Tất cả mọi người ở đấy đều hiểu ra, Elber này là đại diện cho một tập đoàn tài chính ở Las Vegas, đến đây vì muốn thâu tóm sòng bạc ở Hào Giang, mà nhà họ Hà lần này, rõ ràng là đã bị gài bẫy.
Las Vegas vốn dĩ là thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới, là thánh địa cuồng hoan của những con bạc.
Nhưng dưới sự nỗ lực của Hà Gia Xương, Hào Giang này đã từng bước từng bước vượt qua cả Las Vegas. Vị thế của Las Vegas đối với những tay cờ bạc cứ thế mà giảm xuống, dân cờ bạc và tiền cược trên toàn thế giới cũng không còn đổ về Las Vegas nữa, mà lại chuyển hướng chảy sang Hào Giang.
Những tập đoàn ở Las Vegas làm sao mà chấp nhận được chứ.
Hơn mười năm trước, bọn họ đã bắt đầu bày trận, lợi dụng nguồn vốn quốc tế dồi dào, bắt đầu từng bước xâm chiếm thị trường ở Hào Giang. Edson của Ngân Sa năm đó chính là đại diện của tập đoàn tài chính Bắc Mỹ.
Biến cố ba năm trước kia, Giang Long Huy của Hồng Môn cùng với tập đoàn tài chính Las Vegas và Thái Dương Thánh Giáo đã hợp tác với nhau, mua chuộc trợ thủ đắc lực của vua sòng bạc Hà Gia Xương, dự định tóm trọn Hào Giang trong một lần.
Không ngờ kế hoạch lại bị Lý Dục Thần phá đám. Bọn họ không những thất bại, mà cả Giang Long Huy và Edson còn chết oan uổng.
Đứng trước sức mạnh, tư bản cũng phải bó tay.
Nam Dương Hồng Môn bị quét sạch, Thái Dương Thánh Giáo cũng phải ẩn mình, dưới sự liên thủ bao vây tiêu diệt của Hà Gia Xương và Mã Sơn, vốn liếng của Bắc Mỹ xem như đã hoàn toàn rút khỏi Hào Giang, lão đại của Las Vegas cũng phải làm rùa đen rụt cổ trong suốt ba năm qua.
Lần này, bọn họ kéo nhau quay lại đây, sợ là không có ý tốt.
Các ông trùm vốn dĩ đến phòng VIP này đều mang tâm thế đến để hóng hớt, xem họ Hà và họ Mã tranh giành nhau, coi đây không khác gì một vở kịch thâm cung nội chiến.
Xét về mặt tình cảm, bọn họ đều hy vọng nhà họ Hà thắng, dù gì thì Mã Sơn cũng là người ngoài, ba năm qua có làm tốt đến đâu thì sự cống hiến của anh ta cho Hào Giang vẫn chưa thể sánh với vua sòng bạc cũ.
Nhưng mà ngay lúc này, nhà họ Hà đã thua.
Không những thua, mà rõ ràng lại còn bị giặc Tây lợi dụng.
Chuyện này đã khiến người Hào Giang nảy sinh ít nhiều cảm giác không cam lòng, căm ghét giặc Tây gian xảo, cũng hận con cháu nhà họ Hà chẳng giỏi giang gì.
Ván cờ hôm nay cũng từ “họ Hà và họ Mã tranh giành” thành cuộc chiến giữa trong và ngoài nước.
Xét về lý, Tra Na Lệ hoàn toàn có quyền từ chối yêu cầu của Elber, dù sao thì cả Hào Giang bây giờ cũng đã nằm gọn trong tay họ Mã.
Nhưng trong trận chiến này, hầu hết người trên giới đều đã biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bọn họ không được tận mắt chứng kiến cả ván bạc, bởi vì quay chụp ở sòng bạc bị cấm, chứ chưa kể đến chuyện phát trực tiếp. Nhưng bọn họ vẫn đang chờ kết quả.
Nếu Tra Na Lệ từ chối, xét về lợi ích nhận được, cô ấy thắng, họ Mã thắng, Tân Ngân Sa thắng, nhưng trên danh dự, Hào Giang lại thua, cả người Hoa Hạ cũng thua.
Trong cuộc chiến giữa trong và ngoài nước này, kẻ chiến thắng chính là “người ngoại quốc”.
Từ đó về sau, Hào Giang sẽ không còn là “thành phố cờ bạc” và “thánh địa” của những tay bạc nữa, còn Las Vegas sẽ phục hưng trở lại, quay về làm thành phố cờ bạc số một thế giới.
Có lẽ đây mới chính là mục đích thật sự của Elber khi đến đây.
Cho nên, Tra Na Lệ đồng ý với ông ta hay không, thật sự rất khó xử.
Cô ấy hiểu rõ tình hình hơn bất kỳ ai khác, nhưng cô ấy vẫn chưa thể biết được quân bài tẩy trong tay Elber rốt cuộc là gì.
Ông ta lấy toàn bộ Las Vegas ra đặt cược, vậy là ông ta nắm chắc phần thắng đến vậy sao?
“Cược với ông ta đi!”
Trong đám đông, không biết ai đột nhiên hét lên.
Bầu không khí tĩnh lặng cũng lập tức bị phá vỡ.
Ban đầu chỉ là những tiếng bán tàn xì xào, dần dần lại trở nên ồn ào hơn.
Vốn dĩ vẫn có những người lên tiếng phản đối, cho rằng không nên rơi vào cái bẫy của kẻ địch.
Nhưng con người là sinh vật sẽ bị cuốn theo, chẳng mấy chốc, cả đại sảnh đã đồng thanh hô to:
“Cược với hắn!”
“Người Hoa Hạ tất thắng!”
…
Elber nở một nụ cười trên môi, trông cứ như đã đoán được từ trước rằng mọi chuyện sẽ như vậy.
“Mã phu nhân, cô nghe thấy chưa? Tiếng hô hào của mọi người ấy!”
Tra Na Lệ nhíu mày.
Cược hay không cược, thắng hay thua, thậm chí là Hào Giang có xuống dốc hay không, tất cả đều không quan trọng với cô ấy. Cô ấy ở lại Hào Giang này, là bởi vì nơi đây có Mã Sơn.
Nhưng cô ấy biết một điều, với cục diện như ngày hôm nay, nếu Mã Sơn đang ở đây, anh ta chắc chắn sẽ cược.
Cho nên cô ấy không thể không đánh cược.
Không đánh cược, cô ấy sẽ không phải là bà chủ Mã nữa.
“Chồng tôi đang ở đâu?” Tra Na Lệ hỏi.
Kể từ khi biết Elber đứng sau tập đoàn tài chính Las Vegas, cô ấy đã chắc chắn, chuyện ngày hôm nhất định có liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo.
Mã Sơn mất liên lạc khiến cô ấy thật sự lo lắng.
“Ông chủ Mã ấy hả?” Elber khẽ cười mấy tiếng, tiến đến gần Tra Na Lệ, lợi dụng tiếng ồn của đám đông, nhỏ giọng nói: “Mã phu nhân, nói thật nhé, tôi đây cũng chẳng biết ông chủ Mã đang ở nơi nào đâu. Nhưng mà cô cứ yên tâm, đại giám mục Ricardo đã nói rồi, sẽ không làm gì đến tính mạng của hắn, bởi vì hắn ta là anh em tốt của Lý Dục Thần mà, đúng không?”
Tra Na Lệ khẽ giật mình, quả nhiên đã đoán đúng, là Thái Dương Thánh Giáo làm.
Mục tiêu của bọn chúng không chỉ là Hào Giang, mà còn cả Lý Dục Thần nữa.
Tra Na Lệ đã từng nghe Mã Sơn kể, ba năm trước, thiên sứ tuần tra của giáo hội Thánh Quang đã tìm đến Lý Dục Thần, mới anh đến Malika.
Đã ba năm trôi qua, có vẻ như chúng không đợi nổi nữa.
Chẳng qua là chúng rất kiêng dè Lý Dục Thần, cho nên đã quyết định ra tay với Mã Sơn trước, tiện tay giúp tập đoàn tài chính của Las Vegas thâu tóm luôn Hào Giang.
Nếu vậy, e là cái chết của ông cụ Hà cũng do bọn chúng làm.
“Xem ra, tôi không muốn cũng không được nhỉ?” Tra Na Lệ hỏi.
Elber rất lịch sự buông tay: “Ồ không, cô có thể lựa chọn từ chối, đấy là quyền của cô. Nhưng mà Hào Giang thì…”
Ông ta mỉm cười, quay đầu nhìn về phía đám đông, ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự mong chờ và cuồng nhiệt.
“Cô nhìn bọn họ đi, trông có giống đám bạo lực không cơ chứ?”
Giọng điệu của Elber tràn ngập sự giễu cợt và khinh thường, tựa như người phương Tây cao quý của đầu thế kỉ trước đang đứng trên bến tàu Hào Giang, nhìn đám công nhân bến tàu nghèo khổ.
“Được rồi, tôi cược với ông.” Giọng nói của Tra Na Lệ hết sức kiên định.
Cô ấy nói không quá lớn, nhưng ai ai xung quanh đấy cũng đều nghe thấy.
Cả căn phòng lập tức im lặng.
Elber vỗ tay, tiếng vỗ tay đó nghe thật chói tai trong bầu không khí yên tĩnh.
“Mã phu nhân quả là nữ trung hào kiệt! Thật đáng khâm phục!”
“Đừng nói vớ vẩn nữa, bắt đầu đi.” Tra Na Lệ nói.
Elber lại lắc đầu: “Không không, vừa nãy tôi đã thua rồi, cho nên bên chúng tôi sẽ đổi người khác ra trận.”
Ông ta đứng sang một bên, nhường đường cho kẻ khác.
Từ trong đám đông bước ra một gã ngoại quốc cao gầy, mặc bộ đồ màu đen. Tuổi tác có vẻ khá lớn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt kia lại rất có thần.
“Đấy chẳng phải là linh mục Stephin của nhà thờ Vĩnh Lợi sao?” Có người kinh ngạc thốt lên.
“Ồ, đúng là cha đỡ đầu rồi!”
“Sao ông ấy lại tới đây?”
“Tôi nghe nói đâu đó hôm qua ông ấy vẫn đang còn ở nhà thờ Vĩnh Lợi giảng đạo mà!”
…
Đám đông bàn tán xôn xao.
Stephi này, rất nổi tiếng ở Hào Giang, là linh mục của nhà thờ Vĩnh Lợi, mọi người thường gọi ông ta bằng cái tên thân thiết “cha đỡ đầu”.
Tra Na Lệ không theo đạo, cũng chưa từng gặp Stephin, nhưng đã từng nghe đến tên người này.
Cô ấy nhìn thấy một loại ánh sáng thần thánh tỏa ra từ người Stephin.
Nhìn là biết, ông ta chắc chắn là người của giáo hội Thánh Quang, hơn nữa địa vị không hề thấp.
Thì ra đây chính là “vị kia” trong miệng của Hà Quảng Chí và Elber, Tra Na Lệ lúc này mới chợt nhận ra.
“Mã phu nhân, nơi này không có quy định linh mục không được phép ngồi vào bàn đánh bạc đúng không?” Elber cười, nói.
“Đương nhiên là được.” Tra Na Lệ nói: “Nếu các ông đổi người, chúng tôi cũng sẽ thay người.”
“Xin cứ tự nhiên.” Elber nhún vai: “Nhưng theo tôi được biết, cậu Lưu Khải Minh đây chính là người cao tay nhất Tân Ngân Sa này, vừa nãy tôi mới được lĩnh giáo, quả là danh hư bất truyền. Không biết Mã phu nhân có thể cử ai khác ra trận đây?”
“Tôi!” Tra Na Lệ nói.
Chương 1244: Đại sư huynh
“Ồ, Mã phu nhân đích thân ra trận kìa!”
Đám đông vây quanh lập tức ồ lên.
“Cô ta có làm được không? Mã gia không có ở đây, cô ta không phải là kẻ phá nhà phá cửa đấy chứ?”
“Năm đó Mã gia mới tới Hào Giang, đến chơi ở Bác Hào, đã cùng với Mã phu nhân đùa giỡn cả Bác Hào một phen, Mã phu nhân một mình thắng cả trăm triệu, chuyện này cũng đã thành cả một truyền kỳ ở trên phố rồi đấy, các ông không biết à?”
“Mã phu nhân giỏi đến mức đấy luôn sao?”
“Xời, ông không biết Mã phu nhân là ai hả? Cô ấy là đệ tử cuối cùng của Đại Mã thần nữ đấy!”
“Thật không? Nếu vậy thì ổn rồi! Đại Mã thần nữ, thần tiên đây rồi!”
…
Elber dường như không hề ngạc nhiên, chỉ nở một nụ cười vô cùng quái dị và khinh thường.
Đúng lúc này, không biết từ đâu tới vang lên một giọng nói:
“Không được!”
Âm thanh không lớn, nhưng không hiểu sao giữa căn phòng VIP ồn ào huyên náo, nó lại có thể lọt vào tai từng người.
Giọng nói bình thản nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác u ám rùng rợn, nổi hết cả da gà.
Mọi người quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Giữa sảnh lớn đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, rồi một bóng người như quỷ hiện ra, chậm rãi hóa thành người thật dưới ánh đèn hư ảo.
“Đại sư huynh!” Vẻ mặt Tra Na Lệ khiếp sợ.
Lúc này cô ấy mới nhận ra, đây mới chính là quân bài tẩy của Elber, và cũng là “vị kia” trong miệng ông ta.
Đứng trước mặt cô ấy lúc này chính là đại sư huynh của Huyền Hàng Môn, là đại đệ tử của Đại Mã thần nữ Pháp Mã Đế - Mạn Đan.
Tào Tra Lý năm đó bị Lý Dục Thần giết chết cũng chính là đệ tử của Mạn Đan.
Mạn Đan rất nuông chiều tên đồ đệ này, thậm chí còn giao cả trọng bảo của Huyền Hàng Môn là Kim Cổ Mạn Đồng cho Tào Tra Lý, nhưng không ngờ một mồi lửa từ xa của Lý Dục Thần có thể cháy đến tận tế điện trụ sở chính của Huyền Hàng Môn ở Đại Mã.
Từ lâu Pháp Mã Đế đã giống như một biểu tượng thần thánh, mọi việc trong Huyền Hàng Môn cũng đã sớm giao cho Mạn Đan.
Nhưng bởi vì ba năm trước, Mạn Đan và Thái Dương Thánh Giáo và Giang Long Huy của Nam Dương Hồng Môn có qua lại lén lút với nhau nên đã bị Pháp Mã Đế trừng phạt, bắt kiểm điểm ở trên một đảo hoang không người.
Lúc rời đi, Pháp Mã Đế đã giao Thần Nữ Lệnh cho Tra Na Lệ, dặn dò cô ấy, nếu mười năm sau Pháp Mã Đế vẫn chưa trở về, cô ấy sẽ trở thành người tiếp quản Huyền Hàng Môn.
Tra Na Lệ hiểu được ý của sư phụ, bởi vì mười năm đó chính là thời hạn kiểm điểm của Mạn Đan.
Sư phụ không hề yên tâm về Mạn Đan, nên đã để cho Tra Na Lệ tiếp quản tông môn.
Nhưng không ngờ rằng, chưa qua nổi bốn năm, Mạn Đan đã rời khỏi đảo hoang kia, xuất hiện ở nơi này.
“Sao nào, tôi tới đây, cô bất ngờ lắm hả?” Mạn Đan đi về phía Tra Na Lệ, vẻ mặt u ám, nở một nụ cười đầy khinh miệt.
“Đúng vậy, tôi rất ngạc nhiên đấy. Sư huynh, lẽ ra lúc này anh vẫn còn đang ở trên đảo hoang kia. Anh không thể làm trái ý sư tôn được.” Tra Na Lệ nói.
“Hừ, ý của sư tôn ư? E là ý của cô thì có! Cô mới chính là kẻ không muốn tôi trở về nhất, đúng không? Bởi vì chỉ cần tôi trở về, cô sẽ mất cơ hội để trở thành chưởng môn của Huyền Hàng Môn.”
“Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng có ý định sẽ trở thành chưởng môn của Huyền Hàng Môn.” Tra Na Lệ giải thích.
“Chưa từng ư?” Mạn Đan bật cười xảo trá, đưa tay: “Vậy thì đưa Thần Nữ Lệnh cho tôi đi, tôi sẽ tin cô.”
“Thần Nữ Lệnh là sư phụ giao lại cho tôi, không có lệnh của người, tôi không thể đưa cho anh được.”
“Ha ha, thấy chưa, lộ tẩy chưa? Sư phụ giao lại cho cô ư? Cô có biết Thần Nữ Lệnh đại diện cho cái gì không? Tôi đi theo sư phụ đã hơn trăm năm, còn cô thì nhập môn được bao lâu rồi?”
Gương mặt Mạn Đan bỗng nhiên trở nên dữ tợn, trong ánh mắt lóe lên sự căm hận rồi lập tức biến mất.
“Bây giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ cô bắt tay với người ngoài hại sư phụ rồi đấy, hôm nay, tôi phải đưa cô về Đại Mã, để cho tông môn điều tra!”
Tra Na Lệ sửng sốt, tức giận đáp: “Đại sư huynh, anh không thể ngậm máu phun người như thế được!”
“Có phải hay không thì cứ giao cho tông môn giải quyết. Cô có thể nói tôi đổ oan cho cô, nhưng Huyền Hàng Môn nhiều sư huynh sư đệ như vậy, không oan uổng cho cô đâu.”
Tra Na Lệ biết, hôm nay Mạn Đan sẽ không dễ gì bỏ qua cho cô ấy.
Thực lực của Mạn Đan cô ấy rất rõ, nếu có Mã Sơn ở đây, hai người họ liên thủ thì may ra còn có thể đánh một trận, nhưng chỉ với một mình cô ấy thì căn bản không thể làm đối thủ của Mạn Đan.
“Đại sư huynh, tôi có thể đi cùng anh, nhưng anh phải để tôi đánh xong ván này đã.”
“Tôi biết cô định làm gì đấy.” Mạn Đan cười nhạt: “Tôi là đại sư huynh của Huyền Hàng Môn, có trách nhiệm phải giám sát hành động của các đệ tử trong tông môn, nếu như cô dám dùng bí thuật Huyền Hàng để gian lận ở sòng bài, cô biết hậu quả sẽ ra sao mà đúng không?”
Cả người Tra Na Lệ khẽ run lên, một luồng khí lạnh chạy dọc cả cơ thể.
Quy tắc của Huyền Hàng Môn không hề nghiêm khắc, nhưng dùng bí thuật dưới trần gian để gian lận ở sòng bài, có thể là chuyện lớn, cũng có thể là chuyện nhỏ. Đại sư huynh có quyền xử phạt cô ấy, mà phạt nặng hay nhẹ thì hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của đại sư huynh và các sư huynh chuyên phụ trách xử phạt trong tông môn.
Mặc dù chuyện bị tông môn xử phạt không có gì đáng lo lắm, nhưng nếu hôm nay Mạn Đan vạch trần cô ấy dùng hàng thuật gian lận ngay tại đây, như vậy chẳng những mặt mũi của Tân Ngân Sa từ nay về sau sẽ mất sạch, mà theo quy định của sòng bạc, cô ấy còn phải tự chặt hai tay mình.
Nhưng nếu không dùng hàng thuật, vậy thì kỹ thuật đánh bạc của cô ấy chắc chắn không thể nào so được với Lưu Khải Minh.
Đây mà là một trận đánh công bằng thì đã đành, nhưng nhìn sang cha đỡ đầu Stephin kia, chắc chắn ông ta sẽ không ngại dùng thủ đoạn.
Tra Na Lệ chưa từng đối đầu trực tiếp với người của Thái Dương Thánh Giáo, cũng không biết gì về năng lực và hệ thống pháp thuật của chúng, nhưng chúng lại là một giáo phái có thể khiến cả Lý Dục Thần cũng phải đau đầu thì cô ấy thật sự không dám chủ quan.
Dù thế nào đi nữa, ván bạc này, có lẽ cô ấy sẽ thua.
Tra Na Lệ siết chặt tay, trong lòng nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để cứu vãn tình thế trước mắt này hết mức có thể.
“Được rồi, sư muội của tôi, chuyện phàm trần thì nên để người phàm trần tự mình giải quyết, Hào Giang không phải nơi cô thuộc về đâu, mau theo tôi về Đại Mã đi.”
Giọng điệu của Mạn Đan đột nhiên trở nên dịu dàng, nghe cứ như đại sư huynh đang quan tâm đến tiểu sự muội vậy.
Nhưng lọt vào tai Tra Na Lệ thì lại cô ấy rợn cả tóc gáy.
Cô ấy nghĩ ngợi một lát, đột nhiên lên tiếng: “Được thôi, tôi đồng ý quay về với anh. Không những thế, tôi cũng sẽ giao lại Thần Nữ Lệnh cho anh luôn.”
“Thật sao?” Mạn Đan mừng rỡ: “Có vẻ như sư muội đã hiểu ra rồi, thế mới là sư muội ngoan ngoãn của tôi chứ!”
“Nhưng tôi có hai điều kiện.” Tra Na Lệ nói.
“Nói đi.”
“Thứ nhất, phải để tôi kết thúc ván bài này, để cho Hào Giang một câu trả lời thỏa đáng. Tôi có thể không tham gia vào, nhưng tôi hy vọng đây sẽ là một ván bài công bằng, mời đại sư huynh cùng giám sát với tôi, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng giở trò trên sòng bạc.”
Tra Na Lệ vừa dứt lời, Elber lập tức biến sắc.
Mạn Đan hỏi: “Điều kiện thứ hai là gì?”
“Tôi muốn gặp Mã Sơn. Anh ấy là chồng tôi, đại sư huynh sẽ không vô tình đến mức không cho hai vợ chồng chúng tôi thấy mặt nhau đâu đúng không?” Tra Na Lệ nói.
Mạn Đan im lặng, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
“Mạn Đan, đừng quên giao ước giữa chúng ta.” Elber nhắc nhở.
Những lời này như kích thích Mạn Đan, hắn ta lạnh lùng nhìn Elber một cái, sau đó nói với Tra Na Lệ: “Được, tôi đồng ý với cô. Cô tốt nhất là không nên đổi ý, nếu không, cô sẽ phải chịu hình phạt của nữ vu đấy.”
Trong lòng Tra Na Lệ giật mình.
Hình phạt của nữ vu, là một loại vu pháp đáng sợ, và cũng là hình phạt tàn nhẫn nhất của Huyền Hàng Môn đối với những môn đồ phản nghịch.
“Được!” Cô ấy kiên quyết đáp.
Chương 1245: Chơi xúc xắc
Mạn Đan gật đầu, nở một nụ cười thỏa mãn.
“Ông Mạn Đan…”
Elber đang định nói gì đó thì đã bị Mạn Đan cắt ngang.
“Tôi đã ra mặt can ngăn sư muội của mình, chưa hề vi phạm giao ước giữa tôi và đại giám mục Ricardo. Bây giờ, chẳng qua chỉ là một ván bạc công bằng thôi mà, tôi sẽ tự mình giám sát, hai bên các người phải đánh bằng thực lực thật của mình, ai cũng vậy, đừng hòng nghĩ đến chuyện gian lận ở đây.”
Mạn Đan lại cười khinh miệt: “Ông Elber, ông là vua sòng bạc của Las Vegas mà đúng không? Muốn thâu tóm cả Hào Giang này, vậy mà dũng khí để ngồi vào bàn đánh bạc thì lại chẳng có à?”
Sắc mặt Elber trở nên khó coi, không còn vẻ tự tin như trước nữa, ông ta cũng biết sức mạnh của tên pháp sư rừng xanh phương Đông trước mặt mình đáng sợ đến mức nào.
Ông ta quay sang nhìn về phía cha đỡ đầu Stephin: “Cha đỡ đầu…”
Stephin lại trông rất bình tĩnh, như thể tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán ông ta.
Ông ta mỉm cười, nói với Elber: “Ông Mạn Đan nói đúng đấy, nếu muốn chinh phục được thành phố này, trước tiên phải có cam đảm ngồi vào bàn đã. Chúng ta là sứ giả của thần, ông phải tin tưởng vào thần, tin tưởng ảnh sáng mặt trời sẽ chiếu đến mọi ngóc ngách trên thế gian này, bao gồm cả bàn đánh bạc trước mặt ông.”
“Được hai vị cao đồ của Đại Mã thần nữ đích thân giám sát lần đánh cược này, tôi đây cảm thấy vô cùng vinh dự. Đây sẽ là một ván cược chưa từng có trước đây, cũng là khởi đầu cho sự soi rọi phương Đông của thần quang.”
Stephin vừa nói vừa bước đến trước bàn đánh bạc, bình tĩnh ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ điềm đạm của Stephin, trên mặt Elber thoáng qua một chút hổ thẹn: “Xin lĩnh giáo.”
Lưu Khải Minh cứ đứng ở đấy, quay sang nhìn Tra Na Lệ, đột nhiên không biết phải làm sao.
Tra Na Lệ nhìn anh ta, nói: “Quản lý Lưu, Mã gia không có ở đây, nhờ anh vậy!”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi “nhờ anh vậy” nhưng như tiếp thêm cho Lưu Khải Minh một nguồn sức mạnh to lớn.
Anh ta gật đầu, rồi ngồi xuống.
Ngay khi ngồi xuống bàn, Lưu Khải Minh như hóa thành một con người khác, ánh mắt cũng rất có thần thái.
Trong một thoáng nào đó, đám đông vây quanh như nhìn thấy trọng trách to lớn của một nhân vật trong một bộ phim nổi tiếng nào đó, đoạn nhạc nền quen thuộc tự vang lên bên tai.
Nhưng Tra Na Lệ vẫn không bớt lo lắng, bởi vì theo lý mà nói, trong một ván cược hoàn toàn công bằng, bên kia lẽ ra nên cử Elber mới hợp lý, dù gì thì ông ta cũng là vua sòng bạc của Las Vegas.
Stephin là một linh mục, chẳng liên quan chút nào đến cờ bạc cả.
Nếu như không định gian lận, vậy ông ta định làm gì để thắng được Lưu Khải Minh?
Mà Tra Na Lệ mãi vẫn chưa nghĩ ra, ông ta làm sao có thể gian lận dưới sự giám sát của mình và đại sư huynh chứ?
“Ông muốn chơi cái nào?” Lưu Khải Minh hỏi: “Poker, mạt chược hay xúc xắc?”
“Chủ nhà muốn cái nào thì khách sẽ theo cái đó.” Stephin tỏ vẻ không quá để ý.
“Vậy thì chơi xúc xắc đi, poker cần nhà cái, mà bây giờ lại đang ở trong sân nhà của chúng tôi, tránh trường hợp các người nói chúng tôi với nhà cái thông đồng.”
Lưu Khải Minh cũng không phải chỉ chọn tùy tiện, anh ta chơi xúc xắc rất giỏi, còn chắc chắn hơn cả poker. Chỉ cần tung ra con số lớn nhất, vậy thì chí ít cũng có thể đứng ở thế bất bại.
“Được.” Stephin đáp.
Lưu Khải Minh sai người đưa hai bộ cốc lắc và mười hai viên xúc xắc đến, rồi nói với Stephin: “Mời kiểm tra dụng cụ.”
“Không cần, một sòng bạc lớn như Tân Ngân Sa, tôi tin mọi người sẽ không giở trò trên đạo cụ.”
Dáng vẻ điềm nhiên của Stephin giành được thiện cảm của không ít người xung quanh đấy.
Cộng thêm việc ông ta vốn là linh mục của nhà thờ, luôn luôn bày ra thái độ hòa ái với tất cả mọi người.
Tâm trạng của đám đông bắt đầu thay đổi, không còn hy vọng Lưu Khải Minh thắng như vừa rồi nữa.
Tra Na Lệ nhạy bén phát giác ra sự thay đổi này, gã cha đỡ đầu kia đang làm ảnh hưởng đến mọi người quanh đây một cách kỳ lạ, ngấm ngầm để mọi người dần chấp nhận ông ta.
Nhưng cô ấy lại chẳng thể làm được gì, bởi vì trên người Stephin không có bất kỳ sự dao động nào của pháp lực, vậy nên không thể chắc chắn ông ta có sử dụng pháp thuật hay không, mà đấy vẫn chỉ là phong thái và con người ông ta.
Lưu Khải Minh cũng rất bội phục sự thẳng thắn vô tư của Stephin, nhưng vẫn nói: “Ông tin tưởng chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn nên tránh hiểu lầm, cho nên vẫn là mời ông kiểm tra qua dụng cụ một lần, sau đó chọn một bộ cốc và xúc xắc, tôi sẽ dùng bộ còn lại.”
Stephin cũng không từ chối nữa, gật đầu một cái, bàn tay lướt nhẹ trên mặt bàn, tựa như đang vuốt ve những viên xúc xắc, nhưng lại không hề chạm vào chúng.
Sau đó ông ta chọn lấy một cốc lắc, sáu viên xúc xắc, bỏ chúng vào cốc, nhẹ nhàng lắc lên.
Động tác của ông ta rất chậm, lắc một cái, dừng một chút, vừa lắc vừa nói:
“Bốn mươi năm trước, lần đầu tiên tôi đặt chân đến Hào Giang, khi ấy Hà Gia Xương vẫn còn trẻ. Bên cạnh ông ấy lúc nào cũng có người đẹp và các minh tinh vây quanh, thú thật với cậu là tôi rất hâm mộ ông ấy, cho nên tôi đã từng thề, rằng một ngày nào đó tôi sẽ thắng ông ấy, thắng hết tất cả những gì ông ấy có. Ha ha, có phải mọi người cảm thấy buồn cười lắm đúng không?”
Nói đến đây, ông ta đặt cốc xúc xắc lên bàn: “Tôi xong rồi, đến lượt cậu.”
Lưu Khải Minh nhíu mày lại.
Bởi vì anh ta vừa mới nhận ra, gã linh mục kia lại là một cao thủ.
Chỉ tiện tay lắc mấy cái, gần như không sử dụng kỹ thuật, vậy mà vẫn có thể lắc ra sáu con sáu.
Nghe tiếng đếm số là kiến thức cơ bản của dân chơi xúc xắc, nếu như không nghe ra số điểm vừa rồi thì Lưu Khải Minh cũng không cần lặn lộn trong sòng bạc nữa.
Tiếp đến là áp lực của anh ta.
Đương nhiên, lắc ra sáu con số sáu đối với anh ta mà nói thì cũng không quá khó, đó chính là nghề kiếm cơm của anh ta, lắc cả nghìn lần chưa chắc đã sai một lần.
Vấn đề ở đây là, tiếp theo, phải làm gì để thắng?
Lưu Khải Minh cũng nhẹ nhàng lắc mấy cái, rồi đặt cốc xuống.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Ván này hòa nhau, thêm xúc xắc đi.” Stephin nói.
“Thêm xúc xắc.” Lưu Khải Minh nói với nhân viên.
Người đứng xem đang không hiểu gì, xúc xắc còn chưa xem, sao lại hòa? Rồi còn thêm xúc xắc nữa là sao? Chơi kiểu gì vậy?
Đến khi nhân viên cầm mười viên xúc xắc đi tới, hai bên mở cốc ra, lúc này nhìn thấy mười con sáu kia, ai nấy cũng giật mình, ồ lên đầy thán phục.
Số xúc xắc đã tăng lên thành mười hai viên mỗi người.
Stephin vẫn thản nhiên lắc như vừa rồi, vừa lắc vừa nói chuyện:
“Những năm đó tôi đều khổ luyện đánh bạc, poker, roulette, mạt chược, cái nào cũng học, cũng luyện. Cậu có biết tôi giỏi nhất là cái gì không? Chính là xúc xắc này đấy! Trùng hợp nhỉ?”
Ông ta cười phá lên.
“Tôi khổ luyện hai mươi năm, cuối cùng khiên chiến được với vua sòng bạc. Ván cược hai mươi năm trước kia, cũng coi như là chấn động một thời…”
Nói đến đây, trong mắt Stephin lóe lên một thứ cảm xúc vinh quang mờ nhạt.
Trong đám đông đột nhiên có người hô to thành tiếng: “Là ông ta! Ra là ông ta! Ông ta chính là kẻ đã từng làm náo loạn Hào Giang này hai mươi năm về trước!”
Stephin bật cười tự giễu: “Đáng tiếc, tôi đã thua, thua triệt để. Từ đấy về sau, tôi không gượng dậy được nữa, sống chẳng khác gì con chó nhà có tang.”
Lần này, ông ta không đợi Lưu Khải Minh nữa, lập tức mở cốc ra trước.
Mười hai con sáu!
Đám người xung quanh kinh ngạc ồ lên.
Áp lực một lần nữa lại đè nặng lên Lưu Khải Minh.
Lưu Khải Minh cầm cốc lên, vẻ mặt có phần nghiêm trọng hơn vừa rồi, chỉ có sự tự tin và kiên định lóe lên trong đôi mắt vẫn như trước.
Cốc lắc chuyển động, tiếng xúc xắc lanh canh va chạm vang lên bên tại mọi người.
Cạch một cái, chiếc cốc được úp xuống bàn, rồi mở ra.
Cũng là mười hai con sáu!
Đám đông lập tức reo hò hoan hô.
“Lại ngang tay nữa rồi, có vẻ như phải thêm xúc xắc nữa thôi.” Stephin nói.
“Thêm xúc xắc, đổi cốc.” Lưu Khải Minh lên tiếng.
Nhân viên công tác đổi thành cốc lắc to hơn cho bọn họ, số xúc xắc đã tăng lên thành hai mươi tư viên mỗi người.
Stephin vẫn là người bắt đầu trước.
Cốc lắc lớn hơn, trông cũng cồng kềnh hơn.
“Cậu có biết điều gì đã giúp tôi phấn chấn trở lại không?”
Stephin vẫn vừa lắc vừa hỏi, rồi tự trả lời:
“Chính là thần!”