“Tôi biết ông, đại ca của Hồng Môn đúng không!”, Lý Ngôn Thành cười to, nói: “Không cần giải thích, tôi từng này tuổi rồi, quân tử hay tiểu nhân tôi vẫn phân biệt rõ chứ”.
Rồi ông cụ nói với Lý Triệu Phong đứng bên cạnh mình: “Người phụ này cố ý khích bác, ly gián, bố không muốn nghe cô ta nói chuyện nữa, cũng không muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa”.
“Con biết rồi, bố à”.
Lý Triệu Phong nháy mắt ra hiệu, hai vệ sĩ đi đến, giữ Lương Phượng Như và kéo ra bên ngoài.
Lương Phượng Như quýnh lên, vừa giãy giụa vừa gào thét: “Các anh làm gì đấy? Các anh có còn biết nói lý lẽ không hả? Tôi đang giúp nhà họ Lý, tôi đang giúp người Hương Giang… Tôi là nghị sĩ của hội đồng khu, các anh không thể đối xử với tôi như thế được!…”
Lương Phượng Như bị ném ra ngoài cửa, tiếng la hét của cô ta bị cánh cửa chặn lại.
Trái tim mọi người hẫng một nhịp, bọn họ không biết kết cục của người phụ nữ này thế nào, nhưng chỉ e sau này rất khó nhìn thấy cô ta ở Hương Giang.
Lý Thái Bình và Lý Cửu An đều sợ đến mức không dám ho he gì.
Lý Ngôn Thành thở dài, ông cụ lại xoay người đối mặt với Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu tên là Lý Dục Thần à?”
Lý Dục Thần giật mình, chẳng lẽ ông cụ này mắc chứng đãng trí?
Lý Ngôn Thành không chờ anh trả lời đã mỉm cười nói tiếp: “Cậu biết không, thật ra chúng ta là người một nhà. Luận tuổi tác, tôi còn lớn hơn ông nội Lý Thiên Sách của cậu vài tuổi, nhưng luận vai vế thì tôi thấp hơn ông ấy một lứa. Vì thế, theo quy củ, cậu phải gọi tôi là chú”.
Lần này Lý Dục Thần trợn tròn mắt.
Không chỉ anh há hốc mồm mà tất cả mọi người ở đây cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Lý Triệu Phong cũng ngạc nhiên nhìn bố mình.
“Ông Lý, ông đừng đùa”, Lý Dục Thần nói: “Trên đời này có biết bao nhiêu người họ Lý, ông là người giàu số một Hương Giang, tôi không muốn bắt quàng làm họ, cũng không muốn bị người ta nói là trèo cao”.
“Hay lắm, không hổ là cháu của Lý Thiên Sách!”, Lý Ngôn Thành cười to: “Nhưng mà cậu không cần tỏ ra thanh cao làm gì, một bút không viết ra được hai chữ Lý, cậu với tôi là thân thích, đây là sự thật không thể thay đổi”.
“Ông Lý, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Có một số việc vốn là bí mật, bây giờ cũng đến lúc phải công khai rồi. Nhà họ Lý ở Hương Giang vốn dĩ chính là chi ngầm của nhà họ Lý ở thủ đô”.
“Cái gì?”
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Lý Ngôn Thành cười nói: “Cậu không cần ngạc nhiên, cũng không cần nghi ngờ, đấy là sự thật. Tổ tiên nhà họ Lý có dự kiến trước, có câu ngày vui ngắn chẳng tày gang, một gia tộc cũng là như vậy. Chiến tranh, thiên tai, thế sự bể dâu, cậu đi hỏi những thế gia truyền thừa nghìn năm kia xem, có nhà ai mà không trải qua những thăng trầm của năm tháng? Có nhà ai đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử?”
“Hai mươi năm trước, nhà họ Lý từng bị diệt môn, chi thứ cũng không một ai may mắn thoát khỏi. Bọn tôi là chi ngầm, ở nước ngoài phát triển riêng chính là vì phòng ngừa ngày ấy xảy ra. Một là không để cho gia tộc đến mức tuyệt hậu, hai là khi gia tộc quật khởi thì có thể cung cấp đầy đủ sự giúp đỡ”.
“Vốn dĩ tôi cho rằng, nhà họ Lý ở thủ đô đã hủy diệt thật rồi, chỉ có thể lấy cái danh nhà họ Lý ở Hương Gia từ từ phát triển. Không ngờ, nhà họ Lý còn có một người duy nhất là cậu vẫn còn sống. Hahahahaha…”
Lý Ngôn Thành lại bật cười. Tiếng cười sang sảng, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Những việc cậu làm ở thủ đô, tôi đã được nghe kể rồi. Ban đầu tôi nên đứng ra giúp đỡ cậu sớm hơn, nhưng mà tôi phải xác nhận, cậu có đáng để tôi giúp không, có đáng để tôi từ trong bóng tối bước ra ngoài, đẩy cả nhà vào nguy hiểm không”.
“Bây giờ tôi đã xác nhận, đáng! Cậu chính là người có thể giúp nhà họ Lý vực dậy một lần nữa, chính là người có thể khiến nhà họ Lý hoàn thành sứ mệnh!”
“Sứ mệnh?”, Lý Dục Thần không hiểu, bèn hỏi: “Sứ mệnh gì?”
Lý Ngôn Thành giật mình: “Cậu không biết ư?”
Lý Dục Thần nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nhà họ Lý có sứ mệnh gì, từ nhỏ cậu chưa từng nghe ông Hữu Toàn nhắc đến việc này.
Thế là anh lắc đầu, nhìn Lý Ngôn Thành với ánh mắt mờ mịt.
Lý Ngôn Thành im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó ông cụ nói: “Ừm, việc này không thích hợp nói ở chỗ đây, đến nhà tôi ngồi một lát đi. Đều là người nhà họ Lý, cậu đừng khách sáo, nhà tôi chính là nhà cậu”.
Kế hoạch ban đầu của Lý Dục Thần là đi đến Hào Giang ngay trong đêm, anh không muốn trì hoãn quá lâu ở Hương Giang, nhưng đột nhiên có thêm “thân thích”, còn liên quan đến cả nhà họ Lý, khiến anh không thể bỏ qua.
Anh suy nghĩ, rồi nói: “Được, ông chờ tôi một chút”.
Sau đó anh đi đến chỗ Hà Quảng Chí, nói: “Anh Hà, xin lỗi, có lẽ chưa thể xuất phát đi Hào Giang ngay được rồi”.
Hà Quảng Chí cười nói: “Không sao, khi nào cậu đi thì gọi điện cho tôi, tôi luôn sẵn sàng đồng hành”.
Hai người cho người phương thức liên lạc.
Hà Quảng Chí còn cố ý lưu cả số điện thoại của Mã Sơn, nói là sợ không liên lạc được với Lý Dục Thần, thật ra là vẫn muốn mượn sức Mã Sơn.
Lý Dục Thần nhìn thấu ý đồ của Hà Quảng Chí, anh nảy ra một ý, bèn nói với Mã Sơn: “Hào Giang đâu đâu cũng có sòng bạc, hay là anh đi trước chơi cho đỡ ghiền? Coi như đi xem xét trước cho em, em sẽ đến sau”.
Nghe Lý Dục Thần nói thế, Hà Quảng Chí mừng lắm: “Người anh em Mã Sơn có sở thích ấy thì đi chơi một chuyến đi, tôi đi với anh”.
Mã Sơn biết, Lý Dục Thần muốn mình đi điều tra tin tức của Thái Hòa Trung và nhà họ Hà.
Anh ta lăn lộn giang hồ từ nhỏ, đánh bài chơi mạt chược tuy không thể nói là cao thủ, nhưng cũng là một tay chơi lão luyện.
“Ấy, tôi đâu cần cậu Hà đi với mình, chơi bài ấy à, có Nguyễn gia là đủ rồi”.
Hà Quảng Chí nói: “Đi hết, đi hết, Nguyễn gia và anh Mã Sơn cùng đi, nhiều người mới vui!”
Chương 997: Sứ mệnh của nhà họ Lý
Nguyễn Hướng Đông vốn đã thành người ngoài cuộc, nghe Mã Sơn nhắc đến tên mình, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm động.
Ông ta biết, nếu không có Mã Sơn thì mặt mũi của mình còn chưa đủ để cho Hà Quảng Chí đi cùng đến Hào Giang chơi.
Thế là Mã Sơn và Nguyễn Hướng Đông đi theo Hà Quảng Chí đến Hào Giang.
Nhìn bọn họ rời đi, Lý Dục Thần bất giác nở nụ cười. Anh không chỉ bảo Mã Sơn đi thăm dò, mà anh còn có ý muốn giúp anh em nhà mình.
Mã Sơn vừa đi là anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tra Na Lệ: Cô đến Hào Giang gặp anh em của tôi là Mã Sơn trước, ngày mai chúng ta xuất phát đi Tam Giác Vàng.
Lý Dục Thần không biết Tra Na Lệ ở đâu, liệu đã đi đến Hào Giang chưa, anh cũng chỉ gửi tin nhắn mà thôi, bọn họ có duyên phận hay không thì phải xem ý trời.
Không được thì mai đi Tam Giác Vàng lại tạo thêm cơ hội cho hai người họ.
Sau đó, Lý Dục Thần ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce của Lý Ngôn Thành đến khu biệt thự cao cấp của nhà họ Lý ở vịnh Nước Sâu.
Bỏ tất cả phú thương của Hương Giang lại trong phòng, hai mặt nhìn nhau, như bừng tỉnh khỏi con mơ, đều không dám tin tưởng chuyện vừa mới xảy ra.
Lý Ngôn Thành mời Lý Dục Thần vào thư phòng của mình.
“Tùy ý ngồi đi, cứ xem đây là nhà của mình”.
Thái độ của Lý Ngôn Thành hết sức hiền hòa, vẻ mặt hiền từ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần như ánh mắt của trưởng bối đang nhìn con cháu trong nhà.
Nhưng Lý Dục Thần cử cảm thấy là lạ, đột nhiên có thêm một ông cụ làm chú bác, hơn nữa còn là người giàu nhất Hương Giang nổi danh cả nước, bảo anh gọi một tiếng “bác”, quả thực khiến anh khó mở miệng.
“Sao thế, vẫn còn cảm thấy mất tự nhiên, không tự nhiên được à?”, Lý Ngôn Thành cười ha ha, ông cụ ngồi xuống mép giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói: “Có người nói cả cái Hương Giang này đều là của bác, hahaha, bác làm gì có lợi hại đến thế! Thật ra bác giàu có được như thế giờ đều là nhờ sự giúp đỡ trong âm thầm của nhà họ Lý ở thủ đô. Vì thế tất cả những gì bác có được hiện nay, bao gồm cả căn nhà này, cái ghế hay sàn nhà này, thật ra đều là của nhà họ Lý. Cháu biết nhà họ Lý bác nói là có ý gì đấy”.
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Những thứ này đều là do bác cố gắng làm ăn mà có được, gia tộc là gia tộc, cá nhân là cá nhân, không thể nói nhập làm một được”.
Lý Ngôn Thành thở dài, nói: “Thế nên cháu không coi bác như người nhà! Không sao, bác biết chuyện này cần thời gian để thích ứng. Cháu cũng không cần nghĩ nhiều, phần cho con cái, bác đã để dành cả rồi. Còn lại đều là của cháu, cháu có thể cầm lấy bất cứ lúc nào mình muốn”.
Lý Dục Thần đang định lên tiếng thì Lý Ngôn Thành giơ tay ngăn anh lại: “Bác biết cháu có bản lĩnh, nhưng chấn hưng nhà họ Lý không phải một việc dễ dàng. Nhà họ Lý gặp tai hoa ngập đầu, không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng có thể vực dậy, ấy đều là bởi vì con nháu nhà họ Lý như chúng ta vĩnh viễn đồng lòng”.
“Đừng thấy bác làm nhà giàu nhất mấy năm rồi, nhưng tài sản trong tay bác chẳng là gì so với với thế gia quyền quý cả. Muốn chấn hưng nhà họ Lý, chút tiền ấy của bác cũng chỉ như muối bỏ bể, tiền chưa bao giờ xếp ở vị trí thứ nhất.”
“Bác sắp trăm tuổi rồi, ông trời đối xử với bác không tệ, cho bác được thấy hy vọng phục hưng của nhà họ Lý khi bác còn sống trên đời. Bác không thể giúp gì nhiều, chỉ là có ít tiền, cùng với mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng, nhân lúc bác còn sống, thì bác sẽ từ từ giao cho cháu”.
Trong lòng Lý Dục Thần ngổn ngang cảm xúc, đối mặt với ông cụ gần trăm tuổi này, anh không biết phải nói gì hơn.
“Sứ mệnh của nhà họ Lý mà bác vừa nói là sứ mệnh gì?”, anh hỏi.
Lý Ngôn Thành nhìn Lý Dục Thần, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nhà họ Lý chúng ta là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, cháu có biết không?”
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Cháu chỉ nghe nói đến thế gia số một thủ đô”.
Lý Ngôn Thành cười nói: “Mở đầu của Bách Gia Tính, Triệu Tiền Tôn Lý, Lý đứng hàng thứ tư, ấy là bởi vì trong Bách Gia Tính xuất hiện ở thời Bắc Tống, khi ấy Triệu Tống ở phương bắc, chiếm lĩnh Trung Nguyên, Tiền Thị ở phía nam, xưng bá Ngô Việt. Nếu Trăm Dòng Họ ra đời vào thời Đường, vậy thì Lý phải xếp đầu”.
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Ý của bác là, nhà họ Lý chúng ta là hậu duệ Lý Đường?”
Lý Ngôn Thành gật đầu, trên khuôn mặt của ông cụ hiện lên vẻ kiêu hãnh: “Chúng ta chính là con cháu Lý Đường, thế gia nghìn năm, truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn”.
Lý Dục Thần không hề cảm thấy việc này có gì đáng đẻ tự hào, hậu duệ Lý Đường có hàng nghìn hàng vạn, chỉ cần họ Lý thì đều dám nói mình là con cháu của Lý Thế Dân, có nhà ai không viết tên người nổi danh nhất trong dòng họ lên trang đầu tiên của gia phả.
Dường như Lý Ngôn Thành đoán được anh đang nghĩ gì, ông cụ cười nói: “Hậu duệ Lý Đường có hàng nghìn hàng vạn, nhưng người có thể gánh vác sứ mệnh chỉ có chúng ta thôi”.
“Rốt cuộc là sứ mệnh gì?”
“Sứ mệnh…”, Lý Ngôn Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt cụ xuyên qua màn đêm, nhìn về phía không trung đen ngòm: “Nhà họ Lý vẫn luôn trông giữ một món đồ, và đang bảo vệ một bí mật”.
“Món đồ gì, bí mật gì?”
“Món đồ ấy tượng trưng cho quyền lực vô thượng, có được nó là có thể nắm giữ cả thiên hạ!”
“Cả thiên hạ?”
Lý Dục Thần cảm thấy khó tin. Từ nhỏ anh đã đến Thiên Đô, các phương diện vương triều quốc gia, kinh tế chính trị anh chỉ là gà mờ, nhưng anh cũng biết, xã hội hiện đại không phải là vương triều nhất thống thời xưa, không có chỗ nào cho hoàng quyền, từ đâu ra “thiên hạ”?
Trên mặt Lý Ngôn Thành hiện lên vẻ si mê, như về tới vương triều Lý Đường mở mang bờ cõi, muôn nước lạy chầu thuở xưa.
“Cháu biết quyền lực từ đâu mà có không?”
Chương 998: Sức mạnh tuyệt đối
Lý Dục Thần lắc đầu. Anh đến Thiên Đô học pháp thuật, không phải học triết học, nào biết quyền lực bắt nguồn từ đâu.
“Có người nói, quyền lực ra đời bởi tư bản và sự khống chế với tư bản. Nhìn bác xem, bác làm người giàu nhất bao nhiêu năm, từ tỷ phú Hương Giang đến tỷ phú châu Á, nhưng bác đâu có thể khống chế châu Á được, cũng không thể khống chế Hương Giang”.
“Có người nói, khởi nguồn của quyền lực là tín ngưỡng. Haha, nhìn Giáo hoàng đi, bây giờ bác ta còn nắm giữ bao nhiêu quyền lực?”
“Lại có người nói, quyền lực đến từ ý chí nhân dân. Nghe rất có lý. Bây giờ ý dân to nhất là gì? Giá nhà đất! Nhưng có người nào bởi vì hô to hạ giá nhà đất là có được quyền lực đâu?”
“Trong xã hội tư bản này, trong thời đại khoa học công nghệ phát triển mạnh mẽ hiện nay, tất cả mọi người đều quên mất rằng, bản chất của quyền lực chính là sức mạnh! bác ta ta có câu gì mà họng súng đẻ ra cái gì ấy thây!”
“Sức mạnh?”, Lý Dục Thần như nghĩ đến điều gì: “Ý bác là, nhà họ Lý đang bảo vệ một thứ gì đó có sức mạnh rất lớn?”
“Không phải sức mạnh lớn”, Lý Ngôn Thành sửa lại: “Là sức mạnh tuyệt đối!”
“Sức mạnh tuyệt đối?”
“Sức mạnh tuyệt đối, có thể nghiền ép tất cả, bất cứ thứ sức mạnh nào cũng không thể chống lại! Bất kỳ kẻ nào! Bất kỳ sức mạnh nào!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên, anh cảm thấy ông cụ này nói quá lên. Làm gì có thứ gọi là sức mạnh tuyệt đối?
Thiên Đô dù có lắm pháp bảo thì cũng không có thứ nào có thể được xưng là có thể nghiền ép mọi thứ trên đời!
Cho dù là kiếm trận Vạn Tiên, thần tiên một khi rơi vào trong đó chẳng khác nào bị ném vào cối xay thịt, nhưng nó cũng chỉ dùng để bảo vệ không gian vực giới thôi, chẳng phải khi Thiên Ma ngoại vực đến, sư phụ cũng rất lo lắng sao?
Nếu thật sự có thể nghiền ép hết thảy, không ai có thể chống lại, hình như chỉ có Thiên Đạo mới làm được?
“Cháu thật sự không biết về thứ đó sao?”, Lý Ngôn Thành nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Cháu không biết, cũng chưa từng nghe nói qua, thậm chí cháu không tưởng tượng ra được”.
Lý Ngôn Thành thở dài, dường như khá thất vọng: “Có lẽ thời cơ chưa đến”.
“Rốt cuộc là thứ gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Bác cũng không biết”, Lý Ngôn Thành nói: “Món đồ quan trọng như thế chỉ có các đời gia chủ mới có thể tiếp xúc. Bác cũng chỉ biết đến sự tồn tại của nó thôi”.
“Đó là sức mệnh của nhà họ Lý mà bác nói?”
“Đúng vậy, sứ mệnh của nhà họ Lý, đầu tiên là bảo vệ nó cẩn thận không cho người khác cướp đi. Thứ sở hữu sức mạnh tuyệt đối một khi rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Thứ hai, chính là chờ đợi thời cơ, tái hiện sự huy hoàng của vương triều Lý Đường”.
Nói đến đây, vẻ mặt của Lý Ngôn Thành trở nên kỳ lạ.
“Lẽ nào, cuộc thảm sát nhà họ Lý xảy ra hai mươi năm trước là bởi vì món đồ ấy?”
Lý Dục Thần lại nhớ đến lời Minh Bộc nói: Nhà họ Lý cất giấu thứ không nên cất giấu, lấy người không nên lấy.
Nguyên Định Nhất cũng từng nói một câu tương tự.
Người không nên lấy, tất nhiên là chỉ mẹ của anh, Cung Lăng Yên.
Thứ không nên giấu, trước đây anh đoán là thiên hồn bích.
Thiên hồn bích là món đồ ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối?
Nghĩ thôi đã cảm thấy vô lý.
Viên ngọc ấy lấy đâu ra sức mạnh tuyệt đối, làm thế nào để dựng nên một triều đại?
Nguyên Định Nhất đã nói, thiên hồn bích là thánh vật tiếp dẫn Thiên Ma.
Nếu nhìn từ góc độ ấy, nó đích xác có được sức mạnh đáng sợ, nhưng nếu vậy thì chẳng phải có nghĩa là vương triều Lý Đường là vương triều Thiên Ma, thành lập bằng cách mượn sức mạnh Thiên Ma?
Như vậy thì không chỉ tâm lý không chấp nhận được, mà về mặt đạo đức cũng khó thể chấp nhận. Nếu vương triều nhà họ Lý là vương triều Thiên Ma, Ma giáo không nên tấn công nhà họ Lý, mà phải cung phụng nhà họ Lý mới đúng.
Lý Ngôn Thành gật đầu nói: “Nhất định là có nguyên nhân này. Nguy cơ của nhà họ Lý qua các đời đều có liên quan đến nó. Vì thế món đồ ấy cực kỳ quan trọng, cháu nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận!”
Ông cụ lại nhắc nhở Lý Dục Thần, ánh mắt cực kỳ bức thiết.
Lý Dục Thần vẫn lắc đầu: “Cháu không biết nó là gì, muốn bảo vệ cũng không biết bắt đầu từ đâu”.
Lý Ngôn Thành thất vọng ra mặt, ông cụ thở dài: “Thôi vậy, không vội, cháu còn trẻ, thần vật tự có linh tính, chờ cháu chấn hưng nhà họ Lý thì có lẽ ở một thời khắc nào đó nó sẽ xuất hiện. À phải rồi, bác đã bảo kế toán và luật sư sửa sang lại tài sản của bác, ngoại trừ một phần để lại cho đám con cháu không nên thân kia, toàn bộ số tài sản còn lại, cháu có thể tiếp nhận bất cứ lúc nào”.
Lý Dục Thần nói: “Chuyện này về sau hẵng nói, bác cũng nói rồi đấy thôi, vực dậy nhà họ Lý không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu thật sự có nhu cầu thì cháu sẽ đến tìm bác”.
“Hầy, bác cũng đến tuổi gần đất xa trời rồi, không làm xong việc này thì trong lòng không yên, không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông!”, Lý Ngôn Thành nói.
Lý Dục Thần nhìn ông cụ, nói: “Không dối gạt bác, cháu biết chút y thuật, bác vẫn còn khỏe mạnh lắm, chăm sóc cẩn thận là có thể sống rất thọ”.
Lý Ngôn Thành cười to: “Đừng an ủi bác, già rồi tức là già rồi, đời này có gì chưa thấy đâu, chuyện duy nhất không yên lòng chính là nhà họ Lý phục hưng”.
“Bác yên tâm, bác sẽ được nhìn thấy”, Lý Dục Thần nói.
Lý Ngôn Thành gật đầu, đột nhiên ông cụ nghĩ đến cái gì, bèn hỏi: “À đúng rồi, cháu đến Hào Giang làm gì? Bác và Hà Gia Xương là bạn bè, cháu có cần ta chào hỏi trước không?”
Chương 999: Sòng bạc Hào Giang
Lý Dục Thần nghĩ lại thấy cũng được, Lý Ngôn Thành chắc chắn có uy tín hơn mình và Mã Sơn, có lẽ vua sòng bài của Hào Giang sẽ nói ra tung tích của Giang Long Huy, bèn trả lời:
“À, cháu đang tìm Giang Long Huy, nghe nói ông ta và vua sòng bài hợp tác với nhau, cháu muốn đến Hào Giang thử vận may, xem có thể tìm được ông ta không”.
“Giang Long Huy? Ông trùm Hồng Môn châu Á?”, Lý Ngôn Thành cau mày: “Bác từng nói chuyện với ông ta, người này rất khó đối phó, cháu tìm ông ta làm gì?”
“Cháu có một người sư tỷ mất tích ở Nam Dương, có lẽ việc này có liên quan đến ông ta”.
Lý Ngôn Thành gật đầu, ông cụ đi đến bàn đọc sách, cầm chiếc di động nắp gập kiểu cũ do Hàn Quốc sản xuất lên.
Nhìn thấy chiếc điện thoại di động đó, Lý Dục Thần bỗng hoài niệm chiếc điện thoại Nokia của mình.
Lý Ngôn Thành bấm số điện thoại, đặt bên tai nghe một lúc rồi lại đặt xuống, nói: “Cái lão Hà Gia Xương này, giống bác rồi, càng già càng lười, đến cả điện thoại cũng lười nghe máy”.
Nói xong, ông cụ nhấc một chiếc điện thoại khác trên bàn lên, ấn số rồi nói với đầu dây bên kia: “Cậu liên lạc với nhà họ Hà Hào Giang, nói là tôi muốn nối máy với Hà Gia Xương”.
Cụ đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì trợ lý đến báo cáo: “Nhà họ hà nói ông Hà đang ngồi thiền, một lát nữa sẽ gọi lại cho ông”.
Lý Ngôn Thành gật đầu, xua tay bảo trợ lý đi ra ngoài, rồi ông cụ cười tự giễu: “Con người ấy à, lớn tuổi rồi thì sợ chết, luyện cái này, tập cái kia, nhưng mà ai có thể nghịch thiên kháng mệnh được chứ?”
Lý Dục Thần không tiếp lời. Lý Ngôn Thành lớn tuổi rồi, tinh lực đã hao hết từ lâu, không thể tu hành được.
“Không bằng cháu đến Hào Giang trước”, anh nói.
“Ừm, cũng được. Bác không thích cờ bạc, nhưng không thể không nói Hà Gia Xương giỏi khoản phát triển sòng bạc Hào Giang thật, cháu có thể đi dạo một vòng. Vua sòng bài trả lời thì bác sẽ báo cho cháu ngay. Mặt khác, bác cũng sẽ dùng con đường của mình tìm kiếm Giang Long Huy”.
…
Mã Sơn không thể không thừa nhận, so với Hào Giang, cuộc sống về đêm của thành phố Hòa quá đơn điệu và buồn tẻ.
Quán bar Lam Kiều và những sòng bài ngầm giấu dưới lòng đất chẳng là gì với những chốn vui chơi của Hào Giang.
Hà Quảng Chí rất niềm nở, đi chung cả quãng đường, sau khi dần thân quen thì bắt đầu xưng anh em suốt, cứ như bọn họ đã chơi với nhau từ cái thời mặc quần thủng đít.
Nguyễn Hướng Đông dù sao cũng lớn tuổi, không nói chuyện được với đám thanh niên, cộng thêm việc đã lâu không đến Hào Giang bài bạc, cơn nghiện lên, không nhịn được.
Hà Quảng Chí muốn đuổi ông ta đi từ lâu rồi, anh ta lấy hai trăm chíp tống cổ ông ta, rồi gọi hai cô gái xinh đẹp đến, dặn dò họ chơi với Nguyễn gia, nhất định phải làm Nguyễn gia sung sướng ở mọi mặt.
Sau khi Nguyễn Hướng Đông đi, Hà Quảng Chí lại đi với Mã Sơn thêm một lát, rồi tìm cơ hội nói: “Anh Mã Sơn, anh thấy nơi này thế nào?”
Mã Sơn khen: “Tuyệt lắm! Tôi đã thấy sòng bạc lớn nhất thành phố Hòa, cũng chỉ có hơn một trăm bàn thôi, mà chủ yếu toàn là mạt chược. Nơi này có hơn nghìn bàn đúng không?”
Hà Quảng Chí tự hào: “Thế này có tính là gì? Sòng bạc thế này bọn tôi còn có mười mấy nơi nữa cơ”.
Mã Sơn giơ ngón cái: “Không hổ là vua sòng bài Hào Giang!”
Hà Quảng Chí cười nói: “Anh Mã Sơn, anh có hứng thú đến Hào Giang không? Chúng ta là anh em mà, chỉ cần anh đồng ý thì sau này anh sẽ có được vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!”
Mã Sơn giật mình, bấy giờ anh ta mới hiểu ra, Hà Quảng Chí nhiệt tình với mình là vì mục đích này.
“Cậu Hà, thịnh tình của cậu tôi xin nhận, tôi và Dục Thần lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngoại trừ cậu ấy, tôi sẽ không giúp bất cứ ai khác”.
Hà Quảng Chí không chịu từ bỏ, anh ta nói: “Anh Mã Sơn, anh là rồng, với năng lực của anh, cần gì phải bó mình trong mương rãnh, giang hồ rộng lớn, anh nên đi ra ngoài thi triển bản lĩnh. Không phải tôi nói khoác chứ ở trong cái nghề đánh bạc này, nhà họ Hà bọn tôi là nhà giàu số một chân chính đấy. Thật ra tôi có hùng tâm tráng chí cao xa hơn, muốn trở thành nhà giàu số một thế giới, đáng tiếc bên cạnh không có người tài. Anh Mã Sơn chịu đến chỗ tôi, giúp tôi lên làm gia chủ nhà họ Hà, thực thi kế hoạch, tôi đảm bảo, sau này anh sẽ dưới một người, trên vạn người! Cái này có lẽ Lý Dục Thần không cho anh được đâu nhỉ?”
Mã Sơn đanh mặt: “Tôi không quan tâm tiền tài, địa vị gì hết, tôi và Dục Thần là anh em, thứ Dục Thần có thể cho tôi, nhà họ Hà các cậu vĩnh viễn không thể cho được!”
Thái độ của Mã Sơn rất kiên quyết, nói chuyện còn thẳng đuột, làm cho Hà Quảng Chí rất khó chịu.
Đã nói đến nước này nên anh ta cũng không nói tiếp nữa.
Hà Quảng Chí cảm thấy bực bội, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, nhưng mặt mày vẫn tỏ ra niềm nở, anh ta cười nói: “Hahaha, anh Mã Sơn quả nhiên là người nghĩa khí, bội phục, bội phục!”
Mã Sơn bỗng nghĩ đến chính sự, bèn hỏi: “Sòng bạc của các anh có phải có một người tên là Thái Hòa Trung không, nghe nói là rất lợi hại?”
Hà Quảng Chí sửng sốt: “Đúng là có người này, làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi nghe nói ông ấy rất lợi hại nên muốn mở mang tầm mắt, anh có thể giới thiệu cho tôi không?”, Mã Sơn nói.
Hà Quảng Chí nheo mắt, mỉm cười nói: “Chú Thúc là át chủ bài của sòng bạc bọn tôi, không dễ gì gặp được chú ấy đâu”.
“Phải làm gì mới có thể gặp ông ấy?”
“Đơn giản lắm, thắng cược”.
Hà Quảng Chí sai người lấy một triệu phỉnh đến, nói: “Số phỉnh này coi như tôi đưa cho anh, anh chỉ cần thắng một ván là có thể gặp chú ấy”.
Chương 1000: Cò
Mã Sơn không nghĩ nhiều, đi dạo sòng bạc một vòng, anh ta đã ngứa tay lắm rồi, cho nên không khách sáo nữa, cầm lấy một triệu phỉnh rồi tìm bàn baccarat và ngồi xuống.
Từ nhỏ anh ta đã hay lăn lộn giang hồ, thường xuyên ra vào sòng bạc, tự nhiên kỹ thuật cũng không đến nỗi nào, dạo gần đây võ công tiến bộ rõ rệt, thị lực trở nên rõ ràng hơn, động tác đương nhiên cũng nhanh hơn trước kia nhiều.
Tất nhiên, ở sòng bạc Hào Giang, gian lận là điều không thể, anh ta cũng không chơi trò bịp bợm, anh ta chỉ tin tưởng với kỹ thuật và sức quan sát của mình thì thắng không phải việc khó.
Hà Quảng Chí nhìn bóng lưng anh ta và nở nụ cười, sau đó gọi một nhân viên HR đến, dặn dò vài câu rồi rời khỏi sòng bạc, đi lên phòng làm việc ở tầng trên.
Kỹ thuật của Mã Sơn khá ổn, vận may cũng không tệ, một lát sau đã số phỉnh đã tăng lên, thắng một triệu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Mã Sơn, Mã Sơn đi tới đâu là cô ta lại đi theo đến đó, Mã Sơn ngồi xuống thì cô ta ngồi yên bên cạnh anh ta, Mã Sơn hạ cược thì cô ta yên lặng ngồi xem, Mã Sơn thắng thì cô ta vỗ tay khen hay.
Mã Sơn ném vài phỉnh làm tiền boa, cô ta to gan lớn mật hơn, giúp Mã Sơn châm thuốc lá, xếp phỉnh, lấy đồ uống, ai không biết còn tưởng bọn họ thân quen ắm.
Nếu Mã Sơn biết bây giờ Tra Na Lệ đang ngồi ở một bàn đánh bạc cách anh ta không xa, cau mày nhìn bọn họ với ánh mắt khó chịu, chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ hối hận.
Nhưng Tra Na Lệ khó chịu không phải bởi vì bên cạnh Mã Sơn xuất hiện một người phụ nữ khác mà ghen, cô ta nhìn một cái là nhận ra ngay người phụ nữ kia có vấn đề. Đó là “cò sòng bạc”, mục đích nhất định không phải bởi vì mấy đồng tiền thưởng Mã Sơn đưa cho.
Nhưng Tra Na Lệ không định vạch trần cô ta, một nửa hoạt động kinh doanh của sòng bạc Hào Giang đến từ cò mồi. Cô ta và Mã Sơn không thân thiết gì, không đáng đắc tội sòng bạc vì Mã Sơn.
Chỉ có điều cô ta không biết tại sao Lý Dục Thần lại bảo Mã Sơn đến sòng bạc một mình, rồi lại bảo cô ta tập hợp với đối phương ở sòng bạc?
Mã Sơn đi vài bàn, không chú ý đến Na Tra Lệ.
Phỉnh trước mắt anh ta đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói: “Anh giai à, anh đỏ thế này, sao không đến phòng khách quý chơi ấy?”
“Phòng khách quý ở đâu?”, Mã Sơn hỏi.
“Tôi dẫn anh đi!”, cô ta cười khanh khách, kéo tay Mã Sơn rời khỏi sân, đi vào thang máy.
Tra Na Lệ khẽ nhíu mày, sòng bạc này có mười mấy phòng khách quý, phần lớn đều bị bao trọn, chỉ có bốn phòng ở trên tầng là sòng bạc tự mở.
Xem ra người phụ nữ này không phải là cò bình thường, mà là nhân viên PR của sòng bạc.
Trực giác báo cho Tra Na Lệ, khả năng cao Mã Sơn bị người gài bẫy.
Vốn dĩ cô ta không muốn quan tâm, nhưng rồi cô ta lại nghĩ, nếu đã đến đây, hơn nữa còn đồng ý lời mời của Lý Dục Thân đến tập hợp với Mã Sơn, vậy thì lại gần xem sao.
Phòng khách quý trên tầng rất rộng, trong phòng khá đông người, thoạt nhìn không khác gì sòng bạc bên dưới.
Nhưng quan sát phỉnh của bọn họ một cách cẩn thận thì có thể biết được nơi này chơi lớn.
Người phụ nữ quen cửa quen nẻo đi đến quầy bar giúp Mã Sơn gọi một chén rượu, còn mình thì lấy một ly đồ uống, sau đó cô ta kéo tay Mã Sơn, đi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Lúc Tra Na Lệ vào phòng, Mã Sơn đã cược vài ván. Anh ta vẫn may mắn như cũ, thắng nhiều thua ít, phỉnh của anh ta càng ngày càng nhiều.
Ả cò bên cạnh Mã Sơn và người chia bài mắt đi mày lại, Tra Na Lệ đều nhìn rõ ràng. Nhưng cô ta không lên tiếng, cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ định giở trò gì, mà tên ngốc kia có cái gì để mà lừa?
“Anh giai, cược to hơn đi, nhân lúc mát tay thắng nhiều chút, lát nữa hết đỏ rồi thì muốn thắng cũng không còn dễ nữa”.
Cô ta nói có lý.
Thật ra Mã Sơn cũng nghĩ như vậy, nếu muốn gặp Thái Hòa Trung, chỉ thắng thua mấy triệu chỉ e là không đủ!
“Cô nói đúng, vậy tôi cược toàn bộ phỉnh!”
Mã Sơn đẩy toàn bộ phỉnh trước mặt mình ra.
Nhưng hiển nhiên vận may của anh ta không được như trước, lần này anh ta thua.
Mã Sơn thoạt nhìn rất nản lòng, anh ta tức tối đập bàn.
Người vây xem xung quanh cũng thở dài.
Tra Na Lệ lắc đầu, cô ta càng thêm xác định cái gã to con là một tên ngốc, bẫy rập rõ rành rành như thế mà vẫn không nhìn ra được, chỉ khích một câu là tung hết phỉnh ra ngoài.
“Anh giai, đừng nóng, anh đã thắng nhiều rồi, thua một ván cũng là bình thường thôi, vận may của anh vẫn còn, ván tiếp theo là gỡ lại ngay!”, người phụ nữ đó nói.
Mã Sơn nhún vai: “Thua sạch rồi, gỡ kiểu gì được?”
Cô ta cười nói: “Anh biết đùa thật đấy, nhìn anh là biết anh là người có tiền, mấy triệu chỉ là muỗi! Với vận đỏ của anh, thắng lại mấy triệu chẳng phải chỉ là chuyện trong chốc lát thôi! Nếu anh không có tiền mặt thì tôi có thể cho anh mượn!”
“Cô cho tôi mượn?”, Mã Sơn ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Đúng vậy, tôi cho anh mượn, tôi thấy anh đang đà thắng, nếu anh thắng thì chia cho tôi một phần là được!”
“Cô không sợ tôi không trả cô à?”
“Ôi dào, mấy triệu mà thôi, anh cũng đâu phải người không trả nổi. Hơn nữa, anh đang thuận lợi thế này, không thua được!”
“Được, vậy cô cho tôi vay năm triệu, ván sau nhất định tôi sẽ thắng lại tiền”.
“Anh chờ ở đây, tôi đi lấy phỉnh”.
Người phụ nữ đó ném cho Mã Sơn cái nhìn quyến rũ rồi đi ra ngoài.