Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1073: Cầu thân

Người ta thường dùng hai từ hồn và phách để nói cùng nhau nhưng thật ra hồn và phách là hai thứ khác nhau.

Hồn ở trong tim, phách ở trong cơ thể, nếu mất hồn thì thần trí sẽ loạn nhưng nếu phách bị diệt thì người cũng chết.

Vì thế Lâm Mộng Đình mất đi hồn vía, trở lên mất trí nhưng vì phách vẫn còn nên cô sẽ không chết.

Hồn thuộc âm, phách thuộc dương, nếu muốn hợp nhất hồn phách thì phải điều hòa âm dương.

Tối hôm đó, Lý Dục Thần tiếp tục giúp Lâm Mộng Đình củng cố hồn phách, điều hòa âm dương

Trong lúc ngẩn ngơ, anh đã nghe thấy tiếng hát bay bổng vọng đến từ Thiên Trì xa xôi.

“Chàng ở phía tây Côn Luân, thiếp sống ở Thiên Trì.

Hàng năm mong chàng đến, ngày ngày khổ tương tư.

Từ biệt chàng ba ngàn năm xa cách, hỏi Vương Mẫu cây đào đã chín chưa?

Mặt trời mọc ở Mộc Thang Cốc, mặt trời lặn ở Ngu Uyên.

Cưỡi cá Côn vượt qua Nhược Thủy, ngồi cá diếc bơi qua hoàng tuyền.

Hồn này một đi sẽ không trở lại, hỏi chim xanh bao giờ trở về?

...”

Tiếng hát yếu ớt, như khóc như than.

Lý Dục Thần đắm chìm trong bài hát, dường như đã nhìn thấy Ô Mộc Thiếp.

Đến giờ phút này, anh không biết bản thân là ai hay đang ôm ai ở trong tay.

Chỉ còn rèm che thềm ngọc, đêm dài gió mát, trời đất nhàn nhã, trăng sao mờ ảo.

...

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt của hai người.

Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Tựa như ba ngàn năm băng tuyết cuối cùng cũng hòa tan trong gió xuân, cả căn phòng tràn ngập dư vị hạnh phúc.

Không biết cứ như thế được bao lâu, Lâm Mộng Đình đột nhiên cười hì hì một cái rồi nói: “Mau dậy đi! Còn phải đến thành phố Hải đề cầu thân cho anh Mã Sơn nữa đấy!”

Dường như Lý Dục Thần đột nhiên tỉnh dậy sau mơ màng, anh thở một hơi thật dài: “Được rồi, chúng ta đi thành phố Hải. Nhưng mà, cầu thân cũng phải chuẩn bị một chút quà cáp, em nghĩ xong rồi sao?”

Lâm Mộng Đình nói: “Cái này đơn giản, ông cụ Tra giỏi thư họa và đồ hội họa, cứ để lão Hầu chọn một hoặc hai món đồ từ căn nhà của họ Lý ở thủ đô rồi mang nó đến đây. Cầu thân cho anh Mã Sơn, em nghĩ người làm anh em như anh cũng sẽ không keo kiệt đến mức đó đâu nhỉ?”

Lý Dục Thần cười ha ha rồi nói: “Vì chuyện chung thân đại sự của anh Mã Sơn, đừng nói là một món đồ cổ tranh chữ, cho dù dọn sạch nhà của anh cũng được. Trừ vợ anh ra thì anh đều không tiếc.”

Nói xong bèn nhào đến ôm hôn cô.

Lâm Mộng Đình vừa né tránh, vừa cười khanh khách nghênh đón anh.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, truyền đến giọng nói của Nghiêm Tuệ Mẫn: “Mộng Đình, Dục Thần, các con dậy rồi sao?”

Hai người vội vàng tách ra, nhanh chóng mặc quần áo.

Lâm Mộng Đình đi mở cửa, nói: "Mẹ, mẹ đến gọi sớm như thế có chuyện gì sao?”

Trong tay Nghiêm Tuệ Mẫn bưng một bát canh, nói: “Vẫn còn sớm à? Mặt trời chiếu đến tận mông rồi! Mẹ hầm cho các con một nồi canh bổ lắm, uống nhanh đi kẻo nguội.”

Lâm Mộng Đình bèn đưa tay nhận lấy bát canh, nhưng lại bị Nghiêm Tuệ Mẫn gạt mu bàn tay của cô ra, nói: “Đi, đi, đi, bát này là của Dục Thần. Của con ở trong bếp ấy, tự đi lấy mà uống.”

"A? Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi đấy!"

“Thiên vị cái gì hả, không phải mấy ngày đầu óc con không tỉnh táo đều là do mẹ chăm sóc con sao? Dục Thần giúp con hoàn hồn, vừa phải làm phép lại vừa phải làm những cái khác, mệt lắm!”

Nói xong liền đi vào phòng, bỏ lại Lâm Mộng Đình ở phía sau.

“Nào, con rể ngoan, uống nhân lúc còn nóng, mẹ đút cho con uống.”

Lý Dục Thần nhún vai nhìn Lâm Mộng Đình, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút đắc ý, bắt đầu uống canh do mẹ vợ đút.

Lâm Mộng Đình trừng mắt nhìn anh: “Vô sỉ!” sau đó lắc đầu, thở dài rồi tự mình đi vào bếp tìm canh để uống.

...

Buổi chiều, Ân Oanh đã mang quà cáp do Hầu Thất Quý chọn đến thành phố Hòa.

Hầu Thất Quý đã sớm gọi điện cho Lý Dục Thần để nói về chuyện này.

Vốn dĩ ông ta muốn để sư phụ Vinh mang đến.

Bởi vì Lý Dục Thần không ở thủ đô, căn nhà của họ Lý cũng không có yến tiệc gì, cho nên cũng không cần sư phụ Vinh đích thân xuống bếp. Đúng lúc Mã Sơn thành thân, nói không chừng sẽ cần đến ông ta.

Nhưng ông chủ Vương lại chủ động xin đi, nói rằng căn nhà của họ Lý không thể một ngày không có đầu bếp, ngược lại bản thân ông ấy lại nhàn rỗi cả ngày, và Lý A Tứ cũng có thể xử lý được công việc giữ gìn an ninh của căn nhà của họ Lý hiện giờ.

Sư phụ Vinh vừa nghe xong đã không chịu đồng ý, nói rằng ông chủ Vương muốn nhân ông ta không có ở đó, rồi tư thông với chị Mai bỏ nhà đi. Hai người gây nhau ở sau bếp, còn lôi cả Thiết sa chưởng với Chỉ gian nhẫn để giao lưu với nhau, nếu không có Ân Oanh ở đó thì hai người bọn họ sẽ thật sự đánh nhau mất.

Cuối cùng Hầu Thất Quý cũng đưa ra quyết định: "Hai người đều không được đi, Ân Oanh đi đi.”

Còn tưởng rằng hai con hàng này vẫn muốn gây chuyện nhưng kết quả hai người bọn họ một lời cũng không nói, cười hihi haha rồi rời đi.

Hầu Thất Quý nói với Lý Dục Thần: “Công tử, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, cậu tách chị Mai ra khỏi hai con hàng này là đúng. Hai người này chính là một đôi của nhà họ Lý, sống không phân gia, chết chẳng phân mộ.”

Lý Dục Thần cười haha thật lớn.

Sau khi có quà biếu, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình liền đến thành phố Hải, đi cùng còn có ông hai nhà họ Phùng.

Thế gia đại tộc có nhiều quy củ, muốn đến cửa cầu thân phải có một người làm mối, thân phận của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều không thể làm mối, cho nên đã mời ông hai Phùng.

Vốn dĩ Mã Sơn có ý mời Châu Na, dẫu sao trong một khoảng thời gian dài, Châu Na cũng là chị chủ của anh ta và cũng là Bá Nhạc của anh ta. Nếu như không có Châu Na thì Mã Sơn vẫn sẽ chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé.

Mã Sơn đến quán bar Lam Kiều để tìm Châu Na.

Sau khi nghe xong thỉnh cầu của Mã Sơn, Châu Na tự rót cho bản thân và Mã Sơn một ly rượu vang đỏ rồi nói: “Chúc mừng cậu nha, tôi đã sớm nói cậu là một người có tài mà, cuối cùng cũng sắp cưới đại tiểu thư của hào môn rồi! Nào, cạn ly!”

“Chị Na...”

Mã Sơn luôn cảm thấy trong lời nói của Châu Na có mùi vị chua chát, anh ta là một người thô lỗ nhưng không hề ngu ngốc. Anh ta nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.

“Chị Na, lời nói đều ở trong rượu rồi, tình nghĩa chị dành cho em, cả đời này em đều không thể báo đáp hết. Chị là chị gái của em, vĩnh viễn là chị gái của em!”

Châu Na lắc lư ly rượu, rượu lắc lư trong ly phản chiếu thân ảnh của chị ta. Chị ta biết bản thân chỉ là một người con gái bạc mệnh, cũng giống như cái bóng trong chiếc ly này, vẻ bên ngoài tươi sáng nhưng tâm hồn lại vặn vẹo, bị đong đưa ở trong vòng xoáy của vận mệnh. Một khi vận mệnh buông bỏ, ly rượu rơi xuống đất, hết thảy đều sẽ vỡ vụn.

Chị ta thở dài, mỉm cười rồi uống cạn rượu ở trong ly.

“Người cậu cưới là đại tiểu thư của nhà họ Tra, tôi không đủ tư cách để làm người mai mối, cậu đi tìm chú Minh đi, nhất định anh ấy sẽ sẵn lòng.”

Mã Sơn nhìn Châu Na, anh ta muốn nói gì đó nhưng lời nói lại nghẹn lại ở trong cổ họng, chung quy vẫn không thể nói ra được, cuối cùng chỉ nói hai từ “cảm ơn” rồi quay người rời đi.

...

Phùng Thiên Minh làm nghề mai mối, nếu là người khác đưa ra yêu cầu này, nhất định ông ta sẽ từ chối. Dù gì nhà họ Phùng và nhà họ Tra có một chút ân oán.

Nhưng vừa nghe nói Mã Sơn muốn cưới Tra Na Lệ, Phùng Thiên Minh đã lập tức đồng ý.

Đừng nói để ông ta làm người mai mối, cho dù bảo ông ta đi tâng bốc nịnh hót thì ông ta cũng sẵn lòng.

Mã Sơn là ai? Là anh em của Lý Dục Thần!

Phùng Thiên Minh là một trong những người đầu tiên quen biết và làm việc cùng Lý Dục Thần, ông ta biết rất rõ, trên người Lý Dục Thần có hai cái vảy ngược không thể chạm vào, một người là Đinh Hương, còn một người khác chính là Mã Sơn.

Nhà họ Phan ở thành phố Long lợi hại đúng chứ, không biết xui rùi thế nào mà lại đánh Mã Sơn, còn chơi đốt đèn trời, sau đó thì tốt rồi, nhà họ Phan ở thành phố Long biến mất luôn.

Phùng Thiên Minh vui mừng khôn xiết, đi theo Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đến thành phố Hải.

Tại nhà họ Tra, ngoài gia chủ của nhà họ Tra là ông cụ Tra Võ Anh, còn gặp được một nhân vật quan trọng khác của nhà họ Tra – Tra Nhĩ Tây ở Nam Dương.

Đối với chuyện cầu thân, Tra Vũ Anh không hề phản đối nhưng cũng không hề đồng ý với Mã Sơn.

“Theo lý mà nói, thời đại đã thay đổi, người lớn như chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của con trẻ. Nhưng chẳng qua Na Lệ đã đến Nam Dương từ nhỏ, bái lạy ở trước cửa của Mã thần nữ, hôn sự của con bé không thể hoàn toàn do chúng ta làm chủ, cũng cần phải nghe ý kiến của sư phụ con bé nữa.”

Tra Nhĩ Tây bổ sung thêm, nói: “Đúng vậy, Na Lệ là đệ tử bế quan của Mã thần nữ, được coi như con ruột mà đối đãi, công sức thần nữ dành cho Na Lệ, chỉ sợ còn nhiều hơn cả những người làm người thân như chúng tôi. Không dấu gì Lý công tử, không ít những nhà quyền quý, giàu có ở Nam Dương đều đến cầu thân dù là ở trong tối hay ngoài sáng nhưng đều đã bị nữ thần từ chối. Thần nữ nói rằng, Na Lệ trời sinh đoan trang, xinh đẹp, muốn chọn con rể, ngoài tài sản địa vị thì bản thân người đó còn phải là một người có phong thái xuất chúng mới được.”

Trên mặt Tra Nhĩ Tây đầy vẻ tươi cười, giọng điệu nghe có vẻ vừa chân thành lại có lỗi.

“Tôi mới vừa từ Nam Dương đến, hôm qua vẫn còn nói chuyện với thần nữ về chuyện hôn sự của Na Lệ, bà ấy nói bà ấy đã sớm cân nhắc rồi, chẳng qua là vì hiện giờ Na Lệ vẫn còn nhỏ mà thôi. Vì thế...”
Chương 1074: Quạ đen hoá phượng hoàng

Lý Dục Thần vốn còn thấy ông ta nói có lý nhưng câu cuối cùng này vừa bổ sung vào, anh lập tức biết ông ta đang nói nhảm.

Pháp Đế Mã đã đi rồi, tuy không nói rõ nhưng xem ra là đi tìm nhị sư huynh, thậm chí còn giao lệnh thần nữ cho Tra Na Lệ.

Hơn nữa hôm đó bà ta nhìn thấy Mã Sơn và Tra Na Lệ ở bên nhau mà cũng không lên tiếng phản đối, chứng tỏ bà ta đã ngầm đồng ý, ít nhất là không can thiệp vào.

Tra Nhĩ Tây đem Pháp Đế Mã ra nói, xem ra là rất không hài lòng với Mã Sơn.

Lý Dục Thần cười lạnh: "Ông Tra cảm thấy người anh em của tôi không xứng với nhà họ Tra các ông sao?"

Tra Nhĩ Tây cười gượng: "Công tử Lý đừng hiểu lầm, tôi đã nói là thần nữ..."

"Đừng lấy thần nữ ra dọa tôi!" Giọng nói của Lý Dục Thần đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Tra Nhĩ Tây hơi xấu hổ, cũng có hơi tức giận.

"Công tử Lý, tôi biết anh rất lợi hại, anh đi Nam Dương một chuyến mà đã trấn áp được các ông trùm ở Hương Giang, Hào Giang. Có lẽ cậu chỉ cần lật tay là có thể khiến gia tộc chúng tôi diệt vong nhưng lẽ nào cậu muốn dùng cách này để ép buộc chúng tôi sao? Như vậy thì khác gì bắt cóc?"

Lý Dục Thần sửng sốt, tên này đúng là quyết tâm không để Tra Na Lệ gả cho Mã Sơn mà.

"Tra Nhĩ Tây!"

Tra Võ Anh vội vàng lên tiếng quát ngưng lại.

Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần, vốn định đồng ý cuộc hôn sự này, dù sao Na Lệ cũng thích gả cho người anh em của Lý Dục Thần, cũng không có gì không tốt đối với nhà họ Tra.

Nhưng Tra Nhĩ Tây phản đối, hơn nữa còn nhắc đến sư phụ của Tra Na Lệ là Mã thần nữ khiến Tra Võ Anh cũng do dự.

Nghĩ đến Mã Sơn chỉ là một tên thô lỗ, tuy có Lý Dục Thần chống lưng nhưng nếu muốn xứng với con gái mình thì vẫn thấy hơi kém.

Ông ta sợ Tra Nhĩ Tây nói thẳng quá sẽ không còn đường lui, đắc tội với Lý Dục Thần thì sau này nhà họ Tra sẽ không dễ sống.

"Công tử Lý, thật ra bọn tôi nói gì cũng bằng thừa, chuyện của người trẻ tuổi, cứ để người trẻ tuổi tự quyết định. Chỉ cần con bé không phản đối thì chúng tôi cũng vui vẻ chấp nhận. Chỉ là sư phụ của con bé, dù sao cũng phải báo lại cho bà ấy một tiếng."

Lý Dục Thần thầm nghĩ, Pháp Đế Mã rất có thể đã đến biển Trầm Quang rồi, ông đi báo lại ở đâu đây?

Anh đang định nói thì Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ngăn anh lại.

"Gia chủ nhà họ Tra." Lâm Mộng Đình mỉm cười: "Tôi biết, thần nữ của Đại Mã có thân phận đặc biệt, đệ tử quan môn của bà ấy ít nhiều cũng phải môn đăng hộ đối mới được. Có phải các ông thấy anh Mã Sơn chúng tôi là trẻ mồ côi, không có gia thế, không xứng với các ông không?"

Tra Nhĩ Tây hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Tra Võ Anh cười gượng: "Cũng không phải ý đó..."

Ông ta nói không phải ý đó nhưng lại không nói tiếp thì nói trắng ra vẫn là ý đó.

Thực ra nếu Lý Dục Thần muốn cưới Tra Na Lệ, nhà họ Tra đã đồng ý từ lâu rồi nhưng Mã Sơn thì khác, anh ta là anh em của Lý Dục Thần nhưng cũng không phải là anh em ruột, ai biết được tương lai sẽ thế nào?

Trong mắt bọn họ, Mã Sơn chỉ là một tay sai của nhà họ Lý mà thôi.

Bây giờ thì đẹp mặt, biết đâu ngày nào đó bị người ta đánh chết, giữ được cái xác toàn thây đã là tốt lắm rồi.

Ông ta nào ngờ rằng bây giờ Mã Sơn hồn đèn nhập thể với huyết mạch Chúc Long, là long chương phượng triện thật rồi.

"Con người ta ấy mà, chung quy vẫn phải ổn định mới được, đánh giết không phải là kế sách lâu dài." Tra Võ Anh nói.

Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ý của nhà họ Tra, quanh co lòng vòng mãi vẫn là chê anh Mã Sơn là một tên côn đồ.

Thấy Lâm Mộng Đình cười tươi như hoa, anh mới biết cô đã nhìn thấu tâm tư của Tra Võ Anh từ lâu, anh không khỏi cảm thán, nói về việc hiểu người biết lòng, thì người vợ từ nhỏ đã sống trong gia đình quyền quý của anh rất lợi hại.

"Có lẽ anh Tra Nhĩ Tây chưa biết, anh Mã Sơn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Lý chúng tôi đấy." Lâm Mộng Đình liếc nhìn Lý Dục Thần, mang theo ý dò hỏi.

Bây giờ Mã Sơn đương nhiên không phải là phó tổng giám đốc, nhưng đây chỉ là chuyện Lý Dục Thần nói một câu Lang Dụ Văn sẽ đồng ý ngay.

Tra Võ Anh có hơi bất ngờ nói: "Ồ, sao tôi lại chưa từng nghe nói nhỉ?"

Tra Nhĩ Tây nói: "Anh cả, phó tổng giám đốc chỉ là một cái tên ảo, công tử Lý là ông chủ, chỉ định một phó tổng giám đốc còn không dễ sao!"

Lâm Mộng Đình cười nói: "Phó tổng giám đốc là tên ảo nhưng anh Mã Sơn vẫn là tổng giám đốc công ty Nam Dương của tập đoàn Kinh Lý chúng tôi, cái này thì không phải là tên ảo rồi."

"Cái gì?" Tra Nhĩ Tây kinh ngạc nói: "Tập đoàn Kinh Lý của các người thành lập công ty ở Nam Dương từ bao giờ vậy?"

Lý Dục Thần cuối cùng cũng hiểu ý của Lâm Mộng Đình, trong lòng thầm giơ ngón tay cái, đây quả nhiên là một sự sắp xếp tuyệt vời.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho ông trùm sòng bạc Hào Giang và bật loa ngoài ngay tại chỗ.

Khi giọng nói già nua nhưng có chút kích động của Hà Gia Xương truyền đến từ điện thoại, anh em nhà họ Tra đều vô cùng kinh ngạc.

"Alo, công tử Lý, là cậu sao?"

"Là tôi. Lão Lý, sức khỏe vẫn tốt chứ?"

"Nhờ phúc của công tử Lý, cái thân già này của tôi còn có thể chống đỡ thêm vài năm nữa. À đúng rồi, công tử Lý, tôi đã cho người sắp xếp xong hết tài sản của tất cả các sòng bạc và khu vui chơi giải trí ở Hào Giang rồi, chờ cậu đến tiếp quản bất cứ lúc nào."

Lý Dục Thần cười nói: "Được, lão Hà, tôi định thành lập một công ty ở Nam Dương, để anh Mã Sơn làm tổng giám đốc, chuyện ở Hào Giang thì đợi anh Mã Sơn đến rồi hãy nói sau."

"Là Mã Sơn sao? Ha ha ha..." Hà Gia Xương cười ha ha: "Được, thằng nhóc Mã Sơn này rất hợp ý tôi, tôi thích! Tôi chờ nó đến Hào Giang, sau này, một nửa Hào Giang là của nó, tôi già rồi, nó chính là ông trùm sòng bạc mới của Hào Giang!"

Khi nói xong câu này, nhãn cầu của Tra Võ Anh và Tra Nhĩ Tây suýt rơi ra ngoài.

Thế là thành ông trùm mới của sòng bạc rồi sao?

Hợp tác với hai anh em các người đi Hào Giang chơi một chuyến là có thể vượt qua mấy chục năm phấn đấu của người ta rồi!

Tập đoàn Las Vegas đã mất hơn mười năm, dùng đến hàng nghìn tỷ đô la Mỹ, cũng không thể lay chuyển được địa vị của Hà Gia Xương, Anh cử Mã Sơn đi làm giám đốc công ty chi nhánh ở Nam Dương là anh ta thành ông trùm sòng bạc rồi sao?

Lý Dục Thần cười ha ha, nói: "Lão Hà, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng."

"Công tử Lý không cần khách sáo, cậu cứ nói."

"Ông là ông trùm ở Hào Giang, anh Mã Sơn của tôi đến Hào Giang, mọi người chưa chắc đã phục anh ấy, dù sao cũng phải có một thân phận. Hơn nữa, anh ấy sắp kết hôn rồi, đối phương là nhà họ Tra ở Nam Dương, chắc là lão Hà cũng biết. Anh Mã Sơn từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, lúc kết hôn, không có bố mẹ người thân, nói chung là không tốt lắm. Lão Hà, con cháu ông đông, nếu không chê thì nhận anh Mã Sơn làm con nuôi đi, sau này đến Hào Giang, nói ra cũng dễ nghe hơn."

"Được!" Giọng nói của Hà Gia Xương nghe rất kích động: "Sao tôi có thể chê chứ, ngược lại là tôi được nhờ rồi! Nhà họ Tra dễ phục lắm, tôi sẽ gọi điện cho Tra Nhĩ Tây ngay, sau này chính là thông gia rồi, ha ha ha!"

Lý Dục Thần cúp điện thoại, nhìn Tra Võ Anh và Tra Nhĩ Tây mà không nói gì thêm.

Tra Nhĩ Tây vô cùng kinh ngạc, vô thức đưa tay vào túi.

Vừa sờ thấy điện thoại thì điện thoại đã reo lên.

Ông ta lấy điện thoại ra, nhìn số xong kích động hẳn lên.

Ông ta là chủ tịch hội Hoa Thương ở Nam Dương, có chút địa vị trong giới thương gia Nam Dương nhưng so với Hà Gia Xương thì kém xa.

Lúc trước khi Tra Na Lệ gọi điện bảo ông ta cứu Mã Sơn, ông ta còn không dám gọi điện cầu xin Hà Gia Xương.

Bây giờ Hà Gia Xương lại chủ động gọi điện đến thật.

Tra Nhĩ Tây hơi run rẩy nghe điện thoại, gọi một tiếng "lão Hà", sau đó cứ "ừum ừ ờ ờ hừ hừ ha ha." đáp lại, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, cuối cùng cười thành một đóa hoa.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta có chút ngượng ngùng nhìn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

"Ông Tra, nào, chuyện hôn sự này ông thấy được chứ?"

"Không, không vấn đề gì! Tôi đồng ý!" Tra Nhĩ Tây không chút do dự mà đồng ý ngay.

Ngược lại là Tra Võ Anh cau mày, cảm thấy thái độ của anh trai mình thay đổi quá nhanh, mất hết phong độ.

Nhưng ông ta vốn không phản đối, nếu Tra Nhĩ Tây đã đồng ý thì đương nhiên ông ta cũng cam chịu.

Lý Dục Thần lại hỏi: "Có cần liên lạc với Mã thần nữ nữa không, hỏi ý kiến của bà ấy?"

"Không, không cần!" Tra Nhĩ Tây cười nói: "Sư phụ là sư phụ, cha là cha, hôn nhân vẫn nên do gia đình quyết định."

Lý Dục Thần mỉm cười, không nói gì nữa.

Thế giới này quá thực tế.

Nhưng nghĩ ngược lại, có lẽ Tra Nhĩ Tây không sai, nếu mình không phải là tu sĩ, nếu Mã Sơn không có cơ duyên hồn đèn nhập thể, vậy thì chuyện hôn sự này có thực sự tốt không?

Có lẽ sẽ không tồn tại, bởi vì vốn dĩ sẽ không có chuyện hôn sự này.

Chuyện này coi như đã thương lượng ổn thỏa.

Mã Sơn cũng coi như là quạ đen hóa phượng hoàng, từ một tên lưu manh lập tức biến thành phó tổng giám đốc tập đoàn Kinh Lý, tổng giám đốc tập đoàn Kinh Lý ở Nam Dương, trở thành nhân vật số hai ở Hào Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK