"Sư tỷ, bên trong Kiếm Cung bí cảnh ở Hoang Thần điện có năng lượng dồi dào, nơi đó hẳn là có thể giúp tỷ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong."
"Lăng Vân tông cần ta."
Hồng Minh lúc nào cũng có thể ồ ạt xâm phạm, Khương Phục Tiên tùy tiện rời khỏi có lẽ sẽ gây ra biến cố.
"Đệ sẽ bảo vệ sư tỷ."
Trần Mục trịnh trọng nói.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn cảm thấy rất đáng yêu, sau đó duỗi tay muốn xoa đầu hắn, lại nghĩ tới việc tiểu sư đệ đã trưởng thành, nhưng tay đã vươn ra, nàng ta bèn thuận thế vén sợi tóc bên tai.
Trần Mục vốn muốn tránh, lại nhìn thấy động tác vén tóc của Khương Phục Tiên, quả thực là quá mê người, hắn không nhịn được khen ngợi: "Sư tỷ, tỷ xinh đẹp thật đấy."
"Ồ."
Biểu hiện của Khương Phục Tiên rất bình tĩnh, nhưng ý cười trong đôi mắt lại khó có thể giấu nổi, không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, lời khen xuất phát từ nội tâm làm cho nàng ta vui vẻ.
Trần Mục nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Sư tỷ, hiện tại bản mệnh kiếm của đệ đã vượt quá 100 trượng, có thể sánh ngang với sức mạnh của Kiếm Thánh đỉnh phong."
Ở trước mặt những người khác hắn rất khiêm tốn, sẽ rất ít khi chủ động nhắc tới tu vi của mình, cũng chỉ có khi ở trước mặt vị hôn thê mới khoe khoang thế này.
"Lợi hại."
"Còn lợi hại hơn sư tỷ trước kia."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, vốn dĩ nàng ta muốn đả kích Trần Mục, không muốn để hắn kiêu ngạo, nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn lựa chọn khen ngợi hắn.
"Sư tỷ, sao đệ lại không cảm nhận được khí tức của Triệu Phi Yến, nàng ta không ở Lăng Vân tông sao?"
"Phi Yến ở Lăng Vân các."
"Lăng Vân các? Đệ nhớ Tần sư tỷ từng nói, tiểu bối có tư cách trở thành tông chủ mới có thể đi vào Lăng Vân các, sư tỷ muốn cho nàng ta làm tông chủ?"
"Thế nào, không thích hợp?"
"Đương nhiên là thích hợp."
Trần Mục không có hứng thú với việc ai làm tông chủ, chỉ là hắn cảm thấy để Triệu Phi Yến tiến vào Lăng Vân các có hơi sớm: "Sư tỷ, chắc không phải tỷ muốn chạy trốn chứ?"
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, sư tỷ sẽ không đột nhiên rời đi, ta canh giữ ở nhân gian vì đệ."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục rất cảm động, chân thành nói: "Sư tỷ, nửa đời sau, đệ bảo vệ tỷ."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp.
"Sư tỷ, đệ muốn ôm tỷ."
"Chỉ được ôm một chút."
"Cảm ơn sư tỷ."
Trong ánh nắng.
Hai bóng người hoà vào nhau.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục quay về xem xem.
Trước cửa động phủ hoa tươi cỏ tốt, trong rừng trúc ngay cả mạng nhện cũng không nhìn thấy, khẳng định là vị hôn thê đã đến quét dọn qua, cũng chỉ có nàng ta mới tỉ mỉ như này.
Trần Mục đi tới đỉnh núi, nhìn về nơi cách đó không xa, cảm nhận được tần sóng quen thuộc.
Hắn đi vào nơi sâu trong sơn mạch có mây khói lượn lờ, Tỳ Hưu già đang ngồi xổm nghỉ ngơi.
Long Vũ nhìn thấy Trần Mục tới, biến thành lão già tóc đỏ, vội vàng chắp tay, nói: "Tiểu hữu."
"Tiền bối, ở Lăng Vân tông có quen không?" Trần Mục cười hỏi thăm.
Long Vũ gật đầu lia lịa: "Quen, Thái Thượng trưởng lão giúp ta chặt đứt gông xiềng, còn để cho ta làm trưởng lão của Lăng Vân tông, thụ sủng nhược kinh."
"Quen thì tốt."
Trần Mục cũng có thể yên tâm, Long Vũ là hung thú viễn cổ, ở thời kỳ đỉnh phong có thể sánh ngang với Kiếm Thánh đỉnh phong, dù là hiện tại thì cũng không phải thứ Kiếm Thánh tầm thường có thể chống chọi được, có nó ở đây, Lăng Vân tông có thể càng mạnh hơn.
Nếu như Long Vũ không muốn ở lại Lăng Vân tông, Trần Mục cũng sẽ không cưỡng cầu.
Sau khi hàn huyên hai câu, Trần Mục đi tới Lạc Hà phong, ở đỉnh núi hắn đụng phải Liễu Mi Nhi.
"Tiểu sư thúc, có thể luận bàn hai chiêu với ta không?" Trong mắt Liễu Mi Nhi mang theo sự chờ mong.
Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, Tiêu Vân và Triệu Phi Yến đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng, mà nàng ta vẫn là Bát phẩm Kiếm Vương.
"Được thôi."
Trần Mục đang rảnh rỗi không có việc gì.
Trước kia Liễu Mi Nhi còn từng cọ sát với hắn.
Trong suốt buổi sáng Trần Mục đều ở đỉnh núi cọ sát với Liễu Mi Nhi, chỉ ra cho nàng ta rất nhiều vấn đề.
Thời điểm buổi trưa, Liễu Mi Nhi muốn đi về nghỉ, hôm nay nàng ta được lợi rất nhiều, Trần Mục đến nơi làm việc của Tần Nghê Thường uống trà.
Sư tỷ đã nói muốn tìm hắn.
Trần Mục rảnh rỗi bèn chủ động tới đây.
Trong phòng có khói xanh, Tần Nghê Thường nhìn công việc phải xử lý ở trên bàn liên tục lắc đầu, Trần Mục ngồi cách đó không xa uống trà.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi ngưng lại: "Đến bây giờ các tông ở Nam Hoang đều chưa có thái độ rõ ràng."
"Sư tỷ, đã cứu những thiên kiêu Nam Hoang kia về chưa?" Trần Mục có chút hiếu kỳ.
Tần Nghê Thường khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Sau khi Hồng Minh chiếm cứ Tây Hoang, đã trao trả thiên kiêu các tông về, còn lôi kéo các tông chuẩn bị động thủ với Lăng Vân tông chúng ta, hiện tại các tông ở Nam Hoang còn chưa chính thức chọn đội."
Mặc dù các tông ở Nam Hoang rất mạnh nhưng Lăng Vân tông và Hồng Minh càng mạnh hơn, bọn họ không thể đắc tội với bất kỳ ai, đều đang xem thế cục phát triển.
"Sư tỷ, Hồng Minh cấu kết với dư nghiệt Tà tông, đệ nghĩ chỉ cần các tông biết tin tức này thì chúng ta nhất định có thể đoàn kết lại với nhau."
"Chuyện này cần chứng cứ."
"Sư tỷ, tỷ tới quê nhà của đệ làm gì?"
"Đương nhiên là đi thăm người nhà và phụ mẫu của đệ, sao nào? Không hoan nghênh?"
"Không có, đương nhiên hoan nghênh."
Tần Nghê Thường hài lòng gật đầu, sau đó nói lời tình ý sâu xa: "Tiểu sư đệ, về sau đến nơi này của sư tỷ ngồi nhiều một chút, Khương Phục Tiên chỉ muốn lợi dụng đệ, chỉ có sư tỷ với sư tôn là thật lòng đối xử tốt với đệ."