Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 458: Tiền tài không lộ ra ngoài

Lâm Thượng Nghĩa đứng lên, tức giận nhìn Trương Đạo Viễn, quát hỏi: “Trương đạo trưởng, tôi với ông không thù không oán, hôm nay tại sao đưa người đến, làm hại người trong tộc tôi?”

Trương Đạo Viễn cũng không ngờ sự việc lại trở nên thế này, nói: “Gia chủ Lâm, ông hiểu lầm rồi, Chúng tôi không nhằm vào nhà họ Lâm, chỉ là phụng thiên sự lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần. Nhưng quản gia Lâm không những không giao Lý Dục Thần ra, còn muốn ngăn cản chúng tôi, nên xảy ra xung đột. Chúng tôi cũng không muốn làm thương người khác, xin gia chủ lượng thứ”.

“Hừ! Thế này là gọi là không muốn đánh thương người khác?”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ vào người bị thương khắp đất.

Trương Đạo Viễn hơi hổ thẹn, nhưng lúc này không thể khuất phục, nếu không sẽ mất đi uy danh của Long Hổ Sơn, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này, bèn nói:

“Gia chủ Lâm, chúng tôi làm theo thiên sư lệnh bắt người, đã nói hết nước hết cái, các ông muốn ngăn cản, chỉ có thể coi là người cùng ma đạo. Nếu ông không phục, có thể đến phủ Thiên Sư cáo trạng”.

Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Muốn đổ tội cho người khác, lo gì thiếu chứng cứ! Tôi muốn hỏi, Lý Dục Thần đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà các ông nói cậu ta là ma đạo?”

Trương Đạo Viễn nói: “Thiên sư ban lệnh, tự có lý của ông ấy”.

“Ha ha ha, hay cho câu tự có lý của ông ta!”, Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Tòa án nhân gian xử án, còn phải có hồ sơ, còn phải thẩm vấn công khai, bắt người cũng phải có lệnh bắt, các ông thì hay rồi, một câu tự có lý, thì có thể vô pháp vô thiên sao? Ông trời trên cao, Long Hổ Sơn các ông còn có thể cao hơn trời sao? Phủ Thiên Sư còn lớn hơn pháp luật?”

Lâm Thượng Nghĩa nói hai câu này rất nghiêm trọng, cũng nói đến điểm chính.

Trương Đạo Viễn không dám không đáp, cũng không dám đáp bừa, liền nhìn sang Mao Khuê Sinh.

Mao Khuê Sinh tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng vấn đề này, ông ta cũng phải trả lời trực diện, nếu không truyền ra ngoài, phủ Thiên Sư lấy thế ép người, thì rất khó nghe.

“Được, tôi nói với ông, Lý Dục Thần tu luyện ma công, xông vào nhà họ Viên ở Tiền Đường, đánh thương Viên Thế Kiệt cháu của Viên Thọ Sơn. Viên Thọ Sơn đưa cháu trai đến Long Hổ Sơn xin chữa bệnh, chúng tôi đã kiểm tra rõ, Viên Thế Kiệt bị ma công đánh thương, tâm hồn tổn thương nặng, chứng cứ xác thực, vì vậy, phủ Thiên Sư mới phát thiên sư lệnh, muốn bắt Lý Dục Thần”.

Lâm Thượng Nghĩa nghe xong liền hỏi: “Lý Dục Thần đánh thương Viên Thế Kiệt, là đích thân vị đạo trưởng này nhìn thấy sao?”

Mao Khuê Sinh nói: “Đương nhiên không phải. Nếu tôi ở hiện trường, đâu thể dung túng hắn làm điều ác?”

“Vậy làm sao ông chắc chắn Viên Thế Kiệt bị thương là do Lý Dục Thần gây ra?”

“Việc này…”, Mao Khuê Sinh nhất thời ngạc nhiên: “Viên Thọ Sơn tận mắt nhìn thấy, chính miệng kể lại, trên dưới nhà họ Viên rất nhiều người có thể làm chứng!”

Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Thật nực cười, nực cười! Đường đường phủ Thiên Sư, lại không phân đúng sai như vậy, lời của một phía nhà họ Viên, thì đã định tội người ta!”

Mao Khuê Sinh nổi giận: “Ông dám phỉ báng thiên sư?”

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu, biết nói nhiều cũng vô ích, đám người này tự xưng là người trong chính đạo, một khi đã nhận định ai là ma đạo, thì khó mà tha cho, bèn nói:

“Tôi chỉ là một người bình thường, không dám phỉ báng thiên sư, nhưng tôi nghĩ thiên sư cũng không thể lớn hơn thiên đạo, chúng ta cũng phải tìm nơi nói lý. Các ông muốn bắt Lý Dục Thần, cậu ta không có nhà, đợi cậu ta quay về, đích thân tôi cùng cậu ta đến phủ Thiên Sư, nói rõ ràng với các ông, như vậy được rồi chứ?”

Trương Đạo Viễn định nói như vậy rất tốt, bỗng nghe phía sau có người nói: “Làm sao chúng tôi tin được ông? Chẳng may ông báo tin cho Lý Dục Thần, để cậu ta chạy thì sao?”

Người lên tiếng vẫn là ông lão mù lưng gù.

Trương Đạo Viễn cứ cảm thấy người này có vấn đề, nhưng lúc này không tiện hỏi, hơn nữa lão ta nói cũng không sai.

Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, tôi đi cùng các ông, đến Thiên Tinh Quan, hay là phủ Thiên Sư, tùy các ông. Lý Dục Thần quay về, chắc chắn sẽ đi tìm tôi”.

Trương Đạo Viễn nhìn sang Mao Khuê Sinh, Mao Khuê Sinh gật đầu nói: “Được, vậy tin ông một lần, chúng ta đến Thiên Tinh Quan đợi”.

Lâm Thượng Nghĩa nhìn những người bị thương dưới đất một cái, buồn than một tiếng, nói với vệ sĩ: “Các cậu đừng lo cho tôi, lập tức thông báo cho Thanh Thu, bảo về xử lý. Ngoài ra, thông báo cho cậu Lý, nói, tôi đến Thiên Tinh Quan làm khách, bảo cậu ta đừng lo lắng”.

Thực ra Lâm Thượng Nghĩa cũng không rõ rốt cuộc Lý Dục Thần có vấn đề hay không, chẳng may sử dụng ma công gì thật, bị phủ Thiên Sư nắm đằng chuôi, sợ rằng sẽ rắc rối.

Cho nên trong lời nói của ông cụ có dụng ý, bảo rằng đừng lo lắng, nghĩa là bảo Lý Dục Thần thấy không ổn thì bỏ chạy, một ông lão phàm trần như ông cụ, phủ Thiên Sư cũng sẽ không làm gì ông cụ.

Dặn dò xong, Lâm Thượng Nghĩa liền cùng Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh đến Thiên Tinh Quan.



Lý Dục Thần rời khỏi Long Hổ Sơn, vốn đi thẳng về thành phố Hoà, lúc qua đường trên không trung thành phố Mai, bỗng nhìn xuống nước sông Phúc Xuân cuồn cuộn, thấp thoáng có tiếng rồng gầm.

Liền giáng xuống kim quang, đáp xuống bên sông.

Thì ra là Nghiêm Cẩn đang luyện công bên sông.

Chỉ thấy trong tay Nghiêm Cẩn cầm một cây bút, thân bút trắng tinh lóng lánh như ngọc.

Nghiêm Cẩn ngưng thần tĩnh khí, nhẹ nhàng vung lên với mặt sông, trong thần thức liền nghĩ đến một tiếng rồng gầm, còn trên mặt sông nổi lên sóng lớn.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi đến vỗ vai Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn sợ giật mình, quay đầu nhìn là Lý Dục Thần, vui mừng nói: “Anh rể! Anh về rồi ư?”

Lý Dục Thần cười nói: “Cũng may tôi về xem xem, đâu có ai luyện công như cậu!”

Nghiêm Cẩn khó hiểu nói: “Em luyện sai rồi ư?”

“Sai thì không sai, chỉ là tiếng động quá lớn”, Lý Dục Thần nói: “Cậu có biết dân gian có một câu, là tiền tài không lộ ra ngoài không?”
Chương 459: Động tĩnh quá lớn

Nghiêm Cẩn là cậu bé thông minh, được Lý Dục Thần chỉ điểm liền hiểu ngay, nhìn cây bút trong tay, nói: “Anh rể, em hiểu rồi”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Hiểu thì tốt. Người bình thường không có tội, vì mang ngọc trong người nên phải chịu tội. Cần câu rồng của cậu, là bảo vật hiếm có, giới tu hành có không ít chuyện giết người cướp vật báu. Hơn nữa, cậu gây ra động tĩnh quá lớn. Làm như vậy, khiến tàu thuyền phải đi lại trên sông thế nào? Du khách nhìn thấy, không biết là chuyện gì, quay video lại phát trên mạng, lại gây ra sóng gió”.

“Anh rể, em biết sai rồi”, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai: “Nhưng anh rể à, em vừa ngộ ra được cách sử dụng cần câu rồng trong cuốn sách Tử Lăng, không luyện thế này, em phải luyện thế nào đây?”

Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng trong tay Nghiêm Cẩn, quan sát thật kỹ.

Ngắm một lượt khiến anh kinh ngạc.

Cần câu rồng còn cao cấp hơn anh tưởng tượng. Chất liệu của thân trông có vẻ như ngọc trắng, thực chất không phải là ngọc, mà là khớp xương mỏng ép nén lại, nhìn giống đốt tre, tổng cộng năm đốt, độ dài mỗi một đốt không giống nhau.

Lý Dục Thần nghi ngờ đây là xương ngón tay của rồng, cũng có nghĩa là được làm từ xương vuốt rồng.

Vì dùng thần thức cảm ứng, trong thân bút phong ấn hồn của một con giao long. Vừa nãy nghe thấy tiếng rồng gầm, chính là long hồn bên trong phát ra khi Nghiêm Cẩn sử dụng cần câu rồng.

Lông trên đầu bút cũng rất đặc biệt, không biết từ chất liệu gì, trong đó có hai sợi khác với những sợi khác, có lẽ là được làm từ râu rồng.

Với pháp lực kích phát, hai sợi râu có thể tự do co duỗi, dài ngắn theo pháp lực.

Lý Dục Thần trả cần câu rồng cho Nghiêm Cẩn, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu chỉ được dùng thứ này viết chữ, bất kể cậu ngộ ra điều gì, cũng không được thử. Đợi khi đủ cảnh giới, thì luyện công pháp trong cuốn sách Tử Lăng”.

Nghiêm Cẩn còn muốn hỏi, như thế nào mới tính là đủ cảnh giới, nhưng lúc này điện thoại của Lý Dục Thần đổ chuông.

Lý Dục Thần nhận điện, dần cau mày, nghe mấy câu liền tắt máy, nói: “Cậu về nhà trước, nói với Lâm Vân, ở lại thành phố Mai trước, đợi tin của tôi”.

Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, bay thẳng đến thành phố Hoà.

Lý Dục Thần chạy về thành phố Hoà, trực tiếp đáp xuống sơn trang Bắc Khê.

Lúc này, Lâm Thu Thanh cũng vừa nhận được tin chạy về.

Trong hoa viên sơn trang đầy những người bị thương nằm khắp đất, đều là người do một tay Lâm Thiền Minh huấn luyện, cũng là những người trung thành với nhà họ Lâm ở lại sau khi trải qua đại nạn.

Bây giờ những người này đều bị thương, có những người thương nghiêm trọng, nửa bên đầu bị vỡ, đã không thể sống được nữa.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Sao lại thế này!”, Lâm Thu Thanh đau lòng.

Lý Dục Thần đi mấy bước đến bên cạnh Lâm Thiền Minh dưới đất, không cho giải thích, truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể Lâm Thiền Minh.

Nhưng theo thần thức thấy, ngũ tạng của Lâm Thiền Minh bị vỡ, kinh mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu nổi.

Tuy không qua lại nhiều với Lâm Thiền Minh, nhưng cả nhà họ Lâm, ngoại trừ ông cụ Lâm Thượng Nghĩa, Lâm Thiền Minh là người khiến Lý Dục Thần kính trọng nhất, cũng cảm thấy thân thiết nhất.

Anh biết rõ hai người Lâm Thiền Minh và Lâm Thượng Nghĩa thân như anh em, bây giờ Lâm Thiền Minh chết, ông cụ còn không biết đau lòng đến mức nào.

Vẻ mặt Lý Dục Thần lạnh như sương giá, sượt một cái đứng bật lên, lớn tiếng nói: “Là ai làm?”

Mấy vệ sĩ báo cáo với Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh tất cả quá trình sự việc.

“Thiên sư lệnh?”

Lý Dục Thần nhìn thi thể của Lâm Thiền Minh, và những người bị thương nằm khắp đất, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Đám đạo sĩ này, tin lời của Viên Thọ Sơn, không những bố trí ngũ lôi trận đối phó anh ở phủ Thiên Sư, còn truyền ra thiên sư lệnh, phái người đến thành phố Hoà bắt anh.

Bắt anh thì cũng thôi đi, còn có thể nói là hiểu lầm, nhưng trên dưới nhà họ Lâm, thương vong nhiều người như vậy, còn đưa ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đi làm con tin.

Đây là cách làm việc của phủ Thiên Sư Chính Nhất ư?

Đây là hành vi chính đạo ư?

Trong lòng Lý Dục Thần lạnh như băng, bỗng nghĩ đến một khả năng.

Nhà họ Lý thủ đô, liệu có phải cũng bị diệt môn như vậy không?

Vì mẹ mình Cung Lăng Yên là thánh nữ ma giáo, tuy chủ động loại trừ ma tâm, bỏ đi ma công, nhưng vẫn không được thông cảm, nên mới có án thảm nhà họ Lý diệt môn trong một đêm?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Dục Thần như dao cắt.

Phủ Thiên Sư!

Vốn nể mặt tổ sư gia Chính Nhất, không so đo với bọn họ, bây giờ xem ra, mình vẫn nhân từ quá.

Những đạo sĩ này, sống trong thái bình thịnh thế quá lâu, còn không phân rõ trắng đen, là lúc cho họ một bài học rồi.

Lý Dục Thần truyền chân khí cho những người còn có thể sống sót với tốc độ nhanh nhất, và cho uống đan dược giữ mạng, sau đó nói với Lâm Thu Thanh:

“Ở đây giao cho bác, cháu đến Thiên Tinh Quan một chuyến”.

Nói xong kim quang lóe lên, người đã biến mất tại chỗ.

Trong Thiên Tinh Quan, Lâm Thượng Nghĩa bị nhốt trong một phòng đơn nhỏ, do một đạo đồng trông coi.

Trương Đạo Viễn cùng Mao Khuê Sinh uống trà trong phòng khách.
Chương 460: Lấy nửa cái mạng

Những tu sĩ khác đến hỗ trợ, có một vài người cảm thấy hành sự không ổn thỏa, hoặc phát hiện sự việc không đúng bèn cáo từ ra về, còn có vài người vì hiếu kỳ muốn góp vui, hoặc là muốn đợi sự việc hết thúc vớt ít lợi ích từ phủ Thiên Sư thì đều ở lại.

Trương Đạo Viễn cẩn thẩn e dè đưa một chén trà cho Mao Khuê Sinh, nói: “Mao sư thúc, hôm nay ở nhà họ Lâm, có phải chúng ta làm hơi quá rồi không?”

Mao Khuê Sinh nhướn mày, hơi giận nói: “Làm sao, ông cũng nghi ngờ phủ Thiên Sư sai sao?”

Trương Đạo Viễn vội vàng phủ nhận nói: “Không không, thiên sư hạ lệnh, đương nhiên sẽ không sai. Nhưng chỉ có một mình Lý Dục Thần là tội đồ, những người nhà họ Lâm đều là người bình thường, tội không đáng chết…”

“Hừ!”, Mao Khuê Sinh cười lạnh lùng một tiếng: “Ở chung với ma, đúng người đúng tội! Còn cả ông, là người phụ trách đạo Nhất Chính ở thành phố Hoà, trên địa bàn của ông, có ma đạo ngang nhiên ra vào khu nhà hào môn, lâu như vậy mà ông cũng không biết, đến khi người ta đến phủ Thiên Sư cáo trạng. Là ông đã thất trách!”

Trong lòng Trương Đạo Viễn thầm kêu oan, Lý Dục Thần không làm chuyện thương thiên hại lý gì ở thành phố Hoà, cũng không ai đến Thiên Tinh Quan cáo trạng, tôi đi đâu để biết cậu ta là ma chứ?

Nhưng ông ta không dám phản bác, chỉ cúi đầu nói: “Đúng đúng, là đệ tử thất trách, xin sư thúc trừng phạt”.

Mao Khuê Sinh nói: “Trừng phạt thì thôi đi, lần này nếu có thể bắt được Lý Dục Thần, cũng coi như ông lập công chuộc tội, không chừng còn có thể đến phủ Thiên Sư lĩnh thưởng”.

Trong lòng Trương Đạo Viễn vui mừng, nói: “Cảm ơn sư thúc!”

Trong lúc họ nói chuyện, một ông lão mù lưng gù đến trong phòng của Lâm Thượng Nghĩa bị nhốt.

Đạo đồng trông coi nhìn thấy, liền nói: “Ông là ai? Không uống trà ở phía trước, đến đây làm gì?”

Lão già mù cười nói: “Tiểu đạo trưởng, sư phụ cậu bảo cậu ra bếp bảo người chuẩn bị cơm chay cho sứ giả, tôi đến thay cậu”.

Tiểu đạo đồng nhìn đôi mắt không tròng đó của ông ta, hỏi: “Ông… được không?”

Lão già mù nói: “Yên tâm đi, tuy tôi không nhìn thấy, nhưng tai tôi nghe được khắp tám phương, lòng như bó đuốc, trông coi một người không vấn đề, nếu không làm sao có thể đến giúp sư phụ cậu hàng yêu trừ ma chứ”.

Đạo đồng gật đầu, không nghi ngờ nữa, bèn nói: “Vậy ông cẩn thận chút, trên bàn trong góc bên phải có trà nước, ông tự rót mà uống”.

Nói xong, bèn ra bếp làm việc.

Lão già mù thấy đạo đồng đi khỏi, liền đi đến trước mặt Lâm Thượng Nghĩa, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Lâm Thượng Nghĩa, bỗng trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị kèm theo vẻ kinh ngạc, nói:

“Thì ra ông đáng lẽ phải chết lâu rồi, có người dùng linh lực giúp ông duy trì mạng sống”.

Lâm Thượng Nghĩa không hiểu lão ta đang nói gì, hỏi: “Ông là ai?”

Lão già mù không trả lời, tự lẩm bẩm: “Thủ đoạn rất cao minh, thú vị, thú vị. Vốn muốn lấy mạng của ông, nhưng mạng ông là được duy trì, lấy đi cũng không có ý nghĩa, tinh huyết của ông đã khô cạn, ngay cả Ô Long Nhi của tôi cũng không muốn ăn”.

Lâm Thượng Nghĩa càng nghe càng khó hiểu, chỉ mơ hồ cảm thấy người này không có ý tốt.

“Rốt cuộc ông là ai? Trương đạo trưởng đâu, tôi có lời muốn nói với ông ta”.

“Hay là thế này đi, tôi lấy nửa cái mạng của ông, xem cậu ta có thể giúp ông duy trì mạng sống được không. Nếu tiếp tục duy trì mạng sống cho ông, ít nhất tiêu hao ba mươi năm công lực của cậu ta. Ha ha ha…”

Nói xong, liền dùng gậy Ô Long trong tay khẽ điểm lên giữa lông mày của Lâm Thượng Nghĩa.

Lâm Thượng Nghĩa chỉ thấy ầm một cái, dường như có thứ gì chui vào trong đầu.

Một luồng hàn ý từ dưới bàn chân dâng lên, băng lạnh, nhanh chóng lan ra khắp xương cốt chân tay.

Đạo đồng vừa nãy không biết tại sao lại quay lại, vừa vào cửa, đã nhìn thấy cảnh này, nhưng thấy Lâm Thượng Nghĩa run lên, quát hỏi: “Vị sư huynh này, ông làm gì thế hả?”

Lão già mù quay người, cười quỷ mị với đạo đồng, đưa gậy Ô Long trong tay ra phía trước.

Đạo đồng còn chưa phản ứng, thì bị lực hút vô hình hút đến, lồng ngực dính sát lên đầu gậy của gậy Ô Long.

Trên đầu gậy chớp lên màu máu, da thịt trên mặt đạo đồng liền lún xuống, trong chớp mắt, chỉ còn lại một lớp da dính lên bộ xương, cơ thể cũng héo cạn, quần áo trở nên rộng thùng thình.

Phập một tiếng, đạo đồng trượt ngã xuống đất, chỉ còn lại một cái xác khô.

Lão già mù lắc đầu: “Tên nhóc này, quay lại làm gì chứ? Cũng không thể trách tôi được”.

Nói xong, liền chậm rãi rời khỏi căn phòng.

Cổng lớn của Thiên Tinh Quan kèn kẹt một tiếng mở ra.

Người trong sân viện nhìn thấy một thanh niên đi vào.

Anh ăn mặc bình thường, vẻ mặt thanh lạnh, chỉ có giữa đôi lông mày, thấp thoáng ẩn chút giận dữ.

Mọi người bỗng cảm nhận được một luồng áp lực lớn mạnh như một dãy núi vô hình, khiến người ta không thở nổi.

Người thanh niên bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi vào sân viện.

Luồng áp lực cũng càng lúc càng mạnh, đến mức họ muốn hỏi nhưng không thể thốt ra tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn anh.

Bước chân rõ ràng rất nhẹ nhàng, lại như cái trống nặng, mỗi một bước đáp xuống đất, phát ra một tiếng thịch trong lòng mọi người.

Mấy người Mao Khuê Sinh và Trương Đạo Viễn đang uống trà trong quan cũng phát hiện ra bất thường, đi ra cửa phòng.

“Lý Dục Thần!”

Trương Đạo Viễn vừa nhìn là nhận ra.

Mao Khuê Sinh cau chặt mày, nhìn chằm chằm người thanh niên đi đến như núi Thái Sơn trước mặt.

Cậu ta là Lý Dục Thần?

Tại sao trên người cậu ta không có chút ma khí nào?

Uy áp mạnh mẽ!

Rốt cuộc tu vi của cậu ta là cảnh giới gì?

Trong lòng Mao Khuê Sinh nổi lên một loạt câu hỏi.

Cả sân viện trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây trong gió thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK