Lâm Mộng Đình lắc đầu.
Cô không muốn tin, nhưng lời mẹ cô nói lại rất khó phản bác được.
Không hiểu sao khoé mắt cô lại ươn ướt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Anh nói cho tôi biết đi, đây có phải là sự thật không?”, cô hỏi.
“Cô có tin không?”, Lý Dục Thần hỏi ngược lại.
Chỉ cần Lâm Mộng Đình nói tin, anh sẽ ngoảnh đầu đi ngay lập tức.
Anh không quan tâm đến vận mệnh của người nhà họ Lâm.
Anh sẽ để cho họ bị mây đen bao trùm và từ từ suy tàn.
Lâm Mộng Đình hít sâu một hơi, lắc đầu trả lời: “Không tin”.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Không tin là tốt rồi”.
“Nhưng rõ ràng anh biết tôi là ai, tại sao lại không nói cho tôi?”, Lâm Mộng Đình hỏi.
“Nếu tôi nói cho cô biết, cô sẽ cư xử với tôi như thế nào? Cô sẽ còn coi tôi là bạn sao?”, anh tiếp tục hỏi.
Lâm Mộng Đình im lặng.
Đúng nhỉ, nếu cô biết trước Lý Dục Thần là đối tượng đính hôn từ bé với mình, sao cô có thể để anh đưa mình về nhà, sao có thể tặng điện thoại cho anh, sao có thể đi ăn đồ nướng lề đường với anh cơ chứ?
“Mộng Đình!”, bà Lâm vô cùng tức giận: “Đã đến lúc này rồi mà con vẫn bị những lời ngon ngọt của cậu ta mê hoặc hả? Đây chỉ là một thằng lừa đảo vô lại thôi!”
“Mẹ!”, Lâm Mộng Đình cảm thấy lời của mẹ mình hơi quá đáng: “Mẹ có thể ghét anh ấy, nhưng mẹ không thể xúc phạm nhân cách của anh ấy”.
“Xúc phạm nhân cách?”, bà Lâm cười khẩy: “Con hỏi cậu ta xem mẹ xúc phạm cậu ta như thế nào? Lý Dục Thần, chẳng phải ngày hôm đó cậu mạnh mồm lắm sao? Chẳng phải cậu nói đến để huỷ hôn à? Chẳng phải ngay cả hai triệu cũng chê sao? Tại sao sau đó lại chịu nhận hai triệu? Nếu cậu đã nhận rồi thì nên giữ lời, đừng làm phiền nhà họ Lâm chúng tôi nữa. Bây giờ cậu lại tới dụ dỗ con gái tôi, chậc chậc, tôi chưa thấy ai vô liêm sỉ như cậu đâu đấy”.
“Hai triệu gì cơ?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc thốt lên.
“Tôi chưa nhận tiền của nhà họ Lâm bao giờ cả”, Lý Dục Thần tiếp lời.
“Chưa nhận bao giờ? Ha ha, Mộng Đình, con nghe cậu ta trợn mắt nói dối đi kìa, chính mẹ đã sai chú Lạc của con đem tiền đi tự tay giao cho cậu ta đấy”.
Lâm Mộng Đình nhìn sang Lý Dục Thần.
Nhưng anh lại nhìn về phía bà Lâm.
“Tôi không nhận được tiền, nhưng lại gặp được mấy tên sát thủ. Ban đầu tôi cứ tưởng là Quản gia Lạc tự ý hành động, hoá ra là mệnh lệnh của bà Lâm đây”.
Mặt Lý Dục Thần phủ đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh như băng.
Nghiêm Tuệ Mẫn giật nảy mình: “Sát thủ? Không thể nào! Tôi chỉ bảo Quản gia Lạc tìm người dạy cho cậu một bài học nhỏ thôi, không hề sai người…”
Bà ta đột nhiên che miệng lại, tự biết mình đã lỡ lời.
Ngày hôm đó bà ta chưa nhắc tới những chuyện này mà ông cụ đã nổi trận lôi đình, nếu cụ ấy biết Lý Dục Thần suýt bị ám sát, bà ta sẽ không thể ở lại nhà họ Lâm được nữa.
“Tuệ Mẫn, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”, Lâm Thu Thanh cũng đoán được mang máng phần nào đó.
Nghiêm Tuệ Mẫn lắc đầu: “Không thể nào, ông Lạc đã theo chúng ta nhiều năm, ông ta sẽ không lừa tôi đâu. Ông Lạc đâu rồi? Quản gia Lạc…”
Bà ta quay đầu nhìn xung quanh nhưng không còn thấy bóng dáng Lạc Minh Sa đâu nữa.
Lúc này đến kẻ ngốc cũng đoán được, chắc chắn là Lạc Minh Sa bỏ hai triệu kia vào túi, sau đó tìm người giết người diệt khẩu.
Lúc nãy ông ta nhận ra Lý Dục Thần, thấy chuyện bị bại lộ nên đã chạy trốn.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành một vụ gièm pha đối với nhà họ Lâm.
Dạo gần đây Lâm Thu Thanh đang khó khăn trong công việc kinh doanh, ông cụ lại đang yếu, bây giờ còn gây ra chuyện như thế, bảo sao ông ta không tức giận cho được?
Ông ta nguýt mắt nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn, nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng, ông ta không thể làm gì bà ta được.
Lâm Thu Thanh nhìn qua Lý Dục Thần, nói: “Thôi được rồi, cậu đi đi, tôi sẽ không truy cứu những chuyện này. Lát nữa tôi sẽ sai người mang hai triệu qua cho cậu”.
Lý Dục Thần lạnh lùng lên tiếng: “Bác không muốn truy cứu là không cần truy cứu nữa sao?”
Con ngươi Lâm Thu Thanh co rụt lại: “Cậu muốn sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên gay gắt, Lâm Mộng Đình kéo áo Lý Dục Thần: “Lý…”
Sau khi biết thân phận, cô tạm thời không biết nên xưng hô như thế nào.
“Anh, anh Lý, chắc trong chuyện này có hiểu lầm, ban nãy anh nói mình biết y thuật, hay là anh khám cho ông nội tôi trước đi”.
“Nhưng người nhà của cô có vẻ không muốn ông cụ khoẻ lại cho lắm”, Lý Dục Thần đáp lời.
Câu nói này khiến Lâm Thu Thanh hoàn toàn nổi giận.
“Cậu nói cái gì?”, ông ta đứng phắt dậy, chỉ vào Lý Dục Thần quát lớn.
“Thu Thanh, Thu Thanh”, bà Lâm vội khuyên can: “Đừng chấp nhặt với loại người này, dạo này huyết áp của ông khá cao, phải chú ý một chút”.
Lý Dục Thần lạnh lùng đứng nhìn.
“Bảo vệ đâu!”, bà Lâm nói với ra ngoài: “Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ đi vào rồi tới bên cạnh Lý Dục Thần, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm động tác mời.
Nếu anh không chịu đi, họ sẽ giữ anh lại không chút do dự rồi cưỡng chế lôi ra ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Thiền Minh ở trong phòng bệnh chăm ông cụ từ sớm giờ bước ra.
“Cậu tên là Lý Dục Thần?”, ông ấy hỏi.
Ông ấy vừa ra ngoài, Lý Dục Thần vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ võ đạo.
“Vâng”, Lý Dục Thần đáp.
Lâm Thiền Minh gật đầu, bảo: “Để cậu ấy thử xem sao”.
“Chú hai!”
Lâm Thu Thanh muốn ngăn cản, nhưng đã thấy Lâm Thiền Minh xoay người đóng cửa phòng bệnh lại.
Bà Lâm nói: “Thu Thanh, như vậy sao được, cậu ta mới bao nhiêu tuổi đầu, thậm chí còn chưa đi học, sao có thể chữa bệnh cho ông cụ, ngộ nhỡ chữa kiểu gì làm nguy hiểm đến tính mạng…"
Chương 42: Điều kiện này được đấy
Lâm Thu Thanh ngăn cản: “Chú hai đã nói rồi, chỉ thử xem sao thôi”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh nói: “Ông Lâm, để cậu ta thử cũng được thôi, nhưng tôi xin phép báo trước, sau khi cậu ta nhúng tay vào, nếu xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu”.
Lý Dục Thần vừa nghe đã hiểu ông ta muốn đùn đẩy trách nhiệm.
“Viện trưởng Diêu, nếu tôi không chữa khỏi được, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu chữa khỏi thì sao?”
“Làm sao có chuyện đó được!”, Viện trưởng Diêu bật thốt lên: “Nếu cậu chữa khỏi bệnh cho ông cụ, tôi sẽ trao cờ thi đua cho cậu”.
“Tôi đâu phải bọn bịp bợm giang hồ, tôi lấy cờ thi đua của ông để làm gì?”
“Thế cậu muốn sao?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Ông làm cho mình một lá cờ thi đua là được, ghi trên đó ‘tôi là lang băm’”.
Viện trưởng Diêu tức tối nhưng lại không tiện nổi đoá trước mặt người nhà họ Lâm, ông ta bèn khịt mũi, không nói thêm gì nữa.
Giáo sư Tôn ở cạnh đó bảo: “Chàng trai, nếu cậu chữa khỏi tôi sẽ bái cậu làm thầy”.
Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu cũng lên tiếng: “Tính thêm tôi nữa, nếu cậu có thể chữa khỏi, tôi cũng bái cậu làm thầy luôn”.
“Hai ông nói thật chứ?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Anh cảm thấy hai người này đỡ hơn Viện trưởng Diêu, mặc dù họ cũng không tin anh, nhưng ít ra thái độ cũng chân thành, rõ ràng bái làm thầy vẫn có thành ý hơn trao cờ thi đua nhiều.
Hai vị chuyên gia đồng thanh đáp: “Tất nhiên là thật rồi”.
Bà Lâm Nghiêm Tuệ Mẫn ở phía bên kia cười khẩy một tiếng, thề thốt: “Lý Dục Thần, nếu cậu thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhà tôi, tôi sẽ tự tay quét bụi ngoài cửa nhà họ Lâm rồi đón cậu vào nhà, sau đó châm trà rót nước xin lỗi cậu”.
Lý Dục Thần cười, điều kiện này được đấy.
Trong phòng bệnh, Lý Dục Thần đang đứng trước giường.
Lâm Thiền Minh đứng bên cạnh anh, chỉ cần anh có hành động khác thường nào, ông ấy sẽ có thể ra tay ngăn cản ngay lập tức.
Người nhà họ Lâm, Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đứng đằng sau nhìn anh.
Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đã ở trong trạng thái hôn mê.
Cho dù đang hôn mê, ông ấy vẫn nhíu mày thật chặt như thể đang rất đau đớn.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của Lâm Thượng Nghĩa.
Mạch đang rất yếu.
Một tia linh lực được truyền vào trong mạch, chạy dọc theo kinh mạnh ở cánh tay đến khắp toàn thân Lâm Thượng Nghĩa.
Mặt Lý Dục Thần khẽ biến sắc.
Đây là sách Đinh Đầu Tiễn!
Thảo nào hồn lực của ông cụ lại càng ngày càng yếu.
Chỉ là sách Đinh Đầu Tiễn này cần Bát tự của người già, người làm phép sẽ chuẩn bị bàn thờ và ghim người rơm lại, viết họ tên và Bát tự của người khác lên người rơm, sau đó cố định linh hồn bằng bùa rồi niệm chú mỗi ngày, còn phải bắn tên vào người rơm, bảy ngày sau linh hồn của người bị nguyền rủa sẽ lìa khỏi xác.
Đây là pháp thuật cổ vu, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào Cổ Vu Môn lại xuất hiện?
Trước khi Lý Dục Thần xuống núi, sư phụ Vân Dương Tử đã dặn anh phải chú ý đến động tĩnh của vu ma.
Không ngờ vừa đến thành phố Hòa đã có manh mối về Cổ Vu Môn.
Khi thấy Lý Dục Thần nhíu mày trầm tư, Viện trưởng Diêu lạnh lùng cười khẽ: “Sao thế anh bạn nhỏ, cậu có nhìn ra được gì không?”
“Cậu ta có thể nhìn ra được gì chứ, chỉ là giả vờ giả vịt thôi”, bà Lâm không tin Lý Dục Thần biết chữa bệnh.
Chỉ có Lâm Mộng Đình đang cảm thấy hết sức căng thẳng.
Đương nhiên cô hi vọng ông nội có thể khỏi bệnh, nhưng cô cũng biết niềm hi vọng này quá xa vời.
Còn đối với Lý Dục Thần, cô cực kì mâu thuẫn, cô mong anh biết chữa bệnh thật và sẽ chữa khỏi cho ông nội, nhưng nếu chữa khỏi rồi, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
Nếu anh không chữa được hoặc anh là một kẻ lừa đảo thật thì sao?
Không, không, không đâu. Lâm Mộng Đình vội vàng lắc đầu để vứt ý nghĩ đáng sợ này qua một bên.
Lý Dục Thần không quan tâm những người đứng sau lưng mình nghĩ gì.
Bây giờ anh cần phải quyết định xem nên chữa trị cho Lâm Thượng Nghĩa theo cách nào.
Để giúp Lâm Thượng Nghĩa tỉnh lại thì rất đơn giản, chỉ cần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể ông ấy là được.
Nhưng để chữa khỏi bệnh hẳn cho ông ấy thì phải tìm được vị vu sư đó, phá huỷ bàn thờ mà người nọ chuẩn bị.
Nếu không thì dù dựa vào pháp lực hay thuốc men đều chỉ có thể giúp ông cụ sống lâu hơn thôi, đã thế lại còn không được lâu lắm.
“Bệnh viện các ông có kim châm cứu không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Viện trưởng Diêu đáp: “Đương nhiên là có”.
Sau đó ông ta sai y tá đi lấy.
Bà Lâm hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn châm cứu đấy hả?”
Anh trả lời: “Đúng vậy”.
“Không được, cậu không được châm cứu. Khám tay không là được rồi, cơ thể của ông cụ nhà tôi quý giá nhường nào, sao có thể để cậu châm cứu tuỳ tiện được?”
“Bác không muốn ông ấy tỉnh lại sao?”
“Tất, tất nhiên là tôi muốn rồi! Nhưng cậu biết châm cứu không đó?”
Nhưng lúc này Lâm Thu Thanh lại lên tiếng: “Thôi được rồi, bố đã thành ra thế này, để cho cậu ta châm cứu đi, tôi cũng muốn xem xem cậu ta có thể làm được trò trống gì”.
Lâm Thu Thanh đã nói thế, bà Lâm cũng không phản đối nữa.
Y tá nhanh chóng mang một hộp kim châm cứu đến.
Kim loại inox, chất lượng kém hơn rất nhiều so với loại kim vàng mà Lý Dục Thần thường sử dụng.
Nhưng không sao cả, dây câu anh còn có thể dùng làm kim châm cứu thì nói gì đến kim inox.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kiếm, bởi vì anh chính là Tông Sư võ đạo.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kim châm cứu, bởi vì anh chính là Tông Sư y đạo.
Lý Dục Thần đã vượt qua cảnh giới Tông Sư từ lâu, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Tiên Thiên.
Chốn trần gian này chỉ là nơi để anh rèn luyện thôi.
Một khi đã hiểu thấu tường tận, anh sẽ không còn vương vấn bất kỳ thứ gì ở nơi đây nữa.
Thật ra bệnh của ông cụ Lâm không cần phải châm cứu.
Nhưng nếu giúp ông ấy tỉnh lại bằng một luồng chân khí, chưa chắc người ta sẽ cảm thấy anh lợi hại.
Có khi họ còn sẽ nói là kỳ tích trời ban, ông cụ tỉnh lại chỉ là trùng hợp thôi.
Bởi vậy mới có câu người thiện chiến không có chiến công oanh liệt, thầy thuốc tốt không có danh tiếng lẫy lừng.
Tông Sư y đạo chân chính là khi bạn bị bệnh không có triệu chứng, họ đã chữa khỏi cho bạn, làm sao bạn biết được sự lợi hại của người ta.
Chương 43: Đôi tay thần diệu
Con người ta chỉ ngưỡng mộ những người anh hùng được biết tới.
Vậy nên Lý Dục Thần quyết định châm cứu.
Anh sẽ dùng kĩ năng châm cứu như thần để chinh phục những kẻ kiêu ngạo và ngông cuồng này.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng kẹp một cây kim lên, ngón tay đột nhiên dùng lực, kim inox châm vào vị trí giữa hai đầu lông mày của ông cụ.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
Họ chưa từng thấy ai châm cứu kiểu này bao giờ.
Làm gì có ai vừa bắt đầu đã châm vào giữa hai đầu lông mày, đã thế còn châm sâu như thế chứ?
Họ còn chưa kịp chất vấn, Lý Dục Thần đã cầm cây kim thứ hai lên, lần này anh châm vào huyệt Thần Đình.
Tiếp theo anh dùng cả hai tay, mỗi tay cầm một cây kim, dùng lực châm vào huyệt Tứ Bạch ở cả hai bên trái phải của ông cụ cùng một lúc.
Chiêu này đến cả Giáo sư Tôn cũng phải khen không dứt miệng.
Nhưng ông ấy còn chưa khen hết câu, hành động kế tiếp của Lý Dục Thần khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Anh dùng năm ngón tay kẹp cùng lúc bốn cây kim, cả hai tay trái phải có tổng cộng tám cây kim.
“Cậu điên rồi hả!”, bà Lâm la lên.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lý Dục Thần quá điên rồ.
Nhưng anh lại không hề dao động, hai tay giơ lên, tám cây kim châm cứu inox đồng loạt châm vào tám huyệt trên đầu và mặt của ông cụ.
Mọi người há hốc mồm.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn chưa dừng lại.
Hai tay anh di chuyển càng lúc càng nhanh, càng về sau chỉ còn lại bóng mờ, không ai có thể thấy rõ rốt cuộc anh đã cầm bao nhiêu cây kim, châm bao nhiêu huyệt.
Nhìn sang ông cụ Lâm, khắp mặt mũi, bả vai, cánh tay, ngực xuống đến tận đùi, chỗ nào cũng chi chít là kim.
Ai nấy nhìn mà cũng phải nín thở, trong phòng bệnh trở nên cực kì yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim châm vào da.
Một lát sau, cuối cùng Lý Dục Thần cũng dừng lại.
Mọi người mới thở phào một hơi như thể cuối cùng vở kịch cũng hạ màn.
Lúc này Lý Dục Thần mới ngồi lại xuống ghế, đặt tay lên mạch cổ tay của ông cụ Lâm, lặng lẽ đưa một luồng chân khí vào trong người cụ ấy.
Chân khí đi dọc theo kinh mạch đến khắp toàn thân ông cụ.
Kim châm khắp người cũng không phải không có tác dụng, nó sẽ giúp chân khí chạy trong kinh mạch phát huy hiệu quả tốt hơn.
Bỗng nhiên thấy môi ông cụ Lâm khẽ giật, cụ ấy thở phù ra một hơi.
Sau đó từ từ mở mắt.
“Bố!”
“Ông nội!”
“Bố!”
…
Người nhà họ Lâm vừa mừng vừa sợ, lần lượt lên tiếng gọi.
Lý Dục Thần quay đầu lại lườm họ.
Mọi người liền câm như hến.
Lúc này không còn ai nghi ngờ về y thuật của anh nữa.
Lại càng không có ai dám bất kính với anh.
Lý Dục Thần đứng dậy vung tay lên, hút một đống kim châm từ trên người ông cụ.
Hai tay anh vung lên mấy lần.
Kim châm trên người ông cụ đã được anh lấy về một cách rất nhanh gọn, không chừa lại một cây nào.
Mọi người chỉ thấy hai tay anh cầm một đống kim.
Lý Dục Thần ném kim vào hộp đựng kim châm cứu.
Rồi anh vỗ nhẹ hai lần lên ngực ông cụ Lâm.
Cụ ấy ho khan vài tiếng, đôi mắt trở nên sáng ngời.
Cụ nhìn mọi người, thở ra một hơi thật dài rồi nói.
“Thiền Minh, tôi vừa mới đi một vòng từ cửa địa ngục về đây”.
Mọi người đều mừng như điên.
Mắt Lâm Mộng Đình ngấn lệ, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Giáo sư Tôn cảm thán: “Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!”
Trưởng khoa Chung cũng khen không dứt miệng, ánh mắt họ nhìn Lý Dục Thần le lói vẻ cuồng nhiệt.
Biểu cảm trên mặt Viện trưởng Diêu có đôi chút xấu hổ.
Người còn xấu hổ hơn nữa là bà Lâm.
Giờ phút này bà ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi.
Ông cụ tỉnh lại rồi chắc chắn sẽ biết được mọi chuyện.
Bà ta không biết phải đối mặt với cơn giận của cụ như thế nào.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”
Không phải trong lúc hôn mê Lâm Thượng Nghĩa không có cảm giác gì với bên ngoài, cụ cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại ồn ào trước đó.
“Là cháu ạ”, Lý Dục Thần đáp.
“Không ngờ vẫn là cậu cứu cái mạng già này của tôi”.
Không biết Lâm Thượng Nghĩa nhớ đến chuyện gì đó, cụ bật cười vài tiếng rồi ho khan.
Lý Dục Thần bấm vào huyệt Chiên Trung trên ngực cụ ấy, sau đó đưa một luồng chân khí vào.
“Ông vẫn chưa khoẻ hẳn, bây giờ còn đang rất yếu, tốt nhất là nói ít thôi ạ”.
Lâm Thượng Nghĩa cảm thấy ngực mình ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều.
Cụ gật đầu: “Ừm, tôi nghe theo lời cậu”.
Lý Dục Thần đứng dậy dặn người nhà họ Lâm: “Để ông cụ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho mọi người đi lấy thuốc”.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng bệnh.
Người nhà họ Lâm và ba vị chuyên gia cũng đi ra ngoài theo, chỉ để Lâm Thiền Minh ở lại với ông cụ.
Ra đến phòng khách ở ngoài, Lý Dục Thần ngồi xuống trên ghế.
Người nhà họ Lâm và mấy vị chuyên gia đều đứng.
Họ cũng không có ý kiến gì cả.
Lúc này họ kính trọng Lý Dục Thần như thần linh vậy.
Lý Dục Thần cầm lấy giấy bút trên bàn viết một đơn thuốc, sau đó nhìn lướt qua nhóm người nhà họ Lâm, cuối cùng anh đưa giấy cho bà Lâm.
Bà ta hơi bất ngờ, thậm chí còn có cảm giác lo sợ khi được coi trọng.
“Bác gái, xin làm phiền bác, bác nhớ phải bốc thuốc theo đơn này, tên thuốc và liều lượng đều phải giống y hệt trên đơn. À còn nữa, bác phải quan sát cả quá trình từ bốc thuốc cho đến khi sắc thuốc nhé”.
Lý Dục Thần cực kì nghiêm túc.
Chuyện này không thể qua loa, nếu đã có người muốn lấy mạng ông cụ Lâm, đã nguyền rủa không thành công, khó đảm bảo kẻ đó sẽ không dùng đến thủ đoạn xảo quyệt hơn.
Sở dĩ anh chọn bà Lâm cũng là vì muốn thử bà ta.
Anh nhất định sẽ điều tra vụ của Lạc Minh Sa, nếu vụ đó thật sự là kế hoạch của bà ta, vậy thì anh sẽ không khách sáo.
“Được, tôi biết rồi”.
Chương 44: Nhận học trò
Nghiêm Tuệ Mẫn nhận lấy đơn thuốc một cách hết sức trịnh trọng.
Bà ta không ngờ Lý Dục Thần sẽ giao việc bốc thuốc cho mình.
Điều này tương đương với việc cho bà ta cơ hội, bà ta có thể tự tay bốc thuốc và sắc thuốc cho ông cụ.
Nhờ đó, dù lúc trước có từng phạm lỗi, ông cụ cũng sẽ không tiện trách bà ta quá mức.
Thằng nhóc này vẫn biết ý lắm.
Trong lúc vô thức, bà ta đã hoàn toàn quên mất ấn tượng ban đầu của mình về Lý Dục Thần.
Để thay đổi thái độ của một người đơn giản như vậy đấy, bạn chỉ cần thể hiện ra thực lực của mình là có thể chinh phục được người ta rồi.
Thứ mà Lý Dục Thần thể hiện chính là thực lực tuyệt đối.
Lúc này Viện trưởng Diêu đi qua, mở miệng khen: “Đúng là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, không ngờ cậu Lý đây còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như thế. Tôi muốn mời cậu vào làm chuyên gia cho khoa châm cứu nổi tiếng của bệnh viện chúng tôi, đãi ngộ tương đương với chuyên gia đặc biệt, không biết ý cậu thế nào?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Tôi không có chứng chỉ hành nghề y thì làm chuyên gia kiểu gì được? Ông không sợ bị người ta kiện sao?”
Viện trưởng Diêu nói: “Cậu Lý yên tâm đi, vấn đề chứng chỉ cứ để tôi giải quyết, cậu chỉ cần ngồi khám bệnh là được rồi”.
Lý Dục Thần không ừ hử gì nữa.
Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường chợt bước tới trước một bước, hơi khom lưng: “Thầy Lý, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Thuật châm cứu của thầy Lý quả thật cao siêu như thần. Câu nói ‘hạnh lâm diệu thủ, trung y thánh nhân’ có lẽ chỉ người như cậu. Nếu thầy Lý không chê tôi lớn tuổi thì xin hãy nhận người học trò là tôi đây”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mặc dù đã có cược trước, nhưng dẫu sao Giáo sư Tôn cũng là giảng viên của trường đại học Nam Giang, ông ấy có uy tín rất cao trong giới y học, lại còn đã hơn năm mươi tuổi, bái một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi làm thầy cũng không sợ bị người ta cười chê.
Giáo sư Tôn vừa dứt lời, Trưởng khoa Chung cũng đi tới đứng ngang hàng với ông ấy, nói.
“Tôi nữa, tôi còn lớn tuổi hơn Giáo sư Tôn, không biết thầy Lý có chịu nhận hay không?”
Viện trưởng Diêu hơi xấu hổ, hai vị này có địa vị cao hơn ông ta trong giới y học, nếu họ bái thầy vậy còn ông ta thì sao?
“Ai da, hai vị cần gì phải như thế, cả hai đều đã lớn tuổi rồi, lại còn là tiền bối có uy tín trong giới y học, thế này còn ra thể thống gì nữa chứ. Lời đánh cược ban nãy chỉ là nói đùa thôi, cậu Lý sẽ không coi là thật đâu, đúng không?”
Nhưng Giáo sư Tôn lại lắc đầu: “Quân tử không nói đùa, đã cược thì phải có chơi có chịu. Hơn nữa thầy Lý giỏi y thuật, nếu cậu ấy chịu nhận chúng tôi làm học trò, chúng tôi mới là người được lợi. Ở phương diện y thuật, chỉ những người có tài có đức mới làm tôi chịu phục, hà cớ gì phải xét tới tuổi tác?”
Trưởng khoa Chung lên tiếng: “Giáo sư Tôn nói rất đúng, với y thuật của thầy Lý cũng đủ để làm thầy của chúng tôi. Là chúng tôi được lợi, chỉ sợ thầy Lý không chịu nhận thôi, còn cái thể diện này là cái thá gì trước y thuật chứ”.
Viện trưởng Diêu giậm chân, nói: “Được thôi, nếu hai vị đã có đức độ này thì tôi sẽ xả thân theo quân tử, cùng hai vị bái cậu Lý đây làm thầy để học thuật châm cứu”.
Người nhà họ Lâm nhìn ba người họ bằng ánh mắt như đang xem kịch.
Ba người cộng lại gần bằng hai trăm tuổi luôn rồi, thế mà lại tranh nhau bái một thanh niên làm thầy, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành chuyện lạ có thật mất.
Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy rồi đi đến trước mặt Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung, mỉm cười đáp.
“Được, tôi sẽ nhận hai học sinh này”.
Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung mừng rỡ: “Cảm ơn thầy”.
Hai người định làm lễ bái sư ngay tại chỗ.
Lý Dục Thần đỡ hai người, bảo: “Lễ bái sư gì đó thì khỏi đi, các ông cũng không cần gọi tôi là thầy đâu. Thầy thuốc y đức đều vì trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, không cần có quan niệm chia môn phái”.
Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung càng khâm phục hơn nữa, nói lia lịa: “Thầy nói rất hay”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh không khỏi xấu hổ, hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Ông?”, Lý Dục Thần cười ha hả: “Ông nói trao cờ thi đua cơ mà? À đúng rồi, ông đừng quên viết câu ‘tôi là lang băm’ lên mặt mình đấy nhé”.
Mặt mày Viện trưởng Diêu chuyển sang màu gan lợn.
Lâm Thu Thanh ho khan một tiếng để thông cổ họng, sau đó hỏi: “Cậu… Cậu Lý, tôi có thể hỏi rốt cuộc bố tôi bị bệnh gì không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Dục Thần hỏi: “Bác là gia chủ của nhà họ Lâm à?”
Lâm Thu Thanh ngây ra, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, ông ta nhìn lướt qua người anh họ Lâm Lai Phong ở bên cạnh rồi trả lời: “Xã hội hiện đại không có cách gọi gia chủ nữa, chỉ là phần lớn sản nghiệp của gia đình đều do tôi quản lý”.
“Ông ấy là bố tôi”.
Lâm Mộng Đình sợ anh không biết nên bổ sung thêm một câu, cô nói xong thì đỏ mặt, cứ cảm thấy quái quái.
Lý Dục Thần gật đầu, nói với Lâm Thu Thanh: “Thế này đi, bác đi theo cháu vào phòng bệnh”.
Lâm Lai Phong hỏi: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Anh trả lời: “Những người khác đợi ở ngoài đi, hiện giờ ông cụ còn rất yếu, nhiều người vào không tốt lắm”.
Mặt Lâm Lai Phong biến sắc, vẻ bất mãn lộ ra trong mắt, nhưng ông ta không nói thêm gì nữa.
Lý Dục Thần lại nói với Lâm Mộng Đình: “Mộng Đình, lát nữa mẹ cô sắc thuốc xong, cô đi với bà ấy bưng thuốc vào đây nhé”.
Một tiếng “Mộng Đình” này khiến tim cô đập thình thịch.
“Ừm”, Lâm Mộng Đình đáp lời.