Trên đỉnh tòa nhà có một lá cờ, bên trên thêu chín con rồng, có một loại khí chất rất cổ điển. Nhưng lại có chút không hài hòa với cái tên tòa nhà chính quyền của thị trấn.
Trước cửa tòa nhà chính quyền là quảng trường, rất trống trải, cũng không có bảo vệ.
Có mấy đứa bé đang chơi đá bóng ở đó, bên cạnh có hai căn nhà gỗ, có lẽ là quầy bán quà vặt.
Lý Dục Thần và chị Mai đi về phía toà nhà chính quyền, cũng không thấy có người ngăn cản, chỉ để mặc cho bọn họ đi vào.
Vào cửa có một căn phòng nhỏ, cửa sổ đang mở ra, có lẽ là phòng trực ban, bên trong có một người đang chơi điện thoại.
Trông thấy bọn họ đi đến, hơn nữa lại có vẻ lạ mắt, người kia liền nói: "Nơi này là tòa nhà chính quyền của thị trấn, trung tâm của du khách ở hướng tây".
Lý Dục Thần nói: "Chúng tôi tìm Trữ Phượng Toàn".
Người kia lập tức đứng bật dậy, đập mạnh điện thoại xuống bàn, mắng: "Anh là ai mà cũng dám gọi thẳng tên của Ninh đảo chủ? Thứ gì! Cút!"
Lý Dục Thần không nghĩ tới người này lại ngang như vậy.
Từ khi anh xuống núi đến bây giờ cũng đã được hơn mấy tháng, cũng coi như được chứng kiến đủ chuyện ở nhân gian, cho dù là gia tộc lớn hay là chính phủ, sao có thể ngang ngược như thế, nói tên người ta cũng không được, người này còn ngang ngược hơn đám hào môn thế gia trên bờ nhiều.
Chị Mai ở bên cạnh cười lạnh nói: "Ồ, trên đảo này còn có thể nuôi chó sao? Không biết là nuôi chó ta hay chó tây".
Người kia nghe thấy chị Mai châm chọc thì giận dữ nói: "A, mấy người muốn làm phản đúng không!"
Anh ta mở cửa ra, vung tay lên đánh người.
Chỉ nghe thấy hai tiếng chát chát, cũng không biết thế nào mà anh ta lại vung tay đánh vào mặt mình.
"A!", người kia kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn bọn họ giống như gặp ma quỷ, ngập ngừng nói không ra lời: "Mấy... Mấy người… mấy người cứ chờ đấy!"
Nói rồi anh ta liền thò tay vào trong cửa sổ lấy điện thoại, cuống quít bấm số:
"Alo alo, mau cho người đến đây, giặc ngoại xâm Đông Doanh đến tòa nhà chính quyền gây sự rồi!"
Anh ta để điện thoại xuống, cảnh giác nhìn bọn họ.
Lý Dục Thần và chị Mai quay sang nhìn nhau, làm sao bọn họ lại thành giặc ngoại xâm Đông Doanh rồi?
"Ê, cậu nói chuyện cho rõ ràng vào", Chị Mai nói với người kia.
Có thể là vừa rồi quá mức quỷ dị, hoặc là đã từng bị đánh, hiển nhiên người kia rất sợ hãi, liên tục lùi về sau, trốn vào trong phòng, đóng cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt.
Anh ta cũng không thử nghĩ xem, nếu bọn họ thật sự muốn đánh anh ta, cái cửa kính này làm sao chống đỡ được.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, có người hô:
"Ở đâu! Giặc ngoại xâm ở đâu dám đến nơi này đến giương oai! Để xem ông đây có đánh bọn họ đến mức không nhận ra được cả núi Phú Sĩ hay không!"
Một đám người vọt vào.
Một người cầm đầu nâng cao một cây trường thương buộc tua đỏ, nhìn có vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt.
Thương là vua của trăm binh khí, chuôi màu trắng, lưỡi thương màu dỏ đương nhiên nhìn rất oai phong, nhưng ở xã hội hiện đại lại có vẻ hơi không thích hợp. Nhất là trên người người này còn mặc đồ của bảo vệ.
Quan trọng là không chỉ có một mình anh ta đến mà còn có bảy tám người nữa, đều mặc đồ bảo vệ cùng màu, trong tay có đủ loại binh khí. Ngoại trừ người cầm đầu cầm trường thương ra thì mấy người đằng sau có người cầm đại đao, có người cầm trường kiếm, có người cầm cầm roi, người ở phía sau cùng trên vai khiêng một cái xiên cá.
Cái xiên cá kia đã trừ sạch hết sự oai phong của thương đỏ đi luôn.
Chị Mai suýt nữa bật cười.
Người ở trong phòng trực thấy đội cảnh sát tới mới lấy được dũng khí đi ra khỏi cửa, chỉ vào Lý Dục Thần và chị Mai nói: "Chính là bọn họ! Vừa đến đã đánh tôi!"
Tên bảo vệ cầm trường thương đưa tay ra, mũi thương chỉ vào Lý Dục Thần, lớn tiếng quát hỏi: "A na tha oa đả lại tô ca ngốc?"
Lý Dục Thần và chị Mai vô cùng mờ mịt, không biết anh đang nói cái gì.
"Hả?", người kia thấy bọn họ không trả lời, sa sầm mặt lại, lắc mũi thương một cái, mắng: "Ba ka! Chết mọe mày đi!"
Bọn họ hiểu hai chữ ba ka kia, đây là đang nói tiếng của Đông Doanh. Nhưng khẩu âm này cũng thực sự quá khó hiểu.
Lý Dục Thần nói: "Tôi tìm Trữ Phượng Toàn".
Người kia giận dữ: "Ba ka! Tên của Ninh đảo chủ mà anh cũng dám tùy tiện gọi...", anh ta bỗng nhiên sững sờ, quay lại chất giọng phổ thông mới hiểu được: "Hai người không phải người Đông Doanh?"
"Dĩ nhiên không phải".
"Mẹ nó hại ông đây nói một đống tiếng chó Đông Doanh", người kia tức giận hỏi người trong phòng trực: "Mày làm sao vậy, hô hoán lung tung cái gì, giặc ngoại xâm ở đâu ra? Tao còn tưởng có quỷ vào thị trấn nữa!"
Người trong phòng trực bụm mặt nói: "Em nào biết được, bọn họ vừa đến đã đánh người, cũng chỉ có giặc ngoại xâm là ngang ngược như thế, em liền cho rằng bọn họ là..."
Người cầm thương liền hỏi: "Vì sao hai người lại đánh anh ta?"
Lý Dục Thần nói: "Chúng tôi đánh anh ta sao?"
Người cầm thương lại hỏi: "Bọn họ có đánh mày sao?"
Người kia nói: "Đương nhiên là đánh, anh xem mặt em, còn đang sưng đây!"
Có mấy tên bảo vệ nhao nhao nói: "Cái này rõ ràng là đánh, đội trưởng Ngưu, cho bọn họ một bài học đi!"
Người cầm thương lại chỉ mũi thương vào Lý Dục Thần, lớn tiếng nói: "Báo tên ra đây, Ngưu Nhật Thiên tôi không đánh hạng người vô danh!"
Lý Dục Thần lúc này mới thấy rõ đây chính là một tên ngốc.
Anh lắc đầu, nói: "Hóa là đội trưởng Ngưu, làm phiền thông báo với Ninh đảo chủ của các anh một tiếng, cứ nói Lý Dục Thần tới chơi".
Ngưu Nhật Thiên đột nhiên sững sờ, hỏi: "Anh tên gì?"
"Lý Dục Thần".
"Lý... Đại Tông Sư? !", Ngưu Nhật Thiên bỗng nhiên vô cùng mừng rỡ, đưa thương thương trong tay cho người bên cạnh: "Cầm lấy!"
Chương 649: Đảo bắc, đảo giữa, đảo nam
Anh ta lập tức cười haha xông tới, có vẻ như muốn ôm Lý Dục Thần một cái.
Nhưng anh ta mới đi đến một nửa, hình như lại cảm giác được điều gì đó liền dừng chân, có chút lúng túng gãi đầu, cười haha nói: "Tôi biết anh, Lý Đại Tông Sư, một kiếm giết kiếm sư xâm lược. Ninh đảo chủ đã dặn dò tôi, biết anh sắp tới nên mấy anh em chúng tôi vẫn luôn ở bên cảng chờ đợi, không nghĩ tới anh đã đến đây rồi. Hahahaha..."
Gặp được một kẻ ngốc như vậy, Lý Dục Thần và chị Mai cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cảm thấy có mấy phần buồn cười, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Chị Mai nói: "Xem ra sau này muốn lên đảo thì phải đeo một cái bảng hiệu, bên trên viết tên của mình, nếu không sẽ bị mấy người coi là giặc ngoại xâm".
Ngưu Nhật Thiên cười haha, lại trừng mắt lên quát người trong phòng trực ban: "Đều do mày nói hươu nói vượn, suýt nữa thì đắc tội khách quý! Muốn ăn đòn hả!"
Anh ta làm bộ muốn đánh, khiến người kia sợ tới mức trốn vào trong phòng trực, đóng cửa lại rầm một tiếng, đứng cách cửa sổ xin khoan dung: "Làm sao em biết được bọn họ là khách quý chứ, đội trưởng Ngưu giơ cao đánh khẽ!"
Lý Dục Thần cảm thấy rất khó hiểu, tể tướng là quan tước tam phẩm, sao một người trực ban ở tòa nhà chính quyền thị trấn lại phải sợ đội trưởng đội trị an?
Ngưu Nhật Thiên thấy anh ta cầu xin liền dừng tay, nói với Lý Dục Thần: "Lý Đại Tông Sư, tôi sẽ dẫn hai người đi nghỉ ngơi, đảo chủ đều đã sắp xếp xong xuôi, còn chuẩn bị phòng cho hai người nữa!"
Lý Dục Thần hỏi: "Ninh đảo chủ không ở đây sao?"
Ngưu Nhật Thiên nói: "Có ở có ở, chỉ là ở bên tàu đảo bắc có mấy tên Tây Dương lông vàng đến, đảo chủ đã đi đàm phán với bọn họ rồi, chắc đêm nay sẽ trở lại".
"Mấy người còn làm ăn với cả người Tây Dương ư?"
"Đương nhiên là phải làm ăn rồi, nhưng không phải cái gì cũng làm. Mấy người kia là đến gây chuyện".
"Còn có người phương tây đến đảo gây sự?"
"Trước kia có một người phương tây lấy danh nghĩa làm ăn trên đảo để vụng trộm truyền giáo. Truyền giáo thì truyền giáo đi, chúng tôi cũng mặc kệ, dù sao kiếm ăn ở trên biển, Jesus Quan Âm Bồ Tát Long Vương gì đó đều cúng bái hết, bái càng nhiều càng tốt. Nhưng tên kia lại lấy danh nghĩa truyền giáo để gây họa cho phụ nữ trên đảo, gây họa xong còn để người ta phanh ngực trói trên một tấm ván gỗ thả trôi trên biển, bị ngư dân của chúng tôi nhìn thấy. Vừa điều tra liền thấy đáng sợ, những người phụ nữ mất tích trên đảo mấy năm trước đều là do gã đó hại".
Ngưu Nhật Thiên cũng không tị hiềm, nói ra liến thoắng.
Lý Dục Thần nghe xong đã cảm thấy không đúng, chuyện này rất giống cách làm của Thái Dương Thánh Giáo. Anh liền hỏi:
"Có phải trước ngực người kia có đeo một cái chữ thập có hình mặt trời không?"
Ngưu Nhật Thiên gãi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hình như là thế, dù sao người đó cũng cúng bái mặt trời".
Lý Dục Thần nói: "Bây giờ anh hãy dẫn chúng tôi đi gặp Ninh đảo chủ đi".
Ngưu Nhật Thiên nói: "Cũng được, vậy chúng ta sẽ ra bến tàu".
Nói rồi anh ta dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Mấy đứa bé đá bóng đang chen chúc đứng ở cửa nhìn dáo dác, thấy bọn họ đi ra thì thất vọng nói: "Sao lại không đánh nhau vậy?"
Ngưu Nhật Thiên mắng: "Đi đi, đi đá bóng của chúng mày đi, con nít con nôi, xem đánh nhau cái gì!"
Đám trẻ liền giải tán ngay lập tức, lại chạy ra bãi đất trống đá bóng.
Nhìn một màn này, Lý Dục Thần có chút hoảng hốt, cuộc sống trên đảo có vẻ rất hài hòa, ngoại trừ người trong phòng trực ban vừa rồi thì cư dân trên đảo đều rất chất phác, mang đến cho người ta ấn tượng hoàn toàn khác biệt với cái tên đảo Cửu Long.
Ngưu Nhật Thiên lấy lại trường thương trong tay một tên bảo vệ, nghênh ngang vác lên trên vai, sau đó dẫn Lý Dục Thần và chị Mai đi về hướng bến cảng.
Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ gặp người dân trên đảo, Ngưu Nhật Thiên đều nhiệt tình chào hỏi bọn họ, có thể nhìn ra được anh ta rất được yêu quý trên đảo này.
Đến bến tàu, Ngưu Nhật Thiên dẫn bọn họ lên một con tàu tuần tra nhỏ, sau đó đón gió biển, gào thét lái về hướng bắc.
"Đảo Cửu Long chúng tôi nhìn chung là có ba hòn đảo, vừa rồi là đảo giữa, cũng là đảo Cửu Long cũ. Phía bắc gọi là đảo bắc, cũng chính là nơi chúng ta sẽ đi bây giờ, nhỏ hơn đảo giữa một chút, nhưng việc làm ăn của chúng tôi cơ bản đều diễn ra ở nơi đó, có một bến cảng lớn, có cả vùng khai thác. Trên đó đa số là người trẻ tuổi ở.
Còn ở đây thì đa phần là người già và người thích yên tĩnh".
Ngưu Nhật Thiên vừa lái tàu vừa giới thiệu đảo Cửu Long. Giọng nói của anh ta đứt quãng trong gió biển, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Nghe có vẻ anh ta có một tình cảm rất sâu sắc với đảo Cửu Long, cộng thêm tính cách phóng khoáng và chất giọng thô lỗ, lúc giới thiệu tự có thêm một vẻ hào hùng.
"Vậy đảo nam thì sao?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đảo nam sao, đó là nơi đại đảo chủ của chúng tôi bế quan", Ngưu Nhật Thiên nói: "Nói ra có lẽ hai người không tin, nhưng trên đảo nam có rồng, rồng thật đấy!"
Chương 650: Trả vật về chủ cũ
Nếu hai ngày trước nghe nói như thế, chắc chắn chị Mai sẽ không tin.
Nhưng bà ta đã được nhìn thấy hai long hồn ở cổng thành Uy Viễn sông Dũng, lúc này nghe thấy có rồng thật thì không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Ngược lại nếu trên đảo Cửu Long không có rồng mới là chuyện lạ.
Nếu không Hỏa Long Châu từ đâu ra? Và vì sao lại gọi là đảo Cửu Long?
Ngưu Nhật Thiên thấy dáng vẻ bình tĩnh của hai người, không khỏi có chút thất vọng.
"Haiz, biết ngay là hai người không tin mà".
Chị Mai cười nói: "Muốn chúng tôi tin thì cậu phải dẫn chúng tôi đi xem chứ".
Ngưu Nhật Thiên lắc đầu: "Khó mà làm được. Đảo nam là nơi đại đảo chủ bế quan, không có sự cho phép của ba vị đảo chủ, ai cũng không thể đến đó".
"Một hòn đảo lớn như vậy, mấy người còn có thể đề phòng được người khác đến đó sao?"
"Haha, hai người không biết rồi, không có chúng tôi dẫn đường, tàu thuyền bên ngoài căn bản không đến gần được đảo nam".
"Vì sao?"
"Tôi cũng không biết vì sao, dù sao theo lẽ trước đây thì sẽ bị lạc đường".
Trong lòng Lý Dục Thần khẽ động, theo lời của Ngưu Nhật Thiên thì chắc hẳn đảo nam có pháp trận bảo vệ. Nhưng lúc anh quan sát trên không trung cũng không phát hiện đảo Cửu Long có trận pháp cấm chế gì, xem ra trận pháp này được bố trí ở dưới nước, trên không trung không có cấm chế, như vậy là chỉ muốn đề phòng thứ ở trong nước thôi.
Ngưu Nhật Thiên sẽ không biết được nhiều chuyện hơn, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng chẳng có liên quan gì đến anh.
Hôm nay đến đây chủ yếu là trả Hỏa Long Châu lại cho bọn họ, sau đó giải thích rõ ràng chuyện chị Mai trộm Mỹ Nhân châu là được rồi.
Bây giờ biết ở trên đảo có người của Thái Dương Thánh Giáo đang truyền giáo, như vậy đương nhiên cũng phải đi xem xét một chút.
...
So với đảo lớn chính giữa thì diện tích đảo bắc nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại phồn hoa hơn nhiều.
Nhà cửa trên đảo giữa rất thưa thớt, hơn nữa đều thấp bé, giống như một đảo đánh bắt cá bình thường, nơi đông đúc nhất cũng chỉ có thị trấn nhỏ ở trung tâm. Ngược lại là có khung cảnh đẹp đẽ, mọi người sinh sống tự tại, cũng là một nơi nghỉ dưỡng tốt.
Phía bắc đảo bắc có một bến cảng lớn, đậu đầy tàu thuyền lớn nhỏ. Nơi này là một trong số những bến cảng vận chuyển hàng hóa, bắc giáp Đông Doanh, tây hướng về phía đất liền, nam thông đến Lữ Tống.
Bến cảng kéo dài sang hai bên, lại xây dựng một khu khai thác với vô số nhà máy. Tiến vào bên trong sẽ thấy thấp thoáng những khu dân cư hiện đại hóa đủ mọi màu sắc.
Tàu nhỏ cập bờ, Ngưu Nhật Thiên dẫn Lý Dục Thần và chị Mai lên bờ, cho người đi tìm một chiếc xe, sau đó lái xe dẫn bọn họ đến ủy ban quản lý khu khai thác bến cảng, cũng là nơi tập trung giải quyết những công việc ở cảng.
Hiển nhiên người ở tòa nhà công vụ biết anh ta, cũng không hỏi nhiều đã cho bọn họ đi vào.
Chị Mai nói nhỏ: "An ninh ở đây kém quá, khó trách sẽ có phụ nữ bị hãm hại".
Lý Dục Thần biết những người phụ nữ kia bị hại cũng không phải bởi vì bảo an ở đây kém. Chỉ là anh không rõ tại sao giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo lại đến truyền giáo ở một nơi nhỏ như đảo Cửu Long. Nơi này có được bao nhiêu người chứ?
Về phần vấn đề an ninh thì thật ra cũng không kém lắm, chỉ là dân cư ở đây chất phác, không cần đề phòng gì, cho nên việc quản lý cũng hơi qua loa một chút.
Nhưng chưa chắc điều này đã không tốt, ít nhất giữa người và người sẽ không lạnh nhạt như vậy, không cần lúc nào cũng phải đề phòng người bên cạnh như phòng trộm. Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa mới là một xã hội lý tưởng.
Ngưu Nhật Thiên đưa bọn họ đến phòng nghỉ, rót hai chén trà cho bọn họ, bảo bọn họ chờ rồi đi tìm Trữ Phượng Toàn báo cáo.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
"Lý Đại Tông Sư!"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.
Trữ Phượng Toàn đẩy cửa vào, nhìn thấy Lý Dục Thần, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt.
"Đại Tông Sư, tôi đang ngày nhớ đêm mong, ngóng trông cậu đến đây!"
Ông ta đi tới thân thiết nắm tay, trên mặt vẫn duy trì bảy phần cung kính.
"Ninh đảo chủ khách khí, tôi không phải Đại Tông Sư gì cả, không cần xưng hô như vậy, gọi tên tôi là được rồi", Lý Dục Thần nói.
"Cái này...", Trữ Phượng Toàn nào dám gọi thẳng tên anh: "Đúng lắm, Đại Tông Sư nghe vào liền thấy già, vậy tôi gọi cậu là cậu Lý đi".
Ông ta nhớ ở trong đại hội võ lâm, hình như hai nhà Tiền Cao đều gọi Lý Dục Thần như vậy, chắc là sẽ không sai.
Lý Dục Thần cảm thấy cũng được, nói: "Ninh đảo chủ, hôm nay tôi đến chủ yếu là trả vật về chủ cũ, cũng muốn nói xin lỗi với các ông".
Anh đang muốn lấy Hỏa Long Châu ra.
Trữ Phượng Toàn lại khoát tay nói: "Không vội không vội, lời hứa của cậu Lý như ngàn vàng, có thể tự mình đến đây đã đủ nể mặt Ninh mỗ rồi, Ninh mỗ cảm kích còn không kịp, làm gì chuyện nói xin lỗi. Chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ dẫn hai người đi gặp anh hai tôi, chúng ta sẽ bàn việc này sau. Đi, lên trên tầng ngồi".
Ông ta liền dẫn hai người lên phòng khách trên tầng, vừa ngồi xuống uống trà liền nghe bên ngoài có người nói chuyện.
"Đám quỷ Tây Dương này, sao có thể làm như vậy chứ! Tam đảo chủ đâu?"
"Trong phòng khách".
Cánh cửa bị đẩy ra, có một người xông tới, lớn tiếng nói: "Anh ba, đám người phương tây này căn bản là không nói thông được, vẫn nên để anh ra mặt nói thôi".