Trương Diễm Diễm liền gọi điện thoại cho anh Siêu, nhưng vừa nói vài câu đã bị anh Siêu tắt máy.
Sắc mặt Trương Diễm Diễm rất khó coi.
“Làm sao vậy?”, Mã Sơn hỏi.
“Là Tống Tử Kiều", Trương Diễm Diễm nói.
“Tống Tử Kiều là ai?”
“Con trai của ông chủ tập đoàn Bích Dã Tống Tùng Minh, làm bất động sản. Tống Tử Kiều muốn mua khu phố này để xây dựng lại lần nữa, nhưng mà điều kiện quy hoạch mà hắn ta đưa ra quá kém, rất nhiều hộ dân ở đây đều không đồng ý, mọi người liền cùng nhau chống lại. Tôi cũng tham dự. Không nghĩ tới hắn ta sẽ dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này”.
Mã Sơn nhíu mày.
Nếu chỉ là đám côn đồ bình thường thì rất đơn giản, cho dù có bao nhiêu người đến, đánh gục tất cả là được.
Nhưng việc này liên quan đến quy hoạch, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
“Không ngờ ngay ngày đầu tiên chúng ta đã gặp phải loại chuyện này", Trương Diễm Diễm xấu hổ nói, “Mã Sơn, anh đi đi, em không muốn gây phiền toái cho anh”.
“Phiền toái đã có rồi", Mã Sơn nói, “Em cảm thấy anh có thể đi được sao?”
“Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?”, Trương Diễm Diễm nói.
Mã Sơn nói: “Em tránh được mùng một, nhưng có thể tránh được mười lăm sao?”
“Cùng lắm thì đồng ý điều kiện của bọn họ", Trương Diễm Diễm nhìn thoáng qua quán nhỏ do chính mình tỉ mỉ thiết kế và trang trí, khẽ thở dài.
“Chỉ sợ đã chậm", Mã Sơn nhìn chằm chằm cửa nói.
Một chiếc xe van dừng lại ở một chỗ cách ngoài cửa không xa, có người xuống khỏi xe.
Những người này cũng không lập tức tiến vào, mà đứng ở nơi đó, hiển nhiên còn đang chờ người khác.
“Tập đoàn Bích Dã này có thực lực thế nào? Ở Tiền Đường có so với được với nhà họ Cao, nhà họ Viên không?”, Mã Sơn hỏi.
Trương Diễm Diễm nhìn Mã Sơn như nhìn quái vật: “Sao có thể, nhà họ Cao nhà họ Viên đều là gia tộc lớn số một số hai Tiền Đường, tuỳ tiện chọn một xí nghiệp dưới tay bọn họ cũng đều mạnh hơn tập đoàn Bích Dã. Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Vậy thì không có việc gì", Mã Sơn mỉm cười.
Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ở cửa, một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa đi xuống.
Một đám người hộ tống tên mặc áo sơ mi hoa vào quán bar.
Có tổng cộng khoảng hai mươi người, trong tay đều cầm ống tuýp hoặc gậy bóng chày, một đám hung thần ác sát, khí thế vô cùng đáng sợ.
Tên côn đồ vừa rồi bị đánh đã quấn băng gạc trên đầu, đứng bên cạnh tên mặc áo sơ mi hoa, chỉ vào Mã Sơn nói: “Chính là anh ta!”
Tên mặc áo sơ mi hoa nhìn Mã Sơn, cười hì hì nói: “Nghe nói mày ngông cuồng lắm đúng không!”
“Cậu nói đúng, tôi rất ngông cuồng!”, Mã Sơn tựa vào quầy bar, cười hì hì nói.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên tên mặc áo sơ mi hoa nghe được có người trả lời như thế, không khỏi sửng sốt một chút, khí thế giảm đi rất nhiều.
“Cái đồ không biết sống chết, có biết đây là ai không?”, tên côn đồ đeo băng gạc trên đầu ra mặt thay chủ nhân của mình.
“Cậu ta là ai thì liên quan gì đến tôi!”, Mã Sơn khinh thường nói.
“Muốn chết!”, có tên mặc áo sơ mi hoa làm chỗ dựa, tên quấn vải trắng đã to gan hơn vừa rồi, vung tay lên, “Lên cho tao! Đánh chết nó đi!”
Một đám côn đồ liền vọt lên.
Mã Sơn cười lạnh một tiếng, tùy tay với lấy một cái khăn lau rượu, quấn vài vòng quanh bàn tay, sau đó phóng qua quầy bar, đá một cái vào tên xông lên đầu tiên.
Sau đó đoạt được một cái ống tuýp, vọt vào trong đám người.
Bàn về đánh nhau, Mã Sơn lớn thế này rồi còn chưa sợ hãi bao giờ.
Thật ra anh ta cách tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng rất gần, nếu là trước kia, nhất định anh ta sẽ xử lý hai người này trước. Cái này gọi là muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Nhưng sau khi luyện công ở Ngô Đồng Cư nhiều ngày, Mã Sơn cũng rất muốn kiểm tra hiệu quả một chút.
Một cái ống tuýp tung bay cao thấp, máu tươi bắn ra, anh ta đánh đám người không phải đầu rơi máu chảy thì chính là gãy tay gãy chân.
Đám côn đồ này sao có thể là đối thủ của người học cổ võ đạo chính tông như Mã Sơn, không bao lâu, hai mươi người đến đều đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất kêu rên.
Mã Sơn dùng lực vào cánh tay, cầm gậy đánh nhiều người như vậy, cơ thể đã sớm lên men, bàn tay cũng run rẩy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, chẳng những tay đã hết run, cánh tay cũng không còn nhức mỏi nữa, trong cơ thể còn có một luồng khí dào dạt chuyển động, giống như vẫn còn chưa dùng hết sức lực vậy.
Đây là chân khí!
Trong lòng Mã Sơn vô cùng vui mừng, cười hì hì nhìn về phía tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng.
Tên quấn vải trắng đã sớm bị dọa choáng váng, cả người run rẩy.
Tên mặc áo sơ mi hoa có vẻ đã quen nhìn cảnh này rồi, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng miễn cưỡng coi như gặp nguy không loạn. Hắn ta nhìn Mã Sơn nói:
Chương 335: Tìm người
Lý Dục Thần sửng sốt, không rõ anh ta muốn làm gì.
Hoa hòa thượng đi vào hỏi nhân viên phục vụ: “Cảnh sát dẫn những ai đi?”
Nhân viên phục vụ nói: “Chỉ có bà chủ và bạn cô ta thôi”.
“Những người khác đâu?”, Hoa hòa thượng lại hỏi.
“Dàn nhạc đã quay về trường học, hai nhân viên phục vụ khác cũng đi rồi, tôi thấy chỗ này bừa bộn quá, lại nghĩ bình thường bà chủ đối xử với chúng tôi không tệ nên mới ở lại quét tước một chút”, nhân viên phục vụ nói.
Hoa hòa thượng nhíu mày nói: “Không đúng. Nếu xảy ra chuyện ẩu đả bị thương, cảnh sát sẽ không chỉ dẫn hai người đi. Các cậu đều là nhân chứng, ít nhất cũng phải đưa các cậu đi lấy lời khai chứ.
Lý Dục Thần lập tức hiểu được, chỉ sợ hai cảnh sát kia là giả.
Ở phương diện này, đúng là anh không có nhiều kinh nghiệm bằng người từng trải như Hoa hòa thượng.
“Chờ tôi gọi điện đã”.
Hoa hòa thượng nói xong liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số, không nói chuyện gì cả, chỉ nói địa chỉ.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe đã lao đến nhanh như chớp.
Một người đi xuống xe, cánh tay và trên cổ đều là hình xăm.
Hắn ta chạy lại đây, lấy dáng vẻ gần như nịnh nọt nói với Hoa hòa thượng: “Anh Hoa, sao anh lại đến đây?”
Hoa hòa thượng nâng tay lên tát cho hắn ta một cái.
Vương Siêu chính là anh Siêu mà Trương Diễm Diễm nói, khu vực này đều là địa bàn của hắn ta.
Nhưng Vương Siêu thấy Hoa hòa thượng lại cứ như chuột thấy mèo.
“Tôi thật sự không biết đây là quán của bạn anh! Là Tống thiếu gia làm, không có liên quan gì đến tôi cả”.
“Tống thiếu gia nào?”
“Con trai của tổng giám đốc Tống tập đoàn Bích Dã, Tống Tử Kiều”.
“Tống Tử Kiều...”, Hoa hòa thượng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra có người nào như vậy, “Có người nói vừa rồi có hai cảnh sát đến đây dẫn người đi, sao lại thế này?”
“Điều này tôi thật sự không biết", Vương Siêu nói, “Anh Hoa chờ chút, tôi quen với đám cảnh sát chỗ này, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút”.
Hắn ta lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi nói vài câu liền cúp máy, nói: “Anh Hoa, bọn họ đều nói không biết, hoặc là có cảnh sát khu khác đến, hoặc là cảnh sát giả”.
Hoa hòa thượng nói: “Mặc kệ là thật hay giả, tôi cho cậu mười phút điều tra rõ mọi chuyện, tìm được người cho tôi. Nếu bạn của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tróc từng miếng da trên đầu cậu”.
Vương Siêu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn ta biết người này sẽ làm được thật.
“Tôi sẽ lập tức đi điều tra”.
Hắn ta lập tức trốn sang một bên, không ngừng gọi điện thoại.
Lý Dục Thần cũng có chút sốt ruột.
Anh biết công phu của Mã Sơn, côn đồ bình thường căn bản không cần sợ.
Nếu bọn họ còn làm giả được cả cảnh sát, vậy nhất định là đã bị thiệt lớn bởi Mã Sơn.
Hắn hỏi Hoa hòa thượng: “Tống Tử Kiều là ai?”
“Không biết. Nhưng mà tôi biết bố cậu ta, tổng giám đốc tập đoàn Bích Dã, tên là Tống Tùng Minh", Hoa hòa thượng nói, “Nếu trong vòng mười phút mà không tìm thấy, chúng ta sẽ đến tổng bộ tập đoàn Bích Dã tìm Tống Tùng Minh đòi người”.
Trong lòng Lý Dục Thần lại cảm thấy rất may mắn, hôm nay Hoa hòa thượng lại đột nhiên đi theo anh, nếu không anh sẽ phải tốn không ít công sức mới có thể tìm được.
Chỉ chốc lát sau, Vương Siêu trở lại báo cáo: “Anh Hoa, tra được rồi, Tống Tử Kiều ở Lan Công Quán, chắc hẳn bạn của anh cũng ở đó”.
“Đi, cậu dẫn đường, đi Lan Công Quán", Lý Dục Thần nói.
Vương Siêu không biết Lý Dục Thần, nhưng đã sớm nhìn ra ngay cả Hoa hòa thượng cũng phải cung kính với Lý Dục Thần, liền cho rằng anh là vị thiếu gia kia của nhà họ Tiền.
Vương Siêu không dám vô nghĩa, lái xe chở Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng đến Lan Công Quán.
Lan Công Quán không xa, chỉ cần năm phút đã đến.
Sau khi xuống xe, ba người liền vội vã đi vào trong.
Bảo vệ ở cửa ngăn bọn họ lại: “Ê ê, đang làm gì đấy? Mấy người tìm ai?”
Lan Công Quán là hộp đêm của tập đoàn Bích Dã xây dựng, là nơi xa hoa, người tới đây không phú thì quý, bình thường Vương Siêu rảnh rỗi cũng hay đến đây, nhưng so sánh với những người giàu có ở nơi này thì hắn ta chỉ là nhân vật nhỏ.
Vương Siêu đi về phía trước hai bước, nói: “Chúng tôi tới tìm Tống thiếu gia, anh gọi điện cho Tống thiếu gia, cứ nói...”
Hắn ta còn chưa nói xong đã nghe thấy hai tiếng rầm rầm, hai tên bảo vệ đột nhiên bay về sau.
Hóa ra là Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng một trái một phải, mỗi người một cú đá bay hai tên bảo vệ.
Vương Siêu sợ tới mức giật mình.
Hoa hòa thượng đã đi lên, túm lấy một tên bảo vệ: “Tống Tử Kiều ở đâu?”
Tên bảo vệ còn đang chất vấn: “Ê, sao anh có thể đánh người như thế chứ?”
Chương 336: Đưa tôi đi tìm Tống Tử Kiều
Hoa hòa thượng vung tay tát tên bảo vệ một cái khiến miệng hắn ta đầm đìa máu: “Tống Tử Kiều ở đâu? Còn vô nghĩa nữa tôi sẽ cắt cổ cậu!”
“Ở, ở tầng ba...”
Hoa hòa thượng túm lấy cổ áo tên bảo vệ: “Đi, dẫn chúng tôi đi”.
Ba người áp giải một tên bảo vệ đi vào bên trong.
Tên bảo vệ còn lại đứng lên, lấy bộ đàm ra...
Vương Siêu nói: “Tên bảo vệ kia đang gọi người, có cần ngăn cản hắn không?”
Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng đều không thèm để ý.
Bọn họ đi vào thang máy, Hoa hòa thượng đập đầu tên bảo vệ lên tường thang máy, nói: “Quẹt thẻ đi, tầng ba”.
Bảo vệ liền quẹt thẻ, nhấn tầng ba.
Lúc cửa thang máy mở ra, một đám bảo vệ hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
Hoa hòa thượng ném tên bảo an lúc trước ra ngoài như bao cát.
Sau đó, anh ta và Lý Dục Thần đồng thời chạy ra ngoài.
Vương Siêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trong thang máy cũng chỉ còn lại một mình hắn ta.
Chờ hắn ta đi ra khỏi thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, toàn bộ đám bảo vệ bên ngoài đã nằm rạp hết xuống đất.
Vương Siêu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đánh đấm nào như vậy, không khỏi đứng ngây ra tại chỗ.
Chờ hắn ta phản ứng lại, đã thấy Hoa hòa thượng và Lý Dục Thần đi xa, liền vội vàng đuổi theo đi.
Một nhóm người khác xuất hiện ở đối diện, cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên với ánh mắt âm trầm.
Vương Siêu nhận ra người này, đây là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở vùng này, tất cả mọi người đều gọi ông ta là anh Long.
Lúc anh Long nổi tiếng, Vương Siêu vẫn chỉ là một tên côn đồ, lúc người ta có thể tắm chung với đại lão xã hội thượng lưu, Vương Siêu chỉ có thể dẫn theo đám đàn em đi thu phí bảo kê trên đường.
“Mẹ nó tao còn tưởng là ai chứ, tên nhóc kia, mày ăn gan hùm mật báo hay sao mà cũng dám xông vào Lan Công Quán?”, anh Long thấy Vương Siêu liền mắng.
“Anh Long”, Vương Siêu gọi một tiếng theo thói quen, “Không phải em, là Hoa... anh Hoa...”
“Hoa cái đầu mày!”, anh Long không kiên nhẫn nói, “Lập tức cút cho tao, hôm nay Tống thiếu gia có việc, ngày mai tao sẽ tìm mày tính sổ!”
Trong đầu Vương Siêu vừa mới hiện ra một suy nghĩ, cảm thấy có lẽ anh Long sẽ bị đánh.
Đã lập tức nhìn thấy anh Long bay ra ngoài.
Hoa hòa thượng xuất hiện bên cạnh anh Long như một bóng ma, túm lấy cánh tay anh Long bẻ ra phía sau.
“Tống Tử Kiều ở đâu?”
Quả nhiên anh Long mạnh hơn đám bảo vệ kia nhiều, mặc dù bị Hoa hòa thượng đá một cái, lại bị bẻ cánh tay, nhưng vẫn rất ngông nghênh, hừ một tiếng nói: “Mày có biết đây là chỗ nào không? Đừng tưởng rằng biết chút công phu là có thể xằng bậy, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào đâu!”
Vương Siêu rất muốn nói cho anh Long, đây là Hoa hòa thượng, là vị sát thần bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tiền.
Nhưng trong cổ họng hắn ta lại cứ như bị mắt nghẹn, nói không ra lời.
Hoa hòa thượng cười lạnh một tiếng, dùng một chút lực vào tay, cánh tay của anh Long đã bị anh ta bẻ gãy.
Có là đại ca xã hội đen thì cũng chỉ có thân xác máu thịt, cuối cùng anh Long cũng phải kêu lên thảm thiết.
Đám đàn em của ông ta muốn xông lên cứu người.
Hoa hòa thượng quay đầu lại trừng mắt, trên người bộc phát ra sát khí giống như ôn thần, lạnh lùng nói: “Ai dám xông lên, tôi sẽ vặn gãy cổ người đó”.
Quả nhiên không người nào dám động.
“Đưa tôi đi tìm Tống Tử Kiều”, Hoa hòa thượng nói.
Anh Long không dám phản kháng, cắn răng chịu đựng đau đớn, gật đầu đáp ứng.
Hoa hòa thượng áp giải anh Long ở phía trước, Lý Dục Thần và Vương Siêu theo sát phía sau, đám đàn em của anh Long cũng chậm rãi đi theo sau, đến trước một cánh cửa phòng xa hoa.
Cửa phòng không đóng kín, tiếng cười đùa của đám đàn ông truyền đến từ bên trong.
“Tống thiếu, cô ả này đúng là không tồi, rất hăng hái!”
“Thích thì chơi đi, buổi tối hôm nay không chơi chết cô ta thì các cậu cũng không cần trở về nữa”.
“Tống thiếu yên tâm, các huynh đệ cam đoan sẽ khiến cô ta không thể đứng nổi! Ha ha ha...”
“Tống thiếu, tên nhóc kia thì làm sao bây giờ? Nếu còn đánh nữa sẽ chết”.
“Đánh, tiếp tục đánh cho tôi, mẹ nó chứ, ông đây muốn giết chết anh ta. Mấy người cứ tiếp tục nghĩ, nghĩ hết tất cả những biện pháp có thể tra tấn người ra, ai có ý hay, tôi sẽ có thưởng lớn!”
...
Cửa phòng bị đạp ra rầm một tiếng.
Hoa hòa thượng đá anh Long vào.
Tống Tử Kiều đang dang tay dang chân ngồi trên ghế sô pha chính giữa, thấy anh Long thất tha thất thiểu tiến vào thì mắng: “Mẹ nó ông vào đây làm gì, vội đi đầu thai à?”
Sau đó hắn ta chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo: “Đúng vậy, chính là đến để đầu thai đấy”.
Một cái đầu bóng loáng xuất hiện ở cửa.
Tống Tử Kiều cảm thấy rất quen mắt, suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên nhớ ra hắn ta đã từng nhìn thấy cái đầu bóng loáng này trong một buổi tụ họp của đám cậu ấm.
“Hoa, anh Hoa...”, Tống Tử Kiều cảm thấy mình không nói được lên lời.