Cuối cùng, Tử Hư chân nhân cũng đã biết rõ những người bất ngờ xuất hiện trong cấm địa Thục Sơn là những ai, và vì sao họ lại đến đây.
Lý Dục Thần còn không hề giấu giếm chuyện mình đến tìm Bán Thiên Yêu, giờ đây anh đã không còn để tâm đến việc phải giấu giếm bất cứ điều gì nữa, cũng như chẳng cần thiết phải giấu giếm.
Bán Thiên Yêu lập tức quỳ xuống, muốn nhận anh làm chủ.
Đương nhiên là Lý Dục Thần sẽ không để chuyện rập khuôn cổ lỗ sĩ như thế xảy ra, anh cười nói: "Chủ tớ gì? Chúng ta đều là những sinh mạng bình đẳng, đều có quyền tu hành. Nếu ông bằng lòng thì cứ coi tôi là bạn, tôi cũng sẽ coi ông là bạn."
Bán Thiên Yêu kinh hoàng tột độ, lại cảm thấy khó tin vô cùng.
Ông ta biết rõ thân phận của mình là một con yêu không được thế đạo này dung thứ, còn đã từng bị diệt một lần nên ông ta càng thêm thận trọng, cho dù là trước mặt một người tu hành cởi mở như Tử Hư chân nhân, ông ta cũng không dám nói rõ thân phận của mình.
Mặc dù Tử Hư chân nhân đã biết ông ta là yêu nhưng không vạch trần mà thôi.
Mọi người hiểu thầm điều đó và đã đánh cờ suốt hơn trăm năm qua, trong mắt ông ta, đây đã là người tu hành cởi mở nhất rồi.
"B… bạn?" Từ này quá đỗi xa lạ đối với Bán Thiên Yêu.
Có kẻ tu hành nào chịu làm bạn với một con yêu đâu?
Không giết đã là ban ơn lắm rồi, cùng lắm cũng chỉ mang về làm thần thú trấn sơn, hoặc làm thú cưỡi để mua vui mà thôi.
"Đúng vậy, là bạn!" Lý Dục Thần mỉm cười với ông ta.
Mã Sơn bước tới đấm anh một cái, rồi cho anh một ánh mắt vừa kiên định vừa thân thiện: "Ê, bạn!"
Từ bên trong nụ cười thân thiện và ánh nhìn kiên định ấy, Bán Thiên Yêu cảm nhận được một cảm xúc chưa từng có, dòng máu vốn lạnh lẽo trong người ông ta chợt có dấu hiệu muốn sôi trào.
"Bạn!" Ông ta kêu lên một tiếng.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng nhau gật đầu.
Cuối cùng Tử Hư chân nhân cũng không nhịn được nữa, nói: "Này này này, các người ở đó bạn qua bạn lại, vậy còn tôi thì sao? Tôi cũng muốn gia nhập!"
Nhìn dáng vẻ ông lão trắng trẻo mập mạp kia đang trừng mắt phồng má, Lý Dục Thần không nhịn được bật cười nói: "Nếu Tử Hư chân nhân muốn gia nhập, tất nhiên là không vấn đề gì."
Mọi người phá lên cười.
Tử Hư chân nhân lập tức mời họ vào trong Thục Sơn Môn làm khách.
Mã Sơn khoát tay: "Thôi đi, ông đây vừa mới trốn ra khỏi Thục Sơn, mấy tên đồ đệ của ông bản lĩnh khác thì không có, chứ mấy cái bản lĩnh làm chuyện lột da, róc xương, luyện hồn thì đúng là số một!"
Tử Hư chân nhân thấy hơi nhục, tức giận nói: "Cái đám chó đẻ này, xem ông đây về sẽ xử lý bọn bây thế nào!"
"Đám chó đẻ á?" Mã Sơn ngẩn ra một lúc: "Ấy ông đang chửi ông đấy à?"
Tử Hư chân nhân cũng sững người, cười ha ha rồi tay gãi đầu: "Ha ha, giận quá mất khôn, lỡ lời, lỡ lời thôi!"
Mã Sơn nói: "Đệ tử bảo bối của ông là Diệu Âm đã bị tôi đập chết rồi, không biết có bao nhiêu đệ tử Thục Sơn hận tôi nữa!"
"Hừ, nó tự làm tự chịu!" Khuôn mặt Tử Hư chân nhân giật giật, rõ ràng là vẫn hơi đau lòng vì đệ tử đã chết.
Lý Dục Thần nói: "Tử Hư chân nhân, tôi không ở lại làm khách đâu, bọn tôi còn có chuyện gấp phải làm, hôm khác có rảnh sẽ đến sau. Nếu ông có thời gian rảnh, có thể đến Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành làm khách. Chỗ đó của tôi tuy hơi nhỏ, nhưng bạn bè lại rất nhiều."
"Được được được, vậy cứ quyết định thế đi." Tử Hư chân nhân biết không giữ được bọn họ lại, bản thân ông ta cũng phải nhanh chóng quay về núi ổn định tông môn: "Vậy tôi không tiễn nữa."
Mọi người chắp tay tạm biệt.
Sau khi rời khỏi Thục Sơn, Mã Sơn hỏi ngay tình hình của Hào Giang và Tra Na Lệ, mới biết bên đó xảy ra chuyện lớn như vậy.
Vừa nghe nói Tra Na Lệ đã bị Mạn Đan bắt đi, lòng Mã Sơn nóng như lửa đốt, không kịp chào hỏi ai đã lập tức hóa thành Xích Long bay thẳng lên trời, cuốn theo mây mù lao về hướng Đông Nam, chớp mắt đã mất dạng.
Đinh Hương không khỏi lo lắng nói: "Nhưng một mình anh Mã Sơn đi thế kia sẽ không sao chứ?"
Lý Dục Thần đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Đông Nam, một tia sáng đỏ loé lên rồi vụt mất khỏi giữa hai chân mày anh.
"Lần thảm họa Thục Sơn Này, có thể nói lần này anh Mã Sơn trong họa có phúc. Với thực lực hiện tại của anh ấy mà nói, chắc hẳn Huyền Hàng Môn không ngăn được anh ấy đâu. Nhưng anh lại thấy càn khôn phương nam mờ mịt, ác khí ngoài khơi dâng cao, e là có biến. Hơn nữa việc này còn liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo..."
"Vậy đi, anh sẽ đuổi theo giúp anh ấy xử lý dứt điểm chuyện ở Nam Dương. Nếu cần thiết, anh sẽ sang phương Tây diệt luôn cả giáo hội Thánh Quang."
Lý Dục Thần hơi chững lại một chút rồi lại nhìn về hướng Đông Bắc.
"Mộng Đình, em dẫn Bán Thiên Yêu đến vườn trà Thanh Nham ở núi Vũ Di, nhờ Ô Long chân nhân sắp xếp cho ông ấy một thân phận. Sau đó em giúp anh đến thủ đô một chuyến, anh thấy hướng thủ đô mây mù bất định, e rằng có kẻ muốn ra tay với nhà họ Lý. Hầu quản gia văn giỏi mà võ thì kém, hơn nữa anh không có ở đó nên sẽ có vài chuyện ông ấy không dám làm chủ, em đến đó giúp ông ấy một tay đi. Còn nữa, nhớ trông chừng Hoàng Đại Sơn, ông ta quá tự mãn, rất dễ gây chuyện."
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Được, anh yên tâm, cứ giao cho em."
Đinh Hương nói: "Còn em thì sao?"
Lý Dục Thần nói: "Em quay về Hòa Thành, trấn giữ Ngô Đồng Cư. Anh và Mộng Đình đều không có ở đó, Ngô Đồng Cư giao lại cho em. Nếu gặp phải chuyện khó gì thì cứ tìm và bàn bạc với chị Mai, chị ấy có kinh nghiệm phong phú, cũng rất đáng tin."
Tuy rằng Đinh Hương lo cho Mã Sơn hơn, nhưng cô ấy biết rằng Hòa Thành mới là đại bản doanh thực sự của Lý Dục Thần, lại còn là ngôi nhà chung của bọn họ, tuyệt đối không thể để mất. Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không có ở đây, Lâm Mộng Đình lại phải đến thủ đô, việc để cô ấy trấn giữ Ngô Đồng Cư là trách nhiệm vô cùng to lớn.
Cô ấy gật đầu thật mạnh: "Rõ thưa anh Dục Thần."
Lý Dục Thần lại dặn dò nói: "Anh ngộ đạo truyền đạo, e rằng sẽ không được Thiên Đạo chấp nhận, nguy cơ có thể đến bất cứ lúc nào, các em phải thật cẩn thận. Có vài chuyện anh cũng không thể nhìn rõ, cũng không đoán được. Nhớ kỹ, bất kể có chuyện gì xảy ra, dù có là tập đoàn Kinh Lý, căn nhà họ Lý hay Ngô Đồng Cư thì đều không phải thứ quan trọng, thứ quan trọng nhất chính là con người, là tính mạng của mọi người. Tất cả vật ngoài thân đều có thể buông bỏ. Nếu thủ đô không giữ được, thì lui về Hòa Thành. Hòa Thành không giữ được, thì đến đảo Cửu Long."
Vẻ mặt của Lâm Mộng Đình và Đinh Hương trầm hẳn xuống, biết chắc Lý Dục Thần đã "nhìn thấy" điều gì đó nên mới nói vậy, lại càng cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng thêm.
"Chờ anh trở về, nếu mọi việc vẫn bình yên thì lúc đó, Đinh Hương, em hãy theo anh đi đến Hoang Trạch một chuyến, anh cần thuật Lục Hư Luân Chuyển của em để mở kết giới bí cảnh."
Bán Thiên Yêu vẫn luôn yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, chỉ là trong ánh mắt lại hiện lên vẻ ngờ ngợ.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ vai ông ta: "Ông mới ra ngoài nên cứ làm quen với thế giới này trước đi. Yên tâm, tôi đã đưa ông ra ngoài thì nhất định sẽ cho ông một nơi để an thân lập mệnh."
Vẻ mặt Bán Thiên Yêu chợt thay đổi, biết rằng ngàn năm chờ đợi của mình cuối cùng cũng đáng giá.
Nơi an thân lập mệnh với một người thường có lẽ chỉ là một nơi ở là một phần của cuộc sống, nhưng đối với một yêu tu mà nói, nó lại mang ý nghĩa của toàn bộ giá trị và hy vọng.
Loài yêu, được sinh ra cùng với sinh mạng, nhưng xưa nay chưa từng có ai chỉ ra cho yêu quái một tương lai rõ ràng. Không có bộ kinh thư nào, cũng chẳng có vị thần tiên nào nói cho yêu quái biết rằng, khi tu luyện đến cùng sẽ trở thành gì?
Những đại yêu phải dựa vào việc bản thân mình mò mẫm để đạt được thành tựu, cuối cùng đều mất mạng dưới Thiên Đạo, trong tiếng hô hào "trừ yêu diệt ma".
Thế giới này ngập tràn ác ý với loài yêu, từ ngày linh trí được mở ra, mỗi một yêu đều phải gánh chịu nỗi cô đơn, bơ vơ và sợ hãi, không có chốn dung thân, cũng không biết nên đi đâu về đâu.
Lý Dục Thần nói sẽ cho ông ta một nơi an thân lập mệnh, đồng nghĩa với việc ông ta đã có thân phận để đứng vững trong thế gian này, có địa vị ngang hàng với người khác hay các tiên nhân, quan trọng nhất chính là, nó đồng nghĩa với việc con đường tu hành của ông ta đã có phương hướng và đích đến.
"Cảm ơn!" Bán Thiên Yêu lặng người cả buổi trời, chỉ nói được hai chữ ấy.