Trương Điên nghe thấy lời này, không nổi giận mà cười.
“Ha ha ha… tên nhóc ở đâu ra lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy!”
Ông ta nhìn sang Kim Tam Mộc: “Kim đạo trưởng, nể mặt Bạch Vân Quan, tôi có thể không so đo với ông, cũng có thể thả bạn của ông, nhưng tên nhóc này, tôi không thể tha! Tôi phải lấy máu của hắn tế bái các anh em đã chết của tôi!”
Kim Tam Mộc nghe thấy lời của Lý Dục Thần, cũng hơi kinh ngạc.
Cái Bang thủ đô truyền thừa ngàn năm, sau này, thế lực Bắc Cái sẽ ngầm vượt qua Nam Cái, đâu thể nói không còn là không còn?
Chỉ riêng ở trong đại viện tổng đàn Cái Bang này đã có mấy trăm tên ăn xin.
Huống hồ Trương Điên đã bước vào ngưỡng cửa tông sư, ngay cả mình cũng chỉ có thể đấu ngang bằng với ông ta.
Còn là Trương Điên kiêng sợ Bạch Vân Quan, không dám liều mạng, nếu bị ông ta đánh gần, Kim Tam Mộc cũng không dám bảo đảm mình sẽ không thua.
Nhưng người ta là đệ tử Thiên Đô!
Chỉ với thân phận này, đã có thể ép chết phần lớn đạo môn thiên hạ, cho dù sư huynh Vương Sùng Tiên xuất hiên, cũng phải cung kính với anh.
Kim Tam Mộc cũng rất muốn thấy đạo pháp Thiên Đô, rốt cuộc lợi hại thế nào.
Nhưng ông ta hơi do dự, dù sao Lý Dục Thần còn trẻ như vậy, cho dù bắt đầu tu đạo từ trong bụng mẹ thì có thể có mấy năm tu vi?
Lỡ như có mệnh hệ gì, thì tội danh của mình lớn rồi.
Đường đường đệ tử Thiên Đô, xảy ra chuyện ở địa giới Bạch Vân Quan, sau này trong đạo môn thiên hạ, Bạch Vân Quan cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng lời của Trương Điên, ông ta chắc chắn phải phản lại, bèn nói: “Trương Điên, ông đừng cuồng ngạo, người, hôm nay tôi chắc chắn phải đưa đi, ông có bản lĩnh thì đến Bạch Vân Quan tìm tôi”.
Trương Điên tức giận nói: “Kim lão đạo, đừng nghĩ tôi sợ ông, muốn liều mạng thật, ông chưa chắc là đối thủ của tôi!”
“Vậy thì thử xem!”, trong lòng Kim Tam Mộc cũng không vui, bộ râu dưới cằm lay động không cần gió, pháp lực trên người nổi lên.
Adam vô cùng hưng phấn, trong lòng mong hai người đánh một trận, để anh ta xem cho đã mắt.
Nhưng lại nghe Lý Dục Thần nói: “Kim đạo trưởng, chuyện này là việc riêng của tôi, không liên quan đến Bạch Vân Quan, ông đứng ngoài xem là được”.
Kim Tam Mộc cảm nhận được ý giận trong lòng Lý Dục Thần, biết Trương Điên chắc chắn đã làm chuyện khiến anh khó mà giải tỏa, bèn nói: “Được, cậu Lý cẩn thận”.
Ông ta quyết định đứng ngoài cuộc, vừa hay mở mang hiểu biết đạo pháp Thiên Đô, nếu Lý Dục Thần không địch nổi thì ông ta ra tay. Tóm lại bất luận thế nào, cũng không thể để Lý Dục Thần chịu thiệt.
Adam hơi chán nản, không được xem một trận cao thủ quyết đấu.
Đồng thời anh ta cũng hơi căng thẳng, lo lắng cho Lý Dục Thần.
Adam chưa từng nghe nói đến Thiên Đô, không biết thân phận đệ tử Thiên Đô tôn quý thế nào. Trong mắt anh ta, Kim Tam Mộc và Trương Điên đều là cao thủ thực sự, còn Lý Dục Thần, anh ta chỉ nghĩ anh gần bằng anh ta, cùng lắm mạnh hơn anh ta một chút.
Anh ta tưởng tượng nếu mình đấu với Trương Điên, có thể đánh được mấy chiêu?
Nghĩ hồi lâu, cảm thấy có thể một chiêu cũng không đỡ nổi.
Lý Dục Thần, thanh niên Hoa Hạ còn nhỏ tuổi hơn mình, có thể đỡ được mấy chiêu?
“Kim đạo trưởng…”, Adam lo lắng lặng lẽ gọi.
Kim Tam Mộc giơ tay ra ý bảo anh ta đừng nói gì: “Yên tâm, lúc cần thiết, tôi sẽ ra tay”.
Trương Điên thấy Kim Tam Mộc buông tay không quản thật, người thanh niên đó lại đứng ở đó, mặt hướng về mình, dường như muốn thách chiến, không khỏi cười điên cuồng nói:
“Ha ha ha, tốt, nhóc con, giỏi lắm! Nể tình cậu có bản lĩnh, tôi nhường cậu ba chiêu, ha ha ha…”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Không cần ba chiêu, một chiêu là đủ”.
Nói xong, trong tay trái có thêm một cây châm, tay phải thành kiếm, hai ngón tay nhẹ nhàng nhảy trong lòng bàn tay tay trái.
Một cây kim châm bay ra, hóa thành một đường kiếm quang, phụt một tiếng, xuyên qua người một đệ tử Cái Bang gần nhất, bay đến người tiếp theo.
Sau đó là cây châm thứ hai, cũng hóa thành một đường kiếm quang, cũng xuyên qua cơ thể một đệ tử Cái Bang, rẽ một góc, lại bay đến người tiếp theo.
Một một lần Lý Dục Thần động ngón tay, thì có một đường kiếm quang bay ra.
Trong tích tắc, ánh sáng yếu lóe lên, hoặc xanh, hoặc tím, hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc đen…
“Đây là…”, Kim Tam Mộc kinh hãi, nhìn chằm chằm từng thanh kiếm bay ra từ trong lòng bàn tay của Lý Dục Thần.
Adam càng mở to con mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Khi cây kim châm thứ bốn mươi chín trong tay Lý Dục Thần bay ra, đường kiếm đầu tiên đã lượn quanh một vòng, còn đệ tử Cái Bang bị đường kiếm đầu tiên đâm xuyên vẫn chưa kịp ngã xuống.
Bây giờ, trong tay Lý Dục Thần chỉ còn lại cây kim châm cuối cùng.
“Đại diễn kiếm pháp!”, Kim Tam Mộc kinh hãi kêu lên.
Không ngờ đời này lại có cơ hội nhìn thấy đại diễn kiếm pháp, Kim Tam Mộc vô cùng kích động.
Còn Adam nhìn đến ngẩn người, đầu óc trống rỗng, chỉ nổi lên một từ: siêu ngầu!
Trương Điên cũng chấn kinh, không ngờ thanh niên này lại có kiếm thuật kỳ diệu như vậy.
Nhưng ông ta không kịp phản ứng, vì cây kim cuối cùng trong tay Lý Dục Thần đã bay ra.
Cây kim này cũng hóa thành một đường kiếm quang, phi thẳng về phía Trương Điên.
Đường kiếm này còn nhanh hơn bốn mươi chín đường kiếm trước đó.
Chương 403: Tiên thuật
“Thiên diễn năm mươi, sử dụng bốn mươi chín!”, giọng của Kim Tam Mộc khẽ run run: “Tôi tưởng bốn mươi chín kiếm là cực hạn, không ngờ, có thể sử dụng ra ‘một’ không cần đến đó”.
Trương Điên không dám chậm trễ, ngưng thần tĩnh khí, hai tay cầm kiếm, truyền toàn bộ chân khí lên kiếm, ngay cả thân kiếm cũng khẽ cong lại.
Đúng lúc ông ta định dùng công lực cả đời vung kiếm.
Kiếm quang bắn ra bỗng dừng lơ lửng bên trên ông ta.
Chỉ thấy kiếm quang đó, xanh xanh óng ánh, khẽ phát hào quang.
Quả đúng là “tới như sấm sét bão bùng, ngưng như biển lặng sông trong hiền hòa!”
Kiếm này vừa dừng, bốn mươi chín kiếm bay ra trước đó bỗng đồng loạt chuyển hướng bay đến.
Trong tích tắc, bốn mươi chín điểm hào quang, giống như ngôi sao rơi xuống bay nhanh đến.
Từng đường kiếm quang bắt đầu chui vào trên thanh phi kiếm lơ lửng trong không trung, phi kiếm đó cũng bắt đầu to lên, hào quang cũng sáng hơn.
Khi toàn bộ bốn mươi chín đường kiếm quang nhập vào, trong không trung xuất hiện thanh kiếm khổng lồ.
Chỉ thấy kiếm đó, dài sáu trượng, rộng ba thước, thân kiếm phóng ra hào quang chói mắt.
Trương Điên nheo mắt lại.
Trước nay ông ta chưa từng có cảm giác áp bức mạnh như vậy.
Dường như trời sắp sập xuống.
Sau đó, thanh kiếm đó vụt lóe hào quang.
Trời đất tối sầm.
Kiếm khổng lồ hóa thành một đường lưu quang, đâm thẳng về Trương Điên.
Trương Điên giơ kiếm trong tay, muốn ngăn cản, nhưng ông ta không động đậy nổi.
Lúc này, với ông ta, chính là thời khắc tối tăm.
Cả đời luyện võ, si mê võ đạo, bao nhiều lần chất vấn con đường võ đạo, rốt cuộc ở phương nào?
Nơi đỉnh cao, rốt cuộc là cảnh tượng thế nào?
Hôm nay, cuối cùng ông ta đã thấy được.
Tiếc là, ông ta cũng không còn cơ hội trèo lên con đường đỉnh phong đó.
Ầm
Kiếm khổng lồ đâm vào cơ thể Trương Điên, phát ra ánh sáng mạnh kịch liệt.
Sau ánh sáng mạnh, kiếm khổng lồ tan đi, phân thành năm mươi điểm sáng, bay về trong tay Lý Dục Thần.
Cùng lúc đó, đệ tử Cái Bang đầu tiên bị kiếm ngũ hành giết chết lắc lư cơ thể ngã xuống.
Giống như quân bài domino, người thứ hai, người thứ ba… liên tiếp không ngừng đổ xuống.
Trong chớp mắt, mấy trăm đệ tử Cái Bang trong đại viện đều ngã xuống đất, biến thành thi thể.
Còn Trương Điên sớm đã không còn cả cặn bã.
Kim Tam Mộc ngẩn người đứng ở đó.
Đây chính là đạo pháp Thiên Đô! Đây chính là tiên thuật Côn Luân!
Ở trước mặt anh, tông sư thế gian, chỉ là bụi trần!
Adam cảm thấy từ siêu ngầu không đủ để hình dung cảnh tượng tráng lệ hào hùng nhất nhân gian mà anh thấy này, nên trong đầu lại lại nảy ra một từ thích hợp hơn:
Lợi hại!
Lý Dục Thần thu lại châm ngũ hành, quay người trở lại bên cạnh ba người chị Mai.
Họ bị thương rất nặng, chịu mấy trăm gậy, xương không biết đã gãy mấy cái, gân cốt cả người cũng bị đánh nát.
Tuy được Lý Dục Thần chữa trị, đã không còn đáng ngại. Nhưng muốn hồi phục hoàn toàn, cũng cần một khoảng thời gian.
Nhưng đây cũng là một lần cơ hội.
Đánh tan sức mạnh trên gân cốt da thịt mà lúc trước luyện võ công ngoại gia tích lũy được, cũng là một con đường tắt lấy võ nhập đạo, giờ phải xem công lực và ngộ tính của họ rồi.
Lý Dục Thần cho ba người uống một viên đan dược, rồi dìu họ đứng lên.
Sư phụ Vinh thở dài một hơi, nói: “Cậu lại cứu chúng tôi một lần”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi còn muốn ăn đồ ông làm”.
Lại hỏi nói: “Mã Sơn và Trương Diễm Diễm đâu?”
Chị Mai lo lắng nói: “Tôi vừa nghe Trương Điên và Viên Khả Kiều nói chuyện, có lẽ Mã Sơn và Diễm Diễm bị họ bắt đi rồi, hình như nhốt trong nhà kho”.
Lý Dục Thần kinh hãi, vội hỏi: “Nhà kho ở đâu?”
“Tôi không biết”, chị Mai nói: “Bên ngoài có lẽ còn có đệ tử Yếu Môn, bắt một tên hỏi xem”.
Bốn người cùng đi ra ngoài.
Kim Tam Mộc và Adam ở ngay cổng.
Adam cực kỳ sùng bái Lý Dục Thần, lúc nhìn anh, trong mắt phát ra ánh sáng.
Còn đạo trưởng Kim Tam Mộc, sắc mặt hơi nặng nề, hình như không vui.
Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc muốn nói lại ngừng, bèn hỏi: “Đạo trưởng Kim, có điều muốn nói với tôi ư?”
Kim Tam Mộc nhìn thi thể khắp viện, nói: “Cậu Lý, cậu là thượng tiên Thiên Đô, tôi không có tư cách trách móc. Nhưng bần đạo vẫn muốn nói một câu, người tu đạo, nên thường có thiện tâm, chớ tạo sát nghiệp. Trương Điên hành sự quái gở, tội nghiệt nặng nề, cậu giết thì cũng thôi, nhưng mấy trăm đệ tử Yếu Môn, có tội gì đâu? Cho dù trong đó có kẻ ác, cũng không thể đều là kẻ ác. Mấy trăm cái mạng, cậu giết hết, việc này, có phải đi ngược đức hiếu sinh của ông trời không?”
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, trong lòng khẽ chấn động, dường như nghĩ đến điều gì.
Nhưng lúc này, trong lòng anh nhớ đến Mã Sơn, không muốn tranh biện với Kim Tam Mộc, chỉ nói một câu: “Làm việc theo bản tâm, chính là đại thiện!”
Nói xong, vội bỏ đi.
Kim Tam Mộc hơi cứng đờ tại chỗ, hồi lâu mới khẽ lắc đầu, lấy ra một lá bùa trên người, ném ra hóa thành mưa lửa ngập trời, rơi xuống sân viện.
Tất cả thi thể dưới đất đều bốc cháy.
Kim Tam Mộc nhìn ngọn lửa hừng hực, cúi đầu, bắt đầu niệm đọc “thần chú tịnh thiên địa”, siêu độ cho người chết.
Adam ở bên cạnh cũng thấp giọng niệm pháp hiệu của ‘vô lượng thiên tôn’.
Đọc xong thần chú, lưa cũng tắt.
Thi thể đều hóa thành tro bụi, những vật khác trong sân viện đều không bị tổn hại.
Chương 404: Bản tâm là thiện
Adam mới hỏi nói: “Kim đạo trưởng, tôi cảm thấy những lời Lý đạo hữu nói cũng không vấn đề, thiện ác vốn chỉ là tương đối, rất khó phân rõ, người tu hành làm việc theo bản tâm, chẳng phải là đại thiện sao?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Lời này không đúng! Bản tâm tức thiện, đúng là không sai. Nhưng câu này có tiền đề, chính là tâm này thực sự là bản tâm của cậu, cậu phải nhớ một câu, chưa vào tiên thiên, khó có được bản tâm, khó thấy được bản tính!”
“Đạo trưởng, bản tâm là gì?”
“Bản tâm, là cái tâm tương lai của cậu, là trái tim không bị duyên trần quấy nhiễu, không bị tình cảm ảnh hưởng, không bị tạp niệm quấy rầy. Cái gọi là trái tim hợp thiên tức là bản tâm. Tu đạo chẳng phải là theo đuổi một bản tâm sao? Chúng ta giết người, rốt cuộc là vì người đó đáng giết, hay là vì nỗi tức giận trong lòng chúng ta? Nếu vì tức giận mà lạm sát, thì không phải là bản tâm, mà là tâm ma!”
Adam dường như hiểu ra, lại như không hiểu.
“Đạo trưởng, ông nói cậu Lý có tâm ma?”
“Cậu Lý là thượng tiên Thiên Đô, có lẽ đã chạm đến bản tâm tiên thiên, cho nên mới có thể làm việc không cản trở”.
Kim Tam Mộc nhìn bóng hình Lý Dục Thần biến mất, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta về Bạch Vân Quan”.
…
Lý Dục Thần nhanh chóng tìm được một đệ tử Yếu Môn, hỏi rõ vị trí của nhà kho, và cũng chứng thực từ miệng người đó, Mã Sơn và Trương Diễm Diễm bị nhốt trong nhà kho.
Đi vào nhà kho, đã nhìn thấy một cảnh tượng như địa ngục trần gian.
Thi thể la liệt khắp đất, tan tành vụn nát, không có một thi thể nào hoàn chỉnh nguyên vẹn, dường như ác ma địa ngục đến nơi này.
Thê thảm nhất là một thi thể nữ bị lột da, rút gân, bẻ xương.
Chị Mai suýt thì buồn nôn.
Sư phụ Vinh ngồi xuống xem, nói: “Hình như là Viên Khả Kiều”.
Chị Mai cũng nói: “Là quần áo của Viên Khả Kiều không sai”.
Xác nhận không phải là Trương Diễm Diễm, Lý Dục Thần hơi yên tâm.
Lại tìm khắp nhà kho một vòng, không tìm thấy thi thể của Mã Sơn.
Nhưng từ dấu máu, Lý Dục Thần ngửi thấy khí tức hơi quen.
Anh dùng tay dính một chút máu ở trên ghế, dùng thần thức cảm ứng cẩn thận, cau chặt mày.
“Là hắn!”
Lý Dục Thần chắc chắn, đây là chính ảnh ma nhập vào người Viên Thế Kiệt, từng gặp ở Tiền Đường.
Thứ đó cũng đến thủ đô!
“Ai cơ?”, chị Mai hỏi
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, mọi người về khách sạn đợi tôi trước. Nếu đến trời sáng ngày mai tôi vẫn chưa về, mọi người về thành phố Hoà trước đi”.
Chị Mai không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được, cậu cẩn thận đấy”.
Lý Dục Thần không phải sợ ảnh ma, mà nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn khác.
Thứ đó chỉ là cái bóng, vô hình vô dạng, chỉ có nhập lên người khác mới có thể gây chuyện ác.
Anh không lo cho Mã Sơn, tuy Mã Sơn nóng tính, tuy thô, nhưng trên người có một luồng khí cuồn cuộn mạnh mẽ.
Cho dù đứng trước sự uy hiếp của cái chết, Lý Dục Thần cũng tin Mã Sơn sẽ không bán linh hồn của mình.
Nhưng Trương Diễm Diễm thì khác.
Trương Diễm Diễm chỉ là một cô gái bình thường, vừa mới gặp chuyện sốc nặng, còn chưa hồi phục, lại bị người ta xâm phạm lần nữa, rất dễ sinh ra tuyệt vọng.
Con người trong tuyệt vọng, linh hồn nhất định sẽ méo mó.
Ảnh ma rất có thể nhân cơ hội nhập vào, chiếm cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nếu là vậy, Mã Sơn cũng gặp nguy hiểm.
Lý Dục Thần cầm một lá bùa, ngón tay kết ấn, miệng đọc thần chú: “Càn khôn vô cực, đuổi theo!”
Trên lá búa phát ra một đường kim quang, khóa chặt ma khí sót lại trong phòng.
Sau đó lá bùa nhẹ nhàng bay đi như con bướm, đi theo mùi này rồi bay ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng đuổi theo ra.
Bướm giấy ra khỏi nhà kho, rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh.
Trên hòn đá bên đường, Lý Dục Thần phát hiện vết máu.
Bướm giấy tiếp tục bay, xuyên qua ngoại ô phía Tây thủ đô, về hướng Bắc, ra khỏi Cư Dung Quan, qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong dãy núi mênh mông ngoài thành.
…
Trên một mảnh đất dài hoang vu có một tòa Phong Hỏa Đài cũ kỹ.
Nhìn từ xa, đây chỉ là một đống đất vàng, nhìn gần mới có thể cảm nhận được sự thê lương hoang vắng từ trong dấu vết năm tháng mưa gió ăn mòn trăm ngàn năm.
Phía dưới Phong Hỏa Đài có một hố lớn, có thể đi vào trong Phong Hỏa Đài, hơi giống hang động.
Trong động trải cỏ khô, Mã Sơn nằm bên trên, bên cạnh là bát sứ cũ, trong đó có nửa bát nước.
Trương Diễm Diễm ngồi bên cạnh Mã Sơn, đang giúp anh ta xoa bóp cung huyệt.
Bỗng phía sau có người nói: “Cơ thể cô chưa từng tu luyện, chỉ dựa vào ma pháp, không chữa được thương tích của anh ta đâu”.
Trương Diễm Diễm bỗng quay đầu, nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở cửa động, ánh nắng chiếu ra đường nét màu vàng trên người anh.