Nơi này ấy thế mà lại ẩn giấu sát ý cực kỳ mãnh liệt, nó ngưng tụ không tan, hòa làm một với không khí.
Nhưng bố cục kiến trúc ở đây lại không giống trận phong thủy. Thậm chí có nhiều cách bố trí còn sai lầm, trái ngược hoàn toàn về mặt phong thủy.
Anh đi vào với chị Mai. Càng đi càng phát hiện ra sự bất thường. Cho đến khi anh loáng thoáng nghe được tiếng hò hét rung trời cùng với tiếng sóng biển, khí của binh sĩ làm anh hiểu ra, nơi đây là chiến trận cổ.
“Sao ông Năm Lôi lại mở sòng bạc ở một nơi như thế này?”, chị Mai lẩm bẩm.
Nơi này khá hẻo lánh, đi lại bất tiện, nhìn trông cũng không được đẹp, còn chẳng có bãi đỗ xe.
“Sòng bạc này không phải dành cho ông Năm Lôi”, Lý Dục Thần nói.
“Vậy mở cho ai?”, Chị Mai buột miệng hỏi lại.
“Có lẽ là mở cho chúng ta”.
“Chúng ta? Ý cậu là đây là một cái bẫy?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Ở đây ẩn giấu sát khí, có vẻ như là do một chiến trận cổ xưa tạo thành. Cuộc chiến nổi tiếng nhất trong lịch sử thành phố Dũng là cuộc chiến kháng quân Uy. Nếu tôi đoán không sai, nơi này chắc hẳn chính là nơi Thích Kế Quang luyện binh giết địch năm xưa. Tổ tiên nhà họ Liễu là thuộc hạ của Thích tướng quân, có lẽ bọn họ hiểu loại trận pháp này”.
Chị Mai nhìn anh: “Vậy chúng ta có đi vào nữa không?”
“Đương nhiên là phải vào rồi”, Lý Dục Thần nó: “Chúng ta mất biết bao công sức mới tìm được ông Năm Lôi, đã đến cửa rồi sao lại không đi vào”.
“Được, vậy thì vào”.
Chị Mai cực kỳ tin tưởng Lý Dục Thần. Bà ta tin, bất kỳ trận pháp nào cũng không vây nhốt được anh.
Hai người bọn họ đi vào khu vực trung tâm của khu dân cư. Tuy có nhiều lối đi ngầm bên trong, nhưng sao có thể lừa gạt được thần thức của Lý Dục Thần.
Chị Mai đẩy một cánh cửa bí mật ra, người bên trong lập tức quát to: “Ai?”
Chị Mai đáp: “Tìm ông Năm Lôi”.
Người nọ quan sát chị Mai mấy lần, mắng: “Bà già ở đâu ra thế, tên của anh Năm mà bà cũng dám gọi à?”
Chát, tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Người nọ che mặt, chửi: “Mẹ kiếp, bà dám đánh tôi à?”
Chị Mai nói: “Anh hỏi ông Năm Lôi xem có nên đánh anh không?”
Hiển nhiên gã biết sợ rồi, hỏi: “Bà thật sự quen biết anh Năm à?”
“Bạn cũ”.
“Tôi phải đi báo trước đã, bà tên gì?”
“Anh cứ nói với Năm Lôi, mai nở dưới trăng là được”.
Người nọ lấy điện thoại ra bấm số trong sự ngờ vực, rồi nói với đầu dây bên kia: “Bên ngoài có người tìm anh Năm... Là phụ nữ... Rất đẹp, nhưng mà hơi dữ... Bà ta nói chỉ cần bảo với anh Năm cái gì mà hoa mai nở dưới trăng là được...”.
Gã gọi xong thì cúp máy luôn, sau đó đứng đấy chờ.
Chỉ một lát sau, một nhóm người đi từ bên trong ra.
Người đi đâu là một người đàn ông đầu trọc hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn, bụng tròn ung ủng, trông rất ngả ngớn.
“A Mai! Hahaha...”, người đàn ông trọc cười to, giang hai tay ra định ôm: “Đúng là A Mai rồi, nhiều năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như xưa! Nào, cho chú ôm cái nào!”
Chị Mai cau mày tỏ vẻ chán ghét, bà ta tránh né cái ôm của đối phương, nói: “Ông Năm Lôi, ông còn chưa có tư cách làm chú tôi đâu, theo bối phận tôi còn lớn hơn ông đấy”.
Ông Năm Lôi cười ngượng ngùng: “Haha, phải, phải, bà là sư tỷ của tôi mà!”
Sau đó ông ta quay sang tát tên giữ cửa một cái rõ mạnh, nổi giận: “Sư tỷ của tao mà mày cũng dám cản à? Chó đẻ, muốn chết à!”
Tên kia ăn hai cái tát, có khổ không nói nên lời, gã cúi đầu, bày ra vẻ mặt uất ức, chỉ dám oán hận trong lòng.
“Sư tỷ, mời vào trong”.
Ông Năm Lôi dẫn chị Mai và Lý Dục Thần vào sòng bạc.
Càng đi sâu vào trong, Lý Dục Thần càng cảm nhận được sát khí ngưng tụ dày đặc hơn.
Bên trong có vài bàn mạt chược, có người đang sờ bài. Không gian rất nhỏ, so ra kém cả quán mạt chược của Sáu Sẹo.
“Chỉ có thể thôi à?”, chị Mai chỉ là vào bàn mạt chược, nói với giọng khinh thường.
Ông Năm Lôi cười khà khà, ghé vào tai chị Mai, khoang miệng đầy mùi thuốc lá phả hơi lên mặt bà ta, Năm Lôi nói: “Sòng của anh Năm này đương nhiên không thể nhỏ như thế được, bên trong vẫn còn, đi theo tôi”.
Chị Mai phản cảm nghiêng mặt đi.
Ông Năm Lôi còn định ghé lại gần hơn, nụ cười trên mặt ông ta trông có vẻ gian ác.
Một con dao găm đột nhiên đè lên cổ ông ta, lưỡi dao lạnh lẽo làm nụ cười của ông ta bỗng chốc trở nên cứng ngắc.
“A Mai, không, sư tỷ, bà làm gì thế?”
Chị Mai cầm dao găm, nói: “Tránh xa bà đây ra!”
Ông Năm Lôi từ từ lùi lại, cổ cách xa mũi dao, ông ta duỗi tay sờ cổ, nói: “A Mai, nhiều năm không gặp nhau, xa lạ như thế làm chi, chúng ta đều là người Lan Môn, nên thân thiết với nhau hơn!”
Chị Mai cười khẩy: “Thành phố Dũng còn có Lan Môn à?”
Ông Năm Lôi cười xấu hổ: “Bà đã đến rồi, thế chẳng phải là có rồi sao! Đi thôi, tôi dẫn bà đi xem sòng bạc của tôi. Nói cho bà biết, Năm Lôi này không giống như ngày xưa nữa rồi, bây giờ tôi chính là vua sòng bạc của thành phố Dũng!”
Ông Năm Lôi dẫn bọn họ đi tiếp vào bên trong, rẽ trái rồi quẹo phải vài lần, cuối cùng mở một cánh cửa giấu trong một góc bí ẩn, bên trong là cầu thang đi xuống tầng hầm.
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, dùng ánh mắt hỏi ý anh có nên xuống không.
Ông Năm Lôi cười nói: “Sao vậy, A Mai, sợ tôi ăn bà à?”
Rồi ông ta lại sáp lại gần.
Chị Mai cực kỳ phản cảm điệu cười của ông Năm Lôi, nụ cười của ông ta làm bà ta cảm thấy ghê tởm.
Chương 634: Đánh cược
Lý Dục Thần bước tới, đứng ở giữa ông Năm Lôi và chị Mai, tách hai người họ ra, thăm dò nói: "Ở dưới lòng đất sao? Càng tốt, dưới lòng đất càng bớt việc".
Nói xong, anh cũng không khách khí, dẫn đầu đi xuống.
Chị Mai đương nhiên đi theo anh.
Dạ mặt ông Năm Lôi run lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía bóng lưng của Lý Dục Thần, hỏi: "A Mai, đây là bạn của bà sao? Không biết xưng hô như thế nào?"
Lý Dục Thần nói: "Tôi họ Lý, thế nào, Liễu Kim Sinh không kể cho ông nghe sao?"
Ông Năm Lôi giật mình, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi: "Cái gì mà Liễu Kim Sinh, tôi không quen. A Mai, người bạn này của bà thật thú vị".
"Đến cả Đại Tông Sư của thành phố Dũng mà ông cũng không biết sao? Vua sòng bạc như ông có vẻ lăn lộn cũng không được tốt lắm nhỉ", Lý Dục Thần cười nhạo nói.
Chị Mai bật cười thành tiếng.
Ông Năm Lôi có chút xấu hổ, trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của Lý Dục Thần lên mắng mấy lần. Ông ta nghĩ thầm, thằng nhóc thối, nói nhiều đúng không, sau này xem tôi xử cậu thế nào!
Sau khi xuống dưới lòng đất, đi qua một cánh cửa khác mới bước vào sòng bạc. Bên trong có mấy chục bàn đánh bạc với nhiều kích cỡ khác nhau, loại hình gì cũng có, rất có phong thái của sòng bạc.
Chẳng qua lúc này, một người đánh bạc cũng không có, chỉ có một người chia bài dựa vào bàn ngáp dài.
Ông Năm Lôi nói: "Nơi này là sảnh cho khách hàng cá nhân, vừa mới khai trương, tạm thời chưa hoạt động. Còn các khách hàng lớn thì đều ở trong sảnh nhỏ, các người đi theo tôi".
Lại đi sâu vào trong. Lòng đất mở rộng ra bốn phía, giống như một cái mê cung. Hai bên hành lang thỉnh thoảng có một vài căn phòng sắp xếp không theo quy luật, có khi là ba bốn phòng nối tiếp nhau, có khi đi một đoạn rất dài cũng không có căn phòng nào.
Lý Dục Thần vừa đi, vừa cảm nhận luồng sát ý cổ xưa ngưng tụ trong tòa chiến trường cổ này. Theo luồng sát ý lan rộng, tư thế oai hùng, sóng to gió lớn trong trận chém giết hàng trăm năm trước dường như được tái hiện trong ý thức của anh.
Anh biết rõ, nơi mà ông Năm Lôi muốn dẫn bọn họ đi nhất định là mắt của sát trận. Đến lúc đó, ông ta sẽ bộc lộ ra gương mặt thật của mình.
Lý Dục Thần đương nhiên không sợ. Anh cũng không muốn chơi đùa cùng ông ta, chỉ là có chút hứng thú với trận pháp cổ xưa này mà thôi. Dù sao năm đó, Thích tướng cũng là một vị tướng lớn, người ta kể rằng trong thời loạn trên biển, ngoại trừ hải tặc người Oa, còn có hải yêu, nếu không có yêu thú giúp đỡ thì làm sao những hải tặc người Oa đó có thể đột phá tuyến phòng thủ hàng hải của triều Thiên.
Rất nhanh, ông Năm Lôi đã dẫn theo bọn họ đi tới cuối con đường. Ông ta vặn một cơ quan trên vách tường, cửa đá mở ra.
Bên trong là một căn phòng có bày một chiếc bàn thật lớn, trên bàn đặt một bộ bài poker, nhìn qua thì đây là một bàn đánh bạc.
Ông Năm Lôi nói: "Đến rồi, mời ngồi".
Chị Mai hỏi: "Ông Năm Lôi, ông dẫn chúng tôi tới đây làm gì?"
Ông ta cười hì hì, nói: "A Mai, tôi biết bà tìm tôi làm gì. Có phải bà muốn biết sư phụ đã chết như thế nào, đúng không?"
"Là do ông hại chết?", đôi mắt đẹp của chị Mai lóe lên tia sáng lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói.
"Ôi, lời này không thể nói lung tung!", ông Năm Lôi nói: "Tôi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng tôi cũng sẽ không làm chuyện khi sư diệt tổ đó".
"Vậy thì là ai?"
Ông Năm Lôi kéo ghế ra, ngồi xuống bắt đầu thừa nước đục thả câu.
"A Mai, không phải tôi không muốn nói cho bà, bà biết tôi là kiểu người có chuyện gì cũng muốn đánh cược một ván. Bà cũng là cao thủ của Thiên Môn, tay của bà không chậm hơn tôi, hai người chúng ta cũng coi như là một đôi do trời đất tạo nên, bà nói có đúng không?"
Ông Năm Lôi cố ý dùng từ không chuẩn, biến kỳ phùng địch thủ thành trời đất tạo nên.
Chị Mai cười mỉa, nói: "Ông muốn đánh cược với tôi sao?"
Ông Năm Lôi nói: "Không sai, hai người chúng ta cược một ván. Nếu bà có thể thắng tôi, tôi sẽ nói cho bà biết sư phụ chết như thế nào. Chẳng qua nếu bà thua..."
"Thua thì làm sao?"
"Nếu bà thua, buổi tối hôm nay, bà chính là người của tôi", ông ta nheo mắt nhìn chị Mai.
"Ông nghĩ cái đéo gì thế!", Chị Mai quát.
"Haha, xem ra bà không dám đánh cược với tôi rồi. Thiên thủ Quan Âm, cũng chỉ là hư danh mà thôi", ông Năm Lôi cười mỉa, mặt mũi dữ tợn run lên, dường như đã ăn chắc chị Mai: "Bà không cá cược thì quên đi. Ai giết sư phụ, bà chỉ có thể tự mình đi hỏi ông ấy".
Chị Mai nhíu mày, do dự một chút, nói: "Được, tôi đồng ý với ông. Nhưng nếu ông vì thua mà muốn đổi ý, tôi sẽ giết ông!"
Ông Năm Lôi cười, nói: "Tôi dù có nợ cái gì, thì cũng sẽ không nợ đánh cược".
Chị Mai hỏi: "Ông muốn cược như thế nào?"
Ông năm Lôi nói: "Chơi bài poker đi, cách chơi thì tùy bà chọn".
Chị Mai liếc bài poker nhìn trên bàn, hừ lạnh, nói: "Tôi không thể tin vào bài của ông".
Ông năm Lôi nói: "Tôi còn chưa hèn hạ đến mức động tay chân lên bài poker, bà có thể kiểm tra bài".
Vừa nói, ông ta vừa cầm một bộ bài poker, sau khi mở ra thì nhẹ nhàng hất lên, các lá bài trượt đến trước mặt chị Mai, được xếp ngay ngắn trên bàn.
Chị Mai đang định đi kiểm tra bài thì đột nhiên nghe thấy Lý Dục Thần nói: "Quá phiền phức".
Chị Mai quay sang, nhìn Lý Dục Thần.
Ông Năm Lôi cũng nhìn anh, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn mà nói: "A Mai, bà cũng biết quy tắc, khi hai người chúng ta đánh cược, không nên để người thứ ba tham gia, phải không?"
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: "Vậy nếu tôi tham gia thì sao?"
Ông Năm Lôi nói: "Vậy thì sẽ phá vỡ quy tắc, cậu sẽ bị chặt tay."
"Còn phải móc mắt đúng không?", Lý Dục Thần hỏi.
Ông Năm Lôi hừ lạnh một tiếng: "Nếu cậu đã hiểu rõ, vậy còn nói nhảm làm gì? Tránh sang một bên!"
"Đúng vậy, tôi vừa mới móc mắt của hai tên theo dõi", Lý Dục Thần cười nói.
Trong lòng ông Năm Lôi giật mình: "Cậu nói cái gì?"
Chương 635: Trận pháp mở ra
Lý Dục Thần nói: "Tôi nói, vừa rồi có hai người nhìn thấy thứ không nên thấy, bị tôi móc mắt. Bọn họ nói, đại ca của bọn họ là ông Năm, không biết có phải là ông hay không?"
"Không, không phải", không biết tại sao, trong lòng ông Năm Lôi có chút sợ hãi: "Làm sao, làm sao có thể? Bọn họ nhất định là đang nói về người khác".
Lý Dục Thần cười một tiếng: "Cái đó không quan trọng".
Ông Năm Lôi hơi mờ mịt, không rõ Lý Dục Thần có ý gì, nếu không quan trọng thì còn nói làm gì?
Khi ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần giơ tay lên, duỗi ra hai ngón tay về phía đôi mắt của mình, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ.
"Cậu, cậu muốn làm gì?"
Tiếng nói của ông ta vừa dứt, thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ông ta vẫn có thể nhìn thấy phía trước, nhưng tầm nhìn trở nên hơi kỳ lạ, việc điều chỉnh tiêu cự hình như cũng xảy ra vấn đề, xuất hiện bóng chồng.
Ông ta đảo mắt theo bản năng, sau đó nhìn thấy nhãn cầu của chính mình.
Nói chính xác thì là mắt trái nhìn thấy mắt phải, mắt phải nhìn thấy mắt trái.
Hai con ngươi vậy mà đều đã rời khỏi hốc mắt, lơ lửng trước mặt ông ta.
"A".
Ông Năm Lôi kêu thảm.
Tiếng kêu thảm thiết của ông Năm Lôi đã thu hút thủ hạ của ông ta.
Hai tên đàn ông cường tráng xông vào: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ma quỷ! Ma quỷ!", ông Năm Lôi hét lên: "Giết bọn họ!"
Hai người đi vào cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, đôi mắt của ông Năm Lôi thoát khỏi cơ thể đang lơ lửng bên ngoài, sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn cầm dao lao về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng giơ tay còn lại lên, hai người nổ tung, bùm bùm, biến thành hai luồng sương máu.
Đôi mắt đã rời khỏi cơ thể của ông Năm Lôi chứng kiến rõ ràng cảnh tượng này.
Ông ta cực kỳ sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lý Dục Thần nói: "Bây giờ chúng tôi hỏi, ông trả lời. Trả lời sai một câu, thì cho nổ một con mắt. Nếu hai con mắt đều bị mất, thì đổi cái khác, chẳng hạn như trứng".
Lời của Lý Dục Thần như một bóng ma lọt vào tai ông Năm Lôi.
Ông ta vội vàng liên tục gật đầu.
"Ai giết sư phụ của các người?", Lý Dục Thần hỏi.
"Liễu, Liễu Kim Sinh", ông Năm Lôi trả lời.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sắc mặt chị Mai trở nên vô cùng khó coi khi nghe được câu trả lời này.
"Ông có tham dự hay không?", Lý Dục Thần lại hỏi.
"Không, không có", ông Năm Lôi liều mạng lắc đầu.
Bùm!
Một con mắt phát nổ.
Ông Năm Lôi là thật sự rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là trơ mắt nhìn, dùng nhãn cầu còn lại bất lực nhìn nhãn cầu kia nổ tung, rơi xuống đất, biến thành một đống ướt sũng nhớp nháp.
Mặc dù có vẻ không đau lắm nhưng ông Năm Lôi vẫn bị dọa sợ.
"Có! Có!", ông ta nói: "Nhưng tất cả đều là do Liễu Kim Sinh làm. Tôi chỉ giúp một chút thôi, đó là do ông ta ép tôi!"
"Ông làm cái gì?"
"Ông ta khiến tôi biến sư phụ thành một bức tượng. Ông ta nói như vậy thì sư phụ sẽ giống như tổ sư gia, có thể vĩnh viễn để người khác chiêm ngưỡng, bái tế".
"Ông làm rồi?"
"Làm, tôi làm".
"Khi ông làm, sư phụ ông còn sống hay không?"
"Sống, vẫn còn sống", ông Năm Lôi ngày càng sợ hãi, đũng quần đều đã ướt, ông ta cầu xin: "Đừng giết tôi! Đều là do Liễu Kim Sinh ép tôi làm! Sư phụ bị ông ta phong bế kinh mạch, nhưng còn có thể nói chuyện. Sư phụ nói không trách tôi! Thật đó! Sư phụ nói không trách tôi mà!"
Chị Mai đã vừa đau buồn vừa tức giận đến mức không thể bình tĩnh được nữa.
"Tên súc sinh nhà ông!"
Dao găm sắc bén đâm mạnh vào ngực ông Năm Lôi.
Lý Dục Thần vốn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng biết trong lòng chị Mai khó chịu nên cũng không ngăn cản.
Chị Mai rút ra dao găm, máu tươi phun ra, phủ kín mặt bàn.
Ông Năm Lôi đã chết, chết đến không thể chết hơn, nhưng chị Mai như bị điên, dùng hết dao này đến dao khác đâm xuống người ông Năm Lôi, mãi đến khi đem ông ta bị đâm thành một người toàn máu, mình đầy lỗ thủng.
Chị Mai dường như còn chưa hết hận, lại một dao chém xuống đầu ông Năm Lôi.
Sau đó, bà ta mới thở phì phò, ngồi bệt xuống đất, bật khóc.
"Đều là tại tôi, nếu không phải tại tôi, Lan Môn và nhà họ Liễu sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, sư phụ sẽ không phải chết! Huhuhu..."
Lý Dục Thần thở dài, an ủi: "Chị Mai, nén bi thương. Đừng tự trách mình, chuyện này không phải lỗi của chị. Hơn nữa, chị có bao giờ nghĩ rằng Liễu Kim Sinh rất có thể đã nhìn chằm chằm vào Lan Môn từ lâu".
Chị Mai cực kì thông minh, lại là tự mình trải nghiệm, hiểu biết nhiều hơn Lý Dục Thần, anh có thể nghĩ đến, bà ta đương nhiên cũng nghĩ đến, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
"Liễu Kim Sinh!", bà ta ngăn lại tiếng khóc, lau đi nước mắt ở khóe mắt, giọng đầy căm hận hét.
"Chị Mai, chị yên tâm, tôi đã nói, bất kể là ai, tôi cũng sẽ giúp chị báo thù", Lý Dục Thần nói.
Chị Mai gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng xuất hiện chút ôn hoà, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, Dục Thần!"
Lúc này, chợt nghe một âm thanh nói: "Các ngươi không có cơ hội đó. Nơi đây chính là nơi chôn cất của các người!"
Bên ngoài vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, như tiếng ma sát của xích sắt đang lôi kéo thứ gì đó nặng nề trên mặt đất.
Sau đó, khung cảnh đột nhiên thay đổi, trên bốn bức tường mở ra rất nhiều cánh cửa bí mật, trong mỗi cánh cửa đều có thể nhìn thấy bóng người đang chuyển động.
Lý Dục Thần hiểu rõ, trận pháp mở ra.
Chị Mai cũng có nghiên cứu về trận pháp, nhất là cơ quan, trong Đạo Thuật Lan Môn càng là đặc biệt ghi chép.
Bà ta nhìn một vòng xung quanh, nghi ngờ hỏi: "Khí môn trận bình thường đều có tám cửa, tại sao ở đây lại là mười hai cửa?"
Chương 636: Thất Trọng Bảo Hàm
Từ cửa truyền đến tiếng cười haha: "Đừng tưởng cậu biết chút kỳ môn thì có thể phá giải được trận pháp này. Tôi nói rõ cho cậu biết, đây không phải là trận pháp kỳ môn mà là một chiến trận chân chính. Ngoại trừ sử dụng vũ lực, không có cách nào phá bỏ. Hôm nay, có ba mươi sáu cao thủ Hoá Kình chúng tôi canh giữ trận pháp, cho dù là Tông Sư cũng không thể chạy thoát".
Chị Mai cau mày, nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần khẽ cười, hỏi: "Liễu Kim Sinh có đến không?"
Người bên ngoài nói: "Hừ, đối phó với hai người, không cần Tông Sư phải tự mình ra tay!"
"Nói như vậy thì Liễu Kim Sinh không đến sao?", Lý Dục Thần hơi thất vọng, xem ra còn phải đến nhà họ Liễu một chuyến: "Ông ta cũng quá tự tin thì phải? Hay là không có chút tự tin nào?"
"Tên điên lớn mật, sắp chết đến nơi mà còn dám già mồm. Vậy thì để tôi cho các người chứng kiến một chút sự lợi hại của chiến trận!"
Vừa dứt lời, bóng người khẽ động, thoát ra từ một trong những cánh cửa, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, một luồng đao khí bén nhọn chém về phía Lý Dục Thần.
Nhưng bóng người này chỉ lóe lên rồi biến mất vào một cánh cửa khác sau ánh đao đó.
Bóng người trong mười hai cánh cửa, một người tiếp một người bay ra, kèm theo đó là từng đòn công kích lạnh lẽo, bén nhọn từ vũ khí.
Những bóng người này vừa công vừa thủ, biến hóa dựa theo trận hình, hợp thành một khối, không hề có sơ hở. Ba mươi sáu vị cao thủ Hóa Kình cộng lại tạo thành hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, thực lực của họ cũng cao hơn rất nhiều so với Tông Sư.
Trận pháp này quả thực có thể vây chết cao thủ Tông Sư.
...
Cùng với việc kích hoạt chiến đấu trận dưới lòng đất, kiến trúc trên mặt đất cũng đang trải qua những thay đổi. Đột nhiên, rất nhiều lá cờ được dựng lên trong khu dân cư cũ có vẻ lộn xộn, lần lượt qua lại, trước sau trái phải, không ngừng di chuyển, thực sự giống như quay trở lại chiến trường cổ xưa.
Ở thành cổ Uy Viễn cách đó không xa có hai người đứng trên tường thành, nhìn những lá cờ qua lại trong cổ trại.
Một người cười haha nói: "Vẫn là Thích tướng quân lợi hại, trận pháp này đã trải mấy trăm năm, vẫn có thể phát huy ra hiệu quả như vậy!"
Một người khác nói: "Cái này gọi là, cầm quạt cười, thuyền giặc tiêu tro tan khói! Hahahaha!"
Một người trước đó cầm trên tay một thứ gì đó giống như một chiếc điều khiển từ xa, nói: "Có vẻ như thứ này không dùng đến".
Một người khác nói: "Không, vẫn phải dùng đến. Đây là do Tông Sư dặn dò".
"Nhưng..., ở phía dưới kia còn có tinh anh của nhà họ Liễu chúng ta!"
"Trong lúc gia tộc hưng suy, chúng ta cũng không thể lo lắng nhiều như vậy. Bọn họ đều là chiến binh của nhà họ Liễu, trong từ đường sẽ có tên của bọn họ, bọn họ sẽ được con cháu nhà họ Liễu tưởng nhớ!"
Người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, dùng sức nhấn nút trên tay.
Bùm!
Mặt đất rung chuyển, một đám khói bụi khổng lồ bay lên bầu trời, mà toàn bộ cổ trại đã sụp đổ...
Bụi mù bốc lên từ mặt đất, ngưng tụ thành một cây nấm khổng lồ màu xám trong không khí, rất lâu không tiêu tan.
Những ngôi nhà trong làn khói ngổn ngang, sụp đổ, ở khu vực trung tâm mơ hồ nhìn thấy lún xuống một cái hố sâu.
Một vụ nổ mạnh mẽ như vậy sẽ khiến ngay cả cường giả võ đạo nhìn thấy tim cũng không khỏi đập nhanh. Nếu có ai đó ở trung tâm vụ nổ, cho dù là Tông Sư, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hai người trên tường thành im lặng nhìn nhau.
Bọn họ đều là trưởng lão của nhà họ Liễu, bối phận còn cao hơn Liễu Kim Sinh, thực lực chỉ đứng sau Tông Sư.
Nơi xảy ra vụ nổ là nơi phát tích của tổ tiên nhà họ Liễu. Về sau, Thích tướng quân đến thành phố Dũng, xây dựng đồn trú, chống lại giặc Oa, nhà họ Liễu không tiếc công sức, quyên tặng toàn bộ tài sản, huy động người trong tộc và dũng sĩ địa phương giúp đỡ bảo vệ hải phận.
"Di tích hàng trăm năm tuổi bị phá hủy chỉ trong chốc lát!", một người trong đó thở dài, cảm khái nói.
"Dù sao cũng vô dụng, chỉ đáng tiếc cho những tinh anh nhà họ Liễu mấy năm này", một người khác nói: "May thay, nơi này cũng được coi là đất tổ của nhà họ Liễu, chôn ở đây cũng coi như chết có ý nghĩa. "
"Tôi không hiểu, với thuốc nổ có uy lực lớn như vậy, chỉ cần đưa tên họ Lý vào đó, không nghi ngờ gì, cậu ta sẽ phải chết. Tại sao lại vẽ vời thêm chuyện, để binh sĩ nhà họ Liễu chịu chết ở bên trong đó?"
"Đây cũng là vì muốn vẹn toàn, ở đại hội võ lâm, Lý Dục Thần một kiếm chém chết tông chủ của Thiên Nhẫn Tông, võ đạo đã xuất thần nhập hóa. Nhỡ đâu cậu ta phát hiện ra điều gì, chạy trốn ra ngoài trước khi vụ nổ xảy ra, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ biển".
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc này, bức tường thành dưới chân họ lại rung chuyển lần nữa.
Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, hố sâu tại nơi xảy ra vụ nổ đột nhiên nhô lên cao, một vụ nổ dữ dội hơn vừa rồi xảy ra.
Nhìn khói bụi che phủ bầu trời, hai người trên tường thành nhìn nhau.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể có vụ nổ thứ hai?"
"Có phải thuốc nổ có vấn đề gì không? Vừa rồi không phải nổ hết rồi sao?"
"Không thể nào, đây không phải thuốc nổ bình thường, sẽ không xuất hiện vấn đề kiểu này, hơn nữa lượng sử dụng đã được tính toán, uy lực của vụ nổ vừa rồi cũng xấp xỉ như dự kiến".
Đang lúc bọn họ kinh ngạc không hiểu chuyện gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm trầm đục đập vào đầu óc, giống như tiếng kêu của một loại dã thú nào đó.
Sau đó, một bóng dáng màu máu đỏ sẫm bay lên trời, xuyên vào đám mây hình nấm, lại từ trên đỉnh của tầng mây chui ra, biến thành một cái bóng dài màu đỏ sậm, xoay quanh đám mây.
"Đây là..."
Hai người hoảng sợ nhìn cái bóng dài màu máu xông qua tầng mây, không dám tin tưởng.
"Rồng! Là rồng!"
Chương 637: Thất Trọng Bảo Hàm
"Đây chẳng lẽ là giao long trong truyền thuyết mà Thích tướng quân hàng phục được trong lúc bảo vệ hải phận năm xưa?!"
"Nhưng tại sao nó lại ở đây?"
Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm khác vang lên, nhưng không phải từ phía cổ trại mà đến từ con sông phía xa.
Hai người theo tiếng gầm nhìn lại, chỉ thấy những làn sóng bạc cao tận trời đột nhiên dâng lên từ mặt sông rộng lớn, một con bạch giao long chui ra từ trong làn sóng.
Con rồng lơ lửng trên mặt nước một lúc rồi bay về phía cổ trại.
Ở bầu trời phía trên cổ trại, bóng của huyết sắc long đang quanh quẩn trong bụi mù quay đầu nhìn một cái, sau đó gầm lên một tiếng, bay về phía bạch long.
Hai con rồng gặp nhau, bắt đầu giao chiến trên không trung.
Lúc này sắc trời đã muộn, ánh nắng chiều đang lan rộng, mà theo hai con rồng run rẩy, mây tía ngổn ngang, những luồng ánh sáng đầy màu sắc xuất hiện, bầu trời trông thật sự rất đẹp.
Vào ngày hôm nay, người dân thành phố Dũng đã nhìn thấy một kỳ quan trên bầu trời, những đám mây biến ảo, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh kỳ quái như tiếng của một loài thú lớn đang gầm gừ. Có người nói đó là sấm sét giữa trời trong xanh, có người nói là tiếng vang của sóng biển, cũng có người nói là tiếng gầm của rồng. Chỉ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai có thể nhìn thấy toàn cảnh con rồng, tất cả đều bị đám mây nhiều màu sắc che phủ.
Mà hai người ở trên tường thành Uy Viễn trên đỉnh núi Chiêu Bảo lại thật sự nhìn thấy rõ cảnh tượng hai con rồng đánh nhau.
Trong lúc bọn họ đang vô cùng kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt dài, một bóng người từ trên mặt sông phía xa chạy nhanh mà đến.
Chỉ thấy ông ta băng qua mặt nước, để lại một vệt trắng trên sông, chớp mắt đã lên bờ, nhún nhẹ lên ngọn cây bên bờ rồi vọt lên theo một đường hình vòng cung, chốc lát đã cách bờ mấy trăm mét, lại nhảy lên, lại là một vòng cung khác, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng người này đang bay.
Chỉ trong một cái nháy mắt đã đến dưới chân thành Uy Viễn.
Hai người trên tường thành thoạt đầu là kinh ngạc, rốt cuộc là ai có khinh công cao siêu như vậy, đợi khi người nọ đi tới gần, bọn họ mới nhận ra đó vậy mà là gia chủ của nhà họ Liễu, Liễu Kim Sinh.
Liễu Kim Sinh nhẹ nhàng rơi xuống tường thành.
"Gia chủ!", hai người hô lên.
Liễu Kim Sinh khẽ gật đầu: "Hai vị tộc thúc vất vả rồi".
"Không khổ cực, chỉ là hình như xảy ra một chút lầm lỗi".
Liễu Kim Sinh nhìn thoáng qua cổ trại đã nổ nát dưới núi, hỏi: "Người đó không có chạy thoát ra ngoài phải không?"
"Cậu ta không có chạy ra ngoài, nhất định đã bị nổ chết".
"Ừ, phiền phức này cuối cùng cũng được giải quyết", trên mặt Liễu Kim Sinh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển hướng tầng mây trên bầu trời: "Rốt cuộc chỉ có tôi, Liễu Kim Sinh, mới có thể xưng là Tông Sư đứng đầu Nam Giang"
"Chúc mừng gia chủ!", hai người đồng thời chúc mừng, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, chỉ về phía bầu trời phía xa: "Chỉ là gia chủ, hình như xảy ra chút vấn đề..."
"Các người là nói con rồng kia sao?", Liễu Kim Sinh cười haha một tiếng: "Đây không phải sai lầm, chúng ta chính là đang đợi nó!"
Hai người khó hiểu nhìn Liễu Kim Sinh.
Ông ta bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp vuông màu vàng kim.
Hai người vừa thấy, đột nhiên kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, sao gia chủ lại lấy ra bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu.
"Hai vị tộc thúc có nhận ra đây là vật gì không?"
"Đương nhiên nhận ra, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu chúng ta - Thất Trọng Bảo Hàm!"
"Vậy hai người có biết, bên trong món bảo vật này lại chứa đựng bảo bối gì không?"
Hai người đồng thời lắc đầu.
"Thất Trọng Bảo Hàm chỉ có nhiều đời gia chủ mới có thể mở ra, chúng tôi không biết".
Liễu Kim Sinh gật đầu, nói: "Đây là bí mật truyền thừa mấy trăm năm của nhà họ Liễu. Tuy nhiên, hôm nay bí mật này có thể được công khai với các người".
"Năm đó Thích tướng quân bảo vệ hải phận, người đời cũng cho là vì đối phó giặc Oa. Nhưng nếu chỉ có giặc Oa, tại sao lại khiến cho hải phận của chúng ta không được bình yên suốt mấy chục năm? Thứ mà Thích tướng quân thật sự muốn đối phó, chính là con thú khổng lồ dưới biển. Hai con rồng mà các người nhìn thấy, chính là hai con giao long mà năm đó Thích tướng quân hàng phục được".
"Hai cái long hồn, một cái trong số đó là xích giao bị phong ấn trong chiến trận dưới mặt đất của cổ trại".
Hai người chợt nhận ra, chẳng trách vừa rồi họ nhìn thấy bóng của một con rồng màu đỏ bay ra từ mặt đất, dường như vụ nổ đã mở ra phong ấn, giải phóng long hồn.
"Vậy còn bạch long ở đâu?"
"Bạch long thì bị phong ấn ở chỗ này!", Liễu Kim Sinh nhẹ nhàng vuốt ve Thất Trọng Bảo Hàm trong tay.
"Hả?", hai người kinh ngạc, không ngờ rằng bên trong bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu lại phong ấn một long hồn.
"Thất Trọng Bảo Hàm này là vật mà năm đó Thích tướng quân được dị nhân truyền lại, chuyên môn dùng để đối phó với yêu thú. Về sau Thích tướng quân nhớ ơn đến tổ tiên nhà họ Liễu chúng ta có công trấn giữ biển cả, hơn nữa bởi vì nhà họ Liễu nhiều đời đều ở thành phố Dũng, nên đã tặng Thất Trọng Bảo Hàm cho nhà họ Liễu, để nhà họ Liễu tiếp tục trấn thủ hải phận".
Khi Liễu Kim Sinh kể về những điều này, ánh sáng vàng kim tỏa ra từ Bảo Hàm chiếu lên mặt ông ta, dường như là vinh quang của tổ tiên trong quá khứ.
"Chỉ là sức mạnh của long hồn quá lớn, phàm nhân khó có thể khống chế được. Dù là nhiều đời nhà họ Liễu có cường giả Tông Sư, nhưng cũng không dám dễ dàng thả long hồn ra. Một khi rơi vào phản phệ, sợ là mối hoạ diệt tộc. Cho nên Thất Trọng Bảo Hàm này là một chiếc khóa, đòi hỏi sau khi luyện được võ hồn, đột phá Tiên Thiên, trở thành võ đạo chí tôn thì mới có thể mở ra".
Liễu Kim Sinh nheo mắt lại, nhìn bầu trời gió nổi mây vần, một tay nâng Thất Trọng Bảo Hàm, mà trong tay kia lại nắm hai viên hạt châu, một viên màu đỏ, một viên màu trắng.
"Vì ngày hôm nay, tôi đã đợi rất lâu!"
Chương 638: Không bằng súc sinh
Hai hạt châu một đỏ một trắng, ngoài mặt phủ một lớp sương mỏng mông lung, di động trong lòng bàn tay Liễu Kim Sinh, dây dưa vào nhau như Thái Cực Đồ.
"Này... Chẳng phải đây là Thái Âm Châu sao?", hai trưởng lão nhà họ Liễu kinh ngạc nhìn hạt châu trong tay Liễu Kim Sinh.
Bọn họ biết hạt châu màu trắng này, nó có tên là Thái Âm Châu, đồng thời cũng là bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu, là bảo vật quan trọng trong công pháp truyền thừa của nhà họ Liễu.
Con cháu nhà họ Liễu luyện võ công đến trên Hóa Kình sẽ có thể sử dụng Thái Âm Châu khi bế quan, giúp tăng trưởng công lực. Đây là bí mật bất truyền của võ đạo nhà họ Liễu.
"Mọi người chỉ biết nó gọi là Thái Âm Châu, chứ không biết lai lịch đúng không?", Liễu Kim Sinh cười hỏi lại: "Thật ra, đây chính là long đan của con bạch giao long kia!"
"Nói vậy, một viên khác..."
"Chính xác, một viên khác là viên Hỏa Long Châu đã bị mất của đảo Cửu Long".
"Gia chủ, này..."
"Hahahaha, Hỏa Long Châu là do tôi trộm. Mọi người đều là trưởng lão nhà họ Liễu, tu vi võ đạo cũng xem như là nổi bật, hẳn các người đều biết, công pháp nhà họ Liễu phối hợp với Thái Âm Châu sẽ trở nên quá mức âm nhu. Sau khi đến Tông Sư, âm hàn quá thịnh làm tổn thương đến bản thể. Bởi vậy, từ xa xưa đến tay, trước tôi, không một ai có thể đột phá Tiên Thiên, luyện được võ hồn".
"Các đời gia chủ đều trăng trối, nhất định phải tìm được thứ khắc chế hàn khí Thái Âm. Mà thứ khắc chế được Thái Âm Châu trực tiếp nhất và sẵn có nhất chính là Hỏa Long Châu. Vì chuyện này, tôi đã mưu tính rất lâu. Trời cao không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng đạt được ước muốn, đột phá cửa ải võ đạo Tiên Thiên".
"Chúc mừng gia chủ!", hai vị trưởng lão đồng thời chúc.
"Mọi người nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao hiện tại tôi lại nói ra?"
Trên mặt Liễu Kim Sinh hiện lên vẻ đắc ý.
"Lúc trước băn khoăn đến thực lực đảo Cửu Long, cho nên tôi tung ra rất nhiều lời đánh lạc hướng. Nhưng bây giờ, tôi đã là Tông Sư đệ nhất Nam Giang, lại có hai con rồng trong tay, ai còn dám tranh đoạt với tôi chứ? Chỉ là đảo Cửu Long, tính là cái thá gì!"
"Huống hồ, hồn Xích Giao này vốn bị trấn áp tại cổ trại nhà họ Liễu, Hỏa Long Châu tất nhiên là đồ vật của nhà họ Liễu. Tôi cầm nó về, cũng là vật về chủ cũ!"
Liễu Kim Sinh ném hai hạt châu lên không trung, rơi vào trong mây.
Chợt có hai tiếng long hồn rít gào truyền ra từ trong mây, tầng mây mở rộng, hai con rồng ngậm hạt châu bầu bạn bay đi.
Liễu Kim Sinh cầm Thất Trọng Bảo Hàm ném ra ngoài.
Hộp mở ra từng tầng từng lớp, biến thành bảy cái lớn nhỏ không đều.
Bảy hộp tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Hai con rồng gầm thét lao về phía bảo hàm.
Bảo hàm đột nhiên tản rộng ra, hối hả xen kẽ trên dưới trái phải trên không trung, thoạt nhìn chẳng hề có quy luật, nhưng nếu có người hiểu được kỳ môn trận pháp sẽ lập tức nhận ra, vị trí biến hóa của bảy cái hộp tạo thành một trận pháp đặc biệt.
Hai con rồng bị vây trong trận, bay qua bay lại.
Trận pháp bắt đầu co lại, hai con rồng lại không thể xông ra khỏi trận pháp, bóng dáng bị thu nhỏ theo. Chỉ chốc lát sau, chúng liền chui vào trong long đan của mình.
Long đan lại rơi vào cái hộp nhỏ nhất.
Tiếp đó, bảy hộp đồng thời thu hẹp, cái nọ lồng lấy cái kia, bọc vào cùng một chỗ, biến trở lại hình dáng ban đầu của Thất Trọng Bảo Hàm, rơi xuống tay Liễu Kim Sinh.
"Chúc mừng gia chủ bắt được hai rồng, từ đây vô địch thiên hạ!"
Liễu Kim Sinh cười ha ha.
"Hahahaha, cuối cùng nhà họ Liễu ta cũng quang tông diệu tổ trong tay tôi, từ giờ bước ra khỏi thành phố Dũng. Cái gì mà Tông Sư đệ nhất Nam Giang! Liễu Kim Sinh tôi là đệ nhất Hoa Hạ! Không, là đệ nhất thiên hạ! Hahahaha...."
Ông ta đang cười lớn, chợt nghe thấy một tiếng nói.
"Tôi thấy ông là da mặt dày đệ nhất thiên hạ ấy!"
Liễu Kim Sinh lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn. Chợt thấy có một nam một nữ đứng ở một đầu khác của tường thành, là Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.
Hai vị trưởng lão khiếp sợ: "Các người... Sao các người ra ngoài được?"
Lý Dục Thần đáp: "Tôi thật sự chẳng thể ngờ mấy người lại chôn thuốc nổ dưới mặt đất. Đáng tiếc, đám các người quá keo kiệt, chỉ chôn có chút ít. Nếu chôn nhiều thêm 30, 50 tấn, tôi muốn ra ngoài thực sự phải tốn chút sức lực. Nhớ rút ra bài học, sau này làm việc đừng có quá keo kiệt".
Lời này của anh thoạt nghe như thể đang trêu chọc bọn họ, nhưng hai trưởng lão nhà họ Liễu lại lạnh cứng ngắc cả người.
Một tấn thuốc nổ cộng thêm địa hình đặc thù, phát nổ dưới mặt đất, thế mà còn trốn ra được, không hề hấn gì?
Còn bảo chôn thêm 30, 50 tấn? Đây là người hả?
"Ba mươi mấy người vây công tôi đều là con cháu nhà họ Liễu hả? Võ công không tệ lắm, có mấy người còn rất trẻ, là hạt giống luyện võ tốt. Đáng tiếc!", Lý Dục Thần còn nói.
Sắc mặt Liễu Kim Sinh liên tục thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần và chị Mai: "Không nghĩ tới, như vậy mà các người cũng chạy ra được!"
Chị Mai lạnh giọng đáp: "Liễu Kim Sinh, ông đối xử với người của mình còn ác như vậy, quả thực là súc sinh! Lúc đầu tôi thật sự mắt mù, sao lại vừa ý tên súc sinh như ông chứ!"
Liễu Kim Sinh không tức giận, ngược lại cười nói: "A Mai, bà sai rồi. Bà vừa ý tôi chứng tỏ bà thật tinh mắt! Làm chuyện lớn, nào có ai không ác? Tôi là gia chủ nhà họ Liễu, một đời Tông Sư, còn muốn làm người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ. Bà đi theo tôi có gì mà không tốt? A Mai, tôi vẫn giữ câu nói cũ, chỉ cần bà bằng lòng quay trở về bên cạnh tôi, chuyện trước kia tôi sẽ không so đo. Bà vẫn là tình cảm chân thành của tôi!"
Trong lòng chị Mai buồn nôn, gắt gỏng mắng: "Phì! Tôi yêu một con chó cũng sẽ không yêu ông! Ông đến cả súc sinh cũng không bằng! Tôi hỏi ông, sư phụ tôi với ông không oán không thù, tại sao ông lại phải giết bà ấy?"
Liễu Kim Sinh bị chị Mai mắng là chó, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: "Sư phụ bà? Bà đang nói đến con gái điếm Nam Hải Đường kia hả?"
Chị Mai giận dữ: "Ông dám mắng sư phụ tôi!"