Lý Dục Thần đứng yên ở đó, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như ẩn chứa sát khí.
Anh dùng kiếm Huyền Minh ghim Na Nhữ An, kiếm khí khóa hồn phách của đối phương lại, khi Na Nhữ An bán linh hồn mình cho Minh Bộc, bọn họ đã trở thành một thể.
Hồn phách của Na Nhữ An bị khóa lại, tất nhiên cái bóng cũng không thể chạy trốn được. Dù gã cố gắng thế nào thì cũng có thể giãy giụa giữa đống đổ nát dưới ánh mặt trời, không thể hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của Na Nhữ An.
Theo góc nhìn của Lý A Tứ và Na Nhữ Bình, Lý Dục Thần chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng Tác Lãng biết, Lý Dục Thần đang giao lưu với ảnh ma bằng thần niệm, tuy rằng Tác Lãng không nghe được.
“Đừng giãy giụa nữa, ông trốn không thoát đâu”, Lý Dục Thần nói.
Cái bóng giãy giụa, gã cười to trong thần niệm: “Hahaha, cậu cho rằng làm thế là có thể giết được tôi sao? Cậu không biết được tôi đâu!”
Lý Dục Thần cười nhạt: “Tôi biết đây là phân thân của ông, chân thân của ông đang ở biển Trầm Quang”.
“Hừ, Đạm Đài Ngọc đúng là phế vật, quả nhiên không đáng tin cậy. Xem ra cậu đã lấy được thánh vật của Hắc thủy Đường rồi”, thoạt nhìn cái bóng không hề lo lắng.
“Thì ra là do ông bố trí, dùng Đạm Đài Ngọc dẫn tôi vào địa cung, muốn mượn tay Quỷ Vương giết tôi!”
“Cậu nghĩ thế cũng không sai. Cậu có thể đánh bại Quỷ Vương, chứng tỏ thực lực của cậu không yếu. Một tầng lôi kiếp đã đã có được năng lực chiến đấu như thế, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, đó chỉ là cương thi chết hơn nghìn năm thôi. Cậu biết khi còn sống nó mạnh đến mức nào không?”
Lý Dục Thần có thể tưởng tượng ra được khi Quỷ Vương còn sống mạnh ra sao, cộng thêm cờ Hắc Thủy U Minh, phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Từ khía cạnh này có thể thấy được khi đó Ma giáo hùng mạnh nhường nào.
Mà đó mới chỉ là một trong năm đường ở ngoài, khó có thể tưởng tượng giáo chủ và các hộ pháp của Ma giáo đến tột cùng là những con quái vật như thế nào.
“Đừng nói nhảm nữa, ông quan tâm chính ông thì hơn. Đừng nghĩ là tôi không tìm được chân thân của ông thì tôi không làm gì được ông”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu định tra tấn tôi à? Hahahaha...”, cái bóng chẳng những không sợ, trái lại còn rất phấn khích: “Cậu tra tấn đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp ấy, thế là cậu sẽ biết được tất cả bí mật của tôi! Hahaha...”
Lý Dục Thần cau mày.
Đương nhiên anh biết dùng Sưu Hồn Đại Pháp. Nhưng mà đó là cấm thuật.
Trong quy tắc được Tiên Môn trong thiên hạ tôn sùng, có rất nhiều thuật pháp bị cấm, Sưu Hồn Đại Pháp là một trong số đó.
Sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp không những có thể lục soát ký ức của người khác mà còn có thể thu hoạch hồn lực, thậm chí có thể bắt giữ được những cảm ngộ đặc biệt không thể miêu tả trong suy nghĩ của người bị thi thuật.
Nói cách khác, dùng Sưu Hồn Đại Pháp tương đương với phân giải hồn phách của người khác, hấp thu cho mình dùng.
Thuật pháp này còn tàn nhẫn và khủng khiếp hơn thuật luyện hồn trong công pháp ma đạo.
Một khi sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp mà bị phát hiện thì sẽ bị coi như ma đạo, bị Tiên Môn trong thiên hạ tiêu diệt.
Đương nhiên, quy định là quy định, nếu chỉ là quy định thì chắc chắn sẽ có người lén sử dụng.
Nhưng Sưu Hồn Đại Pháp có một khuyết điểm, hoặc nên nói là hệ quả tiêu cực, đó chính là sẽ tăng uy lực của Thiên Hình Lôi Kiếp.
Lôi kiếp vốn là kiếp số lớn nhất mà người tu hành phải đối mặt, đôi khi bản lĩnh hoặc vận may chỉ thiếu một chút cũng không vượt qua được lôi kiếp, mà nghe nói sau khi dùng Sưu Hồn Đại Pháp thì uy lực và thời gian của lôi kiếp sẽ tăng gấp bội.
Bởi vậy cho dù là ác nhân trong giới tu hành cũng không dám tùy tiện sử dụng loại pháp thuật này.
Lý Dục Thần là đệ tử của Thiên Đô, đương nhiên sẽ không dùng cấm thuật.
Ảnh ma cười điên cuồng hơn: “Hahaha, cậu không dám à? Sợ bị sư môn phát hiện sao? Sợ tu sĩ chính đạo trong thiên hạ này thảo phạt cậu? Thật ra đơn giản thôi, cậu giết hết người ở đây thì không có ai biết cả”.
Na Nhữ Bình và Lý A Tứ không nghe thấy bọn họ dùng thần niệm trò chuyện, nhưng không biết tại sao bọn họ lại cảm thấy ớn lạnh.
Ảnh ma nói tiếp: “Cậu lục soát hồn phách của tôi thì có thể biết được chân thân của tôi ở đâu, hơn nữa còn biết được nhiều bí mật khác, cớ gì không làm?”
“Cậu là đồ nhát gan à? Sợ bị sư môn trách phạt đến thế sao? Sợ bị người đời coi như tà ma ngoại đạo ư? Hahahaha...”
“Cậu không có cái gan ấy thì sao có thể báo thù cho nhà họ Lý? Những người được coi là nhân sĩ chính đạo sau lưng cậu đã tiêu diệt nhà họ Lý đấy! Vậy mà cậu vẫn còn lo thái độ của bọn họ. Hahahaha...”
Lông mày của Lý Dục Thần nhíu chặt hơn, sát ý trong ánh mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Sức mạnh ẩn nấp trong huyết mạch lại rục rịch.
“Đến đây đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp, tiêu diệt tôi đi! Từ xưa đến nay, thần, ma thánh, Phật, vốn dĩ đều độc lập với thế tục, vốn dĩ đều duy ngã độc tôn! Cậu gánh trên vai những gánh nặng trần thế, cái này không bỏ được, cái kia cũng không nỡ buông, thế thì làm sao trở thành thánh?”
“Mau diệt tôi đi! Lục soát thần hồn của tôi, vậy là cậu sẽ biết được bí mật của ma giáo, cậu sẽ biết được ai là người giết hại người thân của cậu, và cậu cũng sẽ biết mẹ của cậu đang ở đâu!”
“Giết tất cả mọi người ở đây! Không một ai biết được đâu. Cho dù thành ma thì có sao? Cậu vốn là ma!”
Chương 823: Sưu hồn đại pháp
Lý A Tứ rõ ràng cảm giác được, trên người Lý Dục Thần có luồng hơi thở thô bạo đang lan tràn.
Anh ta không biết vì sao mình lại có cảm giác này, rõ ràng Lý Dục Thần đứng đó không hề nhúc nhích, mà anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Nếu mà so sánh, thì trong mắt Lạt Ma Tác Lãng lộ vẻ sầu lo nồng đậm.
Tác Lãng không cảm nhận được luồng hơi thở thô bạo, mà là ma tâm xao động.
Ông ta không rõ, tu vi Lý Dục Thần cao như vậy, hơn nữa rõ ràng Na Nhữ An đã chết, chỉ còn có một chút tàn hồn, vì sao vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của Lý Dục Thần.
Mặc dù biết rõ lực lượng của ông ta vô cùng nhỏ bé, nhưng Tác Lãng quyết định phải cố gắng ra chút sức lực.
Ông ta ngồi xổm xuống, nhặt lên chuông lục lạc và chày kim cương của ông ta từ trong đống đổ nát.
Ông ta nhẹ nhàng lung lay lục lạc.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên, như băng tuyết trên cao nguyên tan chảy róc rách, làm tâm trạng người ta khoan khái hơn.
Lý A Tứ và Na Nhữ Bình đều cảm thấy không khí trở nên mát mẻ hơn nhiều.
Nhưng sắc mặt Lý Dục Thần vẫn không hề thả lỏng, ngược lại sát ý trong mắt nồng đậm hơn.
"Cho dù thành ma thì thế nào chứ?"
Câu nói này quanh quẩn trong lòng anh, không đuổi đi được.
"Mình vốn là ma!"
Không biết tại sao, trong lòng anh lại mơ hồ sinh ra ý nghĩ này, mặc dù nó rất nhanh đã bị đạo tâm của anh đè ép xuống.
Tất cả điều kiện cái bóng nói ra đều không thể dao động đạo tâm của anh, nhưng điều cuối cùng - "Cậu có thể biết được mẹ của cậu ở nơi nào", khiến nội tâm Lý Dục Thần không thể chống cự lại.
Anh nhớ cái bóng đó từng nói, mẹ anh bị cầm tù lại vùng đất Cửu U, vĩnh viễn chịu hình phạt liệt hỏa hàn băng.
Những thứ khác có thể mặc kệ, nhưng anh không thể không cứu mẹ.
Nhưng Sưu Hồn Đại Pháp... Anh không thể dùng nó.
Một khi vi phạm lời răn dạy của Thiên Đô, chẳng khác nào tự động rời khỏi Vạn Tiên môn.
Mười ba năm đạo tâm, mười ba năm sư ân, há có thể một sớm từ bỏ.
"Mau tới đi, thành ma thì sợ gì? Xưa nay thánh Phật toàn điên dại..."
Thần niệm của Ảnh Ma còn đang không ngừng vang vọng trong thức hải của anh.
Tác Lãng liên tục lay động pháp linh, tiếng chuông trong trẻo không ngừng vang lên, cái trán Tác Lãng lại đổ mồ hôi đầm đìa.
Dần dần, ông ta không thể rung chuông được nữa, chuông lục lạc trở nên nặng ngàn quân.
Tác Lãng cầm lấy chày kim cương, dùng sức gõ một cái lên lục lạc.
Coong một tiếng, tiếng chuông như chùa chiền vang lên giữa vùng trang viên đổ nát.
Dư âm chưa dứt, Tác Lãng chuyển đầu chày kim cương, nhắm thẳng vào cái bóng vặn vẹo trên vùng phế tích, dùng sức đâm xuống.
Đầu chày sắc bén lóe lên ánh sáng vàng kim, như thể đâm thủng ráng ngũ màu.
Tác Lãng ngưng tụ công lực suốt đời vào một kích này, mặc dù vừa rồi ngầm đấu đá với Na Nhữ An đã khiến ông ta bị thương nặng, nhưng qua một hồi nghỉ ngơi, một kích toàn lực này vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Ảnh Ma đã mất đi thân xác của Na Nhữ An, lại bị kiếm Huyền Minh khóa lại, không thể chạy trốn hoặc phản kích lại, chỉ cần bị chày kim cương đâm trúng chắc chắn sẽ bị thương nặng, lại chưa đến mức hồn phi phách tán.
Nhất định phải ngăn cản Ảnh Ma quấy nhiễu đạo tâm của Lý Dục Thần.
Nhưng đúng lúc này, Lý Dục Thần bỗng nhiên trở tay đánh ra một chưởng.
Một luồng lực lượng hùng mạnh đánh trúng chày kim cương.
Tác Lãng bị chấn động đến tuột tay, chày kim cương đâm rách không khí với tốc độ lấy cực nhanh, bay ra ngoài, biến mất ở phía xa.
Tác Lãng cũng bị bay ngược ra ngoài, ầm một tiếng rơi xuống đất, đập lên đầy đất bụi mù.
Ông ta nâng người lên, phun ra một ngụm máu tươi, như vệt đỏ điểm xuyết giữa bụi mù xám xịt.
"Cậu... Cậu Lý... Cậu..."
Lý Dục Thần không hề quay đầu lại, cả giận nói: "Ai bảo ông giết nó?"
"Hahaha, cậu lại ra tay cứu tôi! Hahaha, cậu ra tay cứu tôi!", giọng nói hưng phấn của Ảnh Ma truyền đến: "Không phải cậu là danh môn chính đạo sao? Không phải đạo tâm của cậu kiên cố lắm sao? Tại sao cậu lại cứu tôi? Hahaha..."
"A...", Lý Dục Thần đột nhiên phát điên ngửa mặt lên trời thét dài: "Mẹ của tôi ở đâu? Vùng đất Cửu U ở đâu? Là ai nhốt mẹ tôi?"
"Cậu lục soát hồn của tôi chẳng phải sẽ biết! Hahaha..."
"Đừng tưởng rằng tôi không dám!", khuôn mặt Lý Dục Thần trở nên dữ tợn, ánh mắt như đao: "Còn ép tôi, tôi sẽ không chỉ lục soát hồn của ông, mà đến khi tìm được chân thân của ông, tôi có hàng chục ngàn phương pháp tra tấn ông!"
"Được, tới đi! Dùng Sưu Hồn Đại Pháp, cậu chính là ma! Quyết liệt với đám chính đạo nhân sĩ kia đi!"
Ảnh Ma trở nên hưng phấn, đầy cõi lòng mong đợi.
"Cậu biết không, tôi đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Tất cả những gì cậu trải qua đều do tôi sắp xếp, chính là để kích phát ma tính của cậu. Cậu vốn là ma! Mau đến đi, khôi phục bản tính của cậu! Trở lại bản tâm ban đầu của cậu! Để cho tôi xem khuôn mặt thật sự của cậu, xem rốt cuộc cậu có phải là người mà tôi muốn tìm không?"
"Mau tới, giết tôi đi, rồi lục soát thần hồn của tôi, cậu sẽ biết tất cả chân tướng của hai mươi năm trước!"
"Mẹ của cậu chịu khổ đau tại Cửu U, bà ấy đang chờ cậu đi cứu đấy! Cậu không thành ma, sẽ vĩnh viễn không cứu được bà ấy!"
Lý Dục Thần không nhịn được nữa, anh khoát tay, kiếm Huyền Minh trên tường vèo một cái lui lại, rơi xuống trong tay của anh.
Một đạo kiếm khí màu đen ngưng tụ vô cùng sát ý bắn xuống mặt đất bên dưới cái bóng, lại xuyên qua mặt đất phóng lên tận trời, hình thành một trụ kiếm.
"A..."
Theo đạo kiếm khí này xông lên trời, Lý Dục Thần rống giận.
Cơn tức giận tràn ngập, ma khí hỗn loạn trong huyết mạch, bực bội vô cùng trong nội tâm đều đồng loạt bộc phát ra ngoài.
Tác Lãng nhìn đạo kiếm khí chấn động lòng người này, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta chưa từng thấy kiếm khí mạnh mẽ như thế, cũng chưa từng cảm nhận sát ý nồng nặc như vậy.
Chương 824: Cậu chính là Thiếu chủ!
Một kiếm này, dù là thầy của ông ta, pháp sư Đan Tăng, e rằng cũng không thể ngăn cản.
Thi thể của Na Nhữ An chậm rãi trượt xuống dọc theo vách tường.
Đến tận khi rơi xuống mặt đất, kiếm khí vẫn chưa tiêu tán.
Ảnh Ma bị kiếm khí của kiếm Huyền Minh khóa chặt trên mặt đất, dần dần nhạt đi, mắt thấy sắp sửa tiêu tán.
"Sao cậu... không muốn lục soát thần hồn...", thần niệm của Minh Phó dần trở nên suy yếu.
"Hừ, tôi chính là đệ tử của Thiên Đô, tu đạo suốt mười ba năm tại Côn Luân, được kiếm khí Vạn Tiên rèn luyện thân xác và tinh thần, vài câu chuyện ma quỷ của ông há có thể dao động đạo tâm của tôi!", Lý Dục Thần nói.
"Cậu là đệ tử của Thiên Đô... Không! Cậu là ma! Cậu vốn là ma! Cậu là Thiếu chủ của tôi! Nếu cậu không tin, hãy nhìn thanh kiếm trong tay cậu đi, trên thân kiếm... có hơi thở của Minh giới!"
"Minh giới?"
Lý Dục Thần không hề biết lai lịch của kiếm Huyền Minh, "Danh sách tiên khí" và "Ghi chép danh kiếm" của Thiên Đô đều không hề có thông tin.
"Đây là kiếm Huyền Minh! Thiếu chủ, cậu lấy được Huyền Minh! Cậu đang cầm Huyền Minh đấy!"
"Thiếu chủ gì chứ? Ông nói bậy bạ gì đó?", Lý Dục Thần dùng thần niệm quát chói tai, chấn động đến bóng người vốn ảm đạm càng trở nên lập lòe, suýt chút nữa tiêu tan.
"Thiếu chủ, suốt đời này lão nô đã tìm cậu biết bao năm!", cái bóng nói: "Tôi là Minh Phó, là người hầu trung thành của Thiên Ma, chuyên để chờ đón chân thân chuyển thế của Thiên Ma. Thiếu chủ, mẹ cậu là Thánh nữ, cậu chính là Thiên Ma chuyển thế!"
"Nói hươu nói vượn!", Lý Dục Thần phẫn nộ quát.
"Lão nô không hề nói hươu... Lúc trước lão nô... Cũng không dám khẳng định..."
Cái bóng càng lúc càng mờ nhạt, thần niệm càng ngày càng yếu.
"... Bí mật của Ma giáo truyền thừa lâu như vậy, bao nhiêu đời Thánh nữ cũng chưa thấy Thánh Thai... Nhưng vừa rồi kiếm khí cậu đánh ra... Tôi mới xác nhận cậu chính là người tôi muốn tìm. Bảo kiếm Huyền Minh là chí bảo của Minh giới, chỉ có bản tôn của Thiên Ma đại nhân mới có thể phát huy ra sức mạnh của nó, rơi vào trong tay người bình thường thì chỉ là một đống sắt vụn... Hơn nữa... Nơi Huyền Minh rơi xuống có thần long canh giữ. Có thể lấy đi kiếm Huyền Minh từ trong tay thần long, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu hẳn là Thiếu chủ! Bà Cung dưới suối vàng biết cũng có thể cười vui!"
"Ông nói cái gì?", Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi: "Mới vừa rồi ông còn nói mẹ của tôi bị cầm tù tại vùng đất Cửu U, hiện tại lại nói bà ấy ở dưới suối vàng, hiển nhiên ông đang nói hươu nói vượn, không có một câu là thật".
"Bà ấy chưa chết... Dưới suối vàng... Chính là Cửu U... Cửu U ở ngay dưới Hoàng Tuyền..."
"Dưới Hoàng Tuyền? Hoàng Tuyền lại ở nơi nào?"
"Hoàng Tuyền... Tại Minh giới... Cậu vốn là chủ... nhân của Minh giới... Biển Trầm Quang... Đảo Linh Lung... Núi Vô Cấu..."
Minh Phó liên tục mấy địa danh kỳ quái, cuối cùng tiêu tán dưới kiếm khí Huyền Minh.
Lý Dục Thần không hối hận một kiếm này.
Mặc dù một kiếm này chôn vùi chân tướng.
Anh không thể để Minh Phó nói thêm điều gì, từng bước một dụ dỗ anh nhập ma.
Dù anh thật sự trời sinh là ma, thì sao chứ?
Đạo tâm mười ba năm há có thể dao động bởi mấy câu nói của một ma đầu!
Mục đích của Minh Phó rất rõ ràng, từ lần đầu bọn họ gặp nhau, nó vẫn luôn dụ dỗ Lý Dục Thần nhập ma. Có lẽ là vì để biến anh thành con rối, hoặc là để kiểm tra thân phân của Lý Dục Thần xem có phải là người nó đang tìm không.
Bất luận là thế nào đều không thể làm nó đạt được mục đích.
Dù anh có thật sự mang huyết mạch Thiên Ma, Lý Dục Thần cũng sẽ không tiếp nhận người hầu này.
Khi mà vật cổ xưa ngủ say trong huyết mạch của anh lại lần nữa chậm rãi thức tỉnh, Lý Dục Thần không hề do dự, một kiếm chém giết phân thân của Minh Phó.
Lúc cái bóng biến mất, phế tích trang viên hoàn toàn khôi phục như bình thường, tâm cảnh của Lý Dục Thần cũng khôi phục như cũ.
Anh mệt mỏi thở hắt ra.
Trận chiến ngày hôm nay không khiến anh mất nhiều sức lực, giết chết Ảnh Ma đơn giản hơn giết chết Quỷ Vương nhiều.
Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn tất cả các lần chiến đấu trong dĩ vãng cộng lại.
Nhìn đống đổ nát trước mắt, anh dường như quay trở về năm bảy tuổi. Mất đi ông nội, anh một mình đứng cô đơn giữa vùng đất bỏ hoang, cô độc và bất lực đến nhường nào.
Mà khoảnh khắc này, anh cũng vô cùng cô độc.
Rốt cuộc vì sao mà nhà họ Lý diệt môn?
Cuối cùng thì mình là tiên hay ma?
Mẹ có còn sống không?
Những câu hỏi liên tiếp này luẩn quẩn không đi trong đầu anh.
Không ai có thể giúp anh.
Anh nhìn về phía tây, sư phụ, người đang ở đâu?
Anh rất muốn gấp một con hạc giấy, để Thanh Điểu đưa tin đi hỏi sư phụ.
Nhưng anh biết rõ, những việc này không thể hỏi sư phụ. Có hỏi thì người cũng sẽ không nói.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân. Đường tu hành của mình, phải tự đi ngộ. Nhân quả của mình, phải tự đi chấm dứt.
Ngoài ra còn một điểm nữa, khiến lòng anh nảy sinh nghi vấn.
Nếu anh thật sự là Thiên Ma chuyển thế, sư phụ không thể nào không biết được, huyết mạch Thiên Ma cũng không thể trải qua kiếm khí Vạn Tiên rèn luyện.
Nhưng thân thể sẽ không lừa gạt anh, lực lượng cổ xưa dần dần thức tỉnh trong huyết mạch của anh đến tột cùng là cái gì?
Lúc anh học tập kiếm pháp Huyền Minh, điệu múa Thiên Ma mà anh thấy được là chuyện thế nào?
Lý Dục Thần đứng trên phế tích, hồi lâu không động.
Anh không động, Na Nhữ Bình sau lưng anh cũng không dám động, đám người nhà họ Na ở cửa trang viên xa xa cũng không dám động. Bọn họ chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, không biết bên này xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám tới hỏi thăm.
Ngược lại là Lý A Tứ cả gan đi tới, nhẹ nhàng chọc chọc đầu vai Lý Dục Thần: "Cậu Lý! Cậu Lý! Cậu không sao chứ?"
Chương 825: Tôi sợ anh chết hơn!
Động tác của Lý A Tứ làm Na Nhữ Bình sợ hãi, anh ta muốn mở miệng mắng, chợt nhớ ra Lý A Tứ không còn là người nhà họ Na nữa. Giờ anh ta mở miệng mắng Lý A Tứ chẳng khác gì mắng bảo vệ của nhà họ Lý.
Cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám mắng bảo vệ nhà họ Lý. Anh ta biết rõ, sau này nhà họ Na chỉ có thể ôm đùi nhà họ Lý. Mà đến cả ôm đùi đều phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì cái đùi này lúc nào cũng có thể giẫm chết người.
Na Nhữ Bình há to miệng, nuốt lại lời đã đến bên miệng.
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn xem Lý A Tứ, cười nói: “Anh không sợ tôi?”
Lý A Tứ không né tránh ánh mắt của anh, đáp: “Sợ chứ! Nhưng tôi sợ cậu chết hơn”.
Trái tim của Na Nhữ Bình tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lý Dục Thần sững sờ: “Vì sao?”
“Hiện tại câu đang là ông chủ của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền mang về nhà cho bố mẹ tôi xây nhà mới. Cậu đã đồng ý với tôi rồi, để tôi xây căn nhà nở mày nở mặt hơn cả trưởng làng”.
“Hahaha…”
Lý Dục Thần cười haha, sự cô độc và bất an vừa rồi bị quét sạch sành sanh.
Anh vỗ vỗ bả vai Lý A Tứ, sau đó hỏi Na Nhữ Bình: “Anh có thể nộp lên chìa khóa của căn nhà của họ Lý không?”
Na Nhữ Bình vội vàng nói: “Đương nhiên là được, cậu muốn sang tên cho cá nhân cậu, hay để dưới danh nghĩa công ty?”
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ đáp: “Đây là nhà riêng, sang tên cho người đi”.
Na Nhữ Bình trả lời: “Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp người làm việc này, cậu không cần quan tâm, nhưng thủ tục sang tên không nhanh như vậy, khả năng cần chờ mấy ngày. Cậu có thể lấy đi chìa khóa trước, tôi sẽ lập tức sai người đưa tới”.
“Không cần đưa cho tôi, cho anh ta là được, để ngày mai anh ta đi làm”, Lý Dục Thần chỉ chỉ Lý A Tứ.
Lý A Tứ mơ hồ, muốn hỏi gì đó, nhưng Lý Dục Thần đã bước đi, ngồi xổm xuống bên cạnh pháp sư Tác Lãng bị thương.
Lúc Tác Lãng đấu đá với Na Nhữ An đã bị thương, vừa rồi lại bị Lý Dục Thần trở tay đánh một chưởng khiến vết thương nặng thêm, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Lý Dục Thần điểm mấy chỗ trên người Tác Lãng, đỡ ông ta ngồi dậy, lại lấy ra một viên dược hoàn cho ông ta ăn vào.
Sắc mặt Tác Lãng nhanh chóng trở nên hồng hào.
“Cảm ơn”.
Tác Lãng chắp tay trước ngực bày tỏ lòng biết ơn, trong mắt lại lóe lên vẻ lo lắng.
“Cậu Lý, cảnh giới và pháp lực của tôi không bằng cậu, vốn không nên nói điều này, nhưng tâm ma của cậu cực nặng, nếu cậu không sớm trừ bỏ nó, e rằng tương lai sẽ gặp họa lớn. Nếu cậu Lý không chê, có thể đi theo tôi tới chùa Bạch Tháp, sư phụ tôi khá giỏi loại bỏ tâm ma”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Cảm ơn ý tốt của đại sư, nhưng sợ rằng sư phụ ông cũng không giúp được tôi”.
Tác Lãng sững sờ, nhớ đến một kiếm vừa rồi của Lý Dục Thần, lòng còn sợ hãi. Nhưng ông ta vô cùng chấp nhất, bám riết nói: “Nếu sư phụ tôi không được, cậu có thể đến thánh địa mời thượng sư, thượng sư của thượng sư, luôn có người có thể trị hết tâm ma của cậu. Cậu Lý cũng có thể quy y ngã phật…”
Lý Dục Thần bỗng nhiên thu lại tươi cười, đứng lên, vươn tay ra ngoài, từ trong rừng cây rất xa bay tới một vệt ánh sáng vàng kim, rơi vào trong tay anh. Hóa ra là chày kim cương của Tác Lãng.
Ngón tay anh nhẹ gảy, chày kim cương phụt một tiếng chui vào mặt đất bên cạnh Lạt Ma Tác Lãng.
“Đợi chính ông tu thành Phật, rồi lại đến độ tôi”.
Dứt lời, anh quay người bỏ đi.
Lạt Ma Tác Lãng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chày kim cương đóng chặt xuống nền bê tông cứng rắn.
Lý A Tứ thấy Lý Dục Thần muốn đi, nhớ lại hình như anh ta có lời gì đó phải nói, nhưng chỉ chớp mắt, anh ta chợt phát hiện Lý Dục Thần đã đi đến cửa trang viên, lại chớp thêm lần nữa, anh biến mất không còn thấy tăm hơi.
…
Lâm Mộng Đình đi lang thang trong Phan Gia Viên.
Cô từng tới Thủ đô mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong Phan Gia Viên.
Châu báu và đồ cổ được bày la liệt quả thực khiến cô mở rộng tầm mắt.
Mặc dù là đại tiểu thư nhà họ Lâm, từ nhỏ thấy không ít thứ đáng giá, nhưng cô không hiểu giám định, không nhìn ra được thật giả.
Điều khiến cô vui hơn là “khí tràng” của Phan Gia Viên.
Thị trường đồ cổ có “khí tràng”.
Đồ cổ chân chính có hơi thở đặc biệt của riêng nó. Có vài đồ cổ vừa mới được đào lên sẽ còn mang theo hương vị đặc trưng của đất đai.
Một cái hai cái, người bình thường không có cảm giác gì, nhưng nếu có hàng ngàn hàng triệu cái tập trung vào cùng một chỗ, “khí tràng” đó sẽ vô cùng hùng mạnh.
Mặc dù bên trong Phan Gia Viên hầu hết đều là hàng giả hàng nhái, nhưng cũng không ít đồ thật đồ tốt.
Cộng với hơi thở của con người cực kỳ thịnh vượng, khiến cho khí tràng của nơi này vừa hùng mạnh vừa phức tạp.
Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cửa tu hành, tất nhiên cô sẽ nhạy cảm với khí tràng.
Cô không biết giám định, nhưng thông qua dòng chảy của hơi thở và khí tràng, cô có thể đánh giá được nơi nào có đồ tốt. Lại dùng thần thức yếu ớt mới hình thành của cô đi phân biệt từng cái một, cũng nhặt được vài món.
Chỉ là cô không biết mặc cả, cũng không hiểu giá trị trường, nên mua đắt hay rẻ, cô hoàn toàn không biết.
Có điều, dù sao cô cũng có tiền, có thể tiêu tùy tâm. Hơn nữa Lý Dục Thần từng nói, cô cứ mua sắm thỏa thích.
Thật ra Lâm Mộng Đình hiểu được, Lý Dục Thần đang kiểm tra tu vi của cô. Chẳng qua cô là vợ của anh, không phải đệ tử, nên anh không nói quá rõ ràng.
Đi dạo một vòng, tiêu hết sáu chữ số trong thẻ ngân hàng, Lâm Mộng Đình vẫn chưa thỏa mãn. Nhưng ba lô nhỏ hôm nay cô mang theo đã chứa đầy, mà pháp lực của cô vẫn chưa thể sử dụng nhẫn không gian Lý Dục Thần đưa cho cô.
Lâm Mộng Đình giơ tay lên, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn màu bạc dán sát vào ngón tay của mình, cô thở dài.
Cô vỗ vỗ ba lô, tự nhủ: “Được rồi, cũng đủ rồi, với những vật này hẳn có thể báo cáo kết quả rồi”.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tay cầm quạt xếp, dáng người hơi mập mạp có phúc lại gần, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay cô.
“Cô gái, chiếc nhẫn kia của cô bao nhiêu tiền, tôi mua”.