Thủy thủ nghe được lời anh nói liền tăng tốc độ lái tàu lên mức nhanh nhất.
Tiếng môtơ vang lên ầm ầm, đầu tàu rẽ sóng đi về phía trước, để lại hai dải trắng thật dài ở đằng sau.
Lý Dục Thần chăm chú nhìn về phía trước mặt nước.
Kỷ Nhiễm Lai cũng vô cùng khẩn trương, trong tay đã cầm chặt con đao mà ông ta mang tới.
Đúng lúc này, phía trước mặt biển bỗng nhiên nổi lên một đóa bọt nước, một hình bóng xuất hiện trong nước, giống một con cá đang nhanh chóng chuyển động trong biển.
Kỷ Nhiễm Lai hạ lệnh: "Nã pháo!"
Thủy thủ liền điều chỉnh hoả pháo trên tàu, bắn một phát ầm ầm vào trong biển.
Một cột nước màu trắng phóng lên tận trời, bọt nước văng khắp nơi.
Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng đã từ trên tàu bay ra ngoài như một mũi tên, phi hành sát mặt biển, xuyên qua sóng biển bị đạn pháo kích thích.
Đợi sóng biển rơi xuống, mặt biển khôi phục lại bình tĩnh, Lý Dục Thần đã sớm biến mất trong tầm mắt.
Kỷ Nhiễm Lai dụi mắt một cái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, thân tàu đột nhiên lắc lư.
Một thủy thủ kinh hô lên.
Kỷ Nhiễm Lai nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh mạn tàu có một thứ đen sì nhô lên, giống như là đầu người, bị mái tóc rối bời ướt đẫm bao trùm lấy.
"Là hải yêu!"
Kỷ Nhiễm Lai đã từng gặp rồi, đương nhiên là nhận ra được.
Trong lòng ông ta giật mình, đang muốn ra tay.
Vật kia đã bay lên, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, duỗi tứ chi ra trên không trung, như một con dơi to lớn nhào về phía một thủy thủ trong đó.
Với tốc độ này, Kỷ Nhiễm Lai căn bản không kịp ra tay cứu giúp.
Mà cho dù ông ta đứng gần đó, kịp thời ra tay, ông ta cũng biết mình không cứu được, bởi vì ông ta đã từng đánh nhau với thứ này rồi, nó đao thương bất nhập, lực lượng tốc độ cũng đều cực kì kinh người.
Ngay lúc ông ta cho rằng thủy thủ sẽ chết, một kiếm khí màu đen từ mặt biển đằng xa bay tới.
Lúc nó mới xuất hiện chỉ là một bóng đen. Bỗng nhiên trong không khí trên mặt biển lại hiện ra sát khí nồng đậm, bầu không khí thoáng đãng dường như bị đông cứng, động tác của hải yêu có vẻ cũng trở nên chậm chạp.
Hải yêu vặn vẹo cái đầu đen sì trên không trung, dường như đang nhìn về phía mặt biển.
Lúc này, khí đen đã lao tới ngay ngực nó.
Một âm thanh vang lên, hải yêu đã bị đóng đinh chặt trên tấm sắt bọc quanh tàu, trước ngực cắm một thanh kiếm toàn thân màu đen.
Mà cùng lúc đó, một bóng người cũng bay nhanh sát mặt biển tới.
Chớp mắt đã đi lên trên tàu.
Lý Dục Thần đứng vững trên boong tàu, ầm một tiếng, ném một thứ trong tay lên trên boong tàu.
Đám người đều nhìn về hướng boong tàu, lập tức vô cùng sợ hãi.
Chỉ thấy thứ đang giãy giụa trên boong tàu có hình người, mái tóc dài bù xù ẩm ướt phủ lên mặt, tứ chi và thân thể không khác gì con người, chỉ là mặt ngoài thân thể được bao trùm bởi một tầng dịch nhờn giống cá nheo.
Xuyên qua dịch nhờn có thể trông thấy da của nó. Bộ ngực nở nang, hiển nhiên là có đặc điểm của nữ giới. Mà bụng của nó có sợi dây thò ra, nối liền từ bụng cho đến trước ngực, rất giống vết sẹo giải phẫu được khâu lại rồi lại bị rạch ra, nhìn qua còn tưởng rằng là một con rết to lớn đang nằm sấp.
Hải yêu giãy giụa thân thể, giống như một con cóc được bọc trong chất lỏng sềnh sệch mọc ra đầu người.
Nhìn thấy một vật như thế, các thủy thủ đều bị dọa sợ.
Ngay cả Kỷ Nhiễm Lai cũng hãi hùng khiếp vía. Lúc ông ta mới đánh nhau với hải yêu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên căn bản không thấy rõ bộ dáng của nó, chẳng qua là cảm thấy có chút giống người.
Bây giờ nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy buồn nôn, sau đó là có mấy phần sợ hãi.
Cũng may hải yêu giống như bị lực lượng vô hình gì đó giam cầm lại, giãy giụa trong lớp màng dịch nhờn kia mà không có cách nào công kích.
Mái tóc bù xù ẩm ướt phủ lên mặt, từ trong khe hở của mái tóc, mọi người có thể trông thấy ánh mắt hung ác của nó.
Mà ở trên tấm thép bao quanh tàu còn một con hải yêu nữa bị đóng đinh trên đó, trước ngực cắm một thanh kiếm màu đen.
Lý Dục Thần vẫy tay một cái, kiếm Huyền Minh bay ngược về vèo một tiếng, hóa thành một điểm sáng màu đen rồi biến mất ở trong tay anh.
Thi thể của hải yêu chậm rãi trượt xuống khỏi pháo đài. Lúc trượt xuống một nửa, mái tóc bị vướng vào thứ gì đó trên boong tàu, toàn bộ thân thể liền dính ở đó lắc lư.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, con hải yêu này gần như giống với con còn sống dưới đất, trên thân trắng nõn nà được bao phủ bởi một tầng dịch nhờn, phần bụng hở ra như cóc, ở giữa có một đường chỉ khâu lại cực kỳ bắt mắt, giống con rết nằm ở trước ngực.
Bởi vì mái tóc đã bị vướng nên mặt của con hải yêu này đã lộ ra, có thể thấy rõ ngũ quan của nó, chính là dáng vẻ của người, chỉ là làn da vô cùng tái nhợt, không có một chút hồng hào nào, cộng thêm lúc này đã chết rồi, đôi mắt trợn trắng lên như cá chết, nhìn vô cùng đáng sợ.
Có một thủy thủ to gan giống như phát hiện ra cái gì, cẩn thận tới gần một chút xem xét tỉ mỉ, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Cái này... Đây không phải A Mỹ sao?"
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, mới ùa lên nhìn.
"A... Thật sự là A Mỹ!"
A Mỹ là một cô gái trên đảo, bởi vì dáng dấp đẹp mắt, rất nhiều người ở trên đảo đều biết cô. Mấy tháng trước, cô ấy bỗng nhiên mất tích.
Chương 658: Tham gia xét xử
Lúc ấy có rất nhiều suy đoán, còn có người nói cô ấy đã bỏ trốn cùng khách thương nào đó rồi. Cho tới bây giờ, chỉ có một số người biết chuyện về James.
Kỷ Nhiễm Lai nhìn thấy mặt của A Mỹ, tâm trạng lập tức trầm xuống. Ông ta biết suy đoán của Nhất Chi Mai đã thành sự thật, đây là chuyện mà bọn họ không hy vọng nhìn thấy nhất. Cho dù là giao yêu thật hay là yêu quái nào khác do người Đông Doanh dẫn tới, ông ta đều có thể tiếp nhận. Nhưng ông ta không thể nào tiếp thu được chuyện người trên đảo biến thành yêu quái.
Đảo Cửu Long nằm lẻ loi ở ngoài biển, trên không có nhiều người, phát triển cho tới hôm nay rất không dễ dàng. Những cư dân trên đảo này cũng giống như con cháu ông ta vậy. Bây giờ trơ mắt nhìn thấy con cháu mình biến thành yêu quái, bảo ông ta có thể chấp nhận được như thế nào?
Mà nghĩ tới những đau khổ trước khi đứa nhỏ này biến thành yêu quái phải trải qua, trong lòng Kỷ Nhiễm Lai càng thêm khó chịu.
Ông ta đi đến trước mặt con hải yêu còn sống kia, lại nhìn Lý Dục Thần một chút, thấy anh không tỏ vẻ phản đối liền ngồi xổm xuống, dùng tay vén tóc hải yêu lên.
Hải yêu nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Nhưng ông ta vẫn dựa vào khuôn mặt, ngũ quan kia để thấy được một chút quen thuộc.
"Là Nhã Nhã!"
Lại có một thủy thủ nhận ra được, đây chính là một cô gái khác bị mất tích.
Kỷ Nhiễm Lai nhìn Lý Dục Thần, trong đôi mắt mang theo vẻ cầu khẩn, nói: "Cậu Lý thần thông quảng đại, xin cậu hãy cứu đứa nhỏ này!"
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ vào thi thể hải yêu khác, nói: "Ông nhìn nó một chút đi".
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thi thể hải yêu kia lộ ra ngoài dưới ánh mặt trời, nước đọng trên người đang nhanh chóng bốc hơi, tầng dịch nhờn kia cũng biến thành khô ráo, không còn ẩm ướt như trước nữa, mà cái bụng vốn đang phồng lên của nó lại đang nhanh chóng bành trướng, giống như có người bơm hơi vào bên trong, vết sẹo giống con rết kéo dài từ bụng đến trước ngực càng thêm chói mắt đáng sợ.
Bỗng nhiên, phịch một tiếng, vết sẹo này bị mở bung ra, toàn bộ lồng ngực và ổ bụng của nó cũng bị mở ra, bên trong tràn đầy chất lỏng màu xanh sền sệt không biết tên, chảy ra òng ọc, lúc chảy tới boong tàu liền bốc lên một làn khói xanh.
Trong không khí tràn đầy mùi khét lẹt khó ngửi.
Đợi đến khi sương mù tan hết, trên boong tàu rộng lớn đã trở nên bữa bãi.
Mà ổ bụng cùng trong lồng ngực của hải yêu lại rỗng tuếch, không có bất kỳ nội tạng gì. Lần này liền từ một con bụng phệ biến thành một con cóc mất nội tạng gầy tong teo.
Một màn này quả thực quá kinh khủng và buồn nôn, cộng thêm thứ mùi gay mũi kia, mấy thủy thủ đều không nhịn được nôn mửa liên tục.
Hiển nhiên Kỷ Nhiễm Lai đã hiểu ý của Lý Dục Thần, những cô bé này đã bị lấy hết toàn bộ nội tạng, không có khả năng sống lại. Trước đó cô gái bị ngư dân phát hiện ở trên biển chỉ là còn chưa kịp hoàn thành quá trình ma pháp yêu hóa cuối cùng. So sánh ra thì cô gái đó còn tính là may mắn.
Hải yêu trên boong tàu bắt đầu vặn vẹo, nhìn qua có vẻ vừa hung ác, vừa đau đớn.
Lý Dục Thần đứng từ xa điểm lên người cô gái mấy lần, hải yêu bình tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
...
Chạng vạng tối, Trần Định Bang đi tới đảo Cửu Long.
Kỷ Nhiễm Lai và Trữ Phượng Toàn đều nhiệt tình tiếp đãi, Lý Dục Thần và chị Mai cũng ở đó tiếp khách. Nhưng bởi vì chuyện hải yêu mà tâm trạng của mọi người đều có chút sa sút, cho nên trong bữa tiệc cũng không có nói đến chuyện cụ thể gì.
Trữ Phượng Toàn sợ Trần Định Bang tức giận, liền nói rõ với ông ta tình huống. Vị tam đảo chủ này có vẻ vô cùng tín nhiệm gia chủ nhà họ Trần ở Thân Châu, không biết là tính cách của ông ta vốn là như thế, hay là bởi vì Lý Dục Thần, ông ta chẳng những nói ra, hơn nữa còn muốn mời Trần Định Bang ngày mai cùng tham gia xét xử.
Trần Định Bang vui vẻ đồng ý. Ông ta rất coi trọng việc hợp tác với đảo Cửu Long, mà càng bởi vì Lý Dục Thần, ông ta tin tưởng, lần hợp tác này sẽ còn to lớn hơn ông ta tưởng tượng.
Nhưng mà ông ta cũng không nghĩ tới lần này tới đây ngoại trừ nói chuyện làm ăn, còn có thể được chứng kiến một vụ việc khác, lại bất ngờ được tham gia xét xử.
Vụ xét xử được cử hành ngay trên đảo Cửu Long, chính là quảng trường trước tòa nhà chính quyền thị trấn mà Lý Dục Thần và chị Mai đã từng tới.
Trên quảng trường được dựng lên một cái đài. Trên đài đặt mấy cái bàn cho quan tòa ngồi.
Dưới đài xếp mấy hàng ghế ngay ngắn. Những người quản lý đảo, khách quý đến tham dự và gia đình người bị hại đều ngồi ở chỗ đó.
Lý Dục Thần, chị Mai và Trần Định Bang cũng ngồi ở trong đó, còn có mấy người Tây Dương đến đàm phán muốn đảo Cửu Long thả James.
Trên quảng trường đứng đầy người, đều là dân cư trên đảo Cửu Long. Bởi vì đằng sau không nhìn thấy, thậm chí có một số người còn leo lên cây và trên nóc nhà.
Buổi xét xử bắt đầu.
James bị dẫn lên bục.
Chương 659: Bào chữa
Đây là một người đàn ông trung niên với bộ tóc xoăn màu vàng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục, dáng người cao gầy, trên sống mũi còn đeo một cặp kính, nhìn qua có vẻ khá ôn tồn lễ độ. Chỉ nhìn dáng vẻ thì tuyệt đối khó mà nghĩ tới một tên sát nhân liên hoàn.
Thẩm phán tuyên đọc một chút lí do xét xử, sau đó đưa ra những sự thật và chứng cứ đã nắm giữ.
Rất nhiều người còn không biết chuyện này, cho dù lúc trước có biết cũng không biết cụ thể như thế nào, khi dân cư trên đảo biết những cô gái mất tích đều bị James sát hại thì vô cùng giận dữ.
Đến khi bọn họ biết được hành vi tàn nhẫn mổ bụng lấy nội tạng của James thì càng giận dữ không kìm chế được, nếu không phải trên đảo đã sớm chuẩn bị, phái người duy trì trật tự, mà lại hai vị đảo chủ đều ở đây, chỉ sợ bọn họ đã xông lên xé xác James rồi.
Trong quá trình thẩm phán tuyên đọc chứng cứ, từ đầu đến cuối James đều không nói một lời, cho dù thẩm phán có hỏi ông ta, ông ta cũng không trả lời, chỉ trầm mặc đứng đó.
Sau khi thẩm phán nói xong, hỏi: "James, ông còn muốn nói điều gì nữa không? Nếu như ông tiếp tục trầm mặc, có nghĩa là ông nhận tội".
James vẫn không nói gì.
Trên chỗ ngồi phía dưới có một người Tây Dương đứng lên, nói: "Tôi là luật sư bào chữa của ông ta, xin cho phép tôi lên đài biện hộ".
Thẩm phán nhìn về phía hai vị đảo chủ.
Kỷ Nhiễm Lai và Trữ Phượng Toàn đồng thời gật đầu. Cho phép biện hộ là nguyên tắc xét xử, cho dù bọn họ có căm hận James như thế nào thì cũng không thể thay đổi được điều này.
Thẩm phán nói: "Ông có thể lên đài biện hộ, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở ông, nơi này là đảo Cửu Long, ông chỉ có thể dựa theo quy tắc của chúng tôi để biện hộ, đừng lấy hệ thống luật pháp và từ ngữ của phương Tây các ông làm chúng tôi buồn nôn".
Luật sư bào chữa lên đài, bắt đầu biện hộ cho James.
"Đầu tiên, mọi người phải hiểu, đây không phải giết người, đây là một loại nghi thức tông giáo. Các cô ấy đều là tự nguyện. Điểm này đều đã được ghi chép lại rất rõ ràng trong quá trình James truyền đạo cho bọn họ".
Ông ta xuất ra một cái ổ cứng: "Đây là James thu hình lại lúc làm lễ thanh tẩy cho bọn họ, bên trong ghi chép rõ ràng những cô gái kia đều tự nguyện được thần ban ân, tiếp nhận tất cả mọi chuyện James làm với bọn họ".
Thẩm phán tiếp nhận ổ cứng, cho người mang cái ti vi màn hình lớn trong đại sảnh tầng một tòa nhà chính quyền thị trấn ra ngoài, kết nối với đầu đọc thiết bị, sau khi cắm ổ cứng vào liền bắt đầu phát ra.
Quả nhiên, bên trong xuất hiện hình ảnh một cô gái đang quỳ gối trước mặt James.
Trong màn hình truyền ra giọng nói của James: "Cô có nguyện ý đi theo ý chỉ của thần, vĩnh viễn tắm rửa dưới mặt trời huy hoàng không?"
"Tôi nguyện ý", cô gái nói.
"Cô có nguyện ý vì ánh sáng vĩnh hằng, để thái dương thiêu đốt thân thể của mình, xua đuổi bóng tối đi không?"
"Tôi nguyện ý".
"Cô có thể vì lý tưởng đó mà kính dâng ra tất cả của mình, bao gồm cả cơ thể của cô, linh hồn của cô, thậm chí sinh mệnh của cô không?"
"Tôi nguyện ý".
...
Ông ta lại hỏi thêm rất nhiều câu kiểu như thế, cô gái vẫn luôn nói ba chữ "tôi nguyện ý". Người không biết còn tưởng rằng là đang tham gia hôn lễ mà không phải một buổi xét xử.
Sau khi nói ra rất nhiều câu "tôi nguyện ý", James lấy ra một cái thánh giá chữ thập, quơ quơ trên người cô gái, giống như đang dùng một cái kính lúp quan sát tì vết trên người cô để xác định xem có phù hợp hay không vậy.
Sau khi lắc lư một lát, James liền nói:
"Tiếp theo, trước khi cô chính thức trở thành con gái của mặt trời, tôi sẽ tiến hành lễ tẩy rửa cho cô, rửa sạch dơ bẩn trên người cô, để cô từ nay về sau sẽ vĩnh viễn rời khỏi bụi bẩn trần gian, đi nhận lấy ánh sáng thánh khiết của thần. Tôi sẽ cắm tín ngưỡng của cô vào trong linh hồn cô, giống như tất cả những gì cô vừa cam kết. Con gái của tôi, tôi phải nói cho cô biết điều này, nếu có một ngày cô làm mất đi tín ngưỡng của mình, cô làm mất đi tình yêu của thần, linh hồn thánh khiết của cô cũng sẽ sụp đổ theo, vĩnh viễn rơi vào bên trong hắc ám. Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô có hối hận không?"
"Tôi không hối hận".
"Tôi sẽ dùng thân thể thánh khiết đã được thần ban cho trước kia để giao hợp với cô, để cô tắm rửa trong bể tình thần thánh. Sau đó, tôi sẽ bịt kín đôi mắt cô, xé mở cơ thể cô, lấy trái tim, lá gan và thận của cô ra, gột rửa thân thể tội ác của cô, lại đặt cô phiêu lưu theo sóng trên biển. Nếu như cô hoàn thành thử thách, khi mặt trời lên, sẽ có người lấy bịt mắt của cô xuống, cô sẽ thu hoạch được sự sống mơi trong ánh nắng đầu tiên của bình minh".
"Khuôn mặt người dâng lên từ trong âm u, mây ngũ sắc bay khắp bầu trời, đón ánh lửa của người, nhân gian vô cùng hân hoan... Người khiến trời sao phải thối lui, người khiến mặt đất tràn ngập ánh sáng, người là vua của chúng thần, đón ánh lửa của người, chúng con đi về hướng sự sống vĩnh hằng..."
Trong video, James bắt đầu hát bài thơ ca ca ngợi