Cùng với tiếng đếm ngược của Duke, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Hơi thở của Duke ngày càng gấp gáp, tay cầm điện thoại cũng không ngừng run lên.
Đây không phải kết cục ông ta muốn.
Tên điên Lý Dục Thần này, chẳng lẽ muốn chết chung thật sao?
Ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần vẫn đang cười.
Đúng là đồ điên! Ông ta nghĩ vậy.
“…Bốn, ba…” Duke vẫn tiếp tục đếm, dù thế nào đi nữa, ông ta đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Đúng lúc đó, ông ta chợt nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Thứ tào lao mà ông nói, chính là cái này à?”
Lý Dục Thần duỗi tay ra, lòng bàn tay úp xuống.
Từ dưới lòng đất vang lên âm thanh kỳ quái.
Ngay sau đó, nền đá lát gạch đột nhiên nứt toác, vật thể bằng kim loại có hình bầu dục to bằng cái chậu, ánh lên sắc đồng, từ dưới lòng đất trồi lên, lơ lửng ngay dưới lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Mặt đất hiện ra hố sâu đen ngòm, khói bụi dày đặc, mù mịt nơi miệng hố.
Duke sững sờ, trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một lúc sau, ông ta mới sực nhớ ra mình vẫn đang đếm số. Nhưng thời gian đã trôi qua từ lâu.
“Tại... tại sao không nổ?” Duke hoang mang, không thể hiểu nổi.
“Nổ à? Ý ông là thế này sao?”
Lý Dục Thần lật tay, lòng bàn tay ngửa lên, vật thể kim loại kia lập tức lơ lửng trên tay anh, hình dáng vẫn vậy, nhưng kích thước thì từ to bằng cái chậu rửa mặt, co lại chỉ còn bằng cái đĩa.
Ngay sau đó, thứ ấy phát ra ánh sáng chói mắt, đến mức khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Đám mây hình nấm bốc lên từ lòng bàn tay của Lý Dục Thần.
Tất cả diễn ra trong lòng bàn tay anh, nhỏ gọn tinh xảo, tựa như màn ảo thuật đã được dàn dựng tỉ mỉ từ trước.
Nhưng Duke biết đây không phải ảo thuật.
Đây thật sự là một quả bom nguyên tử.
Ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi, nhìn Lý Dục Thần, giống như nhìn thấy quỷ.
“Cậu…”
Duke há miệng, nhưng những lời định nói ra, rốt cuộc một chữ cũng không thốt được.
Không có đất đá văng tung tóe, không có bụi mù mịt, đám mây hình nấm chỉ lóe lên thoáng chốc, rồi tan biến.
Nhưng ánh sáng đó vẫn còn trên tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần bước lên hư không, từ tầng trệt, đạp lên những bậc thang vô hình, từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía Duke.
Đúng lúc đó, điện thoại của Duke đổ chuông.
Nhưng ông ta làm gì còn tâm trí để mà bắt máy.
Ông ta chỉ đứng đó, ngây người như tượng, đầu óc trống rỗng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, trong sảnh lớn im phăng phắc, nó chói tai đến rợn người.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng lại, Lý Dục Thần đã bước đến trước mặt Duke.
“Đây là đồ của ông, trả lại cho ông, thế nào?”
Lý Dục Thần giơ tay, trên lòng bàn tay anh, năng lượng chói lóa vẫn đang phát sáng dữ dội, giống như bị sức mạnh nào đó kiềm chế, không thể bùng phát trước mặt Duke.
Sắc mặt Duke trắng bệch không còn chút máu, môi run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói thành lời.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nhưng lần này không phải điện thoại của Duke, mà là điện thoại của Lilith.
“Bá tước?”
Lilith kinh ngạc bắt máy, rồi ồ lên, gương mặt thoáng hiện vẻ do dự, nhưng vẫn lướt lên tầng hai, đưa điện thoại cho Lý Dục Thần.
“Anh Lý, bá tước Dracula tìm anh.”
Nghe thấy cái tên Dracula, Duke như người chết đuối vớ được cái cọc, khuôn mặt u ám như tro tàn đột nhiên rạng rỡ, ông ta kích động hét lớn:
“Chú, cứu cháu!”
Lý Dục Thần nhận điện thoại, ấn nút loa ngoài.
“Tôi là Lý Dục Thần.”
“Chào cậu, tôi là Dracula, chắc cậu đã nghe đến tên tôi rồi. Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu, Duke là đứa trẻ xuất sắc, được tộc tôi kỳ vọng rất nhiều. Nó lỗ mãng mạo phạm cậu, tôi thay mặt nó xin lỗi. Mong cậu tha cho nó, tôi sẽ đứng ra công nhận ván cược ở Hào Giang, toàn bộ tài sản sẽ được chuyển giao cho phía các cậu.”
“Giao dịch?” Lý Dục Thần khẽ bật cười, “Tôi giết ông ta, ông vẫn phải công nhận ván cược ở Hào Giang.”
Nói xong, anh đưa tay về phía trước, ánh sáng trong lòng bàn tay đánh thẳng vào ngực Duke.
Ngay sau đó, cơ thể Duke phát ra ánh sáng chói lóa.
Gương mặt hoảng sợ của ông ta nhanh chóng bị ánh sáng mãnh liệt nuốt chửng.
Bảy ngàn năm trăm tấn năng lượng tương đương với năng lượng của một quả bom nguyên tử, bị khống chế trong phạm vi hai mét vuông, ánh sáng chói mắt kéo dài suốt một khắc đồng hồ, rồi mới dần tiêu tán.
Duke đã hoàn toàn biến mất.
Lý Dục Thần ngẩng đầu, nhìn vào camera, rồi nói vào điện thoại:
“Chúng tôi vốn muốn nói lý lẽ, nhưng nếu các ông không muốn nói lý, thì tốt nhất nên báo trước, để đỡ phiền cho đôi bên.”
Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút, Dracula đã cúp máy.
Lý Dục Thần trả điện thoại cho Lilith.
Sau đó khẽ vung tay, xác người và xác vũ khí rải rác khắp phòng khách lập tức tan biến.
Mọi thứ trở lại tĩnh lặng.
Sau cơn chấn động, người đứng đầu nhóm đi cùng anh hỏi: “Anh Lý, Duke chết rồi, vậy tiếp theo, chúng ta nên làm gì?”
Lý Dục Thần đáp: “Không sao, các anh cứ ở lại tòa nhà Mễ Cao, sẽ có người liên hệ để tiếp nhận. Đã cá cược thì phải chấp nhận thua, lý lẽ đơn giản đó, tôi tin đám người phương Tây sẽ khắc sâu trong lòng.”
…
Lâu đài Bran nằm biệt lập ngoài vùng đô thị, được bao bọc bởi rừng rậm. Trong màn đêm, tòa lâu đài được phủ lớp ánh trăng nhàn nhạt, những ngọn tháp nhọn và tường thành kiên cố ẩn hiện dưới bầu trời tối mờ, tựa như ảo ảnh vượt thời không từ thời Trung cổ hiện về.
Cánh cửa gỗ nặng nề khép chặt, trên bức tường đá cổ kính, bóng cây loang lổ, ánh sáng từ cửa sổ tầng trên mờ mờ ảo ảo, toát lên vẻ thần bí khó lường.
Gió lùa qua tán cây, phát ra tiếng xào xạc, như lời thì thầm của người kể chuyện xưa đang kể lại những truyền thuyết đã ngủ yên.
Dracula ngồi trên chiếc ghế nằm trong phòng, thân hình béo ục ịch gần như chiếm trọn cả chiếc ghế.
Bên cạnh là chiếc bàn gỗ sồi, trên đó đặt chiếc điện thoại cổ điển có hình dáng kỳ dị, tai nghe và ống nói rủ xuống như hai chiếc tai lủng lẳng, còn đĩa quay ở giữa thì trông chẳng khác nào cái miệng há to đầy răng sắc nhọn.
Trước mặt ông ta là chiếc tivi kiểu cũ với thiết kế cũng cổ lỗ sĩ không kém, phía sau chằng chịt những sợi dây chẳng biết dùng để làm gì.
Màn hình chỉ toàn là màu trắng tuyết lấm tấm.
Hiển nhiên là tín hiệu đã gặp trục trặc.
Dracula hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy.
Ông ta đưa tay ra, thử tưởng tượng cảnh quả bom hạt nhân mini với sức công phá bảy nghìn năm trăm tấn nổ tung trong lòng bàn tay mình.
Ông ta dường như trông thấy đám mây hình nấm nhỏ xíu bốc lên.
Nhưng ngay sau đó, đám mây nấm ấy nhanh chóng xuyên thủng căn phòng, phá tan cả tòa lâu đài Bran, lan ra trên bầu trời, rồi tràn khắp rừng rậm và khe núi xung quanh, cuối cùng lan tới cả trung tâm thành phố.
Dracula khẽ lắc đầu, xua tan ảo ảnh vừa hiện ra trước mắt.
Ông ta rụt tay về, sau đó khẽ thở dài, rồi cầm điện thoại trên bàn.
Ngón tay xoay nhẹ vòng quay số, tiếng tách tách vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Tôi là Dracula, tôi muốn nói chuyện với Giáo Hoàng…”
…
Đêm xuống ở Romat thật yên bình và thanh thản.
Lối đi lát đá cuội cổ kính lấp lánh dưới ánh đèn đường, khiến cho những du khách đang tản bộ cảm giác như đang bước ngược dòng thời gian, bỏ lại phía sau tất cả những náo nhiệt của cuộc sống hiện đại.
Những tòa nhà cổ mang phong cách xưa trong màn đêm trở nên vừa hùng vĩ, vừa bí ẩn, các chóp nhọn vút cao cùng những hoa văn chạm trổ cầu kỳ dường như sống dậy dưới ánh đèn vàng dịu.
Từ xa, đường viền của dãy núi thấp thoáng hiện ra dưới bầu trời đêm, trên không, các vì sao lấp lánh, hòa quyện cùng ánh đèn thành phố.
Một người mặc áo đen, khoác chiếc áo choàng đen dài, trùm kín toàn thân từ đầu đến chân, đang lặng lẽ băng qua quảng trường trung tâm thành phố Romat.
Bước chân của người đó không phát ra chút âm thanh nào, lặng lẽ như bóng ma, lướt đi giữa những tòa kiến trúc cổ kính.
Phía trước là giáo đường hùng vĩ.
Người áo đen dừng lại trước trước cổng Hắc giáo đường.
Cô ta khẽ vén chiếc áo choàng lên, ngẩng đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm, cùng thánh giá trước ngực.
Thánh giá phát ra ánh sáng trắng, rọi sáng bức tường phía trước giáo đường.
Tường đá cháy sạm, như thể từng bị ngọn lửa lớn thiêu rụi.