Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Thiên Trì không có khách du lịch, bốn phía đỉnh núi đều tối tăm giống như những người khổng lồ đang canh giữ sự yên tĩnh này.

Trông Thiên Trì vào giờ khắc này lại càng trở nên thần bí và xinh đẹp hơn, cũng giống như cô gái ở trước mặt này vậy.

Khi Lý Dục Thần nhìn thấy cô ta anh đã đứng ngây ra mất một lúc.

Vẻ đẹp của cô gái này trong sáng đến mức hòa vào Thiên Trì tĩnh lặng, dường như sự xuất hiện của cô ta ở đây không hề lạc lõng một chút nào.

Cô gái nhìn thấy Lý Dục Thần thì khẽ kêu lên một tiếng, cô ta ôm lấy bả vai rồi rụt lại, nhưng trong mắt không có bao nhiêu sự sợ hãi mà ngược lại lại tò mò nhiều hơn.

“Anh là ai?” Cô ta hỏi bằng tiếng Cao Ly.

Lý Dục Thần không hiểu cô ta nói gì, anh ngơ ngác lắc đầu, lẳng lặng nhìn cô ta, thần thức quét qua, anh đang nghĩ vì sao một nơi như thế này lại xuất hiện một người phụ nữ như thế?

Nhưng anh không hề phát hiện trên người cô gái có sự tồn tại của chút pháp lực hay yêu khí nào.

Cô ta là một người bình thường, trừ khi pháp lực của cô ta còn cao hơn anh vài cấp giống như đại sư huynh thì mới có thể che giấu thần khí của cô ta ở trước mặt anh được.

Hai người đang lơ lửng trong Thiên Trì rộng lớn, thế giới yên tĩnh, bốn bề là núi non sừng sững, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Cô gái đột nhiên cười một cái rồi nói bằng tiếng Hán: "Này, anh đến từ bên kia sao? Sao anh lại đến sườn núi phía Đông này được thế? Anh bơi đến đây sao?”

Lúc này Lý Dục Thần mới nhận ra rằng, sườn núi phía đông Thiên Trì thuộc về Cao Ly, đây hẳn là một cô gái Cao Ly.

“Sao cô lại ở trong nước thế?”

“Tôi đang bơi mà! Nước của Thiên Trì vừa sạch sẽ lại vừa nhẹ nhàng khoan khoái, ban đêm không có người qua lại nên tôi mới xuống đây bơi, dễ chịu lắm!”

Cô gái cười khẽ một tiếng nhưng vẫn ôm vai như cũ, dù mang theo một chút ngượng ngùng nhưng trên môi cô ta lại nở một nụ cười rạng rỡ, không hề có chút nghi ngờ hay sợ hãi nào.

Dưới sự ảnh hưởng của cô ta, Lý Dục Thần cũng mỉm cười đáp lại: “Nhưng nước vào ban đêm lạnh lắm.”

“Không đâu!” Cô gái nói: “Tôi chỉ thích cảm giác mát lạnh như băng này thôi. Ơ, không phải anh cũng đang bơi vào lúc này sao?”

“Ơ, anh có bơi đâu, anh vẫn còn đang mặc quần áo mà!” Cô gái chỉ vào Lý Dục Thần rồi nói.

Đột nhiên cô ta nhận ra rằng bản thân đã buông hai tay đang ôm vai của mình ra nên khẽ ‘a’ một cái rồi rút tay lại và cúi đầu mỉm cười.

Lý Dục Thần ngây ngốc ngắm nhìn. Có lẽ vì đã quá nhớ Lâm Mộng Đình rồi nên anh mới cảm thấy lông mày và đôi mắt của cô ta có vài phần giống với Lâm Mộng Đình.

“Vừa nãy anh đang lặn ở dưới nước sao?” Cô gái hỏi.

Lý Dục Thần gật đầu một cái.

“Vì sao anh lại lặn xuống nước thế?”

“Thế vì sao cô lại đi bơi?”

“Là vì vui đó.”

“Tôi cũng là vì vui thôi.”

"Thật sao? Thế thì anh buồn cười quá! Mọi người ở bên đó thật là..." Cô gái nhìn thẳng vào mặt anh: "Ừm... Có thú vị không?"

Lý Dục Thần không biết nên trả lời như thế nào. Anh cảm thấy chắc chắn bản thân anh không phải là một người thú vị, nếu nói đến thú vị thì anh còn không thú vị bằng Mã Sơn, có lẽ một cậu ấm như Trần Văn Học mới được coi là một người thú vị.

Sắc trời dần tối sầm xuống.

Trên bờ truyền đến tiếng gọi: “Vưu Hinh! Vưu Hinh!”

“Ơiii!”

Cô gái đáp lại một tiếng rồi đột nhiên bước đến nắm lấy đầu Lý Dục Thần và ấn đầu anh xuống nước.

Trên bờ xuất hiện cái bóng của một người phụ nữ đang mặc bộ quần áo lao động rất đơn giản.

Xung quanh Thiên Trì có những đỉnh núi cao ngất ngưởng, ở phía sườn núi phía Nam, sườn núi phía Tây và sườn núi phía Bắc đều là những vách đá thẳng đứng, duy chỉ có sườn núi phía Đông này là một sườn núi khá bằng phẳng và có thể đi xuống hồ.

Sườn núi phía Nam, Bắc và phía Tây đều thuộc về Hoa Hạ còn sườn phía Đông lại thuộc về Cao Ly.

Bọn họ cũng đã tiến hành khai thác ở sườn núi phía Đông, không những chỉ xây dựng đường ván xuống dốc mà còn xây dựng cả đường cáp treo trên không.

“Vưu Hinh, đừng nghịch ngợm nữa, trời sắp tối rồi, mau lên nhanh lên đi!"

“Dạ, em biết rồi chị.”

“Nhanh lên, chị sắp tan làm rồi.”

“Chị ơi, chị đợi em bơi một lúc rồi em sẽ lên.”

Hai chị em bọn họ nói chuyện bô bô với nhau bằng tiếng Cao Ly.

Lý Dục Thần bị ấn xuống dưới nước, trước mặt anh chính là cơ thể của cô gái, dường như trong làn nước tối tăm đó anh vẫn có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.

Chị gái của Vưu Hinh bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi rời đi.

Cô gái buông tay ra để Lý Dục Thần chồi lên mặt nước.

Cô ta nhìn khuôn mặt của Lý Dục Thần, hai người, bốn mắt nhìn nhau.

“Đó là chị của tôi.” Cô ta nói.

“Tại sao cô lại nói dối cô ấy?”

“Chị ấy là nhân viên quản lý du lịch ở đây, anh đến từ phía bên kia, không thể để chị ấy nhìn thấy anh, nếu không nhất định chị ấy sẽ báo cáo lên trên, sau đó bọn họ sẽ đuổi anh đi.”

“Như này không nên?”

“Nhất định anh bơi ở đây là có nguyên nhân riêng, nếu đuổi anh đi thì có lẽ sau này anh sẽ không có cơ hội quay lại đây để bơi đâu."

“Cô không sợ tôi là người xấu sao?”

“Không sợ.” Cô gái lắc đầu, đôi mắt sáng như ánh sao ở trên bầu trời.

“Cô tên là Vưu Hinh à?”

“Ừm.”

"Viết như thế nào thế?"

“Như thế nào cũng được, dù sao thì đó cũng chỉ là cách phát âm mà thôi, anh phải hiểu tiếng cao Ly thì mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng nếu dịch ra thì phát âm sẽ không hay đâu."

Lý Dục Thần không hiểu vì sao khi dịch ra lại không hay.

“Còn anh thì sao?” Vưu Hinh hỏi.

“Tôi tên là Lý Dục Thần.”

“Lý Dục Thần...”

Vưu Hinh ngước mắt lên nhìn bầu trời, giờ đây bầu trời đã tràn ngập ánh sao sáng.

“Đừng ngâm mình trong nước nữa, chúng ta lên bờ thôi.” Lý Dục Thần nói.

Vưu Hinh gật đầu một cái.

Hai người lên bờ với cơ thể ướt nhẹp.

Vưu Hinh mặc quần áo một cách tự nhiên, không hề tỏ ra ngại ngùng trước sự có mặt của Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần ngây ngốc nhìn mặt hồ yên tĩnh.

“Tôi không đẹp bằng hồ sao?” Giọng nói của Vưu Hinh truyền đến từ phía sau.

Lý Dục Thần quay đầu lại thì thấy Vưu Hinh đã mặc xong quần áo vào rồi. Đây là một bộ trang phục đậm sắc dân tộc, trông rất đẹp.

Vưu Hinh nhìn anh với một nụ cười nhẹ ở trên khuôn mặt.

Nhìn thấy nụ cười của cô ta, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đinh.

“Cô rất đẹp, còn đẹp hơn so với Thiên Trì.” Lý Dục Thần nói.

“Vậy sao vừa rồi anh không nhìn tôi?" Vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc, không hề có chút nói năng tùy tiện nào, nghiêm túc giống như một đứa trẻ.

Lý Dục Thần ngẩn người ngay lập tức, anh không biết nên trả lời như thế nào.

Cô ta nhìn quần áo của anh rồi đột nhiên nói: "Ôi, quần áo của anh đang ướt, sẽ bị ốm đấy!”

“Không sao đâu, một lúc nữa là nó khô rồi.”

Thật ra Lý Dục Thần chỉ cần niệm chú một cái thì quần áo của anh sẽ khô ngay nhưng không hiểu vì sao anh lại cảm thấy như vậy rất thoải mái.

Vưu Hinh nói: “Không được, anh phải nhanh chóng thay quần áo đi. Anh xuống núi cùng với tôi đi, đi về nhà tôi, tôi sẽ lấy quần áo của anh trai tôi cho anh mặc.”

Cô ta không để anh nói thêm bất cứ lời nào đã kéo anh chạy lên sườn núi.

Cô ta chạy được nửa chừng đã dừng lại rồi ‘suỵt’ một tiếng với anh và nói: “Cẩn thận một chút, đừng để chị tôi phát hiện!"

Hai người lặng lẽ tiến về phía trước, leo lên sườn núi giống như kẻ trộm, đi vòng qua trung tâm tiếp đón khách du lịch rồi lại phi thật nhanh xuống núi.

Sau khi chạy một lèo xuống dưới chân núi, Vưu Hinh vừa hổn hển, vừa cười lớn.

“A, vui quá đi mất.”

Không hiểu vì sao mà Lý Dục Thần cũng trở lên vui vẻ theo cô ta.

“Liệu chị cô có lo lắng nếu như không tìm thấy cô không?”

“Không sao đâu, tôi vẫn thường bơi ở Thiên Trì rồi chạy một mạch về nhà mà.” Cô ta nhăn mặt: “Cái đồ không mặc quần áo!”

Cô ta nói xong thì cười khanh khách.

Vưu Hinh kéo Lý Dục Thần đến ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi, đó là một ngôi làng nhỏ nhắn và yên tĩnh, giống như một đứa trẻ nằm trong lòng mẹ.

“Anh trốn ở đây đi, tôi sẽ đi lấy quần áo cho anh.”

Vưu Hinh lặng lẽ bước vào nhà cô ta giống như một con mèo đi chơi về muộn.

Đèn trong phòng được bật sáng lên và bên trong truyền đến một số tiếng trò chuyện.

Sau đó đèn lại bị tắt đi, Vưu Hinh cầm trong tay một ít quần áo chạy ra ngoài rồi đưa cho Lý Dục Thần.

“Anh nhanh mặc vào đi.”

“Quần áo trên người tôi khô rồi.” Lý Dục Thần nói.

Dường như Vưu Hinh không chịu tin, cô ta sờ quần áo ở trên người anh một cái rồi lại đưa tay vào trong cổ áo của anh.

Anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn và mịn màng đang vuốt ve cổ và lưng của anh.

“Ôi, khô thật rồi này! Thần kỳ quá!” Vưu Hinh kinh ngạc nói.

Lý Dục Thần hỏi cô ta: “Cô là người bản địa sao?”

“Đương nhiên là vậy.”

“Vậy cô đã bao giờ nghe nói đến vị thần hộ mệnh của Bạch Sơn chưa?"

“Thần hộ mệnh?” Vưu Hinh bối rối lắc đầu một cái.

“Là một người phụ nữ, có lẽ đó là một nữ thần.” Lý Dục Thần bổ sung thêm.

“Nữ thần?!” Hai mắt Vưu Hinh sáng lên, cô ta phấn khích nói: “Đó chính là tôi mà!”

“Cô á?” Lý Dục Thần kinh ngạc.

“Đúng thế, tôi tên là Vưu Hinh, Vưu Hinh trong tiếng của Cao Ly có nghĩa là nữ thần mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK