Đám người lập tức lao tới bao vây Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẻ mặt bình tĩnh, không hề sợ hãi trước những người này, vung kiếm tả xung hữu đột.
Hai bên điên cuồng giao tranh.
Nhưng trong mắt Ám Minh Nguyệt, đây chỉ là vụ thảm sát một chiều.
Người của cô ta căn bản không ngăn cản được Lâm Chính.
Không thể ở lại đây!
Ám Minh Nguyệt không dám do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Sư phụ..."
Thương Lan Phúc vội vã hét lên và muốn đuổi theo nhưng Lâm Chính đã ngăn hắn lại.
"Không cần đuổi theo, trước tiên giúp tôi xử lý những kẻ này đã!"
Lâm Chính hét lên.
Thương Lan Phúc thấy vậy biết cho dù đuổi kịp Ám Minh Nguyệt cũng không giữ được cô ta, nên lập tức giơ kiếm giúp Lâm Chính đối phó thuộc hạ của Ám Minh Nguyệt.
Tiếng la hét liên tục phát ra từ rừng U Minh.
Chẳng bao lâu, Ám Minh Nguyệt đã chạy ra khỏi rừng U Minh.
Cô ta không dám quay đầu lại, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình rồi lao như điên về phía thành phố gần nhất.
Ám Minh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy tủi cực như thế này.
Từ khi sinh ra cô ta đã được bố dạy dỗ, võ công cao cường, y thuật lại càng xuất chúng hơn.
Cô ta tung hoành trong long mạch này, khó tìm được đối thủ xứng tầm.
Dù có gặp cao nhân thì cũng khó mà thất thế.
Nhưng hôm nay, cô ta đã bị chặt mất một cánh tay...
Thật là nhục nhã chưa từng có!
Nhưng điều Ám Minh Nguyệt không thể chấp nhận chính là nỗi sợ hãi thực sự nảy sinh trong lòng cô ta!
Cho dù đối mặt với Võ Thần, cô ta cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này!
Tại sao một kẻ vô danh lại khiến cô ta sợ hãi đến vậy?
Đồng tử của Ám Minh Nguyệt nở ra, mồ hôi không ngừng chảy xuống trên mặt.
Lảo đảo cả quãng đường, cuối cùng cô ta cũng đến được thành phố gần rừng U Minh nhất.
Nơi đó có thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, những người này có thể đưa cô ta về thành Long Tâm.
Vừa đến gần cổng thành, những người lính canh lập tức hô lên.
"Hình như là Minh Nguyệt tiểu thư?"
"Cô ấy bị thương?"
"Gọi người tới nhanh!"
Các lính canh lần lượt lao ra và dìu Ám Minh Nguyệt vào trong.
"Mau gọi Tam Cẩu tới!"
Ám Minh Nguyệt thở hổn hển, thấp giọng hét lên.
Một lúc sau, toàn bộ thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần trong thành đều tập trung tại quán trà duy nhất trong khu vực.
Ám Minh Nguyệt nuốt mấy viên đan, châm cứu bằng kim bạc, ngồi trong quán trà nghỉ ngơi một lát.
Dù cánh tay đã bị gãy nhưng việc mọc lại một cánh tay mới cũng không khó với y thuật của người trong long mạch.
Lúc này, một đám người mặc áo choàng đen, mang trường kiếm lao vào.
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thư!"
Đám người quỳ một chân xuống và hô lớn.
"Tiểu thư, là kẻ nào đã đả thương cô? Tôi nhất định sẽ chặt hắn thành từng mảnh!"
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên đội nón tre, vẻ mặt giận dữ nói.
Ám Minh Nguyệt cau mày, nhưng không nói lời nào, chỉ cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
"Ồ? Đây không phải là người kế thừa Võ Thần nổi tiếng của chúng ta, cô Ám Minh Nguyệt sao? Tại sao lại nhếch nhác thế này?"
Lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ở bàn bên cạnh đột nhiên cười khúc khích, nheo mắt nhìn Ám Minh Nguyệt.
"Khốn kiếp, sao cậu dám xúc phạm tiểu thư?"
Người đàn ông trung niên giận dữ, lập tức muốn rút kiếm ra nhưng lại bị Ám Minh Nguyệt ngăn cản.
“Tam Cẩu, không được hỗn xược, chẳng lẽ ngay cả thiếu gia nhà họ Tiếu ông cũng không nhận ra sao?”
Ám Minh Nguyệt mặt vô cảm nói.
"Tiếu thiếu gia?"
Người đàn ông trung niên tên Tam Cẩu giật mình, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Thái Thiên Võ Thần..."
"Tiếu Tây Phong, tâm trạng tôi không tốt, đừng trêu chọc tôi! Im miệng!"
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói, trong lời nói có chút sát ý.
"Ôi, tiểu thư hung dữ quá... Được rồi, được rồi, tôi câm miệng, tôi câm miệng. Nhưng trước khi câm miệng, tôi có thể hỏi cô một câu được không?"
Người đàn ông tên Tiếu Tây Phong mỉm cười và hỏi: "Cô có thể cho tôi biết cánh tay của cô... đã đi đâu không?"
"Muốn chết à!"
Ám Minh Nguyệt tức giận đập bàn.
Tam Cẩu và những người khác lập tức rút kiếm và bước tới, định bao vây Tiếu Tây Phong.
Nhưng vào lúc này, có hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
"Chủ quán, phục vụ trà!"
Âm thanh này?
Đồng tử của Ám Minh Nguyệt nở rộng...
Chương 4747: Đánh một trận
Âm thanh vừa dứt, Lâm Chính dẫn Thương Lan Phúc vào quán trà.
Những người bên trong nhìn hai người họ với ánh mắt nghi ngờ.
"Hai tên này bị thiểu năng à? Không có mắt hay sao?"
"Sao bọn chúng dám đi vào đây? Bọn chúng muốn chết sao?"
Một số thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần quay sang nói với nhau, vẻ mặt không hề thiện chí.
Với tình cảnh như hiện tại, hầu hết mọi người đều không dám bước vào quán trà.
Nhưng hai người kia lại ngang nhiên vào ngồi ở bàn giữa như thể không có người xung quanh.
Phục vụ quán trà ngơ ngác nhìn hai người, nhất thời không biết phải làm gì.
"Chủ quán, anh có nghe thấy không? Mang trà lên đây!"
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
Phục vụ quán trà toàn thân run rẩy, đành phải cắn răng trả lời: "Xin đợi một chút, hai vị quan khách, trà sẽ được phục vụ ngay...ngay lập tức..."
Nói xong, người phục vụ nhanh chóng bỏ chạy.
Thương Lan Phúc có chút lo lắng, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ở đây có rất nhiều thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, còn có một số cao thủ của các thế lực khác, chúng ta phải cẩn thận”.
"Không sao đâu, uống trà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vâng".
Thương Lan Phúc gật đầu, đợi phục vụ mang trà lên, lập tức rót cho Lâm Chính một chén đầy.
Lâm Chính bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt chạm phải ánh mắt của anh, toàn thân bất giác run lên như bị điện giật.
Cô ta vội vàng quay mặt lại, sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám nhìn Lâm Chính.
"Tiểu thư, cô ổn chứ?"
Những người bên cạnh Ám Minh Nguyệt nhận thấy có điều gì đó không ổn nên vội vã hỏi han.
"Không...không sao đâu..."
Ám Minh Nguyệt vội vàng nói.
Người đàn ông trung niên hơi giật mình nhìn Lâm Chính, suy nghĩ một chút, sau đó tiến lên phía trước hét lên: "Hai người các người là ai?"
"Ông thật to gan, cỡ như ông cũng dám hỏi thân phận của chúng tôi?"
Thương Lan Phúc buông chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Láo xược!"
Người đàn ông tức giận, lập tức rút kiếm từ thắt lưng chuẩn bị tấn công.
Thương Lan Phúc trợn mắt, nhanh tay quơ lấy đôi đũa tre trên bàn vung mạnh.
Phụp!
Chiếc đũa tre đâm thẳng vào lòng bàn tay người đàn ông.
"Á!"
Người đàn ông hét lên.
Những người xung quanh lập tức lao tới, rút kiếm sắc bén chĩa vào Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc không hề sợ hãi, lập tức đứng lên kích hoạt sức mạnh phi thăng, mặt lạnh như tiền nói: "Muốn ra tay? Để tôi xem các người có cần mạng nữa không!"
"Ồn ào quá! Cậu có biết chúng tôi là ai không? Cậu có biết người ngồi đằng kia là ai không? Tôi nói cho cậu biết, người bên kia là con gái của Ám Thiên Võ Thần, đại tiểu thư Ám Minh Nguyệt của chúng tôi! Cậu là cái thá gì mà dám hống hách ở đây?"
Một người lớn giọng quát.
"Lũ chuột ngu dốt! Còn muốn dùng Ám Thiên Võ Thần để áp chế đối phương? Các người có biết bây giờ mình đang chĩa kiếm vào ai không? Để tôi nói cho mà biết! Đây là Thương Lan Phúc, con trai của Thương Lan Võ Thần! Nếu các người tấn công anh ta, thì đó chính là tát vào mặt Thương Lan Võ Thần!"
Ở bàn bên cạnh, người đàn ông lại mỉm cười nói.
Anh ta dứt lời, mặt đám người kia đều biến sắc.
"Chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi! Thuộc hạ của tôi cũng chưa từng nghe nói tới, vậy mà anh còn muốn dọa người bằng chuyện này? Huống chi, Võ Thần Thương Lan có chịu thừa nhận anh ta không?"
Biết không trốn không được, Ám Minh Nguyệt lập tức lạnh lùng lên tiếng, cố gắng lấy lại thể diện.
"Cô nói gì?"
Thương Lan Phúc hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Ám Minh Nguyệt.
Hắn đã muốn đánh cho người phụ nữ này một trận lắm rồi.
Nhưng tại thành phố này, nếu hắn hành động như vậy trước sự chứng kiến của bao nhiêu người thì sẽ không chỉ kéo theo mối hận thù giữa hai người mà còn liên quan đến hai vị Võ Thần.
Vì vậy Thương Lan Phúc rất do dự.
"Vậy là, cô đang sỉ nhục Thương Lan Phúc?"
Lúc này, Lâm Chính đang uống trà đột nhiên lên tiếng.
Ám Minh Nguyệt khẽ thở dài, cau mày và không nói.
Nhưng Lâm Chính đã bình tĩnh nói: "Nếu cô đã coi thường Thương Lan Phúc như vậy, vậy thì hãy để thực lực của hai người chứng minh đi!"
"Ý anh là gì?"
Ám Minh Nguyệt hỏi.
"Cô đánh với Thương Lan Phúc một trận!" Lâm Chính thẳng thừng nói.
Chương 4748: Tuyệt đỉnh chiêu thức
Lâm Chính vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
Bao gồm cả Thương Lan Phúc và Ám Minh Nguyệt.
Mặc dù hầu hết những người có mặt đều chưa bao giờ gặp mặt Thương Lan Phúc, nhưng vị thiếu gia ngồi bên cạnh đã hé lộ danh tính của hắn nên mọi người ngay lập tức biết rằng người đàn ông trước mặt là đứa con hoang của Thương Lan Võ Thần nổi tiếng.
Một người đạt đến cấp độ Võ Thần được vô số phụ nữ ngưỡng mộ, việc ông ta có con ngoài giá thú là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng con ngoài giá thú vẫn là con ngoài giá thú và không được Võ Thần công nhận.
Vì vậy, mọi người đều biết rằng Thương Lan Phúc vẫn chưa có được quyền thừa kế thực sự của Võ Thần.
Vậy mà giờ một kẻ như vậy lại dám đi thách thức người kế vị Võ Thần danh chính ngôn thuận như Ám Minh Nguyệt....
Đây không phải ngu ngốc thì là gì?
"Thú vị đấy!"
Người đàn ông ngồi bên cạnh nheo mắt liếc nhìn Lâm Chính, không biết vì sao, hắn cảm thấy người đàn ông này trông quen quen, nhưng lại không biết trước đây đã từng gặp ở đâu.
"Còn có kẻ bảo người khác đi chết đi, thật là buồn cười".
Người đàn ông ngồi cạnh mỉm cười: "Dù Ám Minh Nguyệt có tệ đến đâu, cô ấy cũng không đến nỗi không xử lý nổi một đứa con hoang!"
"Biết đâu bọn họ có quân bài gì đó để dựa vào? Dù sao, tôi chỉ cần chờ xem kịch hay!"
Người đàn ông vẻ mặt nhàn nhã, hào hứng như được xem trò vui.
Mọi người nén cười nhìn về phía đó.
Ám Minh Nguyệt ánh mắt lạnh như băng: "Anh đang cố tình xúc phạm tôi phải không?"
"Tôi có sao?"
"Bảo một kẻ như vậy đấu với tôi? Thế nào? Anh coi thường tôi sao?"
"Thương Lan Phúc không đủ tư cách để thách đấu sao?"
"Muốn hắn chết đến vậy sao?"
"Cô đang sợ mình không thể giết được anh ấy sao!"
"Chết tiệt!"
Ám Minh Nguyệt rất tức giận.
Dù sợ Lâm Chính nhưng cô ta không thể chịu đựng được việc anh sỉ nhục cô ta như thế này.
"Đã muốn hắn chết như vậy thì đừng trách tôi!"
Ám Minh Nguyệt rút kiếm của người bên cạnh ra và ném về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc vươn tay ra và nhận lấy kiếm.
Ám Minh Nguyệt cũng rút kiếm ra, hơi nâng cánh tay lên và chĩa mũi kiếm vào Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc cau mày, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tại sao sư phụ lại làm vậy?"
"Tôi muốn xem anh đã nắm vững được bao nhiêu phần những điều tôi dạy cho anh lúc ở rừng U Minh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ừm...Sư phụ nếu muốn khảo nghiệm thì cũng không cần dùng Ám Minh Nguyệt để làm chuột thí nghiệm mà? Chưa kể...Cô ta còn đang bị gãy tay....”
Thương Lan Phúc do dự rồi nói.
"Điều này thì dễ thôi".
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó giơ tay vẫy về phía cánh tay trái của Thương Lan Phúc.
Rẹt!
Cánh tay của Thương Lan Phúc trực tiếp bị chặt đứt.
"Á....”
Thương Lan Phúc liên tục rên rỉ đau đớn và toát mồ hôi lạnh.
Hắn quay lại và nhìn Lâm Chính một cách ngạc nhiên.
"Vết thương gãy tay không khó chữa trị. Chẳng phải giờ cuộc đấu sẽ công bằng hơn sao?"
Lâm Chính tùy ý vung vài mũi kim để cầm máu, bình tĩnh nói.
Thương Lan Phúc tuy sợ hãi nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Hắn đã nhìn thấy khả năng y thuật của Lâm Chính nên không quá bận tâm về cánh tay bị gãy.
Còn nếu Lâm Chính muốn xem hắn lĩnh ngộ tới đâu, hắn cũng không ngại.
"Ám Minh Nguyệt, tuy rằng trước kia chúng ta đã từng đấu, nhưng rốt cuộc khi đó không phải một chọi một. Giờ để tôi xem bản lĩnh của cô!"
Thương Lan Phúc giơ kiếm và trịnh trọng nói.
"Người khiêu chiến tôi có rất nhiều, nhưng anh là kẻ kém cỏi nhất. Tôi sẽ không nương tay chỉ vì anh là con trai của Thương Lan Võ Thần, dù sao chính anh là người gây ra rắc rối, hơn nữa nếu một đứa con hoang chết, Thương Lan Võ Thần cũng sẽ không trách tôi!"
Ám Minh Nguyệt đằng đằng sát khí nói.
"Vậy cứ thử xem!"
"Đi chết đi!"
Ám Minh Nguyệt hét lên và vung thanh kiếm.
Vụt!
Một luồng kiếm khi như gợn sóng cắt thẳng về phía Thương Lan Phúc.
Kiếm khí thật đáng sợ!
Những người trong quán trà lần lượt lùi lại, mắt sáng lên.
"Không hổ là người kế vị Võ Thần, một chiêu này cũng đủ chứng minh thực lực của tiểu thư!"
Người đàn ông ngồi bên cạnh không khỏi khen ngợi.
Nhưng ngay khi kiếm khí đang chém về phía Thương Lan Phúc với tốc độ quỷ dị...
Tang!
Thanh kiếm của Thương Lan Phúc nhanh như chớp, đến nỗi gần như không nhìn rõ, mạnh mẽ chém vào kiếm khi đang ập đến.
Đột nhiên xung quanh hoàn toàn im lặng...
Chương 4749: Cô thắng rồi
Đường kiếm của Thương Lan Phúc thực sự khiến mọi người có cái nhìn khác về hắn.
Mọi người đều nghĩ Thương Lan Phúc sẽ tìm mọi cách né tránh luồng kiếm khí này một cách hèn hạ, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại thực sự dám mạnh mẽ tiếp chiêu!
Ám Minh Nguyệt cũng sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng hừ lạnh nói: "Xem anh có thể chặn kiếm khí của tôi bao nhiêu lần!"
Nói xong, cô ta nhảy lên như một con bướm linh hoạt, di chuyển đến gần Thương Lan Phúc và vung thanh kiếm lên.
Thương Lan Phúc vội vàng chống cự.
Hai bên điên cuồng múa kiếm.
Những kiếm ảnh đáng sợ va chạm dữ dội, tạo ra vô số gợn sóng hủy diệt.
Toàn bộ bàn ghế trong quán trà đều bị phá hủy.
Mọi người đang đứng xem cũng bị kiếm khí bay khắp nơi này ép ra ngoài quán trà và không dám đến gần.
Nhưng chiếc bàn mà Lâm Chính và người đàn ông đang ngồi vẫn còn nguyên vẹn.
Mỗi khi kiếm khí đến gần những người này, nó sẽ tự phân tán.
Mọi người ngơ ngác nhìn, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.
Thương Lan Phúc.... thực sự có thể đánh tay đôi với Ám Minh Nguyệt!
"Ôi trời ơi tôi....tôi không bị hoa mắt đấy chứ?"
"Cái đó...cô ấy là người kế vị Võ Thần....Vậy mà Thương Lan Phúc này thực sự có thể chiến đấu bất phân cao thấp với cô ấy... Chẳng lẽ anh ta đã đủ tư cách khiêu chiến Võ Thần sao?"
"Đây thực sự là con hoang của Thương Lan Võ Thần sao?"
"Một đứa con ngoài giá thú có sức mạnh như vậy..."
"Vậy thì Thương Lan Võ Thần phải mạnh đến mức nào?"
Mọi người thi nhau bàn tán.
Sau khi theo dõi trận đấu một hồi thì đám người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù hai người đã đấu khoảng trăm chiêu và ngang tài ngang sức nhưng nền tảng của Ám Minh Nguyệt vẫn tốt hơn.
Dần dần, Thương Lan Phúc rơi vào thế bất lợi.
Đòn tấn công của Thương Lan Phúc bị Ám Minh Nguyệt hoá giải, sau đó cô ta lập tức phát động một cuộc tấn công dữ dội. Thanh kiếm của cô ta giống như một con phượng hoàng dang rộng đôi cánh, mở và đóng liên tục mà không mất đi sự linh hoạt.
Thương Lan Phúc không có cơ hội tấn công trước kiếm chiêu độc đáo này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn hắn sẽ thua.
"Không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cách chống trả!"
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ám Minh Nguyệt, tìm cơ hội ra tay.
Đột nhiên, hắn dường như đã bắt được thứ gì đó và đột nhiên vung kiếm về phía trước.
Sức mạnh phi thăng bộc phát từ thanh kiếm, lao về phía trước như một cơn sóng dữ.
Ám Minh Nguyệt cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi phản chiêu.
Thanh kiếm gầm lên dữ dội, kiếm khí rung chuyển tạo thành một bức màn năng lượng.
Bùm!
Lưỡi kiếm của Ám Minh Nguyệt trực tiếp phá vỡ kiếm khí của Thương Lan Phúc và đâm mạnh vào ngực hắn.
Trong nháy mắt, Thương Lan Phúc bị ném ra xa, ngã mạnh xuống đất, ngực đầy máu, miệng nôn ra máu, khó lòng đứng dậy.
Tuy nhiên...Ám Minh Nguyệt cũng không còn nguyên vẹn.
Bức màn kiếm khí nổ tung thành từng mảnh, không hề tiêu tán mà vẫn đánh trúng Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt vội vàng tra kiếm vào vỏ, quay lại phòng thủ, nhưng cô ta vẫn muộn nửa nhịp.
Một số kiếm khí đâm trực tiếp vào bụng, khiến cô ta chảy máu.
Ám Minh Nguyệt liên tục lùi về phía sau, che bụng nhìn xuống, lông mày đột nhiên nhíu lại.
"Tiểu thư!"
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần lao tới đỡ Ám Minh Nguyệt.
"Không sao!"
Ám Minh Nguyệt buộc mình phải bình tĩnh lại, lập tức lấy ra một cây kim bạc đâm vào bụng để cầm máu.
Những người xung quanh đều choáng váng.
Không ai nghĩ rằng Thương Lan Phúc thực sự có thể đả thương Ám Minh Nguyệt....
Tuy Thương Lan Phúc đã không còn sức chiến đấu và thua Ám Minh Nguyệt nhưng chiêu thức này cũng đủ nói lên sức mạnh của hắn!
Ám Minh Nguyệt đẩy người trước mặt ra và cầm thanh kiếm trên tay đi về phía Thương Lan Phúc.
Đôi mắt như hồ thu lạnh lùng và đầy sát khí.
Thương Lan Phúc cũng nhìn chằm chằm Ám Minh Nguyệt, nắm chặt thanh kiếm trong tay, tựa hồ muốn tái chiến.
Nhưng vết thương của hắn nặng hơn nhiều so với Ám Minh Nguyệt và không còn sức phản kháng.
Nhưng ngay khi Ám Minh Nguyệt chuẩn bị giáng cho Thương Lan Phúc một đòn chí mạng thì Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
"Cô Ám Minh Nguyệt, cô thắng rồi!"
Ám Minh Nguyệt giật mình và kinh ngạc nhìn anh....
Chương 4750: Không phải lần nào tôi cũng tốt tính
“Anh có ý gì?”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng quát hỏi.
“Tôi chỉ bảo cô và Thương Lan Phúc giao thủ, chứ không bảo các cô quyết một trận sinh tử! Bây giờ Thương Lan Phúc đã bại, đương nhiên không cần phải đánh nữa, đúng không nào?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Anh…”
Ám Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng lên lửa giận.
Nhưng cô ta không dám xấc xược.
Dù sao cô ta cũng đã được chứng kiến thực lực của Lâm Chính.
Hiện giờ Ám Minh Nguyệt không biết chút gì về người này, nếu xảy ra mâu thuẫn, với trạng thái của cô ta lúc này, cho dù có các cao thủ xung quanh giúp đỡ thì cũng chưa chắc xử lý được đối phương…
“Món nợ giữa chúng ta sớm muộn cũng được tính toán rõ ràng”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có tìm tôi tính sổ”.
Lâm Chính bình thản nhìn cô ta: “Không phải lần nào tôi cũng tốt tính đâu, cô cũng đừng tưởng lần nào cô cũng may mắn được tôi tha cho, hiểu chưa?”.
Ám Minh Nguyệt nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.
Những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
Câu này có nghĩa là gì?
Người này… lẽ nào từng đánh bại cô chủ?
Trong lòng bọn họ kinh hãi, cảm thấy da đầu tê dại.
Ám Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần.
Nếu có thể đánh bại cô ta thì chẳng phải chính là người kế vị Võ Thần mới sao?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cánh tay bị gãy vẫn chưa hồi phục của Ám Minh Nguyệt, trong lòng lại càng khẳng định hơn.
Lúc này, Lâm Chính tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm về phía Thương Lan Phúc.
Một luồng sinh khí nồng đậm bao trùm lấy Thương Lan Phúc, các vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Hắn chậm rãi đứng lên, thở hắt ra, hơi cúi người với Lâm Chính: “Xin lỗi sư phụ, học trò khiến sư phụ mất mặt rồi!”.
“Chuyện này không trách anh được, anh đã thể hiện rất tốt rồi!”.
Lâm Chính bình thản nói: “Là do một số điều kiện của anh không bằng cô ta, nhưng đây không phải vấn đề gì lớn, sớm muộn sẽ có ngày anh thắng được cô ta”.
“Vâng, sư phụ”.
Thương Lan Phúc gật đầu.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính bình thản nói, dẫn Thương Lan Phúc rời khỏi thành trấn.
Ám Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt chứa đầy sát khí, nhìn Lâm Chính trừng trừng.
“Cô chủ, sao cô lại thả bọn họ đi?”.
Một thuộc hạ căm giận hỏi.
Nhưng Ám Minh Nguyệt không muốn giải thích, lạnh lùng quát khẽ: “Về thôi, tôi muốn gặp bố tôi!”.
“Vâng, cô chủ”.
…
Thành trấn này cách Long Tâm Thành không được coi là xa.
Hai người nhanh chóng vào trong thành.
Lâm Chính gửi ngay tin tức cho Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng.
Mấy người lập tức gặp nhau ở tòa nhà treo thưởng.
“Đại nhân!”.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng xông tới với tỏ vẻ sốt ruột lo lắng, thấy Lâm Chính vẫn còn lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá đại nhân, tôi biết ngay cậu ở hiền gặp lành, sẽ không sao mà”, Tửu Ngọc cười nói.
Ánh mắt Ngự Bích Hồng nóng rực, vẫn mang theo mấy phần lo lắng.
“Sư phụ là ai chứ? Sao có thể gặp chuyện gì được?”.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh khẽ hừ mũi nói.
“Sư phụ?”.
Hai người cùng thất thanh kêu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Tôi đã nhận Thương Lan Phúc làm đệ tử!”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Hả?”.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
Ngự Bích Hồng đánh giá Thương Lan Phúc một lượt, sự kinh ngạc trong mắt mãi chưa tan biến.
Tửu Ngọc dường như suy nghĩ gì đó, vội vàng nói: “Đại nhân, hay là tôi cũng bái cậu làm sư phụ nhé…”
Tửu Ngọc đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lâm Chính, đương nhiên cũng muốn học chút kĩ nghệ.
Nhưng Lâm Chính lại cáu kỉnh vỗ một cái vào đầu ông ta: “Ông thì khỏi đi, ông đã là người của liên minh Thanh Huyền rồi, muốn tôi dạy gì mà chẳng được? Chờ vết thương của ông khỏi hẳn rồi tính!”.
“He he, vâng đại nhân”.
Tửu Ngọc cười ngoác miệng.
“Sư phụ, chúng ta đi phục mệnh đi”.
Thương Lan Phúc nói: “Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cấp Quỷ, sẽ nhận được phần thưởng rất phong phú. Để xem phía tòa nhà treo thưởng có thể cho chúng ta bảo bối gì”.
Lâm Chính nghe thấy thế, trầm tư một lát rồi đáp: “Thương Lan Phúc, chúng ta đến thẳng phòng làm việc của Đào Thành, nói chuyện với ông ta”.
“Được”.
Thương Lan Phúc gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng đến phòng làm việc của Đào Thành.
Lúc này, Đào Thành đang ở trong phòng làm việc xử lý văn kiện, thấy mấy người đẩy cửa tiến vào thì không khỏi sửng sốt.
Sau khi nhìn rõ là ai, ông ta liền cả kinh.
“Thần y Lâm? Cậu Thương Lan? Các cậu… các cậu trở về rồi sao?”.
“Sao thế? Hình như quản lý Đào rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi trở về?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không không không, không phải kinh ngạc, mà là vui mừng”!.
Đào Thành đứng bật dậy, vô cùng kích động nói: “Các cậu bình an trở về đương nhiên là chuyện mừng, nhưng không biết các cậu… đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”.
“Đồ ông cần đây!”.
Thương Lan Phúc lấy U Minh Hoa Hỏa ra, đập lên bàn.
Đào Thành trợn tròn mắt.
Một lát sau, cơ thể ông ta không khỏi trở nên run rẩy.
“Là U Minh Hoa Hỏa! Đúng là U Minh Hoa Hỏa! Tốt! Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha!”.
Đào Thành cười lớn, sau đó vội cất U Minh Hoa Hỏa đi, nói: “Chúc mừng hai cậu hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng cấp Quỷ! Tôi sẽ sắp xếp người phát thưởng cho hai cậu ngay!”.
“Mau đi đi!”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
“Quản lý Đào, khoan đã!”.
Lâm Chính bỗng kêu lên.
Đào Thành đang định ra ngoài liền khựng lại, nhìn Lâm Chính với vẻ nghi hoặc: “Thần y Lâm còn gì phân phó sao?”.
“Tôi có thể đổi những phần thưởng kia của ông không?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đổi?”.
Đào Thành do dự một lát rồi đáp: “Thần y Lâm, mời cậu nói ra yêu cầu, tôi sẽ suy nghĩ chuyện đổi quà”.
“Tôi muốn nghe ngóng một người từ ông!”.
“Thần y Lâm muốn đổi lấy tin tức?”.
“Đúng!”.
“Nếu vậy thì thần y Lâm bị lỗ rồi! Cậu đến phòng làm việc ở tầng một, bỏ ra chút tiền là được, cần gì phải lãng phí phần thưởng cấp Quỷ để đổi lấy những tin tức không đáng giá chứ?”, Đào Thành cười nói.
“Quản lý Đào hiểu lầm rồi, chắc là tôi nói chưa được rõ ràng”.
Lâm Chính bỗng dưng đi tới, ghé lại gần hơn: “Tôi muốn nghe ngóng với ông không chỉ là nơi ở và tình hình hiện giờ của người này, mà tôi muốn ông mỗi giờ mỗi khắc báo cáo tất cả mọi thứ liên quan đến hắn với tôi, hiểu chưa?”.
Anh vừa dứt lời, Đào Thành liền sửng sốt.
“Cậu muốn tôi… giám sát một người?”