chắc chắn sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết.

Trong mắt Vinh Quảng Kiệt lóe lên vẻ hung ác.

Nhưng tính toán của hắn ta thất bại, bởi vì một chưởng này của Lâm Vân hoàn toàn không có lực. Vừa chạm đến xương sườn của hắn ta, cậu ta đổi chưởng thành ngón tay, đâm vào xương sườn. Đây là công phủ ngón tay sắt cậu ta học được từ chỗ Võ Đức Hổ, chuyên phá khí công cứng rắn.

Chân khí của Vinh Quảng Kiệt bị phá, xương sườn đau xót, chiêu thức phản kích vừa mới chuẩn bị xong cũng không lập tức dùng được.

Lâm Vân đã nâng tay phải lên, chát một tiếng, tát cho hắn ta một bạt tai nặng nề.

"Dạy dỗ cho anh một chút, sau này đừng có trông thấy người trẻ tuổi liền gọi thằng quỷ nhỏ, từng nghe đến câu "Chớ khinh thiếu niên nghèo" chưa?"

Không đợi Vinh Quảng Kiệt lấy lại sức, cậu ta lại cho hắn ta một cái tát.

"Một tát này tôi tát thay cho em họ tôi, tiếng thằng quỷ nhỏ vừa rồi của anh nhất định cũng gọi cậu ta đúng không?"

Hai cái tát này cậu ta đều dùng tới sức mạnh của Chu Sa Chưởng.

Giống với chị gái Lâm Mộng Đình của cậu ta, Chu Sa Chưởng của Lâm Vân cũng là học chút da lông từ ông chủ Vương. Có điều, cơ sở võ đạo của cậu ta tốt, lại si mê luyện võ, lăn lộn nhiều với đám người ở quán Giang Hồ, tất nhiên học tốt hơn Lâm Mộng Đình nhiều.

Trên mặt Vinh Quảng Kiệt để lại hai vết bàn tay hồng hồng, trừ phi có Hạnh Lâm Thánh Thủ, nếu không đời này đừng nghĩ tiêu tán.

Vinh Quảng Kiệt cảm nhận thấy khuôn mặt nóng bỏng, vừa tức vừa giận.

Hắn ta chưa từng chịu nỗi nhục nhã nhường này, đối diện còn là một thằng nhóc.

Mấu chốt là hắn ta còn không thể phản kháng lại.

Hồi lâu sau cảm giác tê dại dưới xương sườn mới tiêu tán, kinh lạc thông suốt, chân khí lần nữa vận chuyển, hắn ta lập tức muốn phản kích.

Ngón tay Lâm Vân lại chợt điểm vào đàn trung của hắn ta.
Chương 844: Phế đi hai cánh tay Vinh Quảng Kiệt

Lần này Lâm Vân không dùng ngón tay sắt, mà dùng lan hoa phất huyệt thủ chị Mai dạy.

Vinh Quảng Kiệt chợt cảm thấy trước ngực run lên, toàn thân tê dại,

Lâm Vân tiếp tục tát chát chát chát vào mặt hắn ta, liên tiếp không ngừng, đánh cho Vinh Quảng Kiệt hoàn toàn hồ đồ.

"Đây là tôi tát thay cho chị tôi. Muốn ngủ chị tôi? Anh không hỏi thăm xem anh rể tôi là ai! Ngoại trừ anh rể của tôi ra, ai dám ngủ chị tôi? Bố Hoàng đế cũng thiến hết!"

Khuôn mặt Lâm Mộng Đình ửng hồng, nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, hẵng giọng: "Tiểu Vân, em nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Lâm Vân quay đầu cười nói: "Chị, em nói lời nói thật mà!"

Lâm Mộng Đình biết cậu ta tinh nghịch, sợ cậu ta càng nói càng kỳ cục, cô nghiêm mặt nói: "Thế là được rồi, trẻ con, lệ khí đừng nặng như vậy".

Lâm Vân bất mãn: "Thế mà cũng nặng ạ? Nếu là anh rể của em ở đây, tên này sớm đã không còn tí cặn nào!"

"Nói bậy, anh rể em có ngang ngược như vậy sao?"

"Bình thường anh rể em là người tốt, đối xử với anh cũng nhã nhặn ôn tồn. Nhưng ai mà dám có tâm tư động đến chị, chị xem anh ấy có cho quả sét đánh thành tro không!"

Lâm Vân níu lấy cổ áo Vinh Quảng Kiệt: "Chị, tên này xử lý thế nào?"

Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày, nhìn đám người vây xem, tự hỏi nên xử lý Vinh Quảng Kiệt thế nào mới có lợi nhất với Lý Dục Thần.

Bỗng nhiên trông thấy Hầu Thất Quý đứng trước đám người, một cánh tay rủ xuống rất không tự nhiên.

Cô giật mình, đứng dậy, đi đến trước mặt Hầu Thất Quý, cầm tay ông ta giơ lên.

Hầu Thất Quý đau đến kêu lên.

Lâm Mộng Đình nhìn cánh tay đã biến hình kia, lại nhìn thoáng qua Vương Bách Thuận bên cạnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hầu Thất Quý sợ cô hiểu lầm Vương Bách Thuận, vội vàng nói: "Là Vinh Quảng Kiệt đạp, may mà có Tứ gia ở, không thì..."

"Tôi biết rồi", Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng buông tay Hầu Thất Quý xuống, điểm nhẹ mấy chỗ trên cánh tay ông ta, làm dịu đau đớn: "Ông kiên trì một chút, quay về tôi bảo Dục Thần chữ cho ông, không có việc gì".

Lại gật đầu ra hiệu với Vương Bách Thuận: "Cảm ơn Tứ gia ra tay giúp đỡ".

Vương Bách Thuận chắp tay đáp lại: "Bà Lý khách sáo quá. Thực ra lúc trước tôi quá bất kính với phu nhân, còn xin phu nhân rộng lòng tha thứ".

Lâm Mộng Đình gật gật đầu, không nói gì nhiều, quay đầu nhìn về phía Vinh Quảng Kiệt, ánh mắt cô lạnh đi, nói với Lâm Vân: "Tiểu Vân, ông chủ Hầu là bạn của anh rể em".

Tất nhiên Lâm Vân cũng nhìn thấy tay của Hầu Thất Quý, nghe thấy lời Hầu Thất Quý. Cậu ta nghe Lâm Mộng Đình nói như vậy, liền đáp: "Dạ biết, chị!"

Dứt lời, năm ngón tay hóa thành trảo, bóp lấy hai vai Vinh Quảng Kiệt, răng rắc một tiếng, bả vai Vinh Quảng Kiệt nát xương.

Tay Lâm Vân không thả ra, mà trượt từ đầu vai hắn ta, dọc theo cánh tay đi xuống, vừa trượt vừa bóp. Tiếng răng rắc liên tục phát ra, mãi cho đến bàn tay Vinh Quảng Kiệt.

Cậu ta dùng Ưng Trảo Kình học từ chỗ Võ Đức Hổ, nhưng cộng thêm chiêu chia gân nghiền xương.

Cậu ta quen thuộc với chiêu này nhất, bởi vì toàn thân cậu ta đều từng bị chia gân nghiền xương một lần, nếu không có bản lĩnh tiên gia của Lý Dục Thần, cậu ta đã sớm chết.

Tiếng kêu thảm thiết của Vinh Quảng Kiệt quanh quẩn trong cửa hàng, người vây xem nghe thấy đều kinh hoàng run rẩy.

Khóe mắt Vương Bách Thuận run run, trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, may mà hôm nay ông ta thông minh, thu sư tử thanh ngọc của Hầu Thất Quý.

Vệ sĩ của ông ta sớm đã trở về, đứng yên ngay bên cạnh ông ta. Những người nhà họ Vương tại Phan Gia Viên cũng bị gọi đến, đang đứng lẫn trong đám người hóng chuyện bên ngoài.

Vương Bách Thuận tập hợp những người này lại, vốn định tăng cường thanh thế, phòng ngừa tính tình hung bạo của Vinh Quảng Kiệt bùng nổ, ngay cả ông ta cũng không cho mặt mũi.

Nhưng ông ta phát hiện ông ta nghĩ quá nhiều rồi.

Hiện tại ông ta phải tính toán xem có nên giúp ngược lại Vinh Quảng Kiệt không, dù sao cũng là con nuôi được Tần gia cưng chiều nhất.

Ông ta hỏi vệ sĩ bên cạnh: "Có nhìn ra được lai lịch của thằng nhóc này không?"

Vệ sĩ cau mày đáp: "Công phu rất tạp, có điều con đường rất chính thống. Bước chân khá kỳ quái, thoạt nhìn như là truyền thừa cổ võ, tôi cũng không đoán ra lai lịch".

"Cậu so với cậu ta thì sao?"

"Đánh không lại".

Vương Bách Thuận nghe thấy vệ sĩ trả lời dứt khoát như vậy thì không hỏi nhiều. Ngẫm nghĩ kỹ lại cũng đúng, Vinh Quảng Kiệt không hề có sức lực đánh trả, vệ sĩ và Vinh Quảng Kiệt chỉ đánh ngang tay, có thể đánh thắng được chắc?

Không ngờ một thiếu niên lại lợi hại như vậy, khó trách bà Lý bình tĩnh như thế, không sợ Tứ gia, cũng không sợ Vinh Quảng Kiệt.

Nhưng Vương Bách Thuận vẫn cảm thấy bà Lý này có hơi khinh người quá đáng. Sau lưng Vinh Quảng Kiệt chính là Sách Môn, không nói đến Tần gia, chỉ riêng bao nhiêu sư huynh đệ kia, bằng một thằng nhóc này có thể đánh thì lại làm sao?

Đất Thủ đô, dù ông có là Tông Sư, cũng không dám ngông cuồng như thế!

Tục ngữ nói rồng cũng khó thắng được rắn địa phương, huống chi ông có phải là rồng không còn khó nói.

Đương nhiên, Vương Bách Thuận rất vui lòng có người dạy dỗ Vinh Quảng Kiệt, nói cho cùng, thằng này ỷ vào chỗ dựa Tần gia, có vài phần ngông cuồng không biết điểm dừng.

Sau khi phế đi hai cánh tay của Vinh Quảng Kiệt, Lâm Vân đạp Vinh Quảng Kiệt sang một bên, đứng bên cạnh Lâm Mộng Đình.

Đừng nhìn bình thường cậu ta cười đùa tí tửng, tinh nghịch lười biếng, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất trong hào môn thế gia, phân rõ nặng nhẹ, biết lúc nào có thể thoải mái, lúc nào nên nghiêm túc.

Cậu ta biết hiện tại bọn họ không đại diện cho nhà họ Lâm, mà là Lý Dục Thần. Cho nên, từng hành động, từng câu nói đều sẽ đại biểu cho thái độ của Lý Dục Thần, ảnh hưởng đến con đường phục hưng của nhà họ Lý, cũng có ý nghĩa tiếp theo bọn họ phải đối mặt điều gì ở Thủ đô.

Mà lúc này, người có tư cách nói chuyện thay Lý Dục Thần tất nhiên là Lâm Mộng Đình.
Chương 845: Vẹn cả đôi đường

Lâm Mộng Đình chán ghét nhìn thoáng qua Vinh Quảng Kiệt, sau đó khẽ gật đầu với người xung quanh: "Xin lỗi, làm chậm trễ việc làm ăn của mọi người. Tôi họ Lâm, chồng tôi họ Lý, mọi người có thể gọi tôi là bà Lý, Lý trong mộc tử lý. Hai mươi năm trước, Thủ đô có một nhà họ Lý, người lớn tuổi có lẽ sẽ biết. Chồng tôi, Lý Dục Thần chính là đời sau của nhà họ Lý. Nhà họ Lý đã rời khỏi Thủ đô hai mươi năm, bây giờ lại quay về. Sau này xin mọi người hãy chăm sóc nhiều hơn".

Đám người vây xem bộc phát ra tiếng xì xào bàn tán. Rất nhiều người lớn tuổi kinh ngạc cảm thán, mà trẻ tuổi thì hỏi thăm nhà họ Lý hai mươi năm trước là ai.

Vương Bách Thuận khẽ gật đầu, rất thích lời nói khéo này của Lâm Mộng Đình.

Cô không phải nói xin lỗi, bởi ở đây chỉ có mình ông chủ Hầu là chịu tổn thất, đối với những người khác, cô không việc gì phải xin lỗi. Cô chỉ đang mượn cớ này tuyên bố: Nhà họ Lý quay trở lại.

Tại Bách Thảo Đường, bọn họ dựa vào việc đánh cược thắng nhà họ Bạch đã rộng rãi tuyên bố một lần.

Tại Phan Gia Viên, cô lại tuyên bố thêm lần nữa. Lần này là giẫm lên Vinh Quảng Kiệt, thậm chí là mặt mũi của Tần gia làm bậc thang.

Lợi hại! Vương Bách Thuận cảm khái.

Ông chủ Dương trong góc sợ ngây người, ngay cả Dương Lỵ Lỵ cũng ngừng thút thít, kinh ngạc nhìn bà Lý xinh đẹp tao nhã này.

Dương Lỵ Lỵ không biết nhà họ Lý, nhưng ông chủ Dương biết. Đây chính là thế gia đệ nhất Thủ đô năm đó!

Ông chủ Dương thật sự muốn ụp mặt xuống chậu phân. Đắc tội ai không đắc tội, lại cố tình đắc tội nhân vật lớn như vậy!

Ông ta lần nữa ước ao ghen tỵ nhìn thoáng qua Hầu Thất Quý - tên này thật đúng là gặp may!

Vinh Quảng Kiệt đau đến muốn chết, kêu rên hồi lâu mới lấy lại chút sức lực. Hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Mộng Đình, cắn răng nghiến lợi nói.

"Chúng mày có giỏi thì chờ đấy! Dám ra tay với tao, bố nuôi tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!"

Lâm Mộng Đình cười khinh bỉ: "Tôi biết anh có một người bố nuôi, anh đã nói rất nhiều lần rồi. Hiện tại anh có thể gọi cho ông ta, bảo ông ta tới. Nhà họ Lý chúng tôi đã dám trở về, sẽ không sợ một ai".

Cô hình như cố ý vô tình đảo qua người Vương Bách Thuận.

"Anh nhường tôi ba phần, tôi nhường anh bảy phần. Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng. Gốc gác nhà họ Lý ở Thủ đô, bất luận là đối với đất đai Thủ đô hay người Thủ đô, chúng tôi đều có cảm tình. Chúng tôi mong muốn kết giao bạn bè với mọi người, hòa thuận hòa hợp, cùng nhau phát tài".

Trong lòng Vương Bách Thuận không ngừng tán thưởng, bà Lý này thật sự không đơn giản. Cậu Lý có vợ hiền như vậy, không muốn phồn thịnh cũng khó.

Có điều, ông ta vẫn cảm thấy bọn họ hơi khinh người. Mặc dù nhìn từ góc độ marketing tạo thế, nước cờ này rất cao siêu, nhưng giẫm lên Tần gia leo lên, e là khá khó.

Phế đi hai cánh tay Vinh Quảng Kiệt, sao Tần gia có thể chịu để yên? Mà hiện tại cô vẫn không đi, còn để Vinh Quảng Kiệt gọi điện thoại cho Tần gia. Nếu Tần gia thật sự tới, chỉ bằng đứa nhóc kia, sao có thể đánh được, sao có thể là đối thủ của Tông Sư?

Có lẽ là thấy nhiều người, sợ mất mặt đi.

Vương Bách Thuận cảm thấy như vậy, nên định tạo bậc thang bước xuống giùm Lâm Mộng Đình, để cô xuống, rồi mau chóng rời đi.

Người đã đánh, thế cũng tạo, đã đạt được mục đích. Lúc này rời đi là sáng suốt nhất.

Mà làm như vậy, nhìn từ góc độ nào đó, ông ta cũng xem như cứu được Vinh Quảng Kiệt, đến chỗ Tần gia cũng có lời giải thích.

Vương Bách Thuận mưu đồ muốn không đắc tội bên nào, cũng lấy lòng cả hai bên, ôm quyền bước ra: "Bà Lý nói hay lắm, mọi người ở đây đều là người chứng kiến, tự nhiên là hòa thuận thì phát tài quan trọng nhất. Tôi đại diện cho nhà họ Vương hoan nghênh nhà họ Lý trở về. Nếu bà Lý không chê, mời di chuyển đến chỗ tôi uống chén trà".

Lâm Mộng Đình đương nhiên hiểu được ý của Vương Bách Thuận. Ông ta là người thông minh, nhà họ Vương quả không đơn giản, một chủ nhân ham chơi mà cũng có được phong thái và ánh mắt như vậy. Cùng là chủ nhân ham chơi, Vương Tứ gia này mạnh hơn Bạch Ngũ Gia nhà họ Bạch kia nhiều.

Mà cô cũng không sợ Tần gia đến.

Bởi vì vừa rồi cô đã gửi tin nhắn cho Lý Dục Thần, đơn giản kể lại chuyện ở đây. Chủ yếu là vết thương của ông chủ Hầu, cần Lý Dục Thần chữa trị. Đương nhiên, cô biết Lý Dục Thần đến nhà họ Na, chuyện ở đó quan trọng hơn ở đây, cho nên cô không hề thúc giục anh.

Nhưng Lý Dục Thần trả lời, nói đã đang trên đường tới.

Cho nên Lâm Mộng Đình quả thực không có sợ hãi. Cô biết tốc độ của Lý Dục Thần, lúc trả lời xong tin nhắn, nói không chừng anh đã đến.

Có điều, Vương Bách Thuận nói như vậy khiến cô không tiện chối từ, dù sao Vương Bách Thuận vẫn đại diện cho nhà họ Vương, hơn nữa thái độ còn rất thành khẩn.

Cô liền trả lời: "Tứ gia mời, cầu còn không được. Chồng tôi sắp đến rồi, không bằng chờ anh ấy đến, rồi cùng đi quấy rầy Tứ gia".

Vương Bách Thuận vui vẻ nói: "Tôi có một cái sân nhỏ ở bên cạnh Phan Gia Viên, không xa lắm. Chúng ta chậm rãi đi qua, phu nhân gửi định vị cho cậu Lý, bảo cậu ấy đi thẳng đến nơi đó, chúng ta nghênh đón cậu ấy tại cửa".

Lâm Mộng Đình biết Vương Bách Thuận muốn cố gắng hết sức phòng ngừa bọn họ xung đột với Tần gia, đây cũng phù hợp với lợi ích của nhà họ Vương. Nói cho cùng, xung đột dẫn tới hậu quả gì, không ai có thể đoán trước được.

Cô cảm thấy như vậy cũng được, liền gật đầu đáp: "Cũng được".

Cô chuẩn bị đi theo Vương Bách Thuận ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào. Đám người tách ra, một người đàn ông trung niên bước tới, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Ai to gan như vậy, dám bắt nạt đệ tử Tần môn chúng tôi?"

Vinh Quảng Kiệt vừa nhìn thấy mặt người này thì vui mừng quá đỗi: "Đại sư huynh! Mau, cứu tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK