“Ta còn tưởng ngươi bị sư tôn đánh nữa đấy.” Triệu Phi Yến cười không khép miệng được.
Trần Mục có chút lúng túng, nhàn nhạt nói: “Sư tỷ rất tốt với ra, tối nay còn đặc biệt làm sinh nhật cho ta, làm sao có thể ra tay với ta được.”
“Ừm, thật là ngon quá.” Trần Mục ăn bánh ngon mang về từ Lăng Vân phong, Triệu Phi Yến tức thì không cười nổi nữa, nàng ta mím môi, lẩm bẩm nói: “Sư tôn chưa từng làm sinh nhật cho...”
“Phi Yến tỷ, ngươi thật đáng thương, cho ngươi nếm thử.” Trần Mục vui vẻ chia sẻ niềm vui này.
Triệu Phi Yến ăn bánh ngọt, trong lòng rất ghen tị, chẳng lẽ sư đệ còn quan trọng hơn đồ đệ?
Mưa sao băng điểm xuyết trên bầu trời đêm.
Vô số cường giả cảm nhận được kiếm ý đáng sợ, vẻ mặt kinh hãi chăm chú nhìn lên bầu trời sao.
Ở nơi sâu cấm địa có thế lực siêu cấp nào đó, một đám người già tóc tai bạc trắng đang ngước nhìn bầu trời thở dài.
"Khó mà tưởng tượng nổi, sức mạnh của Khương Phục Tiên đã mạnh tới mức có thể phá vỡ vì sao rồi, nàng ta đang cảnh cáo mấy lão quái vật vẫn còn sống là chúng ta đây."
Vẻ mặt của bọn họ trở nên căng thẳng.
"Vài ngày trước ta nhận được tin tức, Kiếm Thánh Tô Mân lại nhận đệ tử lần nữa, Lăng Vân tông có thêm một vị tiểu sư thúc có vẻ như là rất không đơn giản."
"Căn cứ vào tin tức mới nhất ta lấy được từ Thiên Cơ các, vị tiểu sư thúc kia là Cửu phẩm căn cốt, năm tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, đứng thứ ba trăm năm mươi sáu trong Thanh Vân bảng, xếp thứ ba trên bảng tiềm lực Hoang Châu."
"Hắn rất có khả năng tiếp nhận và thay thế vị trí của Tô Mân."
Đám cường giả này đưa mắt nhìn nhau, phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan, lần này bị đạo kiếm ý kia của Khương Phục Tinh dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Lão già tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào lại cười, nói: "Đây là chuyện tốt, Kiếm Thánh Tô Mân là tàn ảnh của thời kỳ cũ, thời đại thuộc về ông ta sớm đã trôi qua rồi, thời gian còn lại dành cho ông ta không đủ để bồi dưỡng ra một Tô Mân tiếp theo."
"Mặc Dù Tô Mân không có uy hiếp gì nhưng sức mạnh của Khương Phục Tiên càng ngày càng mạnh, có nàng ta ở đây, chúng ta sống cũng rất khó chịu." Có lão già tuyệt vọng than thở.
"Chỉ cần Khương Phục Tiên rời đi thì Lăng Vân tông chẳng là cái thá gì cả." Lão già đi đầu an ủi, nói.
Mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ cần Khương Phục Tiên vẫn ở đây thì bọn họ không tài nào ngủ nổi, những lão quái vật ở cả cái Hoang Châu này đều phải sống trong bóng tối.
Chỉ cần Khương Phục Tiên ở đây, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, nhưng nếu như nàng ta biến mất, thì Lăng Vân tông cùng lắm chỉ được coi là thế lực nhất lưu.
Tại Trích Tinh phong, Tô Mân nằm trên ghế trúc nhìn bầu trời sao, hơi nhướng hàng mày, khẽ cười, nói: "Đứa nhỏ này thật là tùy hứng, không biết có bao nhiêu lão già bị cử động của nàng ta dọa cho mất hồn mất vía."
Hành động lần này của Khương Phục Tiên chỉ là do tâm trạng tốt, muốn xem mưa sao băng mà thôi, vốn không có suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cường giả của Hoang Châu lại đi nghĩ ngợi miên man.
Ngạo Kiếm phong.
Triệu Phi Yến lạnh giọng, nói: "Đợt lát nữa tu luyện, ta dẫn ngươi đi ăn bữa khuya."
"Tỷ mời hả?"
Trần Mục mỉm cười, hỏi.
Hai tay Triệu Phi Yến ôm trước ngực, khuôn mặt kiêu ngạo nói: "Ha, ngươi đừng có nghĩ tới việc ăn cá ăn thịt, ta cùng lắm chỉ mời ngươi ăn mì trường thọ thôi."
Nàng ta không nhớ sinh thần của Trần Mục, nhưng lại biết ăn mì trường thọ là truyền thống của Trần gia.
"Vậy ta phải ăn nhiều thêm mấy tô."
"Không sợ bội thực chết thì tủy ngươi ăn."
...
Năm tháng sau.
Trần Mục đột phá đến Lục phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Từ sau khi hắn tới Lăng Vân tông, cảnh giới ngược lại không tăng nhanh mãnh liệt như khi trước, chủ yếu là càng về sau thì việc tăng cao cảnh giới càng khó khăn, Trần Mục dồn nhiều tinh lực hơn vào việc luyện kiếm, mà không phải theo đuổi việc nâng cảnh giới lên.
Trích Tinh phong.
Trần Mục đang thi triển kiếm kỹ.
Rìa sườn núi có kiếm quang chói lọi lập loè.
Nền tảng kiếm chiêu của Trần Mục đã đạt tới cảnh cao nhất, gần đây đang tôi luyện kiếm kỹ.
Tô Mân không có truyền thụ kiếm kỹ mới cho Trần Mục, mà là chỉ điểm để hắn nắm vững kiếm kỹ, giúp hắn lĩnh ngộ tinh túy của mỗi loại kiếm kỹ.
Dưới sự kiên nhẫn chỉ điểm của Tô Mân, Trần Mục cũng dày công tôi luyện được Đoạn Không và Tịch Ngấn.
Hắn mặc đồ bảo hộ mà vẫn có thể thi triển ra Kiếm Thiểm, tháo đồ bảo hộ xuống sức mạnh lại càng tăng gấp bội.
"Tiểu Mục."
"Sư tôn."
Trần Mục tới bên cạnh Tô Mân.
Tô Mân mỉm cười hòa ái nói: "Gần đây con khổ luyện kiếm kỹ, thiếu việc cọ xát thực chiến, tới Lạc Hà phong tìm Tần sư tỷ của con, bảo nàng sắp xếp đối thủ cho con."
"Vâng, sư tôn."
Dạo gần đây trời luôn nắng gắt, Trần Mục ngự kiếm tới Lạc Hà phong, trong rừng trúc ở lưng sườn núi có gian nhà gỗ độc đáo: "Tần sư tỷ."
"Vào đi."
Tần Nghê Thường nhàn nhạt nói.
Trong căn phòng tràn ngập khói xanh, Tần Nghê Thường đang ngồi trước bàn dài, trên người nàng ta mặc váy đỏ xẻ tà cao, còn lộ ra nửa chân ngọc trắng nõn nuột nà, nhìn có vẻ còn thành thục hơn cả Triệu Phi Yến.
Trần Mục vào trong phòng, cung kính nói: "Tần sư tỷ, sư tôn bảo tỷ giúp đệ an bài việc cọ sát."
"Tiểu sư đệ, đệ ngồi một lát trước đi." Trong tay Tần Nghê Thường vẫn còn công việc phải xử lý.
Trần Mục bưng tách trà, vẻ mặt khiếp sợ, nhiệm vụ đánh dấu được cập nhật, phần thưởng còn là kiếm ý!
"Tần sư tỷ, gần đây có phải là có cuộc tỷ thí tông môn không?" Trần Mục vội vàng dò hỏi, nói.
"Tiểu sư đệ, tháng sau có tỷ thí tông môn, đệ muốn tham gia không?" Tần Nghê Thường thuận miệng hỏi.
Trần Mục đã rất lâu không thực chiến, thi đấu tông môn ngược lại là cơ hội tôi luyện rất tốt: "Được ạ, nếu không phải Tần sư tỷ nhắc nhở, đệ cũng không biết có chuyện này."