Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Lỡ thắng thì sao?

"Có thể!"

Xôn xao, hiện trường có chút xôn xao, ngay cả vua sòng bài có mặt ở đây nhưng cũng không thể kìm nén được sự khiếp sợ trong lòng mọi người.

Đây không còn là đánh bài thông thường nữa, đây là một cuộc đánh cược chưa từng có!

Một canh bạc lớn giữa vua Hào Giang và vua Hương Giang.

Người trẻ tuổi trước mặt này điên rồi!

Lý Ngôn Thành của Hương Giang cũng điên rồi!

Bây giờ phải nhìn xem liệu Hà Gia Xương có điên theo hay không?

Lý Dục Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Hà Gia Xương, hỏi: "Ông Hà, thế nào, tiền đặt cược này đã đủ chưa?"

Lần này, đến lượt Hà Gia Xương trầm mặc.

Lý Ngôn Thành lại thực sự đồng ý?

Ông ta lại nhìn về phía Lý Dục Thần một lần nữa, rốt cuộc người trẻ tuổi này đã nắm được nhược điểm gì của nhà họ Lý ở Hương Giang, hay trên người có thứ gì đó có thể khiến Lý Ngôn Thành được ăn cả ngã về không?

Tại sao ông cụ lại dám đặt cược như vậy?

Ngay từ đầu, Hà Gia Xương đã muốn từ chối.

Với quyền thế và sự giàu có hiện tại của nhà họ Hà, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Ông ta hoàn toàn có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để bóp chết đối phương.

Nhưng cuộc điện thoại của Lý Dục Thần này đã khiến Hà Gia Xương cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống.

Lý Ngôn Thành đồng ý, đây đã không còn là chuyện của Lý Dục Thần nữa mà đã trở thành chuyện của nhà họ Hà và nhà họ Lý.

Nếu ông ta không đánh cược thì chẳng khác nào thừa nhận thất bại.

Sau này sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt nhà họ Lý ở Hương Giang.

Hà Gia Xương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Được".

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, như thể hai đội quân đang đối đầu nhau, giương cung bạt kiếm, sát khí tràn ngập chiến trường.



Trong khu biệt thự cao cấp của vịnh Thâm Thủy ở Hương Giang, Lý Ngôn Thành đứng trước cửa sổ trong suốt sát đất, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ trong trạng thái xuất thần.

Phía sau lưng ông cụ, con trai cả Lý Triệu Phong, hiện tại cũng là gia chủ của nhà họ Lý ở Hương Giang, đứng khoanh tay, cảm thấy có chút bất an khi nhìn tấm lưng ngày càng còng của bố mình.

"Bố, tại sao lại phải đồng ý với cậu ta?"

"Không đồng ý thì có thể làm gì?", Lý Ngôn Thành nói: "Cậu ta ở ngay trước mặt Hà Gia Xương gọi điện thoại, còn mở loa ngoài, bố có thể không đồng ý sao? Đây là một người thông minh! Cậu ta đang thử xem lời nói của bố có phải thực sự hay không, cũng muốn đặt bố và Hà Gia Xương trên lửa nướng mà thôi!"

"Vậy lỡ như cậu ta thua thì sao?", Lý Triệu Phong lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ bố thực sự mang hết gia sản mà bố đã vất vả tích góp mấy chục năm cho nhà họ Hà ư?"

"Nếu như thắng thì sao?", Lý Ngôn Thành nói.

Lý Triệu Phong hơi sửng sốt: "Làm sao có thể? Ở trong sòng bài của Hào Giang, ai có thể thắng được Hà Gia Xương?"

"Lỡ như thắng thì sao?", Lý Ngôn Thành nói.

"Bố! Cách hành xử này không giống bố! Bố từng dạy chúng con không được kiếm đến đồng xu cuối cùng. Bố còn nói khi đầu tư nhất định phải từ bỏ việc đánh cược, quay trở về với lý trí. Bình thường bố ghét nhất việc đánh bạc, tại sao lần này... "

Lý Triệu Phong có chút nôn nóng nhìn người bố già của mình.

Lý Ngôn Thành đột nhiên cười: "Triệu Phong, con có biết tại sao bố chọn con làm người nối nghiệp không?"

"Đó là bởi vì con rất cẩn thận", Không đợi Lý Triệu Phong trả lời, Lý Ngôn Thành tiếp tục nói: "Em trai con rất nghiện đánh cược, dễ thắng nhưng cũng dễ thua. Nó có thể phát triển giang sơn, nhưng lại không thể giữ được. So sánh với nó thì con không thể phát triển bằng nhưng con có thể giữ vững được. Ở phương diện này, con mạnh hơn nó rất nhiều. Đối với một gia tộc, việc giữ vững sự nghiệp quan trọng hơn nhiều so với việc phát triển. Cho nên, bố đã chọn con làm người nối nghiệp".

Lý Triệu Phong không biết tại sao bố lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời im lặng một lúc.

"Có thể các con đều cảm thấy nhà họ Lý ở Hương Giang đã đủ giàu có, đủ cường đại rồi", Lý Ngôn Thành xoay người lại, mỉm cười lắc đầu: "Nhưng các con không biết nhà họ Lý thực sự có bao nhiêu cường đại và lớn mạnh đến mức nào!"

"Bố, ý của bố là…"

Trong đầu Lý Triệu Phong xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, dường như hiểu được điều gì đó, nhưng lại giống như không hiểu.

Lý Ngôn Thành lại không tiếp tục nói nữa, mà nói: "Con có nghĩ đến việc nếu như Dục Thần thắng thì Hào Giang sẽ mang họ Lý không?"

"Hà Gia Xương sẽ nhận lời sao?", Lý Triệu Phong có chút không tin.

"Đây chính là điểm thông minh của Dục Thần. Cậu ta gọi điện thoại cho bố, nếu Hà Gia Xương không nhận thì liệu ông ta còn mặt mũi đi vòng quanh Hào Giang không?"

"Nhưng… Nếu như thua thì chẳng phải nhà họ Lý ở Hương Giang sẽ mang họ Hà sao? Đến lúc đó, chúng ta phải làm thế nào đây?"

"Thua à...", Lý Ngôn Thành nghiêng đầu nhìn qua cửa kính về phía bắc: "Vậy chúng ta đi thủ đô thôi".

...

Thái Hòa Trung ngồi ở cuối bàn đánh bài với vẻ mặt ngưng trọng.

Hiện tại, tất cả áp lực đều đè nặng trên người ông ta.

Số phận của nhà họ Hà đều đặt trên tay ông ta.

Đương nhiên ông ta cũng không hề sợ hãi.

Ông ta không có lý do gì để sợ hãi.

Cả đời đã trải qua vô số ván cờ bạc, chưa thất bại lần nào.

Bàn về đánh bài, ông ta chỉ phục một người, đó chính là vua sòng bài Hà Gia Xương.

Nhưng Hà Gia Xương đã già rồi.

Hơn nữa bàn về thiên thuật, ông ta tự tin ngay cả khi Hà Gia Xương ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng không thể bằng ông ta.

Bởi vì ông ta không chỉ là vua sòng bài, ông ta còn là Thiên Vương, là tông sư của Thiên Môn!

Ông ta liếc nhìn Lý Dục Thần ở đối diện.

Khuôn mặt điển trai, đôi mắt trong suốt, nụ cười tự tin…

Trông giống mình mười năm trước!

Có lẽ cũng có vài phần năng lực nào đó, nhưng đáng tiếc đã vào nhầm nơi đánh cược, chọn sai đối tượng.

Trong mắt Thái Hòa Trung trở nên háo hức khi nhớ đến tiền đặt cược của nhà họ Lý ở Hương Giang.

Trong trận chiến này, danh hiệu vua sòng bài chỉ sợ sẽ thay đổi.

Hà Gia Xương cũng đã đến lúc về hưu rồi!

Trong khi Thái Hòa Trung đang suy nghĩ, Lý Dục Thần ngồi đối diện lên tiếng:

"Ông Thái, tôi muốn tăng tiền cược".
Chương 1017: Thêm tiền cược

Thái Hòa Trung hơi sửng sốt.

"Cậu đã đánh cược toàn bộ tài sản, còn có thể dùng cái gì để tăng thêm tiền đặt cược?"

"Ồ, trước tiên tôi xin chỉnh lại cho đúng một chút, tôi chỉ đặt cược tài sản của nhà họ Lý‎ ở Hương Giang, cũng chưa dùng đến toàn bộ tài sản của tôi", Lý Dục Thần nói.

"Cậu…", Thái Hòa Trung muốn phản bác, nhưng lời nói dường như lại không có gì sai cả.

Hà Gia Xương ngồi ở trên ghế sô pha cách đó không xa, ngược lại rất bình tĩnh, trên khuôn mặt phong trần không nhìn ra vui buồn hay tức giận.

"Vậy cậu muốn tăng tiền cược thế nào?", Thái Hòa Trung hỏi.

"Tôi và ông Hà đánh cược tài sản của chính mình, còn hiện tại phần thêm vào là giữa tôi và ông", Lý Dục Thần nói.

Thái Hòa Trung nheo mắt lại, như thể muốn nhìn rõ xem rốt cuộc sự tự tin của đối thủ đến từ đâu.

"Giữa tôi và cậu? Hahahaha…", ông ta cười lớn: "Được! Cậu nói đi, muốn thêm gì nữa?"

"Một bàn tay, hoặc tung tích của Giang Long Huy".

Thái Hòa Trung nhíu mày.

"Đây là loại cá cược gì?"

"Không phải ông thích chặt tay sao? Vậy thì đánh cược một tay đi. Đương nhiên, ông cũng có thể chọn không chặt tay, chỉ cần nói ra tung tích của Giang Long Huy là được. Nhưng ông tuyệt đối đừng gian lận, nếu gian lận mà bị tôi bắt được thì một cộng một bằng hai, phải chặt cả hai tay".

Thái Hòa Trung cười lạnh: "Hừ, thằng nhóc, Tốt nhất là cậu cẩn thận tay của mình đi! Cậu muốn chơi cái gì? Bài Poker? Xúc xắc? Hay là mạt chược?"

Lý Dục Thần nhìn về phía Mã Sơn và hỏi: "Anh Mã Sơn, vừa rồi các người chơi cái gì vậy?"

"Bài xì tố".

"Vậy thì chơi xì tố đi".

Thái Hòa Trung gật đầu, bảo người mang hai bộ bài đến, đặt lên bàn, nói với Lý Dục Thần:

"Cậu kiểm tra bài đi".

"Không cần".

"Cậu không sợ bài của tôi có vấn đề sao?"

"Không sợ".

Lý Dục Thần trả lời đơn giản mà chắc nịch.

Thái Hòa Trung có chút bối rối, anh lấy đâu ra sự tự tin này?

"Vậy cậu muốn chỉ định ai là người chia bài? Tránh nói tôi và người chia bài thông đồng với nhau".

"Không cần, tự ông chia bài cũng được", Lý Dục Thần nói.

Trong mắt Thái Hòa Trung lóe lên sự lạnh lùng.

Đây không còn là sự tự tin nữa, đây quả thực là đang làm nhục.

Đương nhiên ông ta không thể tự mình chia bài, nếu làm như vậy thì dù có thắng cũng sẽ bị người khác chê cười.

"Cậu chia bài", Thái Hòa Trung chỉ vào Hứa Trí Thắng nói.

Hứa Trí Thắng liếc nhìn Lý Dục Thần, lặng lẽ đi đến bàn đánh bài, lấy ra một bộ bài, dùng tay trải ra, trải bài poker ngay ngắn trên bàn.

Mặc dù Lý Dục Thần nói không cần kiểm tra bài, nhưng Hứa Trí Thắng vẫn bày ra một tư thế xin mời, ý bảo: "Hai vị mời kiểm tra bài".

Lý Dục Thần không cử động, Thái Hòa Trung cũng vậy.

Ánh mắt của hai người từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn bài poker trên bàn.

Hứa Trí Thắng thu hồi bài poker, bắt đầu xào bài, sau khi xáo bài xong thì chia cho hai người.

Lý Dục Thần vẫn không cử động. Anh không động, Thái Hòa Trung cũng không động.

Cứ như vậy, Hứa Trí Thắng tiếp tục biểu diễn một mình. Xào bài, đảo bài, sau đó chia bài.

Lá bài đầu tiên được chia là một lá bài tẩy.

Lá bài thứ hai là lá bài mở, Lý Dục Thần là 2 tép, Thái Hòa Trung là ách bích.

Hai người ngồi ở đó, không ai nhìn vào lá bài tẩy của mình, như thể cả hai đều biết lá bài của mình là gì.

Hứa Trí Thắng nói: "Ách bích nói chuyện".

Thái Hòa Trung nói: "Tiền cũng đã đặt cược, còn có thể nói gì?"

Ông ta nhìn Lý Dục Thần: "Thằng nhóc, cậu chỉ có con hai, không bằng nhận thua đi. Nhận thua thì tay cậu sẽ không sao cả".

Lý Dục Thần bật cười: "Ông cũng có thể nhận thua, chỉ cần nói ra tung tích của Giang Long Huy".

"Có khí phách!", da mặt Thái Hòa Trung run lên, nói với Hứa Trí Thắng: "Chia bài!"

Hứa Trí Thắng tiếp tục chia bài.

Lá thứ ba, Lý Dục Thần 3 tép, Thái Hòa Trung ách cơ.

Lá thứ tư, Lý Dục Thần 4 tép, Thái Hòa Trung ách rô.

Ở lá thứ năm, Hứa Trí Thắng chia ra một lá bài ẩn.

Nhưng Lý Dục Thần cũng không nhìn, nói với Hứa Trí Thắng: "Anh mở ra giúp tôi đi".

Hứa Trí Thắng lật mở bài, là một lá 5 tép.

Thái Hòa Trung lật mở bài, là một lá 6 tép.

Ông ta khẽ cười nói: "Xin lỗi, 6 tép của cậu ở trong tay tôi. Thật đáng tiếc, hai đồng hoa thiếu đi một, cậu chỉ còn lại một cơ hội để lấy được ách tép".

Lý Dục Thần không nói gì.

Cục diện những lá bài trên bàn bây giờ rất có ý tứ, giống như trong phim vậy.

Lý Dục Thần có đồng hoa 2, 3, 4, 5 tép, nhưng lá 6 tép lại nằm trong tay Thái Hòa Trung.

Lá bài của Thái Hòa Trung có ba con A.

Những gì còn lại là những lá bài tẩy.

Ai có được lá bài ách tép trong tay thì người đó nhất định sẽ thắng.

Ách tép ở trong tay Lý Dục Thần chính là thùng phá sảnh lớn. Ở trong tay Thái Hòa Trung chính là bốn con A.

Nhưng nếu cả hai đều không có ách tép thì còn tùy vào lá bài tẩy của Thái Hòa Trung có phải là 6 hay không. Nếu là 6 thì chính là fullhouse, Thái Hòa Trung thắng. Nếu như không phải 6 thì chỉ có ba con A, lá bài tẩy của Lý Dục Thần chỉ cần là quân 6 của bất cứ màu nào thì cũng đều có thể tạo thành thuận tử, có thể giành chiến thắng.

Trò chơi bài bạc đã đến nước này, thật ra thì thắng thua đã định, chỉ là vẫn chưa công bố mà thôi.

Bầu không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều nín thở, chờ đợi khi lá bài tẩy lộ diện.

Chỉ có Mã Sơn lẩm bẩm: "Con mẹ nó, lá bài này cứ như đóng phim vậy!"

Tra Na Lệ nhẹ nhàng kéo anh ta, ra hiệu anh ta nhỏ tiếng một chút, không muốn ảnh hưởng đến Lý Dục Thần, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn bọn họ không động vào lá bài, ngay từ đầu bọn họ đã đọ sức với nhau, đều đã chọn ra lá bài tốt nhất, cho nên mới xuất hiện những cảnh tượng như trong phim".

"Ai nắm giữ lá ách tép trong tay?", Mã Sơn hỏi.

Tra Na Lệ lắc đầu: "Tôi cũng không biết".

Hai người nhìn về phía bàn đánh bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK