Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Sư tỷ, đệ thích tỷ, ở trong lòng đệ chỉ cần không phải làm chuyện xấu đệ đều đồng ý với sư tỷ." Trần Mục thâm tình nhìn Khương Phục Tiên. 

 "Đệ cảm thấy sư tỷ là Ma Thần?" 

 "Đương nhiên không có, sư tỷ là nữ thần đẹp nhất, tâm địa thiện lương, là Đấng Cứu Thế." 

 Mặt mày Khương Phục Tiên hớn hở, nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực: "Sư tỷ vĩnh viễn bảo vệ đệ." 

 Đầu Trần Mục vùi trong nơi mềm mại, hương thơm quanh quẩn, hắn không mất đi lý trí: "Sư tỷ, chúng ta nên hoàn thành hôn ước trước đi." 

 Hôn ước vẫn chưa hoàn tất trong lòng Trần Mục không yên tâm. 

 Khương Phục Tiên bị Trần Mục nhắc nhở, hôn ước còn chưa có hiệu lực, nàng ta cầm lấy Băng Hồn, cắt ngón tay lần nữa, sau đó ký tên vào hôn ước. 

 Trần Mục cũng dùng Băng Hồn cắt đứt ngón tay, bọn họ đồng thời họa phát trên hôn ước. 

 Đột nhiên có một đạo huyết quang phóng lên trời, cũng may đêm khuya vắng vẻ, cho dù có người chú ý tới, cũng không biết bọn họ đang ký kết hôn ước. 

 Dù sao không có hôn ước của ai còn có thể dẫn đến động tĩnh như vậy, rất nhanh huyết quang đã biến mất, hôn ước mới xuất hiện trước mặt hai người. 

 Khương Phục Tiên nhìn vào tinh không: "Không nghĩ tới chúng ta đính hôn cũng có thể có được chứng kiến của ông trời." 

 Trần Mục có chút tò mò: "Sư tỷ, hôn ước chỉ có một phần, để cho ai giữ đây?" 

 "Khế ước có hiệu lực, Thiên Đạo biết được, hôn ước cho đệ cất giữ." Khương Phục Tiên giao hôn ước cho Trần Mục. 

 Trần Mục thu hồi hôn ước, phần hôn ước này trân quý hơn hệ thống cho, là hai người tự nguyện, ông trời cho cơ hội, bọn họ nắm chắc. 

 Tâm tình của Khương Phục Tiên cực kì tốt, hai tay nàng ta nâng mặt Trần Mục lên, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt tuấn lãng tiêu sái, vận mệnh hai người đan xen quấn quanh. 

 Sau nụ hôn ngọt ngào, Khương Phục Tiên rúc vào lòng Trần Mục, nghe tiếng tim đập dồn dập của vị hôn phu, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Tiểu sư đệ, chờ đệ đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong sư tỷ sẽ cho đệ." 

 "Cho đệ cái gì?" 

 Vẻ mặt của Trần Mục tò mò. 

 Khương Phục Tiên cầm quyền chùy đánh vào Trần Mục. 

 Trần Mục nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của vị hôn thê, rất nhanh hiểu được ý của Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, đệ hiểu rồi, đến lúc đó tỷ cũng không thể đổi ý." 

 "Sư tỷ đã lừa gạt đệ bao giờ chưa? Đệ cho rằng Kiếm Thánh đỉnh phong dễ dàng đạt tới như vậy?" Khương Phục Tiên làm bộ như vân đạm phong khinh, nhưng mà nội tâm cực kỳ không bình tĩnh. 

 Trần Mục ôm vị hôn thê, vẻ mặt tươi cười, Kiếm Thánh đỉnh phong đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian, cho nên Khương Phục Tiên chính là muốn cho hay không. 

 Khương Phục Tiên tựa vào trong ngực Trần Mục nghỉ ngơi. 

 Trần Mục không quấy rầy nàng ta, yên lặng ôm vị hôn thê, trong chớp mắt là sáng sớm sương mù tan đi, mặt trời chậm rãi mọc lên, trời xa có hồng hà bao phủ, tuyết rơi trong đình viện nhiễm ngân quang. 


 Lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên, tối hôm qua nàng ta ngủ rất ngon, chậm rãi mở đôi mắt xanh thẳm ra, bên trong có tinh hải vô tận chuyển động. 

 "Tiểu sư đệ, chờ sư tỷ thay y phục xong, chúng ta đi ra ngoài một chút." Khương Phục Tiên đề nghị. 

 "Được." 

 Chỉ cần có thể ở bên nhau Trần Mục cảm thấy làm cái gì cũng được. 

 Lúc Khương Phục Tiên thay y phục, Trần Mục đi tới viện của phụ mẫu, nói chuyện phiếm với người nhà. 

 Hắn cố ý dùng linh lực che đậy mùi hương của bản thân, nếu không sẽ lại bị Dĩnh Dĩnh bắt được. 

 Khương Phục Tiên ở trong phòng chuẩn bị thay y phục, bên cạnh trôi nổi rất nhiều y phục, vốn dĩ nàng ta chỉ có váy dài màu tuyết chạm xuống đất, khoảng thời gian trước đi Huyền Châu thuận tiện mua được rất nhiều y phục đẹp mắt, chủ yếu là muốn Trần Mục ngắm xem. 

 Quần áo quá nhiều, nàng ta lựa chọn nửa ngày, cuối cùng chọn váy hở ngang vai, làn váy vừa đến bắp chân, nàng ta tháo trâm cài, tóc bạc buông xuống trong nháy mắt, ý vị thành thục biến mất, thanh thuần thoát tục giống như tiểu tỷ tỷ hàng xóm. 

 Trần Mục trở lại đình viện chờ vị hôn thê. 

 Nhìn thấy Khương Phục Tiên đi ra, tiên khí mê người, ánh mắt Trần Mục đều chuyển động theo nàng ta. 

 Khương Phục Tiên thấy Trần Mục thích, khóe miệng cong lên mê người, nàng ta nhướng mày cười khẽ: "Nếu đệ thích y phục nào có thể nói cho tỷ biết." 

 "Sư tỷ, tỷ mặc cái gì đệ cũng thích, đệ muốn nhìn tỷ mặc hỉ phục nhất." 


 "Cũng được thôi, nhưng mà tỷ không có hỷ phục, chờ sau này có rồi lại mặc cho đệ xem." 

 "Hỷ phục bình thường có thể mặc không?" 

 "Ai quy định thành thân mới có thể mặc?" 

 Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, chờ mong ngày vị hôn thê mặc hỉ phục, hắn dắt Khương Phục Tiên, hai người bước vào hư không đi về phương xa. 

 Bắc Hoang. 

 Trần Mục và vị hôn thê tản bộ ở cánh đồng tuyết màu bạc, mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chậm rãi đi, Khương Phục Tiên còn ngâm nga một bài hát. 

 "Sư tỷ, sau khi chúng ta thành thân, tỷ dự định ở nơi nào?" 

 "Để tỷ nghĩ lại." 

 Khương Phục Tiên đang nghiêm túc suy nghĩ. 

 Nàng ta mỉm cười nhìn về phía Trần Mục, nói: "Đại gia tộc mặc dù rất náo nhiệt, nhưng sư tỷ càng thích an tĩnh hơn, tỷ nghĩ sau này ở nơi u tĩnh, tỷ và đệ có thể ngẫu nhiên về nhà xem một chút." 

 Trần Mục cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, mỉm cười nói: "Sư tỷ, vậy sau này chúng ta sống một mình." 

 "Tiểu sư đệ, trước kia tỷ có nghe nói Lan Hải thích hợp để ẩn cư, nơi đó ánh mặt trời chiếu rực rỡ quanh năm, có bãi biển, có hoa quả, có hải sản." 

 "Bãi biển tốt." 

 Trần Mục mỉm cười gật đầu. 

 Họ đi từ sáng sớm đến chiều tối. 

 "Sư tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ, đệ luôn cảm giác thời gian trôi rất nhanh." Trần Mục không khỏi cảm khái. 

 Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười, nàng ta nhìn Trần Mục: "Đệ hy vọng quay ngược thời gian lại sao?" 

 "Không có khả năng đâu." 


 Khương Phục Tiên phất tay, Tiên Chu xuất hiện cười nói: "Chúng ta đi thôi." 

 "Sư tỷ, Tiên Chu thật là quen thuộc." 

 "Là Thái Thanh học viện mượn của tỷ." 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK