Xung quanh đoạn kiếm đầy lục hỏa, đó là chấp niệm của Kiếm Hoàng? Đúng là chấp niệm rất mạnh mẽ!
Triệu Phi Yến đi về phía quan tài bằng đồng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta đập mạnh, nắp quan tài bị nàng ta xốc lên, kiếm ý đáng sợ phóng lên trời, cả ngọn núi đều chấn động, yêu thú chung quanh đều đang chạy trốn.
Vượn Tuyết Yêu Vương kinh ngạc hô: "Kiếm ý thật đáng sợ, trước kia vậy mà không biết nơi này có mộ!”
"Băng Xà trước kia chiếm cứ ở chỗ này, ai mà dám tới gần?" Tuyết Ưng Yêu Vương nhỏ giọng nói thầm.
Sâu trong ngôi mộ.
Khóe miệng Triệu Phi Yến lộ ra vết máu.
Trong quan tài đồng lại cất giấu Kiếm Ý, tình huống của Triệu Phi Yến vốn không lạc quan, bây giờ nàng ta lại bị thương, tình huống càng thêm nguy cấp.
"Phi Yến tỷ, tỷ không sao chứ?" Trần Mục vội vàng tiến lên quan tâm, hắn nhắc nhở: "Ngươi có thể dùng Xích Huyết Tham của ta.”
Triệu Phi Yến lập tức uống hai viên đan màu đỏ, lạnh nhạt nói: "Ta không sao.”
Trần Mục vừa rồi chú ý đoạn kiếm và lục hỏa, lại không chú ý tới trong quan tài đồng còn có Kiếm Ý còn sót lại.
Triệu Phi Yến tiến lên kiểm tra cảnh tượng bên trong quan tài đồng, lại phát hiện bên trong chỉ có mảnh vỡ của đoạn kiếm, chỉ có thể cười khổ nói: "Linh tính của thanh kiếm này đều đã bị mài mòn sạch sẽ, ngay cả sắt vụn cũng không bằng.”
Triệu Phi Yến quay đầu lại thấy Trần Mục ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mi tâm có vòng xoáy lửa, hắn đang cắn nuốt chấp niệm của Kiếm Hoàng phóng thích ra khỏi quan tài đồng.
"Vận khí của ngươi thật đúng là không tệ!" Triệu Phi Yến cười nói, Trần Mục có thể hấp thu được chấp niệm, nói không chừng có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Hoàng.
Triệu Phi Yến không có hứng thú lắm với truyền thừa Kiếm Hoàng, yêu thú bên ngoài đang nhìn chằm chằm, mạo hiểm đi vào, đừng nói là Kim Xá Lợi, ngay cả hài cốt cũng không phát hiện.
Trong này cũng không có dấu vết yêu thú tới, quan tài đồng cũng không có dấu hiệu bị mở ra, chẳng lẽ mộ Kiếm Hoàng cũng chỉ chôn một thanh kiếm?
Trong thức hải của Trần Mục.
Không ngừng có chấp niệm bị nghiền nát, sau đó hóa thành niệm lực tinh thần dũng mãnh tiến vào thần phách.
Ý niệm của Trần Mục bắt đầu tăng lên trên diện rộng.
Trong thức hải xuất hiện hình ảnh cường giả Kiếm Hoàng, Trần Mục thấy một thiếu niên cô độc tu hành.
Kiếm Đồ 18 tuổi.
Thiếu niên không được mọi người coi trọng.
Căn cốt của thiếu niên cực kỳ kém, nhưng ông ta vẫn không có từ bỏ việc luyện kiếm, mà là trải qua các loại gian khổ, không ngừng đột phá bản thân.
Trần Mục học được rất nhiều từ ông ta.
Tiền bối Kiếm Hoàng trải qua hơn một ngàn vạn lần chiến đấu, hắn cuối cùng lĩnh ngộ ra ba đạo kiếm kỹ độc môn, Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung.
Ba kiếm kỹ này khắc sâu trong thức hải của Trần Mục, không thua gì kiếm kỹ linh giai thượng phẩm.
Vị tiền bối Kiếm Hoàng này cả đời đều khiêu chiến đối thủ mạnh mẽ hơn mình, chiến tích cả đời toàn thua, nhưng Trần Mục chưa từng thấy ông ta thắng qua.
Rõ ràng rất mạnh, nhưng lại không giành chiến thắng.
Trần Mục nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong gió tuyết đầy trời, có một thân ảnh tuyệt mỹ như tiên, tiền bối Kiếm Hoàng đối mặt với nàng ta, bàn tay cầm kiếm đang run rẩy, đó là sự sợ hãi mà ông ta chưa từng có, không thể hoài nghi là thất bại, cuối cùng ngay cả bội kiếm cũng bị nghiền nát.
Trong lòng tiền bối Kiếm Hoàng sụp đổ.
Đó là sự tồn tại mà ông ta không thể đuổi theo.
Trần Mục mơ hồ nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đằng sau gió tuyết, đó là Khương Phục Tiên, rất nhiều năm trước nàng ta đã từng đánh bại vị tiền bối Kiếm Hoàng này.
Khương Phục Tiên quá mạnh, nàng ta để cho vị tiền bối Kiếm Hoàng nhiều lần bại trận này không thể chiến đấu nữa.
Mộ Kiếm Hoàng chôn cất quá khứ của tiền bối Kiếm Hoàng, còn có đoạn kiếm của ông ta.
Ông ta khiêu chiến tất cả đều là người tu hành mạnh mẽ hơn mình, cuối cùng lại bị Khương Phục Tiên phá hủy Kiếm Tâm, ngay cả Trần Mục cũng nhịn không được mà đồng cảm.
Trần Mục trầm giọng nói: "Nếu ngài thua, vậy ta sẽ giúp ngài thắng!”
Trong thức hải xuất hiện Hỏa Diễm Kiếm, hình ảnh mà tiền bối Kiếm Hoàng lưu lại, chỉ có ba kiếm kỹ kia là vĩnh viễn lưu lại trong thức hải của Trần Mục.
Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung, ba kiếm kỹ này phối hợp với Lôi Đình Kiếm Ý có thể nói là hoàn mỹ.
Trần Mục ngoại trừ lúc đối mặt với Băng Sương Lang Vương, những lúc bàn luận với đối thủ khác đều là ghiền ép cảnh giới của đối phương, hắn rất ít khi chiến đấu vượt cấp.
Không có cách nào, tốc độ tu luyện của Trần Mục quá nhanh, so với người tu hành cùng tuổi mạnh hơn rất nhiều, căn bản không có cơ hội chiến đấu vượt cấp.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Theo chấp niệm không ngừng thôn phệ của Kiếm Hoàng, niệm lực của Trần Mục tăng lên không ít, Thần Phách Kim Quang cực kỳ rực rỡ, bên trên xuất hiện những vết nứt, cuối cùng vỡ ra, có một đứa trẻ kim sắc đang ngồi xếp bằng.
Phạm vi cảm giác niệm lực của hắn tăng lên rất nhiều, tình huống xung quanh mộ Kiếm Hoàng đều đã nắm giữ, gần đó có ba con Yêu Vương và vô số hung thú.
Đứa bé màu vàng đang ngồi xếp bằng kia như Tam Thốn Thần Minh trong thức hải, đây chính là Nguyên Thần.
Hấp thu hết chấp niệm cường giả Kiếm Hoàng để lại, cảnh giới Niệm Sư của Trần Mục đột nhiên tăng mạnh.
【Tên: Trần Mục】
【Cảnh giới: Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ】
【Cảnh giới: Tam phẩm Nguyên Thần viên mãn】
【Điểm giá trị: 520】
【Nhiệm vụ: Không】
Khi Trần Mục mở mắt ra thì đã qua hai ngày, lúc này hắn tràn ngập tinh thần, Pháp Nhãn Kim Đồng thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng hai trăm mét.
"Vị tiền bối Kiếm Hoàng này từng thua sư tôn của ngươi, không biết đây có xem là duyên phận không."
Trần Mục không khỏi cảm khái nói.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Cường giả Kiếm Hoàng mà sư tôn đánh bại nhiều không đếm xuể.”
"Ta nghe sư thúc nói, chiến tích của sư tôn rất huy hoàng, nàng ta từ lúc tu luyện tới nay chỉ cần xuất kiếm sẽ không có thua!" Vẻ mặt Triệu Phi Yến kiêu ngạo nói.