Tiêu Thập Nương cười nói: “Bố tôi nói, miếng ngọc này có duyên với cậu, giữ lại ở nhà họ Tiêu cũng chỉ có thể chôn trong mộ, khó thấy mặt trời, cả nhà còn phải lo lắng sợ hãi, chi rằng đưa cho người có duyên, nói không chừng, nó còn có ngày được trở lại nguyên vẹn”.
…
Bọn họ ở bên này nói chuyện, còn bầu không khí phẫn nộ phía đối diện có chút cổ quái.
Tuy về số người, vẫn là phía đối diện chiếm ưu thế, nhưng bốn gia tộc lớn thành phố Hòa, lại thêm nhà họ Thẩm ở thành phố Cô và nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, khí thế hừng hực hơn rất nhiều.
Lúc này, lại có một chiếc thuyền chậm rãi đi đến.
Thuyền đỗ vào bờ, mấy người xuống khỏi thuyền. Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ, đeo kính, tuấn tú nho nhã.
Anh ta đảo nhìn những người hai bên sân khấu một lượt, lập tức đi về phía Lý Dục Thần.
“Ha ha ha, anh Lý, chúc mừng chúc mừng!”
Người hai bên sân khấu nhìn thấy anh chàng trẻ và người nhà họ Lâm trò chuyện vui vẻ, đặc biệt là trông có vẻ vô cùng thân thiết với Lý Dục Thần.
Sau đó, chàng thanh niên trẻ quay người đi lên chính giữa sân khấu, cất cao giọng nói:
“Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Văn Học, đến từ Thân Châu, bố của tôi là Trần Định Bang”.
“Nhà họ Trần! Thì ra là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần ở Thân Châu!”
“Kỳ lạ, chẳng phải nói nhà họ Trần đã chấm dứt hợp tác với nhà họ Lâm, thu hồi tất cả đầu tư của cậu Trần ở Nam Giang về rồi sao?”
“Đúng thế, hơn nữa mấy ngày trước, vợ của Trần Định Bang bị xã hội đen giết, nhà họ Trần vừa tổ chức tang lễ, sao cậu Trần trông có vẻ còn rất vui đấy?”
“He, ông không biết hả, bà vợ qua đời đó là mẹ kế của anh ta. Con trai và mẹ kế đâu có thân?”
“Cậu Trần quay lại rồi, vậy có phải là, nhà họ Trần lại đầu tư vào Nam Giang, lại hỗ trợ nhà họ Lâm không?”
“Nghe đi, nghe xem anh ta nói thế nào?”
…
“Nhà tôi xảy ra chút chuyện, cho nên bố của tôi không thể đến đây, tôi thay mặt gửi lời chúc đến cậu Lý và nhà họ Lâm. Ngoài ra, tôi cũng nhân cơ hội này tuyên bố, nhà họ Trần đã quyết định tăng thêm vốn đầu tư vào Nam Giang, và do tôi toàn quyền phụ trách. Đối tác hợp tác quan trọng nhất ở Nam Giang của chúng tôi vẫn là nhà họ Lâm ở thành phố Hòa. Tôi sẽ cố hết sức hợp tác với nhà họ Lâm, cũng hy vọng mọi người ủng hộ”.
Nghe xong lời của Trần Văn Học, Lý Dục Thần thầm gật đầu. Sau khi trải qua chuyện của mấy ngày trước, Trần Văn Học đã chững chạc hơn rất nhiều.
Sắc mặt của Viên Thọ Sơn hơi khó coi.
Ông ta có thể coi thường bốn gia tộc thành phố Hòa và nhà họ Thẩm ở thành phố Cô, thậm chí là cả nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, nhưng ông ta không thể coi thường nhà họ Trần.
Lúc này, bỗng nghe một tiếng cười vang sáng.
Một đoàn người đi đến từ trên cầu nổi phía sau sân khấu.
Người dẫn đầu, bước đi như rồng như hổ, hiên ngang hùng dũng.
“Ha ha ha, xem ra đều đã đến đông đủ rồi, tôi cũng nên xuất hiện thôi, nếu không sẽ bị tụt lại phía sau mất!”
Cùng với người này đi đến, cả hội trường xôn xao.
“Là Từ Thông! Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông!”
Phần lớn số người có mặt đều nhận ra Từ Thông, cho dù chưa từng gặp, nghe tên ông ta cũng như sét đánh bên tai.
Từ Thông rất nổi tiếng, chủ yếu là vì phong cách làm việc của ông ta, trước nay luôn mạnh mẽ kiên quyết, đao to búa lớn, không hàm hồ chút nào. Là một trong ngũ hổ Giang Đông, được gọi là Mãnh Hổ.
Từ Thông cũng không tính là lớn tuổi, cũng gần năm mươi tuổi, sấp xỉ đám người Lâm Thu Thanh và Viên Nãi Minh, nhưng bối phận và địa vị giang hồ của ông ta đều rất cao, nếu cùng mở cuộc họp, ông ta có thể ngồi ngang hàng với Viên Thọ Sơn, Lâm Thượng Nghĩa.
Tuy Viên Thọ Sơn có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đích thân đứng ra, chắp tay nói: “Ông Từ, cơn gió nào thổi ông đến Nam Giang này?”
Từ Thông cười ha ha: “Gia chủ Viên, xem ông nói kìa, gió của Nam Giang cũng không thể chỉ thổi người Nam Giang chứ? Từ mỗ tôi đã mượn gió đông đến đấy”.
Viên Thọ Sơn cười một tiếng: “Không biết ông Từ mượn gió Đông của ai?”
Từ Thông cười nói: “Tóm lại không phải là gió của nhà họ Viên ông, nhưng tôi lại có thể mượn mũi tên của nhà họ Viên ông! Ha ha ha!”
Lời này của ông ta đã nói rất rõ ràng, đã dùng điển cố Gia Cát Lượng mượn gió Đông và thuyền cỏ mượn mũi tên trong Tam Quốc, hiển nhiên có ý chỉ muốn liên hiệp với Ngô Thục, thiêu cháy doanh trại Tào.
Vẻ mặt Viên Thọ Sơn biến sắc, hừ lạnh lùng một tiếng, không nói gì nữa.
Từ Thông đi vào giữa, cất cao giọng nói: “Các vị! Tôi là Từ Thông ở Cô Tô, cũng là người lên kế hoạch và thực hiện lễ đính hôn hôm nay. Nếu có chỗ sơ suất, xin mọi người lượng thứ! Ha ha…”
“Cái gì, là ông ta lên kế hoạch!”
“Nhà họ Từ là bên tổ chức? Không phải nhà họ Lâm sao?”
“Rốt cuộc là thế nào?”
…
“Từ mỗ ở đây, đầu tiên chúc mừng lễ đính hôn của cậu Lý và cô Lâm, cậu Lý và cô Lâm là tiên đồng ngọc nữ, cặp đôi trời sinh, mãi mãi đồng tâm, thiên thu vạn đại, khiến người phàm chúng ta phải ghen tị! Vật tầm thường thế gian không đủ để tương xứng với cô cậu, tôi thực sự không nghĩ ra nên tặng quà gì, chỉ có một câu nói, lời này tôi cũng đã từng nói, hôm nay nói lại một lần nữa, tôi, Từ Thông, nguyện tôn cậu Lý là tất cả, nhà họ Từ ở Cô Tô, dốc hết cả trên dưới gia tộc, tất cả nhân lực, tài lực, vật lực, đều cho cậu Lý điều động. Một lời nói của cậu, Từ mỗ lên núi đao, xuống biển lửa, tuyệt đối không cau mày!”
Lời của Từ Thông, từng chữ như sét đánh cuồn cuộn bên tai mọi người.
Đây là nhà họ Từ ở Cô Tô đó!
Mấy nhà trước đều chỉ nói ủng hộ hỗ trợ nhà họ Lâm, tăng cường hợp tác, hoặc là cùng tiến cùng lùi.
Nhưng Từ Thông này, vừa lên đã nói tôn Lý Dục Thần là tất cả, cho phép Lý Dục Thần điều động tất cả tài nguyên của nhà họ Từ, còn giao cả tính mạng của bản thân.
Lý Dục Thần này, rốt cuộc là người thế nào? Có thể khiến mãnh hổ Giang Đông nói ra lời như vậy!
Cuối cùng mọi người phát hiện không đúng.
Chương 580: Minh chủ
Bốn gia tộc Lâm, Triệu, Phùng, Tra thành phố Hoà kết minh, lại thêm nhà họ Thẩm ở thành phố Cô, nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, nhà họ Trần ở Thân Châu, nhà họ Từ ở Cô Tô, đây đã không phải là một thế lực nhỏ rồi.
Liên minh này, đã bao gồm cả thế gia hào môn quan trọng của Nam Giang, Giang Đông, Hoàn Nam, Thân Châu, lấy hồ Chấn Trạch làm trung tâm, hình thành một vòng tròn thế lực.
Một khi liên minh này được hình thành, thực lực không phải là mấy gia tộc cộng lại, mà là vượt xa lực lượng của mấy gia tộc lớn cộng lại.
Trước đây, cũng có rất nhiều người muốn làm chuyện như vậy, bao gồm nhà nước cũng thúc đẩy liên minh địa phương như này, thực hiện hội nhập kinh tế, nhưng lợi ích các bên rất khó đạt được thống nhất, cho nên vẫn chưa thành công.
Bây giờ, lại hình thành như vậy!
Một khi vòng thế lực hào môn ba tỉnh một thành phố này được hình thành, thì không phải ai cũng dễ dàng lay chuyển được.
“Khì khì, ngay cả nhà họ Trần ở Thân Châu và Từ Thông ở Cô Tô đều ra mặt rồi, nhà họ Viên muốn động vào nhà họ Lâm, sợ là khó đấy!”
“Đâu chỉ là khó, nếu nhà họ Lâm phản kích, nhà họ Viên còn phải nghĩ cách tự bảo vệ bản thân đấy!”
“Không đến mức đó chứ, những gia tộc đó, thực sự sẵn sàng chiến đấu vì nhà họ Viên và nhà họ Lâm ư?”
“Quan trọng không phải là ở nhà họ Lâm, mà là ở Lý Dục Thần đó, ông không nghe Từ Thông vừa nói sao, nguyện coi cậu Lý là tất cả, nhà họ Từ từ trên xuống dưới tùy anh ta điều động, núi đao biển lửa quyết không từ!”
“Lý Dục Thần này rốt cuộc là người thế nào? Chắc không phải là con cháu đời sau của nhà họ Lý thủ đô thật chứ?”
“Cũng không dễ nói, tám phần là thật!”
…
Đương nhiên lời bàn tán của mọi người cũng truyền đến tai Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn cũng cảm thấy căng thẳng.
Sự việc hôm nay hoàn toàn vượt qua dự liệu của ông ta, bốn nhà thành phố Hoà liên thủ đã rất có tưởng tượng rồi, không ngờ còn kết liên minh một vòng hồ Chấn Trạch nữa.
Các gia tộc khác còn dễ nói, nhưng nhà họ Trần ở Thân Châu và Từ Thông ở Cô Tô, khiến Viên Thọ Sơn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sự việc đã xảy ra, trận quyết chiến Viên Lâm đã không thể tránh được, Viên Thọ Sơn không còn đường lui.
Ông ta thay đổi ý định liền nghĩ xong đối sách, lên tiến một bước, chỉ vào Lâm Thượng Nghĩa phía đối diện tức giận nói:
“Lâm Thượng Nghĩa! Lão già nhà ông! Ông và nhà họ Viên tôi, bất kể tranh giành thế nào, cũng là chuyện trong tỉnh Nam Giang tôi. Ông không đấu được, nảy ra ý xấu thì cũng thôi đi, hôm nay lại bày ra cục diện như này, đùa giỡn thế gia hào môn Nam Giang chúng tôi như con khỉ, chúng tôi cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng ông lại còn dẫn sói về nhà!”
“Ai mà không biết nhà họ Trần, nhà họ Từ là lang hổ, sớm đã nhắm vào thị trường Nam Giang tôi như hổ rình mồi. Ông kết minh với họ, dẫn họ vào, phá hỏng cục diện thương nghiệp Nam Giang tôi, chiếm không gian sinh tồn của hào môn Nam Giang, lòng dạ độc ác thế nào. Hôm nay ông làm như vậy, có khác gì với hán gian dẫn đường cho kẻ thù?”
Viên Thọ Sơn mồm năm miệng mười, biến nhà họ Lâm thành phản đồ của Nam Giang, kích động lên lòng căm thù kẻ địch chung của thế gia hao môn Nam Giang.
“Đúng thế, đây chính là dẫn sói vào nhà! Nhà họ Trần và nhà họ Từ vừa đến, đâu còn có chỗ đứng cho chúng tôi!”
“Đúng thế, thành phố Hoà và thành phố Cô là cửa Bắc của Nam Giang, cửa Bắc mở ra, Nam Giang không thể phòng thủ. Người nhà họ Lâm thật độc ác, mình chết, còn muốn kéo theo chúng tôi làm đệm đỡ!”
“Ông ta không chết đâu, ông ta bán chúng ta, muốn một mình yên ổn”.
“Hừ! Người Nam Giang chúng ta cũng không phải vừa đâu! Họ có thể kết liên minh, chúng ta cũng có thể! Chúng ta có nhiều gia tộc như vậy, nhiều doanh nghiệp như vậy, chẳng lẽ còn sợ họ?”
“Đúng, chúng ta cũng liên hiệp lại! Chỉ cần người Nam Giang đoàn kết đồng lòng, thì mấy con sói dã tâm như họ cũng không động được vào chúng ta!”
“Ông Viên, ông là người có đức cao vọng trọng nhất ở đây, ông lên tiếng đi, chỉ cần một lời của ông, chúng tôi cũng kết thành liên minh, ông Viên, ông là minh chủ của chúng tôi!”
“Đúng, ông Viên, ông làm minh chủ, chúng tôi lấy nhà họ Viên làm trung tâm, mọi người đoàn kết đồng lòng, cùng chống ngoại địch!”
Trong lúc mọi người sục sôi căm phẫn, đều bắt đầu đề cử Viên Thọ Sơn làm minh chủ.
Viên Thọ Sơn vui mừng trong lòng, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn. Nếu thực sự có thể trở thành minh chủ của thế gia hào môn, thì là trong họa được phúc rồi.
Nhưng bề ngoài ông ta vẫn giả bộ khiêm tốn, xua tay nói: “Ầy, Viên mỗ tôi nào có tài có đức gì, hơn nữa ở Tiền Đường, cũng còn có nhà họ Tiền và nhà họ Cao, dù thế nào cũng không đến lượt nhà họ Viên tôi làm minh chủ chứ”.
“Ông Viên, ông đừng khiêm tốn, nhà họ Tiền và nhà họ Cao đều không đến, chỉ có ông Viên ông đến, ông không làm minh chủ thì ai làm?”
“Đúng thế, ít nhất thì ông cũng làm trước, sau này nhà họ Tiền và nhà họ Cao gia nhập, rồi lại bầu cử sau”.
Cũng có người nói: “Ông Viên nói cũng có lý, chi bằng thế này, bây giờ chúng ta đi liên lạc với người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nói rõ tình hình ở đây cho họ, mời họ đến chủ trì. Nếu hai nhà Tiền Cao gia nhập, vậy thì liên minh Nam Giang chúng ta sẽ bền vững như sắt, đừng nói mấy nhà đối diện, cho dù là cả thế lực phía Bắc cộng lại, chúng ta cũng không sợ. Nếu hai nhà Tiền Cao không đến, thì ông Viên đừng chối từ nữa, nhà họ Viên làm việc nhân nghĩa không cần nhường, chính là thủ lĩnh của Nam Giang chúng ta”.
Mọi người đều cảm thấy người này nói có lý, đều bày tỏ tán thành.
Tuy Viên Thọ Sơn rât không muốn hai nhà Tiền Cao tham dự vào, nhưng vẫn phải làm theo quy trình này.
Theo dự đoán của ông ta, nhà họ Tiền chắc chắn sẽ không đến, Tiền Nhược Vọng trước nay luôn lãnh đạm với những cuộc tranh đấu. Còn nhà họ Cao, gần đây gặp phải một vài chuyện rắc rối, nghe nói có liên quan đến nước ngoài, chắc cũng không có tâm trạng làm minh chủ.
Cho nên, Viên Thọ Sơn không phản đối họ liên lạc với hai nhà Tiền, Cao.
Tóm lại, minh chủ, ông ta làm chắc rồi.
Chương 581: Thiên hạ của người trẻ tuổi
Trong lúc Viên Thọ Sơn ấp ủ ý đồ thì bên cạnh đã có người bắt đầu chủ động tạo quan hệ với hai nhà họ Tiền và họ Cao.
Lâm Thượng Nghĩa tức run người.
Viên Thọ Sơn mắng Lâm Thượng Nghĩa rước sói vào nhà, ví cụ là Hán gian, đây là điều khiến cụ giận dữ nhất.
Cụ nhìn về phía Lý Dục Thần, ánh mắt ẩn chứa thắc mắc: “Dục Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông nội Lâm, cháu đã nói rồi, cháu sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn làm hài lòng nhà họ Lâm, hôm nay có đông đảo các gia đình giàu sang tề tựu về đây, không biết ông có hài lòng không?”
Lâm Thượng Nghĩa hoàn toàn không hài lòng với lời Lý Dục Thần nói, cụ nói: “Dục Thần, ông biết cháu có năng lực nhưng có một số việc chúng ta là người thì phải xử sự sao cho thật đường hoàng. Ông có thể chấp nhận chuyện nhà họ Lâm sa sút, cũng đâu phải ông chưa từng nếm mùi thất bại bao giờ. Thế nhưng, ông không muốn bị người ta mắng vào mặt. Ông đã là người gần đất xa trời rồi, ông không muốn sau khi ông chết, con cháu nhà họ Lâm phải sống tiếp với tiếng xấu như vậy”.
Lâm Thu Thanh nói: “Bố, bố hồ đồ rồi phải không, Dục Thần làm vậy là để cứu nhà họ Lâm chúng ta, bố chớ nghe Viên Thọ Sơn nói linh tinh!”
Lâm Thượng Nghĩa nghiêm mặt lại: “Con thì biết cái gì?”
Thấy bố mình nổi giận, Lâm Thu Thanh không dám nói tiếp nữa.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Bố à, chắc chắn là bố đã hiểu lầm rồi, bố nhìn những người đối diện kia đi, bọn họ đều ước sao chúng ta không chết hết đi, với loại người như vậy, nếu chúng ta thất bại thì mới bị bọn họ mắng thẳng vào mặt, còn nếu chúng ta thắng thì bọn họ sẽ lật mặt quay lại nịnh bợ ngay!”
“Bố không thèm cái kiểu nịnh bợ ấy!”, Lâm Thượng Nghĩa cả giận nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không dám nói gì nữa.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn Lý Dục Thần chằm chằm.
Lý Dục Thần hiểu tính của Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ sợ anh sử dụng vũ lực gây khó dễ, nhất là có kẻ thù không đội trời chung là nhà họ Triệu gia nhập và sự xuất hiện của Từ Thông, khó tránh khỏi khiến người ta đánh hơi ra mùi âm mưu.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Ông nội Lâm, ông yên tâm, cháu không dùng âm mưu quỷ kế gì cả, cũng không hề bắt ép bất kỳ ai. Bọn họ đều thật lòng đến chúc phúc cho lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình, cũng thật lòng chúc phúc nhà họ Lâm”.
Từ Thông cười to, bước tới nói: “Cụ Lâm à, cậu Lý nói đúng đấy, chúng tôi đều thật lòng tới chúc mừng. Cụ không thể đuổi chúng tôi về được!”
Sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa dịu lại, cụ nói: “Ông Từ nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có ý nói ông, cũng không hề nói các vị quan khách khác. Các ông đến đây đương nhiên Lâm Thượng Nghĩa tôi rất vui mừng. Nhà họ Lâm thì có tài đức gì mà có thể rước được một bậc Đại Phật như ông Từ rời núi chứ!”
Triệu Tứ Hải cũng bước tới, nói: “Cụ Lâm, tôi thành tâm tới chúc mừng. Cụ có một cô cháu gái rất ngoan, một cậu cháu rể rất tốt đấy! Chắc chắn nhà họ Lâm có thể tiến lên một tầm cao mới, sau này chúng tôi và mấy gia tộc lớn đều phải nhờ cậy cụ dìu dắt!”
“Sao dám, sao dám! Gia chủ Triệu quá khen!”, Lâm Thượng Nghĩa cười nói: “Hai nhà họ Lâm và họ Triệu đều ở tại thành phố Hòa, từ lâu tôi đã muốn thúc đẩy quan hệ giữa hai nhà, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi. Không ngờ gia chủ Triệu lại đi trước tôi một bước. Tôi đây rất bội phục chí khí của gia chủ Triệu!”
“Cụ Lâm quá khen!”, Triệu Tứ Hải nói: “Tất cả đều là công lao của cậu Lý, tôi đâu dám nhận vơ! Sau này mong được cậu Lý chiếu cố nhiều hơn!”
Lý Dục Thần rất hài lòng với những gì Triệu Tứ Hải thể hiện hôm nay, loại chuyển biến này cần phải có tầm nhìn và sự quyết đoán, đồng thời cũng nói lên năng lực và địa vị có tiếng nói quyết định của Triệu Tứ Hải ở nhà họ Triệu.
“Gia chủ Triệu thật có lòng!”, Lý Dục Thần gật đầu mỉm cười.
Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng qua tai Triệu Tứ Hải lại chẳng khác nào một đứa trẻ nhận được lời khen của thầy cô, ông ta kích động, hưng phấn ra mặt.
Những nhà khác cũng tới giải thích với Lâm Thượng Nghĩa.
Mọi người cười nói với nhau, bầu không khí sôi nổi, hài hòa.
Bốn gia tộc lớn nhất thành phố Hòa, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô, nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, nhà họ Từ ở Cô Tô, nhà họ Trần ở Thân Châu, tổng cộng có tám gia tộc lớn.
Trong đó đặc biệt nhất là nhà họ Từ ở Cô Tô và nhà họ Trần ở Thân Châu đều có thực lực rất lớn mạnh.
Người đại diện cho nhà họ Trần tới đây là Trần Văn Học, anh ta là hàng con cháu nên đương nhiên người có địa vị cao nhất ở đây là Từ Thông, hơn nữa, toàn bộ hoạt động ở đây hôm nay đều do một mình Từ Thông ôm lấy hết mọi việc nên có thể coi ông ta như là một nửa chủ nhà.
Thế nhưng, Từ Thông không hề dám vô lễ, trong lòng ông ta biết rõ, Lý Dục Thần mới là người có địa vị cao nhất ở chỗ này. Cho nên ông ta vô cùng khiêm tốn, không chỉ ở trước mặt Lý Dục Thần mà ngay cả ở trước mặt người nhà họ Lâm cũng vậy.
Sự khiêm tốn của Từ Thông khiến toàn thể nhà họ Lâm vừa thấy vinh dự lại vừa thấy đôi phần thấp thỏm.
“Ông Từ, chuyện hôm nay đã phiền ông nhọc lòng rồi!”, Lâm Thượng Nghĩa cảm kích nói.
“Ôi cụ Lâm, cụ đừng nói như vậy, nói vậy thì đúng là tổn thọ tôi quá!”, Từ Thông bước tới dìu tay Lâm Thượng Nghĩa: “Cụ là tiền bối trong giới kinh doanh, từ lúc tôi còn quấn tã đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của cụ rồi!”
“Ông Từ mới thực sự là mãnh hổ! Tuy còn trẻ tuổi nhưng đã gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay. Tôi già rồi, không phục không được!”, Lâm Thượng Nghĩa nói.
Từ Thông cười to: “Cụ Lâm à, cụ không hề già chút nào, hôm nay cháu gái của cụ đính hôn, sau này cụ còn phải bế chắt trai, con cháu đầy nhà!”
Lâm Thượng Nghĩa nghe vậy rất vui vẻ, cụ cười to: “Xin nhận lời chúc này của ông! Có điều con người có không muốn thừa nhận mình già rồi cũng không được, tôi còn sống được tới tận hôm nay là đã thỏa mãn lắm rồi. Sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ông”.
Chương 582: Cao Tử Hạng tới
“Cụ Lâm nói rất đúng, sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi. Chỉ có điều tôi cũng không còn trẻ nữa, người thực sự trẻ tuổi là…”, Từ Thông quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái: “Cháu rể của cụ, đó mới là rồng phượng giữa đám đông, tiền đồ khó lòng đo đếm hết, con mắt trần tục như chúng tôi không dám nhìn thẳng, chỉ mong được ké một chút hào quang mà thôi!”
Thấy cả tám gia tộc lớn cùng đồng lòng với nhau, nghĩ tới thời khắc tuyệt vọng vừa rồi, Lâm Thu Thanh có cảm tưởng như thể đấy đã là chuyện kiếp trước, ông ta thì thầm cảm khái:
“Ôi, không ngờ lại có ngày nhà họ Lâm chúng ta và Lâm Thu Thanh tôi đây lại có thể lật ngược được tình thế!”
Nghiêm Tuệ Mẫn cười trêu: “Ông ấy à, lật ngược tình thế gì chứ, nếu không nhờ con rể ngoan của chúng ta thì đừng nói lật ngược tình thế, có khi ông chỉ còn nước đi rửa bát thôi!”
“Phải phải, đúng là phải cảm ơn Dục Thần!”, Lâm Thu Thanh bị Nghiêm Tuệ Mẫn trêu nhưng không hề giận chút nào, trái lại còn bật cười vui vẻ.
...
Viên Thọ Sơn thấy phía bọn họ náo nhiệt như vậy, trong lòng thấy rất khó chịu.
Vốn dĩ ông ta đã toàn thắng rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, chỉ trong vòng bốn, năm ngày là nhà họ Lâm sẽ phá sản. Đến lúc đó, tính mệnh của toàn bộ người nhà họ Lâm sẽ đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, ông ta có thể bóp chết bọn họ, báo thù cho con trai bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, thật không ngờ một buổi lễ đính hôn lễ lại có thể phát sinh nhiều biến cố như vậy. Thấy tám gia tộc đó bắt tay với nhau, nhất là trong đó còn có cả Từ Thông và nhà họ Trần, ông ta thấy cực kỳ đau đầu.
Lúc này, bên cạnh có người hưng phấn la lên: “Đã liên lạc được với nhà họ Cao rồi, bọn họ nói đang tới đây!”
Viên Thọ Sơn sững sờ, giật mình.
Chẳng phải nhà họ Cao đang gặp rắc rối ư? Sao lại tới đây?
Lúc này lại có người hô to: “Nhà họ Tiền! Nhà họ Tiền cũng tới!”
“Thật à? Phen này thì hay rồi, mãnh hổ Giang Đông với lại nhà họ Trần ở Thân Châu đều chẳng là gì nữa hết!”
“Ha ha, để cho mấy người ngoại tỉnh này biết thực lực của những gia đình giàu sang của Tiền Đường chúng ta là như thế nào!”
Viên Thọ Sơn nghe vậy cau mày. Đây là chuyện mà ông ta không mong xảy ra nhất.
Nhà họ Cao thì còn dễ hiểu nhưng sao nhà họ Tiền cũng tới đây?
Tiền Nhược Vọng không màng danh lợi là vậy, vậy mà ông ta cũng tới tham gia vào chuyện này ư?
Nếu như nhà họ Tiền tới tham gia thì e là Viên Thọ Sơn chẳng còn chút hy vọng nào về chiếc ghế minh chủ nữa.
Có điều nếu vậy thì tám gia tộc kia cũng sẽ trở thành phế vật, nhà họ Lâm chết chắc rồi! Đúng là trong cái rủi cũng có cái may.
...
Người nhà họ Lâm cũng đã nghe được tin này.
Tâm trạng Lâm Thu Thanh trở nên nặng nề, ý chí chiến đấu vừa bùng lên bỗng chốc bị một chậu nước dội tắt.
Nhà họ Tiền và nhà họ Cao mà đến đây thì với thực lực của phe mình, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi! Liên lụy tới nhiều gia tộc như vậy mà chẳng được gì.
Không riêng gì Lâm Thu Thanh mà những người còn lại cũng đều giật mình sợ hãi.
Nhất là mấy gia tộc của thành phố Hòa, nếu như ba gia đình họ Tiền, họ Cao, họ Viên bắt tay với nhau thì chỉ tốn vài phút là có thể nghiền nát hết những gia tộc khác.
Lâm Thượng Nghĩa xúc động thở dài: “Thưa các vị, Lâm Thượng Nghĩa tôi sống lỗi lác suốt cả cuộc đời, hôm nay cảm ơn mọi người đã khẳng khái giúp đỡ nhưng tôi không thể để nhà họ Lâm liên lụy mọi người được. Nhân lúc nhà họ Cao và họ Tiền còn chưa tới, mọi người hãy đi cả đi”.
Tiêu Thập Nương chỉ tay vào chiếc du thuyền đang chậm rãi lướt đi trên mặt hồ, nói: “E là không kịp nữa rồi!”
Trên thủy đình, không khí lặng ngắt như tờ, mọi người đều lẳng lặng nhìn chiếc du thuyền, chờ nó cập bờ.
Trong lòng mọi người đều thấy hơi căng thẳng.
Chiếc thuyền này sẽ là ai đây?
Nhà họ Cao? Hay là nhà họ Tiền?
Chiếc du thuyền cập vào thủy đình, một tốp người khoảng hơn mười người chậm rãi bước xuống thuyền, tất cả đều ăn mặc như vệ sĩ vậy quanh một cặp vợ chồng khoác tay, đi sóng vai bên nhau.
“Là chủ tịch Cao của tập đoàn Thông Ích và vợ!”, có người nhận ra.
“Nhà họ Cao đến rồi!”
Mọi người kích động.
Viên Thọ Sơn thấy khó chịu nhưng vẫn phải làm bộ vui vẻ.
Ông ta tiến lên, đứng trước mặt mọi người, đón tiếp Cao Tử Hạng.
Không ai phản đối vị trí ông ta đứng, bởi dù sao trước khi Cao Tử Hạng đến, ông ta cũng là người cao quý nhất ở đây.
Vợ chồng Cao Tử Hạng thong thả bước đi trên thảm đỏ.
Viên Thọ Sơn tiến lên mấy bước để đón, cười nói: “Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp! Cụ nhà vẫn khỏe chứ?”
Cao Tử Hạng hơi ngạc nhiên, ông ta không bước lại gần mà chỉ đứng chắp tay từ đằng xa: “Ông Viên cũng tới đấy à! Tôi đi bận công chuyện đã rồi sẽ tới ôn chuyện sau!”
Nói xong, ông ta tiếp tục đi theo thảm đỏ, tới một góc khác của thủy đình.
Gió trên mặt hồ thổi tới, sống lưng Viên Thọ Sơn ớn lạnh, ông ta cảm thấy lúng túng toàn thân từ đầu tới chân.
Mọi người xì xầm bàn tán.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao Cao Tử Hạng lại đi sang phía đối diện?”
“Không phải là ông ta cũng tới để chúc mừng đấy chứ?”
“Không thể nào, nhà họ Cao là gia đình số hai ở Tiền Đường, còn lợi hại hơn nhà họ Viên nhiều, sao bọn họ lại có quan hệ với nhà họ Lâm được?”
“Chắc là ông ta định tới thẳng đó chỉ trích hành vi vô liêm sỉ của nhà họ Lâm thôi, mọi người phải tin tưởng, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy”.
“Đúng vậy, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy, một khi nhà họ Cao ra tay thì liên minh tám gia tộc đối diện sẽ sụp đổ!”
“Chắc chắn rồi!”
...
Cao Tử Hạng khoác tay vợ đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần, chắp tay nói:
“Cậu Lý, chúc mừng, chúc mừng!”
Nói rồi, ông ta nhìn sang Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh Lý Dục Thần: “Đây là cô Lâm phải không? Quả nhiên là đẹp đôi! Xin được chúc mừng hai người”.
Lâm Mộng Đình nhìn Lý Dục Thần một cái, tuy trong lòng thấy thắc mắc nhưng hơn hết vẫn là vui vẻ.
Cô biết tất cả đều là do Lý Dục Thần sắp xếp, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh.
Lần nào người chồng chưa cưới này cũng đều mang tới cho cô niềm vui bất ngờ.
Lúc này, đâu chỉ mình cô, ngoài Lý Dục Thần ra, tất cả mọi người đều chìm trong khiếp sợ.
Ngay cả Từ Thông cũng cảm thấy giật mình.
Tất cả thiếp mời đều do ông ta gửi đi theo ý của Lý Dục Thần nhưng ông ta không hề gửi thiếp mời cho nhà họ Cao và nhà họ Tiền.
Cho nên vừa rồi, khi thấy hai nhà họ Cao và họ Tiền định tới đối phó với bọn họ, ông ta cũng hơi lo lắng.
Chương 583: Ông Khôn đích thân tới
Thế nhưng, thật không ngờ, Cao Tử Hạng đến đây lại bỏ mặc Viên Thọ Sơn và đại diện của mấy trăm gia đình giàu có của Nam Giang, đi thẳng tới chúc mừng Lý Dục Thần.
Hơn nữa xem thái độ thì hẳn là Cao Tử Hạng rất thân thiết với Lý Dục Thần, giọng điệu cung kính không thua gì mình.
Tuy vậy, nghĩ kĩ lại thì Lý Dục Thần là người phi phàm nắm giữ sấm sét, nhà họ Cao cũng chỉ là gia đình giàu có bình thường như mình, nếu nghĩ vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu.
“Cụ Lâm à, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Trông cụ vẫn mạnh giỏi như ngày nào!”, Cao Tử Hạng nói.
Lâm Thượng Nghĩa hết sức kích động, run rẩy nói: “Tôi chỉ là một ông già thôi, đâu còn mạnh giỏi gì nữa, bố ông vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe! Khỏe ạ! Mới hôm bữa ông ấy còn nhắc tới cụ nữa đấy ạ!”, Cao Tử Hạng nói: “Vốn dĩ hôm nay ông ấy cũng muốn tới đây nhưng vướng một số công chuyện trong gia đình nên thực sự không đi nổi. Vừa khéo, vợ tôi phải tới trực tiếp cảm ơn cậu Lý đã cứu mạng nên tôi bèn dẫn vợ tôi tới đây”.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, ồ, hóa ra là Lý Dục Thần đã cứu mạng bà Cao, chẳng trách Cao Tử Hạng lại tới chúc mừng.
“Con rể nhà mình đúng là lợi hại!”, Nghiêm Tuệ Mẫn tựa vào người Lâm Thu Thanh, nói đầy tự hào.
Lâm Thu Thanh cười nói: “Thế ban đầu ai là người khăng khăng không chấp nhận cậu ta, còn định chi hai triệu để đuổi cậu ta đi?”
Nghiêm Tuệ Mẫn véo eo Lâm Thu Thanh một cái thật mạnh: “Đó chẳng phải là chuyện quá khứ cả rồi hay sao? Sau đó, chính tôi là người đầu tiên quét sân sạch sẽ, tự tay pha trà nhận con rể còn gì? Nếu không nhờ tôi thì các ông có thể giữ được trái tim của cậu ta không?”
Lâm Thu Thanh nói: “Người giữ được trái tim cậu ta là Mộng Đình, không phải bà!”
“Cũng không thể bỏ qua công lao của tôi được!”, Nghiêm Tuệ Mẫn lẩm bẩm.
Bà ta còn nói: “Giờ thì tốt rồi, không cần phải lo lắng nữa, nhà họ Cao đã đứng về phía chúng ta rồi thì nhà họ Viên còn có thể làm gì chúng ta được nữa?”
“Cũng không thể chủ quan được, vẫn còn nhà họ Tiền nữa mà!”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.
...
Viên Thọ Sơn bắt đầu thấy lo lắng.
Rõ ràng là nhà họ Cao đã đứng về phe nhà họ Lâm, mặc dù không hề có tuyên bố gì nhưng nếu ông ta muốn động tới nhà họ Lâm thì sẽ rất khó.
Hơn nữa liên minh bên phe ông ta cũng sẽ rất khó trụ lại được, nói gì tới chuyện làm minh chủ.
Hiện tại, hy vọng duy nhất của ông ta chính là nhà họ Tiền.
Chỉ có nhà họ Tiền là vẫn còn năng lực để bảo vệ liên minh này.
Với tình hình hiện tại, Viên Thọ Sơn không còn mơ mộng gì tới chuyện làm minh chủ nữa, thực lực của phe đối diện khiến ông ta sợ hãi, chỉ cần không thua là đã khá lắm rồi.
Ông ta chỉ hận không thể tự tay gọi điện thoại cho Tiền Nhược Vọng.
Đương nhiên Viên Thọ Sơn có số điện thoại của Tiền Nhược Vọng nhưng ngoại trừ ở các sự kiện công khai ra, những lúc khác, bọn họ chưa bao giờ liên lạc với nhau, càng không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào.
Ông ta nhìn về phía mặt hồ, hi vọng nhà họ Tiền mau tới đây.
Trên mặt hồ chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, là loại thuyền chèo tay mà bình thường khách du lịch vẫn hay sử dụng.
Đương nhiên loại thuyền này không thể nào là nhà họ Tiền được.
Cho nên ông ta nhanh chóng chuyển mắt nhìn đi hướng khác.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, ông ta lại nghe thấy có người kích động la lên: “Là ông Khôn! Ông Khôn của nhà họ Tiền tới!”
Viên Thọ Sơn giật mình, nhìn về phía góc thủy đình đó, trông thấy chiếc thuyền đã cập bến, hai người, một già một trẻ, một nam một nữ, bước xuống thuyền.
Ông ta nhận ra cả hai người đó.
Không riêng gì ông ta mà toàn bộ giới thượng lưu của Tiền Đường đều nhận ra.
Bọn họ chính là Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng tiếng tăm lẫy lừng.
Tiền Khôn đích thân đến đây! Viên Thọ Sơn hết sức bất ngờ.
Địa vị của Tiền Khôn ở nhà họ Tiền không thua gì tộc trưởng Tiền Nhược Vọng.
Hơn nữa, bản thân Viên Thọ Sơn cũng là người tập võ, ông ta biết Tiền Khôn lợi hại thế nào.
Rất nhiều năm trước, Tiền Khôn đã tiến sát tới cấp bậc Tông Sư nhưng sau khi bị thương ở Đông Doanh thì công phu đã sụt giảm.
Viên Thọ Sơn chỉnh trang lại áo sống, tiến lên mấy bước để đón tiếp: “Ông Khôn, từ khi chia tay đến giờ ông vẫn tốt đẹp cả chứ!”
Tiền Khôn trông thấy ông ta, cười nói: “Hóa ra là gia chủ nhà họ Viên!”
“Không ngờ ông Khôn lại đích thân tới đây, chúng tôi ở đây đều đang ngóng trông người nhà họ Tiền tới giữ gìn lẽ phải!”
“Lẽ phải?”, Tiền Khôn kinh ngạc: “Giữ gìn lẽ phải gì cơ?”
Viên Thọ Sơn đang định nói thì Tiền Hân Đồng đứng bên cạnh Tiền Khôn đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, cô ta nói: “Ông à, ông nói mấy lời thừa thãi ấy với bọn họ làm gì, chúng ta tới đây là để chúc mừng anh Lý, không phải đến để ôn chuyện”.
Nói rồi, cô ta chỉ tay sang hướng đối diện: “Ông xem, anh Lý đang ở đằng kia! Chúng ta qua đó thôi!”
Nói rồi, cô ta chẳng buồn đếm xỉa tới ánh mắt của bao ngươi, kéo Tiền Khôn chạy lại chỗ Lý Dục Thần.
Tiền Khôn cũng để mặc cho cháu gái kéo mình đi sang phía đối diện, bỏ Viên Thọ Sơn và nhóm nhà giàu của Nam Giang lại.
Lần này, bọn họ kinh ngạc như thể bị sét đánh.
Bọn họ đều đã nghe thấy Tiền Hân Đồng nói gì.
Ông Khôn của Tiền Đường tới đây là để chúc mừng anh Lý!
“Sao lại như vậy được! Đây là nhà họ Tiền! Là ông Khôn cơ mà!”
Thấy Tiền Khôn đã đi sang phía đối diện, cộng thêm Cao Tử Hạng vừa tới và Từ Thông ở Cô Tô, nhà họ Trần ở Thân Châu, nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô và bốn nhà Lâm, Triệu, Phùng, Tra của thành phố Hòa.
Mọi người nhanh chóng rút ra kết luận:
“Nhà họ Viên tiêu rồi!”
Viên Thọ Sơn cảm thấy gió hồ càng ngày càng mạnh, tiếng bàn tán của mọi người càng ngày càng nhỏ.
Ông ta quay đầu lại nhìn mới thấy những gia đình giàu có vốn vây quanh ông ta đều đã tản ra hết như thế ông ta là kẻ gieo rắc tai họa, cần phải cách xa ông ta ra.
Chương 584: Không muốn nhận con rể
“Chú Lý, chúc mừng, chúc mừng!”
Tiền Khôn đi về phía Lý Dục Thần, vui vẻ nói.
Một tiếng chú Lý này của ông ấy làm đám đông giật mình rớt cằm.
Thân phận của Tiền Khôn là gì nào?
Ông ấy là nhân vật đứng thứ hai của gia đình số một Giang Nam! Là anh họ của tộc trưởng Tiền Nhược Vọng nhà họ Tiền.
Nghe nói năm xưa, khi tộc trưởng nhà họ Tiền nêu tên các ứng cử viên sẽ kế nhiệm mình, ông ấy là người đứng đầu. Khi nhà họ Tiền tổ chức lễ giỗ tổ, con cháu nhà họ Tiền trên khắp thế giới cùng nhau bỏ phiếu bầu tộc trưởng mới, Tiền Khôn cũng là người giành được số phiếu cao nhất.
Thế nhưng, Tiền Khôn say mê võ đạo, khi ấy, nhà họ Tiền đang tranh chấp với bọn người Đông Doanh, Tiền Khôn đích thân dẫn quân đi đánh Đông Doanh nên Tiền Nhược Vọng mới trở thành tộc trưởng.
Xét về địa vị và tư cách thì Tiền Nhược Vọng phải nhường ông ấy ba phần. Thế nhưng kể từ khi bị thương, ông ấy rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Không ngờ lần này ông ấy lại đích thân tới tham gia buổi lễ đính hôn này.
Quan trọng nhất là, tại sao ông ấy lại gọi Lý Dục Thần là “chú”?
Được xưng hô anh em với Tiền Khôn là chuyện vinh dự biết nhường nào chứ?
Toàn bộ Tiền Đường, thậm chí toàn bộ Nam Giang có mấy ai dám xưng hô anh em với Tiền Khôn?
Ngay cả Viên Thọ Sơn, dù nhà họ Viên đứng thứ ba ở Tiền Đường nhưng khi gặp Tiền Khôn cũng phải gọi là ông Khôn.
“Chắc là khách sáo, khách sáo thôi!”, hầu hết mọi người đều nghĩ thầm như vậy.
Thế nhưng, lời đáp lại của Lý Dục Thần đã đập tan suy nghĩ của bọn họ.
“Anh đến muộn rồi nhé!”
Nếu như nói Tiền Khôn gọi em là khách sáo với người trẻ tuổi thì chẳng thể nào giải thích được tại sao Lý Dục Thần lại gọi Tiền Khôn là anh.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình Phùng Thiên Minh là đã từng nghe nên biết Lý Dục Thần và Tiền Khôn nói chuyện ngang hàng với nhau.
Những người khác nghe bọn họ xưng hô với nhau như vậy thực sự thấy ngoài sức tưởng tượng.
Tiền Khôn cười to: “Chú không thể trách anh được, anh đến trễ là tại con bé này này! Nó cứ khăng khăng đòi đi theo anh, trước khi đi ra ngoài còn phải trang điểm nữa chứ, ôi cái con bé này đúng là rắc rối!”
“Ông à!”, Tiền Hân Đồng phản đối: “Rõ ràng là do tính ông chậm chạp mà lại còn trách cháu!”
Nói xong, cô ta nhìn Lý Dục Thần, chẳng những không nói chúc mừng mà ánh mắt còn lóe lên một chút ai oán khó phát hiện ra.
Cô ta chuyển tầm mắt từ Lý Dục Thần qua Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đứng bên cạnh anh, cuối cùng dừng lại nhìn Lâm Mộng Đình, quan sát mấy lượt từ trên xuống dưới, nói:
“Không tồi, từ ngoại hình tới phong thái đều không có gì để chê, rất xứng đôi với anh Lý, thảo nào lúc trước tôi đòi lấy thân báo đáp, anh ấy lại chẳng buồn đáp lại”.
Lời này của Tiền Hân Đồng khiến mọi người xì xầm bàn tán.
“Ôi trời! Lấy thân báo đáp? Tôi không nghe lầm chứ?”
“Thật hay giả vậy? Rốt cuộc cậu Lý này là ai mà ngay cả con gái đầu nhà họ Tiền cũng muốn lấy thân báo đáp?”
“Giờ thì tôi tin cậu ta là con cháu của nhà họ Lý ở thủ đô rồi”.
“Dù có là nhà họ Lý ở thủ đô cũng không thể từ chối cô Tiền chứ nhỉ? Nhà họ Tiền đâu có thua kém bất kỳ nhà nào ở thủ đô đâu!”
“Cô không thấy cô Lâm đẹp thế nào sao?”
“Cô Tiền cũng đâu thua kém gì, ngang ngửa nhau cả thôi”.
“Vậy thì phải xét xem ai là người tới trước nữa, chuyện này chứng tỏ cậu Lý là người chung thủy, tôi thích kiểu đàn ông như vậy”.
“Thôi đi, cô không thấy bên cạnh người ta còn có một phù dâu xinh đẹp đó sao, chắc là một trống hai mái rồi!”
“Ôi chao, sao suy nghĩ của cánh đàn ông lại bẩn thỉu như vậy chứ, tôi nghĩ cậu Lý không phải loại người như vậy đâu!”
...
Các gia đình giàu có ở Tiền Đường, nhất là những người trẻ tuổi đều đã quên bầu không khí căng thẳng vừa rồi giữa đôi bên, trái lại còn quay qua buôn dưa lê về chuyện giữa ba người phụ nữ Lâm Mộng Đình, Đinh Hương và Tiền Hân Đồng.
Cánh đàn ông thấy ba người phụ nữ này vây quanh Lý Dục Thần, ai nấy đều hâm mộ, ghen tị nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Ngoại trừ cảm xúc hâm mộ lộ rõ trên mặt ra, hơn tất cả, các chị em phụ nữ đều phàn nàn tại sao mình không tốt số được như vậy, bọn họ cũng muốn trở thành một thành viên trong đó. Thế nhưng, chỉ cần so sánh với ngoại hình của ba người kia là suy nghĩ này đã bốc hơi quá nửa rồi.
Người nhà họ Lâm còn kinh ngạc hơn những người khác nhiều.
Nhất là Nghiêm Tuệ Mẫn, bà ta sợ toát mồ hôi lạnh.
Đây chính là cô con gái đầu của nhà họ Tiền!
Xét về gia thế, nhà họ Lâm chẳng bì nổi với nhà họ Tiền. Xét về ngoại hình, cô Tiền này cũng không thua gì con gái nhà họ.
Người ta đã đòi lấy thân báo đáp rồi, vậy mà con gái nhà họ vẫn còn dùng dà dùng dằng, chẳng biết đã phát triển tới giai đoạn nào rồi.
Ôi, đúng là nóng ruột chết mất!
Trước đây, khi Lý Dục Thần tới nhà lần đầu, bà ta còn xem thường người ta, định dùng hai triệu đuổi người ta đi. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Nghiêm Tuệ Mẫn đều muốn chui xuống lỗ.
Lâm Thượng Nghĩa cũng rất khiếp sợ.
Tuy trước đây mang tiếng là lập tờ hôn ước để báo đáp ơn tình của nhà họ Lý nhưng nhà họ Lý đã sa sút rồi, trong lòng Lâm Thượng Nghĩa vẫn cho rằng mình trên cơ người ta. Cho nên khi Lý Dục Thần xuất hiện, ban đầu cụ không muốn nhận Lý Dục Thần làm cháu rể.