Nếu sinh ra ở thời loạn, nhất định sẽ là nhân vật anh hùng kiệt xuất.
Ông ta càng khâm phục con mắt của Lý Dục Thần, nghe nói Trần Văn Học đã giới thiệu Lang Dụ Văn cho Lý Dục Thần, Lý Dục Thần chỉ gặp anh ta một lần, thì đã giao tất cả tiền và công chuyện làm ăn cho anh ta.
Cũng chỉ có nhân vật như Lý Dục Thần, thiên tài tuyệt thế thực sự, mới có thể nắm giữ được anh hùng kiệt xuất như vậy!
Đáng tiếc, Lý Dục Thần không còn nữa.
Trong lòng Lâm Thu Thanh thê lương, đau lòng thay cho Lang Dụ Văn, đau lòng thay cho nhà họ Lâm.
…
Triệu Thần Dương hưng phấn hừng hực chạy vào thư phòng của bố, vẻ mặt vui sướng nói:
“Bố ơi, bố ơi! Nói với bố một tin tốt, Lý Dục Thần chết rồi!”
Triệu Tứ Hải đang cầm kính phóng đại thưởng thức một chiếc bình sứ Thanh Hoa, bình sứ trong tay suýt rơi xuống đất.
Ông ta sợ giật mình, chiếc bình sứ Thanh Hoa này là ông ta vừa bỏ số tiền lớn để mua về, nếu bị vỡ, thì thật đáng tiếc.
“Hớt ha hớt hải, làm gì thế hả?”
“Bố à, bố không nghe thấy lời của con à, Lý Dục Thần chết rồi!”
“Con tin không?”
Triệu Tứ Hải thản nhiên hỏi một câu, rồi lại cúi đầu thưởng thức bình sứ Thanh Hoa của ông ta.
“Con…”, Triệu Thần Dương ngẩn người, thông tin là từ nhà họ Lâm truyền ra, có lẽ đáng tin.
“Chính vì từ nhà họ Lâm truyền ra mới không đáng tin!”, Triệu Tứ Hải đặt kính phóng đại xuống, ngẩng đầu, nhìn con trai của mình, khẽ lắc đầu: “Nếu con là Lâm Thượng Nghĩa, Lý Dục Thần chết thì con sẽ làm thế nào?”
“Phong tỏa thông tin…”, Triệu Thần Dương suy nghĩ trả lời, sau đó liền ngẩn người: “Bố, bố nói là…”
“Bố không nói gì hết”.
“Vậy chúng ta làm thế nào?”
“Lặng lẽ quan sát diễn biến”.
…
Nhà họ Tra ở Hải thành.
Quản gia đang báo cáo thông tin vừa nghe được cho hai bố con Tra Võ Anh trong thư phòng.
“Lý Dục Thần chết rồi?”, Tra Minh Huy vui mừng: “Đúng là ông trời có mắt! Ha ha ha…”
Tra Võ Anh đứng trước bàn làm việc, hồi lâu không động đậy.
Dấu mực trên giấy tuyên trên bàn chưa khô, là một bài phú “Cửu Ca Quốc Thương” của Khuất Nguyên vừa mới viết, đang viết đến hai câu cuối cùng, còn chưa viết hết:
Thân chết rồi nhưng anh linh vẫn còn.
Hồn phách trở thành bậc hùng của quỷ.
Tra Võ Anh lấy điện thoại, gọi ra nước ngoài: “Elsey, bên này có thông tin nói Lý Dục Thần đã chết, ông thấy thế nào?”
Phía bên kia điện thoại trầm mặc, hồi lâu sau mới vang lên giọng của Elsey:
“Người này không phải người bình thường, bất luận sống chết, đại ca cũng không được lỗ mãng hấp tấp. Biến cố lớn sắp xảy ra, lần này ngay cả thần nữ cũng đã xuất quan. Nhà họ Tra chúng ta cứ lặng yên quan sát diễn biến, tùy cơ ứng biến đi. Qua một thời gian nữa Nali sẽ về nước, cô ấy được chân truyền của thần nữ Đại Mã, tương lai của nhà họ Tra, có thể nghe ý kiến của cô ấy”.
Bầu không khí trong Ngô Đồng Cư vô cùng trầm bức nặng nề.
Tin tức được truyền đến quán Giang Hồ, ba người chị Mai lập tức chạy đến Ngô Đồng Cư, lại gọi Lâm Vân đến, để hỏi thật giả.
Lâm Vân bị hỏi đến chán, dứt khoát gọi điện bảo Nghiêm Cẩn từ thành phố Mai đến.
Nghiêm Cẩn nói chi tiết quá trình sự việc.
Mọi người không ngừng hỏi, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Nghiêm Cẩn không thấy mệt, trả lời từng câu một.
Càng hỏi, càng nghe, mọi người càng kinh hãi, càng hoảng sợ.
Kiếm vũ rửa Âm Sơn, vạn dặm nổi sấm sét, lão tổ Âm Sơn, một con chân long…
Tất cả đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, nghe thế nào, nghĩ thế nào cũng là giả, là câu chuyện cổ tích…
Nhưng lại xảy ra với Lý Dục Thần, họ lại dưởng như cảm thấy tất cả đều hợp lý.
Đã tìm mười ngày cũng không tìm được, chắc chắn là xác cũng không còn.
Quan trọng là vẫn tìm được bốn mươi chín cây châm.
Chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương tận mắt nhìn thấy Lý Dục Thần dùng những cây châm đó giết chết Trương Điên ở trong sân viện tổng đà Yếu Môn thủ đô.
Họ biết châm ngũ hành có uy lực lớn thế nào.
Một người tu hành, không thể nào ném bỏ pháp khí của mình.
Trừ phi anh ta chết.
Trong Ngô Đồng Cư nặng nề chỉ còn lại tiếng lá cây ngô đồng rơi theo gió thu.
“Không thể nào!”, Mã Sơn đập bàn: “Dục Thần mệnh lớn, cậu ấy không thể chết được!”
Mã Sơn không tin Lý Dục Thần sẽ chết, thậm chí anh ta không tin có rồng, nhất định là Nghiêm Cẩn bị ảo giác.
“Tôi phải đến trấn Lâm Hoang, đến đầm hoang, đi tìm anh em của tôi!”, Mã Sơn đưa ra quyết định: “Chắc chắn cậu ấy còn sống, không chừng bị thương ở trong sơn động nào đó, đợi chúng ta đến cứu!”
Chị Mai ủng hộ đầu tiên:
“Tôi cũng đi. Không tận mắt thấy, tôi cũng không cam tâm!”
“Tôi đi cùng hai người”, Lâm Vân nói: “Anh ấy là anh rể của tôi, tôi phải cho chị tôi một lời giải thích”.
Cậu ta nhìn sang Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không hề do dự nói: “Nếu mọi người muốn đi, tôi đi cùng mọi người, tôi dẫn đường cho mọi người”.
Vậy là, Mã Sơn, chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cùng đi một chuyến đến đầm hoang.
Lần này, họ đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo rất nhiều trang bị dã ngoại, thậm chí cả máy tìm kiếm.
Đến trấn Lâm Hoang, Nghiêm Cẩn dẫn họ đến Bách Hoa Đường.
Được biết là bạn tốt của Lý Dục Thần, Tạ bà bà nhiệt tình tiếp đãi họ. Các cô gái của Bách Hoa Cốc và họ cùng tham gia tìm kiếm lần này.
Đến sau này, thợ săn và người hái thuốc của trấn Lâm Hoang cũng tham gia.
Chương 507: Không từ bỏ
Đội ngũ gần trăm người, tìm kiếm hơn hai mươi ngày trong đầm hoang, vẫn không có thu hoạch gì.
Hôm đó, trời âm u đến đáng sợ, mưa rơi rả rích suốt cả ngày.
Cuối cùng Mã Sơn tuyệt vọng, chỉ lên trời mắng lớn một câu: “Tôi ghét ông, ông trời!”
Ông trời dường như đáp lại, mưa lớn hơn, rào rào trút xuống, vô tình gột rửa đại địa.
Rất nhanh hình thành dòng nước lũ trong đầm hoang.
Mọi người không thể không rút về đến trấn Lâm Hoang.
Buổi tối hôm đó, Mã Sơn luôn cứng rắn đã khóc, khóc như đứa trẻ con.
Đã qua hơn một tháng kể từ ngày xảy ra chuyện, họ không thấy được hy vọng nào.
Họ mang theo sự tuyệt vọng về thành phố Hoà.
Lúc này, cuộc chiến thương mại giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Sau khi trải qua một thời gian mơ hồ, nghi ngờ, cuối cùng Viên Thọ Sơn hạ quyết tâm, tổng tấn công nhà họ Lâm.
Còn những người đứng ngoài quan sát, có rất nhiều nhà tham gia chiến đoàn, hoặc là những người vốn định giúp nhà họ Lâm, chuyển hướng trở thành người quan sát.
Ngay cả Trần Văn Học cũng bị bố gọi về Thân Chu, thu hồi tài sản vốn đã giao cho anh quản lý, chấm dứt đầu tư ở thành phố Hoà và hợp tác với nhà họ Lâm.
Hiện giờ nhà họ Lâm chỉ còn lại một tập đoàn Kinh Lý, do đội của Lang Dụ Văn dẫn dắt, cùng giúp nhà họ Lâm vất vả chống đỡ.
“Nhà họ Lâm, nhiều nhất còn có thể chống đỡ mười ngày!”
Viên Nãi Minh vung nắm đấm, nói chắc như đinh đóng cột, nhìn con trai Viên Thế Kiệt đã biến thành kẻ ngốc, miệng chảy dãi bên cạnh, trong mắt ông ta đầy lửa giận báo thù.
Viên Thọ Sơn ngồi trên ghế nằm, nhắm mắt, nói: “Hà tông sư xuất quan rồi, đáng tiếc, Lý Dục Thần đã chết, không thể nghiền xương róc thịt Lý Dục Thần, bố không cam tâm. Để báo ứng này, ứng lên người nhà họ Lâm đi”.
“Yên tâm đi bố, con sẽ sắp xếp, lần này nhà họ Lâm không chỉ phá sản hoàn toàn, còn sẽ sống không bằng chết! Những người bây giờ còn hỗ trợ nhà họ Lâm, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Viên Thọ Sơn nói: “Tốt, chuyện này con phải lên kế hoạch, tuyệt đối đừng có sai sót. Không được tha cho một người nào của nhà họ Lâm! Đại hội võ lâm sắt bắt đầu, đợi đại hội võ lâm kết thúc, chúng ta giải quyết triệt để chuyện nhà họ Lâm. Đến lúc đó, nhân cơ hội Hà tông sư đăng quang đệ nhất tông sư võ đạo Nam Giang, lại thêm cuộc chiến thương mại lần này đại thắng, địa vị ở Tiền Đường của nhà họ Viên chúng ta có thể lên một bậc, ít nhất không được thua nhà họ Cao”.
Viên Nãi Minh nghi hoặc nói: “Bố à, bố nắm chắc Hà tông sư có thể thắng Liễu Kim Sinh ư?”
Viên Thọ Sơn mỉm cười nói: “Con không phải người luyện võ, con không hiểu. Lần trước khi Hà Tông Sư bế quan, cũng có thể dọa lui Lý Dục Thần. Con biết đó là gì không? Đó là võ hồn! Hồn của võ giả! Võ đạo tông sư là trên hết, trên tông sư, còn có cảnh giới cao hơn. Luyện ra võ hồn, có nghĩa là bước vào tiên thiên. Từ đó lấy võ nhập đạo, không còn là người bình thường nữa”.
“Không phải người bình thường, thì là người gì?”
“Người gì, bố cũng không dám nói. Tóm lại, có võ hồn, tông sư cũng phải tránh. Ở Nam Giang, không có đối thủ nữa”.
“Ngoài ra, bố nói với con một chuyện”, Viên Thọ Sơn lại nói, trên mặt còn lộ ra niềm vui khó che đậy: “Gần đây, bố bị Lý Dục Thần đó làm cho tâm phiền ý loạn, nhưng cũng trong họa được phúc. Hôm đó thấy Lý Dục Thần ra tay, võ hồn của Hà Tông Sư xuất hiện, đã cho bố có không ít cảm ngộ. Bố cảm thấy đã sờ được đến ngưỡng cửa tông sư. Đương nhiên, đối với võ giả, cửa ải này là khó qua nhất, rất nhiều người cả đời, cũng không bò qua được ngưỡng cửa này. Nhưng Hà Tông Sư đã hứa với bố, nếu bố đến được ngưỡng cửa này, và nếu ông ta đột phá tiên thiên, ông ta sẽ giúp bố thành tông sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Chúc mừng bố!”
…
Chị Mai ngồi trước bàn, tay cầm thiếp mời đại hội võ lâm mà ngẩn người.
Đi, hay không đi đây?
Nếu có Lý Dục Thần, đương nhiên bà ta không sợ.
Nhưng bây giờ, trong lòng bà ta thực sự hơi sợ hãi.
Trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng phải đối diện rồi.
Ông chủ Vương ngồi phía sau quầy, thò cổ ra, lộ ra nụ cười như phật di lặc. Chỉ có trong mắt đầy sự quan tâm và lo lắng.
Ông ta quay đầu nhìn vào bếp, nhin thấy sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp, dựa lên khung cửa.
Sư phụ Vinh cũng vừa hay nhìn sang ông ta.
Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
…
Sau một trận mưa lớn, trong đầm hoang lại trong xanh trở lại.
Nước lũ mau rút đi, để lại dấu vết hoang tàn kinh hãi dưới đất.
Cụ Nham Sơn dắt tẩu thuốc bên hông, trên chân buộc dao chặt củi, trên lưng vác cây cung, đi trong đầm hoang sau mưa.
Ông cụ và những người khác cùng tìm kiếm gần một tháng.
Người khác đều đi hết, ông cụ vẫn ở lại.
Dựa vào khứu giác của thợ săn già nhất, cũng từng nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông cụ không từ bỏ.
Ông cụ muốn tìm cháu gái của mình.
Ông cụ biết, rất có thể họ sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi nào đó.
Giống như năm đó, tiên nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông cụ.
Chương 508: Bí cảnh
Cụ Nham Sơn di theo con đường trong trí nhớ, nhưng đi mãi đi mãi vẫn lạc đường.
Đầm hoang nổi bật chính là ở chữ “hoang”, sau một trận mưa lớn biến thành ‘đầm’, mấy trăm hơn ngàn năm, không ai có thể đi hết một lượt trong cả đầm hoang.
Bên ngoài cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là từng ngọn núi liên tiếp, giống như trồng cây, từng cái cây xếp hàng đứng đó, nhưng vào trong mới biết, trong đại sơn là núi liền núi, núi đè núi, núi ôm núi, núi lớn liền núi nhỏ, núi nhỏ quấn quanh núi lớn. Nhìn từ xa, là từng ngọn núi trong đám mây, nhưng trước mắt chỉ có rừng rậm che lấp bầu trời, và những vách núi dựng đứng ngăn cản bạn tiến vào.
Cụ Nham Sơn đã đi ba ngày ba đêm, lương khô mang theo cũng đã ăn hết.
Ông cụ vốn nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh săn bắn của mình, ít nhất sẽ không chết đói. Nhưng không ngờ, ba ngày nay, ông cụ lại không gặp được một con thú hoang sống nào, mà nhìn thấy không ít xương thú hoang vùi dưới đất. Dường như nơi này là một bãi tha ma khổng lồ của động vật vậy.
Cụ Nham Sơn đói lắm rồi, nhờ vào ăn quả rừng và cỏ dại cố trụ được hai ngày. Thực sự không trụ được nữa, ông cụ tìm cỏ khô chất đống lại, nằm lên cỏ, châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng, ông cụ nhìn thấy khuôn mặt của cháu gái.
“Lam Điền à, cháu về đi! Bố mẹ đều đang ở nhà đợi cháu đấy!”, ông cụ hô gọi.
Khuôn mặt cháu gái cười sinh động, lấp lánh trong ánh lửa, đột nhiên lớn lên, biến thành một khuôn mặt khác.
Cụ Nham Sơn nhớ đến tiên nữ mình gặp được hồi trẻ.
Ông cụ không chắc chắn, đây là khuôn mặt của tiên nữ, hay là khuôn mặt của cháu gái.
Có lẽ, đợi linh hồn lên trời, thì có thể gặp được tiên nữ.
Ông cụ nghĩ như vậy.
Một cơn mưa dày hạt nhỏ như cam lộ rơi xuống, dật tắt lửa.
Ông cụ nhìn thấy tiên nữ đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình.
Cụ Nham Sơn kích động đứng lên, ông cụ muốn tiến lên, muốn đi sờ khuôn mặt của tiên nữ, khi ông cụ nhìn cánh tay già nua gày go của mình, ông ta liền lạnh lòng.
“Tôi già rồi!”, ông cụ nói.
Tiên nữ cười với ông cụ: “Con người đều sẽ già, cây cối cũng sẽ già, tiên cũng sẽ già”.
“Nhưng cô vẫn trẻ như vậy, đẹp như vậy!”, cụ Nham Sơn nói
“Đó là vì tôi ở trong lòng ông, chưa từng thay đổi, trong lòng ông, tôi như thế nào, thì tôi ở trong mắt ông là như vậy. Giống như đầm hoang này”.
Tiên nữ giơ ngón tay thon nhỏ, chỉ vào rừng cây: “Trong lòng ông nở hoa, thì nó là mùa xuân, trong lòng ông đóng băng, thì nó là mùa đông”.
Cụ Nham Sơn suy nghĩ lòng của mình, lại nhìn tay của mình một cái. Ông cụ cảm thấy trong lòng mình đang nở hoa, đại sơn trong trí nhớ của ông cụ mãi mãi nở hoa, giống như tiên nữ trong lòng ông cụ.
Nhưng tay của ông cụ, thực sự đã già, không biết làm sao, ông cụ có chút chán nản, có chút không cam tâm, có chút bất lực.
“Tôi đến tìm Lam Điền, nó là…. Là cháu gái của tôi, cô có nhìn thấy nó không?”, ông cụ rụt tay lại, hỏi.
“Cô bé rất ổn, ông xem, chẳng phải cô bé ở đó sao?”, tiên nữ chỉ tay.
Cụ Nham Sơn nhìn về hướng tiên nữ chỉ tay, ở trong đường sáng hơi méo mó mờ mờ ảo ảo đó, ông cụ đã nhìn thấy Lam Điền.
Đó là một bãi bùn rộng lớn.
Lam Điền ngồi trên một tảng đá nham bên bãi bùn.
Bên cạnh cô bé có một người thanh niên.
Người thanh niên trông hơi nhếch nhác, quần áo rách tơi, đầu tóc rối bù.
Đối diện với họ, là một con rồng khổng lồ chiếm giữ khu chính giữa bãi bùn rộng lớn, lớp vẩy trên thân rồng, cho dù không có ánh mặt trời, cũng bắn ra ánh sang trắng kinh hồn bạt vía.
Ở nơi xa hơn, có một tòa thành cổ xưa tối tăm.
…
Lý Dục Thần biết, lần này gặp rắc rối thật rồi.
Bị rồng khổng lồ cuốn lên hút vào trong khe nứt không gian.
Khe nứt đóng lại, có nghĩa là anh và Lam Điền tiến vào một khôn gian khác.
Anh không chắc chắn nơi này có phải là bí cảnh trong truyền thuyết hay không, nhưng nếu khe nứt không gian không mở ra, có nghĩa là anh và Lam Điền không thể quay về.
Ngược lại con rồng đó lại ảm đạm lại, không có ý vội muốn tấn công họ.
Đây là chân thân của rồng, nhỏ hơn rất nhiều so với long hồn nhìn thấy ở bên ngoài khe nứt vừa nãy, nhìn bằng mắt ước tính dài gần trăm mét.
Nhưng Lý Dục Thần biết, một khi con rồng ra uy, thì còn đáng sợ hơn vừa nãy gấp trăm lần.
Cũng may bây giờ nó đang khoanh tròn nằm ở đó, bất động, nhắm mắt, dường như đang ngủ, hoặc là nghĩ rằng hai người mới xuất hiện trước mặt nó không hề uy hiếp với nó, liền nghĩ sư tử sẽ không vì hai con thỏ đến mà bỏ giấc ngủ trưa, trừ phi nó đói.
Nhưng Lý Dục Thần biết, nếu muốn ra khỏi không gian này, vẫn phải chọc giận con rồng này, chỉ có đỡ được sức mạnh của rồng, mới có khả năng mở khe nứt không gian ra lần nữa.
Đương nhiên còn có một cách, đó là nắm giữ trận pháp đồ của kết giới bí cảnh này, và tìm được đầu mối then chốt của nó.
Như vậy thì có thể mở ra cả bí cảnh.
Anh nhìn thành trì tối tăm mờ mờ ở phía xa, đó rất có thể là thành Cổ Bộc trong truyền thuyết.
Hiển nhiên con rồng đó là kẻ canh giữ tòa thành này.
Chương 509: Chọc giận chân long
Anh thử đổi mấy hướng, muốn vòng qua con rồng, nhưng bất luận anh đi qua bao nhiêu đường, vòng qua bao nhiêu vòng, cuối cùng tòa thành đó vẫn ở phía trước, con rồng đó ngăn cản đường đi của anh.
Đây là một không gian độc lập, có quy tắc khác với thế giới bên ngoài.
Đã không vòng qua được con rồng này, thì chỉ đành chọc giận nó, đấu với nó một trận.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn Lam Điền một cái.
Khi anh quay người nhìn Lam Điền, con rồng và tòa thành đó ở ngay phía sau Lam Điền, đối diện với anh.
Từ trong đôi mắt trong veo của Lam Điền, Lý Dục Thần nhìn thấy bóng của con rồng.
Cũng có nghĩ là, trong mắt Lam Điền, con rồng và tòa thành đều ở phía sau Lý Dục Thần.
Đây là điểm kỳ lạ của không gian này.
Anh buộc phải đối mặt trực diện với con rồng này.
Cần câu rồng rơi ở bên ngoài không gian, châm ngũ hành chỉ còn lại một chiếc.
Lý Dục Thần nghĩ đến rất nhiều phương án chiến đấu, khả năng có thể tránh được một đòn của chân long sau khi bị chọc giận vô cùng nhỏ, huống hồ, bên cạnh còn có Lam Điền.
Anh phải bảo vệ cô bé an toàn.
Đây là nghĩa vụ của anh, cho dù bản thân anh chết.
Vì vậy, nếu thực sự không còn cách nào, anh còn có chiêu cuối cùng, dùng công lực cả đời mình, xé rách khe nứt không gian, đưa Lam Điền ra khỏi đây.
Lam Điền không biết anh đang nghĩ gì, chỉ vào phía sau anh nói: “Chú ơi, con rồng đó ôm cái gì đó ở giữa?”
Lý Dục Thần ngẩn người, quay đầu nhìn.
Thân mình của chân long phóng ra khí trường cường mạnh ngăn cách thần thức.
Nhưng linh giác bẩm sinh của Lam Điền dường như có thể xuyên thấu tất cả.
Lý Dục Thần không thể không ngưng thần nhìn, thần thức cố gắng xuyên qua khí trường trên thân rồng.
Anh nhìn thấy ở chính giữa cơ thể uốn lượn của con rồng có một điểm sáng. Nhưng điểm sáng đó không sáng rõ, mà u tối.
Điểm sáng u tối đó dường như vô cùng sắc bén, ngay cả thần thức cũng bị chia cắt.
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Đó là cái gì?
Thứ vô cùng sắc bén đó, cảm giác ngay cả thần thức cũng bị cắt xé, anh chỉ từng cảm nhận được khi kiếm khí trong vạn tiên trận ở đỉnh núi Thiên Đô tràn ra.
Nhưng anh đã không có thời gian để suy đoán đó là cái gì.
Bởi vì, trong lúc thần thức của anh xuyên thấu long khí, chạm vào ánh sáng đen đó.
Con rồng khổng lồ mở mắt.
Lam Điền nghĩ đến một câu thành ngữ - vẽ rồng điểm mắt.
Truyền rằng trước đây có một họa sĩ đã vẽ hai con rồng, vẽ rất sinh động giống như thật, nhưng lại không có mắt. Mọi người đều rất hiếu kỳ, hỏi ông ta tại sao. Ông ta nói nếu vẽ mắt, rồng sẽ bay đi. Không ai tin lời của ông ta, cho đến một ngày, ông ta đã vẽ mắt cho rồng, hai con rồng đó liền cưỡi mây bay đi.
Bây giờ, Lam Điền đã nhìn thấy con rồng như vậy.
Lúc nó ngủ vừa nãy, giống như một bức tranh, nằm yên bất động. Bây giờ vừa mở mắt, bỗng nhiên sống lại, thân mình khổng lồ dập dờn bay lên.
Lý Dục Thần thu hồi thần thức, nhưng đã muộn.
Con rồng gầm một tiếng, mang theo uy thế kinh thiên lao đến.
Con rồng này không to như long hồn mà anh nhìn thấy bên ngoài, nhưng uy lực của chân long lại lớn hơn rất nhiều so với long hồn.
Giống như võ hồn của võ giả, lúc trước ở bên ngoài trang viên của nhà họ Viên, Hà Trường Xuân xuất võ hồn đối kháng với Lý Dục Thần. Võ hồn trông có vẻ rất cường mạnh, nhưng chỉ là uy thế lớn, so với chân thân, còn kém hơn rất nhiều.
Lý Dục Thần biết rõ, nếu bị chân long này đập trúng, đừng nói là bị đập nát, chỉ bị đuôi rồng quét qua, cũng chắc chắn thịt nát xương tan, bị giết thành bã.
Lòng anh khẽ động, thầm niệm thần chú, thân hình vụt lên, người đã xuất hiện ở cách trăm bước.
Từ khi rời khỏi Thiên Đô, đây là lần đầu tiên anh sử dụng độn thuật.
Con rồng dường như cũng không ngờ mình lại vồ hụt, ngẩn người, quay đầu nhìn Lý Dục Thần, càng thêm nổi giận.
Trong lúc tức giận, nó phát động tấn công lần thứ hai.
Lần này, uy thế càng mạnh, uy áp dường như bao phủ cả không gian.
Lam Điền cảm thấy không thở nổi, dường như không khí xung quanh đều đông cứng lại, mình giống như một con sâu trùng nhỏ bao bọc trong hổ phách, bất lực vật lộn.
Cảm giác chết chóc ập đến.
Nhưng cô bé không sợ, ngược lại còn vui mừng vì có thể nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như này trước khi chết.
Điều đáng buồn duy nhất là không thể kịp kể với ông nội những việc này.
Trước đây ông nội thường xuyên kể câu chuyện trong đầm hoang cho cô bé, nói trong đầm hoang có yêu quái, có tiên nữ.
Nhưng ông nội không nói đến rồng.
Lam Điền không gặp được yêu quái và tiên nữ, nhưng cô bé gặp được rồng.
Nếu kể với ông nội, ông nội chắc chắn sẽ rất vui. Cô bé nghĩ như vậy đấy.
Ngoài ra, cô bé cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc chú có thể đánh được con rồng này không?
Cho nên, trước khi chết, cũng phải giãy dụa giống như sâu trùng trong hổ phách, cô bé cũng giãy dụa, mở to mắt, nhìn chằm chằm con rồng đó.
Cô bé nhìn rõ đầu rồng, một đầu rồng biến dạng, giống như từ trong hổ phách nhìn ra thế giới bên ngoài, có lẽ cũng biến dạng.
Mắt của rồng cũng vừa hay nhìn thấy cô bé.
Rồng rất lớn, cô bé rất nhỏ.
Cô bé suy đoán, lúc con rồng nhìn cô bé, có lẽ giống như cô bé nhìn con kiến, không nhìn rõ dáng vẻ của cô bé.
Nhưng cô bé lại nhìn thấy ánh mắt giống như đang kinh ngạc từ trong đôi mắt của con rồng.
Vốn dĩ, cô bé sắp rơi vào miệng rồng, nhưng con rồng đó như do dự, ngẩn người.
Chương 510: Ma khí
Chỉ ngay trong lúc đó, cơ thể của cô bé bay lên, đụng vào trong lòng một người.
Lý Dục Thần ôm lấy cô bé, bay về phía trước rất xa mới dừng lại.
Nhưng bất luận bay thế nào, họ cũng vẫn ở trong không gian này, mãi mãi đối diện với tòa thành đó, và với con rồng chặn trước thành.
Con rồng không tiếp tục tấn công.
Nó gầm thét về phía họ, gầm ra từng trận gió.
Gió sắc như con dao, rạch rách quần áo trên người Lý Dục Thần.
Anh bảo vệ Lam Điền, cố hết sức không để cô bé bị tổn thương.
Con rồng này quá cường mạnh, gần như không có kẽ hở.
Với thực lực hiện tại của anh, vốn không thể nào đánh lại được con rồng này, cho dù lấy hết pháp bảo trên người ra, cũng không có phần thắng.
Trong không gian này chỉ có một hướng, ngay cả trốn cũng vô cùng khó khăn.
Khả năng duy nhất là, chính là xông đến, xông vào trung tâm của con rồng uốn lượn.
Như vậy, hướng tấn công của con rồng sẽ tránh Lam Điền. Nếu không có Lam Điền, Lý Dục Thần có thể liều một phen, thậm chí đánh mở không gian, đưa Lam Điền ra ngoài.
Anh đặt nhẹ Lam Điền xuống, nói: “Cháu ở đây, đứng yên đây, chú xông qua đó, bất kể chú xảy ra chuyện gì, cháu cũng phải mặc kệ, cháu chỉ cần quan tâm một chuyện, là một đường khe nứt giống như lúc chúng ta vào vừa nãy, khi cháu thấy nó lần nữa, có lẽ còn có thể nhìn thấy môt số thứ như khí lưu, cháu men theo dòng sức mạnh đó nhảy ra ngoài. Hiểu ý của chú không?”
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Cô bé biết, lúc này không thể khiến chú hỗn loạn, không được hỏi nhiều.
Lý Dục Thần tin rằng cô bé hiểu được, vì cô bé có linh giác khác với người thường, còn có một trái tim băng tuyết thông minh.
Con rồng vẫn đang gầm thét.
Lý Dục Thần chặn trước người Lam Điền, pháp lực phát ra hình thành một bức tường kiên cố.
Anh từng bước từng bước đi về phía con rồng.
Con rồng cũng hơi bất ngờ và nghi hoặc với hành động của anh, cho nên chỉ đờ đẫn nhìn anh.
Trong sự quan sát của con rồng, Lý Dục Thần bỗng ném ra Thiên Đô Lệnh.
Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, phát ra chú văn kim quang, khóa chặt thân rồng.
Lý Dục Thần biết, pháp lực của mình không đủ để phát huy toàn bộ sức mạnh của chú văn trên Thiên Đô Lệnh, không khóa được con rồng này.
Nhưng anh không phải muốn khóa chặt nó, mà là thu hút sự chú ý của nó.
Quả nhiên, côn rồng nổi giận, xông về phía Thiên Đô Lệnh.
Những chú văn kim quang đó rơi xuống thân rồng như mưa rơi, đập ra càng nhiều kim quang hơn trên vẩy rồng.
Nhân cơ hội này, Lý Dục Thần niệm thần chú, thi triển độn thuật, đi về phía chính giữa con rồng uốn lượn.
Độn thuật cực nhanh, một lúc đã xông vào, vòng qua đầu rồng và nửa đoạn thân mình lơ lửng trong không trung.
Con rồng đầm đầu vào Thiên Đô Lệnh, xông phá kim quang trói buộc, rồi lại quay đầu tìm Lý Dục Thần.
Lúc này, Lý Dục Thần đã dính sát thân rồng, đứng lên trên lưng con rồng.
Đầu rồng lượn một vòng lớn trong không trung, thân rồng cũng chìm nổi theo.
Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhìn thấy, ở ngay trên sống lưng nửa đoạn sau thân rồng, lộ ra một thứ gì màu đen.
Khi thần thức quét qua, vừa hay nhìn thấy khí đen vô cùng sắc bén mà ngay cả thần thức cũng không dám tiếp xúc.
Lý Dục Thần đã hiểu.
Đó là một thanh kiếm!
Đâm xuyên thân rồng, đóng chặt con rồng dưới đất.
Cho nên, con rồng vẫn luôn ở đây, chưa từng dịch chuyển vị trí. Cho dù phát động tấn công, cũng là cuộn tròn nằm, chỉ có nửa thân động đậy.
Lý Dục Thần đưa ra một quyết định to gan.
Anh đưa tay ra nắm lấy chuôi kiếm lộ ra ngoài lưng rồng.
Con rồng phát ra tiếng gầm lao về phía anh.
Cũng may thân rồng bị kiếm đóng chặt, không thể nhúc nhích, nếu không, Lý Dục Thần sớm đã bị văng đi.
Khoảnh khắc cầm kiếm, một luồng khí tức vô cùng âm hàn nổi lên tràn vào lòng bàn tay anh, men theo thủ thiếu dương tam tiêu kinh và thiếu âm tâm kinh truyền vào cơ thể.
Lam Điền ở phía xa nhìn thấy Lý Dục Thần bị một làn khí đen bao trùm.
Khí đen này càng lúc càng dày đặc, sau đó đã toàn hoàn không nhìn thấy dáng vẻ của Lý Dục Thần, chỉ còn lại khí đen hình người.
Khí tức như cái chết tràn ngập, cả không gian trở nên vô cùng âm lạnh.
Lam Điền hơi sợ hãi, cô bé đứng lên, nhưng cô bé nhớ đến lời dặn của Lý Dục Thần, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải ngồi im, chỉ đợi khe nứt mở ra.
Lý Dục Thần gần như sắp mất đi tri giác, khí đen đó vừa chạm tay, anh đã biết, đây là ma khí, ma khí dày đặc vô cùng cường mạnh.
Lúc này anh mới hiểu ra, mình đã đoán nhầm, thanh kiếm này, không phải dùng để trấn áp con rồng, mà ngược lại, con rồng này, dùng thân thể trấn áp thanh kiếm.
Không biết đây là kiệt tác của vị tiền bối cao nhân nào.
Nhưng lúc này anh đã không thể suy nghĩ nhiều hơn. Vì ma khí đã xâm nhập vào cơ thể anh, pháp lực của anh không thể ngăn được ma khí cường mạnh ăn mòn. Anh phải mở ra khe nứt không gian, đưa Lam Điền ra ngoài trước khi mất đi tri giác.
Anh cố hết sức rút ra, từ trên thân rồng rút ra thanh kiếm toàn màu đen, dùng hết sức lực cuối cùng vung kiếm về hướng lúc mới đến.
Một đường kiếm khí màu đen mang theo uy thế kinh thiên, như rạch phá sao băng chân trời, phá không trung.
Không gian nứt ra lần nữa.
Lam Điền biết, đây là cơ hội mà Lý Dục Thần muốn cô bé chờ đợi.