Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1048: Hy sinh thân mình

"Thiên Lang!" Sắc mặt Long Bà Ba Dục chợt thay đổi: "Đúng thật là Thiên Lang rồi!"

Con sói khổng lồ trước mắt này cao tới trăm mét, mặc dù vẫn thấp hơn Na Già cao bốn năm trăm mét kia nhưng thân rắn thì thon dài, thân sói lại cường tráng, về mặt thị giác thì không hề yếu hơn Na Già.

Chỉ thấy trước tên Thiên Lang Đa Cát dùng miệng cẩn thận ngậm lấy chiếc xe đẩy rồi nhẹ nhàng đặt xuống bãi đất trống trên sườn núi.

Dưới sự xúi giục của Long Bà Ba Dục Na Già mất đi lý trí, thấy Thiên Lang Đa Cát xuất hiện thì như lãnh thổ của mình bị đe dọa liền trở nên cuồng nộ hơn, thò một cái đầu ra cắn vào người Đa Cát.

Đa Cát không nhúc nhích, sau khi xác nhận Đạt Ngõa an toàn mới ngậm cả Tang Cát mù lòa lên rồi đặt bên cạnh xe đẩy.

Nước sông Mê Kông dâng lên nhấn chìm nơi bọn họ vừa đứng.

Lúc này Đa Cát mới quay đầu lại, ngửa mặt lên trời hú một tiếng, sau đó cắn vào cổ đầu rắn của Na Già, xé hai cái đã cắn đứt cái đầu rắn đó.

Đầu rắn ầm ầm rơi xuống sông Mê Kông tạo nên sóng lớn ngập trời.

Vai Đa Cát bị rắn cắn mất một miếng thịt nên máu chảy như suối.

Nhưng nó dường như không hề cảm thấy đau mà còn nhe răng, cong lưng, chăm chú nhìn con rắn khổng lồ trước mặt.

Những chiếc răng sói dính máu phát ra ánh sáng rợn người dưới ánh nắng mặt trời.

Na Già hoàn toàn bị chọc giận, thân rắn vặn vẹo trên không trung, đầu rắn loạn vũ trong mây.

Trên cái cổ rắn bị cắn đứt kia lại từ từ mọc ra một cái đầu khác, hơn nữa cái đầu này còn lớn hơn một chút so với vừa rồi, mà cả thân rắn cũng dài hơn và to hơn.

Cả chín cái đầu cùng hành động tấn công Đa Cát từ nhiều hướng các nhau.

Đa Cát cũng không chịu yếu thế, lao tới vừa né tránh tấn công, vừa há miệng phản công.

Nó lại cắn đứt một cái đầu rắn nữa, cũng né được hầu hết các đòn tấn công còn lại nhưng lưng vẫn bị cắn trúng, máu từ lưng nó chảy xuống nhuộm đỏ hai bên lông.

Cái đầu rắn bị đứt lại từ từ mọc ra.

Đa Cát hạ xuống từ trên không trung, đứng trong dòng nước sông Mê Kông dâng lên, nó nhe răng nhìn chằm chằm Na Già, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Còn Na Già dường như cũng biết đối thủ này rất mạnh nên lắc đầu rắn, tìm thời cơ tấn công.

Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, nước sông từ từ rút đi.

Nhưng sự tĩnh lặng này chỉ kéo dài trong chốc lát, đột nhiên gió mây lại nổi lên, rắn và sói đại chiến, sóng lớn sông Mê Kông vỗ bờ làm đá vụn bay tung tóe.

Đa Cát vô cùng dũng mãnh với những chiếc răng nanh sắc nhọn, hầu như mỗi lần nó cắn đều cắn đứt một cái đầu rắn. Nhưng đầu rắn của Na Già có thể tái sinh, hơn nữa mỗi lần tái sinh còn mạnh hơn trước, thân rắn cũng to lớn hơn.

Cuộc chiến của đôi bên vô cùng ác liệt, gió mây cuộn trào khiến Lý Dục Thần nhất thời không thể chen tay vào.

Anh quan sát một lúc mới phát hiện tốc độ tái sinh của đầu rắn Na Già dường như đang chậm lại.

Nhưng lúc này, trên người Đa Cát đã bị thương nhiều chỗ rồi.

Cứ tiếp tục như vậy thì Đa Cát chắc chắn sẽ thua mất.

"Sư huynh, sư tỷ! Tái sinh của Tà Thần này không vô hạn đâu, có lẽ sắp đến giới hạn rồi, chúng ta đi giúp Đa Cát một tay đi!"

Lý Dục Thần nói xong thì ngự kiếm xông lên, kiếm Huyền Minh, Tử Vân Như Ý và cờ U Minh Quỷ cũng được ném ra cùng lúc.

Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cầm pháp bảo tiến lên tham gia vào cuộc chiến.

Ba người vừa rồi đã nghỉ được một lúc nhưng pháp lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Mà lúc này Na Già lại mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, ba người bọn họ tham gia vào cũng chỉ có thể miễn cưỡng quấn lấy ba cái đầu rắn thôi, coi như giảm bớt một chút áp lực giúp Đa Cát.

Nhờ sự giúp đỡ của bọn họ nên toàn thân Đa Cát chấn động, thần uy bộc phát mạnh mẽ, nó liên tục cắn xé, một hơi cắn đứt ba cái đầu rắn.

Nhưng trên người nó cũng bị ba cái đầu rắn khác cắn trúng và xé đứt ba miếng thịt.

Aoooooooo!

Đa Cát hú dài một tiếng, toàn thân đẫm máu nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu với Na Già.

Tuy nhiên máu thịt trên ba cái cổ bị đứt đó lại quấn quéo, mặc dù tốc độ ngày càng chậm nhưng chúng vẫn từ từ mọc ra những cái đầu rắn mới.

Thân thể Na Già trở nên cao lớn hơn, sức mạnh cũng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng vì ba người Lý Dục Thần tiêu hao quá nhiều sức nên uy lực của pháp bảo ngày càng yếu đi, nếu không phải Đa Cát thực sự dũng mãnh thì lúc này bọn họ thậm chí còn khó có thể tự mình chống cự với một cái đầu.

Lý Dục Thần cảm nhận rõ ràng được Đa Cát sắp không trụ nổi nữa rồi.

Nó đã không còn sức cắn đứt đầu rắn nữa, chỉ có thể đối phó qua lại với Na Già, trên thân cũng ngày càng nhiều vết thương.

Xì!

Na Già phát ra một tiếng rít dài, chín cái lưỡi rắn loạn xạ trên không trung, chín cái đầu xuyên qua mây xanh phát động một đòn tấn công dữ dội.

Lý Dục Thần cảm thấy một sức mạnh vô cùng to lớn đâm vào người anh.

Ầm một tiếng, cơ thể anh bay ngược ra xa mấy chục dặm, đâm sập một ngọn núi.

Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng không khá hơn là bao, bọn họ đều bay ra ngoài từ hai hướng khác nhau.

Sáu cái đầu còn lại của Na Già xuyên qua bụng và cổ Đa Cát rồi quấn chặt lấy, tiếp đó lại cắn vào người nó.

Đa Cát liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi sự quấn chặt của sáu cái đầu rắn này.

A huuuu!

Nó ngửa mặt lên trời hú dài, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ không cam lòng.

Ngay lúc này, trên lưng Đa Cát xuất hiện một bóng người.

Không biết từ lúc nào Tang Cát đã bò lên lưng Đa Cát, lúc này anh ấy đang từng bước từng bước trèo lên dọc theo xương sống của nó.

Trong tay anh ấy nắm chặt một con dao rựa.

Đạt Ngõa trên chiếc xe đang giữa sườn núi ngẩng đầu nhìn con trai và con chó của mình, ánh mắt bà ấy trong trẻo, trên mặt hiện lên vẻ thương xót vô hạn.

"Đi đi, con trai!"

Cơ thể Tang Cát trên lưng Thiên Lang khổng lồ trông như một con ký sinh trùng nhỏ bé, anh ấy bám vào lông Đa Cát, khó khăn lắm mới trèo lên được.

Đôi mắt anh ấy đã mù, trong hốc mắt không còn chút ánh sáng nào nhưng anh ấy vẫn ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt trời, hướng về phía Tà Thần Na Già khổng lồ như thể đang nhìn chằm chằm vào nó.

Na Già đột nhiên ngừng cắn xé Đa Cát, chín cái đầu rắn hỗn loạn quấn vào nhau trên không trung, mười tám con mắt chăm chú nhìn vào người nhỏ bé trên lưng Thiên Lang.

Tang Cát trèo lên đỉnh vai Thiên Lang.

Lý Dục Thần nén cơn đau bay trở lại thì đúng lúc này anh nhìn thấy Tang Cát giơ con dao rựa lên.

Nhưng anh ấy không nhìn về phía Na Già.

Na Già ở trên cao, con dao rựa nhỏ bé đó căn bản không thể chém tới, mà có chém tới thì cũng không thể chém đứt được.

Tang Cát tự chém vào chính mình.

Một nhát, hai nhát...

"Tang Cát!"

Lý Dục Thần hét lớn, muốn chạy tới ngăn cản nhưng vào lúc này, thời gian như ngừng lại, không gian đông cứng, thế giới yên tĩnh.

Chỉ có Tang Cát đang vung dao.

Mỗi một nhát dao, cơ thể Tang Cát lại bị cắt đứt một mảng.

Anh ấy tự chém mình tổng cộng tám nhát.

Tự cắt mình thành tám khúc.

Sau khi chém nhát thứ tám, con dao rựa rơi khỏi tay anh ấy.

Tay, chân, thân, đầu...

Chín bộ phận cơ thể từ trên trời rơi xuống.

Na Già buông Đa Cát ra rồi vặn vẹo cơ thể, chín cái đầu rắn cùng há miệng, mỗi đầu một miếng, nuốt chửng cơ thể Tang Cát.

Đa Cát hú dài một tiếng làm phá vỡ sự yên tĩnh của thế giới.

Toàn thân nó đẫm máu rơi vào sông Mê Kông như mưa rơi.

Cuối cùng, nó ngã ầm xuống rồi nằm trên bãi sông.

Nước sông đục ngầu ngập đến nửa thân nó, xối xả trên sông làm nhuộm đỏ cả mảng sông.

Trong mắt Đa Cát chảy ra hai hàng nước mắt trong veo.

Chỉ có những giọt nước mắt này mới là trong trẻo, sạch sẽ.

Na Già chín đầu đứng trên không trung nhìn con Thiên Lang hấp hối trên bãi sông dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sự hung bạo, tức giận và hơi thở cuồng bạo nuốt chửng mọi thứ trên người nó đã biến mất như một tác phẩm điêu khắc.

"Na Già! Thần của tôi!" Long Bà Ba Dục đứng trên vách đá lo lắng hét lên: "Đừng để những phàm nhân tầm thường này mê hoặc, ăn thịt chúng đi! Ngài là vị thần chân chính duy nhất mà!"

Na Già quay cái đầu khổng lồ của mình trên không trung, khè ra lưỡi rắn dài rồi phun ra ngọn lửa giận dữ lần nữa.

Long Bà Ba Dục mừng rỡ, phấn khích hét lớn: "Na Già, hủy diệt chúng đi! Hủy diệt thế giới này đi!"

Ầm!

Cái đầu rắn khổng lồ từ trên không trung đập xuống, một ngụm nuốt chửng Long Bà Ba Dục.
Chương 1049: Phía cuối chân trời

Sau khi đầu rắn nuốt Long Bà Ba Dục xong thì thuận thế đụng phải vách núi.

Ầm ầm! Một lực va chạm cực lớn khiến cả ngọn núi sụp đổ.

Thần Điện sụp đổ, đá lớn lăn xuống.

Mã Sơn ôm chặt Tra Na Lệ rơi xuống từ trên không trung.

Lúc tiếp đất, anh ta dùng sức xoay eo, đẩy Tra Na Lệ lên trên, dùng tốc độ rơi nhanh của mình để đổi lấy tốc độ rơi chậm lại của Tra Na Lệ.

Bịch!

Lưng anh ta đập mạnh xuống đất, sau đó Tra Na Lệ lại đè nặng lên người anh ta.

Có thể nói anh ta đã dùng thân xác của mình làm đệm thịt cho Tra Na Lệ.

Phụt!

Mã Sơn phun một ngụm máu tươi vào mặt Tra Na Lệ.

"Mã Sơn!" Tra Na Lệ không kịp lau máu, chỉ ôm lấy Mã Sơn kêu lớn: "Anh không sao chứ?"

"Mềm... Mềm quá! Cứng… Cứng quá!"

Mã Sơn phát ra tiếng lẩm bẩm, biểu cảm trông rất khó chịu.

"Cái gì mà mềm quá cứng quá?"

Tra Na Lệ khó hiểu nhìn Mã Sơn, mãi đến khi nhìn thấy biểu cảm đau đớn và kỳ lạ trên mặt anh ta, cô ta mới nhận ra mình đang nằm đè lên người anh ta.

"Đồ khốn!"

Cô ta rất muốn đánh anh ta một trận, lúc này rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn nữa?

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Mã Sơn, cô ta lại thấy thương anh ta vô cùng.

Anh ta vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không tiếc.

Tìm đâu ra được người đàn ông như vậy đây?

Trong lòng Tra Na Lệ dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

"Cứng, cứng quá, em sờ xem..." Mã Sơn nói.

Tra Na Lệ nghe anh ta nói càng ngày càng không ra gì, mặt đỏ bừng tức giận bò dậy nói: "Nếu anh còn như vậy nữa, em không thèm để ý đến anh nữa đâu!"

Mã Sơn nhăn nhó, đau đớn vặn vẹo cơ thể, nói: "Lưng anh... Có một thứ cứng... Cứng lắm, đau lắm! Em sờ xem là cái gì vậy?"

Tra Na Lệ sửng sốt, lúc này mới biết mình hiểu lầm Mã Sơn nên vội vàng ngồi xổm xuống giúp Mã Sơn lật người lại.

Chỉ thấy một ngọn đèn cắm trên lưng Mã Sơn, tim đèn và nửa phần đầu đèn đã hoàn toàn đâm vào khoang ngực, chỉ còn lại một phần đế đèn ở bên ngoài.

Tra Na Lệ vô cùng kinh ngạc, định rút đèn ra.

Bỗng cô ta nghe thấy sau lưng có người nói: "Đừng động vào! Đây là đèn Chúc Long Cửu Âm, lửa của đèn vĩnh viễn không tắt, bây giờ đâm vào trong cơ thể anh ta thì linh hồn của anh ta đã hòa vào đèn lửa, nếu tuỳ tiện rút ra thì anh ta sẽ chết vì mất hồn đấy!”

"Hả?!" Tra Na Lệ kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp sau lưng: "Vậy phải làm sao?"

Hướng Vãn Tình không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thân rắn khổng lồ trên không trung, bảo vệ bọn họ ở phía sau.

Na Già ngơ ngác đứng trong sông Mê Kông, nhìn con Thiên Lang ngã xuống vũng máu rồi lại nhìn chiếc xe trên sườn núi.

Thân rắn đột nhiên cong lên như thể đang cúi đầu chào Đạt Ngõa, chín cái đầu rắn lắc lư cùng phát ra tiếng rít.

Sau đó, toàn bộ con rắn từ từ chìm xuống, không lâu sau, nó đã chìm vào dòng sông Mê Kông rộng lớn.

Sông Mê Kông lại trở về sự yên bình như thường lệ, chỉ là sau khi mực nước rút đi đã để lại một bãi sông đỏ như máu.

"Sư tỷ!" Lý Dục Thần nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hướng Vãn Tình, liếc nhìn Mã Sơn: "Sư tỷ, đây là huynh đệ của đệ, Mã Sơn, trước đây anh ấy bị người ta móc tim khiến linh hồn bị tổn thương, đệ thấy ngọn đèn Chúc Long Cửu Âm này có vẻ có tác dụng định hồn, hay là dung hợp đèn lửa vào cơ thể anh ấy để ổn định linh hồn cho anh ấy đi."

"Đèn Chúc Long Cửu Âm là thần khí, dung hợp vào cơ thể anh ấy..." Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng lắc đầu: "E là khó lắm."

"Đèn thần đã đâm vào tim anh ta rồi, âm hỏa đã vào cơ thể, không dung hợp cũng không được." Đỗ Thanh Hồi đi tới kiểm tra vết thương của Mã Sơn: "Rút ra, anh ta chắc chắn sẽ chết!"

Lý Dục Thần kiên định nói: "Không được, đệ tuyệt đối không thể để anh Mã Sơn chết được!"

"Với công lực của ba người chúng ta, dốc toàn lực thì dung hợp đèn vào cơ thể không khó. Chỉ là đèn Chúc Long Cửu Âm là do thân xác của Chúc Long luyện hóa mà thành, một khi thần khí này đã vào cơ thể thì sẽ dung hợp với thân hồn của anh ta, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết được." Đỗ Thanh Hồi nói.

"Thần vật Chúc Long Cửu Âm này gặp được nhưng không cưỡng cầu được, nếu lưu lạc giang hồ, e là sẽ gây ra mưa máu tanh tưởi. Bây giờ lại đâm vào tim anh ta, đèn lửa thiêu đốt trái tim..." Hướng Vãn Tình thở dài: "Thôi, đây cũng là duyên phận của anh ta, phúc hay họa, chỉ có anh ta tự gánh chịu thôi."

Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."

Anh đỡ Mã Sơn dậy ngồi xếp bằng.

Ba người chia làm ba hướng, tạo thành hình chữ phẩm, vây quanh Mã Sơn.

Lý Dục Thần dùng một tay kết ấn, một tay vẽ bùa trong hư không.

Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng vậy.

Trong hư không xung quanh Mã Sơn, bùa chú màu vàng nhấp nháy, từng tấm bùa ấn nhập vào cơ thể anh ta, đế đèn trên lưng anh ta cũng phát ra ánh sáng vàng.

Không lâu sau, ánh sáng vàng trở nên rực rỡ bao phủ toàn bộ cơ thể Mã Sơn.

Tra Na Lệ đứng bên cạnh, căng thẳng nắm chặt tay.

Ánh sáng vàng từ từ tan đi, nhìn lại đế đèn trên lưng Mã Sơn, nó đã biến mất.

Mã Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rồi ngất đi.

Tra Na Lệ sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ Mã Sơn, nhẹ nhàng vỗ vào má anh ta gọi: "Mã Sơn! Mã Sơn!"

"Anh ta không sao đâu." Đỗ Thanh Hồi nói: "Chỉ là thần hồn bị chín ngọn nến âm hỏa bao bọc nên tạm thời hôn mê thôi."

Anh ấy lấy ra vài viên thuốc rồi nhét một viên vào miệng Mã Sơn, đưa những viên còn lại cho Tra Na Lệ nói: "Đợi anh ta tỉnh lại thì cho anh ta uống thêm một viên, những viên còn lại thì bảy ngày uống một viên."

Tra Na Lệ nhận lấy thuốc, cảm ơn rối rít.

Lý Dục Thần cũng thay Mã Sơn cảm ơn sư huynh và sư tỷ, ba người cùng nhau nhìn về phía sông Mê Kông.

Lúc này, sông Mê Kông không có gió không có sóng, mực nước cũng đã trở lại bình thường.

Đa Cát đã biến trở lại thành dáng vẻ bình thường của một con chó, chỉ là toàn thân đầy máu, khập khiễng đi dọc theo những viên đá vụn ven sông về phía chiếc xe đẩy trên sườn núi.

Đạt Ngõa ngồi trên xe đẩy, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Đa Cát đi đến bên xe đẩy, cúi đầu xuống dường như đang chờ chủ nhân trách mắng.

Đạt Ngõa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, khẽ lẩm bẩm: "Đa Cát! Làm tốt lắm! Mày rất tuyệt!"

Đa Cát ngẩng đầu lên, quay lại nhìn sông Mê Kông, trong mắt có một tia buồn bã.

Lý Dục Thần và hai người kia nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh họ.

Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng đã nghe Lý Dục Thần kể về lai lịch của Đạt Ngõa, vừa kinh ngạc vừa cảm ơn bà ấy, đồng thời cũng cảm thấy buồn vì cái chết của Tang Cát.

"Các vị không cần cảm ơn tôi, cũng không cần buồn vì Tang Cát." Đạt Ngõa bình tĩnh nói: "Chúng tôi đến đây theo sự chỉ dẫn của thần linh, đây chính là số mệnh của Tang Cát! Ngược lại, tôi phải cảm ơn cậu Lý, chính cậu đã cứu Tang Cát mới khiến nó có thể nghe được tiếng nói của thần linh và đến được nơi này."

Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy xấu hổ. Sự thánh khiết và cao thượng của Đạt Ngõa là điều mà người thường không thể đạt tới. Nếu trên đời có Phật thì Đạt Ngõa chính là Phật.

"Bà à, tiếp theo bà định đi đâu? Nếu không chê thì có thể đến ở nhà tôi ở thành phố Hòa, tôi tin chắc mọi người sẽ thích bà." Lý Dục Thần nói.

Đạt Ngõa nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn, tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Tôi đến từ đâu thì phải trở về đó. Bệnh của Tang Cát đã khỏi rồi, cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi, tôi cũng nên trở về thôi."

Bà ấy nhìn về phía tây: "Đa Cát, chúng ta đi thôi."

Đa Cát cúi đầu, chui vào vòng dây thừng trước xe đẩy, kéo xe đẩy rồi khập khiễng đi xuống núi theo con đường mòn.

Tiếng bánh xe lăn bánh, bọn họ đi theo con đường cũ, dọc theo bờ sông Mê Kông, chậm rãi đi về.

Đi được vài bước, Đa Cát đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại.

Ngay phía sau xe kéo, một con rắn hổ mang chúa dài vài mét đang đứng thẳng giữa đường lặng lẽ nhìn họ.

Con rắn và con chó nhìn nhau, rất lâu không nhúc nhích.

Đạt Ngõa cũng nhìn thấy con rắn, hốc mắt bà ấy ươn ướt, mờ ảo mà trong trẻo như thung lũng sau cơn mưa, cầu vồng lóe lên trong mắt bà ấy.

"Đi thôi, Đa Cát."

Đa Cát từ từ quay đầu lại rồi khập khiễng đi theo con đường gập ghềnh, hướng về phía xa.

Cuối cùng, nước mắt của Đạt Ngõa cũng không rơi xuống.

Ngược lại, con rắn hổ mang chúa kia lại rơi hai giọt nước mắt trong veo trên tảng đá ven bờ sông Mê Kông.

Nó nhìn theo người thân rời đi, cho đến khi bóng xe chìm vào đám cỏ dài trên con đường cổ ven sông, biến mất ở tận chân trời.

Nó mới tuột xuống nước.

Nước mắt trên tảng đá nhanh chóng bị ánh nắng mặt trời làm khô, để lại hai vết không thể xóa nhòa.
Chương 1050: Thời gian trôi như dòng nước

Lý Dục Thần đưa Mã Sơn và Tra Na Lệ trở về Thanh Lai.

Cơ thể của Mã Sơn cần được tĩnh dưỡng hai ngày.

Ngọn lửa Chúc Long Cửu Âm dung nhập vào cơ thể, không phải người phàm nào cũng có thể chịu được, ngay cả khi Đỗ Thanh Hồi ban tặng thánh dược thì cũng phải cẩn thận.

Tra Na Lệ chăm sóc Mã Sơn

马山

Mã Sơn

vô cùng chu đáo, điều này khiến Lý Dục Thần rất yên tâm.

Thanh Lai có đệ tử của Huyền Hàng Môn nên đã sắp xếp cho họ một nơi ở yên tĩnh và thoải mái.

Lý Dục Thần trở lại bờ sông Mê Kông, canh giữ ở đây với Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi ba ngày.

Di tích của ngôi đền Phật cổ đã hoàn toàn biến mất, tượng Phật bị Lý Dục Thần chém nát, còn đèn Chúc Long Cửu Âm lại dung nhập vào cơ thể Mã Sơn, giống như Thiên Phật Câu vậy, trận pháp không thể khôi phục được nữa.

Tang Cát hy sinh thân mình, dùng cái chết của mình để dung hợp hồn phách và thiện niệm vào cơ thể Na Già.

Nhưng không ai dám chắc rằng Na Già sẽ không xuất hiện trở lại.

Vào ngày thứ ba, một con Thanh Điểu bay trên sông Mê Kông.

Lý Dục Thần mừng rỡ: "Thanh Điểu đã trở lại rồi! Chắc là có tin tức từ Thiên Đô!"

Anh vẫy tay, Thanh Điểu đậu trên lòng bàn tay anh.

Nhưng anh không nhận được bất kỳ thần niệm nào trong thức hải.

"Lạ thật, sao lại không có tin tức gì vậy?" Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.

Hướng Vãn Tình nói: "Chuyện Tà Thần Na Già lớn như vậy mà đại sư huynh không quan tâm sao? Quá đáng quá vậy!"

Lý Dục Thần biết thần tượng của Hướng Vãn Tình là nhị sư huynh nên cô ấy luôn phàn nàn nghiêm khắc về đại sư huynh khá nhiều

Đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ hư không truyền đến:

"Ai nói huynh không quan tâm!"

Chỉ thấy trên bầu trời sông Mê Kông, gió nhẹ thoang thoảng, mây ngũ sắc bồng bềnh, kim quang lóe lên, có hạc bay đến.

Giữa kim quang và mây ngũ sắc có một người bước ra, người đó mặc áo xanh, mắt sáng mày rậm, mặt như ngọc, nếu không có ba lọn râu dưới cằm thì còn tưởng là một chàng trai trẻ tuấn tú.

Anh ta khoanh tay lại bước trên hư không, uy áp ngời ngời.

"Đại sư huynh!"

Ba người đồng thời kinh ngạc, đặc biệt là Hướng Vãn Tình, vừa rồi còn nói xấu đại sư huynh, giờ cô ấy lại vội cúi đầu, cung kính đứng thẳng.

Lý Dục Thần là người nhỏ tuổi nhất nên lại càng cung kính hơn.

Sau khi lên Thiên Đô, mặc dù anh bái Vân Dương Tử làm sư phụ nhưng hành tung sư phụ bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải ở trong Vạn Tiên Trận thì cũng là du ngoạn thiên hạ, chỉ thỉnh thoảng mới đến giảng đạo hoặc kiểm tra đệ tử thôi.

Thật ra những đệ tử nhỏ như Lý Dục Thần đều do đại sư huynh Lưu Sùng Tuấn truyền thụ thay sư phụ, người ta hay nói trưởng huynh như cha nên đối với anh mà nói đại sư huynh cũng giống như sư phụ vậy.

"Đại sư huynh, sao huynh lại đích thân đến đây?" Đỗ Thanh Hồi nói.

"Na Già là yêu thần thời cổ đại, huynh không đích thân đến, chỉ bằng mấy người bọn đệ thì làm sao có thể là đối thủ của nó chứ?" Lưu Sùng Tuấn nói.

"Không phải đã giải quyết xong rồi sao!" Hướng Vãn Tình lẩm bẩm.

Mặt Lưu Sùng Tuấn lạnh lùng, nói: "Là các đệ giải quyết xong sao?"

"Thì cũng không phải."

Hướng Vãn Tình không dám giấu giếm nên bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Lưu Sùng Tuấn nghe xong thì nhìn Lý Dục Thần, hơi gật đầu nói: "Không tệ, đây là mối lương duyên mà Dục Thần kết được."

Đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, ánh mắt như điện, sau đó nắm lấy mạch môn của Lý Dục Thần.

Trước mặt đại sư huynh, Lý Dục Thần không có sức phản kháng, mà cũng không dám phản kháng.

"Đệ xuống núi chưa đầy một năm đã vượt qua hai lần Lôi Kiếp?!"

Hướng Vãn Tình nói: "Đúng vậy, sư đệ tiến bộ rất nhanh, sư phụ còn nói đệ ấy là người đầu tiên trong năm trăm năm nữa!"

Lưu Sùng Tuấn lại cau mày: "Chuyện tu hành muôn vàn khó khăn hiểm trở, không có đường tắt nào cả. Căn cơ của đệ không đủ mà một năm vượt qua hai kiếp, tiến bộ quá nhanh nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt đối với đệ."

Hướng Vãn Tình nói: "Một năm hai kiếp cũng không đến nỗi quá khoa trương chứ, nhị sư huynh còn liên tiếp vượt qua bốn kiếp nữa kìa!"

Sắc mặt Lưu Sùng Tuấn tối sầm, quát lớn: "Muội thì biết cái gì? Trước khi nhị sư huynh của bọn đệ vượt kiếp đã mất một trăm năm để bồi đắp Trúc Cơ, cố tình đè nén Lôi Kiếp mới có thể tạo nên kỳ tích liên tiếp vượt qua bốn kiếp sau này. Mặc dù vậy, đệ ấy vẫn để lại di chứng, đi chệch hướng còn đường sau này đấy."

Hướng Vãn Tình thấy Lưu Sùng Tuấn có chút tức giận, cũng không dám cãi lại mà nháy mắt với Lý Dục Thần, không nói gì nữa.

Lưu Sùng Tuấn lại nhìn Lý Dục Thần, nói: "Đệ vào Thiên Đô mười ba năm, xuống núi luyện một năm mà đã qua hai lần thiên kiếp rồi, quả thực xứng đáng với danh hiệu người đầu tiên trong năm trăm năm. Nhưng đệ không được vì thế mà kiêu ngạo, quên đi cái tâm ban đầu khi tu hành. Rèn luyện trong hồng trần là để đệ đoạn tuyệt với duyên trần, tẩy sạch tâm ma nhưng huynh thấy tâm ma của đệ vẫn chưa tiêu tan, mà còn có dấu hiệu ngày càng nặng thêm. Theo huynh thấy, đệ nên theo huynh về núi đi."

Đỗ Thanh Hồi cũng nói: "Đúng vậy, sau khi vào Tiên Thiên có rất nhiều tâm pháp phải học lại. Đệ đã hai lần thiên kiếp rồi, giống như huynh vậy. Qua ba lần thiên kiếp, tạm thời không chỉ có uy lực của lôi điện mà không gian cũng bị vỡ nát và mai một. Đệ vẫn nên về Thiên Đô đi, có sư phụ và đại sư huynh chỉ dạy, chúng ta ở bên nhau cũng tiện trao đổi cách vượt kiếp hơn."

Lý Dục Thần cau mày, cúi người hành lễ với Lưu Sùng Tuấn rồi nói: "Đại sư huynh, không phải đệ không muốn về Thiên Đô, chỉ là sư phụ bảo đệ xuống núi đoạn tuyệt với duyên trần, giờ duyên trần chưa dứt, nếu bỏ mọi thứ mà đi, chỉ sợ tâm ma càng dâng cao hơn. Đợi đệ giải quyết xong chuyện ở đây, không còn vướng bận gì nữa, rồi sẽ về Thiên Đô, hầu hạ sư tôn và đại sư huynh."

Lưu Sùng Tuấn nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị.

Lý Dục Thần chỉ cảm thấy một luồng uy áp vô tận bao trùm lấy mình, còn ánh mắt của đại sư huynh như ngọn đèn soi thẳng vào lòng người, khiến anh không thể che giấu được nội tâm.

Lưu Sùng Tuấn thở dài, nói: "Thôi được, tâm ma của đệ sinh ra từ hồng trần, vậy thì hãy để nó tiêu tan trong hồng trần. Nhưng đệ phải nhớ, đệ là đệ tử Thiên Đô, dưới Tiên Môn và không được quên mất thân phận của mình, không được vứt bỏ thiên tâm chính niệm. Nếu gặp khó khăn, hãy quay về bất cứ lúc nào, sư phụ và các sư huynh sư tỷ sẽ không bỏ mặc đệ."

Lý Dục Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, mặc dù đại sư huynh thường nghiêm khắc nhưng trong lòng vẫn rất thương mình.

"Cảm ơn đại sư huynh quan tâm."

"Đại sư huynh, vậy chúng ta thì sao?" Hướng Vãn Tình đảo mắt: "Dục Thần ở bên ngoài một mình cũng không có ai chăm sóc, hay là muội ở lại đi."

Lưu Sùng Tuấn làm mặt lạnh: "Con bé này, huynh còn không biết tâm tư của muội sao! Muốn đi chơi thì cứ nói, đừng mượn cớ Dục Thần."

Hướng Vãn Tình lè lưỡi, cúi đầu không nói gì, chỉ là rất không vui.

Lưu Sùng Tuấn nói: "Hiện tại năng lượng không gian bên ngoài rất bất thường, e là thế giới này cũng sẽ không yên bình. Tà Thần Na Già xuất hiện ở đây, chỉ sợ không phải ngẫu nhiên. Thiên hạ đã có nhiều bí cảnh mở ra, ngoài Thái Dương Thánh Giáo và Ma giáo ra, có rất nhiều thế lực cổ xưa ẩn náu có thể sẽ phục hồi. Sư phụ vào Vạn Tiên Trận, nhị sư huynh của các đệ lại đến biển Trầm Quang, đến nay vẫn bặt vô âm tín, huynh ở Thiên Đô cũng không thể rời đi được. Các đệ đã xuống núi rồi, đi lại ngoài thế gian một thời gian cũng tốt, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Hả, thật sao?" Hướng Vãn Tình không dám tin đại sư huynh luôn nghiêm khắc lại đồng ý, hơn nữa nghe ý này thì cô ấy và Đỗ Thanh Hồi đều không cần về Thiên Đô.

"Tất nhiên là thật." Lưu Sùng Tuấn cười nói.

Hướng Vãn Tình vui mừng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ: "Đại sư huynh, huynh tốt quá!"

Đỗ Thanh Hồi cũng lộ vẻ vui mừng, cúi người nói: "Tuân lệnh đại sư huynh!"

Lưu Sùng Tuấn lại nhìn về phía sông Mê Kông: "Nơi này không còn yêu khí nữa, các đệ cẩn thận mọi việc nhé, huynh đi trước."

Nói xong, anh ta bước về phía trước một bước, rồi biến mất trong hư không.

Hướng Vãn Tình liền bàn bạc với Đỗ Thanh Hồi về việc nên đi đâu trước.

Lý Dục Thần đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Sư huynh, sư tỷ, mọi người có nhớ trên Thiên Đô từng có một vị sư huynh tên Lục Kính Sơn không?"

"Bát sư huynh!" Đỗ Thanh Hồi và Hướng Vãn Tình đều kinh ngạc.

Hướng Vãn Tình nói: "Lúc bát sư huynh rời khỏi núi, tỷ mới lên Thiên Đô, tỷ còn không nhớ rõ bát sư huynh nữa, sư đệ, sao đệ lại biết?"

Lý Dục Thần nói: "Sư huynh Lục đang ở đảo Cửu Long, hiện tại là đại đảo chủ của đảo Cửu Long."

Nói rồi, anh kể lại chuyện gặp Lục Kính Sơn ở đảo Cửu Long.

Đỗ Thanh Hồi cười lớn: "Năm đó huynh lên núi, bát sư huynh đối xử với huynh tốt nhất, chúng ta đều tưởng anh ta đã chết trong loạn chiến rồi, không ngờ vẫn còn sống. Ha ha ha, huynh sẽ đến đảo Cửu Long tìm anh ta ngay, chắc chắn phải uống say với anh ta mới được!"

Nói xong, anh ấy bay lên, một luồng sáng bay về phía đông bắc.

"Sư huynh Thập Tam, đợi muội với!"

Hướng Vãn Tình cũng điều khiển kiếm Thất Tinh đuổi theo.

Chỉ còn lại Lý Dục Thần đứng đó, không ngờ sư huynh sư tỷ lại nóng vội như vậy.

Anh đến bên bờ sông Mê Kông, nhìn dòng nước cuồn cuộn, nhớ lại chuyện đã qua, không khỏi cảm khái, thở dài: "Thời gian trôi như dòng nước vậy!"

Ngay lúc này, một con rắn hổ mang chúa từ trong nước chui ra, đứng thẳng trước mặt Lý Dục Thần, miệng thốt ra tiếng người: "Cậu Lý..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK