Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nói là Lâm Thiên Hào.

Cả đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn về phía ông ta.

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: "Lâm Thiên Vương muốn thế nào?"

Lâm Thiên Hào nhìn Mã Sơn một cái rồi nói: "Mã gia có thể giết chết Stephin chỉ bằng một chiêu, sức mạnh đó đã vượt quá tưởng tượng của tôi rồi, khó trách mọi người đều nói bên cạnh cậu Lý có thần long hộ giá. Tôi tự biết mình không phải đối thủ của Mã gia, nhưng Hòa Trung là học trò của tôi, nó chết, tôi thân là thầy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

Mã Sơn cười ha hả: "Thì ra là ông muốn báo thù cho Thái Hòa Trung, ha ha ha! Được ông khen là thần long hộ giá làm tôi vô cùng vinh hạnh! Vậy thôi, tôi không ra tay, dù sao người giết Thái Hòa Trung cũng là cậu Lý, ông muốn báo thù thì cứ tìm cậu ấy đi!"

Những lời này của Mã Sơn khiến Lý Dục Thần dở khóc dở cười, Lang Dụ Văn đứng bên cạnh cũng cười thầm không ngớt.

Nhưng những người khác lại ngơ như cây cơ, chẳng biết Mã Sơn đang có ý gì.

Trong mắt bọn họ, đúng là Mã gia đánh giỏi thật, còn những truyền thuyết thần kỳ về cậu Lý, bọn họ lại chưa từng tận mắt chứng kiến.

Lâm Thiên Hào lắc đầu nói: "Mã gia nói đùa rồi. Rồng là vật thần, chỉ có thần mới điều khiển được. Anh là rồng thì ắt hẳn cậu Lý chính là thần. Tôi chỉ là một người phàm thì làm gì có tư cách thách đấu với thần?"

Mã Sơn nói: "Ông muốn báo thù nhưng lại không dám thách đấu với chúng tôi, vậy ông muốn thế nào?"

Lâm Thiên Hào nói: "Thái Hòa Trung không chịu nhận thua, còn muốn dùng vũ lực thay đổi cục diện trên bàn cược, hồi nãy Stephin cũng phạm phải lỗi tương tự, đây là đại kỵ trong giới cờ bạc, cũng là nỗi nhục của giới cờ bạc."

Ông ta thở dài: "Haizzz! Thói đời đổi thay, lớp trẻ chỉ biết thủ thuật gian lận nhưng lại không biết nguyên tắc của mớ kỹ xảo đó, trong lòng không có đạo, cuối cùng cũng sẽ lạc lối trong chữ 'bạc' mà thôi."

"Tôi là thầy của Thái Hòa Trung, nó chết, tôi cũng có trách nhiệm. Hôm nay tôi không đến đây đòi công đạo, công đạo vốn không thuộc về tôi. Nhưng giữa tôi và nó có tình nghĩa thầy trò, nó chết rồi tôi cũng không thể làm ngơ. Tôi nghĩ, đã là chuyện trên bàn cược thì nên giải quyết ngay trên bàn cược."

Lý Dục Thần hỏi: "Ông muốn đánh cược với tôi một ván à?"

Lâm Thiên Hào nói: "Lúc trước cậu Lý có thể thắng được Thái Hòa Trung, chắc hẳn cậu cũng là một cao thủ trong nghề. Tôi muốn đánh cược với cậu một ván."

"Ông muốn cược bằng mạng với tôi sao?"

"Không, tôi chỉ là người phàm thì làm sao dám lấy mạng mình đánh cược với thần chứ? Tôi chỉ muốn lấy mạng mình để cược lấy một lời hứa của cậu Lý."

"Ý ông là gì?" Lý Dục Thần không khỏi hiếu kỳ, ông già này muốn anh hứa điều gì? Bắt anh cho Thái Hòa Trung sống lại sao?

Lâm Thiên Hào nói: "Năm nay tôi đã một trăm hai mươi tuổi, cái tuổi gần đất xa trời, chết chẳng còn gì đáng tiếc. Nếu tôi thua, tôi sẽ giao mạng này cho các cậu. Cả đời này của tôi không thể nói là không có tiếc nuối, nhưng chúng đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là chưa thể xóa sổ toàn bộ các sòng bạc."

"Xóa sổ sòng bạc?"

Câu nói này của Lâm Thiên Hào khiến đầu óc mọi người ong ong.

"Ông muốn xóa sổ sòng bạc nào?"

"Không phải một sòng bạc, mà là tất cả sòng bạc."

"Tất cả sòng bạc?" Mọi người càng thêm kinh ngạc, ai nấy đều cảm thấy ông già này tuổi quá cao nên hồ đồ rồi.

Lâm Thiên Hào khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút cay đắng và bất đắc dĩ: "Tôi sinh ra vào thời loạn lạc, thiên hạ điêu tàn, dân sinh lầm than, nơi nơi đói khổ. Bố tôi thua hết gia sản rồi bị đánh chết ngay trước cửa sòng bạc. Mẹ tôi gửi tôi cho cậu ruột xong cũng tự treo cổ tự tử, trước lúc chết, bà ấy nói với tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Bà bảo tôi rằng, cả đời này đừng bao giờ dính vào cờ bạc."

"Nhưng cậu của tôi cũng là một con bạc, ông ta không chỉ tự đi đánh bạc, mà ngày ngày còn dẫn tôi đi theo đánh bạc. Tai nghe mắt thấy, tôi cũng học được cách đánh bạc. Cậu tôi là một kẻ gian lận lão luyện, thấy tôi lanh lợi còn dạy tôi thủ đoạn gian lận. Vì tôi là trẻ con, phối hợp với ông ta sẽ không bị người ta nghi ngờ. Những năm đó, tôi đã giúp ông ta kiếm được khá khá tiền."

"Tôi nhớ khi ấy cậu tôi vẫn luôn nói rằng, đợi ông ta kiếm đủ tiền sẽ lên thủ đô mua một căn nhà lớn, rồi dẫn theo mợ, em họ và cả tôi lên đó sống tử tế. Nhưng lòng người nào có biết đủ? Trên đời này chưa từng có một con bạc nào có thể kiếm đủ tiền cả, tới giờ cũng chưa từng có!"

"Có một lần chúng tôi đụng phải cao thủ, bị bắt tại trận với chứng cứ gian lận. Tôi tận mắt nhìn thấy hai bàn tay của cậu tôi bị họ chém đứt. Máu bắn ra văng lên mặt tôi. Lần đầu tiên biết được, máu nó nóng, và mặn..."

Lúc nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Thiên Hào hơi vặn vẹo tựa như đang cố hết sức kiềm chế điều gì đó, mà sâu trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một tia sợ hãi khó nhận ra.

"Vốn dĩ tôi cũng sẽ bị chặt tay, nhưng người đó thấy tôi còn nhỏ lại nhanh nhẹn, nên hỏi tôi có muốn bái ông ta làm thầy hay không. Khi đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Thế nên, tôi ù ù cạc cạc bái sư, trở thành đệ tử chân chính của Thiên Môn."

"Từ đó về sau tôi không còn gặp lại cậu tôi nữa. Nhưng hơn mười năm sau, tôi đã gặp lại mợ và em họ trong một kỹ viện. Khi ấy tôi mới biết, cậu tôi đã bán họ đi. Tuy ông ta không có tay nhưng vẫn mãi không cai nổi cờ bạc, vẫn tiếp tục đánh bạc. Đánh mười thua chín, cuối cùng bán luôn cả vợ con."

"Khi bố tôi mất, tôi bảy tuổi. Khi cậu tôi chết, tôi mười một tuổi. Khi gặp lại mợ và em họ, tôi mười chín tuổi. Khi ấy, thầy tôi cũng đã chết rồi."

"Tôi lăn lộn trong sòng bạc hơn trăm năm, nhìn thấy quá nhìn cảnh nhà tan cửa nát. Tôi hận bản thân mình, cũng hận sòng bạc."

Mã Sơn gãi đầu nói: "Ông mâu thuẫn quá rồi đấy. Nếu ông đã hận cờ bạc thế kia thì sao không chịu rút sớm đi? Rồi sao sau này lại thành Thiên Vương thế?"

Lâm Thiên Hào cười khổ nói: "Người trong giang hồ, không do bản thân tự quyết định. Có lúc, không phải cứ muốn rút là có thể rút được. Sau này tôi nghĩ, nếu đã không thể rút lui thì cứ trở thành vua, trở thành kẻ mạnh nhất trong giới này. Như thế mọi người sẽ nghe theo tôi, tôi sẽ khuyên tất cả mọi người đừng đánh bạc nữa, đóng cửa hết tất cả sòng bạc. Tiếc là..."

Ông ta lắc đầu: "Suy nghĩ đó quá ngây thơ!"

Hà Thanh Liên kinh ngạc nói: "Thì ra bố tôi nói thật! Tôi từng nghe ông ấy nói, vua sòng bạc chân chính của Hào Giang không phải ông ấy, mà là Lâm Thiên Hào. Nền tảng ngành cờ bạc ở Hào Giang là do một tay Lâm Thiên Vương gây dựng, nhà họ Hà chúng tôi chỉ hôi của mà thôi."

Lâm Thiên Hào nói: "Cũng không thể nói vậy được, bố cô là một người có năng lực, có gan dạ. Về kinh doanh và tầm nhìn, ông ấy còn giỏi hơn cả tôi. Tôi và ông ấy hợp tác rất vui vẻ. Khi ấy, tôi đã biết, muốn khiến cái nghề kinh doanh cờ bạc này biến mất là điều không thực tế. Cho dù đóng cửa hết các sòng bạc thì vài năm sau nó vẫn sẽ mọc lên như nấm sau mưa mà thôi."

"Gia Xương từng nói với tôi, thay vì làm một chuyện không thể thành công, chi bằng lui một bước, phát triển cái nghề cờ bạc này lớn mạnh rồi đặt ra quy định, như vậy là có thể giảm bớt tối đa những bi kịch có thể xảy ra, còn có thể dùng số tiền kiếm được đi làm từ thiện. Tôi cảm thấy rất có lý, thế là chúng tôi lên kế hoạch biến Hào Giang thành thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới. Tôi phụ trách cờ bạc, còn ông ấy phụ trách kinh doanh."

"Chúng tôi hợp tác rất thuận lợi, Hào Giang cũng như mong muốn của chúng tôi, dần dần có thể sánh vai với Las Vegas và Đại Tây Dương."

"Vậy tại sao sau này ông lại rời khỏi Hào Giang? Chúng tôi còn tưởng ông..." Hà Thanh Liên ngập ngừng.

"Bởi vì tôi nhận ra rằng với rất nhiều quy định đặt ra đó, quả thật sòng bạc cũng ngày càng quy củ hơn, nhưng thảm kịch lại không hề giảm bớt. Mà ngược lại, bởi vì danh tiếng của thành phố cờ bạc mà càng ngày càng nhiều người vốn sẽ không tham gia cờ bạc lại tìm đến vì nghe danh, rồi trở thành con bạc."

Lâm Thiên Hào thở dài một hơi: "Lúc đó, tôi cũng đã già rồi, sức cùng lực kiệt nên đã rời khỏi Hào Giang. Chính vào lúc ấy, Thái Hòa Trung đã thay thế tôi tiếp tục hợp tác với vua sòng bạc."

Mọi người nghe vậy đều không khỏi thở dài tiếc nuối, không ngờ sự phát triển của thành phố cờ bạc lại có một giai đoạn lịch sử ít người biết đến như vậy.

Mã Sơn nói: "Nếu ông đã biết không thể xóa sổ sòng bạc, vậy sao ông còn muốn cá cược với chúng tôi?"

Lâm Thiên Hào khẽ cười, nói: "Con người không làm được, nhưng thần có thể làm được thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang