Căn nhà họ Lý đang bắt đầu thành hình, sau vài ngày thích hợp, tất cả mọi người đều đã quen thuộc và thích ứng với thân phận của mình.
Lúc đầu, Lý Dục Thần còn lo lắng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương là những người kiêu ngạo, họ đã sớm quen biết với anh nên sẽ không phục vị “quản gian” Hầu Thất Quý này.
Nhưng sự thật chứng minh rằng những lo lắng của anh là dư thừa. Hai người này căn bản không quan tâm bị ai quản lý, niềm vui lớn nhất của bọn họ là được cùng nhau tranh cãi.
Những món ăn ngon do sư phụ Vinh nấu đều nhận được sự nhất trí khen ngợi của mọi người.
Ngày đó, Vương Bách Thuận không mời mà đến nhà họ Lý ăn một bữa cơm. Sau khi ăn những món do sư phụ Vinh nấu, ông ta liên tục khoe khoang nói rằng tay nghề của sư phụ Vinh có thể thăng cấp thành một trong mười đầu bếp nổi tiếng hàng đầu thủ đô.
Na Nhữ Bình, Tiêu Minh Hạc, Bạch Kính Đình cũng đều đến đây một lần, cũng đều hết lời khen ngợi.
Trước khi rời đi, Bạch Kính Đình nói với Lý Dục Thần: "Chú ba của tôi nhờ tôi nhắn hỏi khi nào cậu đến Bạch Vân Quan?"
Lý Dục Thần tính toán từng ngày, tới thủ đô nhiều ngày như vậy, anh đã làm rất nhiều việc, nhà họ Lý cũng trở về, ở thủ đô cũng có sản nghiệp, nhưng lại trì hoãn chuyện quan trọng này.
Bây giờ mọi thứ đã ổn định, đã đến lúc đến Bạch Vân Quan để gặp Vương Sùng Tiên đạo trưởng trong truyền thuyết kia.
Anh nói với Bạch Kính Đình: "Ngày mai tôi sẽ đến Bạch Vân Quan thăm Bạch đạo trưởng".
Bạch Kính Đình tự đi hồi âm.
Nghĩ đến việc gặp được Vương Sùng Tiên, Lý Dục Thần không khỏi có chút mong đợi.
Đánh giá từ nhiều dấu hiệu khác nhau, Vương Sùng Tiên là người tham gia và chứng kiến thảm án năm đó của nhà họ Lý, chỉ cần ông ta xuất quan, sự thật sẽ được tiết lộ.
Nhưng trong lòng anh cũng lo lắng rằng sự thật có thể là điều mà anh không hy vọng nhất.
Có đôi khi, có một số việc thà không biết còn hơn biết.
Nhưng đôi khi, có một số điều nhất định phải biết dù hậu quả khó có thể thừa nhận.
Lý Dục Thần triệu tập mọi người trong nhà họ Lý, tổ chức một cuộc họp, thực hiện một số sắp xếp đơn giản.
Tới hoàng hôn, anh lại dẫn bọn họ đến miếu Hoàng Đại Tiên ở một con hẻm gần đó.
Ngoại trừ Lâm Mộng Đình, tất cả mọi người đều không biết tại sao đang yên đang lành mà cậu Lý lại dẫn bọn họ đến miếu Hoàng Đại Tiên làm gì? Chẳng lẽ muốn cầu xin thần linh phù hộ?
Nhưng Hoàng Đại Tiên thì tính là thần linh gì, cũng không phải là Phật Tổ Tam Thanh.
Cho đến buổi tối hôm đó, Hoàng Đại Tiên trong miếu đột nhiên xuất hiện trong sân của nhà họ Lý, điều này khiến Lý A Tứ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Ngoại trừ má Trương và má Ngô đang ngủ say, những người khác đều bị Lý Dục Thần gọi ra sân.
Hoàng Đại Sơn phàn nàn nói với Lý Dục Thần: "Các người cũng náo nhiệt mấy ngày rồi, sao đến bây giờ mới gọi tôi? Tôi còn tưởng cậu không cần tôi nữa".
Lý Dục Thần cười nói: "Sao tôi lại dám không cần ông chứ? Ông là Đại Tiên mà!"
Hoàng Đại Sơn cười haha: "Không dám nhận, không dám nhận!", ông ta khom người hành lễ với mọi người: "Sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn".
Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ, chưa phục hồi tinh thần lại.
Lý Dục Thần nói: "Được rồi, ông thực sự cho rằng mình là thần tiên sao? Mau lột da của mình ra và hiện nguyên hình đi".
Hoàng Đại Sơn không dám không nghe, bất đắc dĩ đổi trở lại dáng vẻ con chồn của mình.
Lúc này, mọi người mới chợt hiểu được hóa ra kia chỉ là một con chồn thành tinh.
Cũng may bọn họ đều là những người từng trải đời, ngay cả Hầu quản gia không biết võ thuật cũng đã từng xông vào cổ mộ và đánh nhau với cương thi.
Cho nên khi Hoàng Đại Sơn hiện hình, mọi người cũng rất thoải mái, khá buông lỏng.
Lý Dục Thần nói: "Sự an toàn của nhà họ Lý những năm qua đều nhờ có Đại Sơn. Ông ta tương đương với hộ pháp của nhà họ Lý, sau này cũng sẽ tiếp tục giữ chức vụ này. Ông chủ Vương và A Tứ phụ trách an ninh của nhà họ Lý, sau này mọi người có thể hợp tác với Đại Sơn nhiều hơn".
Ông chủ Vương cười hì hì chắp tay nói: "Hóa ra là thần hộ pháp, thật ghê gớm quá, lão Vương hữu lễ".
Hoàng Đại Sơn thấy ông chủ Vương khách khí và gọi mình là thần hộ pháp thì rất hưởng thụ, cũng giơ hai chân trước nhỏ ngắn đứng dậy, chắp tay đáp lễ: "Không dám, không dám!"
Mọi người đều buồn cười trước hành động của ông ta, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn.
Lý Dục Thần nói Hoàng Đại Sơn là hộ pháp của nhà họ Lý, điều này hoàn toàn không hề khoa trương.
Mặc dù Hoàng Đại Sơn còn chưa hoàn toàn hóa hình, nhưng xét về thực lực, ông ta thực sự là người mạnh nhất trong số những người bên cạnh Lý Dục Thần. Nói cách khác, điếu long can trong tay Lâm Vân và thất bảo hàng long tráo của chị Mai có thể đấu với ông ta, ngay cả Bạch Kinh Kinh cũng còn kém một chút đạo hạnh.
Lý Dục Thần rất muốn tìm cho Hoàng Đại Sơn một pháp bảo, nhưng tạm thời không tìm được món thích hợp, chỉ có thể dạy cho ông ta công pháp, để ông ta dốc lòng tu luyện. Lại truyền cho ông ta thêm mấy lá phù chú, để ông ta sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Bởi vì ban ngày Hoàng Đại Sơn không thể xuất hiện, cho nên sư phụ Vinh đã nấu một bữa ăn ngon suốt đêm, xem như bữa cơm đoàn viên.
Hoàng Đại Sơn ăn những món do sư phụ Vinh làm, hết sức ngạc nhiên nói: "Kể từ khi nhà họ Lý mời ba mươi sáu đầu bếp nổi tiếng đến mở tiệc chiêu đãi bà Cung hơn hai mươi năm trước, tôi cũng chưa bao giờ được nếm món ăn ngon như vậy".
Sư phụ Vinh kinh ngạc nói: "Hai mươi năm trước, ông đã có mặt trong bữa tiệc gia đình lần đó sao?"
"Tất nhiên là tôi có ở đây. Này, chẳng lẽ ông cũng vậy à?"
Hoàng Đại Sơn tò mò nhìn về phía sư phụ Vinh, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm một lúc lâu, tay nhỏ bé chỉ vào sư phụ Vinh, nói:
"Ô, tôi nhận ra rồi. Năm đó, người đã bắt tôi, muốn hầm nấu ăn chính là ông!"
Chương 857: Đến gặp Vương Sùng Tiên
Sư phụ Vinh sửng sốt, nhớ lại chuyện cũ, thổn thức nói: "Ông… ông chính là con chồn kia sao?"
Hoàng Đại Sơn tìm thấy kẻ thù của mình, nhất thời tức giận, lắc người một cái rồi đột ngột biến mất.
Sư phụ Vinh biết có chuyện không ổn nên đứng dậy nhảy lên bàn ăn.
Chỉ thấy một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ đất bằng, gió cuốn lên những đám mây màu vàng, cuốn lấy sư phụ Vinh vẫn còn ở giữa không trung.
Sư phụ Vinh không thể tránh né, chỉ có thể vẫy tay và tấn công vào đám mây vàng.
Tuy nhiên, ông ta đã lập tức bị nhấn chìm trong những đám mây màu vàng.
"Được rồi, xem như xong đi".
Lý Dục Thần duỗi tay ra, mây vàng thản nhiên bị thu lại.
Sư phụ Vinh từ giữa không trung rơi xuống, cả người mất khống chế, đặt mông ngồi xuống đất.
Mà Hoàng Đại Sơn thì đang lơ lửng giữa không trung, cái đuôi bị níu trong tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần tiện tay vứt đi, Hoàng Đại Sơn lộn nhào trên không rồi đáp xuống chỗ ngồi.
Sư phụ Vinh phủi mông, đứng lên, chắp tay nói: "Không hổ là thần hộ pháp, quả nhiên rất lợi hại! Năm đó, tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm ngài, mong ngài đừng oán trách".
Hoàng Đại Sơn cười haha: "Thôi quên đi, vì những món ăn ngon trên bàn, tôi sẽ không so đo với ông".
Dáng vẻ cậy già lên mặt của ông ta khiến mọi người lại bật cười to.
Tuy nhiên, mọi người thực sự bội phục bản lĩnh của Hoàng Đại Sơn, có ông ta ở đây, sự an toàn của nhà họ Lý lại càng được đảm bảo hơn.
Lâm Vân hỏi Lý Dục Thần: "Anh rể, ông ta là hộ pháp của nhà họ Lý ở thủ đô, Bạch Kinh Kinh là hộ pháp của Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa, một người là Hoàng Tiên, một người là Bạch Tiên, trong hai người bọn họ thì ai lợi hại hơn?"
Hoàng Đại Sơn trong tay cầm đùi gà, khinh thường nói: "Hừ, Bạch Tiên sao có thể cùng so sánh với Hoàng Đại Tiên tôi chứ? Hả…"
Đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Vân: "Cô mới vừa nói cái gì? Bạch Kinh Kinh…là đực hay cái?"
Lâm Vân sửng sốt một chút, tròng mắt hơi chuyển động, nói: "Cái, rất đẹp, trắng như tuyết, dáng vẻ khi biến thành hình người như tiên nữ vậy. Nè, ông gọi tôi một tiếng anh đi thì hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho ông quen".
Hoàng Đại Sơn ném đùi gà trong tay, nhảy lên vai Lâm Vân cười toe toét: "Anh, anh thật đẹp trai!"
Sau khi sắp xếp xong chuyện của nhà họ Lý, Lý Dục Thần đi đến Bạch Vân Quan.
Lần này, Bạch Phương Hưng cung kính dẫn anh đến Tiểu Bồng Lai.
Tiểu Bồng Lai là nơi mà đệ tử Toàn Chân tu hành, không mở cửa cho người ngoài. Ngay cả khách đến thăm Đạo môn thì cũng chỉ được chiên đãi ở sơn phòng, sẽ không được đến đây.
Sau khi tiến vào, Lý Dục Thần mới biết hóa ra bên trong Tiểu Bồng Lai cất giấu một kết giới tinh vi.
Nhìn từ bên ngoài, Tiểu Bồng Lai chỉ là một vài tu viện nhỏ, vượt qua kết giới thì trời quang mây tạnh, nước chảy róc rách, hóa ra là một thế giới khác.
Ở thủ đô có thể tạo ra một vùng đất quý giá có kết giới như vậy quả thực không dễ, có thể xem như tìm thấy sự bình yên giữa hỗn loạn, tìm thấy sự khôn ngoan trong vụng về.
Bạch Phương Hưng dẫn anh đến một cái hồ nhỏ, giữa hồ là một hòn non bộ, trên đó xây một nhà đá, không có cửa cũng không có nhà.
"Cậu Lý, đó chính là chỗ bế quan của sư huynh", Bạch Phương Hưng chỉ nhà đá nói.
Lý Dục Thần gật đầu, hơi giơ tay về phía nhà đá, lớn tiếng nói: "Đệ tử của Thiên Đô, Lý Dục Thần, đặc biệt đến thăm Vương đạo trưởng".
Mặt hồ tĩnh lặng, trong nhà đá không có chút động tĩnh nào.
Bạch Phương Hưng có chút ngượng ngùng đứng ở một bên, trong lòng nói sư huynh bế quan sinh tử, không thể phá bỏ hay thành lập, hai mươi năm qua chưa từng xuất quan, xem ra ngay cả đệ tử của Thiên Đô cũng không thể khiến sư huynh xuất quan!
Lý Dục Thần đợi một lúc rồi lại nói: "Nhà họ Lý ở thủ đô, cháu trai của Lý Thiên Sách, con trai của Lý Vân Hoa, Lý Dục Thần, đặc biệt đến thăm Vương đạo trưởng!"
Bạch Phương Hưng thầm nghĩ, cậu dùng thân phận đệ tử Thiên Đô còn vô dụng thì nhắc đến nhà họ Lý có ích lợi gì?
Ông ta đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào đã thấy mây đen tụ trên đỉnh đầu, nhìn qua như trời sắp đổ mưa to.
Hiện tại cốc vũ vừa mới qua, còn chưa đến lập hạ, sấm xuân cũng chưa vang lên, vậy thì giông bão đến từ đâu?
Huống chi nơi này là kết giới Tiểu Bồng Lai của Bạch Vân Quan, là năm đó Trường Xuân Tử ở chỗ này tu đạo xây nên, sau lại trải qua mấy đời toàn chân chưởng giáo, mới có thể có kích thước này.
Tuy kết giới nhỏ nhưng khép kín, quanh năm trời trong nắng ấm, hiếm thấy có mưa. Bạch Phương Hưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạch Phương Hưng chưa từng thấy nhưng Lý Dục Thần lại thấy qua rồi.
Lúc trước ở phía bắc Trường Thành, khi lôi kiếp ập đến thì chính là cảnh tượng này.
Mây đen càng ngày càng thấp, mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm rền.
Lý Dục Thần lớn tiếng nói: "Bạch đạo trưởng, ông mau chóng dẫn đệ tử của Bạch Vân Quan rời khỏi Tiểu Bồng Lai đi. Lôi kiếp của Vương Quan Chủ sắp tới rồi!"
"Cái gì?", Bạch Phương Hưng kinh ngạc: "Sư huynh còn đang bế quan, sao có thể dẫn đến lôi kiếp?"
"Trước khi ông ta bế quan thì tu vi chắc hẳn đã ở lâm kiếp. Sau khi bế quan hai mươi năm, kiếp số chồng chất, một khi phá quan thì lôi kiếp sẽ ập đến", Lý Dục Thần nói.
Bạch Phương Hưng lại ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc như mực một lần nữa, trong đám mây mơ hồ có tia chớp dày đặc. Ông ta rất muốn xem lôi kiếp trông như thế nào, đây là điều mà mọi người tu luyện đều mơ ước nhưng lại sợ hãi nhất.
Nhưng ông ta cũng biết uy lực của thiên kiếp vô cùng cường đại, dựa vào tu vi hiện tại của ông ta, nếu không cẩn thận thì ông ta sẽ trở thành con chốt thí, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại. Huống chi Bạch Vân Quan còn có rất nhiều đệ tử tu luyện đang tu hành ở Tiểu Bồng Lai tu hành, tu vi của bọn họ càng thấp hơn.
"Cậu Lý, cậu cẩn thận!"
Chương 858: Bắt đầu độ kiếp
Bạch Phương Hưng không dám thất lễ, lập tức hành động, gọi toàn bộ các đệ tử trong Tiểu Bồng Lai ra khỏi kết giới.
Đợi đến khi bọn họ đi hết, bầu trời Tiểu Bồng Lai tối sầm xuống.
Lý Dục Thần cảm nhận được mây đen trên bầu trời, cũng cảm thấy khiếp sợ, lôi kiếp của Vương Sùng Tiên này còn khủng khiếp hơn anh lúc trước.
"Cậu thật sự là cháu trai của Lý Thiên Sách?", trong nhà đá truyền ra một giọng nói.
"Chính xác", Lý Dục Thần đối diện với nhà đá trong bóng tối, đáp lời.
"Nhà họ Lý gặp nạn, không một ai may mắn thoát khỏi, sao cậu lại sống được?"
"Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông nội đã đưa tôi ra khỏi Thủ đô".
"Cậu lớn lên ở đâu, là ai nuôi nấng cậu?"
"Thành phố Hoà, là ông nội Hữu Toàn nuôi nấng tôi".
"Hữu Toàn... Lý Hữu Toàn... À... Đúng rồi, Lý Hữu Toàn! Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Một quản gia nên không khiến mọi người chú ý. Hóa ra là ve sầu thoát xác, đi thành phố Hoà!"
Trong nhà đá truyền đến tiếng tự lầm bẩm của người kia.
Một lát sau, người kia lại hỏi: "Mẹ của cậu là ai?"
"Cung Lăng Yên", Lý Dục Thần đáp.
Người trong nhà đá không nói gì, dường như đang tự hỏi gì đó.
Hết thảy rơi vào yên lặng.
Dưới sự áp bách của mây đen, Tiểu Bồng Lai trông như một thung lũng chết không có đường ra.
Tầng mây càng ngày càng dày nặng, tia chớp chồng chất trong mây, hình như đang chờ đợi thời cơ bộc phát.
Sau một lúc lâu, trong nhà đá một lần nữa truyền đến tiếng nói của người kia.
"Tôi cần phải ra ngoài, cậu đi đi. Sức mạnh của lôi kiếp không hề tầm thường. Nếu tôi có thể thuận lợi chống chọi được lôi kiếp, đến lượt cậu, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cậu".
Lý Dục Thần không động đậy.
Người kia lo lắng nói: "Tại sao cậu còn chưa đi?"
"Không có việc gì, ông cứ ra đi", Lý Dục Thần nói.
Người kia dường như khá sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Hòn non bộ giữa hồ lắc lư, nhà đá trên cao nhất đột nhiên tách ra, như bông hoa sen nở rộ, chia thành mấy cánh, để lộ ra chỗ nhụy hoa trung tâm đang có một người ngồi đó.
Người này mặc một đạo bào màu xám, tóc dài vấn lên đỉnh đầu, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi chưa sửa soạn đầu tóc nên có hơi tán loạn. Râu dưới quai hàm rất dài, vẫn luôn rủ xuống tận trước ngực.
Lý Dục Thần biết, đây chính là quán chủ Bạch Vân Quan, Vương Sùng Tiên.
Nhưng anh vẫn chưa kịp nhìn nhiều thêm, tầng mây ầm ầm nổ tung, một tia chớp rơi thẳng tắp xuống người Vương Sùng Tiên.
Ánh chớp như cây cột, thô to và sáng ngời, che đi thân thể Vương Sùng Tiên.
Lý Dục Thần không ra tay.
Người tu hành độ kiếp có thể có người bảo vệ, nhưng tuyệt đối không ai có thể chặn lại lôi kiếp thay ông ta.
Nếu lúc này anh mạnh mẽ ra tay, với năng lực hiện tại của anh có thể ngăn cản những tia chớp kia. Nhưng làm như vậy, Vương Sùng Tiên uổng công độ lôi kiếp này.
Không trải qua lôi kiếp rửa tội, thân xác và hồn phách đều không thể được tăng cường, càng không thể tăng cảnh giới.
Người tu hành trăm năm một kiếp, đã là thiên tư trời chọn. Một khi bỏ lỡ kiếp nạn này, lại đợi thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc đã đến lần nữa.
Trừ phi đến lúc rõ ràng độ kiếp thất bại, Lý Dục Thần mới có thể ra tay. Anh chỉ cần đảm bảo Vương Sùng Tiên còn sống là được.
Tia chớp lũ lượt trên người Vương Sùng Tiên, vô cùng vô tận, dường như có năng lượng vô hạn liên tục vận chuyển.
Sát ý của trời đất tràn ngập Tiểu Bồng Lai.
Vào thời khắc này, ông trời như thể đang cảnh cáo người phàm tục, muốn nghịch thiên mà đi, thiên địa bất dung, tất phải giết chết.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy hoảng sợ.
Năng lượng lôi kiếp của Vương Sùng Tiên còn mạnh hơn nhiều lần lịch kiếp trước của anh.
Anh thật sự lo lắng Vương Sùng Tiên cứ thế lịch kiếp thất bại, hóa thành tro bụi.
Anh siết chặt Tử Vân Như Ý trong tay, tùy thời chuẩn bị ngăn lại một kích trí mạng thay ông ta.
Đúng lúc này, một tiếng thét dài vang lên.
Bên trong sấm chớp, một bóng người phóng lên tận trời.
Đạo bào của Vương Sùng Tiên sớm đã tan thành mây khói trong ánh chớp, trâm cài tóc cũng không thấy, tóc dài rối tung như điên dại.
Tay ông ta cầm Thanh Phong dài ba thước, kiếm khí gào thét phối hợp tiếng thét dài, không ngừng quanh quẩn.
Kiếm khí ngút trời, nhìn chằm chằm tia chớp, cả người xông vào trong tầng mây.
Trong mây vang lên tiếng sấm nổ.
Ánh chớp rậm rạp chằng chịt tụ tập bên trong tầng mây như bầy rắn cuồng loạn nhảy múa, bổ nhào vào Vương Sùng Tiên.
Vương Sùng Tiên vung vẩy thanh kiếm trong tay, kiếm quang xoèn xoẹt, kiếm khí dày đặc, ngăn cản bầy rắn cách thân thể.
Lý Dục Thần mơ hồ nghe thấy tiếng sấm mùa xuân.
Tiếng sấm mùa xuân này giòn vang, rất khác với tiếng sấm vang rền trong tầng mây.
Anh biết, đây không phải là lôi kiếp, mà do kiếm khí trong tay Vương Sùng Tiên dẫn đến nổ tung.
Lý Dục Thần âm thầm tán thưởng...
Kiếm pháp Trường Xuân!
Quả nhiên không tầm thường.
Bầu trời Tiểu Bồng Lai dày đặc mây tĩnh điện.
Giữa tầng mây, Vương Sùng Tiên chẳng khác gì một con cá chình điện đang bơi lội, toàn thân quanh quẩn kiếm khí và ánh chớp lập lòe.
Ông ta di động, toàn bộ tầng mây cũng không ngừng nhấp nhô.
Lý Dục Thần lẳng lặng nhìn.
Lúc này vẫn chưa thể phán đoán được Vương Sùng Tiên có thể thuận lợi vượt qua lôi kiếp hay không, bởi vì theo thời gian dần trôi qua, mặc dù năng lượng tích tụ bên trong mây đen đang giảm bớt, nhưng pháp lực của Vương Sùng Tiên cũng đang tiêu hao.
Mà thông thường, ngay trước khi lôi kiếp kết thúc, bầu trời còn sẽ rơi xuống sấm chớp mạnh vượt mức bình thường, phải xem lúc đó Vương Sùng Tiên có thể đối phó được không.
Đương nhiên, nếu Vương Sùng Tiên không chống chọi được, Lý Dục Thần sẽ giúp ông ta một chút.
Không chỉ bởi vì anh muốn Vương Sùng Tiên còn sống, mà còn vì cách Vương Sùng Tiên xông vào trong tầng mây.
Bình thường độ kiếp đều là người ở trên mặt đất, chờ thiên lôi hạ xuống, dùng pháp lực của bản thân để chống cự.
Bay lên tận trời như ông ta, chân không có chỗ đặt, sẽ tiêu hao pháp lực nhanh hơn rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn rất nhiều, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, không có nơi đặt chân, không có chỗ dựa vào sẽ rất khó điều chỉnh.
Chương 859: Thiên lôi cuối cùng
Trong quá trình độ kiếp không thể có sai sót mảy may nào, có đôi khi hơi không cẩn thận sẽ biến thành tro bụi.
Vương Sùng Tiên làm như vậy có lẽ là xuất phát từ tự tin, nhưng ở mức độ nào đó cũng đang bảo vệ Lý Dục Thần.
Ông ta xông lên tầng mây, tia chớp sẽ không rơi xuống, Lý Dục Thần đứng trên mặt đất sẽ tương đối an toàn.
Trong mắt ông ta, cháu trai Lý Thiên Sách mới tí tuổi đầu, dù tư chất có khủng bố, lại có cơ duyên lớn lao, thì tu vi có thể được bao nhiêu? Một tia chớp rơi xuống, người không còn chút cặn nào.
Ông ta nào có thể tưởng được, người trẻ tuổi này đã trải qua lôi kiếp sớm hơn ông ta.
Vương Sùng Tiên lăn qua lộn lại trong tầng mây, triển khai kiếm pháp Trường Xuân chống đỡ sấm chớp.
Mây đen dần dần nhạt đi, động tác của Vương Sùng Tiên cũng dần chậm lại.
Một lát sau, Vương Sùng Tiên rơi xuống từ bên trong mây đen, vung vẩy trường kiếm đánh bay ánh chớp như những con rắn điện không ngừng rơi xuống đỉnh đầu.
Chờ đến khi ông ta rơi xuống mặt đất, tóc dài bay bay sau lưng, lọn tóc phần phật, râu tóc trước ngực tung bay như sống lại.
Vương Sùng Tiên thở hồng hộc, hiển nhiên đã sắp đến cực hạn.
Lúc này tia chớp cũng dừng lại.
Mây đen bốn phía chậm rãi hội tụ lại trung ương, xoay tròn, ngưng tụ thành một đám.
Tiểu Bồng Lai nghênh đón sự yên lặng ngắn ngủi.
Vương Sùng Tiên nhìn về phía Lý Dục Thần, nói: "Còn một kích cuối cùng của sấm chớp, tôi không dám chắc chắn có thể ngăn cản được. Cậu nhóc, cậu mau đi đi. Nếu tôi chết, cậu đến Nga Mi tìm Tố Vân tiên cô, chuyện mà tôi biết bà ấy cũng biết".
Lý Dục Thần lại đứng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Tầng mây xoay tròn, biến thành một cái phễu khổng lồ, rìa phễu để lộ ra sắc trời màu trắng, mà chính giữa thì lại đen ngòm hơn vừa rồi.
"Tôi không thể đi được. Tôi đi rồi, ông không chống đỡ nổi", anh nói.
"Cậu nói cái gì?", Vương Sùng Tiên vừa bực mình vừa buồn cười: "Sao cậu lại biết tôi chống đỡ không nổi? Hơn nữa, nếu tôi không chống đỡ nổi, chẳng lẽ cậu có thể giúp tôi vượt qua?"
Lý Dục Thần đáp: "Tâm ma của ông quá nặng, ràng buộc quá sâu, dẫn đến lôi kiếp của ông vượt quá mức độ ông vốn nên thừa nhận. Dù kiếm pháp Trường Xuân có lợi hại hơn nữa, đạo pháp huyền ảo hơn nữa, cũng không độ được".
Vương Sùng Tiên cảm thấy kinh ngạc: "Tâm ma của tôi đích xác quá nặng, bế quan hai mươi năm, không giờ phút nào là tôi không chịu nỗi dày vò này. Nhóc, sao cậu biết?"
Lý Dục Thần vẫn nhìn lên bầu trời: "Tâm ma của ông, có liên quan đến nhà họ Lý?"
Tay cầm kiếm của Vương Sùng Tiên khẽ run lên.
Lúc này, đám mây hình phễu trên đỉnh đầu đã tích tụ đến vô cùng dày nặng, trung ương trông như thể vực sâu đen nhánh. Hơn nữa bởi vì xung quanh có ánh mặt trời, dưới sự so sánh mãnh liệt lại càng có vẻ khủng bố hơn.
"Không còn kịp rồi!", Vương Sùng Tiên vội la lên: "Cậu kia, đi mau! Chuyện khác sau này hẵng nói!"
Tiếng nói của ông ta vừa dứt, vực sâu trên đỉnh đầu ầm ầm nổ vang như vụ nổ hạt nhân, phát ra ánh sáng trắng chói mắt, lấn án cả ánh mặt trời. Trong thị giác của con người chỉ còn lại có một màu trắng xóa.
Lý Dục Thần ung dung lên tiếng: "Tâm ma của ông có sinh ra bởi vì nhà họ Lý, đạo thiên lôi này có quan hệ với nhà họ Lý. Lôi kiếp có cường độ vượt quá sức chịu đựng của ông này, để tôi đón nhận thay ông đi".
Ánh sáng trắng rơi xuống, trông như trụ ngọc màu trắng chống đỡ bầu trời.
Năng lượng thiên lôi ẩn chứa trong đó còn mạnh mẽ hơn cả tia chớp đầu tiên lúc Vương Sùng Tiên xuất quan.
Vương Sùng Tiên cảm thấy bầu trời đè xuống người ông ta.
Trong mắt ông ta, tia chớp kia không còn là con trăn xám bạc vừa rồi nữa, mà là một con thần long!
Ông ta chật vật giơ kiếm lên, ngưng tụ tu vi suốt đời vung ra một kiếm.
Nhưng ông ta biết, hoàn toàn không có tác dụng.
Pháp lực còn dư lại của ông ta không đủ để đối kháng với tia chớp hùng mạnh như vậy.
"Thật chẳng thể ngờ, cuối cùng Vương Sùng Tiên tôi vẫn phải chết dưới lôi kiếp!", trong lòng ông ta thầm nghĩ.
"Cũng được, chết thì chết đi. Anh Thiên Sách, tôi đến dưới suối vàng nhận tội với anh!"
Đúng lúc này, tia chớp đang rơi xuống kia bỗng chia thành hai tia chớp nhỏ hơn ngay giữa không trung.
Trong đó ước chừng hai phần ba tia chớp hóa thành một dòng điện cực kỳ thô to đánh thẳng xuống phía Lý Dục Thần.
Mà dòng nhỏ chỉ có một phần ba đánh trúng vào kiếm của Vương Sùng Tiên.
Tia chớp rơi xuống đất, ầm ầm nổ tung, Tiểu Bồng Lai chỉ còn một mảnh ánh sáng trắng.
Vương Sùng Tiên quỳ một chân trên mặt đất, hai tay chống kiếm, thân kiếm cắm vào trong nham thạch.
Thân thể của ông ta như thể bị đào rỗng, chỉ còn lại một túi da.
Đôi mắt không mở ra được, trước mắt chỉ còn một màu trắng.
Trong đầu vang vọng tiếng sấm ùng ùng.
Nhưng ý thức vẫn còn chút minh mẫn. Ông ta biết, lôi kiếp đã qua, ông ta còn sống, ý nghĩa là cuối cùng ông ta cũng bước vào Tiên Thiên.
Thế nhưng...
Trong lòng Vương Sùng Tiên bỗng nhiên đau nhói...
Đứa nhỏ nhà họ Lý kia đâu?
Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại để đứa nhỏ nhà họ Lý đến cản lôi kiếp thay cho ông ta?
Ông trời ơi, ông sắp đặt như thế nào vậy? Ông để cho tôi phải đối mặt với anh Thiên Sách đã chết đi thế nào!
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay ông ta.
Một dòng nước ấm tràn vào từ huyệt thần môn, lập tức chảy khắp toàn thân.
Ánh sáng trắng trước mắt chậm rãi phai nhạt. Ông ta thấy một bóng người ở trước mặt mình, khuôn mặt mơ hồ dần dần rõ ràng, chính là người trẻ tuổi công bố anh là con cháu của nhà họ Lý.
"Cậu... vẫn chưa... chết?"
Vương Sùng Tiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sấm chớp đùng đùng, người trẻ tuổi này không những còn sống, đến cả quần áo cũng không hề tổn hại.
Lý Dục Thần nhét một viên đan dược vào trong miệng Vương Sùng Tiên, nói: "Ông nghỉ ngơi điều tiết hô hấp trước đi đã, vận chuyển một vòng lớn, chốc nữa tôi sẽ quay lại".
Dứt lời, anh rời đi Tiểu Bồng Lai.
Anh không hề sốt ruột. Dù sao thì Vương Sùng Tiên đã xuất quan, chuyện nên biết anh đều sẽ biết, không thiếu một hai ngày.
Chương 860: Gọi điện thoại cho sư tỷ Hướng Vãn Tình
Sau khi độ kiếp, bước vào Tiên Thiên, hai phần Thiên Nhân, rất nhiều thứ không còn như xưa. Lúc này ông ta cần nỗ lực tiêu hóa, cũng cần khôi phục pháp lực, nếu không thì ví dụ về cảnh giới tăng lên, nhưng pháp lực rỗng tuếch, không khôi phục lại được vẫn có.
Bạch Phương Hưng dẫn theo mấy đệ tử nòng cốt chờ đợi bên ngoài Tiểu Bồng Lai, thấy Lý Dục Thần đi ra, ông ta lo lắng hỏi: "Cậu Lý, bên trong thế nào rồi? Sư huynh của tôi đâu?"
Lý Dục Thần đáp: "Hiện tại ông ta đang nghỉ ngơi, ông đi lấy một bộ quần áo, chốc nữa vào thay đồ cho ông ta".
Bạch Phương Hưng biết Vương Sùng Tiên không có việc gì, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, liên tục nói: "Tốt tốt tốt, không có việc gì là tốt rồi. Sư huynh xuất quan thì không còn sợ gì nữa, nhất định có thể cứu Kim sư huynh về".
"Hả?", Lý Dục Thần nghe thấy không đúng nên hỏi lại: "Ông nói gì cơ? Kim đạo trưởng thế nào?"
Bạch Phương Hưng đáp: "Bên phía Bắc Mĩ truyền đến tin tức, Trung Phu Quan bị kẻ dị giáo chiếm cứ. Tôi liên hệ Kim sư huynh, làm thế nào cũng không liên lạc được. Có tin tức nói, đạo sĩ tại Trung Phu Quan đều bị bọn họ bắt đi".
Xuống núi lâu như vậy, ngoài chuyện của nhà họ Lý ra, chuyện khiến Lý Dục Thần để ý nhất chính là Thái Dương Thánh Giáo đột nhiên vùng lên ở nước ngoài.
Mặc dù Kim Tam Mộc vẫn chưa bước vào Tiên Thiên, nhưng tu vi cao thâm, đối phó cao thủ võ đạo thông thường đều không nói chơi. Dù là Tông Sư võ đạo, Kim Tam Mộc cũng không sợ đấu một trận. Sao lại không tiếng động mất tích như vậy?
Huống hồ sư tỷ Hướng Vãn Tình cũng đi Bắc Mĩ. Anh biết rõ thực lực của vị sư tỷ này, vài thập niên trước đã bước vào Tiên Thiên. Có cô ấy tại, sao có thể xảy ra chuyện được?
Lý Dục Thần vô cùng lo lắng, anh lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Hướng Vãn Tình.
Cũng may điện thoại nhanh chóng kết nối được.
"Ồ, tiểu sư đệ, cuối cùng em cũng nhớ đến người sư tỷ này rồi à? Chị còn tưởng rằng em đắm chìm trong vòng tay phụ nữ, quên luôn sư tỷ này chứ!"
Nghe thấy giọng nói của Hướng Vãn Tình, Lý Dục Thần mới yên tâm.
"Sư tỷ, nào có chuyện đấy chứ! Em quên ai cũng sẽ không quên chị!", Lý Dục Thần cười nói: "Khi còn bé chị đánh vào mông em, đến giờ em nhớ lại vẫn còn đau đấy!"
Điện thoại di động truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Hướng Vãn Tình: "Ai bảo khi còn nhỏ em không nghe lời chứ! Cũng tại em khi đó quá gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, trên mông chẳng có chút thịt nào, đánh xuống có thể không đau? Em vẫn còn nhớ mối thù chị à, nếu không phải chị giành trước, để Nhị sư huynh đến đánh vào thân thể tí tẹo kia của em, đánh được hai lần là mông nở hoa luôn!"
"Hì hì, em biết sư tỷ đối xử tốt với em mà, em vẫn còn nhớ!"
"Nhớ kỹ là được! Em trưởng thành rồi, càng lớn càng đẹp trai, còn vừa trắng vừa mềm, thật muốn đánh em thêm hai cái! Hahahaha..."
"...", Lý Dục Thần tức xạm mặt lại, không biết sư tỷ ranh ma này của mình đang nghĩ cái gì.
"Dục Thần, nghe nói em kết hôn à? Sao không nói cho chị một tiếng, để chuẩn bị quà riêng cho em, thuận tiện nhìn em dâu thế nào".
"Sư tỷ, sao có thể làm phiền vị tiên nữ như ngài chuẩn bị tục lễ thế gian này chứ? Hơn nữa, em đính hôn, không phải kết hôn. Bậc bề trên trong sư môn và các sư huynh đệ em không gọi một ai cả, chờ Mộng Đình tu hành nhập môn, tương lai em sẽ mang theo cô ấy đến thăm sư trưởng, được sư phụ cho phép rồi chính thức kết thành đạo lữ, đến lúc đó mọi người chúc mừng em cũng không muộn".
Hướng Vãn Tình nói: "Cũng tốt. Em là người đứng đầu của Thiên Đô năm trăm năm qua, chỉ sợ thế gian chưa xuất hiện cô gái có thể xứng đôi với em, nhìn kỹ hẵng nói cũng tốt. Em hoàn lại duyên trần, giải quyết xong xuôi chuyện tại thế gian, có khó xử gì cần sư tỷ giúp thì cứ việc nói. Em cũng có thể lên núi tìm những sư huynh đệ khác".
"Đa tạ sư tỷ. Chẳng qua trước khi em xuống núi, Đại sư huynh đã dặn dò, nhân duyên, con người, vào cõi trần tức không phải tiên. Chuyện của chính em vẫn dựa vào chính em đi".
"Thôi đi, đừng nghe đại sư huynh nói, anh ta còn bảo thủ cứng đầu hơn cả sư phụ! Vào tông môn của chúng ta tức là có duyên. Duyên của em chính là duyên của Thiên Đô, nào có thể tách biệt? Sư phụ để em xuống núi rèn luyện, bây giờ em đã đột phá Tiên Thiên, trở thành người đầu tiên suốt năm trăm năm qua sau sư phụ, đây là kiêu hãnh của toàn bộ Thiên Đô! Nỗ lực tu hành, tranh thủ sớm ngày vượt qua Đại sư huynh, tức chết anh ta!"
Lý Dục Thần cứng họng, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Sư tỷ, Đại sư huynh đã trải qua sáu lần thiên kiếp!"
"Vậy thì thế nào chứ, chẳng phải chỉ là già đầu hơn thôi sao! Người khác trăm năm một kiếp, anh ta năm mươi năm một kiếp. Nhưng sư đệ em hai mươi năm đã có một kiếp, chẳng phải chưa tới một trăm năm đã đuổi kịp anh ta rồi sao!", Hướng Vãn Tình cười khanh khách nói.
Lý Dục Thần bất giác cười khổ, nào có chuyện tính toán độ kiếp như vậy? Hai mươi năm mà anh đã độ một lần lôi kiếp, đó là vì gặp được cơ duyên. Lần hai lần ba còn không biết đang ở đâu, nói không chừng phải mấy trăm năm sau.
"Sư tỷ, không nói những thứ này nữa, em hỏi chị việc này".
"Ừ, em nói đi".
"Sư tỷ, hiện tại chị còn ở tại thành phố Lạc không?"
"Hả, chị đang không ở thành phố Lạc, chị ở Đại Mã".
"Đại Mã? Sao chị lại đi Đại Mã?"
"Năm trước tại Bắc Mĩ, Hồng Môn giúp chị không ít việc. Có qua có lại, chị đi giúp bọn họ chút chuyện".
"Hóa ra là vậy. Em nghe nói Trung Phu Quan Bắc Mĩ bị kẻ dị giáo xâm chiếm, không liên lạc được với Kim đạo trưởng, chị biết chuyện gì xảy ra không?"