Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4736: Có tôi ở đây

Cảm nhận được sức mạnh chữa lành tỏa ra từ cơ thể Lâm Chính, Thương Lan Phúc đang bối rối cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào kết giới, hung hăng chém thẳng vào nó.

Bang!

Ngay khi lưỡi kiếm chạm vào kết giới, không ngoài dự đoán kết giới nổ tung.

Nhưng lần này, những mảnh vụn vỡ ra từ kết giới dường như có chiêu pháp, không còn ngẫu nhiên tấn công Thương Lan Phúc nữa, mà đỡ đòn và công kích có quy luật.

Trong đường hầm chật hẹp này, Thương Lan Phúc khó mà thi triển tài nghệ của mình, hơn nữa kết giới có cường độ rất đáng sợ, chỉ mới giao tranh chưa đầy một phút, cả người Thương Lan Phúc đã đầy vết thương, máu chảy ồ ạt.

Lâm Chính lập tức thúc giục Hồng Mông Long Châm, đâm khắp cơ thể hắn.

Sức mạnh chữa lành vô tận không ngừng tuôn ra.

Chỉ thấy da thịt bị cắt đứt, nhanh chóng lành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Đúng là châm thuật kỳ diệu”.

Thương Lan Phúc nhìn vết thương trên người, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Hắn không có cảm giác châm bạc đâm vào cơ thể, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể có vô số dòng nước ấm chảy xiết.

Khó tin hơn nữa là dưới dòng nước ấm này, hắn gần như không thể cảm nhận được cảm giác đau đớn do mảnh vụn của kết giới cắt vào người...

"Ngẩn ra đấy làm gì? Mau giải quyết đi!"

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát.

Thương Lan Phúc lấy lại tinh thần, ánh mắt ác liệt, vung rộng kiếm trong tay, áp chế những mảnh vụn trong chốc lát.

Khó mà tin được.

Nhưng vào lúc này.

Vụt!

Một luồng ánh sáng ác liệt bất thình lình từ trong bóng tối lao ra.

Thương Lan Phúc ngước mắt nhìn, hơi thở run rẩy, không dám tin vào mắt mình.

"Không ổn! Lại có kết giới!"

"Đừng sợ!"

“Tôi không cản được nữa! Tránh ra!”

Thương Lan Phúc quay đầu gào lên, sau đó cầm kiếm lao về phía trước, định phá vỡ kết giới đột nhiên tập kích này.

Hai mắt Lâm Chính nheo lại, lập tức điều khiển Mông Long Châm đâm vào mạch máu của Thương Lan Phúc.

Ầm!

Khoảnh khắc thanh kiếm va chạm với kết giới, sức mạnh hủy diệt ngay lập tức nở rộ, xuyên thẳng qua đường hầm.

Hồng Nương đang đứng ở lối vào như nhận ra gì đó, lập tức triển khai phòng ngự, lồng khí bảo vệ trước mặt dựng lên vô số.

Khi bà ta vừa triển khai xong lớp phòng ngự, sức mạnh hủy diệt đã đánh đến dọc theo đường hầm.

Bụp!

Lực xung kích dữ dội đẩy bà ta bay về sau.

Hồng Nương đứng dậy, phun ra máu tươi.

"Hai người này xong đời rồi!"

Bà ta ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn vào chỗ sâu trong đường hầm, lẩm bẩm.

Lúc này, Lâm Chính đã thúc giục xương chí tôn đến cực hạn.

Quanh cơ thể đều là sức mạnh hủy diệt.

Đòn đánh này có cường độ cao đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Nếu không phải có xương chí tôn phối hợp với sức mạnh này thì Lâm Chính cũng không chắc mình có cầm cự được hay không!

Anh nhìn khắp người, thấy không có gì nghiêm trọng, sau khi xương chí tôn liên tiếp được cường hóa lực phòng ngự đã trở nên quá kinh khủng.

Nhìn về phía Thương Lan Phúc.

Lúc này, hắn rất thảm thương.

Tay chân bị đứt lìa, đầu bị chặt một bên, trên người gần như không còn miếng thịt nào hoàn hảo.

Máu thịt không rõ, khiến người xem phải giật mình.

Nếu trước đó Lâm Chính không dùng Hồng Mông Long Châm bảo vệ mạch máu của hắn thì thời khắc này, hắn đã chết rồi.

Hai mắt Thương Lan Phúc mở to, thở hổn hển, miệng đầy máu, không cam lòng nhìn Lâm Chính.

Rõ ràng, hắn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Lâm Chính chậm rãi đi đến, xách Thiên Sinh Đao chém về phía hắn.

Vèo!

Ánh sáng trắng lập tức bao trùm Thương Lan Phúc.

Sau đó, cơ thể vỡ nát của Thương Lan Phúc từ từ lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Chỉ trong vài chục giây, cả người dường như đã khôi phục như lúc ban đầu.

Thương Lan Phúc choáng váng.

Hắn ngơ ngác nhìn khắp cơ thể mình, sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Ơ... chuyện gì xảy ra thế này?”

“Tôi đã nói, có tôi ở đây, anh sẽ không chết”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 4737:

Thương Lan Phúc cảm thấy thấy khó tin.

Hắn biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng không ngờ thủ đoạn của Lâm Chính lại phi thường đến thế.

Vết thương nặng đến mức đó, cho dù bố hắn có đến thì cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu sống được.

“Rốt... rốt cuộc anh là ai?”

Thương Lan Phúc nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi.

“Anh rất muốn biết sao?”

“Tôi không biết võ kỹ của anh mạnh tới đâu, nhưng y thuật của anh... e rằng cũng thuộc hàng cao nhất ở long mạch dưới lòng đất...”

“Tôi chỉ có thể nói với anh là tôi không phải là người của long mạch dưới lòng đất”.

Lâm Chính bình tĩnh nói tiếp: “Những chuyện khác sau này tôi sẽ nói với anh sau, chúng ta vào bên trong trước đi”.

“Còn đi nữa hả?”

Vẻ mặt Thương Lan Phúc hơi do dự: “Sức mạnh của kết giới vừa rồi... đã vượt qua giới hạn của tôi, nếu lại gặp phải kết giới mạnh hơn, cho dù anh có dùng kim bạc bảo vệ mạng sống của tôi, tôi cũng không thể chống đỡ được nữa...”

“Chống đỡ? Tại sao phải chống đỡ?”

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không phải chặn hết kết giới lại là xong chuyện rồi sao?”

“Chặn? Chuyện này... sao tôi làm được chứ?”

Thương Lan Phúc kinh ngạc nói.

“Kiếm pháp của anh là kiếm pháp của Thương Lan Võ Thần đúng không?”

Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy, nhưng thiên phú của tôi cực kỳ kém, học tập lại không tốt, không thể thành thạo được các phương pháp của người đàn ông đó, tới tận bây giờ chỉ mới thành thạo có một nửa”.

Thương Lan Phúc chán nản nói.

“Tôi nhìn ra được kiếm kỹ của anh có quá nhiều vấn đề! Nghe đây, lát nữa tôi chỉ huy, anh thực hiện, hiểu chưa?”

Lâm Chính nói.

“Anh chỉ huy? Chỉ huy cái gì cơ?”

Thương Lan Phúc ngơ ngác hỏi.

“Chỉ huy kiếm kỹ của anh”.

“Cái gì?”

Thương Lan Phúc trố mắt kinh ngạc hỏi: “Thần y Lâm, kiếm kỹ này của tôi... nhưng người đó là Võ Thần, sự tinh tế của kiếm kỹ này, anh... anh có nhìn thấu được không?”

“Không khó lắm”.

“Nhưng...”

“Sao vậy? Không tin tôi hả?”

“Không phải... những lúc như này tôi không tin anh thì tin ai đây?”

Thương Lan Phúc hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Vậy thì thử một chút đi!”

“Ừ!”

Lâm Chính gật đầu.

Thương Lan Phúc lại đi về phía trước.

Chưa đi được mấy bước, kết giới lại xuất hiện.

Cường độ xuất hiện lại tăng lên.

Vẻ mặt của Thương Lan Phúc đanh lại.

Còn chưa đến gần kết giới, khí tức hủy diệt đáng sợ đã tràn tới.

Cả người Thương Lan Phúc run lên.

Đến lúc này rồi, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng ngay lúc Thương Lan Phúc chuẩn bị giơ kiếm lên chém, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Dồn khí lại, dùng kiếm chém về hướng đông nam!”

Thương Lan Phúc ngẩn người, nhưng lập tức làm theo.

Vụt!

Thanh kiếm sắc bén đâm vào kết giới đang lao tới.

Loảng xoảng!

Kết giới lại nổ tung thêm một lần nữa, biến thành vô số mảnh vụn.

“Tuân thủ nghiêm ngặt kiếm tâm, dùng khí kiểm soát...”

Thương Lan Phúc thu kiếm lại thêm một lần nữa, ngón tay vuốt lên thân kiếm.

Xoẹt!

Kiếm khí vô tận bùng phát, đập vào các mảnh vỡ của kết giới.

...

Hồng hộc!

Lối vào đường hầm.

Hồng Nương mất một lúc mới ổn định lại.

Bà ta nhìn vào đường hầm tối tăm, quay người lách ra khỏi lối vào.

Bà ta dùng hết sức lực đi đến gần cửa ra vào của núi đá, lập tức hít một hơi rồi chém vào cửa.

Ầm ầm...

Cửa ra vào núi đá từ từ mở ra.

Bộp bịch!

Hồng Nương lập tức ngã ra ngoài, rơi xuống chân núi đá.

Đám người Ám Minh Nguyệt đang đợi ở xung quanh lập tức nhìn sang.

“Cô chủ! Bọn họ ra rồi!”

Có người kêu lên.

“Hử?”

Ám Minh Nguyệt rất ngạc nhiên, bước thẳng tới.

“Cô... cô chủ, tha mạng...”

Hồng Nương yếu ớt nói.

Việc lao ra bên ngoài đã tiêu hao toàn bộ khí lực của bà ta, hiện giờ bà ta chỉ là một con cừu non chờ bị làm thịt, có thể bảo vệ được mạng sống của mình đã tốt lắm rồi.

“Hai người còn lại đâu rồi?”

Ám Minh Nguyệt nhìn về phía núi đá đang dần đóng lại, lạnh lùng hỏi.

“Cô chủ, họ... bọn họ chết rồi, chúng tôi hoàn toàn không thể đi vào...”

Hồng Nương chật vật ngẩng đầu lên nói.

“Không thể đi vào? Vậy tại sao bà không chết luôn ở trong đó?”

“Cô chủ... tôi đã thoát chết trong gang tấc... cô chủ, xin cô hãy nể tình tôi đã vào sinh ra tử vì cô mà bỏ qua cho tôi...”

Hồng Nương run rẩy nói.

“E rằng rất khó, chuyện này quá mất mặt, nếu truyền ra bên ngoài sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi, chắc bà cũng hiểu chứ?”

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó từ từ rút ra thanh kiếm màu đen ở bên hông ra.

Sát khí cuồn cuộn.

Hồng Nương bị dọa ngu người, vội vàng nói: “Cô chủ, đừng giết tôi! Thế này đi, tôi... tôi sẽ vào lại! Tôi sẽ vào lại trong đó dò đường, được không?”

“Bà đã như vậy rồi thì dò đường kiểu gì được nữa?”

“Cho tôi một chút thời gian, tôi... tôi hồi phục sức lực xong là vào ngay”.

Khuôn mặt Hồng Nương tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Ám Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, mặt vô cảm nói: “Được, tôi cho bà một cơ hội, bà có thể thoát chết nên cũng coi như đã có kinh nghiệm ở trong đó, lát nữa tôi sẽ dẫn một nhóm người tới, bà và bọn họ sẽ đi vào, có bà ở đó, cơ hội thành công có lẽ sẽ cao hơn nhiều”.

“Đúng đúng đúng, tôi đã quen thuộc ở trong đó rồi, quen rồi”.

Hồng Nương vội vàng nói.

Ám Minh Nguyệt vung tay lên, ném mấy viên thuốc xuống đất.

Hồng Nương vội vàng nhặt lên rồi nuốt vào bụng, sau khi đan dược vào trong bụng, cuối cùng kình khí của bà ta mới hồi phục lại một chút.

“Cảm ơn cô chủ, cảm ơn...”

Hồng Nương vội vàng quỳ lạy.

Ám Minh Nguyệt không để ý bà ta, nhắm mắt lại im lặng chờ đợi.

Không lâu sau, có một nhóm người đi tới từ đằng xa.

“Cô chủ”.

Đám người đi đến cúi chào Ám Minh Nguyệt.

Ám Minh Nguyệt liếc nhìn những người này, đối phương cũng quan sát cô ta.

Khi nhìn thấy người kế vị Võ Thần - Ám Minh Nguyệt, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ đặc sắc.

“Thực lực của những người này khá mạnh! Vào thôi!”

Ám Minh Nguyệt không nói nhảm nữa, lại chém núi đá ra rồi nói với Hồng Nương: “Bà dẫn đội!”
Chương 4738: Thương Lan Kiếm Quyết

Ầm!

Kết giới ở trước mặt nổ tung.

Thương Lan Phúc cầm chiến kiếm quỳ xuống đất, thở hồng hộc.

Hắn bị thương khắp người, áo khoác đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng vào giây tiếp theo, một lưỡi đao đâm tới, ánh sáng màu trắng dịu dàng bao trùm cơ thể hắn, nhanh chóng làm lành các vết thương trên người hắn.

Thương Lan Phúc lại khôi phục trạng thái như ban đầu.

“Thật không thể tin được...”

Thương Lan Phúc ngơ ngác nhìn thanh kiếm của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Anh chỉ bị một chút vết thương ngoài da, huống hồ, chỉ cần anh không chết thì việc phục hồi lại cũng chẳng có gì khó”.

Lâm Chính thu đao lại, bình tĩnh nói.

“Tôi không để ý đến điều đó”.

Thương Lan Phúc lắc đầu, vẻ mặt hơi kích động: “Thần y Lâm, những lời khuyên của anh về kiếm thuật của tôi thật đáng kinh ngạc!”

“Thật sao?”

“Rõ ràng là anh không hiểu rõ kiếm thuật của tôi, nhưng lại có thể phát hiện chính xác những khiếm khuyết trong kiếm thuật của tôi, đã thế còn có thể nói cho tôi biết cách sử dụng như thế nào là tốt nhất! Anh biết không, những gì anh vừa sửa lại cho tôi, không hẳn là lỗi của tôi, nhưng khi tôi vung kiếm lên theo lời của anh, hiệu quả được tạo ra còn mạnh hơn cả chiêu thức ban đầu nữa!”

Đôi mắt của Thương Lan Phúc nóng rực.

Theo hắn thấy, thần y Lâm ở trước mặt chắc chắn là thiên tài kiếm đạo hiếm có!

Nếu hắn có thể bước vào con đường kiếm đạo, e rằng thành tích của hắn sẽ không thấp hơn bố hắn.

“Tuy tôi không biết kiếm thuật của anh, nhưng tôi đã quan sát sơ bộ lúc anh chiến đấu trước kia rồi, nói chung là cũng biết chút đỉnh”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm đã hiểu kiếm thuật đến cấp độ nào rồi?” Thương Lan Phúc hỏi.

“Tôi không biết nhiều về kiếm chiêu”.

“Thật hả?”

Thương Lan Phúc trợn mắt, càng ngạc nhiên hơn.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi đột ngột lấy một quyển sách ở trên người ra đưa cho Lâm Chính.

“Thần y Lâm, xin hãy nhận lấy vật này!”

Lâm Chính nhìn nó, không khỏi giật mình.

“Thương Lan Kiếm Quyết? Đây... đây có phải là phần tinh túy nhất trong kiếm thuật của Thương Lan Võ Thần không?”

“Đúng vậy”.

“Anh cho tôi cái này làm gì?”

Lâm Chính hoang mang hỏi.

Đột nhiên Thương Lan Phúc quay người lại, quỳ xuống dập đầu trước Lâm Chính.

“Thần y Lâm, nếu anh không chê, tôi muốn nhận anh làm thầy!”

“Vừa rồi tôi đã nói với anh rằng, tôi không thành thạo bất kỳ kiếm chiêu nào, không dạy cho anh được gì, nếu anh muốn học y thì tôi có thể cho anh vài lời khuyên”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Thương Lan Phúc, anh nhìn ra được lòng dạ người này không hề xấu.

Nếu không có cú tát ở toà nhà treo thưởng đó thì mọi chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến mức này.

“Thần y Lâm, có thể anh không thành thạo bất kỳ kiếm chiêu nào, nhưng sự hiểu biết của anh về kiếm thuật lại quá phi thường! Nếu như anh có thể đọc thuộc Thương Lan Kiếm Quyết, chắc chắn sẽ có thể hoàn thiện quyển kiếm quyết này, chỉ dẫn được cho tôi! Bằng cách này, kiếm thuật của tôi chắc chắn sẽ tăng lên vùn vụt, sẽ không bị ai coi thường nữa!”

Đôi mắt của Thương Lan Phúc nóng rực, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Hóa ra hắn có ý này.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, hờ hững hỏi: “Nếu vậy thì tôi có ích lợi gì?”

Câu nói vừa dứt, Thương Lan Phúc chợt ngẩn ra.

Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há miệng nhưng lại không biết nói gì.

Đúng vậy, tại sao Lâm Chính phải nhận hắn làm đồ đệ chứ?

Nếu không phải vì hắn, Lâm Chính cũng sẽ không bị Thương Lan Võ Thần ép vào tình thế này...

Nhưng lúc Thương Lan Phúc đang khó xử, Lâm Chính lại đột nhiên lên tiếng: “Tuy nhiên tôi vẫn có thể nhận anh làm đồ đệ!”

Đầu óc Thương Lan Phúc lập tức ngừng hoạt động.

“Tại... tại sao?”

“Là vì quyển Thương Lan Kiếm Quyết này”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể đọc thuộc nó thì tôi có thể hiểu rõ kiếm chiêu của Thương Lan Võ Thần! Tôi không biết Thương Lan Võ Thần sẽ làm gì tôi, nếu chúng ta còn có thể sống sót, mà ông ta vẫn muốn ép tôi thì sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến giữa ông ta và tôi, biết người biết ta, chẳng phải đã có được phần thắng rồi sao?”

Lần này, Thương Lan Phúc hoàn toàn chết lặng.
Chương 4739: Bái sư

“Anh không sao chứ?”

Lâm Chính nhìn ánh mắt đờ đẫn của Thương Lan Phúc, bình tĩnh hỏi.

“Không... không có gì..”.

Thương Lan Phúc vừa mới lấy lại tinh thần, nhưng lắc đầu liên tục, miễn cưỡng cười nói: “Thần y Lâm, nếu anh có ý nghĩ này, tôi chỉ đành nói cho anh biết, anh quá ngây thơ rồi! Suy cho cùng bố tôi cũng là một trong bảy Võ Thần của long mạch dưới lòng đất, có lẽ là một trong bảy người có thực lực và thiên phú mạnh nhất thế giới này! Nếu anh chỉ dựa vào quyển Thương Lan Kiếm Quyết mà muốn hiểu rõ chiêu pháp của ông ta thì tôi chỉ có thể nói, anh đang mơ mộng hão huyền!”

"Không được sao?"

“Hoàn toàn không khả thi”.

Thương Lan Phúc lắc đầu.

Lâm Chính trầm mặc.

“Nhưng người đàn ông đó thế nào, đã không liên quan đến tôi nữa, kể từ khi ông ta ép tôi đến nơi quỷ quái này, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta!”

Thương Lan Phúc gượng cười, sau đó lấy ra mấy quyển sách trên người, đưa cho Lâm Chính.

“Thần y Lâm, đây là sách võ công bố tôi đưa cho tôi, con trai con gái của ông ta mỗi người đều có một bộ, nhưng bởi thiên phú tôi không tốt, cộng thêm thân phận con riêng, nên tôi chưa bao giờ được ông ta hướng dẫn chỉ điểm, tôi cũng là người có thực lực yếu nhất trong đám con cái của ông ta. Nếu thần y Lâm thật sự có ý nghĩ này thì anh cầm đi, có lẽ anh có năng lực hiểu rõ vị Thương Lan Võ Thần kia”.

Lâm Chính cầm lấy, tùy ý xem qua, sau đó gật đầu: “Đã như vậy thì tôi chính thức nhận anh làm học trò”.

“Cảm ơn sư phụ!”

Thương Lan Phúc tiếp tục dập đầu, sau đó đứng dậy nhìn về phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Có điều, sư phụ, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài được không? Chỉ sợ ra ngoài, Ám Minh Nguyệt cũng sẽ không tha cho chúng ta”.

“Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta vào trong rồi nói tiếp!”

“Vâng”.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được vài bước, đã đến nơi sâu nhất của núi đá.

Chỉ thấy một bộ xương trắng nằm sâu bên trong.

Quần áo của bộ xương rách rưới, trang bị trên người cũng rỉ sét, nhưng điều đáng ngạc nhiên là trong mắt phải của bộ xương đột nhiên phóng ra một chút ánh sáng.

Đây quả là điều bất ngờ lớn với hai người.

"Đó là cái gì?"

Thương Lan Phúc kêu lên, muốn tiến lên lấy nó.

"Thương Lan Phúc, đứng lại!"

Lâm Chính lập tức nói.

Nhưng.

Đã không kịp nữa.

Rầm!

Bất thình lình vô số kiếm khí đáng sợ phóng ra từ bên cạnh bộ xương, lao về phía Thương Lan Phúc với khí thế đáng kinh ngạc.

Thương Lam Phúc cực kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nâng kiếm ngăn cản.

Nhưng kiếm trong tay mới chạm vào kiếm khí, đã bị gọt thành hai.

"Cái gì?"

Thương Lan Phúc choáng váng.

Hắn biết rõ thanh kiếm của hắn có cường độ như nào.

Mà ở trước kiếm khí này, nó giống như tờ giấy.

Như vậy, khả năng phòng ngự thậm chí cả thể xác của hắn chắc chắn không tiếp được những kiếm khí này.

Xong rồi!

Thương Lan Phúc nhìn những đợt sóng khí ập đến, hắn biết trong giây tiếp theo mình sẽ chết không toàn thây...

Nhưng ở thời khắc mấu chốt, một bóng người đột nhiên đứng trước mặt hắn, rút ra một đao một kiếm, chặn luồng kiếm khí đang lao đến.

Keng keng...

Phụt! Phụt! Phụt!

Đao kiếm làm rung chuyển một phần kiếm khí.

Nhưng càng nhiều kiếm khí xuyên qua ngực Lâm Chính hơn.

"Sư phụ!"

Hai mắt Thương Lan Phúc đỏ bừng, vội vàng nhặt thanh kiếm gãy lên, chém vào kiếm khí còn sót lại.

Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính khẽ run lên, sau đó đao kiếm đâm xuống đất đỡ lấy cơ thể anh.

Trước ngực anh là mớ máu thịt hỗn độn, máu tuôn ra như suối.

“Không sao, tôi không sao!”

Lâm Chính hít vài hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Những kiếm khí này rất đặc biệt, không thể dùng thuốc thông thường và phương pháp y học loại bỏ, tôi nghỉ ngơi một lát, đẩy những kiếm khí này ra ngoài cơ thể, thì sẽ không sao!”

“Được!”

Thương Lan Phúc gật đầu, lau nước mắt.

Nhưng trong lòng hắn rất kinh sợ.

Những kiếm khí kia, chỉ làm tổn thương Lâm Chính, chứ không xé cơ thể anh thành từng mảnh.

Cơ thể của vị sư phụ này... thật đáng sợ!

Lộp bộp!

Lộp bộp...

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập...
Chương 4740: Một thân một mình

Sắc mặt Thương Lan Phúc thay đổi, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía sau đường hầm.

Chỉ thấy một đám người cầm kiếm, đang căng thẳng bước tới.

Tổng cộng tám người, có cả nam lẫn nữ, khí tức đều rất nặng nề.

Người cầm đầu là Hồng Nương!

"Là bà?"

Vẻ mặt Thương Lan Phúc kinh ngạc.

"Cái gì? Hai người vẫn chưa chết hả?"

Hồng Nương cũng có vẻ bất ngờ: “Vậy có nghĩa là, cả đoạn đường chúng tôi không gặp phải cái bẫy nào là do hai người đã phá được ư?”

Sắc mặt Thương Lan Phúc căng thẳng, trừng mắt nhìn đám người này.

Kết giới bị phá, cần thời gian để khôi phục.

Những người này tiến vào thời điểm này, đương nhiên trên đường thông suốt không trở ngại!

"Ha ha, đây không phải là Thương Lan Phúc sao? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!"

Có tiếng cười chế nhạo phát ra từ trong đám người.

Thương Lan Phúc liếc mắt nhìn gã.

Trong đám người có một người đàn ông mắt chột bước ra.

Người đàn ông mặc giáp vàng đen, tay cầm hai thanh kiếm, dáng người gầy gò, mắt còn lại cực kỳ sắc bén, giống như đại bàng!

"Là anh? Chử Liệt Kỳ?", vẻ mặt Thương Lan Phúc không được tự nhiên.

“Chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Người đàn ông tên Chử Liệt Kỳ cười nói.

“Sao vậy? Bạn anh à?”

Lâm Chính ở phía sau tò mò hỏi.

“Sư phụ, sao tôi có thể làm bạn với loại cầm thú này chứ? Quá mất mặt”.

Thương Lan Phúc khẽ nói: “Người này là tai họa lớn ở Long Tâm Thành, ỷ vào quyền thế gia tộc, làm xằng làm bậy, ức hiếp nam nữ ở Long Tâm Thành! Không biết gã đã hại chết bao nhiêu người, tôi không nhẫn nhịn được việc gã hãm hiếp một nữ bác sĩ, vì thế đã ra tay làm gã bị thương, khoét một bên mắt, rồi đổ loại thuốc mà bố tôi điều chế vào hốc mắt gã, khiến gã mù cả đời, không thể lành được!”

“Vậy gã không hận anh sao?”

“Nếu không phải bố tôi là Thương Lan Võ Thần thì gã đã sớm chém tôi thành tám ngàn mảnh rồi!”

Thương Lan Phúc cắn răng nói: “Thực lực của tôi không kém gã, nhưng bên phía gã có quá nhiều người giúp đỡ, lát nữa ra tay, phần thắng của tôi không lớn... Sư phụ, nếu sư phụ không bị thương, chúng ta còn có thể hợp sức đánh một trận, nhưng trong tình hình này, chúng ta... nên làm gì đây?”

Lâm Chính trầm mặc.

"Sư phụ, vết thương của anh cần bao lâu mới lành?"

Thương Lan Phúc vội hỏi.

“Một tiếng đồng hồ”.

“Một tiếng đồng hồ? Tôi sợ sẽ bị bọn họ gặm hết xương mất!”

“Anh dựa vào tôi, nhất định là rất khó, anh chỉ có thể dựa vào mình”.

Lâm Chính lắc đầu.

"Tôi... nếu tôi tự mình làm được thì đã không nhờ sư phụ giúp đỡ!"

Thương Lan Phúc khóc không ra nước mắt.

Lâm Chính suy nghĩ, đột nhiên khoanh chân ngồi dậy, thay vì cưỡng ép chữa lành vết thương, anh lấy ra mấy cuốn sách Thương Lan Phúc đưa cho, bắt đầu đọc.

“Sư phụ... đã là lúc nào rồi, mà sư phụ còn đọc sách? Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đi!”

Thương Lan Phúc lo lắng, liên tục kêu lên.

Nhưng Lâm Chính mặc kệ không để ý, tiếp tục đọc sách.

"Sư phụ?"

Thương Lan Phù sắp khóc thành tiếng.

Vẫn không có phản ứng.

“Thương Lan Phúc, anh biết vì sao tôi đến đây không? Vì tôi nghe nói, anh bị bố anh ép đến rừng rậm u minh, để tự tay báo thù, tôi đã lập tức dẫn người đến đây! Bây giờ, chúng ta nên giải quyết ân oán rồi! Anh yên tâm, tôi sẽ chém anh thành tám ngàn mảnh, không sót một mảnh nào”.

Chử Liệt Kỳ híp mắt cười, sau đó dẫn người đánh về phía Thương Lan Phúc.

Thương Lan Phúc lập tức giơ kiếm chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng khi hắn liếc nhìn thanh kiếm gãy trong tay, ý chí chiến đấu vừa dâng trào lần nữa tiêu tan.

“Ha ha ha... Thương Lan Phúc, anh sẽ không dùng kiếm gãy đánh nhau với chúng tôi chứ?”

“Nếu tôi là anh thì sẽ ngoan ngoãn đầu hàng!”

Mọi người cười to, mặt đẩy vẻ giễu cợt và mỉa mai.

Thương Lan Phúc không nói gì, im lặng chờ đợi đối phương đi đến.

Lúc này, hắn một thân một mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK